• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bong Bóng mùa hè (1 Viewer)

  • Chương 93

Doãn Hạ Mạt run run khép đôi bờ mi, nhẹ nhàng đưa cánh tay lên ôm lấy Lạc Hi như là một người bạn, cô nói:
“Em cũng chúc anh hạnh phúc, Lạc Hi.”
Giống như là có tia chớp từ xa rọi đến, trong không gian tuyết trắng xoá một màu đỏ, một chiếc xe hơi màu xanh da trời hiệu Lamborghini đang chạy về hướng của hai người, ánh sáng chói loà chiếu thẳng vào Hạ Mạt và Lạc Hi đang đứng giữa ánh đèn hai bên đường! Doãn Hạ Mạt theo phản xạ dùng tay chắn luồng sáng mạnh mẽ đó, Lạc Hi kéo cô núp vào phía sau lưng của mình nhìn về phía chiếc xe đang từ từ dừng lại trước mặt.
Trong đêm tối hiu quạnh, không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người ngồi trong xe, vậy mà, Doãn Hạ Mạt sửng sốt lùi ra xa Lạc Hi, cô biết người đó là ai.
Cửa xe mở ra.
Tuyết dường như ngày một lớn hơn, bông tuyết rơi trên mái tóc đen của Âu Thần, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu xanh thẫm, bước chân Âu Thần trên nền tuyết phát ra âm thanh kêu “kèn kẹt”, nét mặt Âu Thần không có bất cứ biểu hiện nào, chỉ là ánh mắt trầm lặng.
“Đồ đạc thu dọn xong chưa?”
Âu Thần nhìn Hạ Mạt trân trân, hạ giọng hỏi.
“… Xong rồi.” Doãn Hạ Mạt lập tức ngẩng đầu lên nói, “Âu Thần, em và Lạc Hi chỉ là…”
“Thế thì về nhà đi.”
Âu Thần phủi sạch tuyết bám trên vai cô, cởi chiếc áo khoác đang mặc khoác lên người cô, Âu Thần giống như là không muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào của cô, anh kéo chiếc va li đang nằm trên nền tuyết trắng thẳng về phía trước, trên bề mặt chiếc va li đã phủ một lớp tuyết mỏng, một tay Âu Thần ôm lấy bờ vai của cô, gương mặt lạnh lùng đi về phía chiếc xe.
Đi được một quãng, Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên dừng bước.
“Tạm biệt.”
Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Lạc Hi đang đứng lại phía sau, giọng nói nhẹ nhàng như những bông tuyết rơi.
Nhưng, Lạc Hi vẫn nghe thấy.
Âu Thần cũng nghe thấy.
Trong khoảnh khắc đó, bàn tay đặt trên vai của cô bỗng trở nên cứng đờ, nhưng Âu Thần vẫn không nói lời nào, anh vẫn tiếp tục đưa cô về phía chiếc xe.
***
Chiếc xe Lamborghini màu xanh thẫm lao đi trong đêm tối. Màn đêm bỗng trở nên vô cùng tĩnh mịch, bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi, chỉ còn lại một mình Lạc Hi trên thế giới này. Ngửa lòng bàn tay ra, giống như lúc cô vừa từ khu nhà tầng đó bước ra, Lạc Hi lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết rơi trên lòng bàn tay, những bông tuyết đó không hề tan chảy chỉ lặng lẽ nằm yên trong đó, một tia sáng nhỏ rọi qua những bông tuyết.
Những bông tuyết cố chấp như thế ư…
Lạc Hi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, âm thầm ngắm nhìn dấu chân của Doãn Hạ Mạt còn lưu lại trên nền tuyết trắng.
Chiếc xe BMW màu trắng lao đi trên đường phố vắng lặng, Lạc Hi cho xe chạy về phía trước con đường bị tuyết bao phủ. Lạc Hi đưa tay nhấn nút nhạc, thế là trong xe vang lên bài hát mà trước đây cô đã hát.

Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giá như không biết chàng vẫn yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.

Trước lúc ra đi có thể được gặp Hạ Mạt lần cuối là đặc ân mà Thượng đế ban tặng cho anh. Anh còn muốn gì thêm được nữa, là do chính anh một tay đẩy hạnh phúc ra xa, đẩy cô đến bên người khác. Cố níu kéo chỉ làm cho Hạ Mạt càng thêm đau khổ, anh cũng sẽ không dùng phương thức làm tổn thương mình để làm tổn thương cô nữa.
Thế thì, việc mà anh có thể làm đó chính là phải rời xa cô.
Chỉ có điều tại sao trong cái khoảnh khắc Âu Thần mang Hạ Mạt đi, trong giờ phút cô nói lời từ biệt cuối cùng với anh, thế giới trước mắt anh bỗng trở nên tăm tối. Những bông tuyết âm thầm sà vào tấm kính xe, Lạc Hi nắm chặt vô lăng.
Từ đây anh mãi mãi không thể gặp lại cô…
Bởi vì không có anh…
Hạ Mạt sẽ rất hạnh phúc…

Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại

Giọng hát của Hạ Mạt rất nhỏ, giống như từ nơi xa xôi vọng đến. Lạc Hi lặng lẽ lái xe. Chiếc xe lao trên đường phố vắng tanh, không một bóng người, trong màn đêm, chiếc xe màu trắng cô đơn lạnh lẽo như là những bông tuyết.
***
“Âu Thần…”
Theo tiếng bước chân nặng nề bước lên cầu thang nhà, Doãn Hạ Mạt không nén được bật gọi Âu Thần. Trên suốt quãng đường quay về nhà, Âu Thần chỉ im lặng lái xe một cách cứng nhắc, miệng mím chặt không nói một lời.
Giống như không nghe thấy gì. Âu Thần trầm lặng bước lên tầng hai, trên bức tường ngay hành lang, chỉ phát ra ánh sáng của chiếc đèn tường, bóng Âu Thần phản chiếu trên thảm đầy cô đơn, lạnh lẽo khác thường.
“Âu Thần…”
Doãn Hạ Mạt cắn chặt đôi môi, cô bước vội đuổi theo Âu Thần, cố gắng gọi anh đứng lại. Âu Thần cố chấp không để ý tới, tiếp tục bước vội. Thế là Doãn Hạ Mạt chỉ còn cách nắm chặt cánh tay anh, cô vội nói:
“Em và Lạc Hi chỉ là tình cờ gặp nhau ở đó thôi, không hề có hẹn trước.”
“Anh biết.”
“Nhưng… anh đang tức giận?” Sự thờ ơ, suy sụp trong giọng nói của Âu Thần khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
“Giận…” Âu Thần mím chặt môi từ từ quay đầu về phía Doãn Hạ Mạt, “… anh có tư cách để giận sao?”.
Doãn Hạ Mạt sững sờ.
“Là một kẻ hèn hạ, bỉ ổi đã chia lìa em và Lạc Hi”, trong đáy mắt của Âu Thần có gì đó u buồn trầm lặng, “anh có tư cách giận sao?”.
“Tại sao lại nói như thế!” Doãn Hạ Mạt không dám tin vào những gì mình đang nghe, cô nhìn Âu Thần, “Chúng mình không phải đã kết hôn rồi sao? Đêm nay em và Lạc Hi chỉ là tình cờ gặp nhau, nếu như em biết anh ấy sẽ có mặt ở đó, em tuyệt đối sẽ không…”.
“Tuyệt đối như thế nào? Tuyệt đối sẽ không ôm anh ta sao?!” Trong giọng nói chất chứa sự đau khổ bị dồn nén, trong hành lang tầng hai giữa đêm khuya có âm thanh vọng lại từng hồi!
“Meo… meo.”
Con mèo đen dưới lầu giống như từ trong giấc mộng bị giật mình tỉnh giấc, trong lòng Doãn Hạ Mạt chợt run lên, bất giác lo lắng cuộc đối thoại giữa cô và Âu Thần có thể gây ra tiếng ồn ào đánh thức Doãn Trừng. Trong khoảnh khắc đó, cô hình như muốn từ bỏ việc cùng Âu Thần nói tiếp câu chuyện, bây giờ trong cô rất hỗn loạn.
Doãn Hạ Mạt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ với Lạc Hi thì đã phải đối mặt với sự u buồn, suy sụp của Âu Thần, một cảm giác mệt mỏi rã rời, không chút sức lực vây bủa lấy cô. Trong khoảnh khắc đó, Doãn Hạ Mạt đột nhiên muốn trốn chạy, muốn đem mọi sự suy tư của mình vùi sâu dưới lớp cát giống như con lạc đà.
Nhưng…
Cô không thể trốn chạy.
Cô không thể phá huỷ cuộc sống yên bình không dễ dàng có được này, không thể sau khi làm tổn thương Lạc Hi xong, lại làm tổn thương đến Âu Thần.
“Chúng mình nói chuyện một lát nhé?”
Bàn tay của Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Âu Thần. Lúc bàn tay Hạ Mạt chạm phải, bàn tay của Âu Thần khẽ run lên, Hạ Mạt lại không hề nhận ra điều đó, cô kéo anh về phòng của mình giống như một người vợ dịu dàng.
Cửa phòng ngủ dần đóng lại.
Đây là lần đầu tiên Âu Thần bước vào phòng ngủ của Hạ Mạt. Đêm tân hôn diễn ra ở trong lâu đài Thiên Nga, cô và anh ngủ riêng biệt trong hai phòng cách nhau một cánh cửa vì lâu đài Thiên Nga quá lớn. Sau khi xuất viện, họ ở đây, từ hôm đó đến giờ anh vẫn chưa đặt chân vào căn phòng này.
Phòng ngủ của Hạ Mạt mang sắc xanh của biển cả, giấy dán tường hoa văn nhỏ màu xanh lam, chiếc giường tròn màu xanh thẫm, trong bình hoa đặt trên đầu giường có một bó hoa bách hợp trắng ngần, bên cạnh còn có hai khung ảnh, một cái là hình cô và Doãn Trừng chụp chung, còn khung ảnh phía sau không nhìn rõ được tấm ảnh bên trong.
“Ngày mai Lạc Hi sẽ phải rời khỏi nơi này đi Mỹ.” Nhẹ nhàng buông tay Âu Thần ra, Doãn Hạ Mạt quay người lại nhìn thẳng vào anh, ánh mắt rộng mở. “Cái ôm lúc nãy anh nhìn thấy chỉ là cái ôm của sự chia tay, sau này em cũng sẽ không gặp anh ấy nữa.”
Sẽ không gặp lại Lạc Hi nữa.
Đây chính là lời giải thích của Doãn Hạ Mạt, vì thế mà cũng không nên cố chấp nữa, đúng không? Anh đã kết hôn với cô, tất cả đã trở thành sự thật, với tính cách của Hạ Mạt, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có thêm bất cứ quan hệ nào với Lạc Hi nữa, vì thế anh đã là người thắng cuộc, Lạc Hi là kẻ thất bại, anh hà tất phải suy nghĩ nhiều như thế…
Lúc Doãn Trừng đưa cho Âu Thần tờ giấy li hôn, trong Âu Thần đã xuất hiện những tia hi vọng về một viễn cảnh tốt đẹp, có lẽ cuộc hôn nhân này vẫn có thể tiếp diễn, có lẽ anh có thể mãi mãi có Hạ Mạt. Vậy mà, trong cái khoảnh khắc nhìn thấy cô và Lạc Hi ôm nhau trong đêm tuyết, giấc mộng đẹp đẽ đó hoàn toàn bị vỡ vụn…


“Cho dù dùng thủ đoạn đê tiện này để khiến tao và cô ấy chia tay nhau, cô ấy sẽ yêu mày sao? Âu Thần, tao nói cho mày biết, Hạ Mạt sẽ không bao giờ yêu mày! Trước đây không! Bây giờ cũng không! Cho dù mày có ép buộc cô ấy lấy mày đi chăng nữa!”


“Có lẽ người mà em không nên gặp chính là anh.”
Nghẹn ngào, Âu Thần thẫn thờ nhìn vào đôi mắt của Hạ Mạt, ánh mắt cô bình thản, nhưng hình như bình thản quá mức, làm mất đi vẻ tươi tắn vốn có của cô.
“Có lúc anh cảm thấy, anh đã quá cậy thế và ngang ngược. Nếu như trong đời em không có sự xuất hiện của anh, có lẽ em sẽ vui vẻ hơn…”
“Không phải thế!”
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên, cô không ngừng lắc đầu.
“Nếu như lúc em mười một tuổi không gặp anh, bố Doãn của em có thể sẽ thất nghiệp, em và Tiểu Trừng có thể sẽ phải quay trở về cô nhi viện, không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào, năm năm sau nếu như không gặp được anh, Tiểu Trừng có thể sẽ không tìm thấy quả thận thích hợp.”
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần bằng đôi mắt dịu dàng.
“Âu Thần, nếu không có anh, có lẽ em đã sớm rơi vào con đường tuyệt vọng không có lối thoát, vì thế em rất cảm ơn vận mệnh đã cho em cơ hội được gặp anh.”
“Nhưng…” Hơi thở của Âu Thần như bị nghẽn lại, tuy nhiên lý trí đã thức tỉnh anh, Âu Thần nghẹn ngào nói, “em đã từng hận anh, lần này anh lại ép buộc em, dùng quả thận ép em kết hôn với anh, em nên căm hận anh chứ?”
“Tất cả đều là lỗi của em,” Hạ Mạt ngước đầu lên, day dứt nói, “nếu như em có thể làm nhiều hơn thế, nếu như sáu năm trước em có thể khiến anh tin tưởng giữa em và Lạc Hi thực sự là không có gì, có lẽ những sự việc đáng tiếc này sẽ không xảy ra, vì thế em lấy tư cách gì để trách mắng anh chứ…”.
“…” Âu Thần sững người.
“Còn hôm nay, tuy em và Lạc Hi chỉ là tình cờ gặp nhau, cái ôm mà anh trông thấy cũng chỉ là một cách từ biệt, tuy nhiên một người cố chấp như anh trông thấy nhất định sẽ cảm thấy bị tổn thương.” Đôi mắt Doãn Hạ Mạt thoáng buồn, sau đó cố gắng gượng nở một nụ cười, chăm chú nhìn Âu Thần và nói: “Em xin lỗi anh về chuyện tối hôm nay, anh… có thể tha thứ cho em được không?”.
Lời xin lỗi này quá đột ngột này khiến cho Âu Thần sững sờ.
Doãn Hạ Mạt không hề tức giận, không hề bất mãn với kiểu ghen tuông vô lối của anh, ngược lại cô vẫn dịu dàng giải thích cho anh hay, đây không phải là phong cách thường thấy của một cô gái lạnh nhạt đến mức kiêu ngạo như Hạ Mạt.
“Em không cần phải xin lỗi anh, em không làm sai gì cả, lỗi là do anh…” Âu Thần nắm chặt bàn tay lại, sống lưng anh cứng đờ.
“Bởi vì em không muốn làm anh khổ thêm, cũng không muốn mình tiếp tục giày vò lẫn nhau.” Doãn Hạ Mạt ngắt lời Âu Thần, cô nở một nụ cười ấm áp dịu dàng, “Âu Thần, chúng mình đã kết hôn rồi, đã là người một nhà, hãy để những chuyện không vui trước kia vùi trong quên lãng, từ nay về sau, chúng mình hãy sống một cuộc đời bình yên, được không anh?”
Có được không…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom