• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bóng Ma Trong Mây (6 Viewers)

  • Chương 60: Chiêm Sa Chủy*

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Nhóm dịch: Sea



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








(1812 chữ)



Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








***



*Chiêm Sa Chủy là một khu mua sắm với cuộc sống về đêm ở khu Cửu Long.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khu Tân Giới có diện tích rộng, giá thuê nhà rẻ, ở bán đảo Cửu Long thì mua sắm rất tiện, còn đảo Hồng Kông có giao thông thuận tiện và nhiều di tích lịch sử.



*Lãnh thổ Hồng Kông bao gồm các phần chính là: đảo Hồng Kông (81 km2), bán đảo Cửu Long (47 km2), Tân Giới (748 km2), đảo Đại Tự Sơn (tên cũ là Lạn Đầu) và hơn 200 hòn đảo lớn nhỏ khác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Chiêm Đài muốn tìm được Phương Lam ở mảnh đất với 7 triệu dân này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, khó như lên trời.



May thay, tuy cậu không biết cô đang ở đâu, nhưng những nơi cô muốn đến không bao giờ thay đổi. Chiêm Đài khẽ cau mày khi nghĩ về cái chết của Ôn Bích Chi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong chiếc áo phông và quần sooc, tóc cắt ngắn, khuôn mặt trẻ trung sáng sủa, vai đeo ba lô, trông cậu giống một sinh viên từ Đại lục mới đến Hồng Kông, lơ ngơ chưa biết gì.



Chiêm Đài không rề rà mà lập tức đi tàu điện ngầm đến khu Tướng Quân Áo, nhưng lại có phần chần chừ sau khi rời ga tàu điện ngầm. Cậu nhìn những cửa hàng nhỏ trên đường dọc theo tuyến đường của xe buýt KMB, và dừng lại trước một cánh cửa kính, dán mắt vào năm chữ màu đỏ to tướng ‘Bất động sản Trung Nguyên’ trên cánh cửa hồi lâu rồi mới quyết định đẩy cửa bước vào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Xin chào…” Tóc mái lòa xòa che khuất ánh mắt, nhưng miệng vẫn nở nụ cười thật thà chân chất, “Tôi muốn hỏi về phòng cho thuê trọ ở quanh đây.”



Nhân viên môi giới vừa nhìn đã biết cậu là tân sinh viên từ Đại lục đến Hồng Kông để học đại học, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, vì sẽ nhập học vào tháng Chín nên muốn tìm phòng trọ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ký túc xá của các trường đại học, cao đẳng ở Hồng Kông có hạn, không thể đảm bảo chỗ ở cho tất cả sinh viên năm nhất. Việc sinh viên đến từ Đại lục tìm thuê nhà, thuê phòng trong tháng Tám và tháng Chín này là chuyện hết sức phổ biến.



Nhân viên môi giới rất biết nhìn người, anh ta nở nụ cười chuyên nghiệp, mời Chiêm Đài vào văn phòng, sau đó đáp lại một cách bài bản bằng thứ tiếng phổ thông lơ lớ, vừa nói vừa chỉ lên những bức ảnh treo trên tường: “Không biết các cậu định ở mấy người? Ngân sách khoảng bao nhiêu?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chiêm Đài im lặng nhìn những bức ảnh dán đầy trên tường, bên cạnh mỗi bức đều có một dòng chữ nhỏ, ghi rõ diện tích và giá thuê.



Cậu di chuyển đầu ngón tay, giả vờ chỉ bừa vào một bức ảnh trong đó: “Căn này đi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhân viên môi giới nhìn bức ảnh cậu chỉ, ánh mắt toát lên nụ cười: “Cậu thật tinh mắt, căn này nằm trên đường Thạch Giác, với 3 phòng ngủ và 2 sảnh, rộng 65m2, nhưng tiền thuê chỉ có 20.000 đô la Hồng Kông (khoảng 60 triệu đồng) một tháng, hợp lí không còn gì bằng.”



Chiêm Đài ngớ người, hai mắt mở to như thể hoàn toàn không ngờ tới điều này: “Đắt thế?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Xứ Cảng Thơm với dân số 7 triệu người, là nơi tấc đất tấc vàng. Những người vừa mới chân ướt chân ráo tới đây đều khó có thể tưởng tượng được là một căn hộ nhỏ chưa đầy 70m2 lại được chia thành 3 phòng ngủ, 2 sảnh và 2 phòng vệ sinh. với giá thuê 20.000 đô la Hồng Kông một tháng, thậm chí còn nằm ở khu Tân Giới khá hẻo lánh này.



Người môi giới không hề tức giận, trái lại còn gật đầu hiểu cho sự ngạc nhiên của cậu, còn mỉm cười giải thích: “Nếu muốn mua căn hộ có diện tích bằng từng này cũng phải hơn 10 triệu đô la Hồng Kông đấy.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh ta như đang nhấn mạnh rằng giá căn hộ đó rất cao thì có thể nâng giá thuê cao lên vậy.



Chiêm Đài lộ vẻ ngượng ngùng lúng túng. Cậu khụt khịt mũi, một lúc sau mới nói nhỏ: “Tôi nghe bạn cùng lớp kể là có nhìn thấy quảng cáo cho thuê nhà ở khu Ocean Shores, một căn 3 phòng ngủ, 2 sảnh, giá cho thuê thấp nhất chưa tới 7000 đô la Hồng Kông (khoảng 21 triệu đồng)…”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhân viên môi giới lấy làm kinh ngạc, sau đó là bối rối. Anh ta ngẫm nghĩ một chốc mới chợt vỡ lẽ, bèn cất cao giọng, nửa buồn cười nửa như đang tán gẫu: “Đúng là có một căn như vậy, căn hộ 1109, tòa nhà 7 của khu Ocean Shores. Rẻ thì thì rẻ thật, nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Căn này xúi quẩy lắm.”





“Nửa năm trước, có một vụ án mạng gây rúng động cả Hương Cảng. Cậu có biết ảnh hậu Ôn Bích Chi không? Cô ta nổi tiếng lắm, trước đây từng đóng rất nhiều phim của hãng Shaw Brothers, còn đóng cả vai ma nữ lẳng lơ đấy.”

“Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đi lên tầng thì phát hiện cô ta đã bị sát hại…” Người môi giới hạ thấp giọng, lại nói tiếp với vẻ thú vị pha lẫn chút ác ý: “Nghe nói là trong tình trạng không mảnh vải che thân nữa kìa.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chiêm Đài không mấy hứng thú khi nghe chuyện này. Trước khi đến đây, cậu đã biết rất nhiều chi tiết mà công chúng không biết qua lời kể của Tần Phúc, vì thế cậu không cảm thấy có gì thú vị khi nghe nhân viên môi giới kể tiếp.



Cậu bèn nhẹ nhàng giơ tay cắt ngang lời nhân viên môi giới đang thao thao bất tuyệt, nói một câu chắc nịch: “Tôi muốn thuê căn này.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người môi giới còn muốn khuyên tiếp, nhưng Chiêm Đài thản nhiên cười nói: “Ba thằng con trai thuê chung, đầy dương khí như vậy, lại đều là sinh viên học vật lý, hoàn toàn chẳng bận tâm đến những thứ đó đâu. Tiền thuê rẻ là được.”



Học vật lý, lại ở khu Tướng Quân Áo, hẳn là sinh viên xuất sắc của Đại học Hồng Kông.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người môi giới ‘nghe nhạc hiệu đoán chương trình’, thế là không khuyên nữa mà cầm điện thoại gọi cho quản lý của văn phòng, tuôn một tràng tiếng Quảng Đông, đoạn quay đầu lại, áy náy nói với Chiêm Đài: “Xin lỗi cậu, căn hộ ở Ocean Shores đó đã được cho thuê cách đây hai ngày rồi.”



Đây chính là câu mà Chiêm Đài muốn nghe thấy. Hai mắt cậu sáng lên, mặt mày hớn hở, nhưng lại lập tức cúi đầu xuống vì sợ bị người môi giới nhìn thấy vẻ mặt của mình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Không biết người thuê là ai? Tôi muốn hỏi xem có thể thuê chung không…” Cậu làm ra vẻ ngập ngừng.



Người môi giới trù trừ chốc lát rồi đáp: “Tôi không có thông tin của người thuê, nhưng nghe đâu là một cô gái trẻ. Nếu thuê chung, có lẽ là không được.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khóe môi Chiêm Đài vừa nhếch lên một cái đã mím chặt lại, cậu khẽ nói cảm ơn với nhân viên môi giới, sau đó đi ra khỏi văn phòng cho thuê bất động sản.



Căn hộ đóng cửa để không hơn nửa năm nay, vừa khéo lại được cho thuê hai ngày trước, người thuê còn là một cô gái trẻ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chiêm Đài gần như có thể chắc chắn rằng người thuê chính là Phương Lam.



Cô lên đường trước cậu hơn một tuần, nhưng hai ngày trước mới thuê căn hộ nơi xảy ra án mạng kia.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chắc hẳn trong mấy ngày này, cô vẫn luôn chạy đôn chạy đáo vì nước hóa thi và Bích Trản Vân Lạp. Chiêm Đài biết rõ năng lực Phương Lam có hạn, nhiều nhất chỉ nhận ra tên của pháp khí. Tuy cô đã có được Bích Trản Vân Lạp từ chỗ lão Bạch, nhưng phải mất rất nhiều thời gian và công sức để tìm hiểu cách dùng, cũng tốn rất nhiều sức để lấy được nước hóa thi ở đất Hồng Kông xa lạ này. Việc nào cũng cần phải có thời gian.



Huống hồ, trong hai ngày nay, căn hộ ma ám ở Ocean Shores không có động tĩnh gì mới, xem ra cô vẫn chưa dọn đến và không xảy ra chuyện gì.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bằng không, những nhân viên bất động sản ‘cắm chốt’ ở các khu chung cư mỗi ngày để tìm kiếm cơ hội làm ăn, nhất định sẽ biết tin về căn hộ cho thuê trước tiên, chẳng chờ cậu hỏi đến rồi mới đi nghe ngóng.



Tâm trạng căng thẳng của Chiêm Đài rốt cuộc cũng thả lỏng. Cậu xuất phát từ Trùng Khánh, gấp gáp suốt chặng đường, không dám chậm trễ một giây, cuối cùng đã đuổi kịp đến đây trước khi Phương Lam gặp chuyện.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nếu cậu đã đến thì cứ bắt chước luôn theo cách của cánh săn ảnh, ‘ôm cây đợi thỏ’ dưới khu Ocean Shores, để chờ Phương Lam xuất hiện.



Chiêm Đài đoán rất đúng, tầm 4 giờ chiều ngày hôm đó, Phương Lam đeo ba lô đơn giản gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng và quần bò, đi vào trong thang máy của tòa nhà Ocean Shores.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tòa nhà có bảo vệ gác cổng, Chiêm Đài vốn định lập tức đi theo ngay sau khi cô lên tầng, nhưng đã bị bảo vệ phát hiện, làm mất rất nhiều thời gian. Khó khăn lắm cậu mới lên đến tầng 11, nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra, Chiêm Đài liền thầm kêu một tiếng ‘hỏng rồi’.



Trong không khí sặc mùi máu tanh nồng xen lẫn mùi thum thủm của xác chết. Những tầng cao rõ ràng là không có cửa sổ, nhưng lại có gió lùa vào qua sảnh lớn, thổi tung những lọn tóc trước trán cậu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chiêm Đài đi tới trước cửa căn hộ 1109 thì nghe thấy tiếng nghẹn ngào như khóc như than trong phòng, như thể người sắp chết bị cắt đứt cổ họng, giống như tiếng phì phò phát ra từ ống bễ.



Chiêm Đài thót tim, nghĩ ngay đến tình trạng tử vong của Ôn Bích Chi, động tác trên tay bất giác trở nên nhanh nhẹn hơn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cửa mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Trong bóng tối
  • Ann Brooks
Bóng Hình Trong Tim
BÓNG MA TRONG NHÀ VỆ SINH
  • Xí Sở Hữu Quỷ
Chương 6...
Bóng Ma
  • Tam Mộc Lâm
Chương 23
Kẻ Canh Giữ Bóng Tối

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom