• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bổn vương muốn thanh tịnh (2 Viewers)

  • Chương 23

Lục Quý Trì đột nhiên xuất hiện trong phòng doạ mọi người nhảy dựng, cũng khiến Khương Hằng hiếm khi mà ngẩn người: Sao hắn lại tới đây?

Minh Vinh quận chúa cũng vô cùng kinh ngạc, sau một lúc mới đứng dậy nói: “Tại sao điện hạ lại đến đây?”

“Đi ngang qua, đột nhiên nghe thấy giọng của đường tỷ, lại không chắc chắn lắm nên vào xem thử.”

Lục Quý Trì khoát tay miễn lễ cho các cô nương, tựa như thuận miệng mà hỏi: “Nghe nói vài ngày trước thân thể vương thúc có chút không khoẻ, hiện đã đã ổn hơn chưa?”

Đường đệ xúi quẩy này sao đột nhiên lại quan tâm đến phụ vương của nàng? Có mục đích gì chăng? Minh Vinh quận chúa kỳ quặc liếc nhìn hắn, cẩn thận đáp: “Bệnh cũ mà thôi, không có gì đáng ngại. Đa tạ điện hạ đã quan tâm.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Quý Trì lại hàn huyên với nàng đôi ba câu, cuối cùng mới tựa như lơ đãng mà quay đầu nhìn Khương Hằng, “Ngươi….. Kẻ vừa rồi nói muốn vẽ tranh là ngươi ư?”

Thấy hắn nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mọi người đều sửng sốt, Minh Vinh quận chúa cũng nhướng mày: “Điện hạ quen biết Ngũ cô nương?”

“Không tính là quen biết, chẳng qua là từng vô tình thấy tác phẩm của nàng, suýt nữa thì bị xấu mù mắt thôi.” Lục Quý Trì trưng ra cái vẻ mặt đáng ăn đòn mà cười nhạo, “Người có thể vẽ Khổng Tước thành gà mẹ như ngươi, bổn vương là lần đầu được thấy đấy.”

Mọt người lại sửng sốt.

Khương Hằng vừa hồi kinh trước đó không lâu, Tấn Vương cũng là một kẻ không để nữ sắc vào trong mắt, bởi vậy không ai hoài nghi lời của hắn. Cho nên…… Vị Ngũ cô nương này không biết vẽ tranh, cũng không phải là nói lời khiêm tốn?

Minh Vinh quận chúa nhướng mày, ánh mắt nhìn nàng lập tức ấm áp hơn không ít.

Chính nàng cũng là một người ngay thẳng, nên rất thích những người thành thật. Khương Hằng có thể thừa nhận thiếu sót của mình trước mặt mọi người, quả thật là đáng yêu hơn những kẻ giả tạo khác nhiều.

Về phần hoạ kỹ không tốt, đó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Đầu năm nay các thế gia đại tộc chọn con dâu vẫn ưu tiên phẩm hạnh, hiểu biết, có thể quản việc nhà cửa được không, còn tài danh cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Như chính Minh Vinh quận chúa đây, cũng chỉ vì sinh hoạt nhàm chán, lấy hứng thú giết thời gian, chứ cũng không lấy nó làm tiêu chuẩn kết giao bằng hữu.

“Sao điện hạ có thể nói như vậy trước mặt con gái nhà người ta như vậy, quá thất lễ!” Mặc dù Minh Vinh quận chúa kiêu ngạo bá đạo, nhưng từ trước đến nay luôn thương xót kẻ yếu, thấy Lục Quý Trì “ức hiếp” Khương Hằng trước mặt mọi người như vậy, lập tức không đồng tình mà nói.

Con gái nhà người ta cũng cần mặt mũi mà…?

Một chút phong độ cũng không có!

Chẳng trách lớn như vậy còn chưa lấy được vợ!

Lại không nghĩ Khương Hằng “bị ức hiếp sỉ nhục” đang cúi đầu che giấu vui vẻ dạt dào trong mắt, phối hợp mà ra vẻ bối rối bất an.

“Bản vương chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Lục Quý Trì ra vẻ không sao cả mà nhún nhún vai.

Hắn từ trước đến nay luôn là loại đức hạnh tùy tiện đáng chết này. Minh Vinh quận chúa liếc mắt, không nhịn được mà định mở miệng trách cứ hắn.

“Thế không biết bức đồ Đạp tuyết tầm mai trong lời của A Viện tỷ tỷ là từ đâu ra nữa?” Một vị cô nương áo tím đứng cạnh Khương Viện đột nhiên tò mò hỏi.

……. Sao lại luôn có thể loại sợ thiên hạ không loạn mà chọc ngoáy này!

Lục Quý Trì tặc lưỡi, đang nghĩ ngợi nên nói gì thì Khương Hằng đã dịu dàng mở miệng: “Bức đồ Đạp tuyết tầm mai kia quả là có vết tích của Quận chúa, bởi vì, nó là chiếu theo tác phẩm của Quận chúa mà vẽ lại.”

Lời này khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, ngay cả Minh Vinh quận chúa cũng bất ngờ mà nháy mắt: “Chiếu theo tác phẩm của ta mà vẽ?”

“Vâng, tuy ta không am hiểu vẽ tranh, nhưng xá đệ lại là một kẻ đam mê hội hoạ. Đệ ấy vô cùng yêu thích tác phẩm của Quận chúa, tán dương nét vẽ Quận chúa hào phóng khoáng đạt, ý cảnh sâu sắc, chính là kiệt tác hiếm có. Thân thể của đệ ấy từ nhỏ yếu ớt, không tiện ra ngoài. Hôm nay ta tới đây, cũng là do nghe nói Quận chúa sẽ tham dự, muốn thay đệ ấy gặp thần tượng một lần, sau đó sẽ trở về kể cho đệ ấy nghe.”

Minh Vinh quận chúa sững sờ, ánh mắt lại càng thêm ôn hoà: “Cho nên bức đồ Đạp tuyết tầm mai kia……”

“Đúng là do xá đệ vẽ. Đệ ấy thường xuyên hoạ lại tác phẩm của người khác, trong đó có cả Quận chúa. Ta thấy bức tranh rất đẹp, nên đem trưng trong phòng. Không ngờ bị Tứ tỷ tỷ nhìn thấy, lại hiểu lầm như vậy.” Khương Hằng dứt lời, ánh mắt ảm đạm liếc nhìn Khương Viện đang tái mặt cứng đờ.

Lớn lên trong hoàng gia, dạng thủ đoạn gì mà Minh Vinh quận chúa chưa từng thấy qua, thấy vậy đương nhiên sáng tỏ. Lúc này cười khẩy một tiếng, nghiêm khắc trừng Khương Viện.

Sắc mặt Khương Viện tái nhợt, vội vàng giải thích: “Ta, ta cũng rất ưa thích hoạ tác của Quận chúa, nên mới…..”

“Biết rồi.” Minh Vinh quận chúa không muốn nghe nữa, khoát tay cắt ngang lời nàng ta, quay đầu nhìn về phía Khương Hằng, “Đệ đệ của ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Xá đệ tên gọi Khương Từ, năm nay vừa tròn mười hai.”

“Vẫn còn là một thiếu niên…” Minh Vinh quận chúa nở nụ cười, “Bức đồ Điệp luyến bách hoa này, ngươi mang về cho hắn đi, nói là đa tạ hắn đã thích.”

Khương Hằng ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng đứng dậy tạ ơn: “Đa tạ Quận chúa hào phóng, xá đệ nhất định mừng đến phát điên mất.”

Ngoại hình nàng xinh đẹp dịu dàng, cử chỉ chân thành không giả tạo. Minh Vinh quận chúa vẫn luôn ưa thích kết giao bằng hữu hào sảng nhiệt tình, lúc này thấy vậy bèn nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi có muốn học vẽ tranh không? Nếu thích thì cứ nói, ta sẽ dạy cho….”

Không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự định này, Khương Hằng sửng sốt, lúc này lập tức nở nụ cười: “Đây chính là vinh hạnh vô cùng, ta nào dám từ chối, có điều thiên tư của ta ngu dốt, lúc đó Quận chúa đừng chê là được rồi.”

Nàng hào sảng như vậy, khiến Minh Vinh quận chúa càng thêm thích: “Không sao, chỉ cần thật sự chăm chỉ, cho dù là gỗ mục ta cũng có thể khiến nó nở hoa.”

Khương Hằng cảm kích tạ ơn. Còn Khương Viện phải kiềm chế hết sức mới không thất thố.

Bao nhiêu người muốn cầu xin Minh Vinh quận chúa chỉ bảo vài câu còn không được, Khương Hằng này hoạ kỹ thảm không nỡ nhìn, dựa vào đâu mà nàng được Quận chúa nhìn với con mắt khác!

Đám quý nữ bọn họ trong lòng hâm mộ không thôi, chỉ có Lục Quý Trì lặng im, khoé miệng giật giật hai cái.

Cô nương này không những châm chọc người lợi hại, mà vuốt mông ngựa cũng rất thuần thục… Chỉ nói vài câu đã lấy được lòng của người mà bao kẻ khác phí hết tâm tư cũng không có được…..

Bái phục, bái phục!

***

Mối nguy của Khương Hằng đã được hoá giải, Mạnh Uyển Nghiên lại không có trong phòng, bởi vậy Lục Quý Trì nhanh chóng cáo từ với Minh Vinh quận chúa.

Thật sự hắn chỉ đi ngang qua thôi sao? Minh Vinh quận chúa cảm thấy hôm nay đường đệ hư hỏng này cứ là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu, nên chỉ nhíu mày, đưa mắt nhìn hắn đi xa.

Ngược lại, Khương Hằng dõi theo bóng lưng của hắn nhếch nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười.

“Ngươi chắc chắn hôm nay Mạnh Uyển Nghiên có đến?” Vừa ra khỏi cửa, Lục Quý Trì đã thấp giọng hỏi Ngụy Nhất Đao.

Ngụy Nhất Đao gật đầu, ghé vào tai hắn nói thầm: “Chắc chắn, Đại Lưu tận mắt thấy nàng đi vào.”

Lục Quý Trì nhăn mày: “Sao nàng lại không ở trong phòng?”

Ngụy Nhất Đao suy đoán: “Không phải lầu ba là Tàng Thư Thất sao? Có lẽ nàng đến Tàng Thư Thất đọc sách? Hoặc là lên lầu bốn nghỉ ngơi?”

Lục Quý Trì nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ta lên lầu tìm, ngươi đi dạo khắp nơi tìm hiểu đi, nếu phát hiện tung tích của nàng thì lập tức báo cho ta.”

“Vâng.”

Ngụy Nhất Đao lĩnh mệnh mà đi, Lục Quý Trì sửa sang lại xiêm y, bước nhanh lên lầu ba.

Lầu ba là một gian Tàng Thư Thất cực lớn, vừa ra khỏi bậc thang đã thấy một tấm bảng thật to “Xin đừng ồn ào” treo trước cửa ra vào. Bên trong Tàng Thư Thất toàn bộ đều là sách, được sắp xếp ngay ngắn, mùi mực thoang thoảng xông vào mũi. Mười mấy cái giá sách cao đặt đứng giữa phòng, xung quanh đều là bàn án, nhìn hơi giống thư viện hiện đại, vô cùng tiện dụng. Khác biệt chính là ở đây càng thoải mái hơn, có an bài những thư đồng bưng trà nước phục vụ cho khách.

Hôm nay dưới lầu có hội giao lưu, tất cả mọi người đều đi tham gia náo nhiệt, trong Tàng Thư Thất không một bóng người, thư đồng cũng đều xuống lầu hai phục vụ, chỉ còn một người ở lại giữ cửa.

“Tham kiến Tấn Vương điện hạ!”

Nhìn thấy Lục Quý Trì, thiếu niên thư đồng vội vàng hành lễ, Lục Quý Trì khoát tay bảo hắn đứng dậy, hỏi: “Đường tỷ của bản vương – Minh Vinh quận chúa và Nhị cô nương phủ Tả tướng có ở bên trong không?”

Nếu chỉ hỏi Mạnh Uyển Nghiên thì có hơi kỳ quái, thêm Minh Vinh quận chúa vào thì sẽ không có vẻ lạ lùng. Thư đồng không phát giác được bất thường, chỉ cung kính đáp: “Nhị cô nương ở bên trong, còn Quận chúa chưa từng đến đây ạ.”

Trong lòng Lục Quý Trì mừng húm, trên mặt lại ra vẻ thờ ơ nói: “Chưa đến? Mà thôi, hôm khác gặp rồi nói sau. Đúng rồi, bản vương muốn vào tìm một quyển sách, ngươi đi pha một ấm trà mang đến đây.”

“Vâng.”

Thư đồng lĩnh mệnh đi xuống dưới lầu. Lục Quý Trì bước nhanh vào Tàng Thư Thất, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Uyển Nghiên. Có điều nơi này rộng lớn, sát bên phải còn có một gian nhiều phòng nhỏ được ngăn cách bởi cửa gỗ, là phòng nhỏ để đọc sách. Bởi vậy hắn cũng không vội vã, vờ như đang tìm sách mà chậm rãi đi đến gian phòng kia.

Mạnh Uyển Nghiên thanh cao kiêu ngạo, không thích bị người khác ngó nghiêng, hẳn là nàng ở trong phòng nhỏ đọc sách. Nếu muốn moi được tin tức hữu dụng từ trong miệng nàng, chỉ có thể giả vờ tình cờ, không thể quá mức vồ vập. Như vậy, làm cách nào để bất động thanh sắc mà dụ nàng xuất đầu?

Đang suy tư thì bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền nhỏ đến từ cách đó không xa. Lục Quý Trì giật mình, nhanh chóng xoay người, đối diện với đôi mắt cong cong của Khương Hằng.

“…… Sao lại là ngươi?”

Khương Hằng yểu điệu bước đến: “Thần nữ đến nói lời cảm tạ. Đa tạ vừa rồi điện hạ ra tay tương trợ.”

Giọng nàng không lớn, nhưng Lục Quý Trì vẫn vội vàng đưa ngón trỏ mà “sụyt” một tiếng: “Nhỏ giọng một chút, sao ngươi biết ta ở đây?”

“Đoán.”

“…… Đoán chuẩn như vậy?”

Khương Hằng thấp giọng nở nụ cười, sóng mắt long lanh quét về phía gian phòng đọc sách cách đó không xa: “Hôm nay điện hạ đến tìm Mạnh Nhị cô nương?”

Lục Quý Trì đã sáng tỏ: “Ngươi biết nàng ở đây?”

“Vâng, ước chừng nửa khắc trước, Mạnh Nhị cô nương nói muốn lên tìm vài quyển sách, nhưng vẫn chưa có trở về. Ta nghĩ là nàng nhất thời đọc sách mê mẩn, quên cả thời gian.” Khương Hằng nói xong dừng lại một chút, hơi nhếch môi, “Nếu điện hạ muốn vô tình gặp được nàng, trực tiếp đi vào sợ là không thích hợp. Không bằng ta dùng danh nghĩa của Quận chúa mời nàng ra ngoài?”

Hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, đồng thời trong lòng cũng giật nảy hai cái. Nhìn qua đã thấu được mục đích của hắn, nha đầu này thông minh một cách đáng sợ…!

“Tại sao….. Ngươi lại giúp ta?” Hắn bất giác hỏi một câu.

“Ta không thích thiếu nợ người khác. Điện hạ giải vây cho ta, ta tự khắc nên báo đáp điện hạ.”

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Lục Quý Trì không nhịn được mà nhìn nàng một cái: “Cho dù ta không xuất hiện, ngươi cũng tự có biện pháp mà.”

“Có là có, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng không đắc tội Quận chúa, không thể có thu hoạch như bây giờ.”

Mẹ đẻ mất sớm, phụ thân một lòng kiến công lập nghiệp, mẹ kế chỉ quan tâm con mình, nàng đã có thói quen tự lập chỉ dựa vào bản thân, cũng không cảm thấy có gì là không tốt. Đây là lần đầu tiên có người ra tay tương trợ khi nàng gặp phiền toái, tuy là nếu hắn không xuất hiện nàng cũng chẳng sao, nhưng cảm giác được bảo vệ này……

Rất mới lạ, cũng rất không tệ.

Khương Hằng nở nụ cười, thấp giọng nhắc nhở, “Hôm nay thần sắc Mạnh Nhị cô nương rất không ổn, hình như là có tâm sự.”

Lục Quý Trì sửng sốt, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Khương Hằng cười nhẹ: “Ta đi đây.”

“Được……” Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng, “Cám ơn.”

Từ sau khi cùng ăn cơm ở quán rượu Trường Phong, hắn càng không che giấu bản thân trước mặt mình….. Khương Hằng thú vị mà nhìn chằm chằm thiếu niên vừa nói lời cảm tạ với mình, buông lại câu “Điện hạ khách khí”, sau đó xoay người đi về phía gian phòng đọc sách.

“Mạnh cô nương? Ngươi đâu rồi?”

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại nhưng không hề nũng nịu. Không hiểu sao, trong chớp mắt Lục Quý Trì lại thất thần: giọng này mà hát một câu, chắc chắn sẽ rất êm tai?

Đang nghĩ ngợi, Khương Hằng đã lặp lại: “Mạnh Nhị cô nương?”

Lục Quý Trì hoàn hồn, len lén bước lên phía trước, vẫn không nghe thấy gì. Khương Hằng gọi thêm vài câu, vẫn không ai trả lời như cũ.

Vừa vặn thư đồng lúc nãy đi pha trà đã trở về, thiếu nữ tiến lên gọi hắn lại: “Quận chúa bảo ta đến mời Mạnh Nhị cô nương xuống lầu, không biết nàng ở trong phòng số mấy?”

Thư đồng cung kính đáp: “Thưa, là phòng số một. Đó là phòng mà tiên sinh của chúng ta chuẩn bị riêng cho Nhị cô nương.”

Hiển nhiên tiên sinh là chỉ Mạnh Xuân Lâm, Mạnh Uyển Nghiên là cháu của hắn, có đãi ngộ đặc thù như vậy cũng không có gì lạ. Khương Hằng gật đầu, lại hỏi: “Nhị cô nương vẫn luôn ở bên trong, không có đi ra ngoài ư?”

“Chuyện này….. Tiểu nhân vừa đi pha trà cho Tấn Vương điện hạ, nên cũng không chắc chắn ạ.”

“Còn lúc trước khi Tấn Vương điện hạ đến?”

“Trước khi Tấn Vương điện hạ đến, tiểu nhân một bước cũng không rời khỏi đây, khi đó Nhị cô nương vẫn luôn ở bên trong, chưa hề rời đi.”

Khương Hằng hơi ngạc nhiên: “Vậy…..”

“Trà đã pha xong rồi?” Đột nhiên Lục Quý Trì xuất hiện từ phía sau kệ sách.

“Vâng, điện hạ, đây là……”

Thư đồng còn chưa nói xong, Lục Quý Trì đã mở ấm trà ra, tỏ vẻ chán ghét: “Bổn vương không uống xuân trà Long Tĩnh, đi đổi loại khác.”

Thư đồng sững sờ, nhưng cũng không dám không nghe, lại bưng ấm trà đi xuống.

Hắn vừa đi, Lục Quý Trì liền thu lại vẻ không kiên nhẫn trên mặt: “Từ sau khi tiểu thư đồng rời đi thì ta vẫn luôn ở đây, trừ ngươi ra thì không hề thấy một người nào khác.”

Hắn nói xong lại nhỏ giọng nhìn về phòng đọc sách số một kia, “Nếu như hắn nói thật, chắc chắn Mạnh Uyển Nghiên ở đây.”

Khương Hằng nhìn hắn một cái: “Có lẽ là ngủ rồi, để ta vào xem.”

“Được.”

“Mạnh cô nương, ngươi đang ở bên trong ư? Ta vào được không?” Khương Hằng đi lên trước, vừa nói vừa đẩy cửa gỗ…..

“Trống không?!” Lục Quý Trì kinh ngạc, không nhịn được mà bước ra khỏi chỗ nấp.

Khương Hằng cũng nhíu mày, lập tức đi đến mấy phòng đọc sách khác đẩy cửa ra nhìn một lần.

Tất cả đều trống không.

Căn bản là Mạnh Uyển Nghiên không ở đây!

Lục Quý Trì: “……Thư đồng kia lừa chúng ta?”

“Cũng có thể là Mạnh cô nương lừa hắn.”

Giọng nói như có điều suy nghĩ của Khương Hằng khiến cho Lục Quý Trì hồi thần. Thấy ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào một chỗ, hắn sững sốt, dõi mắt nhìn theo: “Ngươi phát hiện được gì?”

Khương Hằng không có trả lời ngay, đi vào phòng xem sách số một, nhìn chung quanh một lần.

Căn phòng không lớn, nhưng bởi vì gần cửa sổ, ánh sáng rất vừa phải, tuy lúc này cửa sổ đã đóng chặt nhưng vẫn rất sáng sủa. Căn phòng bày biện đơn giản, nhưng vô cùng lịch sự tao nhã. Ngoại trừ bàn ghế bên ngoài dùng để đọc sách nghỉ ngơi, trên tường còn treo các bức tranh vẽ, cạnh cửa sổ có trưng bày bình hoa, dưới sàn cũng trải thảm, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

“Thật biết hưởng thụ.” Lục Quý Trì không nhịn được mà cảm khái.

“Điện hạ đây là đang hâm mộ phải không?” Khương Hằng bị hắn chọc cười, mắt đảo qua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) và tập thơ của Mạnh Xuân Lâm trên bàn án, dừng lại ở cạnh bàn phía trong góc.

Thấy nàng bỗng nhiên xoay người nhặt một cái khăn tay lên, Lục Quý Trì lập tức hăng hái: “Là của Mạnh Uyển Nghiên?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom