-
Chương 7
Trịnh Na Na phớt lờ Lý Tử Nhiên, cứ dọn dẹp cặp sách chuẩn bị đi.
Vì nhóm Lý Tử Nhiên thường xuyên gọi Trịnh Na Na bằng biệt danh Banana này, đâm ra dần dần những người khác cũng sẽ dùng biệt danh ấy để gọi Trịnh Na Na. Lần nọ trước giờ tự học buổi sáng, một học sinh lớp bên cạnh - không quá thân với Trịnh Na Na - tới nhờ Trịnh Na Na gọi bạn giúp: “Banana, gọi giùm tôi Vương Hiểu Tinh lớp cậu ra đây đi.”
Trịnh Na Na không đoái hoài đến cậu ta, khiến người này cứ ngỡ Trịnh Na Na không nghe thấy, bèn cao giọng hơn: “Banana, gọi giùm tôi Vương Hiểu Tinh lớp cậu ra đây đi.”
Trịnh Na Na vẫn mặc kệ cậu ta. Cậu ta bắt đầu phát cáu, cầm quyển sách trên bàn Trịnh Na Na ném xuống bàn cô: “Cậu có nghe không đấy hả!”
Trịnh Na Na hơi nghiến răng, nhìn chằm chằm cậu ta một cách hung dữ: “Tên tôi không phải là Banana, cảm ơn.”
Người vừa ném sách ấy lập tức hoảng sợ rồi lí nhí: “Tôi nghe bọn Lý Tử Nhiên gọi cậu thế mà.”
Những lần nổi nóng của Trịnh Na Na như vậy không nhiều, hầu hết thời gian cô sẽ im lặng chịu đựng. Cô sẽ thuyết phục bản thân rằng bạn cùng lớp không có ác ý gì, trước kia cô cũng rất thích banana mà.
Trước đó, cô từng cải chính với vài người nhưng không ích gì, trái lại có một số người còn nói:
“Tôi thấy tất cả mọi người đều gọi vậy nên tôi tưởng cậu thích.”
“Tại sao lại không thích chứ, tôi cảm thấy rất tây nha.”
“Banana bổ lắm mà.”
Cảm nhận của cô, không ai trong lớp có thể hiểu được.
Ở trường tiểu học và trung học, việc bị đặt biệt danh hoặc đặt biệt danh cho các bạn cùng lớp là chuyện hết sức bình thường. Một số biệt danh được sử dụng để thể hiện sự thân mật giữa bạn bè, trong khi có những biệt danh nhằm xúc phạm người khác và chà đạp lên tôn nghiêm của họ.
Ví như bạn có làn da ngăm đen thì biệt danh có thể sẽ là Nhỏ Da Đen; ví như cân nặng của bạn khác với người bình thường, nhẹ cân họ sẽ gọi là Khỉ Còi, Đồ Khỉ, nặng cân thì gọi là Mập, Gái Béo, Heo Mập. Trí tưởng tượng của mọi người trong mảng biệt danh này đôi khi văn chương lai láng đến mức họ có thể nghĩ ra một cái biệt danh chẳng liên quan gì, có lúc thiếu thốn thì chỉ có thể gọi bằng mấy biệt danh mang tính sỉ nhục thường gặp.
Về biệt danh, cho dù từ đó là tích cực, trung lập hay xúc phạm, chủ yếu là liệu người được đặt biệt danh có hiểu và chấp nhận nó từ tận đáy lòng hay không thôi.
Ví dụ hiện nay, mỹ nữ không phải là danh từ chỉ phái nữ xa lạ với nhận thức của công chúng. Bạn gọi một người là mỹ nữ, nếu người ta là người cực kỳ xinh đẹp theo nhận thức của công chúng, có lẽ cô ấy sẽ cho rằng bạn ăn nói bỗ bã, nhưng xác suất lớn cô ấy sẽ nghĩ người này không có ẩn ý gì. Nhưng nếu người đó là một cô gái có ngoại hình trung bình theo nhận thức của công chúng, rất có thể cô ấy sẽ đinh ninh rằng bạn đang chế giễu cô ấy.
Khi bị đặt biệt danh, một số học sinh trong chúng ta sẽ không tỏ ra tức giận, sẽ không nói với người khác rằng mình không thích biệt danh này, xin họ hãy ngừng gọi bằng biệt danh ấy. Một vài học sinh có lẽ sẽ vung nắm đấm trong cơn tức giận, từ đó leo thang thành hành vi bạo lực.
Và khi gọi người khác bằng biệt danh, một số người chỉ lấy một khía cạnh hay đặc điểm rõ ràng của người ta mà không cần bỏ công nghĩ xem người đó tên thật là gì, họ vui hay buồn sau khi nghe được. Có vài người chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người khác, tưởng tượng nỗi đau của người khác là niềm vui của mình. Có vài người chạy theo đám đông, dù biết là không đúng, dù họ biết như vậy là không thoả đáng, dù biết cũng có những biệt danh mình không thích, nhưng vẫn sẽ hùa theo gọi những biệt danh mà người ta không thích. Buồn vui của con người không tương thích với nhau, sự không vui của cậu liên quan gì tới tôi.
Tiếng la hét gọi Banana vẫn đang tiếp tục, vài bạn nam thấy Lý Tử Nhiên thường gọi Trịnh Na Na là Banana, thế là vào giờ ra chơi họ lại thích chơi trò đóng vai khỉ đột.
Một người khuỵu chân, ưỡn ngực và hú lên Tôi muốn ăn banana, vừa đi dọc theo lối đi rồi biểu diễn thêm một lúc lâu tại bàn của Trịnh Na Na, dẫn tới một tràng cười trong lớp.
“Ha ha ha, cậu biểu diễn giống quá luôn, banana.”
“Áu áu ú ú…”
Mọi người xem diễn trò rất vui vẻ và không ai nghĩ rằng khi Trịnh Na Na thấy hình tượng này thì trong đầu sẽ nghĩ gì. Ngay cả bạn ngồi cùng bàn của cô cũng nằm bò ra đập bàn cười ngặt nghẽo. Cô bạn đó vừa ôm bụng vừa cười nói với Trịnh Na Na: “Wow, cười muốn xỉu luôn. Na Na, sao cậu nhịn cười được hay vậy.”
Sau khi thi giữa kỳ, trong lớp bắt đầu lan truyền chuyện yêu đương giữa Trịnh Na Na và Lý Soái.
Lời đồn đại này không ngừng lan rộng, thậm chí cả bạn của Trịnh Na Na cũng tới hỏi thăm: “Na Na, cậu và Lý Soái hẹn hò thật sao?”
Trịnh Na Na khó hiểu, rồi lại có linh cảm xấu: “Không, cậu nghe ai nói vậy.”
Bạn của Trịnh Na Na nhún vai: “Tất cả mọi người đều nói vậy.”
Dần dà, đám bạn của Lý Soái cũng bắt đầu bỡn cợt. Nếu Trịnh Na Na và Lý Soái đứng nói chuyện cùng nhau thì các bạn nam phía sau sẽ bắt đầu hú hét ầm lên, ồn ào đến nỗi Trịnh Na Na càng tỏ ra mất tự nhiên.
Nhưng chuyện reo hò này vẫn cứ diễn ra trong lớp, dẫu cho người trong cuộc phản bác thế nào thì những người đùa bỡn vẫn cứ đùa bỡn.
Tuy nhiên chưa đầy một tuần, tin đồn này đã có phiên bản 2.0. Chẳng biết từ đâu lan truyền rằng lúc Trịnh Na Na và Lý Soái bên nhau thì Lý Soái còn chưa chia tay với Lý Tử Nhiên. Họ chia tay hoàn toàn là vì Trịnh Na Na chen chân làm kẻ thứ ba.
Học sinh cấp hai thích nhất là hò reo mấy chuyện nam nữ mập mờ, nhưng nếu bị phanh phui là bắt cá hai tay hay những màn tranh giành người yêu thì nước bọt của họ cũng có thể dìm người ta chết đuối.
Kể từ hôm đó, mỗi khi đi trên đường, Trịnh Na Na sẽ đột nhiên bị một người xa lạ huých vai, sẽ bị ai đó đi sát qua người rồi mắng cô là đồ tiện nhân, sẽ nghe tiếng bàn tán sau lưng.
May thay, vào lúc này các bạn cô luôn tin tưởng cô. Nếu cô chỉ có một mình, chắc chắn sẽ không thể gắng gượng nổi.
Tối nọ, một tuần sau khi tin đồn Trịnh Na Na làm kẻ thứ ba rộ lên, có một nhóm bạn tới gõ cửa nhà Trịnh Na Na.
“Dì ơi, tụi con tới tìm Na Na.”
Mẹ Trịnh đang mặc tạp dề và găng tay rửa chén, nghe tiếng họ gọi bèn vội rửa tay và tháo găng tay ra: “Linh Linh, tụi con tới đó à? Con bé ở trên lầu, con bé chết giẫm kia dạo này về nhà là cứ ru rú trong phòng không chịu ra. Tụi con chờ lát nhé, dì rửa trái cây cho mấy đứa ăn.”
“Dì ơi, không cần đâu, tụi con lên đó tìm bạn ấy là được rồi ạ.”
“Đúng ạ, tụi con lên nha dì.”
“Na Na, là tụi mình nè, tụi mình tới muốn tìm cậu trò chuyện. Cậu có thể mở cửa không?”
“Na Na, tụi mình muốn tâm sự với cậu một chút.”
“Na Na, xin lỗi cậu, mình biết dạo gần đây sau khi tan học tụi mình không về với cậu khiến cậu rất khổ sở. Cậu mở cửa ra đi, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cửa mở ra, Trịnh Na Na đứng trong phòng nhìn ba người bạn thân ở bên ngoài.
“Na Na, tụi mình còn lén mang thanh cay nè, có thể cùng ăn nha.”
Trịnh Na Na không cử động, đứng chắn trước cửa không có ý định cho ba người bạn vào: “Các cậu tới muốn nói cái gì?”
Tiền Văn mở lời trước: “Na Na, tụi mình tới tìm cậu là vì chuyện giữa cậu, Lý Soái và Lý Tử Nhiên. Cậu thật sự không cho tụi mình vào phòng rồi hẵng nói được sao?”
Người bạn còn lại sốt sắng tiếp lời: “Đúng đó, đúng đó, để tụi mình vào trước đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện nha.” Dứt lời, cô ấy lập tức kéo tay Trịnh Na Na đi vào trong, sau đó hai người khác cũng vội nối gót theo.
Bốn người ngồi trên thảm trong phòng. Tiền Văn lấy khoai tây chiên và thanh cay từ trong cặp ra, rồi kéo thêm mấy tờ giấy vệ sinh lót ở dưới: “Bọn mình vừa ăn vừa nói đi.”
Tiền Văn mở một bao khoai tây chiên đưa cho Trịnh Na Na: “Thật lòng mà nói, trước đây người ta kháo nhau chuyện cậu với Lý Soái. Mặc dù cậu phủ nhận nhưng tụi mình cứ nghĩ cậu đang xấu hổ và cho rằng rồi cậu sẽ nói cho bọn mình biết.”
Lâm Tư cho một nhúm miến chua cay Trùng Khánh vào miệng, rồi tiếp lời: “Ừ, hai cậu thường xuyên ở cùng nhau. Lúc tất cả mọi người nói vậy, cậu cũng không phủ nhận, nên tụi mình cho rằng đó là thật. Hơn nữa, nhóm bạn của Lý Soái còn đùa cợt, tụi mình tưởng rằng Lý Soái đã nói chuyện này cho mấy người đó biết chứ, vậy nên họ mới làm như vậy.”
“Sau đó, một tuần trước, khi tụi mình nghe nói cậu và Lý Soái đã hẹn hò với nhau trước khi cậu ta chia tay với Lý Tử Nhiên, mới đầu tụi mình không tin, nhưng nghĩ bụng nếu hỏi cậu thì có lẽ cậu chưa muốn nói với tụi mình. Lúc đó, cậu luôn cáu gắt với mọi người, tụi mình cũng hờn giận nên mới có một khoảng thời gian không nói chuyện với cậu.”
Trần Hải Yến, sau khi vào vẫn chưa cất tiếng, chợt nói khẽ: “Mình thừa nhận, lúc vừa mới biết, mình đã nghi ngờ cậu nhưng cậu chẳng chịu nói gì, mà cậu và Lý Soái lại thường ở riêng với nhau không biết làm gì, cộng thêm bầu không khí trong lớp không tốt lắm. Mọi người toàn nói riêng về hai người, nên tụi mình cũng không nói cho cậu biết.”
Tiền Văn bổ sung: “Nhưng mà sau đó ba đứa mình cũng đã bàn về chuyện này. Nọn mình tin tưởng cậu không phải là người như thế, nên là cậu có đồng ý nói cho chúng mình biết chuyện này rốt cuộc là sao không?”
Trịnh Na Na nhét đầy khoai tây chiên vào miệng trông như đang trả đũa, từ từ nhai rồi nuốt xuống, rồi lại nhét đầy miệng.
Trong khi đó, ba người kia nhìn mà nóng ruột: “Tụi mình hỏi này, rốt cuộc tình huống của cậu là sao? Chẳng lẽ những gì họ nói đều là thật sao?”
Trịnh Na Na khui một lon nước ngọt ừng ực uống vào, ợ một cái: “Chuyện này do Lý Tử Nhiên làm.”
“Lý Tử Nhiên?” Nhìn Trịnh Na Na, ba người đồng loạt hỏi to.
“Ngay cả Banana cũng là biệt danh mà cậu ta đặt để sỉ nhục mình.”
Trần Hải Yến lẩm bẩm: “Nhưng mình cảm thấy Banana không có ý gì không tốt mà.”
Trịnh Na Na trừng mắt nhìn cô ấy. Hai người bạn bên cạnh cũng ra hiệu bảo cô ấy ngậm miệng lại.
Trần Hải Yến chắp tay trước ngực ngượng ngùng cười trừ: “Xin lỗi cậu… Cậu nói tiếp đi.”
Trịnh Na Na sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Lúc đầu mình không biết họ bắt đầu gọi Banana là nhằm vào mình. Một tháng trước, vào cái tuần mình đang trực nhật, hôm thứ sáu đó họ vây quanh mình, mắng mỏ mình, không cho mình đi, bảo mình không biết xấu hổ cướp bạn trai của người khác. Dù sao, họ nói rất nhiều lời khó nghe, nói lẽ ra mình tên Banana, bởi vì Banana màu vàng (*) và rất nhiều điều nhảm nhí, dẫu thế nào họ gọi mình là Banana có nghĩa họ đang mắng chửi mình đấy.” Dứt lời, chừng như Trịnh Na Na nhớ lại hình ảnh tứ cố vô thân vào hôm thứ sáu đó thì nước mắt không khỏi tuôn rơi.
(*) Ý nói về hình ảnh đồi truỵ, dâ/m dục.
Tiền Văn vội rút một tờ giấy cho Trịnh Na Na lau nước mắt, dịch mông tới ngồi gần Trịnh Na Na rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa hỏi: “Chuyện này, sao cậu không nói lại cho các thầy cô?”
Trịnh Na Na lấy giấy che mắt: “Mình phải nói với thầy cô thế nào, nói Lý Tử Nhiên nghĩ mình hẹn hò với Lý Soái sao? Thầy cô sẽ cho rằng tụi mình yêu sớm rồi sẽ gọi cho phụ huynh, sau đó mọi chuyện vỡ lở ra vậy chẳng phải mình sẽ bị bàn tán ư.”
Bấy giờ, Trần Hải Yến mới hỏi thêm: “Vậy cậu thật sự ở bên Lý Soái sao?”
Trịnh Na Na giận đến mức ném khăn giấy xuống đất: “Không có!”
Tiền Văn ra hiệu “suỵt” với Trần Hải Yến: “Vậy chuyện cậu với Lý Soái và vụ cậu nhúng tay vào chuyện giữa hai người đó có phải đều do đám Lý Tử Nhiên nói với bên ngoài không.”
Trịnh Na Na nghiêng đầu đưa tay khẽ quạt lên mặt, muốn làm khô mắt không khóc nữa: “Ừ, mình nghĩ chắc là cậu ta.”
Lâm Tư đưa một tờ khăn giấy cho Trịnh Na Na: “Nếu là vậy, vậy chúng ta phải phản kháng, tối thiểu phải cho bạn cùng lớp biết những chuyện này đều là giả.”
Trần Hải Yến hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Bốn người ngồi thành một vòng tròn, xếp bằng chống cằm suy nghĩ.
Tiền Văn đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại: “Tự dưng mình nhớ tới lớp chúng ta gọi B là Banana do nhóm Lý Tử Nhiên mở đầu. Nếu là vậy thì họ đã tính trước chuyện này rất lâu rồi.”
“Sao trong đầu họ lại có ý tưởng đáng sợ thế?”
Lâm Tư: “Đã vậy, mình nghĩ trước tiên chúng ta có thể bắt đầu thay đổi cách gọi B lại thành Boy.”
Tiền Văn phụ hoạ: “Ừm, và khi ở trường, chúng ta có thể bắt đầu giải thích với bạn ngồi cùng bàn trước, rồi bắt đầu giải thích cho bàn đằng trước và sau, cho họ biết rằng cậu và Lý Soái không hẹn hò, càng không phải là người thứ ba giữa Lý Tử Nhiên và Lý Soái.”
Nghe xong, Trần Hải Yến gật đầu lia lịa: “Nói vậy, chúng ta có cần trả thù tụi Lý Tử Nhiên không. Các cậu ấy ức hiếp người khác thế kia, chúng ta không trả thù lại, vậy trong lòng Na Na cũng quá oan ức rồi.”
Trịnh Na Na lắc đầu, vừa mới khóc nên bây giờ khi nói thì chất giọng mang theo giọng mũi: “Thôi bỏ đi, tụi mình chưa chắc đấu lại họ đâu. Miễn họ không quấy rầy mình nữa thì mình đã hài lòng rồi.”
Nghe vậy, Trần Hải Yến hơi không cam lòng: “Thế này hời cho tụi nó quá rồi.”
Sau đó, nhóm Trịnh Na Na bắt đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ những người xung quanh. Họ nói Lý Soái và Trịnh Na Na chưa từng qua lại với nhau cho bàn trước và sau, lấy nhân cách của mình ra bảo đảm thề thốt rằng cả hai trong sạch, cố gắng để có được sự tín nhiệm của những người xung quanh mình.
Trong quá trình chứng minh điều này hoàn toàn không hề thuận buồm xuôi gió, bởi trong suốt một tuần Trịnh Na Na một mực giữ im lặng thì câu chuyện giữa cô và Lý Soái đã bị tạo ra thành tận mấy phiên bản rồi.
Khi nhóm Tiền Văn giải thích, họ sẽ bị người ta bàn tán đại loại như “Cậu là bạn của Trịnh Na Na à? Đến giờ cậu không biết gì về mối quan hệ giữa họ hả?”; “Trịnh Na Na từng kể chi tiết với cậu về việc cậu ta và Lý Soái qua lại với nhau chưa?”
Và sẽ bị người khác châm chọc: “Trịnh Na Na cho mấy người lợi lộc gì? Nếu thật sự trong sạch thì lúc đầu sao không giải thích đi, bây giờ mới biết không thể làm Tuesday hả?”
Và sẽ bị người ta thờ ơ: “Tôi chẳng quan tâm, không cần giải thích, đừng nói với tôi, cậu đang làm phiền chuyện học hành của tôi đấy.”
Nhưng cả nhóm vẫn động viên nhau, khích lệ nhau, rồi gẫu chuyện riêng với nhau về tiến triển hôm nay, và thế là chuyện này cũng trôi qua.
Ngoài ra, bốn người còn cùng đi tìm Lý Soái. Họ không rõ tại sao Lý Soái là người biết rõ sự thật nhất nhưng lại không chịu giải thích, không biết có phải vì mọi người đều nhắm vào Trịnh Na Na hay không, hay cậu ta cho rằng đó là chuyện không quan trọng với cậu ta.
Trịnh Na Na tỏ rõ mong muốn Lý Soái có thể giải thích tất cả với mọi người. Lý Soái nói cậu ta sẽ giải thích với nhóm bạn của mình, còn những người khác thì cậu ta chẳng quan tâm.
Và cuộc chiến biến B trở lại thành Boy, sang ngày hôm sau họ lập tức áp dụng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện.
Các cô bé sẽ hét to lên Boy cùng với Trịnh Na Na trong lớp khi câu trả lời là B để đáp trả lại nhóm Lý Tử Nhiên. Ngay khi cách này bắt đầu phổ biến trong lớp như Banana, họ dần dần thay đổi được quan điểm của một số người. Có lẽ người ta vốn thích Boy hơn Banana, tức khắc mọi người thay đổi cách cư xử trước đây của mình. Và bây giờ đã có những người lên tiếng ủng hộ.
Đồng thời, họ còn phản hồi ẩn danh với tất cả các giáo viên bộ môn: Em mong trong các lớp sau này B có thể được phát âm là Boy, có lẽ Banana sẽ rất thú vị với một số người nhưng cách đọc này có thể sẽ khiến một vài bạn không thoải mái lắm. Một đáp án mà trong lớp có tới hai hướng đọc cũng rất ầm ĩ, vì vậy chúng ta nên quay lại cách đọc ban đầu đi ạ.
Lâu dần, những tin đồn về Trịnh Na Na lắng xuống, và trong lớp lại khôi phục B là Boy.
Điều này là nhờ sự giúp đỡ từ nhóm bạn của Trịnh Na Na và cũng nhờ thời gian giúp sức. Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, luôn có những điều khác thú vị và quan trọng hơn giành lấy sự chú ý của họ, để họ tập trung vào những thứ khác nữa. Cảm giác chấn động tâm can một hai tháng trước đã sớm bị quên lãng.
Sau khi nghe câu chuyện của Trần Khả Ý, Chu Dịch Khởi đã hỏi một câu tương tự như Mr. F.
Vì nhóm Lý Tử Nhiên thường xuyên gọi Trịnh Na Na bằng biệt danh Banana này, đâm ra dần dần những người khác cũng sẽ dùng biệt danh ấy để gọi Trịnh Na Na. Lần nọ trước giờ tự học buổi sáng, một học sinh lớp bên cạnh - không quá thân với Trịnh Na Na - tới nhờ Trịnh Na Na gọi bạn giúp: “Banana, gọi giùm tôi Vương Hiểu Tinh lớp cậu ra đây đi.”
Trịnh Na Na không đoái hoài đến cậu ta, khiến người này cứ ngỡ Trịnh Na Na không nghe thấy, bèn cao giọng hơn: “Banana, gọi giùm tôi Vương Hiểu Tinh lớp cậu ra đây đi.”
Trịnh Na Na vẫn mặc kệ cậu ta. Cậu ta bắt đầu phát cáu, cầm quyển sách trên bàn Trịnh Na Na ném xuống bàn cô: “Cậu có nghe không đấy hả!”
Trịnh Na Na hơi nghiến răng, nhìn chằm chằm cậu ta một cách hung dữ: “Tên tôi không phải là Banana, cảm ơn.”
Người vừa ném sách ấy lập tức hoảng sợ rồi lí nhí: “Tôi nghe bọn Lý Tử Nhiên gọi cậu thế mà.”
Những lần nổi nóng của Trịnh Na Na như vậy không nhiều, hầu hết thời gian cô sẽ im lặng chịu đựng. Cô sẽ thuyết phục bản thân rằng bạn cùng lớp không có ác ý gì, trước kia cô cũng rất thích banana mà.
Trước đó, cô từng cải chính với vài người nhưng không ích gì, trái lại có một số người còn nói:
“Tôi thấy tất cả mọi người đều gọi vậy nên tôi tưởng cậu thích.”
“Tại sao lại không thích chứ, tôi cảm thấy rất tây nha.”
“Banana bổ lắm mà.”
Cảm nhận của cô, không ai trong lớp có thể hiểu được.
Ở trường tiểu học và trung học, việc bị đặt biệt danh hoặc đặt biệt danh cho các bạn cùng lớp là chuyện hết sức bình thường. Một số biệt danh được sử dụng để thể hiện sự thân mật giữa bạn bè, trong khi có những biệt danh nhằm xúc phạm người khác và chà đạp lên tôn nghiêm của họ.
Ví như bạn có làn da ngăm đen thì biệt danh có thể sẽ là Nhỏ Da Đen; ví như cân nặng của bạn khác với người bình thường, nhẹ cân họ sẽ gọi là Khỉ Còi, Đồ Khỉ, nặng cân thì gọi là Mập, Gái Béo, Heo Mập. Trí tưởng tượng của mọi người trong mảng biệt danh này đôi khi văn chương lai láng đến mức họ có thể nghĩ ra một cái biệt danh chẳng liên quan gì, có lúc thiếu thốn thì chỉ có thể gọi bằng mấy biệt danh mang tính sỉ nhục thường gặp.
Về biệt danh, cho dù từ đó là tích cực, trung lập hay xúc phạm, chủ yếu là liệu người được đặt biệt danh có hiểu và chấp nhận nó từ tận đáy lòng hay không thôi.
Ví dụ hiện nay, mỹ nữ không phải là danh từ chỉ phái nữ xa lạ với nhận thức của công chúng. Bạn gọi một người là mỹ nữ, nếu người ta là người cực kỳ xinh đẹp theo nhận thức của công chúng, có lẽ cô ấy sẽ cho rằng bạn ăn nói bỗ bã, nhưng xác suất lớn cô ấy sẽ nghĩ người này không có ẩn ý gì. Nhưng nếu người đó là một cô gái có ngoại hình trung bình theo nhận thức của công chúng, rất có thể cô ấy sẽ đinh ninh rằng bạn đang chế giễu cô ấy.
Khi bị đặt biệt danh, một số học sinh trong chúng ta sẽ không tỏ ra tức giận, sẽ không nói với người khác rằng mình không thích biệt danh này, xin họ hãy ngừng gọi bằng biệt danh ấy. Một vài học sinh có lẽ sẽ vung nắm đấm trong cơn tức giận, từ đó leo thang thành hành vi bạo lực.
Và khi gọi người khác bằng biệt danh, một số người chỉ lấy một khía cạnh hay đặc điểm rõ ràng của người ta mà không cần bỏ công nghĩ xem người đó tên thật là gì, họ vui hay buồn sau khi nghe được. Có vài người chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người khác, tưởng tượng nỗi đau của người khác là niềm vui của mình. Có vài người chạy theo đám đông, dù biết là không đúng, dù họ biết như vậy là không thoả đáng, dù biết cũng có những biệt danh mình không thích, nhưng vẫn sẽ hùa theo gọi những biệt danh mà người ta không thích. Buồn vui của con người không tương thích với nhau, sự không vui của cậu liên quan gì tới tôi.
Tiếng la hét gọi Banana vẫn đang tiếp tục, vài bạn nam thấy Lý Tử Nhiên thường gọi Trịnh Na Na là Banana, thế là vào giờ ra chơi họ lại thích chơi trò đóng vai khỉ đột.
Một người khuỵu chân, ưỡn ngực và hú lên Tôi muốn ăn banana, vừa đi dọc theo lối đi rồi biểu diễn thêm một lúc lâu tại bàn của Trịnh Na Na, dẫn tới một tràng cười trong lớp.
“Ha ha ha, cậu biểu diễn giống quá luôn, banana.”
“Áu áu ú ú…”
Mọi người xem diễn trò rất vui vẻ và không ai nghĩ rằng khi Trịnh Na Na thấy hình tượng này thì trong đầu sẽ nghĩ gì. Ngay cả bạn ngồi cùng bàn của cô cũng nằm bò ra đập bàn cười ngặt nghẽo. Cô bạn đó vừa ôm bụng vừa cười nói với Trịnh Na Na: “Wow, cười muốn xỉu luôn. Na Na, sao cậu nhịn cười được hay vậy.”
Sau khi thi giữa kỳ, trong lớp bắt đầu lan truyền chuyện yêu đương giữa Trịnh Na Na và Lý Soái.
Lời đồn đại này không ngừng lan rộng, thậm chí cả bạn của Trịnh Na Na cũng tới hỏi thăm: “Na Na, cậu và Lý Soái hẹn hò thật sao?”
Trịnh Na Na khó hiểu, rồi lại có linh cảm xấu: “Không, cậu nghe ai nói vậy.”
Bạn của Trịnh Na Na nhún vai: “Tất cả mọi người đều nói vậy.”
Dần dà, đám bạn của Lý Soái cũng bắt đầu bỡn cợt. Nếu Trịnh Na Na và Lý Soái đứng nói chuyện cùng nhau thì các bạn nam phía sau sẽ bắt đầu hú hét ầm lên, ồn ào đến nỗi Trịnh Na Na càng tỏ ra mất tự nhiên.
Nhưng chuyện reo hò này vẫn cứ diễn ra trong lớp, dẫu cho người trong cuộc phản bác thế nào thì những người đùa bỡn vẫn cứ đùa bỡn.
Tuy nhiên chưa đầy một tuần, tin đồn này đã có phiên bản 2.0. Chẳng biết từ đâu lan truyền rằng lúc Trịnh Na Na và Lý Soái bên nhau thì Lý Soái còn chưa chia tay với Lý Tử Nhiên. Họ chia tay hoàn toàn là vì Trịnh Na Na chen chân làm kẻ thứ ba.
Học sinh cấp hai thích nhất là hò reo mấy chuyện nam nữ mập mờ, nhưng nếu bị phanh phui là bắt cá hai tay hay những màn tranh giành người yêu thì nước bọt của họ cũng có thể dìm người ta chết đuối.
Kể từ hôm đó, mỗi khi đi trên đường, Trịnh Na Na sẽ đột nhiên bị một người xa lạ huých vai, sẽ bị ai đó đi sát qua người rồi mắng cô là đồ tiện nhân, sẽ nghe tiếng bàn tán sau lưng.
May thay, vào lúc này các bạn cô luôn tin tưởng cô. Nếu cô chỉ có một mình, chắc chắn sẽ không thể gắng gượng nổi.
Tối nọ, một tuần sau khi tin đồn Trịnh Na Na làm kẻ thứ ba rộ lên, có một nhóm bạn tới gõ cửa nhà Trịnh Na Na.
“Dì ơi, tụi con tới tìm Na Na.”
Mẹ Trịnh đang mặc tạp dề và găng tay rửa chén, nghe tiếng họ gọi bèn vội rửa tay và tháo găng tay ra: “Linh Linh, tụi con tới đó à? Con bé ở trên lầu, con bé chết giẫm kia dạo này về nhà là cứ ru rú trong phòng không chịu ra. Tụi con chờ lát nhé, dì rửa trái cây cho mấy đứa ăn.”
“Dì ơi, không cần đâu, tụi con lên đó tìm bạn ấy là được rồi ạ.”
“Đúng ạ, tụi con lên nha dì.”
“Na Na, là tụi mình nè, tụi mình tới muốn tìm cậu trò chuyện. Cậu có thể mở cửa không?”
“Na Na, tụi mình muốn tâm sự với cậu một chút.”
“Na Na, xin lỗi cậu, mình biết dạo gần đây sau khi tan học tụi mình không về với cậu khiến cậu rất khổ sở. Cậu mở cửa ra đi, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cửa mở ra, Trịnh Na Na đứng trong phòng nhìn ba người bạn thân ở bên ngoài.
“Na Na, tụi mình còn lén mang thanh cay nè, có thể cùng ăn nha.”
Trịnh Na Na không cử động, đứng chắn trước cửa không có ý định cho ba người bạn vào: “Các cậu tới muốn nói cái gì?”
Tiền Văn mở lời trước: “Na Na, tụi mình tới tìm cậu là vì chuyện giữa cậu, Lý Soái và Lý Tử Nhiên. Cậu thật sự không cho tụi mình vào phòng rồi hẵng nói được sao?”
Người bạn còn lại sốt sắng tiếp lời: “Đúng đó, đúng đó, để tụi mình vào trước đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện nha.” Dứt lời, cô ấy lập tức kéo tay Trịnh Na Na đi vào trong, sau đó hai người khác cũng vội nối gót theo.
Bốn người ngồi trên thảm trong phòng. Tiền Văn lấy khoai tây chiên và thanh cay từ trong cặp ra, rồi kéo thêm mấy tờ giấy vệ sinh lót ở dưới: “Bọn mình vừa ăn vừa nói đi.”
Tiền Văn mở một bao khoai tây chiên đưa cho Trịnh Na Na: “Thật lòng mà nói, trước đây người ta kháo nhau chuyện cậu với Lý Soái. Mặc dù cậu phủ nhận nhưng tụi mình cứ nghĩ cậu đang xấu hổ và cho rằng rồi cậu sẽ nói cho bọn mình biết.”
Lâm Tư cho một nhúm miến chua cay Trùng Khánh vào miệng, rồi tiếp lời: “Ừ, hai cậu thường xuyên ở cùng nhau. Lúc tất cả mọi người nói vậy, cậu cũng không phủ nhận, nên tụi mình cho rằng đó là thật. Hơn nữa, nhóm bạn của Lý Soái còn đùa cợt, tụi mình tưởng rằng Lý Soái đã nói chuyện này cho mấy người đó biết chứ, vậy nên họ mới làm như vậy.”
“Sau đó, một tuần trước, khi tụi mình nghe nói cậu và Lý Soái đã hẹn hò với nhau trước khi cậu ta chia tay với Lý Tử Nhiên, mới đầu tụi mình không tin, nhưng nghĩ bụng nếu hỏi cậu thì có lẽ cậu chưa muốn nói với tụi mình. Lúc đó, cậu luôn cáu gắt với mọi người, tụi mình cũng hờn giận nên mới có một khoảng thời gian không nói chuyện với cậu.”
Trần Hải Yến, sau khi vào vẫn chưa cất tiếng, chợt nói khẽ: “Mình thừa nhận, lúc vừa mới biết, mình đã nghi ngờ cậu nhưng cậu chẳng chịu nói gì, mà cậu và Lý Soái lại thường ở riêng với nhau không biết làm gì, cộng thêm bầu không khí trong lớp không tốt lắm. Mọi người toàn nói riêng về hai người, nên tụi mình cũng không nói cho cậu biết.”
Tiền Văn bổ sung: “Nhưng mà sau đó ba đứa mình cũng đã bàn về chuyện này. Nọn mình tin tưởng cậu không phải là người như thế, nên là cậu có đồng ý nói cho chúng mình biết chuyện này rốt cuộc là sao không?”
Trịnh Na Na nhét đầy khoai tây chiên vào miệng trông như đang trả đũa, từ từ nhai rồi nuốt xuống, rồi lại nhét đầy miệng.
Trong khi đó, ba người kia nhìn mà nóng ruột: “Tụi mình hỏi này, rốt cuộc tình huống của cậu là sao? Chẳng lẽ những gì họ nói đều là thật sao?”
Trịnh Na Na khui một lon nước ngọt ừng ực uống vào, ợ một cái: “Chuyện này do Lý Tử Nhiên làm.”
“Lý Tử Nhiên?” Nhìn Trịnh Na Na, ba người đồng loạt hỏi to.
“Ngay cả Banana cũng là biệt danh mà cậu ta đặt để sỉ nhục mình.”
Trần Hải Yến lẩm bẩm: “Nhưng mình cảm thấy Banana không có ý gì không tốt mà.”
Trịnh Na Na trừng mắt nhìn cô ấy. Hai người bạn bên cạnh cũng ra hiệu bảo cô ấy ngậm miệng lại.
Trần Hải Yến chắp tay trước ngực ngượng ngùng cười trừ: “Xin lỗi cậu… Cậu nói tiếp đi.”
Trịnh Na Na sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Lúc đầu mình không biết họ bắt đầu gọi Banana là nhằm vào mình. Một tháng trước, vào cái tuần mình đang trực nhật, hôm thứ sáu đó họ vây quanh mình, mắng mỏ mình, không cho mình đi, bảo mình không biết xấu hổ cướp bạn trai của người khác. Dù sao, họ nói rất nhiều lời khó nghe, nói lẽ ra mình tên Banana, bởi vì Banana màu vàng (*) và rất nhiều điều nhảm nhí, dẫu thế nào họ gọi mình là Banana có nghĩa họ đang mắng chửi mình đấy.” Dứt lời, chừng như Trịnh Na Na nhớ lại hình ảnh tứ cố vô thân vào hôm thứ sáu đó thì nước mắt không khỏi tuôn rơi.
(*) Ý nói về hình ảnh đồi truỵ, dâ/m dục.
Tiền Văn vội rút một tờ giấy cho Trịnh Na Na lau nước mắt, dịch mông tới ngồi gần Trịnh Na Na rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa hỏi: “Chuyện này, sao cậu không nói lại cho các thầy cô?”
Trịnh Na Na lấy giấy che mắt: “Mình phải nói với thầy cô thế nào, nói Lý Tử Nhiên nghĩ mình hẹn hò với Lý Soái sao? Thầy cô sẽ cho rằng tụi mình yêu sớm rồi sẽ gọi cho phụ huynh, sau đó mọi chuyện vỡ lở ra vậy chẳng phải mình sẽ bị bàn tán ư.”
Bấy giờ, Trần Hải Yến mới hỏi thêm: “Vậy cậu thật sự ở bên Lý Soái sao?”
Trịnh Na Na giận đến mức ném khăn giấy xuống đất: “Không có!”
Tiền Văn ra hiệu “suỵt” với Trần Hải Yến: “Vậy chuyện cậu với Lý Soái và vụ cậu nhúng tay vào chuyện giữa hai người đó có phải đều do đám Lý Tử Nhiên nói với bên ngoài không.”
Trịnh Na Na nghiêng đầu đưa tay khẽ quạt lên mặt, muốn làm khô mắt không khóc nữa: “Ừ, mình nghĩ chắc là cậu ta.”
Lâm Tư đưa một tờ khăn giấy cho Trịnh Na Na: “Nếu là vậy, vậy chúng ta phải phản kháng, tối thiểu phải cho bạn cùng lớp biết những chuyện này đều là giả.”
Trần Hải Yến hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Bốn người ngồi thành một vòng tròn, xếp bằng chống cằm suy nghĩ.
Tiền Văn đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại: “Tự dưng mình nhớ tới lớp chúng ta gọi B là Banana do nhóm Lý Tử Nhiên mở đầu. Nếu là vậy thì họ đã tính trước chuyện này rất lâu rồi.”
“Sao trong đầu họ lại có ý tưởng đáng sợ thế?”
Lâm Tư: “Đã vậy, mình nghĩ trước tiên chúng ta có thể bắt đầu thay đổi cách gọi B lại thành Boy.”
Tiền Văn phụ hoạ: “Ừm, và khi ở trường, chúng ta có thể bắt đầu giải thích với bạn ngồi cùng bàn trước, rồi bắt đầu giải thích cho bàn đằng trước và sau, cho họ biết rằng cậu và Lý Soái không hẹn hò, càng không phải là người thứ ba giữa Lý Tử Nhiên và Lý Soái.”
Nghe xong, Trần Hải Yến gật đầu lia lịa: “Nói vậy, chúng ta có cần trả thù tụi Lý Tử Nhiên không. Các cậu ấy ức hiếp người khác thế kia, chúng ta không trả thù lại, vậy trong lòng Na Na cũng quá oan ức rồi.”
Trịnh Na Na lắc đầu, vừa mới khóc nên bây giờ khi nói thì chất giọng mang theo giọng mũi: “Thôi bỏ đi, tụi mình chưa chắc đấu lại họ đâu. Miễn họ không quấy rầy mình nữa thì mình đã hài lòng rồi.”
Nghe vậy, Trần Hải Yến hơi không cam lòng: “Thế này hời cho tụi nó quá rồi.”
Sau đó, nhóm Trịnh Na Na bắt đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ những người xung quanh. Họ nói Lý Soái và Trịnh Na Na chưa từng qua lại với nhau cho bàn trước và sau, lấy nhân cách của mình ra bảo đảm thề thốt rằng cả hai trong sạch, cố gắng để có được sự tín nhiệm của những người xung quanh mình.
Trong quá trình chứng minh điều này hoàn toàn không hề thuận buồm xuôi gió, bởi trong suốt một tuần Trịnh Na Na một mực giữ im lặng thì câu chuyện giữa cô và Lý Soái đã bị tạo ra thành tận mấy phiên bản rồi.
Khi nhóm Tiền Văn giải thích, họ sẽ bị người ta bàn tán đại loại như “Cậu là bạn của Trịnh Na Na à? Đến giờ cậu không biết gì về mối quan hệ giữa họ hả?”; “Trịnh Na Na từng kể chi tiết với cậu về việc cậu ta và Lý Soái qua lại với nhau chưa?”
Và sẽ bị người khác châm chọc: “Trịnh Na Na cho mấy người lợi lộc gì? Nếu thật sự trong sạch thì lúc đầu sao không giải thích đi, bây giờ mới biết không thể làm Tuesday hả?”
Và sẽ bị người ta thờ ơ: “Tôi chẳng quan tâm, không cần giải thích, đừng nói với tôi, cậu đang làm phiền chuyện học hành của tôi đấy.”
Nhưng cả nhóm vẫn động viên nhau, khích lệ nhau, rồi gẫu chuyện riêng với nhau về tiến triển hôm nay, và thế là chuyện này cũng trôi qua.
Ngoài ra, bốn người còn cùng đi tìm Lý Soái. Họ không rõ tại sao Lý Soái là người biết rõ sự thật nhất nhưng lại không chịu giải thích, không biết có phải vì mọi người đều nhắm vào Trịnh Na Na hay không, hay cậu ta cho rằng đó là chuyện không quan trọng với cậu ta.
Trịnh Na Na tỏ rõ mong muốn Lý Soái có thể giải thích tất cả với mọi người. Lý Soái nói cậu ta sẽ giải thích với nhóm bạn của mình, còn những người khác thì cậu ta chẳng quan tâm.
Và cuộc chiến biến B trở lại thành Boy, sang ngày hôm sau họ lập tức áp dụng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện.
Các cô bé sẽ hét to lên Boy cùng với Trịnh Na Na trong lớp khi câu trả lời là B để đáp trả lại nhóm Lý Tử Nhiên. Ngay khi cách này bắt đầu phổ biến trong lớp như Banana, họ dần dần thay đổi được quan điểm của một số người. Có lẽ người ta vốn thích Boy hơn Banana, tức khắc mọi người thay đổi cách cư xử trước đây của mình. Và bây giờ đã có những người lên tiếng ủng hộ.
Đồng thời, họ còn phản hồi ẩn danh với tất cả các giáo viên bộ môn: Em mong trong các lớp sau này B có thể được phát âm là Boy, có lẽ Banana sẽ rất thú vị với một số người nhưng cách đọc này có thể sẽ khiến một vài bạn không thoải mái lắm. Một đáp án mà trong lớp có tới hai hướng đọc cũng rất ầm ĩ, vì vậy chúng ta nên quay lại cách đọc ban đầu đi ạ.
Lâu dần, những tin đồn về Trịnh Na Na lắng xuống, và trong lớp lại khôi phục B là Boy.
Điều này là nhờ sự giúp đỡ từ nhóm bạn của Trịnh Na Na và cũng nhờ thời gian giúp sức. Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, luôn có những điều khác thú vị và quan trọng hơn giành lấy sự chú ý của họ, để họ tập trung vào những thứ khác nữa. Cảm giác chấn động tâm can một hai tháng trước đã sớm bị quên lãng.
Sau khi nghe câu chuyện của Trần Khả Ý, Chu Dịch Khởi đã hỏi một câu tương tự như Mr. F.
Bình luận facebook