Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
CHƯƠNG 16: ĐỪNG TRÁCH TÔI KHÔNG KHÁCH SÁO
CHƯƠNG 16: ĐỪNG TRÁCH TÔI KHÔNG KHÁCH SÁO
Đồng Vân Thường cũng thật sự giật mình khi nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm ở đây.
Đồng Tuệ Lâm nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi này của Đông Vân Thường, đại khái cũng đoán được chuyện lần trước casting của cô rốt cuộc là do ai làm.
Sau đó, thật ra cô đã từng nghi ngờ, dù sao cho tới bây giờ cô vẫn chỉ là một người mới chưa từng lộ mặt, không thể đắc tội với người ta, cũng không thể gây uy hiếp cho bất kỳ người nào.
Nghĩ vậy, cũng chỉ có Đông Vân Thường. Mà vừa vặn, ngày đó cô lại nhìn thấy Đồng Vân Thường .
"Chị, chị em mình đúng là có duyên đấy!" Đồng Vân Thường lập tức vui vẻ ra mặt.
Một tiếng gọi "chị" này làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều bối rối.
Đồng Vân Thường hé môi cười: “Mọi người có chỗ không biết, người này chính là chị tôi. Về sau vẫn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn đấy."
Đồng Tuệ Lâm nghe hai từ "chiếu cố" này đầy châm chọc.
Các cô gái này đều biết Đồng Vân Thường là bà chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân, bởi vậy lúc này mới là ngày đầu tiên, bọn họ lại tới nịnh bợ cô ta.
Một cô gái trong đó có gương mặt tròn trịa tên là Phương Hỉ lập tức hỏi với giọng điệu hưng phấn: "Chị Vân Thường, chị còn có chị à? Không biết là chị gì của chị vậy? Chị họ bên nội? Chị họ bên ngoại? Hay là..."
Chỉ thấy Đồng Vân Thường bình tĩnh, chậm rãi nói: "Chị ruột."
Các cô gái càng hưng phấn hơn. Đồng Vân Thường còn có một người chị ruột à!
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng đi?
Trên người Đồng Vân Thường đều là đồ hàng hiệu. Lại nhìn sang Đồng Tuệ Lâm, quần áo trên người này là thương hiệu gì vậy? Giày đi trên chân lại là cái quỷ gì thế?
Đồng Tuệ Lâm không chịu nổi nhất chính thái độ từ trên cao nhìn xuống này của Đông Vân Thường.
"Đúng vậy, tôi là chị ruột của Đồng Vân Thường , chẳng qua cùng cha khác mẹ. Các người còn không biết đi? Tôi còn có một đứa em trai ruột. Đứa em trai của tôi còn nhỏ tuổi hơn Đồng Vân Thường, chẳng qua đó chỉ là em trai cùng ba cùng mẹ với tôi thôi."
Các cô gái ở đó lại kinh ngạc, ngây người đứng nhìn hai chị em này.
Đồng Tuệ Lâm còn có một người em trai cùng ba cùng mẹ. Người em trai này còn nhỏ tuổi hơn Đồng Vân Thường. Vậy ý này đã quá rõ rồi!
Mẹ của Đồng Vân Thường hoặc là kẻ thứ ba, hoặc là tình nhân bên ngoài!
Nghe nói vậy, mặt Đồng Vân Thường lúc xanh lúc đỏ. Đây là chuyện cô ta kiêng kị nhất, lại bị Đồng Tuệ Lâm nói ra ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, còn ỏ trước mặt mấy cô gái đều đang sùng bái cô ta, muốn nịnh bợ cô ta.
Nhưng vẻ mặt này của Đồng Vân Thường chỉ duy trì năm giây đã tươi cười trở lại: “Đúng vậy, hóa ra em trai còn sống à. Em còn tưởng nó hắn đã chết rồi đấy!"
Đồng Tuệ Lâm siết chặt nắm tay: “Cô đang nói bậy gì đấy?!"
Chị em cùng nhau lớn lên chính là vậy.
Cô biết cách uy hiếp tôi, tôi cũng biết cách uy hiếp cô!
"Chị.” Đồng Vân Thường liếc nhìn gian phòng mà Đồng Tuệ Lâm mới đi ra: “Chị ở phòng 302 à? Đó là phòng dành cho nhân vật nhỏ đấy, còn là mặt âm. Sức khỏe của chị không tốt, không bằng qua ở cùng với em đi. Dù sao em cũng ở phòng Vip, một mình ở không hết được."
Đồng Tuệ Lâm trừng mắt với Đồng Vân Thường : “Không cần cô phải giả vờ chuột khóc mèo!"
"Sao em lại giả vờ chuột khóc mèo chứ? Nếu không nhờ có em, chị có thể vào đoàn làm phim này sao?" Đồng Vân Thường nghiêng đầu, dáng vẻ dường như rất ngây thơ.
"Tôi vào đoàn làm phim có liên quan gì tới cô..."
"Chị, không phải lần trước mẹ em đã nói sao? Mẹ bảo em phải giúp đỡ chị một chút. Em đã nói tốt với đạo diễn nhiều lần, mới để cho chị lấy được nhân vật này. Chị phải cố gắng nắm chắc đấy."
"Đồng! Vân! Thường!"
Đồng Vân Thường vừa nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Đồng Tuệ Lâm là một người không tên không tuổi, sao mới lần đầu tiên đóng phim lại giành được vai diễn quan trọng như nữ số 3!
Hóa ra là được Đồng Vân Thường giúp đỡ à!
Đồng Tuệ Lâm biết mình đấu không lại Đồng Vân Thường , bây giờ cô ta càng thêm ngông cuồng: “Tôi lười tranh luận với cô!"
Cô nói xong, đi nhanh về trong phòng của mình.
Đồng Vân Thường vừa lắc đầu vừa than thở: “Thật ra người chị này của tôi cũng rất đáng thương. Lúc đó, mẹ tôi và ba tôi là thanh mai trúc mã, ai biết sắp kết hôn lại bị mẹ chị ấy cướp mất. Mẹ chị ấy phải gọi là có tướng cám dỗ đấy, nhưng ba tôi cuối cùng vẫn phát hiện ra mẹ tôi là tốt nhất, luyến tiếc mẹ tôi."
Sau đó, Đồng Vân Thường kể một câu chuyện tình yêu thê lương lại tuyệt vời, tô son trát phấn cực kỳ đẹp cho chuyện mẹ mình là người thứ ba.
"Các người có chỗ không biết, mẹ tôi vẫn rất thương người chị này và em trai kia của tôi. Nhưng hai chị em này không biết tốt xấu, xem lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú, đi khắp nơi chửi bới mẹ tôi là kẻ thứ ba. Tôi ngoài sáng trong tối giúp chị ấy không ít, các người cũng thấy đấy, chị ấy vẫn đối với tôi như vậy."
"Chị Vân Thường , người lòng lang dạ sói như vậy, chị giúp cô ta làm gì chứ?" Phương Hỉ vội vàng phụ họa: “Có chị em gái như chị Vân Thường chính là phúc của cô ta, cô ta ở trong phúc mà không biết phúc."
"Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là sói mắt trắng nuôi cũng uổng công. Chị Vân Thường, đừng tức giận nữa!" Chu Tư Tư là cô gái khác có cằm V line cũng phụ họa theo.
Tống Thái Phân đứng bên cạnh rất lúng túng. Dù sao cô ta và Đồng Tuệ Lâm ở cùng một phòng mà. Vì vậy, cô ta cũng phụ họa theo: "Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta, đã cảm thấy cô ta không phải người tốt lành gì. Hóa ra vẫn thật sự là sói mắt trắng đấy!"
Nghe mọi người nói vậy, Đồng Vân Thường lại yên tâm rồi.
Mọi người cùng đi tới phòng Vip của Đồng Vân Thường. Đồng Vân Thường bảo Hoàng Kha - trợ lý của mình phát mặt nạ Hoàng Gia mà mình mang tới cho mọi người. Cũng không còn sớm nữa, mọi người lại lần lượt rời đi.
Đồng Vân Thường cầm cái cốc trên bàn đập mạnh xuống đất. Hoàng Kha giật mình, đứng im tại chỗ không dám lên tiếng.
"Không phải tôi bảo cô đưa chị ta đến chỗ không người, chờ sau khi buổi casting kết thúc mới thả chị ta ra sao?!" Đồng Vân Thường hét lên với Hoàng Kha.
Hoàng Kha nhún vai, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Chị Thường , em thật sự bảo người nhốt cô ta lại rồi, hơn nữa còn là phòng họp bí mật. Chỗ đó cả ngày chẳng có thu xếp gì nên căn bản không ai tới. Sau đó em cũng quên mất chuyện này. Không biết cô ta ra lúc nào..."
"Ngu ngốc!" Đồng Vân Thường ngồi ở trên sô pha, cầm lấy một cái cốc khác và uống vài hớp: “Chị ta đã lấy được vai nữ số 3!"
Hoàng Kha lập tức bước tới: “Chị Thường , vai này cũng không quan trọng gì. Vai nữ phụ số 3 này có cảnh quay ít hơn cảnh của chị Thường nhiều. Hơn nữa công chúa Nguyên Sênh của chị Thường là một vai diễn biết văn lại giỏi võ, làm người ta yêu thích hơn vai của cô ta nhiều."
"Cô thì biết cái gì?" Đồng Vân Thường trừng mắt nhìn Hoàng Kha : “Đồng Tuệ Lâm là người được đào tạo chính quy, còn có thành tích rất xuất sắc, vừa ra trường đã lấy được một nữ số 3, đây là khởi đầu để chị ta lên như diều gặp gió đấy!"
"Chỉ là chị Thường, cô ta thậm chí còn chẳng ký hợp đồng với một công ty nào, sao có thể so sánh được với mợ chủ Quốc Tế Nghệ Tân như chị Thường chứ? Thời buổi này, không phải cứ có kỹ năng diễn xuất lại có thể nổi được đâu."
Đồng Vân Thường đảo tròng mắt rồi híp mắt lại: “Vậy cũng được, ở ngay dưới mí mắt, cũng tiện giày vò chị ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Quốc Tế Nghệ Tân có đầu tư vào bộ phim này, đạo diễn Lâm Tề cũng phải nể mặt chị chứ."
"Đồng Tuệ Lâm, là chị cứ nhất quyết đối phó với tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
CHƯƠNG 16: ĐỪNG TRÁCH TÔI KHÔNG KHÁCH SÁO
Đồng Vân Thường cũng thật sự giật mình khi nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm ở đây.
Đồng Tuệ Lâm nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi này của Đông Vân Thường, đại khái cũng đoán được chuyện lần trước casting của cô rốt cuộc là do ai làm.
Sau đó, thật ra cô đã từng nghi ngờ, dù sao cho tới bây giờ cô vẫn chỉ là một người mới chưa từng lộ mặt, không thể đắc tội với người ta, cũng không thể gây uy hiếp cho bất kỳ người nào.
Nghĩ vậy, cũng chỉ có Đông Vân Thường. Mà vừa vặn, ngày đó cô lại nhìn thấy Đồng Vân Thường .
"Chị, chị em mình đúng là có duyên đấy!" Đồng Vân Thường lập tức vui vẻ ra mặt.
Một tiếng gọi "chị" này làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều bối rối.
Đồng Vân Thường hé môi cười: “Mọi người có chỗ không biết, người này chính là chị tôi. Về sau vẫn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn đấy."
Đồng Tuệ Lâm nghe hai từ "chiếu cố" này đầy châm chọc.
Các cô gái này đều biết Đồng Vân Thường là bà chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân, bởi vậy lúc này mới là ngày đầu tiên, bọn họ lại tới nịnh bợ cô ta.
Một cô gái trong đó có gương mặt tròn trịa tên là Phương Hỉ lập tức hỏi với giọng điệu hưng phấn: "Chị Vân Thường, chị còn có chị à? Không biết là chị gì của chị vậy? Chị họ bên nội? Chị họ bên ngoại? Hay là..."
Chỉ thấy Đồng Vân Thường bình tĩnh, chậm rãi nói: "Chị ruột."
Các cô gái càng hưng phấn hơn. Đồng Vân Thường còn có một người chị ruột à!
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng đi?
Trên người Đồng Vân Thường đều là đồ hàng hiệu. Lại nhìn sang Đồng Tuệ Lâm, quần áo trên người này là thương hiệu gì vậy? Giày đi trên chân lại là cái quỷ gì thế?
Đồng Tuệ Lâm không chịu nổi nhất chính thái độ từ trên cao nhìn xuống này của Đông Vân Thường.
"Đúng vậy, tôi là chị ruột của Đồng Vân Thường , chẳng qua cùng cha khác mẹ. Các người còn không biết đi? Tôi còn có một đứa em trai ruột. Đứa em trai của tôi còn nhỏ tuổi hơn Đồng Vân Thường, chẳng qua đó chỉ là em trai cùng ba cùng mẹ với tôi thôi."
Các cô gái ở đó lại kinh ngạc, ngây người đứng nhìn hai chị em này.
Đồng Tuệ Lâm còn có một người em trai cùng ba cùng mẹ. Người em trai này còn nhỏ tuổi hơn Đồng Vân Thường. Vậy ý này đã quá rõ rồi!
Mẹ của Đồng Vân Thường hoặc là kẻ thứ ba, hoặc là tình nhân bên ngoài!
Nghe nói vậy, mặt Đồng Vân Thường lúc xanh lúc đỏ. Đây là chuyện cô ta kiêng kị nhất, lại bị Đồng Tuệ Lâm nói ra ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, còn ỏ trước mặt mấy cô gái đều đang sùng bái cô ta, muốn nịnh bợ cô ta.
Nhưng vẻ mặt này của Đồng Vân Thường chỉ duy trì năm giây đã tươi cười trở lại: “Đúng vậy, hóa ra em trai còn sống à. Em còn tưởng nó hắn đã chết rồi đấy!"
Đồng Tuệ Lâm siết chặt nắm tay: “Cô đang nói bậy gì đấy?!"
Chị em cùng nhau lớn lên chính là vậy.
Cô biết cách uy hiếp tôi, tôi cũng biết cách uy hiếp cô!
"Chị.” Đồng Vân Thường liếc nhìn gian phòng mà Đồng Tuệ Lâm mới đi ra: “Chị ở phòng 302 à? Đó là phòng dành cho nhân vật nhỏ đấy, còn là mặt âm. Sức khỏe của chị không tốt, không bằng qua ở cùng với em đi. Dù sao em cũng ở phòng Vip, một mình ở không hết được."
Đồng Tuệ Lâm trừng mắt với Đồng Vân Thường : “Không cần cô phải giả vờ chuột khóc mèo!"
"Sao em lại giả vờ chuột khóc mèo chứ? Nếu không nhờ có em, chị có thể vào đoàn làm phim này sao?" Đồng Vân Thường nghiêng đầu, dáng vẻ dường như rất ngây thơ.
"Tôi vào đoàn làm phim có liên quan gì tới cô..."
"Chị, không phải lần trước mẹ em đã nói sao? Mẹ bảo em phải giúp đỡ chị một chút. Em đã nói tốt với đạo diễn nhiều lần, mới để cho chị lấy được nhân vật này. Chị phải cố gắng nắm chắc đấy."
"Đồng! Vân! Thường!"
Đồng Vân Thường vừa nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Đồng Tuệ Lâm là một người không tên không tuổi, sao mới lần đầu tiên đóng phim lại giành được vai diễn quan trọng như nữ số 3!
Hóa ra là được Đồng Vân Thường giúp đỡ à!
Đồng Tuệ Lâm biết mình đấu không lại Đồng Vân Thường , bây giờ cô ta càng thêm ngông cuồng: “Tôi lười tranh luận với cô!"
Cô nói xong, đi nhanh về trong phòng của mình.
Đồng Vân Thường vừa lắc đầu vừa than thở: “Thật ra người chị này của tôi cũng rất đáng thương. Lúc đó, mẹ tôi và ba tôi là thanh mai trúc mã, ai biết sắp kết hôn lại bị mẹ chị ấy cướp mất. Mẹ chị ấy phải gọi là có tướng cám dỗ đấy, nhưng ba tôi cuối cùng vẫn phát hiện ra mẹ tôi là tốt nhất, luyến tiếc mẹ tôi."
Sau đó, Đồng Vân Thường kể một câu chuyện tình yêu thê lương lại tuyệt vời, tô son trát phấn cực kỳ đẹp cho chuyện mẹ mình là người thứ ba.
"Các người có chỗ không biết, mẹ tôi vẫn rất thương người chị này và em trai kia của tôi. Nhưng hai chị em này không biết tốt xấu, xem lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú, đi khắp nơi chửi bới mẹ tôi là kẻ thứ ba. Tôi ngoài sáng trong tối giúp chị ấy không ít, các người cũng thấy đấy, chị ấy vẫn đối với tôi như vậy."
"Chị Vân Thường , người lòng lang dạ sói như vậy, chị giúp cô ta làm gì chứ?" Phương Hỉ vội vàng phụ họa: “Có chị em gái như chị Vân Thường chính là phúc của cô ta, cô ta ở trong phúc mà không biết phúc."
"Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là sói mắt trắng nuôi cũng uổng công. Chị Vân Thường, đừng tức giận nữa!" Chu Tư Tư là cô gái khác có cằm V line cũng phụ họa theo.
Tống Thái Phân đứng bên cạnh rất lúng túng. Dù sao cô ta và Đồng Tuệ Lâm ở cùng một phòng mà. Vì vậy, cô ta cũng phụ họa theo: "Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta, đã cảm thấy cô ta không phải người tốt lành gì. Hóa ra vẫn thật sự là sói mắt trắng đấy!"
Nghe mọi người nói vậy, Đồng Vân Thường lại yên tâm rồi.
Mọi người cùng đi tới phòng Vip của Đồng Vân Thường. Đồng Vân Thường bảo Hoàng Kha - trợ lý của mình phát mặt nạ Hoàng Gia mà mình mang tới cho mọi người. Cũng không còn sớm nữa, mọi người lại lần lượt rời đi.
Đồng Vân Thường cầm cái cốc trên bàn đập mạnh xuống đất. Hoàng Kha giật mình, đứng im tại chỗ không dám lên tiếng.
"Không phải tôi bảo cô đưa chị ta đến chỗ không người, chờ sau khi buổi casting kết thúc mới thả chị ta ra sao?!" Đồng Vân Thường hét lên với Hoàng Kha.
Hoàng Kha nhún vai, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Chị Thường , em thật sự bảo người nhốt cô ta lại rồi, hơn nữa còn là phòng họp bí mật. Chỗ đó cả ngày chẳng có thu xếp gì nên căn bản không ai tới. Sau đó em cũng quên mất chuyện này. Không biết cô ta ra lúc nào..."
"Ngu ngốc!" Đồng Vân Thường ngồi ở trên sô pha, cầm lấy một cái cốc khác và uống vài hớp: “Chị ta đã lấy được vai nữ số 3!"
Hoàng Kha lập tức bước tới: “Chị Thường , vai này cũng không quan trọng gì. Vai nữ phụ số 3 này có cảnh quay ít hơn cảnh của chị Thường nhiều. Hơn nữa công chúa Nguyên Sênh của chị Thường là một vai diễn biết văn lại giỏi võ, làm người ta yêu thích hơn vai của cô ta nhiều."
"Cô thì biết cái gì?" Đồng Vân Thường trừng mắt nhìn Hoàng Kha : “Đồng Tuệ Lâm là người được đào tạo chính quy, còn có thành tích rất xuất sắc, vừa ra trường đã lấy được một nữ số 3, đây là khởi đầu để chị ta lên như diều gặp gió đấy!"
"Chỉ là chị Thường, cô ta thậm chí còn chẳng ký hợp đồng với một công ty nào, sao có thể so sánh được với mợ chủ Quốc Tế Nghệ Tân như chị Thường chứ? Thời buổi này, không phải cứ có kỹ năng diễn xuất lại có thể nổi được đâu."
Đồng Vân Thường đảo tròng mắt rồi híp mắt lại: “Vậy cũng được, ở ngay dưới mí mắt, cũng tiện giày vò chị ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Quốc Tế Nghệ Tân có đầu tư vào bộ phim này, đạo diễn Lâm Tề cũng phải nể mặt chị chứ."
"Đồng Tuệ Lâm, là chị cứ nhất quyết đối phó với tôi, vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
Bình luận facebook