• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bong Bóng mùa hè (6 Viewers)

  • Chương 97

Trong hành lang bệnh viện, những đóa hoa đón Tết vàng rực đầy sức sống như chấp chới theo bước chân Trân Ân. Cô phấn khởi đi đến bệnh viện, hy vọng có thể làm cho Tiểu Trừng ngạc nhiên và thích thú. Nhưng đến phòng thì Tiểu Trừng lại đang được cấp cứu!
Tiểu Trừng hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao.
Các dụng cụ cấp cứu, các bác sỹ đang khẩn trương cứu chữa!
Trân Ân bị y tá chặn lại, cô sợ hãi nhìn qua lớp kính cửa phòng bệnh xem tình hình cấp cứu bên trong, mỗi lần cấp cứu dường như ngày càng trở lên khó khăn hơn, như thể con ác quỷ muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng đang ngày càng mạnh hơn!
Âu Thần đứng bên Hạ Mạt, ôm chặt đôi vai cô, chốc chốc lại hỏi bác sỹ và y tá tình hình bên trong như thế nào, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng an ủi Hạ Mạt.
Trong vòng tay Âu Thần, Hạ Mạt dường như không nghe thấy gì, chỉ còn đôi mắt đen thăm thẳm. Toàn bộ sức lực của Hạ Mạt đều ngưng tụ trên người của Tiểu Trừng đang hôn mê trong phòng bệnh kia, người cô run run như thể niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đang dần dần tan vỡ.
Chuyện học hành ngày càng bận rộn, biểu hiện xuất sắc của Lạc Hi khiến cho các giảng viên hài lòng, bạn bè cũng ngày càng nhiều.
Shipiger là học sinh cũ cùng trường của anh đã hai lần đoạt giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, trong một lần về lại trường cũ gặp Lạc Hi, vẻ đẹp cuốn hút của chàng trai phương đông phong nhã đã lọt vào mắt xanh của ông. Sau khi nghe nói anh đã từng là diễn viên rất nổi tiếng, đạo diễn này đã tìm những bộ phim anh đóng để xem, sau đó liên tục liên lạc với anh, hy vọng có thể mời anh đóng vai nam chính trong một bộ phim.
Lạc Hi từ chối tất cả những lời mời.
Hàng đêm anh vẫn ăn những thực phẩm ăn liền, đọc sách, hoặc lặng lẽ đứng ở phòng ngủ nhìn ra phía trước cửa sổ, anh hứa sẽ quên cô ấy, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
***
Cành hoa Tết nở rực trên bệ cửa phòng bệnh.
Doãn Trừng chưa từng thấy nó.
Cậu nằm trên giường bệnh, liên tục hôn mê. Sau mấy lần cấp cứu trị liệu, bác sỹ đành bó tay. Cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu và có thể sẽ không tỉnh lại, chỉ có tiếng “tít tít” của máy điện tâm đồ kêu đều đặn chứng minh cậu vẫn còn sống.
Ngày lại ngày trôi qua, Doãn Trừng vẫn hôn mê. Các bác sỹ ngày càng tập trung hơn, liều dùng của các thứ thuốc ngày càng tăng, nhưng đều vô hiệu với cơ thể của Tiểu Trừng, mọi cử động của các cơ quan trong cơ thể cậu ngày càng yếu.
Cuối cùng vào một buổi chiều, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo đau đớn.
“Tít…”
“Tít…”
Nhìn đường chỉ đứt đoạn trong điện tâm đồ, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch, cô bật dậy định nhấn chuông cấp cứu nhưng nửa tháng nay không ngủ, thân người cô bỗng nặng trịch, cô hoa mắt lảo đảo. Âu Thần một tay chộp đến đỡ Doãn Hạ Mạt, một tay nhấn chuông cấp cứu, nhìn sắc mặt Doãn Trừng trắng bệch như người chết và cảm nhận được cơ thể Hạ Mạt lạnh lẽo run lên từng chập, lòng Âu Thần càng trĩu nặng hơn.
Các bác sỹ, y tá xông vào phòng bệnh, Trân Ân hoảng sợ thất sắc nhìn cảnh tượng cấp cứu quen thuộc vốn đã xảy ra như cơm bữa trước mắt cô. Lần này cô còn khủng hoảng hơn nhiều so với lần trước, cô bịt chặt miệng mình, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn khóc, có một linh cảm khủng khiếp đang trói chặt cô.
“Xin tránh ra!”
Y tá đẩy họ tránh xa chỗ giường bệnh, cấp cứu khẩn cấp và tiếng bác sỹ la lối làm các y tá không kịp đẩy họ ra khỏi phòng bệnh như thường ngày.
“Tim ngừng đập.”
Một bác sỹ la lên, đè mạnh lên ngực Doãn Trừng.
“Huyết áp sắp bằng không”.
“Chích vào tuyến tố”.
“Vâng.”
“Huyết áp đã bằng không”.
“Chích thêm vào tuyến thận”.
Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen không âm thanh đang diễn ra, các bác sỹ gấp rút khẩn trương dùng các thiết bị cấp cứu đã thường trực trong phòng, máy đo điện tâm đồ tiếp tục phát ra những âm thanh gay gắt, Doãn Trừng nằm yên như ngủ trên giường bệnh, cánh tay trái với những lỗ kim bị truyền dịch chi chít trượt từ trên giường bệnh xuống.
“…”
Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ chợt run lên, Âu Thần ôm chặt cô trong vòng tay, anh cảm nhận được thân thể cô lạnh như tảng băng, những cơn run kịch liệt dường như đang làm cho tảng băng rạn nứt ra thành từng khối nhỏ!
“Tiểu Trừng …”
Trân Ân không thể khống chế mình được nữa, nước mắt giàn giụa, cô khóc lên.
“Xoa tim vô hiệu”.
Bác sỹ ép lên người Doãn Trừng, mồ hôi đẫm trán, máy đo điện tâm đồ vẫn hiện lên những đường thẳng như cũ.
“Dùng điện kích.”
Một bác sỹ la lên, y tá lập tức đưa cho ông ta bản kích điện đã chuẩn bị từ trước, bác sỹ cầm bản điện kích.
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.
“Cho dòng điện mạnh thêm”. Bác sỹ la lên.
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng lại lần nữa bật lên và rơi xuống.
“Cho dòng điện mạnh thêm.”
“Phịch…”
Cơ thể gầy guộc và mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên một đường gạch thẳng ngang, không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…
“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”
Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng hốt, đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh giọng nói của ông như sợi xơ bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.
“…”
Doãn Hạ Mạt hoảng hốt, cô nghiêng đầu như thể muốn nghe xem bác sỹ nói gì, đôi mắt cô đờ đẫn và mông lung. Doãn Hạ Mạt mấp máy môi lẩm bẩm điều gì đó, nhưng không ai nghe rõ được cô nói gì.
“Ông nói dối, Tiểu Trừng không thể chết được, tại sao không tiếp tục cứu cậu ấy, Tiểu Trừng không chết, cậu ấy còn sống, các ông đứng đây làm gì, mau đi cứu cậu ấy đi, đi cứu Tiểu Trừng đi!!!”
Trân Ân xông lên giật cổ áo bác sỹ, cô tức giận gào khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt cô, Tiểu Trừng không chết đâu, dù cho, dù cho ông trời có tàn nhẫn đến đâu đi nữa, cũng không nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của cậu ấy, cậu ấy còn trẻ như vậy kia mà!
“Xin cô giữ im lặng một chút!”
Các y tá vội kéo Trân Ân ra, như giải thoát cho vị bác sỹ thoát khỏi cơn thịnh nộ của cô, Trân Ân hoàn toàn suy sụp, cô lại thét lên, “Mau đi cứu Tiểu Trừng, nếu không tôi sẽ kiện các ông, cậu ấy còn sống, cậu ấy chưa chết đâu!”.
Nhìn Tiểu Trừng nằm im thin thít trên giường bệnh như đang ngủ rất say, trong lòng Âu Thần, nỗi đau khổ dâng tràn, anh nhắm chặt mắt rồi lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Mạt. Cô đang đứng như ngây như dại, dường như muốn tập trung để nghe rõ cái gì đó.
“…”
Đôi môi nứt nẻ của cô đang lẩm bẩm điều gì không rõ, ánh mắt dịu hiền và mông lung lắm.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần đau khổ tột cùng, anh nhớ lại sáu năm trước lúc cha mẹ nuôi của cô mất, cô cũng hoảng loạn điên cuồng dưới gốc cây anh đào.
“…”
Doãn Hạ Mạt đang lẩm bẩm như đang nói chuyện với một người vô hình nào đó, âm thanh nhỏ nhẹ, trên gương mặt lại có vẻ như đang cười.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần khẽ kêu lên trong đau đớn, anh đưa tay định kéo cô vào lòng, một cảm giác khủng khiếp và lạnh lẽo tràn khắp người Âu Thần, anh thà nhìn cô đau khổ gào thét như Trân Ân còn hơn là rơi vào tình trạng mông lung như lúc này.
“…”
Doãn Hạ Mạt gạt phăng cánh tay Âu Thần, cô tiếp tục ngẩn người ra nghe, rồi nhẹ nhàng đi đến giường bệnh, bước chân cô rất nhẹ nhàng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Trong phòng bệnh phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ánh mắt Âu Thần sâu thẳm, anh định bước chân đi theo cô nhưng chợt ngừng lại. Trân Ân cũng đờ người nhìn Hạ Mạt, đôi tay đang nắm lấy cổ áo bác sỹ từ từ buông ra. Các bác sỹ và y tá không biết phải làm gì, tất cả đều bất lực nhìn Hạ Mạt đang nhẹ nhàng bước đến giường bệnh.
Trong không gian tĩnh mịch ấy, tiếng lẩm bẩm của Hạ Mạt được mọi người dần dần nghe ra.
“Mọi người nghe…”
Hạ Mạt nói nhỏ, cô đứng bên giường bệnh rồi nhẹ nhàng nằm phục xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt xanh xao của Tiểu Trừng.
“Mọi người nghe xem…”
Tiếng nói dịu dàng vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
“Tít…”
“Tít…”
Đột nhiên máy đo điện tâm đồ vang lên một tràng âm thanh! Một vệt thẳng đã có dấu hiệu nhấp nhô! Mấy y tá ngạc nhiên trố mắt, các bác sỹ vội vàng chạy qua! Sau khi tiến hành kiểm tra, các bác sỹ dường như đã nói gì với nhau, sau đó họ lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng bệnh.
Trên giường còn lại Tiểu Trừng nằm như một hoàng tử ngủ trong tranh, bờ mi dài và đen nhẹ nhàng rung động sau đó từ từ mở mắt ra.
“Chị…”
Màu vàng óng rực rỡ của ánh nắng buổi trưa vương trên hàng mi Tiểu Trừng. Nhìn thấy Hạ Mạt, khóe môi cậu từ từ hé mở nụ cười, trong không khí yên tĩnh của phòng bệnh, nụ cười ấy dường như cũng được nhuộm màu vàng óng.
“Rốt cuộc thì em cũng đã tỉnh lại rồi.” Doãn Hạ Mạt dùng tay vuốt nhẹ lên tóc của Tiểu Trừng, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, những tia sáng bị khúc xạ thành bảy sắc óng ánh chiếu lên cơ thể xanh xao của cậu, Hạ Mạt nói, “ Em biết không, lúc nãy họ nói em đã chết rồi.” Ánh mắt Doãn Trừng trong vắt như mặt hồ mùa xuân.
“Sao em có thể chết được? Em đã hứa với chị là em sẽ mãi mãi bên chị, mãi mãi không rời xa chị mà…”
“Phải, chị nhớ. Cho nên chị đã không bị họ gạt”.
Ngón tay Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ấm áp của Doãn Trừng, cô cúi xuống trìu mến nhìn Doãn Trừng, “Em xem, chị đâu có khóc, chị đâu có bị họ gạt…”
“Chị…”
Trong ánh nắng vàng rực, gương mặt vui tươi của Doãn Trừng dường như sáng bừng lên, cậu như một đứa trẻ nhẹ nhàng cọ cọ vào ngón tay Doãn Hạ Mạt, “Em sẽ không chết, em không nỡ rời xa chị đâu.”
“Chị biết, em sẽ không chết đâu”.
Cô ôm Tiểu Trừng vào lòng, nhẹ nhàng vòng tay qua eo, dùng thân thể ấm áp của mình ôm chặt cậu, “Ông trời rất công bằng, ông đã cho ai thứ gì thì phải lấy lại một thứ khác. Ông ấy không cho em gì cả, nên ông ấy sẽ không lấy đi sinh mạng em đâu.”
“Chị… chị ôm em như vậy rất giống lúc nhỏ…” Tiểu Trừng nũng nịu nhắm mắt lại. “Lúc đó chị cũng thường ôm em như vậy, ru em ngủ, hát cho em nghe, còn nướng cánh gà cho em ăn, thơm quá…”
“Em muốn ăn hả?”
Trong lòng cô chua chát, từ lúc Tiểu Trừng nhập viện, cô chỉ làm những món ăn nhạt nhẽo cho Tiểu Trừng.
“Vâng, lâu rồi không được ăn…” Đôi mắt Tiểu Trừng long lanh như một đứa trẻ dụi vào lòng Hạ Mạt.
“Chị đi làm đây, có được không?”
“Nhưng em lại muốn chị ôm em như thế mãi, không muốn chị đi đâu.”
Doãn Trừng càng níu chặt hơn.
“Vậy đợi lúc em ngủ rồi, chị sẽ làm cho em ăn, được không?”
Doãn Hạ Mạt yêu thương vỗ về, lúc Tiểu Trừng mới chào đời, ngày ngày cô bế bồng cậu. Tiểu Trừng ngày xưa không khóc cũng không quấy, chỉ cần cô nhẹ nhàng vỗ về sẽ ngủ rất ngoan.
“Chị…”
Tiểu Trừng dần dần thiếp đi trong vòng tay của cô.
“Chị, em sẽ không chết, em sẽ mãi mãi sẽ ở bên chị…” hết: Chương 42
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom