-
Chương 18
Chuyện hôn sự của Phất Dung quân và Bích Thương vương Thẩm Ly bị dời lại chẳng qua chỉ là một trong vô số chuyện truyền ra từ Vương thất, là trò cười trà dư tửu hậu cho đám người nhàn tản ở Ma giới và Thiên giới, nhưng ngày thứ mười sau khi hôn kỳ bị dời lại, một bức huyết thư truyền về từ biên giới đã khiến cả triều đình Ma giới chấn kinh, khiến trên dưới Ma giới đều hoang mang…
Phong ấn Khư Thiên Uyên bị thủng, yêu thú trong đó thoát ra ngoài, tuy chỉ có một con Hạt vĩ hồ[1] chưa thành hình, nhưng đã khiến quân trấn thủ biên giới tổn thương nghiêm trọng, Tử Hạ tướng quân được Ma quân phái đi liều mạng truyền huyết thư về, nhưng đến trước cửa cung thì đã đoạn khí trên lưng ngựa. Mặc Phương tướng quân tử thủ biên giới, không để yêu thú đạp lên một tấc đất nào của Ma giới nữa. Quân tình khẩn cấp không thể kéo dài nửa khắc.
[1] Hồ ly đuôi bò cạp
Sau khi Ma quân nhận được tin tức, vừa hạ lệnh hậu táng Tử Hạ tướng quân, vừa cho người thông báo Thiên giới.
Lúc này Thẩm Ly đang ở trong Nghị sự điện, nghe được tin tức nàng đập bàn tức giận nói: “Tại sao còn phải thông báo cho Thiên giới! Chờ đám phế vật kia thương nghị được kết quả thì tướng sĩ Ma giới ta không biết đã tổn thương bao nhiêu! Ma quân, Thẩm Ly xin lệnh xuất chinh!”
Ma quân im lặng không nói.
Lúc này trong Nghị sự điện còn có ba vị lão tướng trong triều, sau khi họ cân nhắc, người tóc bạc lên tiếng: “Quân thượng, nay trong triều tuy nhiều Tướng quân thiện chiến, nhưng đối phó với yêu vật như vậy thì không ai nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu vương gia. Thuộc hạ biết Vương thượng lo Tiểu vương gia đang chờ đến hôn kỳ, nhưng sự tình cấp bách, mong Quân thượng thấu hiểu cho các tướng sĩ đang liều mình bảo vệ tộc ta.”
Ma quân nhẹ gõ ngón trỏ lên bàn, quay đầu lại: “Thẩm Ly!”
Thẩm Ly lập tức quỳ một gối cúi đầu hành lễ: “Có!”
“Tháng này con không được phép ra khỏi Vương phủ nửa bước.” Thẩm Ly không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Ma quân, ba vị lão tướng nhìn nhau nhưng đều im lặng. Thẩm Ly không cam: “Ma quân! Biên giới…”
“Loạn ở biên giới, lệnh cho Thượng Bắc tướng quân đi thăm dò, nếu có thể thì không được chém chết yêu thú, phải kéo dài cho đến khi Thiên giới phái người xuống…”
“Thiên giới Thiên giới! Ma quân thật muốn làm bù nhìn của Thiên giới sao!” Thẩm Ly tức giận, bất chấp lễ tiết đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Trong Nghị sự điện im lặng một hồi, bỗng nghe Ma quân hỏi: “Ba vị Tướng quân cho rằng, ta, thật sự đã làm sai rồi ư?”
“Quân thượng đương nhiên có kiêng dè và tính toán của Quân thượng.” Một lão tướng thở dài, “Tiểu vương gia tuổi còn trẻ, không hiểu được dụng tâm của người, nhưng xin Quân thượng yên tâm, rồi sẽ có ngày Tiểu vương gia hiểu được.”
“Phải!” Đôi mắt mệt mỏi sau mặt nạ của Ma quân nhắm lại, “Rồi sẽ có ngày nó biết.”
Quan tài của Tử Hạ tướng quân còn chưa đóng lại, lúc Thẩm Ly đến thấy mặt hắn đầy ban xanh, ngón tay thâm đen. Y quan nói đây là do đuôi độc của Hạt vĩ hồ đâm, với công lực của Tử Hạ tướng quân vốn không đến nỗi chí mạng, nhưng vì mang tin tức về, sau khi bị thương hắn chưa từng được nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó vội vã về Ma cung, dẫn đến độc khí công tâm nên mới mất mạng.
Thẩm Ly nghe xong im lặng nghiến răng, tin tức mà huynh đệ của nàng liều mình mang về lại không được coi trọng như sinh mạng của hắn, hậu táng thi thể, thông báo Thiên giới, hao tổn càng nhiều tinh lực hơn nữa để bắt sống yêu thú, chờ người của Thiên giới đến xử lý. Điều Tử Hạ muốn đâu phải chỉ là vậy!
Hắn liều mình là vì muốn lấy mạng hắn để đổi lại cơ hội sống sót cho các tướng sĩ ở biên giới. Tin tức truyền về sớm chừng nào thì sẽ có người đến chi viện sớm chừng ấy, sớm diệt trừ yêu thú thì có lẽ sẽ có càng nhiều tướng sĩ được sống sót hơn.
Nhìn nụ cười cứng đờ trên môi Tử Hạ, Thẩm Ly bất giác nắm chặt quyền, nàng có thể hiểu được cảm nhận của hắn khi chết đi trên lưng ngựa. Cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, cởi bỏ trọng trách. Nhưng Ma quân lại… Thẩm Ly nghiến răng, người trong linh đường muốn dời quan tài ra đặt ở giữa, nhưng Thẩm Ly bỗng kéo một bên quan tài khiến mấy người kia không thể nào khiêng được.
“Vương gia?”
Thẩm Ly cắn rách ngón trỏ, lấy máu tươi bôi lên tay, vỗ mạnh lên quan tài, để lại một dấu tay bằng máu rồì nhẹ giọng nói: “Thẩm Ly nhất định hoàn thành tâm nguyện!” Nói xong nàng quay người rời đi.
Sau khi Thẩm Ly về phủ, nàng bắt Suỵt Suỵt bị giày vò chỉ còn thoi thóp ra, Nhục Nha bên cạnh thấy vậy liều mình chụp lấy cánh tay Thẩm Ly cầu xin: “Không được đâu Vương gia! Chơi nữa Suỵt Suỵt sẽ mất mạng đó!”
“Chim ta nuôi không vô dụng vậy đâu, ra ngoài, đóng cửa lại.”
Nhục Nha hoang mang nhìn Thẩm Ly mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn tuân lệnh ra ngoài. Nàng ta chờ ngoài cửa, thấy trong phòng ánh sáng rực rỡ, không bao lâu sau thì nghe Thẩm Ly nói: “Bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan, bất kể là ai đến gặp, chỉ nói ta vẫn chưa xuất quan là được rồi.”
Nhục Nha kỳ quái, sao đột nhiên lại bế quan vậy? Nàng ta gãi đầu, to gan đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn vào trong thì cảm giác dưới chân có thứ gì chen ra, nhìn kĩ lại thì thấy là Suỵt Suỵt thân hình trụi lủi, có điều không biết vì sao tinh thần nó đã khá hơn nhiều, nhảy nhót ra tiền sảnh.
Vương gia không xử lý nó sao? Nhục Nha đẩy cửa vào phòng, vòng qua bình phong, thấy Thẩm Ly tĩnh tọa trên giường, đúng là bộ dạng bế quan thật. Nàng ta không tiện quấy rầy nên lập tức lui ra. Nhưng ra khỏi phòng Nhục Nha có tìm thế nào cũng không thấy Suỵt Suỵt đâu nữa.
Nàng không biết Suỵt Suỵt lúc này đã chui vào trong đội quân y trang chỉnh tề chờ xuất phát, đánh ngất một tiểu binh trong góc, lột y phục của hắn, cướp lệnh bài của hắn, biến thành bộ dạng của hắn chuẩn bị xuất phát ra biên giới.
Còn lúc này trong Ma cung, Xích Dung đang bái dưới chân Ma quân cung kính nói: “Vương gia muốn ra khỏi Vương thành, Thanh Nhan đang theo sau. Ma quân, có cần đưa cô ấy về không?”
Đôi môi sau mặt nạ màu bạc im lặng một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi mặc nó đi!”
Ma giới hành quân rất nhanh, nhưng cũng phải mất hai ngày mới đến được biên giới, phong ấn của Khư Thiên Uyên chỉ bị thủng một lỗ nhỏ, nhưng chướng khí sương độc từ trong phun ra đã bao trùm quân doanh ở biên giới, rất nhiều binh sĩ pháp lực yếu đều nôn mửa cả ngày, đừng nói gì đến việc chiến đấu, ngay cả bảo họ ngồi dậy cũng là một việc khó khăn, Hạt vĩ hồ bị Mặc Phương và các bộ tướng đắc lực bao vây ở một chỗ cách quân doanh ngoài mười dặm, lúc mới đến doanh địa, chỉ nghe tiếng gào của Hạt vĩ hồ từ xa truyền đến cũng đã khiến cho các binh sĩ từng giết vô số quái thú phải nhũn chân.
Quả nhiên là yêu thú bị phong trong Khư Thiên Uyên lợi hại hơn những con khác rất nhiều.
Thẩm Ly nghĩ đến bộ dạng nằm trong quan tài của Tử Hạ, bàn tay nắm chặt.
“Xếp hàng!” Thượng Bắc tướng quân cao giọng hét lên, quân tăng viện từ Vương đô đến đều xếp hàng chỉnh tề, chỉ có một binh sĩ ở cuối hàng đột nhiên tiến về phía trước. Thượng Bắc tướng quân thấy vậy hét lớn, “Ai không nghe quân lệnh, đánh ba mươi roi!”
Thẩm Ly lấy mũ giáp nặng nề trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thượng Bắc tướng quân, Thẩm Ly to gan đến xin chiến!”
“Vương… Vương gia?”
Thấy là nàng, toàn quân rúng động một hồi, ở đây từng có binh sĩ xuất chinh cùng Bích Thương vương, cũng có người chỉ từng nghe tên nàng, nhưng bất luận là ai cũng đều biết có Bích Thương vương thì nhất định bách chiến bách thắng. Nhất thời tinh thần chúng nhân phấn chấn, sĩ khí bừng bừng.
Thượng Bắc tướng quân tuy lòng vui mừng, nhưng cũng biết Thẩm Ly đang chờ đến hôn kỳ, hơn nữa Ma quân không hề cho nàng xuất chiến đương nhiên có tính toán của Ma quân, hắn dè dặt nói: “Vương gia, Ma quân chưa đồng ý cho cô xuất chiến, mạt tướng không dám to gan…”
Chưa dứt lời thì Thẩm Ly đã cắt ngang, “Tướng quân, Thẩm Ly đã đến rồi thì sẽ không trở về tay không. Đầu của yêu thú này, nội trong ba ngày bổn vương nhất định sẽ đạp dưới chân.”
Vừa dứt lời thì toàn quân im lặng. Thượng Bắc cũng trầm mặc rồi bỗng kéo cương ngồi lên lưng ngựa vung cao trường kiếm: “Xuất quân!”
Thẩm Ly song hành với Thượng Bắc: “Đa tạ Tướng quân đồng ý cho Thẩm Ly tham chiến!”
“Vương gia, nếu mạt tướng không đồng ý thì cô định làm sao?”
“Đánh ngất ngài, cướp binh của ngài, chém chết yêu thú.”
Thượng Bắc cười khổ: “Thì đó!”
Càng tiến về phía trước, chướng khí càng nồng đậm, tiếng gào của yêu thú cũng càng chấn kinh lòng người hơn, xuyên qua màn sương dày đặc, đội quân tăng viện cuối cùng cũng thấy được yêu thú đang hỗn chiến với đám người của Mặc Phương, thân hình nó vô cùng to lớn, giống như hồ ly nhưng đuôi lại như bò cạp, phe phẩy trong không trung, trên đuôi bò cạp có độc châm khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Thấy quân tăng viện đến, nó há miệng tru lên, hàm răng đỏ tươi như một lưỡi cưa sắc bén, nước bọt từ trong kẽ răng rơi xuống khiến mặt đất bị ăn mòn. Chỗ nó đang đứng, cát đá đã trở nên nhão nhoét.
Mấy vị bộ tướng đang giao đấu với nó toàn thân đều là máu, vô cùng mệt mỏi. Chỉ có một mình Mặc Phương vẫn đứng trước người nó chủ động công kích.
Thượng Bắc hét to: “Tham chiến!”
Không chờ hắn lên tiếng, Thẩm Ly đã nắm ngân thương phi thân về phía trước, hét vang một tiếng, ngân thương cắm thẳng vào trán của Hạt vĩ hồ, pháp lực mạnh mẽ theo đó xâm nhập vào cái đầu to lớn, Hạt vĩ hồ đau đớn ngẩng lên trời gào rú, đuôi bò cạp đâm thẳng về phía Thẩm Ly, Thẩm Ly rút ngân thương ra, nghiêng mình lấy thương làm kiếm, chém đứt đuôi của Hạt vĩ hồ.
Yêu thú gào rú như muốn rách màng nhĩ của chúng nhân, trong lúc nó quẫy đạp, móng sắp đánh về phía Mặc Phương, Thẩm Ly phi thân xuống đẩy Mặc Phương khiến hắn ngã ra xa ngoài ba trượng, chân Thẩm Ly đứng vững trên mặt đất, người hơi khom xuống, nàng lại hét lên một tiếng, dùng thương đâm lên phía trên, xuyên thẳng qua đệm thịt dưới chân Hạt vĩ hồ.
Chỉ một khắc thôi mà máu của yêu thú đã nhuộm đầy cả người nàng, còn Hạt vĩ hồ cũng liên tiếp thoái lui.
Mặc Phương ở phía sau ngẩn ra nhìn Thẩm Ly: “Vương thượng!”
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn, thấy khải giáp khắp người hắn vỡ vụn, trên mặt trên người đều là vết máu, lại nhìn ra xa nữa, các tướng sĩ được binh sĩ tăng viện cứu cũng đều như vậy, trong đất cát xung quanh cũng chôn không biết bao nhiêu thi thể đã băng lạnh của tướng sĩ. Thẩm Ly nghiến răng, bàn tay dùng sức nắm chặt ngân thương đến trắng bệch: “Xin lỗi… Đã đến muộn rồi!”
Cảm xúc này không lưu lại trên người nàng bao lâu, Thẩm Ly lại bước về phía trước, cùng ngân thương đứng vững trong gió cát: “Một con súc sinh mà dám liều lĩnh như vậy. Bổn vương nhất định dẫm nát mỗi một tấc thịt của ngươi!”
Phong ấn Khư Thiên Uyên bị thủng, yêu thú trong đó thoát ra ngoài, tuy chỉ có một con Hạt vĩ hồ[1] chưa thành hình, nhưng đã khiến quân trấn thủ biên giới tổn thương nghiêm trọng, Tử Hạ tướng quân được Ma quân phái đi liều mạng truyền huyết thư về, nhưng đến trước cửa cung thì đã đoạn khí trên lưng ngựa. Mặc Phương tướng quân tử thủ biên giới, không để yêu thú đạp lên một tấc đất nào của Ma giới nữa. Quân tình khẩn cấp không thể kéo dài nửa khắc.
[1] Hồ ly đuôi bò cạp
Sau khi Ma quân nhận được tin tức, vừa hạ lệnh hậu táng Tử Hạ tướng quân, vừa cho người thông báo Thiên giới.
Lúc này Thẩm Ly đang ở trong Nghị sự điện, nghe được tin tức nàng đập bàn tức giận nói: “Tại sao còn phải thông báo cho Thiên giới! Chờ đám phế vật kia thương nghị được kết quả thì tướng sĩ Ma giới ta không biết đã tổn thương bao nhiêu! Ma quân, Thẩm Ly xin lệnh xuất chinh!”
Ma quân im lặng không nói.
Lúc này trong Nghị sự điện còn có ba vị lão tướng trong triều, sau khi họ cân nhắc, người tóc bạc lên tiếng: “Quân thượng, nay trong triều tuy nhiều Tướng quân thiện chiến, nhưng đối phó với yêu vật như vậy thì không ai nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu vương gia. Thuộc hạ biết Vương thượng lo Tiểu vương gia đang chờ đến hôn kỳ, nhưng sự tình cấp bách, mong Quân thượng thấu hiểu cho các tướng sĩ đang liều mình bảo vệ tộc ta.”
Ma quân nhẹ gõ ngón trỏ lên bàn, quay đầu lại: “Thẩm Ly!”
Thẩm Ly lập tức quỳ một gối cúi đầu hành lễ: “Có!”
“Tháng này con không được phép ra khỏi Vương phủ nửa bước.” Thẩm Ly không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Ma quân, ba vị lão tướng nhìn nhau nhưng đều im lặng. Thẩm Ly không cam: “Ma quân! Biên giới…”
“Loạn ở biên giới, lệnh cho Thượng Bắc tướng quân đi thăm dò, nếu có thể thì không được chém chết yêu thú, phải kéo dài cho đến khi Thiên giới phái người xuống…”
“Thiên giới Thiên giới! Ma quân thật muốn làm bù nhìn của Thiên giới sao!” Thẩm Ly tức giận, bất chấp lễ tiết đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Trong Nghị sự điện im lặng một hồi, bỗng nghe Ma quân hỏi: “Ba vị Tướng quân cho rằng, ta, thật sự đã làm sai rồi ư?”
“Quân thượng đương nhiên có kiêng dè và tính toán của Quân thượng.” Một lão tướng thở dài, “Tiểu vương gia tuổi còn trẻ, không hiểu được dụng tâm của người, nhưng xin Quân thượng yên tâm, rồi sẽ có ngày Tiểu vương gia hiểu được.”
“Phải!” Đôi mắt mệt mỏi sau mặt nạ của Ma quân nhắm lại, “Rồi sẽ có ngày nó biết.”
Quan tài của Tử Hạ tướng quân còn chưa đóng lại, lúc Thẩm Ly đến thấy mặt hắn đầy ban xanh, ngón tay thâm đen. Y quan nói đây là do đuôi độc của Hạt vĩ hồ đâm, với công lực của Tử Hạ tướng quân vốn không đến nỗi chí mạng, nhưng vì mang tin tức về, sau khi bị thương hắn chưa từng được nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó vội vã về Ma cung, dẫn đến độc khí công tâm nên mới mất mạng.
Thẩm Ly nghe xong im lặng nghiến răng, tin tức mà huynh đệ của nàng liều mình mang về lại không được coi trọng như sinh mạng của hắn, hậu táng thi thể, thông báo Thiên giới, hao tổn càng nhiều tinh lực hơn nữa để bắt sống yêu thú, chờ người của Thiên giới đến xử lý. Điều Tử Hạ muốn đâu phải chỉ là vậy!
Hắn liều mình là vì muốn lấy mạng hắn để đổi lại cơ hội sống sót cho các tướng sĩ ở biên giới. Tin tức truyền về sớm chừng nào thì sẽ có người đến chi viện sớm chừng ấy, sớm diệt trừ yêu thú thì có lẽ sẽ có càng nhiều tướng sĩ được sống sót hơn.
Nhìn nụ cười cứng đờ trên môi Tử Hạ, Thẩm Ly bất giác nắm chặt quyền, nàng có thể hiểu được cảm nhận của hắn khi chết đi trên lưng ngựa. Cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, cởi bỏ trọng trách. Nhưng Ma quân lại… Thẩm Ly nghiến răng, người trong linh đường muốn dời quan tài ra đặt ở giữa, nhưng Thẩm Ly bỗng kéo một bên quan tài khiến mấy người kia không thể nào khiêng được.
“Vương gia?”
Thẩm Ly cắn rách ngón trỏ, lấy máu tươi bôi lên tay, vỗ mạnh lên quan tài, để lại một dấu tay bằng máu rồì nhẹ giọng nói: “Thẩm Ly nhất định hoàn thành tâm nguyện!” Nói xong nàng quay người rời đi.
Sau khi Thẩm Ly về phủ, nàng bắt Suỵt Suỵt bị giày vò chỉ còn thoi thóp ra, Nhục Nha bên cạnh thấy vậy liều mình chụp lấy cánh tay Thẩm Ly cầu xin: “Không được đâu Vương gia! Chơi nữa Suỵt Suỵt sẽ mất mạng đó!”
“Chim ta nuôi không vô dụng vậy đâu, ra ngoài, đóng cửa lại.”
Nhục Nha hoang mang nhìn Thẩm Ly mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn tuân lệnh ra ngoài. Nàng ta chờ ngoài cửa, thấy trong phòng ánh sáng rực rỡ, không bao lâu sau thì nghe Thẩm Ly nói: “Bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan, bất kể là ai đến gặp, chỉ nói ta vẫn chưa xuất quan là được rồi.”
Nhục Nha kỳ quái, sao đột nhiên lại bế quan vậy? Nàng ta gãi đầu, to gan đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn vào trong thì cảm giác dưới chân có thứ gì chen ra, nhìn kĩ lại thì thấy là Suỵt Suỵt thân hình trụi lủi, có điều không biết vì sao tinh thần nó đã khá hơn nhiều, nhảy nhót ra tiền sảnh.
Vương gia không xử lý nó sao? Nhục Nha đẩy cửa vào phòng, vòng qua bình phong, thấy Thẩm Ly tĩnh tọa trên giường, đúng là bộ dạng bế quan thật. Nàng ta không tiện quấy rầy nên lập tức lui ra. Nhưng ra khỏi phòng Nhục Nha có tìm thế nào cũng không thấy Suỵt Suỵt đâu nữa.
Nàng không biết Suỵt Suỵt lúc này đã chui vào trong đội quân y trang chỉnh tề chờ xuất phát, đánh ngất một tiểu binh trong góc, lột y phục của hắn, cướp lệnh bài của hắn, biến thành bộ dạng của hắn chuẩn bị xuất phát ra biên giới.
Còn lúc này trong Ma cung, Xích Dung đang bái dưới chân Ma quân cung kính nói: “Vương gia muốn ra khỏi Vương thành, Thanh Nhan đang theo sau. Ma quân, có cần đưa cô ấy về không?”
Đôi môi sau mặt nạ màu bạc im lặng một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi mặc nó đi!”
Ma giới hành quân rất nhanh, nhưng cũng phải mất hai ngày mới đến được biên giới, phong ấn của Khư Thiên Uyên chỉ bị thủng một lỗ nhỏ, nhưng chướng khí sương độc từ trong phun ra đã bao trùm quân doanh ở biên giới, rất nhiều binh sĩ pháp lực yếu đều nôn mửa cả ngày, đừng nói gì đến việc chiến đấu, ngay cả bảo họ ngồi dậy cũng là một việc khó khăn, Hạt vĩ hồ bị Mặc Phương và các bộ tướng đắc lực bao vây ở một chỗ cách quân doanh ngoài mười dặm, lúc mới đến doanh địa, chỉ nghe tiếng gào của Hạt vĩ hồ từ xa truyền đến cũng đã khiến cho các binh sĩ từng giết vô số quái thú phải nhũn chân.
Quả nhiên là yêu thú bị phong trong Khư Thiên Uyên lợi hại hơn những con khác rất nhiều.
Thẩm Ly nghĩ đến bộ dạng nằm trong quan tài của Tử Hạ, bàn tay nắm chặt.
“Xếp hàng!” Thượng Bắc tướng quân cao giọng hét lên, quân tăng viện từ Vương đô đến đều xếp hàng chỉnh tề, chỉ có một binh sĩ ở cuối hàng đột nhiên tiến về phía trước. Thượng Bắc tướng quân thấy vậy hét lớn, “Ai không nghe quân lệnh, đánh ba mươi roi!”
Thẩm Ly lấy mũ giáp nặng nề trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thượng Bắc tướng quân, Thẩm Ly to gan đến xin chiến!”
“Vương… Vương gia?”
Thấy là nàng, toàn quân rúng động một hồi, ở đây từng có binh sĩ xuất chinh cùng Bích Thương vương, cũng có người chỉ từng nghe tên nàng, nhưng bất luận là ai cũng đều biết có Bích Thương vương thì nhất định bách chiến bách thắng. Nhất thời tinh thần chúng nhân phấn chấn, sĩ khí bừng bừng.
Thượng Bắc tướng quân tuy lòng vui mừng, nhưng cũng biết Thẩm Ly đang chờ đến hôn kỳ, hơn nữa Ma quân không hề cho nàng xuất chiến đương nhiên có tính toán của Ma quân, hắn dè dặt nói: “Vương gia, Ma quân chưa đồng ý cho cô xuất chiến, mạt tướng không dám to gan…”
Chưa dứt lời thì Thẩm Ly đã cắt ngang, “Tướng quân, Thẩm Ly đã đến rồi thì sẽ không trở về tay không. Đầu của yêu thú này, nội trong ba ngày bổn vương nhất định sẽ đạp dưới chân.”
Vừa dứt lời thì toàn quân im lặng. Thượng Bắc cũng trầm mặc rồi bỗng kéo cương ngồi lên lưng ngựa vung cao trường kiếm: “Xuất quân!”
Thẩm Ly song hành với Thượng Bắc: “Đa tạ Tướng quân đồng ý cho Thẩm Ly tham chiến!”
“Vương gia, nếu mạt tướng không đồng ý thì cô định làm sao?”
“Đánh ngất ngài, cướp binh của ngài, chém chết yêu thú.”
Thượng Bắc cười khổ: “Thì đó!”
Càng tiến về phía trước, chướng khí càng nồng đậm, tiếng gào của yêu thú cũng càng chấn kinh lòng người hơn, xuyên qua màn sương dày đặc, đội quân tăng viện cuối cùng cũng thấy được yêu thú đang hỗn chiến với đám người của Mặc Phương, thân hình nó vô cùng to lớn, giống như hồ ly nhưng đuôi lại như bò cạp, phe phẩy trong không trung, trên đuôi bò cạp có độc châm khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Thấy quân tăng viện đến, nó há miệng tru lên, hàm răng đỏ tươi như một lưỡi cưa sắc bén, nước bọt từ trong kẽ răng rơi xuống khiến mặt đất bị ăn mòn. Chỗ nó đang đứng, cát đá đã trở nên nhão nhoét.
Mấy vị bộ tướng đang giao đấu với nó toàn thân đều là máu, vô cùng mệt mỏi. Chỉ có một mình Mặc Phương vẫn đứng trước người nó chủ động công kích.
Thượng Bắc hét to: “Tham chiến!”
Không chờ hắn lên tiếng, Thẩm Ly đã nắm ngân thương phi thân về phía trước, hét vang một tiếng, ngân thương cắm thẳng vào trán của Hạt vĩ hồ, pháp lực mạnh mẽ theo đó xâm nhập vào cái đầu to lớn, Hạt vĩ hồ đau đớn ngẩng lên trời gào rú, đuôi bò cạp đâm thẳng về phía Thẩm Ly, Thẩm Ly rút ngân thương ra, nghiêng mình lấy thương làm kiếm, chém đứt đuôi của Hạt vĩ hồ.
Yêu thú gào rú như muốn rách màng nhĩ của chúng nhân, trong lúc nó quẫy đạp, móng sắp đánh về phía Mặc Phương, Thẩm Ly phi thân xuống đẩy Mặc Phương khiến hắn ngã ra xa ngoài ba trượng, chân Thẩm Ly đứng vững trên mặt đất, người hơi khom xuống, nàng lại hét lên một tiếng, dùng thương đâm lên phía trên, xuyên thẳng qua đệm thịt dưới chân Hạt vĩ hồ.
Chỉ một khắc thôi mà máu của yêu thú đã nhuộm đầy cả người nàng, còn Hạt vĩ hồ cũng liên tiếp thoái lui.
Mặc Phương ở phía sau ngẩn ra nhìn Thẩm Ly: “Vương thượng!”
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn, thấy khải giáp khắp người hắn vỡ vụn, trên mặt trên người đều là vết máu, lại nhìn ra xa nữa, các tướng sĩ được binh sĩ tăng viện cứu cũng đều như vậy, trong đất cát xung quanh cũng chôn không biết bao nhiêu thi thể đã băng lạnh của tướng sĩ. Thẩm Ly nghiến răng, bàn tay dùng sức nắm chặt ngân thương đến trắng bệch: “Xin lỗi… Đã đến muộn rồi!”
Cảm xúc này không lưu lại trên người nàng bao lâu, Thẩm Ly lại bước về phía trước, cùng ngân thương đứng vững trong gió cát: “Một con súc sinh mà dám liều lĩnh như vậy. Bổn vương nhất định dẫm nát mỗi một tấc thịt của ngươi!”
Bình luận facebook