Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Chiến tranh lạnh
Khi Hạ Ngọc bước ra khỏi quán trà, định hỏi người qua đường trạm xe bus ở đâu để cô bắt xe về nhà thì thấy một chiếc xe ô-tô quen thuộc đi đến dừng ngay trước mặt cô. Chẳng cần phải hạ kính xuống cô cũng biết người đến đón mình là Từ Minh chứ em trai cô sao biết đến quán trà này được.
Không cần anh nhắc nhở, Hạ Ngọc ngoan ngoãn vòng sang phía xe bên kia, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Suốt cả quãng đường thừ quán trà về nhà, cả hai người không nói với nhau câu nào, Từ Minh yên lặng tập trung lái xe, Hạ Ngọc thì hết nghịch điện thoại đến ngắm cảnh đường phố. Không gian yên tĩnh khiến cả hai đều cảm thấy ngột ngạt nhưng vẫn không ai định lên tiếng trước.
Về đến nhà, Hạ Quân nhanh chóng chạy ra, đi một vòng quanh người Hạ Ngọc, săm soi cô từ đầu tới chân như đang kiểm tra xem cô có mang chất nổ về nhà không vậy. Quá chóng mặt với thằng em trai, Hạ Ngọc đưa tay giữ cậu ta lại và đánh một phát lên vai cậu:
"Mày định coi chị là khủng bố hay sao mà soi mói nãy giờ thế?"
Hạ Quân ôm lấy bả vai, xoa xoa chỗ bị đánh lúc nãy, khuôn mặt bày ra vẻ tổn thương: "Em đang lo lắng cho chị sao chị lại đánh em. Lúc đi ra từ bãi đỗ xe, em thấy chị bị mấy người áo đen áp giải lên một chiếc xe sang trong nên vô cùng lo sợ báo nhanh cho anh rể... à nhầm anh Từ Minh tới cứu chị. Nếu em không nhanh trí có lẽ chị bị bọn bắt cóc bán đi lâu rồi."
Từ Minh từ lúc bước vào nhà vẫn lạnh lùng, bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao. Anh đi tới vỗ vai Hạ Quân, "Đi vào trong ăn cơm thôi, những chuyện khác để sau."
Anh nhìn Hạ Quân nhưng cô biết anh đang nói với mình nên ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng bếp.
Trên bàn ăn đã bày sẵn nồi lẩu cua đồng có đầy đủ đồ nhúng, hương thơm của nồi lẩu xộc vào khoang mũi khiến cơn đói của Hạ Ngọc ập đến rất nhanh. Cả ba người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, cầm đồ nhúng để trần chín những miếng thịt bò thơm ngon.
Dù bữa lẩu này ngon thật nhưng chỉ có mỗi Hạ Quân là người vô tư, hào hứng ăn uống còn hai người còn lại thì không. Những cuộc nói chuyện trên bàn ăn chỉ là cuộc đối thoại giữa Từ Minh và Hạ Quân hoặc giữa hai chị em Hạ Ngọc.
Vì đồ ăn đã được Hạ Quân nấu nên Hạ Ngọc nhận công việc giữa bát về mình. Lúc rửa bát, Hạ Quân cứ đứng bên cạnh lải nhải liên tục và cũng vì vậy cô mới biết nồi lẩu cua đồng hôm nay là do Từ Minh mua đồ rồi chuản bị còn em trai cô chỉ có việc bày sẵn đồ ăn lên bàn thôi.
Biết được điều này, tâm trạng của Hạ Ngọc chẳng khá khẩm hơn là bao, cô đoán anh muốn cho cô một bữa ăn bất ngờ, chẳng cần bữa tối dưới đèn nến chỉ cần nồi lẩu dân dã là đủ. Nhưng cô lại không báo với anh một câu, tự ý đi gặp Từ phu nhân khiến anh không hài lòng.
"Chị và anh rể đang chiến tranh lạnh sao? Từ lúc về nhà em thấy hai người chẳng nói với nhau câu nào."
Hai chữ 'anh rể' trong câu nói của Hạ Quân khiến Hạ Ngọc đang xếp bát lên giá phải khựng lại. Cô quay ra nhắc nhở em mình: "Đừng xưng hô linh tinh tránh để người khác hiểu nhầm."
Nói rồi cô để lại đống bát đĩa ở bàn cho Hạ Quân xếp vào giá còn mình đi ra ngoài phòng khách ngồi. Ngồi xuống ghế sofa, Hạ Ngọc đưa tay lên day trán, mắt nhắm nghiền chìm vào trong suy nghĩ.
Ngay từ đầu cô biết rõ quan hệ giữa mình và Từ Minh nên hoàn toàn không muốn những người xung quanh cô biết về anh. Chỉ là mọi chuyện vỡ lở, vấn đề của Hạ Quân phát sinh khiến cô bắt buộc phải nhờ đến Từ Minh trợ giúp và có thể thấy từ ngày sốmg ở đây, em trai cô trở nên nghe lời hẳn.
Nhưng điều cô lo sợ chính là Hạ Quân luôn một mực cho rằng Từ Minh là bạn trai cô, nếu đùng một phát hai người chia tay không lí do thì rất khó giải thích cho nó. Và điều cô sợ nhất chính là bản thân đang dần phụ thuộc vào Từ Minh. Chẳng biết từ khi nào, bữa cơm không có anh là cô thấy không ngon miệng, buổi tối anh về muộn là cô sẽ khó ngủ để rồi thức chờ anh đến khuya.
Con người ta sợ nhất chính là thói quen và có lẽ Từ Minh đã trở thành thói quen của cô từ bao giờ không hay. Tâm trạng Hạ Ngọc rất rối rắm. Cô quả thật ham tiền nhưng không phải tự nhiên muốn nhận vô cớ một khoản tiền lớn của Từ phu nhân. Cô muốn nhận nó một phần là trong tâm trạng tức tối khi bị Từ Minh 'ăn hiếp' quá đáng nhưng phần nhiều cô muốn dùng số tiền đó như hồi chuông cảnh tỉnh bản thân mình quan hệ giữa cô và anh xây dựng bằng tiền bạc và tình dục.
"Nếu cảm thấy mệt thì vào trong phòng nghỉ ngơi đi." Giọng nói ấm áp của Từ Minh vang lên trên đỉnh đầu Hạ Ngọc. Đi ra phòng khách, thấy cô nhắm nghiền mắt dựa người vào ghế sofa, tưởng cô đau đầu nên khuyên cô vào trong phòng ngủ một giấc.
Hạ Ngọc bị Từ Minh làm cho sực tỉnh, cô lắc đầu bảo mình không sao. Lúc này cô mới để ý tay anh cầm áo khoác và chìa khoá, chắc anh chuẩn bị ra ngoài. Đoán được thắc mắc trong đáy mắt cô, Từ Minh cất giọng giải thích:
"Anh về nhà chính có chút việc, có thể tối ăn cơm bên đó luôn nên em không phải chờ đâu."
Hạ Ngọc định nói gì đó nhưng cứ ấp úng mãi trong miệng, cuối cùng lại thôi không nói nữa. Tiễn anh ra cửa rồi cô trở về phòng thả mình trên chiếc giường êm ái, có lẽ cô nên nghỉ ngơi một chút thay vì ngồi đó suy nghĩ quá nhiều.
Không cần anh nhắc nhở, Hạ Ngọc ngoan ngoãn vòng sang phía xe bên kia, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Suốt cả quãng đường thừ quán trà về nhà, cả hai người không nói với nhau câu nào, Từ Minh yên lặng tập trung lái xe, Hạ Ngọc thì hết nghịch điện thoại đến ngắm cảnh đường phố. Không gian yên tĩnh khiến cả hai đều cảm thấy ngột ngạt nhưng vẫn không ai định lên tiếng trước.
Về đến nhà, Hạ Quân nhanh chóng chạy ra, đi một vòng quanh người Hạ Ngọc, săm soi cô từ đầu tới chân như đang kiểm tra xem cô có mang chất nổ về nhà không vậy. Quá chóng mặt với thằng em trai, Hạ Ngọc đưa tay giữ cậu ta lại và đánh một phát lên vai cậu:
"Mày định coi chị là khủng bố hay sao mà soi mói nãy giờ thế?"
Hạ Quân ôm lấy bả vai, xoa xoa chỗ bị đánh lúc nãy, khuôn mặt bày ra vẻ tổn thương: "Em đang lo lắng cho chị sao chị lại đánh em. Lúc đi ra từ bãi đỗ xe, em thấy chị bị mấy người áo đen áp giải lên một chiếc xe sang trong nên vô cùng lo sợ báo nhanh cho anh rể... à nhầm anh Từ Minh tới cứu chị. Nếu em không nhanh trí có lẽ chị bị bọn bắt cóc bán đi lâu rồi."
Từ Minh từ lúc bước vào nhà vẫn lạnh lùng, bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao. Anh đi tới vỗ vai Hạ Quân, "Đi vào trong ăn cơm thôi, những chuyện khác để sau."
Anh nhìn Hạ Quân nhưng cô biết anh đang nói với mình nên ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng bếp.
Trên bàn ăn đã bày sẵn nồi lẩu cua đồng có đầy đủ đồ nhúng, hương thơm của nồi lẩu xộc vào khoang mũi khiến cơn đói của Hạ Ngọc ập đến rất nhanh. Cả ba người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, cầm đồ nhúng để trần chín những miếng thịt bò thơm ngon.
Dù bữa lẩu này ngon thật nhưng chỉ có mỗi Hạ Quân là người vô tư, hào hứng ăn uống còn hai người còn lại thì không. Những cuộc nói chuyện trên bàn ăn chỉ là cuộc đối thoại giữa Từ Minh và Hạ Quân hoặc giữa hai chị em Hạ Ngọc.
Vì đồ ăn đã được Hạ Quân nấu nên Hạ Ngọc nhận công việc giữa bát về mình. Lúc rửa bát, Hạ Quân cứ đứng bên cạnh lải nhải liên tục và cũng vì vậy cô mới biết nồi lẩu cua đồng hôm nay là do Từ Minh mua đồ rồi chuản bị còn em trai cô chỉ có việc bày sẵn đồ ăn lên bàn thôi.
Biết được điều này, tâm trạng của Hạ Ngọc chẳng khá khẩm hơn là bao, cô đoán anh muốn cho cô một bữa ăn bất ngờ, chẳng cần bữa tối dưới đèn nến chỉ cần nồi lẩu dân dã là đủ. Nhưng cô lại không báo với anh một câu, tự ý đi gặp Từ phu nhân khiến anh không hài lòng.
"Chị và anh rể đang chiến tranh lạnh sao? Từ lúc về nhà em thấy hai người chẳng nói với nhau câu nào."
Hai chữ 'anh rể' trong câu nói của Hạ Quân khiến Hạ Ngọc đang xếp bát lên giá phải khựng lại. Cô quay ra nhắc nhở em mình: "Đừng xưng hô linh tinh tránh để người khác hiểu nhầm."
Nói rồi cô để lại đống bát đĩa ở bàn cho Hạ Quân xếp vào giá còn mình đi ra ngoài phòng khách ngồi. Ngồi xuống ghế sofa, Hạ Ngọc đưa tay lên day trán, mắt nhắm nghiền chìm vào trong suy nghĩ.
Ngay từ đầu cô biết rõ quan hệ giữa mình và Từ Minh nên hoàn toàn không muốn những người xung quanh cô biết về anh. Chỉ là mọi chuyện vỡ lở, vấn đề của Hạ Quân phát sinh khiến cô bắt buộc phải nhờ đến Từ Minh trợ giúp và có thể thấy từ ngày sốmg ở đây, em trai cô trở nên nghe lời hẳn.
Nhưng điều cô lo sợ chính là Hạ Quân luôn một mực cho rằng Từ Minh là bạn trai cô, nếu đùng một phát hai người chia tay không lí do thì rất khó giải thích cho nó. Và điều cô sợ nhất chính là bản thân đang dần phụ thuộc vào Từ Minh. Chẳng biết từ khi nào, bữa cơm không có anh là cô thấy không ngon miệng, buổi tối anh về muộn là cô sẽ khó ngủ để rồi thức chờ anh đến khuya.
Con người ta sợ nhất chính là thói quen và có lẽ Từ Minh đã trở thành thói quen của cô từ bao giờ không hay. Tâm trạng Hạ Ngọc rất rối rắm. Cô quả thật ham tiền nhưng không phải tự nhiên muốn nhận vô cớ một khoản tiền lớn của Từ phu nhân. Cô muốn nhận nó một phần là trong tâm trạng tức tối khi bị Từ Minh 'ăn hiếp' quá đáng nhưng phần nhiều cô muốn dùng số tiền đó như hồi chuông cảnh tỉnh bản thân mình quan hệ giữa cô và anh xây dựng bằng tiền bạc và tình dục.
"Nếu cảm thấy mệt thì vào trong phòng nghỉ ngơi đi." Giọng nói ấm áp của Từ Minh vang lên trên đỉnh đầu Hạ Ngọc. Đi ra phòng khách, thấy cô nhắm nghiền mắt dựa người vào ghế sofa, tưởng cô đau đầu nên khuyên cô vào trong phòng ngủ một giấc.
Hạ Ngọc bị Từ Minh làm cho sực tỉnh, cô lắc đầu bảo mình không sao. Lúc này cô mới để ý tay anh cầm áo khoác và chìa khoá, chắc anh chuẩn bị ra ngoài. Đoán được thắc mắc trong đáy mắt cô, Từ Minh cất giọng giải thích:
"Anh về nhà chính có chút việc, có thể tối ăn cơm bên đó luôn nên em không phải chờ đâu."
Hạ Ngọc định nói gì đó nhưng cứ ấp úng mãi trong miệng, cuối cùng lại thôi không nói nữa. Tiễn anh ra cửa rồi cô trở về phòng thả mình trên chiếc giường êm ái, có lẽ cô nên nghỉ ngơi một chút thay vì ngồi đó suy nghĩ quá nhiều.
Bình luận facebook