Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như cụ Dumbledore muốn che dấu bí mật, thì sẽ chẳng có người nào khám phá được.
Nhìn quả trứng Phục sinh màu mè chỉ to hơn lòng bàn tay chút xíu, Harry vắt cả óc cũng không phát hiện nó có gì đặc biệt – Thời gian quay về cái ngày tổ chức bài thi thứ hai, bốn đứa là đội thắng cuộc, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chòng chành, vượt qua hồ đen tiến vào Hogwarts trong tiếng vỗ tay rộn ràng. Ông cụ hiệu trưởng có chòm râu bạc phơ cười híp cả mắt, bàn tay cụ vẫy đũa phép một cái. Ngay lập tức, cái nơ bướm và những mô hình trong tay tụi nó biến thành một quả trứng Phục sinh sặc sỡ in biểu tượng của cả bốn nhà.
Cụ Dumbledore nháy mắt đầy bí hiểm với tụi học trò. Một quả trứng màu sắc, một câu đó không lời giải.
Ban đầu, Ron là đứa háo hức nhứt. Cậu ta biến quả trứng làm bia ngắm của vô số thần chú, rồi lại ném nó từ lầu bảy xuống mà vẫn chẳng thấy hư hao chút nào. Riết rồi không còn ai nếm thử nữa.
Buổi thi cuối cùng, lũ trẻ mới được giải phóng khỏi những bài kiểm tra căng não. Chúng lao như điên ra ngoài sân trường. Những âm thanh hò la, những tiếng vỗ tay hoan hô vang rền, vọng lại đằng chân trời. Trong niềm hân hoan không kể xiết, trường Hogwarts nghênh đón trận chung kết Quidditch. Đây là cuộc chiến giữa Hufflepuff và Slytherin, cũng là trận chung kết cuối cùng trước khi đội trưởng Michael tốt nghiệp.
Anh Michael nói với cả bọn rằng:
_ Đội mình sẽ thắng, anh cá chắc luôn. Đội Slytherin hiện đang trội hơn chúng ta có bảy mươi điểm. Không phải là khó nhằn gì, đúng hông? Chúng ta chỉ cần một chiến thuật hoàn hảo, và – Harry!
Anh đột ngột la toáng lên.
_ Em lúc nào cũng phải…
Harry ngắt lời:
_ Trái Snitch là của em.
Cậu mỉm cười hết sức tự tin.
_ Không một ai có thể cướp được nó từ tay em.
Kể cả Draco.
Cậu bé nói thêm một câu ở trong lòng.
Cả đội nhìn nhau cười, và rồi chồng bàn tay lên nhau.
_ THẮNG! HOẶC CHẾT!
Tụi nó la to khẩu hiệu, cảm xúc hào hùng được thổi bùng lên hết sức mãnh liệt. Các dũng sĩ màu vàng đã sẵn sàng lên đường. Dưới bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào, bọn nó tất dành lấy thắng lợi cuối cùng của trận chiến vinh quang này. Trải qua năm năm lót đáy và hai năm để chiếc Cúp vụt khỏi tay, vào giờ phút này đây, nhà Hufflepuff đã tích tụ đủ sức mạnh, sẵn sàng vượt qua mọi chống gai, để bước lên bục cao nhất đội lấy chiếc vòng nguyệt quế!
Học sinh nhà lửng con có thừa lòng kiên trì, bất khuất, và quyết tâm. So với ba nhà còn lại, tụi nó chẳng nổi bật, cũng chẳng chói mắt. Thế nhưng một khi Hufflepuff dồn mọi quyết tâm vào mục tiêu gì, thì không ai có thể đánh bại chúng dễ dàng.
Đối mặt với những đòn tấn công dồn dập của đoàn quân vàng, đen, đám rắn độc cũng không chịu thua kém. Trận chung kết vừa bắt đầu đã lâm vào trạng thái giằng co kịch liệt, làm những khán giả vây xem nóng ruột nóng gan. Điểm số hai phe thay phiên nhau tăng vọt. Những đội hình tấn công – phòng thủ được cả hai chuyển đổi cực kỳ nhanh và nhuần nhuyễn làm khán giả hoa tít cả mắt.
Ngay khi Flint la lên, ba gã Truy thủ của đội Slytherin lập tức bay vù vù sát cạnh nhau, hình thành cơ chế tấn công hình ưng thủ, xuất sắc ghi được mười điểm. Trên khán đài, biển người màu xanh gào lên đầy vui sướng. Nhưng đội Hufflepuff cũng lập tức kiếm được một cú phạt đền sau tình huống cầu thủ đội Slytherin phạm quy. Khoảng cách giữa hai đội chỉ còn ba mươi điểm. Nếu trận banh tiếp diễn theo hướng này thì rất có thể đội Hufflepuff sẽ lật ngược tình thế, áp đảo đội Slytherin. Một cú phạt đền cực kỳ quan trọng, và người thực hiện nó là – Một cậu Truy thủ của đội Hufflepuff đã dũng cảm xung phong. Đáng tiếc là chàng Thủ quân của đội Slytherin đã có những đường bay lượn hình số 8 hoàn hảo. Và bằng một cú đảo chiều xuất sắc, cán chổi của anh ta đã đập bay trái banh khỏi cột gôn. Cậu Truy thủ rên rỉ một tiếng đầy thất vọng. Trong tiếng an ủi của những người còn lại, cả đội Hufflepuff nhanh chóng đầu nhập vào trận đấu một lần nữa.
Còn Harry, sau những đường lượn vòng càng lúc càng nhanh hơn bất cứ ai, cậu treo mình lơ lửng giữa không trung trên chiếc chổi thần Tia Chớp. Đối diện với tên Slytherin có cằm nhọn, cậu nhếch môi khiêu khích. Chẳng cần bất cứ lời tuyên chiến nào thì hai đứa vẫn hiểu: trận đấu thuộc về bọn nó mới chỉ bắt đầu.
_ Merlin ơi, hãy xem cây chổi Tia Chớp kìa! Potter đang cỡi nó… Cậu ta bay nhanh quá trời. Mọi người thấy được không, chổi thần Tia Chớp đúng là một kiệt tác!
_ Jordan!
Giáo sư McGonagall gắt lên hết sức cáu kỉnh.
Anh chàng bình luận Lee Jordan chỉ đành nhún vai xin lỗi, rồi quay về tường thuật trận đấu chính. Nhưng một nhoáng mất tập trung ấy thôi, đã khiến chàng ta lỡ mất một màn cực kỳ đặc sắc. Đợi đến khi quay lại sân thi đấu thì Jordan đã không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra – Chỉ thấy hai cái bóng màu vàng và màu xanh xẹt qua nhanh như chớp, hệt như hai đường sáng song song đua sát nhau.
_ Chuyện quái gì thế này? Merlin ơi, sao hai đứa nó dám làm vầy chớ? Potter! Malfoy! Chúng nó đang thực hiện động tác giả ở tốc độ cực cao. Chẳng lẽ là đuổi theo trái banh Snitch? Ối!
Cả khán đài há hốc miệng nín thở. Có vài đứa nhát gan còn phải che mắt lại. Tầm thủ của đội Hufflepuff, Harry Potter, đột ngột lao thẳng xuống mặt đất, xuyên qua trung tâm hoạt động của các Truy thủ, nhanh đến nỗi trông như thể cậu ta vừa nhảy ra khỏi máy bay mà không bung dù.
Khi người ta trông thấy Potter như sắp dụng đầu vô đất đến nơi rồi, thì cậu ta đã kịp kéo cán chổi lên chỉ trong tích tắc. Và rồi Potter nhẹ nhàng bay trở lên không trung, nắm tay giơ cao. Đó là
_ TRÁI BANH SNITCH!
_ Chèn đét ơi! Đội Hufflepuff: 260, Đội Slytherin: 100. Đội Hufflepuff đã chiến thắng đội Slytherin ở mùa Quidditch này với tổng điểm 730 bỏ xa đội Slytherin. Đúng vậy, bồ tèo không có nghe lộn đâu, bọn họ đã chiến thắng! Quán quân của chúng ta – Đội Hufflepuff!
Trong tiếng la hét đến khản giọng của Lee Jordan, cả sân vận động bùng nổ. Vô số khăn quàng cổ của học sinh nhà Hufflepuff được ném lên trời. Âm thanh hò reo kỳ cục lại rầm rộ như đá tảng, làm lỗ tai ai nấy đều lùng bùng.
Nhưng trong cái lúc cả nhà Hufflepuff đang hạnh phúc ăn mừng thì chàng Tầm thủ của chúng ta lại bí mật chạy ra khỏi sân bóng, bám theo Draco mặt mũi u ám đi về phía hồ đen – Harry thận trọng dòm cái người ở đằng trước, chột dạ. Ban nãy vì muốn tóm được trái Snitch mà cậu đã chơi liều. Mặc dù cậu đã ném trước bùa khiên, nhưng ở trong mắt của Draco, cậu nhất định là phát khùng rồi.
Draco đúng là giận, rất rất giận. Nhưng không chỉ vì con mèo đen này, hắn càng giận mình hơn. Draco phải thừa nhận rằng Harry ở trên sân Quidditch chẳng khác gì ngọn Lửa Quỷ nóng bỏng và đầy quyến rũ. Đôi mắt màu xanh biếc ấy lấp lánh niềm háo hức và khóe miệng cong lên không giấu được tự phụ, như muốn khoe mẽ rằng đây chính là “địa bàn” của cậu. Harry tự do như thế, tràn ngập sức sống như thế. Chẳng có một ai – Chói mắt, chói mắt đến mức làm trái tim của Draco phải dộng thình thịch trong lồng ngực.
Cho nên hắn mới nổi cơn thịnh nộ – Giận bản thân coi Harry làm liều mà mê muội đến choáng váng.
Nhưng ánh mắt ngây thơ, van nài thừa sức làm hắn mềm lòng – Draco rốt cuộc vẫn chịu thua. Hắn kéo bả vai của cậu bé tới, hôn lên phần trán trơn bóng.
_ Lần sau đừng thế nữa.
Draco nói một câu mà chính hắn cũng cảm thấy vô ích.
Hai đứa gặp lại Ron và Hermione ở bên bờ hồ đen. Ở buổi học cuối cùng, tụi nó nhận được một tờ giấy từ cụ Dumbledore thông báo rằng: trận chung kết Quidditch kết thúc cũng là lúc bài thi cuối cùng bắt đầu.
Không có câu đố nào. Không có cửa ải nào.
Chỉ có một lời nhắn duy nhứt: Đúng bảy giờ tối, hãy có mặt ở bữa tiệc cuối năm học với quả trứng màu sắc, để bước tiếp con đường tương lai.
Bọn nó không biết cụ Dumbledore muốn chơi trò gì, đứa nào đứa nấy tò mò lắm.
Hermione phân tích rằng:
_ Đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để giải câu đố cuối cùng trước mặt toàn trường. Hiệu trưởng Dumbledore muốn gạt bỏ thành kiến giữa các nhà. Nhưng mình thấy không dễ đâu, bởi vì thành kiến đã ăn sâu vào tiềm thức. Hoặc là thầy Dumbledore đã nghĩ ra cách nào… Một cách cực kỳ hiệu quả…
Hermione xoa cằm ngẫm nghĩ.
Sắp đến giờ rồi, tụi nó không dây dưa nữa, thẳng tiến về tòa lâu đài. Con đường này đã cực kỳ quen thuộc với chúng: Trèo lên một lối đi trong núi đá, tiến tới phía bên kia sườn dốc là bãi cỏ mịn màng. Chúng đứng trên những bậc thềm đá bị bao phủ bởi cái bóng của tòa lâu đài, trước mặt là cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Tân sinh nào cũng phải qua cánh cổng này để tiến vào tòa lâu đài. Đơn giản, nhưng lần này tụi nó lại mắc kẹt. Biểu tượng của các nhà in trên quả trứng là: sư tử, ó, lửng, rắn, đột ngột nhảy ra ngoài. Và rồi một chùm sáng tráng, chói lóa ập tới. Trên cánh cổng hiện lên bức tranh chân dung của bốn con vật biểu tượng kia.
Một âm thanh réo rắt như tiếng chim hót, nhưng cũng đầy trang nghiêm và hùng hồn, vang lên:
_ Mật khẩu!
Bốn con vật biểu tượng nhìn chăm chú vào tụi nó bằng đôi bừng mắt sáng khác thường. Hình ảnh này làm cho đám học trò trường Hogwarts mải mê dõi theo chúng thông qua chiếc kính pháp thuật, cũng phải hồi hộp đến toát cả mồ hôi lạnh.
_ Mật khẩu? Mật khẩu nào cơ?
_ Thầy hiệu trưởng đâu có nói cho tụi mình biết mật khẩu là gì đâu.
_ Mấy bạn còn nhớ bốn câu đố không? Con ó bay trên trời dùng cái gì để săn mồi; Lửng con thích giấu chiến lợi phẩm ở đâu; Con rắn dùng thứ gì để ngụy trang; Vì sao sư tử có thể thống trị lãnh địa?
Trong đầu Harry xẹt qua hàng loạt câu trả lời.
_ Móng vuốt, hang động, rồi thì vảy rắn, sức mạnh… Chẳng lẽ là – Rồng?
Bốn con vật biểu tượng không có phản ứng gì. Những đôi mắt gắn chặt lấy người bọn nó không rời.
Nhưng đây đã là đáp án chính xác nhứt rồi mà. Loài Sinh vật Huyền bí có móng vuốt như ó, có vảy như rắn, có sức mạnh giống sư tử và tập tính cư trú trong hang động như lửng – Nói thiệt ngoài rồng ra thì còn con nào nữa chớ?
Rốt cuộc là nhầm lẫn ở đâu?
Bốn đứa đứng trước cánh cổng vô tình dãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra – Ngay khi chúng phát hiện trên cánh cổng khổng lồ, thứ tự sắp xếp bốn con vật từ trên xuống dưới, từ phải qua trái lần lượt là sư tử, rắn, lửng rồi đến ó, đã ghép lại thành một con chữ “H” mơ hồ ở chính giữa. Dường như có một sợi dây bí ẩn nào đó móc xích tụi nó lại, cùng một lúc, chúng đồng loạt thốt lên:
_ Draco dormiens nunquam titillandus (Đừng bao giờ chọc léc một con rồng đang ngủ)
Có tiếng kẽo kẹt, cánh cửa lâu đài lập tức mở ra.
Hầu như tất cả các học sinh của trường Hogwarts đều không thể quên được cái ngày này – Khi bốn người kia bước chân vào Đại Sảnh đường, dường như có một con gió lốc điên cuồng ập đến, nhưng cũng hết sức tĩnh lặng như vừa trải qua một ngày dông tố ác liệt. Nhìn những cô cậu học trò ấy, một loại cảm xúc mâu thuẫn, đầy xúc động trỗi dậy trong lòng, rồi ôm trọn lấy bọn họ – Vượt qua không gian và thời gian, đưa bọn họ quay về cái niên đại phi thường ấy.
Tiếng nói của Potter, mỗi một câu, mỗi một chữ, như thẩm thấu vào trái tim người ta – Giống như những tín đồ hành hương về tới vùng đất thánh, mọi người yên lặng lắng nghe bức thư vượt thời gian của một trong bốn nhà sáng lập của trường Hogwarts, Rowena Ravenclaw.
Các con của ta,
Ta không biết các con là ai, cũng không biết các con đã cách xa ta bao nhiêu năm. Có lẽ là vài chục, vài trăm, hay có khi là cả mấy ngàn năm. Thời gian qua đi, lịch sử biến thành quá khứ. Nhưng ta vẫn rất mừng, vì các con vui lòng lắng nghe những lời cuối của một bà lão sắp rời xa cõi đời.
Nhớ năm xưa, ta chỉ là một kẻ côđơn sống ven hồ, say mê với biển lớn tri thức mặc kệ thời gian. Ta đã từng cho rằng cuộc đời của mình nên như vầy, làm bạn với sách vở, làm bạn với kiến thức. Thế nhưng Godric xuất hiện – Cậu bạn nhiệt tình như lửa ấy cuốn hút ta. Ta không thể chối từ lời mời ấy, cho nên ta xua đi nỗi hoài nghi với thế giới bên ngoài, rời bỏ căn chòi đầy sách ven hồ của ta.
Sự thật đã chứng minh, đây là lựa chọn sáng suốt nhứt trong cả cuộc đời ta.
Chúng ta gặp được Helga, một bà đồng đáng yêu và rất đỗi dịu dàng. Các con không thể tưởng tượng nổi cô bạn này của ta giỏi đối phó với đám Sinh vật Huyền bí và cây cỏ độc cỡ nào đâu. Bất kể là những con gia tinh làm người ta đau hết đầu, đám cây nhân sâm(1) với tiếng thét khủng khiếp hay mấy con Doxy đáng ghét, Helga đều có thể xử lý gọn lẹ. Nhưng khó tin nhứt vẫn là năng lực giao tiếp kỳ diệu của cô ấy có thể xoa dịu cơn giận dữ của các loài vật – Cho dù có là con Nundu(2) hủy diệt được cả một ngôi làng thì Helga đáng yêu cũng có thể thu phục chúng..
(1) Cây nhân sâm: tuy xấu xí nhưng có tiếng thét chết người. Nó còn công dụng chữa trị cho người bị hóa đá. Cây này xuất hiện lần đầu ở tập hai trong lớp Thảo Dược của cô Sprout.
(2) Nundu: cực kỳ hung dữ và được đánh giá là một trong những loài sinh vật nguy hiểm nhất ở thế giới phù thủy. Chúng có ngoại hình và cách di chuyển giống loài báo, cùng hơi thở đủ sức mạnh giết chết con người. Cuốn sách Fantastic Beasts and Where to Find Them mà Harry từng phải học tiết lộ cần phải mất hàng trăm phù thủy và pháp sư mới có thể “giải quyết” một Nundu (nguồn: Zing)
Cuộc hành trình của ba người bọn ta càng thêm khoái trá, nhưng ta lại luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó – Mãi tới khi Godric kéo Salazar đến, ta mới biết chúng ta cần một người như vầy, thay ta lo lắng cảnh giác mọi chuyện. Salazar là một pháp sư cao tay, thông thái và sắc xảo – Một con người giàu tham vọng, đa mưu túc trí, có thể giúp chúng ta giải quyết mọi nỗi muộn phiền.
Thế là bốn người chúng ta, mỗi người một gốc gác, tụ tập lại vẽ lên một kế hoạch khổng lồ – Ở cái khoảnh khắc chinh phục được Rừng Cấm, chúng ta liền quyết định xây dựng nên ngôi trường pháp thuật hàng đầu thế giới. Đó là một chuỗi ngày mệt mỏi, vất vả, nhưng cũng tràn đầy vui sướng. Chúng ta, những kẻ ấp ủ dã tâm, ôm ấp giấc mộng, dựng lên ngôi trường Hogwarts. Cứ vậy, từng bước từng bước một được hoàn thành: từ việc kiến thiết tòa lâu đài, lựa chọn học sinh đến thuê mướn các giáo sư,…
Bởi vì bốn người chúng ta đều cố chấp lý tưởng của riêng mình nên trường Hogwarts bị chia làm bốn nhà – Và hậu quả tai hại cũng đã bị chôn mầm từđó. Trong bóng đêm, những khác biệt lặng lẽ nảy nở, những thành kiến được xây lên không biết tự lúc nào, giống nhưđã tiên tri đến cái ngày mà giấc mộng của bốn người chúng ta sụp đổ.
Trong một buổi đêm mùa đông, Salazar bỏđi. Không một ai biết cậu ấy đãđi đâu, mãi đến khi tin dữ truyền về – Một đứa bé nghịch ngợm đã chạy vào Rừng Cấm. Cuộc phiêu lưu đầy thú vị bỗng trở nên khủng khiếp, khi thằng bé vô tình đánh thức con Tử Xàđang ngủ say. Salazar cứu được nó, nhưng lại phải trả bằng một cái giá quáđắt. Cậu ấy mãi mãi rời xa bọn ta.
Kể từ giây phút đó, ngôi trường Hogwarts không bao giờđược nguyên vẹn. Bốn cái chân của chiếc ghếđặt Nón Phân loại bị khuyết một. Chúng ta mất đi một người bạn vô cùng thân mật. Trải qua nỗi đau thảm thiết, Godric đã viết lại khẩu hiệu của trường: Draco Dormiens Nunquam Titillandus (Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ).
Quá khứ có hào nhoáng đến đâu thì con người vẫn chẳng thể chống lại sức mạnh của thời gian. Ở đoạn đường cuối của sinh mệnh, ta nhớ lại những năm tháng kỳ vĩ. Quyền lực chỉ là hư ảo, vinh quang rồi sẽ phai nhòa – Câu nói của Merlin mãi mãi khắc sâu trong lòng ta: “Death is but crossing the world, as friends do the seas; they live in one another still”(3) (Cái chết chỉ là bước sang thế giới mới, nơi những người bạn sẽ trùng phùng.)
(3): trích từ cuốn Some Fruits of Solitude in Reflections and Maxims của tác giả William Penn.
Thân cát bụi lại trở về với cát bụi. Chúng ta trần trụi đến với thế giới này, chẳng thể mang bất cứ thứ gì khi chết đi. Tất cả những gì ta có thểđể lại cho các con cũng chỉ có ngôi trường Hogwarts này. Ta tin tưởng một ngày nào đó Slytherin sẽ trở về, dù có phải chờđợi bao lâu đi chăng nữa, bởi vìđây mãi mãi là mái nhà chung của chúng ta.
Bức thư dừng lại ở đây. Tất cả mọi người lặng đi.
Phải rồi, Slytherin sẽ trở về. Bọn họ tin tưởng vững chắc, không chút hoài nghi. Đây không phải là giấc mộng xa xăm, không phải là tưởng tượng hư ảo. Bởi vì chính lúc này, ở chính cái giây phút này đây – Khi Draco Malfoy lôi ra một khối gỗ hình trụ dài, bọn họ rốt cuộc hiểu đó là thứ gì.
Trước khi bước vào cuộc thi, mỗi Slytherin được phát cho thứ này. Một cái chân ghế đại diện cho một nhà cũng không nhạt nhòa và vô dụng như nó vẫn tưởng – Ở giây phút này đây, khi chiếc chân cuối cùng quay về với chiếc ghế ba chân, bọn họ liền biết: Slytherin đã quay về.
~
Suy nghĩ của tác giả:
Có bao nhiêu người bị tui lừa Slytherin quay về? Salazar trở về ư? Không thể nào. Thời đại của bốn người sáng lập đã qua, cho nên tui không có viết về họ. Viết thế này để nói rằng nhà Slytherin đã quay về.
Suy nghĩ của editor:
Thiệt tình, mình đọc mãi không hiểu cái Draco được phát cho cái gì, còn cái ghế ở đây tác giả ám chỉ là cái gì? Nếu là chân cái ghế đặt Nón Phân loại thì theo nguyên tác rõ ràng có đủ bốn chân mà, đâu có thiếu? Nói chung bạn nào từng đọc cv truyện này hoặc biết tiếng Trung thì chỉ giáo cho mình với. Trình của mình chỉ làm được tới đây thôi. Hu hu.
~
Add friend để sớm cập nhật chapter mới và cùng thảo luận về truyện nhé (thú thực là mình thấy chapter này có rất nhiều vấn đề)
Nếu như cụ Dumbledore muốn che dấu bí mật, thì sẽ chẳng có người nào khám phá được.
Nhìn quả trứng Phục sinh màu mè chỉ to hơn lòng bàn tay chút xíu, Harry vắt cả óc cũng không phát hiện nó có gì đặc biệt – Thời gian quay về cái ngày tổ chức bài thi thứ hai, bốn đứa là đội thắng cuộc, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chòng chành, vượt qua hồ đen tiến vào Hogwarts trong tiếng vỗ tay rộn ràng. Ông cụ hiệu trưởng có chòm râu bạc phơ cười híp cả mắt, bàn tay cụ vẫy đũa phép một cái. Ngay lập tức, cái nơ bướm và những mô hình trong tay tụi nó biến thành một quả trứng Phục sinh sặc sỡ in biểu tượng của cả bốn nhà.
Cụ Dumbledore nháy mắt đầy bí hiểm với tụi học trò. Một quả trứng màu sắc, một câu đó không lời giải.
Ban đầu, Ron là đứa háo hức nhứt. Cậu ta biến quả trứng làm bia ngắm của vô số thần chú, rồi lại ném nó từ lầu bảy xuống mà vẫn chẳng thấy hư hao chút nào. Riết rồi không còn ai nếm thử nữa.
Buổi thi cuối cùng, lũ trẻ mới được giải phóng khỏi những bài kiểm tra căng não. Chúng lao như điên ra ngoài sân trường. Những âm thanh hò la, những tiếng vỗ tay hoan hô vang rền, vọng lại đằng chân trời. Trong niềm hân hoan không kể xiết, trường Hogwarts nghênh đón trận chung kết Quidditch. Đây là cuộc chiến giữa Hufflepuff và Slytherin, cũng là trận chung kết cuối cùng trước khi đội trưởng Michael tốt nghiệp.
Anh Michael nói với cả bọn rằng:
_ Đội mình sẽ thắng, anh cá chắc luôn. Đội Slytherin hiện đang trội hơn chúng ta có bảy mươi điểm. Không phải là khó nhằn gì, đúng hông? Chúng ta chỉ cần một chiến thuật hoàn hảo, và – Harry!
Anh đột ngột la toáng lên.
_ Em lúc nào cũng phải…
Harry ngắt lời:
_ Trái Snitch là của em.
Cậu mỉm cười hết sức tự tin.
_ Không một ai có thể cướp được nó từ tay em.
Kể cả Draco.
Cậu bé nói thêm một câu ở trong lòng.
Cả đội nhìn nhau cười, và rồi chồng bàn tay lên nhau.
_ THẮNG! HOẶC CHẾT!
Tụi nó la to khẩu hiệu, cảm xúc hào hùng được thổi bùng lên hết sức mãnh liệt. Các dũng sĩ màu vàng đã sẵn sàng lên đường. Dưới bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào, bọn nó tất dành lấy thắng lợi cuối cùng của trận chiến vinh quang này. Trải qua năm năm lót đáy và hai năm để chiếc Cúp vụt khỏi tay, vào giờ phút này đây, nhà Hufflepuff đã tích tụ đủ sức mạnh, sẵn sàng vượt qua mọi chống gai, để bước lên bục cao nhất đội lấy chiếc vòng nguyệt quế!
Học sinh nhà lửng con có thừa lòng kiên trì, bất khuất, và quyết tâm. So với ba nhà còn lại, tụi nó chẳng nổi bật, cũng chẳng chói mắt. Thế nhưng một khi Hufflepuff dồn mọi quyết tâm vào mục tiêu gì, thì không ai có thể đánh bại chúng dễ dàng.
Đối mặt với những đòn tấn công dồn dập của đoàn quân vàng, đen, đám rắn độc cũng không chịu thua kém. Trận chung kết vừa bắt đầu đã lâm vào trạng thái giằng co kịch liệt, làm những khán giả vây xem nóng ruột nóng gan. Điểm số hai phe thay phiên nhau tăng vọt. Những đội hình tấn công – phòng thủ được cả hai chuyển đổi cực kỳ nhanh và nhuần nhuyễn làm khán giả hoa tít cả mắt.
Ngay khi Flint la lên, ba gã Truy thủ của đội Slytherin lập tức bay vù vù sát cạnh nhau, hình thành cơ chế tấn công hình ưng thủ, xuất sắc ghi được mười điểm. Trên khán đài, biển người màu xanh gào lên đầy vui sướng. Nhưng đội Hufflepuff cũng lập tức kiếm được một cú phạt đền sau tình huống cầu thủ đội Slytherin phạm quy. Khoảng cách giữa hai đội chỉ còn ba mươi điểm. Nếu trận banh tiếp diễn theo hướng này thì rất có thể đội Hufflepuff sẽ lật ngược tình thế, áp đảo đội Slytherin. Một cú phạt đền cực kỳ quan trọng, và người thực hiện nó là – Một cậu Truy thủ của đội Hufflepuff đã dũng cảm xung phong. Đáng tiếc là chàng Thủ quân của đội Slytherin đã có những đường bay lượn hình số 8 hoàn hảo. Và bằng một cú đảo chiều xuất sắc, cán chổi của anh ta đã đập bay trái banh khỏi cột gôn. Cậu Truy thủ rên rỉ một tiếng đầy thất vọng. Trong tiếng an ủi của những người còn lại, cả đội Hufflepuff nhanh chóng đầu nhập vào trận đấu một lần nữa.
Còn Harry, sau những đường lượn vòng càng lúc càng nhanh hơn bất cứ ai, cậu treo mình lơ lửng giữa không trung trên chiếc chổi thần Tia Chớp. Đối diện với tên Slytherin có cằm nhọn, cậu nhếch môi khiêu khích. Chẳng cần bất cứ lời tuyên chiến nào thì hai đứa vẫn hiểu: trận đấu thuộc về bọn nó mới chỉ bắt đầu.
_ Merlin ơi, hãy xem cây chổi Tia Chớp kìa! Potter đang cỡi nó… Cậu ta bay nhanh quá trời. Mọi người thấy được không, chổi thần Tia Chớp đúng là một kiệt tác!
_ Jordan!
Giáo sư McGonagall gắt lên hết sức cáu kỉnh.
Anh chàng bình luận Lee Jordan chỉ đành nhún vai xin lỗi, rồi quay về tường thuật trận đấu chính. Nhưng một nhoáng mất tập trung ấy thôi, đã khiến chàng ta lỡ mất một màn cực kỳ đặc sắc. Đợi đến khi quay lại sân thi đấu thì Jordan đã không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra – Chỉ thấy hai cái bóng màu vàng và màu xanh xẹt qua nhanh như chớp, hệt như hai đường sáng song song đua sát nhau.
_ Chuyện quái gì thế này? Merlin ơi, sao hai đứa nó dám làm vầy chớ? Potter! Malfoy! Chúng nó đang thực hiện động tác giả ở tốc độ cực cao. Chẳng lẽ là đuổi theo trái banh Snitch? Ối!
Cả khán đài há hốc miệng nín thở. Có vài đứa nhát gan còn phải che mắt lại. Tầm thủ của đội Hufflepuff, Harry Potter, đột ngột lao thẳng xuống mặt đất, xuyên qua trung tâm hoạt động của các Truy thủ, nhanh đến nỗi trông như thể cậu ta vừa nhảy ra khỏi máy bay mà không bung dù.
Khi người ta trông thấy Potter như sắp dụng đầu vô đất đến nơi rồi, thì cậu ta đã kịp kéo cán chổi lên chỉ trong tích tắc. Và rồi Potter nhẹ nhàng bay trở lên không trung, nắm tay giơ cao. Đó là
_ TRÁI BANH SNITCH!
_ Chèn đét ơi! Đội Hufflepuff: 260, Đội Slytherin: 100. Đội Hufflepuff đã chiến thắng đội Slytherin ở mùa Quidditch này với tổng điểm 730 bỏ xa đội Slytherin. Đúng vậy, bồ tèo không có nghe lộn đâu, bọn họ đã chiến thắng! Quán quân của chúng ta – Đội Hufflepuff!
Trong tiếng la hét đến khản giọng của Lee Jordan, cả sân vận động bùng nổ. Vô số khăn quàng cổ của học sinh nhà Hufflepuff được ném lên trời. Âm thanh hò reo kỳ cục lại rầm rộ như đá tảng, làm lỗ tai ai nấy đều lùng bùng.
Nhưng trong cái lúc cả nhà Hufflepuff đang hạnh phúc ăn mừng thì chàng Tầm thủ của chúng ta lại bí mật chạy ra khỏi sân bóng, bám theo Draco mặt mũi u ám đi về phía hồ đen – Harry thận trọng dòm cái người ở đằng trước, chột dạ. Ban nãy vì muốn tóm được trái Snitch mà cậu đã chơi liều. Mặc dù cậu đã ném trước bùa khiên, nhưng ở trong mắt của Draco, cậu nhất định là phát khùng rồi.
Draco đúng là giận, rất rất giận. Nhưng không chỉ vì con mèo đen này, hắn càng giận mình hơn. Draco phải thừa nhận rằng Harry ở trên sân Quidditch chẳng khác gì ngọn Lửa Quỷ nóng bỏng và đầy quyến rũ. Đôi mắt màu xanh biếc ấy lấp lánh niềm háo hức và khóe miệng cong lên không giấu được tự phụ, như muốn khoe mẽ rằng đây chính là “địa bàn” của cậu. Harry tự do như thế, tràn ngập sức sống như thế. Chẳng có một ai – Chói mắt, chói mắt đến mức làm trái tim của Draco phải dộng thình thịch trong lồng ngực.
Cho nên hắn mới nổi cơn thịnh nộ – Giận bản thân coi Harry làm liều mà mê muội đến choáng váng.
Nhưng ánh mắt ngây thơ, van nài thừa sức làm hắn mềm lòng – Draco rốt cuộc vẫn chịu thua. Hắn kéo bả vai của cậu bé tới, hôn lên phần trán trơn bóng.
_ Lần sau đừng thế nữa.
Draco nói một câu mà chính hắn cũng cảm thấy vô ích.
Hai đứa gặp lại Ron và Hermione ở bên bờ hồ đen. Ở buổi học cuối cùng, tụi nó nhận được một tờ giấy từ cụ Dumbledore thông báo rằng: trận chung kết Quidditch kết thúc cũng là lúc bài thi cuối cùng bắt đầu.
Không có câu đố nào. Không có cửa ải nào.
Chỉ có một lời nhắn duy nhứt: Đúng bảy giờ tối, hãy có mặt ở bữa tiệc cuối năm học với quả trứng màu sắc, để bước tiếp con đường tương lai.
Bọn nó không biết cụ Dumbledore muốn chơi trò gì, đứa nào đứa nấy tò mò lắm.
Hermione phân tích rằng:
_ Đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để giải câu đố cuối cùng trước mặt toàn trường. Hiệu trưởng Dumbledore muốn gạt bỏ thành kiến giữa các nhà. Nhưng mình thấy không dễ đâu, bởi vì thành kiến đã ăn sâu vào tiềm thức. Hoặc là thầy Dumbledore đã nghĩ ra cách nào… Một cách cực kỳ hiệu quả…
Hermione xoa cằm ngẫm nghĩ.
Sắp đến giờ rồi, tụi nó không dây dưa nữa, thẳng tiến về tòa lâu đài. Con đường này đã cực kỳ quen thuộc với chúng: Trèo lên một lối đi trong núi đá, tiến tới phía bên kia sườn dốc là bãi cỏ mịn màng. Chúng đứng trên những bậc thềm đá bị bao phủ bởi cái bóng của tòa lâu đài, trước mặt là cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Tân sinh nào cũng phải qua cánh cổng này để tiến vào tòa lâu đài. Đơn giản, nhưng lần này tụi nó lại mắc kẹt. Biểu tượng của các nhà in trên quả trứng là: sư tử, ó, lửng, rắn, đột ngột nhảy ra ngoài. Và rồi một chùm sáng tráng, chói lóa ập tới. Trên cánh cổng hiện lên bức tranh chân dung của bốn con vật biểu tượng kia.
Một âm thanh réo rắt như tiếng chim hót, nhưng cũng đầy trang nghiêm và hùng hồn, vang lên:
_ Mật khẩu!
Bốn con vật biểu tượng nhìn chăm chú vào tụi nó bằng đôi bừng mắt sáng khác thường. Hình ảnh này làm cho đám học trò trường Hogwarts mải mê dõi theo chúng thông qua chiếc kính pháp thuật, cũng phải hồi hộp đến toát cả mồ hôi lạnh.
_ Mật khẩu? Mật khẩu nào cơ?
_ Thầy hiệu trưởng đâu có nói cho tụi mình biết mật khẩu là gì đâu.
_ Mấy bạn còn nhớ bốn câu đố không? Con ó bay trên trời dùng cái gì để săn mồi; Lửng con thích giấu chiến lợi phẩm ở đâu; Con rắn dùng thứ gì để ngụy trang; Vì sao sư tử có thể thống trị lãnh địa?
Trong đầu Harry xẹt qua hàng loạt câu trả lời.
_ Móng vuốt, hang động, rồi thì vảy rắn, sức mạnh… Chẳng lẽ là – Rồng?
Bốn con vật biểu tượng không có phản ứng gì. Những đôi mắt gắn chặt lấy người bọn nó không rời.
Nhưng đây đã là đáp án chính xác nhứt rồi mà. Loài Sinh vật Huyền bí có móng vuốt như ó, có vảy như rắn, có sức mạnh giống sư tử và tập tính cư trú trong hang động như lửng – Nói thiệt ngoài rồng ra thì còn con nào nữa chớ?
Rốt cuộc là nhầm lẫn ở đâu?
Bốn đứa đứng trước cánh cổng vô tình dãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra – Ngay khi chúng phát hiện trên cánh cổng khổng lồ, thứ tự sắp xếp bốn con vật từ trên xuống dưới, từ phải qua trái lần lượt là sư tử, rắn, lửng rồi đến ó, đã ghép lại thành một con chữ “H” mơ hồ ở chính giữa. Dường như có một sợi dây bí ẩn nào đó móc xích tụi nó lại, cùng một lúc, chúng đồng loạt thốt lên:
_ Draco dormiens nunquam titillandus (Đừng bao giờ chọc léc một con rồng đang ngủ)
Có tiếng kẽo kẹt, cánh cửa lâu đài lập tức mở ra.
Hầu như tất cả các học sinh của trường Hogwarts đều không thể quên được cái ngày này – Khi bốn người kia bước chân vào Đại Sảnh đường, dường như có một con gió lốc điên cuồng ập đến, nhưng cũng hết sức tĩnh lặng như vừa trải qua một ngày dông tố ác liệt. Nhìn những cô cậu học trò ấy, một loại cảm xúc mâu thuẫn, đầy xúc động trỗi dậy trong lòng, rồi ôm trọn lấy bọn họ – Vượt qua không gian và thời gian, đưa bọn họ quay về cái niên đại phi thường ấy.
Tiếng nói của Potter, mỗi một câu, mỗi một chữ, như thẩm thấu vào trái tim người ta – Giống như những tín đồ hành hương về tới vùng đất thánh, mọi người yên lặng lắng nghe bức thư vượt thời gian của một trong bốn nhà sáng lập của trường Hogwarts, Rowena Ravenclaw.
Các con của ta,
Ta không biết các con là ai, cũng không biết các con đã cách xa ta bao nhiêu năm. Có lẽ là vài chục, vài trăm, hay có khi là cả mấy ngàn năm. Thời gian qua đi, lịch sử biến thành quá khứ. Nhưng ta vẫn rất mừng, vì các con vui lòng lắng nghe những lời cuối của một bà lão sắp rời xa cõi đời.
Nhớ năm xưa, ta chỉ là một kẻ côđơn sống ven hồ, say mê với biển lớn tri thức mặc kệ thời gian. Ta đã từng cho rằng cuộc đời của mình nên như vầy, làm bạn với sách vở, làm bạn với kiến thức. Thế nhưng Godric xuất hiện – Cậu bạn nhiệt tình như lửa ấy cuốn hút ta. Ta không thể chối từ lời mời ấy, cho nên ta xua đi nỗi hoài nghi với thế giới bên ngoài, rời bỏ căn chòi đầy sách ven hồ của ta.
Sự thật đã chứng minh, đây là lựa chọn sáng suốt nhứt trong cả cuộc đời ta.
Chúng ta gặp được Helga, một bà đồng đáng yêu và rất đỗi dịu dàng. Các con không thể tưởng tượng nổi cô bạn này của ta giỏi đối phó với đám Sinh vật Huyền bí và cây cỏ độc cỡ nào đâu. Bất kể là những con gia tinh làm người ta đau hết đầu, đám cây nhân sâm(1) với tiếng thét khủng khiếp hay mấy con Doxy đáng ghét, Helga đều có thể xử lý gọn lẹ. Nhưng khó tin nhứt vẫn là năng lực giao tiếp kỳ diệu của cô ấy có thể xoa dịu cơn giận dữ của các loài vật – Cho dù có là con Nundu(2) hủy diệt được cả một ngôi làng thì Helga đáng yêu cũng có thể thu phục chúng..
(1) Cây nhân sâm: tuy xấu xí nhưng có tiếng thét chết người. Nó còn công dụng chữa trị cho người bị hóa đá. Cây này xuất hiện lần đầu ở tập hai trong lớp Thảo Dược của cô Sprout.
(2) Nundu: cực kỳ hung dữ và được đánh giá là một trong những loài sinh vật nguy hiểm nhất ở thế giới phù thủy. Chúng có ngoại hình và cách di chuyển giống loài báo, cùng hơi thở đủ sức mạnh giết chết con người. Cuốn sách Fantastic Beasts and Where to Find Them mà Harry từng phải học tiết lộ cần phải mất hàng trăm phù thủy và pháp sư mới có thể “giải quyết” một Nundu (nguồn: Zing)
Cuộc hành trình của ba người bọn ta càng thêm khoái trá, nhưng ta lại luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó – Mãi tới khi Godric kéo Salazar đến, ta mới biết chúng ta cần một người như vầy, thay ta lo lắng cảnh giác mọi chuyện. Salazar là một pháp sư cao tay, thông thái và sắc xảo – Một con người giàu tham vọng, đa mưu túc trí, có thể giúp chúng ta giải quyết mọi nỗi muộn phiền.
Thế là bốn người chúng ta, mỗi người một gốc gác, tụ tập lại vẽ lên một kế hoạch khổng lồ – Ở cái khoảnh khắc chinh phục được Rừng Cấm, chúng ta liền quyết định xây dựng nên ngôi trường pháp thuật hàng đầu thế giới. Đó là một chuỗi ngày mệt mỏi, vất vả, nhưng cũng tràn đầy vui sướng. Chúng ta, những kẻ ấp ủ dã tâm, ôm ấp giấc mộng, dựng lên ngôi trường Hogwarts. Cứ vậy, từng bước từng bước một được hoàn thành: từ việc kiến thiết tòa lâu đài, lựa chọn học sinh đến thuê mướn các giáo sư,…
Bởi vì bốn người chúng ta đều cố chấp lý tưởng của riêng mình nên trường Hogwarts bị chia làm bốn nhà – Và hậu quả tai hại cũng đã bị chôn mầm từđó. Trong bóng đêm, những khác biệt lặng lẽ nảy nở, những thành kiến được xây lên không biết tự lúc nào, giống nhưđã tiên tri đến cái ngày mà giấc mộng của bốn người chúng ta sụp đổ.
Trong một buổi đêm mùa đông, Salazar bỏđi. Không một ai biết cậu ấy đãđi đâu, mãi đến khi tin dữ truyền về – Một đứa bé nghịch ngợm đã chạy vào Rừng Cấm. Cuộc phiêu lưu đầy thú vị bỗng trở nên khủng khiếp, khi thằng bé vô tình đánh thức con Tử Xàđang ngủ say. Salazar cứu được nó, nhưng lại phải trả bằng một cái giá quáđắt. Cậu ấy mãi mãi rời xa bọn ta.
Kể từ giây phút đó, ngôi trường Hogwarts không bao giờđược nguyên vẹn. Bốn cái chân của chiếc ghếđặt Nón Phân loại bị khuyết một. Chúng ta mất đi một người bạn vô cùng thân mật. Trải qua nỗi đau thảm thiết, Godric đã viết lại khẩu hiệu của trường: Draco Dormiens Nunquam Titillandus (Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ).
Quá khứ có hào nhoáng đến đâu thì con người vẫn chẳng thể chống lại sức mạnh của thời gian. Ở đoạn đường cuối của sinh mệnh, ta nhớ lại những năm tháng kỳ vĩ. Quyền lực chỉ là hư ảo, vinh quang rồi sẽ phai nhòa – Câu nói của Merlin mãi mãi khắc sâu trong lòng ta: “Death is but crossing the world, as friends do the seas; they live in one another still”(3) (Cái chết chỉ là bước sang thế giới mới, nơi những người bạn sẽ trùng phùng.)
(3): trích từ cuốn Some Fruits of Solitude in Reflections and Maxims của tác giả William Penn.
Thân cát bụi lại trở về với cát bụi. Chúng ta trần trụi đến với thế giới này, chẳng thể mang bất cứ thứ gì khi chết đi. Tất cả những gì ta có thểđể lại cho các con cũng chỉ có ngôi trường Hogwarts này. Ta tin tưởng một ngày nào đó Slytherin sẽ trở về, dù có phải chờđợi bao lâu đi chăng nữa, bởi vìđây mãi mãi là mái nhà chung của chúng ta.
Bức thư dừng lại ở đây. Tất cả mọi người lặng đi.
Phải rồi, Slytherin sẽ trở về. Bọn họ tin tưởng vững chắc, không chút hoài nghi. Đây không phải là giấc mộng xa xăm, không phải là tưởng tượng hư ảo. Bởi vì chính lúc này, ở chính cái giây phút này đây – Khi Draco Malfoy lôi ra một khối gỗ hình trụ dài, bọn họ rốt cuộc hiểu đó là thứ gì.
Trước khi bước vào cuộc thi, mỗi Slytherin được phát cho thứ này. Một cái chân ghế đại diện cho một nhà cũng không nhạt nhòa và vô dụng như nó vẫn tưởng – Ở giây phút này đây, khi chiếc chân cuối cùng quay về với chiếc ghế ba chân, bọn họ liền biết: Slytherin đã quay về.
~
Suy nghĩ của tác giả:
Có bao nhiêu người bị tui lừa Slytherin quay về? Salazar trở về ư? Không thể nào. Thời đại của bốn người sáng lập đã qua, cho nên tui không có viết về họ. Viết thế này để nói rằng nhà Slytherin đã quay về.
Suy nghĩ của editor:
Thiệt tình, mình đọc mãi không hiểu cái Draco được phát cho cái gì, còn cái ghế ở đây tác giả ám chỉ là cái gì? Nếu là chân cái ghế đặt Nón Phân loại thì theo nguyên tác rõ ràng có đủ bốn chân mà, đâu có thiếu? Nói chung bạn nào từng đọc cv truyện này hoặc biết tiếng Trung thì chỉ giáo cho mình với. Trình của mình chỉ làm được tới đây thôi. Hu hu.
~
Add friend để sớm cập nhật chapter mới và cùng thảo luận về truyện nhé (thú thực là mình thấy chapter này có rất nhiều vấn đề)