-
Chương 50
Khoảnh khắc bước vào Ma giới, Thẩm Ly đã cảm thấy không khí ô trọc hơn ngày thường vài phần, khác với chướng khí thường ngày, bây giờ khắp nơi đều có sát khí, lệ khí, cho dù là bá tánh Đô thành cũng lo lắng bất an.
Thẩm Ly trầm sắc mặt từ đại đạo giữa Đô thành đi về Ma cung. Nhà cửa tiêu điều dọc đường đã nói lên sự hoảng loạn của Ma giới lúc đó, phướn trắng được treo dọc con đường lạnh lẽo, không giống Đô thành của Ma giới mà giống như là quỷ thành, tràn ngập tử khí.
Trước cửa cung, thị vệ đầu đeo khăn trắng, biểu hiện trên mặt không trầm tĩnh như thường ngày mà có vài phần uy nghiêm gắng gượng. Thủ vệ bên trái cửa cung thấy có người xông về phía cửa, chưa nhìn rõ là ai đã dựng trường thương trong tay hét lên: “Đứng… Đứng lại!”
Thẩm Ly cau mày: “Việc gì mà hoảng hốt như vậy!” Giọng nàng khẽ nghiêm lại, khiến hai thị vệ chấn động ngẩn ra, đến khi nhìn rõ là ai, một thị vệ cong môi, không biết là đang cười hay đang khóc: “Vương… Vương gia… Vương gia về rồi.” Chân hắn như nhũn ra mà quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh hai cái: “Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!”
Thị vệ kia im lặng nhìn Thẩm Ly rồi chùi nước mắt. Thẩm Ly siết chặt quyền: “Còn ra thể thống gì nữa! Cất hết cảm xúc của các người lại cho bổn vương!” Giọng nàng uy nghiêm, “Bổn vương mặc kệ bây giờ xảy ra chuyện gì, thân là tướng sĩ, lúc làm việc không được rơi lệ, lần sau nếu để bổn vương lại nhìn thấy có kẻ rơi nước mắt dao động quân tâm nữa, chém!”
Hai thị vệ khấu đầu vâng dạ.
Thẩm Ly lúc này mới dịu giọng: “Ma quân đang ở đâu?”
“Hồi Vương gia, Ma quân bây giờ đang tịnh dưỡng trong Tẩm điện.”
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
Thẩm Ly chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, Ma quân sức mạnh to lớn, hơn nữa lại giỏi mưu lược, bên cạnh vẫn luôn có Thanh Nhan Xích Dung hộ vệ, bình thường rất khó đả thương được Ma quân. Lần này đã bị thương mà còn nghiêm trọng đến vậy nữa… Thẩm Ly gần như muốn bay thẳng đến Tẩm điện của Ma quân, nhưng chưa đến gần đã thấy thị tỳ ra ra vào vào trong Tẩm điện, hơn nữa chiếc chậu trong tay họ lúc đi lại có nước bắn ra, nhuộm đỏ một mảng đất.
Lẽ nào thương thế của Ma quân chuyển xấu? Thẩm Ly càng nóng lòng hơn, nàng xông thẳng vào trong điện, bên tai không ngừng có người chào hỏi, là các quan viên của Ma giới, nhưng Thẩm Ly nào còn tâm tư đáp lại, nàng vòng qua bình phong, vén rèm vào bên trong, Y quan đứng chặn cửa có khuyên thế nào cũng không được.
Ma quân nằm trên giường còn chưa thay y phục, bên cổ có máu chảy ra, có Y quan dùng khăn sạch ấn vào cổ Ma quân, nhưng không lâu sau khăn đã ướt đẫm, chỉ đành cho thị tỳ đem đi giặt, sau đó lại thay khăn sạch vào. Còn vết máu trên ngực áo Ma quân không biết đã khô đi rồi lại ướt mấy lần, mặt nạ vẫn chưa tháo xuống, chỉ gỡ phần cằm để lộ miệng ra, tiện cho người hầu hạ đút thuốc, sắc môi Ma quân hiển lộ tình trạng tệ hại của thân thể.
Sắc môi đó… là màu xanh.
Thẩm Ly lấy đan dược trong ngực ra cao giọng nói: “Ở đây có mấy hộp Tiên đơn của Thiên đế tặng, các Y quan xem thử bây giờ có dùng được không.” Lời này vừa dứt, Y quan bên cạnh cũng không màng lễ tiết, vội đón lấy đan dược trong tay Thẩm Ly, đổ ra xem xét kĩ, sau đó mới lấy một viên đặt bên miệng Ma quân. Một lúc sau, sắc xanh trên môi Ma quân giảm bớt, đồng thời cổ cũng dần dần cầm máu.
“Đan dược này có tác dụng! Đan dược này có tác dụng đó!” Các Y quan hoan hỉ như phát điên, có người bái Thẩm Ly nói: “Vương gia thật đúng là phúc âm của Ma quân.”
“Lời bợ đỡ thì thôi đừng nói nữa, vết thương trên người Ma quân là thế nào vậy?”
Các Y quan nhìn nhau, một hồi sau, một lão Y quan đáp: “Vương gia, Ma quân chỉ bị một kiếm trên cổ thôi, kiếm này không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nguyên nhân thật sự khiến Ma quân hôn mê bất tỉnh… là do độc.”
Thẩm Ly nhíu mày: “Độc gì?”
“Dường như là một loại chướng độc, lúc đầu trúng độc khiến người ta mất hết lý trí, sau đó dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu người trúng độc bị thương thì miệng vết thương không thể nào khép miệng, chảy máu không ngừng. Nhưng loại chướng độc này không giống với những chướng độc khác, hình như nó cực kỳ nguy hại đối với thân thể của người Ma tộc, đối với những thứ khác lại không có uy hiếp mấy, giống như độc dược này nhằm vào Ma tộc ta mà luyện ra vậy.”
Chướng độc… Thẩm Ly bất giác liên tưởng đến lúc mình ở thành Dương Châu, bị Phù Sinh hạ độc, nhưng lúc đó độc không lợi hại quá như vậy, Hành Chỉ cũng chỉ dùng ít pháp lực là có thể thanh trừ. Nay độc này có liên quan gì đến độc lúc đó không…
Thẩm Ly ở bên cạnh Ma quân một hồi, sau khi phục dùng tiên đan, sắc xanh trên môi Ma quân lui hết, dần dần trở nên tái nhợt. Thẩm Ly có thể tưởng tượng được gương mặt này sẽ xanh xao dường nào nếu gỡ mặt nạ xuống, nàng lặng lẽ nhìn Ma quân một hồi, nắm tay bất giác siết chặt: “Thanh Nhan và Xích Dung đâu?”
Thị vệ bên cạnh nói: “Nhị vị sứ giả không hiện thân trong trận này.”
Sắc mặt Thẩm Ly trầm đi, quá trùng hợp rồi, cứ như là đã dự mưu sẵn vậy… Nàng im lặng một hồi rồi hỏi: “Những Tướng quân… Tướng quân hi sinh bây giờ đang ở đâu?”
“Vẫn đặt ở quân doanh ngoài thành, có thể mấy ngày nữa mới hạ táng được.”
“Tại sao?”
Giọng thị vệ rất nhỏ: “Theo quân quy thì sau đại chiến, phải chôn hết binh sĩ mới có thể an táng tướng lĩnh.”
Thẩm Ly ngẩn ra quay đầu nhìn hắn: “Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa an táng hết tướng sĩ sao?” Thị vệ cúi đầu không nói. Đầu Thẩm Ly trống rỗng trong khoảnh khắc, nàng đứng lên chậm rãi hít vào một hơi, nhắm mắt ổn định cảm xúc, “Trông chừng Ma quân, nhất định phải khiến Ma quân sớm tỉnh lại.” Nói xong nàng ra khỏi Tẩm điện của Ma quân, không màng lễ tiết quy tắc gì nữa, từ Ma cung cưỡi mây bay thẳng đến quân doanh ngoài thành.”
Còn chưa đến gần đã có thể cảm giác được mùi thối rữa nồng nặc trong gió thổi tới từ hướng đó, đến gần hơn nữa là có thể nghe thấy tiếng khóc la, khàn đặc có, thê lương có, khiến người ta không nhẫn tâm nghe tiếp, Thẩm ly bay nhanh qua khu vực này, đáp xuống quân doanh, các binh sĩ đang bận rộn, không ai nhìn thấy nàng, Thẩm Ly kéo một tiểu binh lại hỏi: “Các Tướng quân đang ở đâu?”
Ánh mắt tiểu binh khựng lại, ngước đầu nhìn Thẩm Ly một hồi trong mắt mới dần dần có ánh sáng chiếu vào: “Vương gia…” Hắn không dám tin mà gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Thẩm Ly vẫn còn, hắn nhất thời kích động nắm tay Thẩm Ly, “Vương… Vương gia…” Hắn đỏ bừng mặt gọi lớn, “Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!”
Chúng nhân đều dừng việc trong tay nhìn về phía này, thấy Thẩm Ly quả nhiên đang đứng đó, người người vui mừng khôn xiết, nhưng nghe tiếng hoan hô của họ, tâm trạng Thẩm Ly càng nặng nề hơn.
Ma giới không phải là một đống cát chảy không có quy tắc, những binh sĩ này cũng không nên làm ra vẻ như thấy được đấng cứu thế, họ nên có kỷ luật, bất kể gặp phải chuyện gì cũng theo phương án định sẵn mà hành sự, hơn nữa bình thường đích thực họ cũng như vậy, cho dù bại trận cũng không thấy họ biểu hiện thế này, nhưng lần này…
Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều.
Thẩm Ly đang nghĩ, bỗng thấy hai trước mặt có Tướng quân khập khiễng đi đến, Thẩm Ly lập tức bước tới: “Đao Mục tướng quân, Sử Phương tướng quân…” Nàng vừa chào hỏi, còn chưa dứt lời thì hai Tướng quân trung niên đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng.
“Mạt tướng vô năng!”
“Mạt tướng có tội.”
Họ dập mạnh đầu xuống đất, lực đạo cực lớn, mang theo phẫn nộ vì không cam và hối tiếc không thể nào bù đắp.
“Tướng quân…” Sắc mặt Thẩm Ly khẽ động, cho dù nàng có nói với bản thân rằng lúc này phải bình tĩnh nhưng cũng khó tránh biến sắc vì khấu bái của hai vị lão tướng này, rốt cuộc là đả kích lớn dường nào mới khiến các tướng sĩ kiêu ngạo của Ma giới ngã lòng như vậy. Nàng đưa tay dìu hai vị Tướng quân, “Trước tiên hãy cho Thẩm Ly biết rốt cuộc Ma giới bị làm sao vậy?”
Lúc này hai vị Tướng quân mới từ từ đứng dậy, hai người vừa đưa Thẩm Ly đi về hậu phương của quân doanh vừa giải thích: “Năm ngày trước, một đội nhân mã đột nhiên từ phía Nam đánh đến.” Chỉ mới mở đầu mà thần sắc của Đao Mục đã suy sụp đến mức gần như không nói tiếp được nữa, Thẩm Ly kỳ quái, cuối cùng vẫn do Sử Phương tiếp lời: “Đối phương chỉ có hai trăm nhân mã…”
Thẩm Ly cả kinh, không dám tin nói: “Bao nhiêu?”
“Hai trăm người.”
Thẩm Ly hoang mang hiểu ra tại sao các tướng sĩ lại suy sụp như vậy, quân thủ vệ Đô thành sơ sơ cũng có mười vạn, tướng lĩnh lớn nhỏ cộng lại cũng hơn hai trăm người, nhiều tướng sĩ như vậy mà lại bị hai trăm nhân mã ít ỏi… giẫm đạp đến nông nỗi này.
“Đối phương có lai lịch thế nào?” Giọng Thẩm Ly hơi khàn, không thể không nói, cho dù nàng chưa trải qua trận chiến này, nhưng nghe con số thôi cũng khó tránh bị đả kích.
“Giương cờ của Bắc Hải tộc, nhưng những binh sĩ kia đều là đại hán bưu hãn, thân không mặc giáp, tay không ra trận, cũng không sử dụng vũ khí gì, chỉ tay không giao chiến, chém đứt cổ đối phương hoặc đánh chết đối phương, thậm chí còn có người xé xác đối phương, sức mạnh vô cùng to lớn.” Giọng Sử Phương không trầm bổng, nhưng cho dù là những lời vô cùng bình đạm cũng khiến người ta kinh tâm động phách, “Da thịt họ dường như khác với người thường, đao thương bình thường của binh sĩ khó mà đâm vào được, chỉ có Tướng quân nào có chút đạo pháp tu vi, truyền pháp lực vào binh khí mới có thể đả thương được đôi chút.”
“Có giữ lại thi thể của đối phương không?”
Hai tướng quân nhìn nhau: “Không có, nhưng mạt tướng có thể khẳng định, ít nhất có ba mươi kẻ địch bị chém đầu, nhưng thi thể họ đều bị đối phương đem về, chỉ có một kẻ địch bị ma quân bắt lấy, khiến hắn nổ tung.”
Thẩm Ly thoáng trầm ngâm, hình dung của hai vị Tướng quân khiến nàng bất giác nhớ đến ba đại hán bưu hãn nàng gặp trong kết giới ở tường thành Dương Châu trong chuyện bắt Địa tiên Sơn thần, nếu là họ thì có hai trăm người, sức mạnh đích thực không thể xem thường. Nghĩ đến Phù Sinh thần bí kia, Thẩm Ly hỏi: “Họ có kẻ cầm đầu không?”
“Là một nam thanh niên rất trẻ. Hắn xem ra cũng không khác gì người thường, chỉ là kiếm pháp rất quỷ dị, Ma quân chính là bị kiếm của hắn đả thương.”
Trong đầu Thẩm Ly lập tức hiện lên bóng dáng của Phù Sinh. Nghĩ vậy cũng có thể giải thích được, những đại hán bưu hãn kia là thủ hạ của hắn, chướng độc cũng là đồ của hắn, chỉ là làm sao hắn là người của Bắc Hải tộc được? Trước đó hắn bắt Địa tiên Sơn thần ở Nhân giới, bây giờ lại cất công đánh Thiên giới làm mồi nhử, tiếp đó công kích Ma giới…
Thẩm Ly khựng lại rồi lẩm bẩm: “Hắn công kích Ma giới… rốt cuộc là vì điều gì?”
Đao Mục thấy nàng một mình lẩm bẩm, nắm tay siết chặt: “Kim ấn của Ma quân bị hắn lấy đi rồi.”
Kim ấn, vật tượng trưng cho chính quyền của Ma giới, nghĩ đến bạo loạn phát sinh ở Ma giới, mắt Thẩm Ly trầm đi, thật sự là vì đoạt quyền sao? Nhưng lấy đi một kim ấn thôi thì có thể đoạt được quyền gì chứ…
Thẩm Ly đang nghĩ thì đã đến linh đường đặt thi thể các Tướng quân. Sắc mặt Thẩm Ly nghiêm lại bước vào trong, bên trong có không ít các tướng lĩnh, chúng nhân đều nhường đường cho Thẩm Ly đi qua.
Một hàng quan tài, mười mấy thi thể. Những người nằm ở đây Thẩm Ly đều có thể đọc được tên họ, nhưng bây giờ có người đã không còn nhận ra mặt mũi, có người thi thể không toàn vẹn, có người mặt mũi không còn, có người…
Thẩm Ly dừng trước một quan tài, trong quan tài này chỉ đặt một thanh kiếm và một mảnh giáp bị tàn phá, vết máu bên trên khiến người ta kinh hãi.
“Đây là ai?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Là Mặc Phương tướng quân.” Tướng lĩnh sau lưng đáp, “Trên chiến trường ngài ấy liều chết chém đầu ba kẻ địch, cuối cùng… bị mấy kẻ địch vây lại… rồi bị ăn thịt.”
Mặc Phương… bị đối phương… ăn…
Ăn thịt rồi?
Thẩm Ly trầm sắc mặt từ đại đạo giữa Đô thành đi về Ma cung. Nhà cửa tiêu điều dọc đường đã nói lên sự hoảng loạn của Ma giới lúc đó, phướn trắng được treo dọc con đường lạnh lẽo, không giống Đô thành của Ma giới mà giống như là quỷ thành, tràn ngập tử khí.
Trước cửa cung, thị vệ đầu đeo khăn trắng, biểu hiện trên mặt không trầm tĩnh như thường ngày mà có vài phần uy nghiêm gắng gượng. Thủ vệ bên trái cửa cung thấy có người xông về phía cửa, chưa nhìn rõ là ai đã dựng trường thương trong tay hét lên: “Đứng… Đứng lại!”
Thẩm Ly cau mày: “Việc gì mà hoảng hốt như vậy!” Giọng nàng khẽ nghiêm lại, khiến hai thị vệ chấn động ngẩn ra, đến khi nhìn rõ là ai, một thị vệ cong môi, không biết là đang cười hay đang khóc: “Vương… Vương gia… Vương gia về rồi.” Chân hắn như nhũn ra mà quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh hai cái: “Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!”
Thị vệ kia im lặng nhìn Thẩm Ly rồi chùi nước mắt. Thẩm Ly siết chặt quyền: “Còn ra thể thống gì nữa! Cất hết cảm xúc của các người lại cho bổn vương!” Giọng nàng uy nghiêm, “Bổn vương mặc kệ bây giờ xảy ra chuyện gì, thân là tướng sĩ, lúc làm việc không được rơi lệ, lần sau nếu để bổn vương lại nhìn thấy có kẻ rơi nước mắt dao động quân tâm nữa, chém!”
Hai thị vệ khấu đầu vâng dạ.
Thẩm Ly lúc này mới dịu giọng: “Ma quân đang ở đâu?”
“Hồi Vương gia, Ma quân bây giờ đang tịnh dưỡng trong Tẩm điện.”
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
Thẩm Ly chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, Ma quân sức mạnh to lớn, hơn nữa lại giỏi mưu lược, bên cạnh vẫn luôn có Thanh Nhan Xích Dung hộ vệ, bình thường rất khó đả thương được Ma quân. Lần này đã bị thương mà còn nghiêm trọng đến vậy nữa… Thẩm Ly gần như muốn bay thẳng đến Tẩm điện của Ma quân, nhưng chưa đến gần đã thấy thị tỳ ra ra vào vào trong Tẩm điện, hơn nữa chiếc chậu trong tay họ lúc đi lại có nước bắn ra, nhuộm đỏ một mảng đất.
Lẽ nào thương thế của Ma quân chuyển xấu? Thẩm Ly càng nóng lòng hơn, nàng xông thẳng vào trong điện, bên tai không ngừng có người chào hỏi, là các quan viên của Ma giới, nhưng Thẩm Ly nào còn tâm tư đáp lại, nàng vòng qua bình phong, vén rèm vào bên trong, Y quan đứng chặn cửa có khuyên thế nào cũng không được.
Ma quân nằm trên giường còn chưa thay y phục, bên cổ có máu chảy ra, có Y quan dùng khăn sạch ấn vào cổ Ma quân, nhưng không lâu sau khăn đã ướt đẫm, chỉ đành cho thị tỳ đem đi giặt, sau đó lại thay khăn sạch vào. Còn vết máu trên ngực áo Ma quân không biết đã khô đi rồi lại ướt mấy lần, mặt nạ vẫn chưa tháo xuống, chỉ gỡ phần cằm để lộ miệng ra, tiện cho người hầu hạ đút thuốc, sắc môi Ma quân hiển lộ tình trạng tệ hại của thân thể.
Sắc môi đó… là màu xanh.
Thẩm Ly lấy đan dược trong ngực ra cao giọng nói: “Ở đây có mấy hộp Tiên đơn của Thiên đế tặng, các Y quan xem thử bây giờ có dùng được không.” Lời này vừa dứt, Y quan bên cạnh cũng không màng lễ tiết, vội đón lấy đan dược trong tay Thẩm Ly, đổ ra xem xét kĩ, sau đó mới lấy một viên đặt bên miệng Ma quân. Một lúc sau, sắc xanh trên môi Ma quân giảm bớt, đồng thời cổ cũng dần dần cầm máu.
“Đan dược này có tác dụng! Đan dược này có tác dụng đó!” Các Y quan hoan hỉ như phát điên, có người bái Thẩm Ly nói: “Vương gia thật đúng là phúc âm của Ma quân.”
“Lời bợ đỡ thì thôi đừng nói nữa, vết thương trên người Ma quân là thế nào vậy?”
Các Y quan nhìn nhau, một hồi sau, một lão Y quan đáp: “Vương gia, Ma quân chỉ bị một kiếm trên cổ thôi, kiếm này không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nguyên nhân thật sự khiến Ma quân hôn mê bất tỉnh… là do độc.”
Thẩm Ly nhíu mày: “Độc gì?”
“Dường như là một loại chướng độc, lúc đầu trúng độc khiến người ta mất hết lý trí, sau đó dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu người trúng độc bị thương thì miệng vết thương không thể nào khép miệng, chảy máu không ngừng. Nhưng loại chướng độc này không giống với những chướng độc khác, hình như nó cực kỳ nguy hại đối với thân thể của người Ma tộc, đối với những thứ khác lại không có uy hiếp mấy, giống như độc dược này nhằm vào Ma tộc ta mà luyện ra vậy.”
Chướng độc… Thẩm Ly bất giác liên tưởng đến lúc mình ở thành Dương Châu, bị Phù Sinh hạ độc, nhưng lúc đó độc không lợi hại quá như vậy, Hành Chỉ cũng chỉ dùng ít pháp lực là có thể thanh trừ. Nay độc này có liên quan gì đến độc lúc đó không…
Thẩm Ly ở bên cạnh Ma quân một hồi, sau khi phục dùng tiên đan, sắc xanh trên môi Ma quân lui hết, dần dần trở nên tái nhợt. Thẩm Ly có thể tưởng tượng được gương mặt này sẽ xanh xao dường nào nếu gỡ mặt nạ xuống, nàng lặng lẽ nhìn Ma quân một hồi, nắm tay bất giác siết chặt: “Thanh Nhan và Xích Dung đâu?”
Thị vệ bên cạnh nói: “Nhị vị sứ giả không hiện thân trong trận này.”
Sắc mặt Thẩm Ly trầm đi, quá trùng hợp rồi, cứ như là đã dự mưu sẵn vậy… Nàng im lặng một hồi rồi hỏi: “Những Tướng quân… Tướng quân hi sinh bây giờ đang ở đâu?”
“Vẫn đặt ở quân doanh ngoài thành, có thể mấy ngày nữa mới hạ táng được.”
“Tại sao?”
Giọng thị vệ rất nhỏ: “Theo quân quy thì sau đại chiến, phải chôn hết binh sĩ mới có thể an táng tướng lĩnh.”
Thẩm Ly ngẩn ra quay đầu nhìn hắn: “Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa an táng hết tướng sĩ sao?” Thị vệ cúi đầu không nói. Đầu Thẩm Ly trống rỗng trong khoảnh khắc, nàng đứng lên chậm rãi hít vào một hơi, nhắm mắt ổn định cảm xúc, “Trông chừng Ma quân, nhất định phải khiến Ma quân sớm tỉnh lại.” Nói xong nàng ra khỏi Tẩm điện của Ma quân, không màng lễ tiết quy tắc gì nữa, từ Ma cung cưỡi mây bay thẳng đến quân doanh ngoài thành.”
Còn chưa đến gần đã có thể cảm giác được mùi thối rữa nồng nặc trong gió thổi tới từ hướng đó, đến gần hơn nữa là có thể nghe thấy tiếng khóc la, khàn đặc có, thê lương có, khiến người ta không nhẫn tâm nghe tiếp, Thẩm ly bay nhanh qua khu vực này, đáp xuống quân doanh, các binh sĩ đang bận rộn, không ai nhìn thấy nàng, Thẩm Ly kéo một tiểu binh lại hỏi: “Các Tướng quân đang ở đâu?”
Ánh mắt tiểu binh khựng lại, ngước đầu nhìn Thẩm Ly một hồi trong mắt mới dần dần có ánh sáng chiếu vào: “Vương gia…” Hắn không dám tin mà gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Thẩm Ly vẫn còn, hắn nhất thời kích động nắm tay Thẩm Ly, “Vương… Vương gia…” Hắn đỏ bừng mặt gọi lớn, “Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!”
Chúng nhân đều dừng việc trong tay nhìn về phía này, thấy Thẩm Ly quả nhiên đang đứng đó, người người vui mừng khôn xiết, nhưng nghe tiếng hoan hô của họ, tâm trạng Thẩm Ly càng nặng nề hơn.
Ma giới không phải là một đống cát chảy không có quy tắc, những binh sĩ này cũng không nên làm ra vẻ như thấy được đấng cứu thế, họ nên có kỷ luật, bất kể gặp phải chuyện gì cũng theo phương án định sẵn mà hành sự, hơn nữa bình thường đích thực họ cũng như vậy, cho dù bại trận cũng không thấy họ biểu hiện thế này, nhưng lần này…
Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều.
Thẩm Ly đang nghĩ, bỗng thấy hai trước mặt có Tướng quân khập khiễng đi đến, Thẩm Ly lập tức bước tới: “Đao Mục tướng quân, Sử Phương tướng quân…” Nàng vừa chào hỏi, còn chưa dứt lời thì hai Tướng quân trung niên đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng.
“Mạt tướng vô năng!”
“Mạt tướng có tội.”
Họ dập mạnh đầu xuống đất, lực đạo cực lớn, mang theo phẫn nộ vì không cam và hối tiếc không thể nào bù đắp.
“Tướng quân…” Sắc mặt Thẩm Ly khẽ động, cho dù nàng có nói với bản thân rằng lúc này phải bình tĩnh nhưng cũng khó tránh biến sắc vì khấu bái của hai vị lão tướng này, rốt cuộc là đả kích lớn dường nào mới khiến các tướng sĩ kiêu ngạo của Ma giới ngã lòng như vậy. Nàng đưa tay dìu hai vị Tướng quân, “Trước tiên hãy cho Thẩm Ly biết rốt cuộc Ma giới bị làm sao vậy?”
Lúc này hai vị Tướng quân mới từ từ đứng dậy, hai người vừa đưa Thẩm Ly đi về hậu phương của quân doanh vừa giải thích: “Năm ngày trước, một đội nhân mã đột nhiên từ phía Nam đánh đến.” Chỉ mới mở đầu mà thần sắc của Đao Mục đã suy sụp đến mức gần như không nói tiếp được nữa, Thẩm Ly kỳ quái, cuối cùng vẫn do Sử Phương tiếp lời: “Đối phương chỉ có hai trăm nhân mã…”
Thẩm Ly cả kinh, không dám tin nói: “Bao nhiêu?”
“Hai trăm người.”
Thẩm Ly hoang mang hiểu ra tại sao các tướng sĩ lại suy sụp như vậy, quân thủ vệ Đô thành sơ sơ cũng có mười vạn, tướng lĩnh lớn nhỏ cộng lại cũng hơn hai trăm người, nhiều tướng sĩ như vậy mà lại bị hai trăm nhân mã ít ỏi… giẫm đạp đến nông nỗi này.
“Đối phương có lai lịch thế nào?” Giọng Thẩm Ly hơi khàn, không thể không nói, cho dù nàng chưa trải qua trận chiến này, nhưng nghe con số thôi cũng khó tránh bị đả kích.
“Giương cờ của Bắc Hải tộc, nhưng những binh sĩ kia đều là đại hán bưu hãn, thân không mặc giáp, tay không ra trận, cũng không sử dụng vũ khí gì, chỉ tay không giao chiến, chém đứt cổ đối phương hoặc đánh chết đối phương, thậm chí còn có người xé xác đối phương, sức mạnh vô cùng to lớn.” Giọng Sử Phương không trầm bổng, nhưng cho dù là những lời vô cùng bình đạm cũng khiến người ta kinh tâm động phách, “Da thịt họ dường như khác với người thường, đao thương bình thường của binh sĩ khó mà đâm vào được, chỉ có Tướng quân nào có chút đạo pháp tu vi, truyền pháp lực vào binh khí mới có thể đả thương được đôi chút.”
“Có giữ lại thi thể của đối phương không?”
Hai tướng quân nhìn nhau: “Không có, nhưng mạt tướng có thể khẳng định, ít nhất có ba mươi kẻ địch bị chém đầu, nhưng thi thể họ đều bị đối phương đem về, chỉ có một kẻ địch bị ma quân bắt lấy, khiến hắn nổ tung.”
Thẩm Ly thoáng trầm ngâm, hình dung của hai vị Tướng quân khiến nàng bất giác nhớ đến ba đại hán bưu hãn nàng gặp trong kết giới ở tường thành Dương Châu trong chuyện bắt Địa tiên Sơn thần, nếu là họ thì có hai trăm người, sức mạnh đích thực không thể xem thường. Nghĩ đến Phù Sinh thần bí kia, Thẩm Ly hỏi: “Họ có kẻ cầm đầu không?”
“Là một nam thanh niên rất trẻ. Hắn xem ra cũng không khác gì người thường, chỉ là kiếm pháp rất quỷ dị, Ma quân chính là bị kiếm của hắn đả thương.”
Trong đầu Thẩm Ly lập tức hiện lên bóng dáng của Phù Sinh. Nghĩ vậy cũng có thể giải thích được, những đại hán bưu hãn kia là thủ hạ của hắn, chướng độc cũng là đồ của hắn, chỉ là làm sao hắn là người của Bắc Hải tộc được? Trước đó hắn bắt Địa tiên Sơn thần ở Nhân giới, bây giờ lại cất công đánh Thiên giới làm mồi nhử, tiếp đó công kích Ma giới…
Thẩm Ly khựng lại rồi lẩm bẩm: “Hắn công kích Ma giới… rốt cuộc là vì điều gì?”
Đao Mục thấy nàng một mình lẩm bẩm, nắm tay siết chặt: “Kim ấn của Ma quân bị hắn lấy đi rồi.”
Kim ấn, vật tượng trưng cho chính quyền của Ma giới, nghĩ đến bạo loạn phát sinh ở Ma giới, mắt Thẩm Ly trầm đi, thật sự là vì đoạt quyền sao? Nhưng lấy đi một kim ấn thôi thì có thể đoạt được quyền gì chứ…
Thẩm Ly đang nghĩ thì đã đến linh đường đặt thi thể các Tướng quân. Sắc mặt Thẩm Ly nghiêm lại bước vào trong, bên trong có không ít các tướng lĩnh, chúng nhân đều nhường đường cho Thẩm Ly đi qua.
Một hàng quan tài, mười mấy thi thể. Những người nằm ở đây Thẩm Ly đều có thể đọc được tên họ, nhưng bây giờ có người đã không còn nhận ra mặt mũi, có người thi thể không toàn vẹn, có người mặt mũi không còn, có người…
Thẩm Ly dừng trước một quan tài, trong quan tài này chỉ đặt một thanh kiếm và một mảnh giáp bị tàn phá, vết máu bên trên khiến người ta kinh hãi.
“Đây là ai?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Là Mặc Phương tướng quân.” Tướng lĩnh sau lưng đáp, “Trên chiến trường ngài ấy liều chết chém đầu ba kẻ địch, cuối cùng… bị mấy kẻ địch vây lại… rồi bị ăn thịt.”
Mặc Phương… bị đối phương… ăn…
Ăn thịt rồi?
Bình luận facebook