-
Chương 8
Sau khi nghe câu chuyện của Trần Khả Ý, Mr. F vỗ tay tán thưởng: “Một vụ bạo lực học đường rất điển hình, nhưng có một điều tôi tò mò là góc độ câu chuyện của cô. Theo tôi được biết, tên cô không phải là Trịnh Na Na đúng không? Vậy làm thế nào cô biết về sự xáo trộn nội tâm của cô ấy và những gì xảy ra giữa cô ấy và bạn cô ấy. Nghe kể mà cứ ngỡ cô là Trịnh Na Na ấy chứ.”
Và vừa rồi ngay trong quá trình Trần Khả Ý kể chuyện, Lý Tử Nhiên - luôn muốn ngắt lời cô nhưng lại bị Mr. F uy hiếp không dám hó hé - thì nay vội vàng chất vấn: “Cô là ai? Chu Tinh Tinh? Không phải, giọng cậu ta không phải thế, cô là bạn của Trịnh Na Na? Cô là ai?” Hỏi đến câu sau, giọng cô ta đã hơi khản đặc.
Trần Khả Ý ho hai tiếng, không trả lời câu hỏi của Lý Tử Nhiên, không biết nghĩ gì mà cô không định tiết lộ thân phận của mình trước mặt Lý Tử Nhiên, ai biết tiếp theo Mr. F có bảo Lý Tử Nhiên kể lại chuyện xấu của cô không cơ chứ.
Trần Khả Ý mỉm cười: “Khá là trùng hợp bởi sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai luôn không tham gia họp lớp, và tôi cũng chưa bao giờ đi xe buýt cùng với các bạn cấp hai về nhà. Cũng tình cờ thôi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về nhà đón Tết và tình cờ gặp lại Trịnh Na Na. Lúc đó cô ấy còn bế theo một đứa bé nữa, thế nên tôi mới biết cô ấy đã kết hôn. Không biết cô ấy mang tâm trạng thế nào, có lẽ ngồi trên xe buồn chán quá, chẳng hiểu sao lại kể chuyện đã xảy ra hồi cấp hai này cho tôi nghe.”
“Hay là anh kể chuyện mười năm trước xem tôi còn nhớ không?” Cuối cùng, Trần Khả Ý còn trêu ghẹo một câu.
Mr. F không trả lời, hỏi Trần Khả Ý một câu khác: “Cô ấy không hỏi tại sao lúc ấy cô không giúp cô ấy à?”
Trần Khả Ý, vốn dĩ định giấu giếm thân phận, không ngờ lại bị Mr. F vạch trần. Lúc này, Lý Tử Nhiên vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng câu trả lời của Trần Khả Ý giúp cô ta hiểu ra danh tính của người bị bắt cóc cùng với mình.
Trần Khả Ý nhắm mắt nhớ lại những gì Trịnh Na Na đã nói trên chuyến xe buýt về quê: “Cô ấy nói với tôi rằng thật ra cô ấy rất cảm kích những gì tôi đã nói vào chiều thứ sáu đó. Cô ấy cho rằng tôi đã giúp cô ấy thoát khỏi khó khăn.”
“Thú thực, tôi không nhớ mình đã nói gì vào hôm thứ sáu đó, thậm chí tôi không nghĩ đến việc cô ấy sẽ cảm kích tôi. Nhưng sau đó, cô ấy nói đồng thời cô ấy cũng rất hận tôi vì đã không nói lời nào khi cô ấy bị bắt nạt và rằng nếu tôi có thể đứng ra thì năm lớp chín sẽ không đến nỗi tệ như vậy.”
Mr. F ngạc nhiên: “Ồ? Vậy lúc ấy cô đã trả lời lại thế nào.”
Trần Khả Ý nhếch mép cười khổ: “Tôi nói khi đó tôi cũng không biết nhóm Lý Tử Nhiên nói có thật không, ngoại trừ cảm thấy họ nói năng khó nghe thì tôi còn có thể nói gì được. Số mệnh của con người luôn nằm trong tay mình mà, tôi nghĩ cô ấy và những người bạn của cô ấy cũng đã hiểu sau khi trải qua khoảng thời gian đó.”
“Hay cho câu số mệnh của con người nằm trong tay mình, cô nghĩ bây giờ số mạng vẫn ở trong tay cô sao? Kế tiếp, Lý Tử Nhiên…”
Lý Tử Nhiên nghe Mr. F gọi tên cô ta, bèn vội hỏi: “Cô ấy là Trần Khả Ý, cô ấy là Trần Khả Ý. Tiếp theo tôi sẽ kể chuyện xấu của Trần Khả Ý phải không?”
Trần Khả Ý thầm than, quả nhiên sau khi thân phận bị bóc trần sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, chỉ sẽ bị cắn ngược lại thôi.
Mr. F không vui vì bị Lý Tử Nhiên cắt ngang: “Tôi không thích đứa trẻ không biết lễ phép, đừng tái phạm sai lầm đấy.”
Chất giọng như đến từ địa ngục của Mr. F khiến cơ thể Lý Tử Nhiên căng cứng, cô ta vội gật đầu luôn miệng trả lời dạ dạ dạ.
Mr. F không đáp lại: “Tiếp theo, tôi không cho các cô ngẫu nhiên phát huy nữa, nếu không chúng ta tâm sự chút chuyện dựa vào lá thư mà cô đã viết này đi.
Lý Tử Nhiên tưởng rằng Mr. F vẫn đang nói chuyện với cô ta nên hơi nghi ngờ: “Thư gì?”
Mr. F lấy ra một tờ giấy, trong yên lặng, tiếng giấy cọ xát với không khí vô cùng rõ ràng, chỉ nghe Mr. F cất giọng trầm đọc thư: “Tôi vừa đọc xong ‘Cái bóng trong khu dạy học’, trong lòng hơi tức giận, vừa định gõ chữ thì… Tại sao có người thích thú trên nỗi đau của người khác như Vương Tinh Tinh thế chứ, tại sao có người làm chuyện xấu mà vẫn cười được…”
Trong khi mọi người im lặng, Mr. F bắt đầu đọc bài blog mà Trần Khả Ý đã đăng một tháng trước và cũng mở ra chế độ đặt câu hỏi ngẫu nhiên.
“Câu hỏi thứ nhất: Trong thâm tâm cô, Lý Tử Nhiên có phải loại người giống Vương Tinh Tinh không?”
Chưa đợi Trần Khả Ý trả lời, Lý Tử Nhiên đã nôn nóng phủ nhận: “Tôi không phải, tôi không có, lúc ấy tôi thật sự nghĩ Trịnh Na Na là người cướp bạn trai của tôi. Tôi bị người ta cướp bạn trai, tôi có thể bày tỏ sự tức giận đúng không. Hiện nay có nhiều video đánh Tuesday trên mạng mà, những gì thuở đó tôi làm có thể không phù hợp lắm, nhưng lúc ấy tôi chỉ mới 14, 15 tuổi thôi mà.”
Mr. F cười ha ha, hỏi: “Vậy sao? Trần Khả Ý, đáp án của cô là gì?”
Trần Khả Ý hơi rối rắm, cô không biết nếu định nghĩa đó là Lý Tử Nhiên trong tình huống này sẽ dẫn đến hậu quả khó lường nào, cô cân nhắc một lúc trước khi trả lời: “Tôi không chắc lắm. Có lẽ là đúng, hoặc không, thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ. Trong trí nhớ của tôi về cô ta, tôi không chắc đó có phải là con người thật của cô ta không.”
Với câu trả lời này, Mr. F không bình luận, thay vào đó anh ta đọc tiếp: “... Bỗng dưng nhận ra rằng mình cũng từng là một đứa trẻ hư... Vậy cô thì sao, cô giống Vương Tinh Tinh không?”
Trần Khả Ý hơi kinh ngạc, lập tức phản bác: “Tôi, tôi dĩ nhiên không phải.”
Mr. F: “Cô thật sự không phải à? Chúng ta đọc tiếp nào... Sức nóng trên mặt thiêu đốt tâm hồn tôi, và thậm chí chạm vào dấu ấn này sau hơn mười năm, tôi vẫn có thể cảm nhận được bỏng rát. Cô có chắc khi đó xấu hổ với chuyện mình đã làm sai mà không phải bị một người lớn chỉ thẳng mặt sai lầm của cô khiến cô không chỗ trốn tránh? Chính cô đã nói thời gian thay đổi rất nhiều thứ, Lý Tử Nhiên trong trí nhớ của cô không nhất thiết thực sự là cô ta?”
Trần Khả Ý không rõ mục đích cuối cùng của Mr. F là gì, nhưng cô biết mình cần thể hiện ra mặt tích cực của mình, cần thể hiện mặt tốt nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận sai lầm trong quá khứ: “Tôi nghĩ là không quan trọng khi cả hai có thể tạo ra cùng một kết quả vào thời điểm đó, nhưng cuối cùng tôi đã không làm điều đó nữa. Dù tôi nhận ra rằng điều đó là sai, hay có những hậu quả mà tôi không muốn gánh chịu, nhưng cuối cùng tôi đã ngừng làm điều sai trái. Tôi có thể không hiểu đúng cảm xúc của mình lúc đó, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ ràng sự sai trái của hành động này.”
Mr. F đọc tiếp, đến đoạn thư tình thì anh ta dừng lại nhưng không đặt câu hỏi, tiếp tục đọc: “... Hoặc có thể những biệt danh bạn cho là hài hước và thú vị đã ghi dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời của một số người. Biệt danh thú vị này không phải là Banana ư, từ những gì cô vừa nói, Lý Tử Nhiên quả thật cảm thấy rất vui và thú vị mà.”
Lý Tử Nhiên những tưởng Mr. F đọc đoạn này muốn nhằm vào Trần Khả Ý, nhưng không ngờ lại có phần của cô ta. Cô ta không biết sao tự dưng Trần Khả Ý rảnh rỗi viết một đoạn như vậy để làm gì, và làm thế nào mà nó lại lọt vào tay Mr. F. Nó giống như là lời thú tội của phạm nhân vậy. Một tháng trước, cô ta bận rộn không có thời gian xem hot search nên không biết bài viết này đã được đăng thẳng lên mạng.
Lúc này Lý Tử Nhiên cũng chỉ có thể lúng túng giải thích: “Tôi... Tôi không cảm thấy vui và thú vị gì cả.”
Mr. F vừa nghe thế thì hỏi ngược lại: “Ồ? Vậy cô đã ác ý đặt cho Trịnh Na Na cái biệt danh khó nghe đó sao?”
Lý Tử Nhiên không ngờ lời giải thích này lại để Mr. F trực tiếp định cho cô ta một tội danh, bèn không tìm cách khắc phục nữa mà dứt khoát nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa.”
“Ha ha, vừa rồi bài blog này nói về đúng sai của giáo viên, chế giễu ngoại hình của người khác và cả viết thư tình nữa. Nhưng viết thư tình thế nào, tôi rất hứng thú đấy.” Nghe thế, cơ thể Lý Tử Nhiên ngày càng run dữ dội hơn.
Trần Khả Ý lại lắc đầu, nội dung này được viết trong bài blog của cô, cô không thể nói mình không biết, nhưng cô cũng không muốn treo ngược Lý Tử Nhiên trên sợi dây có gắn dao găm, còn không bằng để cô tìm cơ hội sống cho bản thân mình: “Chuyện này, tôi chỉ biết đại khái, hoặc có lẽ nên để người trong cuộc tự kể.”
Trần Khả Ý vừa nói thế, Mr. F lập tức hiểu ngay: “À, cái chuyện vui thú này lại do Lý Tử Nhiên tội nghiệp của chúng ta làm à?”
Đầu óc Lý Tử Nhiên xoay chuyển thật nhanh: “À ừm, thư tình này là do tôi viết. Lúc ấy lớp chúng tôi có một bạn học khá lầm lì. Cậu ấy là hàng xóm từ nhỏ của tôi, sau đó tôi vô tình biết được cô ấy thầm mến một đàn anh của chúng tôi. Tôi muốn giúp cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể lấy được tự tin mới viết thư tình giùm cậu ấy thôi. Cậu nói đúng không, Khả Ý.”
Mr. F quay đầu hỏi: “Thật thế không? Trần Khả Ý.”
Trần Khả Ý không biết rốt cuộc Mr. F nắm rõ chuyện này đến mức nào. Cô muốn cố hết sức giúp Lý Tử Nhiên, nhưng cô không định sẽ nói dối, suy cho cùng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó: “Quả thật tôi chỉ biết chuyện này thôi chứ không biết nội tình.”
Nghe Trần Khả Ý nói, Lý Tử Nhiên dường như hiểu ra điều gì đó bèn vội vàng bổ sung: “Thật, thật sự như những gì tôi nói đó. Quãng thời gian đó, thành tích học tập của người bạn ấy còn tăng lên nữa mà.”
Trước khi Lý Tử Nhiên có thể đưa một số bằng chứng về đoạn lịch sử này, Mr. F đã cười phá lên.
“Đây quả là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được đấy. Lý Tử Nhiên, cô thật sự rất có khiếu kể chuyện cười đấy. Nhưng sao nhỉ, thật không khéo cho lắm, chỗ tôi đúng lúc có một phiên bản khác của câu chuyện này, hai cô có muốn biết không.”
“Cái gì?” Trần Khả Ý chỉ thầm kinh hãi, còn Lý Tử Nhiên lại kinh ngạc thốt lên.
Chuyện về bức thư tình xảy ra khi Trần Khả Ý học lớp 8, và khởi đầu của câu chuyện có thể nói là vào kỳ thi hàng tháng của năm đó.
“Chỉ muốn hỏi xem nhà trường nghĩ gì mà vừa nghỉ Quốc Khánh xong đã tổ chức thi, khiến ngày nghỉ mình không được chơi thoải mái.”
“Thường thôi, thường thôi.”
“Xem ra cậu rất tự tin nha.”
“Môn đầu tiên là ngữ văn, thi thế nào cũng chỉ có vậy. Cậu nói xem môn ngữ văn có thể ôn tập cái gì đây?”
Chưa tới thời gian thi nên các học sinh đang thảo luận theo nhóm về nội dung liên quan đến kỳ thi tháng, có vài người còn học thuộc các đoạn thơ cần học trong sách ngữ văn.
Ở trung học cơ sở, áp lực học tập không lớn, kiến thức trong một hai tháng học tập cũng không quá nhiều, hầu hết mọi người đều không ôn tập trước khi thi, mà đa phần là nước tới chân mới nhảy học vẹt công thức....
Tống Thường Thường đứng cùng nhóm Lý Tử Nhiên như mọi ngày, sẽ phụ hoạ vài câu vào lúc thích hợp, không có cảm giác tồn tại.
Vẫn còn sớm, giám thị chưa tới, vì vậy cả nhóm buộc phải đợi ở tầng dưới khu dạy học. Mãi đến khi còn 15 phút trước giờ thi, bấy giờ giám thị mới mở cửa lớp rồi cho nhóm học sinh tràn vào.
Thi tháng là ba khối thi cùng nhau, có khá nhiều phòng học, vì để tận dụng tốt nhất không gian phòng học, học sinh ở các khối lớp khác nhau sẽ ngồi xen kẽ, tách các học sinh có cùng bài thi ra.
Tống Thường Thường thi chung phòng với các học sinh lớp chín, góc trên cùng bên trái của dãy bàn được dán tên họ và số báo danh của học sinh. Cô nhìn tên bạn ngồi cùng bàn với mình - Ôn Huyền.
Cô từng nghe đến cái tên Ôn Huyền này, và đã từng thấy trong mục tuyên dương của trường, là một anh chàng điển trai.
Ngữ văn, khoa học, toán. Hai ngày trôi qua thật nhanh.
Trong hai ngày thi vừa qua, Tống Thường Thường chỉ cảm thấy bạn ngồi cùng mình học siêu giỏi. Khi cả lớp học còn chưa có tiếng lật giấy thì bạn ngồi cùng bàn của cô đã lật sang trang làm bài tiếp theo rồi. Khoảng nửa tiếng trước khi giờ thi kết thúc, cậu ấy đã bắt đầu kiểm tra lại bài.
Môn cuối cùng của lớp tám là tiếng Anh, thầy giám thị đứng trên bục nói: “Hãy viết số thứ tự và tên của các em lên sau khi nhận được giấy trả lời, đừng quên đấy, nếu không các em sẽ không được điểm nào đâu.”
Và vừa rồi ngay trong quá trình Trần Khả Ý kể chuyện, Lý Tử Nhiên - luôn muốn ngắt lời cô nhưng lại bị Mr. F uy hiếp không dám hó hé - thì nay vội vàng chất vấn: “Cô là ai? Chu Tinh Tinh? Không phải, giọng cậu ta không phải thế, cô là bạn của Trịnh Na Na? Cô là ai?” Hỏi đến câu sau, giọng cô ta đã hơi khản đặc.
Trần Khả Ý ho hai tiếng, không trả lời câu hỏi của Lý Tử Nhiên, không biết nghĩ gì mà cô không định tiết lộ thân phận của mình trước mặt Lý Tử Nhiên, ai biết tiếp theo Mr. F có bảo Lý Tử Nhiên kể lại chuyện xấu của cô không cơ chứ.
Trần Khả Ý mỉm cười: “Khá là trùng hợp bởi sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai luôn không tham gia họp lớp, và tôi cũng chưa bao giờ đi xe buýt cùng với các bạn cấp hai về nhà. Cũng tình cờ thôi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về nhà đón Tết và tình cờ gặp lại Trịnh Na Na. Lúc đó cô ấy còn bế theo một đứa bé nữa, thế nên tôi mới biết cô ấy đã kết hôn. Không biết cô ấy mang tâm trạng thế nào, có lẽ ngồi trên xe buồn chán quá, chẳng hiểu sao lại kể chuyện đã xảy ra hồi cấp hai này cho tôi nghe.”
“Hay là anh kể chuyện mười năm trước xem tôi còn nhớ không?” Cuối cùng, Trần Khả Ý còn trêu ghẹo một câu.
Mr. F không trả lời, hỏi Trần Khả Ý một câu khác: “Cô ấy không hỏi tại sao lúc ấy cô không giúp cô ấy à?”
Trần Khả Ý, vốn dĩ định giấu giếm thân phận, không ngờ lại bị Mr. F vạch trần. Lúc này, Lý Tử Nhiên vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng câu trả lời của Trần Khả Ý giúp cô ta hiểu ra danh tính của người bị bắt cóc cùng với mình.
Trần Khả Ý nhắm mắt nhớ lại những gì Trịnh Na Na đã nói trên chuyến xe buýt về quê: “Cô ấy nói với tôi rằng thật ra cô ấy rất cảm kích những gì tôi đã nói vào chiều thứ sáu đó. Cô ấy cho rằng tôi đã giúp cô ấy thoát khỏi khó khăn.”
“Thú thực, tôi không nhớ mình đã nói gì vào hôm thứ sáu đó, thậm chí tôi không nghĩ đến việc cô ấy sẽ cảm kích tôi. Nhưng sau đó, cô ấy nói đồng thời cô ấy cũng rất hận tôi vì đã không nói lời nào khi cô ấy bị bắt nạt và rằng nếu tôi có thể đứng ra thì năm lớp chín sẽ không đến nỗi tệ như vậy.”
Mr. F ngạc nhiên: “Ồ? Vậy lúc ấy cô đã trả lời lại thế nào.”
Trần Khả Ý nhếch mép cười khổ: “Tôi nói khi đó tôi cũng không biết nhóm Lý Tử Nhiên nói có thật không, ngoại trừ cảm thấy họ nói năng khó nghe thì tôi còn có thể nói gì được. Số mệnh của con người luôn nằm trong tay mình mà, tôi nghĩ cô ấy và những người bạn của cô ấy cũng đã hiểu sau khi trải qua khoảng thời gian đó.”
“Hay cho câu số mệnh của con người nằm trong tay mình, cô nghĩ bây giờ số mạng vẫn ở trong tay cô sao? Kế tiếp, Lý Tử Nhiên…”
Lý Tử Nhiên nghe Mr. F gọi tên cô ta, bèn vội hỏi: “Cô ấy là Trần Khả Ý, cô ấy là Trần Khả Ý. Tiếp theo tôi sẽ kể chuyện xấu của Trần Khả Ý phải không?”
Trần Khả Ý thầm than, quả nhiên sau khi thân phận bị bóc trần sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, chỉ sẽ bị cắn ngược lại thôi.
Mr. F không vui vì bị Lý Tử Nhiên cắt ngang: “Tôi không thích đứa trẻ không biết lễ phép, đừng tái phạm sai lầm đấy.”
Chất giọng như đến từ địa ngục của Mr. F khiến cơ thể Lý Tử Nhiên căng cứng, cô ta vội gật đầu luôn miệng trả lời dạ dạ dạ.
Mr. F không đáp lại: “Tiếp theo, tôi không cho các cô ngẫu nhiên phát huy nữa, nếu không chúng ta tâm sự chút chuyện dựa vào lá thư mà cô đã viết này đi.
Lý Tử Nhiên tưởng rằng Mr. F vẫn đang nói chuyện với cô ta nên hơi nghi ngờ: “Thư gì?”
Mr. F lấy ra một tờ giấy, trong yên lặng, tiếng giấy cọ xát với không khí vô cùng rõ ràng, chỉ nghe Mr. F cất giọng trầm đọc thư: “Tôi vừa đọc xong ‘Cái bóng trong khu dạy học’, trong lòng hơi tức giận, vừa định gõ chữ thì… Tại sao có người thích thú trên nỗi đau của người khác như Vương Tinh Tinh thế chứ, tại sao có người làm chuyện xấu mà vẫn cười được…”
Trong khi mọi người im lặng, Mr. F bắt đầu đọc bài blog mà Trần Khả Ý đã đăng một tháng trước và cũng mở ra chế độ đặt câu hỏi ngẫu nhiên.
“Câu hỏi thứ nhất: Trong thâm tâm cô, Lý Tử Nhiên có phải loại người giống Vương Tinh Tinh không?”
Chưa đợi Trần Khả Ý trả lời, Lý Tử Nhiên đã nôn nóng phủ nhận: “Tôi không phải, tôi không có, lúc ấy tôi thật sự nghĩ Trịnh Na Na là người cướp bạn trai của tôi. Tôi bị người ta cướp bạn trai, tôi có thể bày tỏ sự tức giận đúng không. Hiện nay có nhiều video đánh Tuesday trên mạng mà, những gì thuở đó tôi làm có thể không phù hợp lắm, nhưng lúc ấy tôi chỉ mới 14, 15 tuổi thôi mà.”
Mr. F cười ha ha, hỏi: “Vậy sao? Trần Khả Ý, đáp án của cô là gì?”
Trần Khả Ý hơi rối rắm, cô không biết nếu định nghĩa đó là Lý Tử Nhiên trong tình huống này sẽ dẫn đến hậu quả khó lường nào, cô cân nhắc một lúc trước khi trả lời: “Tôi không chắc lắm. Có lẽ là đúng, hoặc không, thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ. Trong trí nhớ của tôi về cô ta, tôi không chắc đó có phải là con người thật của cô ta không.”
Với câu trả lời này, Mr. F không bình luận, thay vào đó anh ta đọc tiếp: “... Bỗng dưng nhận ra rằng mình cũng từng là một đứa trẻ hư... Vậy cô thì sao, cô giống Vương Tinh Tinh không?”
Trần Khả Ý hơi kinh ngạc, lập tức phản bác: “Tôi, tôi dĩ nhiên không phải.”
Mr. F: “Cô thật sự không phải à? Chúng ta đọc tiếp nào... Sức nóng trên mặt thiêu đốt tâm hồn tôi, và thậm chí chạm vào dấu ấn này sau hơn mười năm, tôi vẫn có thể cảm nhận được bỏng rát. Cô có chắc khi đó xấu hổ với chuyện mình đã làm sai mà không phải bị một người lớn chỉ thẳng mặt sai lầm của cô khiến cô không chỗ trốn tránh? Chính cô đã nói thời gian thay đổi rất nhiều thứ, Lý Tử Nhiên trong trí nhớ của cô không nhất thiết thực sự là cô ta?”
Trần Khả Ý không rõ mục đích cuối cùng của Mr. F là gì, nhưng cô biết mình cần thể hiện ra mặt tích cực của mình, cần thể hiện mặt tốt nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận sai lầm trong quá khứ: “Tôi nghĩ là không quan trọng khi cả hai có thể tạo ra cùng một kết quả vào thời điểm đó, nhưng cuối cùng tôi đã không làm điều đó nữa. Dù tôi nhận ra rằng điều đó là sai, hay có những hậu quả mà tôi không muốn gánh chịu, nhưng cuối cùng tôi đã ngừng làm điều sai trái. Tôi có thể không hiểu đúng cảm xúc của mình lúc đó, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ ràng sự sai trái của hành động này.”
Mr. F đọc tiếp, đến đoạn thư tình thì anh ta dừng lại nhưng không đặt câu hỏi, tiếp tục đọc: “... Hoặc có thể những biệt danh bạn cho là hài hước và thú vị đã ghi dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời của một số người. Biệt danh thú vị này không phải là Banana ư, từ những gì cô vừa nói, Lý Tử Nhiên quả thật cảm thấy rất vui và thú vị mà.”
Lý Tử Nhiên những tưởng Mr. F đọc đoạn này muốn nhằm vào Trần Khả Ý, nhưng không ngờ lại có phần của cô ta. Cô ta không biết sao tự dưng Trần Khả Ý rảnh rỗi viết một đoạn như vậy để làm gì, và làm thế nào mà nó lại lọt vào tay Mr. F. Nó giống như là lời thú tội của phạm nhân vậy. Một tháng trước, cô ta bận rộn không có thời gian xem hot search nên không biết bài viết này đã được đăng thẳng lên mạng.
Lúc này Lý Tử Nhiên cũng chỉ có thể lúng túng giải thích: “Tôi... Tôi không cảm thấy vui và thú vị gì cả.”
Mr. F vừa nghe thế thì hỏi ngược lại: “Ồ? Vậy cô đã ác ý đặt cho Trịnh Na Na cái biệt danh khó nghe đó sao?”
Lý Tử Nhiên không ngờ lời giải thích này lại để Mr. F trực tiếp định cho cô ta một tội danh, bèn không tìm cách khắc phục nữa mà dứt khoát nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa.”
“Ha ha, vừa rồi bài blog này nói về đúng sai của giáo viên, chế giễu ngoại hình của người khác và cả viết thư tình nữa. Nhưng viết thư tình thế nào, tôi rất hứng thú đấy.” Nghe thế, cơ thể Lý Tử Nhiên ngày càng run dữ dội hơn.
Trần Khả Ý lại lắc đầu, nội dung này được viết trong bài blog của cô, cô không thể nói mình không biết, nhưng cô cũng không muốn treo ngược Lý Tử Nhiên trên sợi dây có gắn dao găm, còn không bằng để cô tìm cơ hội sống cho bản thân mình: “Chuyện này, tôi chỉ biết đại khái, hoặc có lẽ nên để người trong cuộc tự kể.”
Trần Khả Ý vừa nói thế, Mr. F lập tức hiểu ngay: “À, cái chuyện vui thú này lại do Lý Tử Nhiên tội nghiệp của chúng ta làm à?”
Đầu óc Lý Tử Nhiên xoay chuyển thật nhanh: “À ừm, thư tình này là do tôi viết. Lúc ấy lớp chúng tôi có một bạn học khá lầm lì. Cậu ấy là hàng xóm từ nhỏ của tôi, sau đó tôi vô tình biết được cô ấy thầm mến một đàn anh của chúng tôi. Tôi muốn giúp cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể lấy được tự tin mới viết thư tình giùm cậu ấy thôi. Cậu nói đúng không, Khả Ý.”
Mr. F quay đầu hỏi: “Thật thế không? Trần Khả Ý.”
Trần Khả Ý không biết rốt cuộc Mr. F nắm rõ chuyện này đến mức nào. Cô muốn cố hết sức giúp Lý Tử Nhiên, nhưng cô không định sẽ nói dối, suy cho cùng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó: “Quả thật tôi chỉ biết chuyện này thôi chứ không biết nội tình.”
Nghe Trần Khả Ý nói, Lý Tử Nhiên dường như hiểu ra điều gì đó bèn vội vàng bổ sung: “Thật, thật sự như những gì tôi nói đó. Quãng thời gian đó, thành tích học tập của người bạn ấy còn tăng lên nữa mà.”
Trước khi Lý Tử Nhiên có thể đưa một số bằng chứng về đoạn lịch sử này, Mr. F đã cười phá lên.
“Đây quả là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được đấy. Lý Tử Nhiên, cô thật sự rất có khiếu kể chuyện cười đấy. Nhưng sao nhỉ, thật không khéo cho lắm, chỗ tôi đúng lúc có một phiên bản khác của câu chuyện này, hai cô có muốn biết không.”
“Cái gì?” Trần Khả Ý chỉ thầm kinh hãi, còn Lý Tử Nhiên lại kinh ngạc thốt lên.
Chuyện về bức thư tình xảy ra khi Trần Khả Ý học lớp 8, và khởi đầu của câu chuyện có thể nói là vào kỳ thi hàng tháng của năm đó.
“Chỉ muốn hỏi xem nhà trường nghĩ gì mà vừa nghỉ Quốc Khánh xong đã tổ chức thi, khiến ngày nghỉ mình không được chơi thoải mái.”
“Thường thôi, thường thôi.”
“Xem ra cậu rất tự tin nha.”
“Môn đầu tiên là ngữ văn, thi thế nào cũng chỉ có vậy. Cậu nói xem môn ngữ văn có thể ôn tập cái gì đây?”
Chưa tới thời gian thi nên các học sinh đang thảo luận theo nhóm về nội dung liên quan đến kỳ thi tháng, có vài người còn học thuộc các đoạn thơ cần học trong sách ngữ văn.
Ở trung học cơ sở, áp lực học tập không lớn, kiến thức trong một hai tháng học tập cũng không quá nhiều, hầu hết mọi người đều không ôn tập trước khi thi, mà đa phần là nước tới chân mới nhảy học vẹt công thức....
Tống Thường Thường đứng cùng nhóm Lý Tử Nhiên như mọi ngày, sẽ phụ hoạ vài câu vào lúc thích hợp, không có cảm giác tồn tại.
Vẫn còn sớm, giám thị chưa tới, vì vậy cả nhóm buộc phải đợi ở tầng dưới khu dạy học. Mãi đến khi còn 15 phút trước giờ thi, bấy giờ giám thị mới mở cửa lớp rồi cho nhóm học sinh tràn vào.
Thi tháng là ba khối thi cùng nhau, có khá nhiều phòng học, vì để tận dụng tốt nhất không gian phòng học, học sinh ở các khối lớp khác nhau sẽ ngồi xen kẽ, tách các học sinh có cùng bài thi ra.
Tống Thường Thường thi chung phòng với các học sinh lớp chín, góc trên cùng bên trái của dãy bàn được dán tên họ và số báo danh của học sinh. Cô nhìn tên bạn ngồi cùng bàn với mình - Ôn Huyền.
Cô từng nghe đến cái tên Ôn Huyền này, và đã từng thấy trong mục tuyên dương của trường, là một anh chàng điển trai.
Ngữ văn, khoa học, toán. Hai ngày trôi qua thật nhanh.
Trong hai ngày thi vừa qua, Tống Thường Thường chỉ cảm thấy bạn ngồi cùng mình học siêu giỏi. Khi cả lớp học còn chưa có tiếng lật giấy thì bạn ngồi cùng bàn của cô đã lật sang trang làm bài tiếp theo rồi. Khoảng nửa tiếng trước khi giờ thi kết thúc, cậu ấy đã bắt đầu kiểm tra lại bài.
Môn cuối cùng của lớp tám là tiếng Anh, thầy giám thị đứng trên bục nói: “Hãy viết số thứ tự và tên của các em lên sau khi nhận được giấy trả lời, đừng quên đấy, nếu không các em sẽ không được điểm nào đâu.”