Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bừng tỉnh từ cơn mơ, Draco thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh buốt. Hắn híp mắt, bực bội quan sát xung quanh.
Thế là sau cái vụ trứng Cà Nhổng của trò Truy lùng Lối thoát thì lão ong mật lại nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu mới? Tài tình quá ha! Không cho hắn rửa mặt, áo chùng thì xộc xệch và nhàu nát. Thậm chí cách một lớp áo, hắn còn có thể cảm giác được bãi cỏ ẩm ướt và nhớp nháp. Lão già Dumbledore khùng dở dám vứt một Malfoy ở trong rừng theo cách mất mặt này ư?
Ôm cái đầu đau nhức, hắn ngồi dậy, tức khắc cảm nhận được sức nặng trên đùi. Bởi vì dịch chuyển nên cậu bé nằm đè lên người hắn phải thốt ra rên rỉ. Bên dưới hàng tóc mái đen rối bù là đôi mắt xanh biếc mơ màng, vẫn còn chưa dứt cơn buồn ngủ.
Harry đẩy gọng kiếng lên sống mũi, gương mặt u ám của Draco hiện rõ trước mắt cậu. Hết sức bất ngờ, cậu hỏi:
_ Draco?
_ Cho mày ba giây. Bò xuống khỏi người tao. Ngay!
Con rắn độc bạch kim của nhà Slytherin có tâm tình hỏng bét cực độ. Tỉnh dậy trong hoàn cảnh bết bát làm cho áp suất quanh người hắn hạ xuống mức thấp nhất. Ai có mắt đều biết phải lăn càng xa Draco càng tốt. Thế nhưng đây là Harry Potter, là Đứa bé Sống sót! Dường như cậu luôn là đặc biệt nhứt, sự tồn tại của cậu dùng để đánh vỡ những quy tắc thông thường: Từ việc né được Lời nguyền Chết chóc, cho đến bây giờ, là đối mặt với Draco.
Tiếng cười khúc khích cố kềm nén nhưng vẫn bật khỏi cổ họng của Harry.
_ Bạn thôi đi Draco. Ở đây không có keo vuốt tóc đâu.
_ Cần tao lặp lại một lần nữa không?
Cái cười khinh khỉnh quen thuộc hiện ra trên mặt Draco. Giọng điệu hắn lè nhè chứa đầy mỉa mai, trong khi đôi môi của hắn lơ đãng lướt qua vành tai Harry. Giống như cố ý, lại như thể vô tình.
_ Hay là mày đang chờ mong cái gì hả Harry?
Đầu lưỡi mềm mại và ướt át quét qua gò má của Harry dọa cậu ngay lập tức nhảy bắn lên.
_ Sớm làm thế thì có phải tốt hơn không?
Malfoy tóc vàng nhếch môi đắc ý. Bất kể thế nào thì ở trước mặt Hary Potter, Draco Malfoy chẳng bao giờ sửa đổi được tính tình đểu giả của hắn. Dùng cả chục phút để sửa sang cho mình ngăn nắp từ đầu tới chân, rồi tên Slytherin mới kéo Harry đang trợn tròn hai mắt, trừng trừng coi hắn, dậy.
_ Cho dù từ trước đến nay tao chưa bao giờ chờ mong mày và cái từ “nhã nhặn” có quan hệ gì với nhau, nhưng chí ít mày cũng phải để mình có mặt mũi gặp người khác chớ.
Draco dùng ánh mắt soi mói đánh giá Harry. Một bùa tẩy rửa để làm sạch mọi vết bẩn, một bùa chú khác để biến chiếc áo chùng trên người Harry trở nên phẳng phiu, và cuối cùng là một cái hôn phớt lên môi Harry khi Draco nghiêng người qua.
Nụ hôn này không kéo dài lâu lắm, bởi mấy vị khán giả bị bỏ quên ở ngay cạnh đã bị vét sạch sức chịu đựng – Có một vài tiếng ho khùng khục nhắc nhở vang lên.
_ Hai bồ làm ơn chú ý đây là nơi công cộng, được không?
Ron nghẹn đỏ cả mặt mũi, ném cái nhìn căm tức về phía hai đứa. Còn Hermione thì tỉnh rụi mở cuốn da dê ra, rồi đọc lên bằng cái giọng khô cằn và nhàm chán:
_ “Tên trộm nghịch ngợm đã lấy mất nơ bướm của lòng ta
Hãy giúp ta tìm thấy nó, trước khi mặt trời hiện lên sau rặng núi
Những con người tốt bụng sẽ được đền đáp bằng trứng Phục Sinh.
Tái bút:
Nếu gặp phải rắc rối, hãy phát ra tia sáng màu đỏ.”
Hôm nay là tuần trăng tròn đầu tiên của mùa xuân. Theo cách nói của cụ Dumbledore thì sau bữa tiệc lễ Hội Ma, bọn nó sẽ có thêm một bữa tiệc lễ Phục Sinh(1). Với Harry mà nói, cậu chỉ mong mỏi điều duy nhứt là ông cụ hiệu trưởng đừng có phá hủy bữa tối của cậu một lần nữa.
(1)Lễ Phục Sinh thường được xem là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kitô giáo. Thường diễn ra vào tháng 3 hoặc tháng 4 mỗi năm để tưởng niệm sự kiện chết và phục sinh của Giê-su từ cõi chết sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá.
Theo một phong tục cổ từ những người Ai Cập, Ba Tư (Perse) vào ngày Xuân phân (21/03), bắt đầu một năm mới, bạn bè thường trao đổi cho nhau các quả trứng có tô điểm màu sắc, vì coi đó như là điều tốt lành, vì từ trứng xuất hiện lên sự sống. Đó là trứng Phục Sinh.
Nguồn: wikipedia.
Ron hỏi:
_ Bọn mình làm gì đây?
Harry nhìn hai ngã rẽ trước mặt, trong đầu không có lấy một ý tưởng. Có tiếng lật sách vang lên sột soạt – Hermione chỉ vào một đoạn trong cuốn Hogwarts: Một Lịch sử và đọc to:
_ “…Sau cùng thì họ quyết tâm san bằng một khoảnh đất ngay chính giữa Rừng Cấm. Thời đó người thường còn rất sợ pháp thuật huyền bí và phù thủy thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố và hành hạ, nên chỉ có Rừng Cấm với danh tiếng chết chóc vang xa mới có thể bảo vệ ngôi trường còn chưa kịp thành lập – Giống như một bức tường chở che. Không phải hoài nghi, bốn phù thủy vĩ đại nhứt luôn có thể sáng tạo nên kỳ tích. Cho dù ban đầu có bị lạc đường, nhưng rốt cuộc, họ đã chinh phục được Rừng Cấm…”
Giáo sư Binns đã từng giảng cho tụi nó nghe về quá trình thành lập trường Hogwarts đầy gian khổ, trong đó có cả việc bốn nhà sáng lập đã từng lạc đường trong Rừng Cấm. Cánh rừng hấp dẫn đám học trò luôn tràn ngập hiếu kỳ, ở một ngàn năm trước đã từng là cái tên đầy tai ách. Cho dù là bốn nhà sáng lập vĩ đại cũng từng gặp phải không ít rắc rối ở đây.
Một phán đoán hiện lên trong đầu Hermione.
_ Có lẽ bọn mình phải lựa chọn một trong hai con đường này.
Mục đích của cụ Dumbledore ở bài thi này là muốn các đội lặp lại các trải nghiệm của bốn nhà sáng lập vào một ngàn năm trước. Đương nhiên, ông cụ không thể để học sinh của mình gặp nguy hiểm. Cho nên khi Ron ngập ngừng thò chân chọn một ngả đường, thì có hai con quỷ râu rậm(2) nhảy bổ ra từ lùm cây với nụ cười khúc khích.
_ “Tụi này là quỷ râu rậm, khách quí được hiệu trưởng của mấy người mời tới
Muốn qua ải, phải trả lời đúng câu hỏi của tụi này
Một trong hai đứa tụi này ham thích bốc phét hết lần này tới lần khác, là con quỷ chuyên nói láo
Đứa còn lại thành thật đáng tin, là con quỷ chân thành.”
Hai con quỷ râu rậm tí hon mặc áo khoác màu xanh làm bằng lá cây tươi, xoay tròn một vòng, rồi cười khanh khách đưa ra câu hỏi cho bốn đứa:
_ Mấy người chỉ được hỏi tụi này một câu thôi. Còn rẽ đường nào là do mấy người tự chọn.
(2) Quỷ râu rậm (Leprechaun hay Clauricorn) là một loài sinh vật huyền bí ranh mãnh nhưng không nguy hiểm. Chúng cao sáu inch, thường mặc quần áo làm bằng lá cây, thức ăn là thực vật. Quỷ râu rậm rất thích thu hút sự chú ý của Muggle, ham chơi khăm người ta, có tài biến ra tiền vàng (thường là Galleon). Xuất hiện lần đầu tiên ở tập 4, quỷ râu rậm là linh vật của đội Ái Nhĩ Lan ở trận chung kết Cup Quidditch Thế Giới.
_ Chỉ được hỏi một câu thôi à?
Hermione vuốt cằm suy tư. Câu hỏi này nhìn qua thì thiệt khó, nhưng lại là mánh lới quen thuộc của mấy trò trinh thám Muggle. Thế rồi, cô nở nụ cười đắc thắng.
_ Rẽ hướng nào mới đúng?
Có người – Ron dành cơ hội hỏi trước, trong ánh mắt không thể tin nổi của tụi bạn. Ngay lập tức, cả đám đồng loạt la toáng lên:
_ Câm mồm!
Đáng tiếc là muộn rồi. Hai con quỷ râu rậm khoái trá vỗ tay rào rạt. Trong tiếng cười hí hửng, mỗi đứa chỉ tay về một hướng.
_ Đường này nè.
Vừa nói xong, chúng lại phá lên cười lớn hơn nữa. Bởi vì thiệt rõ ràng, quân địch đã bị nốc ao.
_ Ron ơi, bồ là đồ ngu!
Draco thì khinh miệt nói:
_ Đần hết biết!
Hắn tiến lên trước phản đối hai con quỷ râu rậm.
_ Câu vừa nãy không được tính. Bọn tao còn chưa thống nhất có hỏi câu đó hay không.
_ Tụi này không có quan tâm nhé. Tụi này chỉ biết mấy người được hỏi một câu duy nhứt thôi.
Draco xảo quyệt đáp trả:
_ Phải rồi. Nhưng mà Ron đâu có hỏi bọn mi câu đó, nó hỏi tụi này cơ mà. Đúng không, Ron?
Trước cái giọng điệu lè nhè quen thuộc, Ron gượng gạo gật đầu, đổi lấy đám quỷ râu rậm nổi cơn thịnh nộ. Nhưng không có cách nào, bởi vì Ron đâu có nói rõ ràng là cậu hỏi ai. Sau đó, cô gái lập tức giải câu đố. Cô chọn đứng ở cạnh con quỷ râu rậm bên phải, rồi chỉ vào con đường đằng sau lưng nó, và hỏi:
_ Đồng bọn của mi có nói cho bọn này biết con đường này là đúng không?
Nếu con quỷ râu rậm mà Hermione hỏi là quỷ chân thành, thì con còn lại chính là quỷ nói láo. Con quỷ nói láo sẽ đưa ra đáp án trái ngược. Mà nếu Hermione hỏi phải con quỷ nói láo, thì nó nhất định sẽ giấu diếm đáp án của con quỷ thành thực. Như vậy, nó cũng sẽ đưa ra đáp án trái ngược.
_ Phải.
Trong tiếng đáp lời khô cằn của quỷ râu rậm, bốn đứa rẽ sang hướng còn lại.
Vượt qua cửa ải nhìn như khó nhằn này, Hermione nhận được một mô hình con ó. Trên bề mặt mô hình có ghi một câu đố:
Con ó bay lượn trên trời dùng cái gì để bắt mồi?
~
Con đường mòn quanh co, khúc khuỷu dẫn chúng vào sâu bên trong Rừng Cấm. Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua tầng tầng lớp lớp cành lá tươi non của mùa xuân, tạo thành những vết cắt loang lổ. Mấy đứa không lạ gì chốn này, bởi vì đây là một trong những con đường quen thuộc của lão Hagrid từ căn chòi vô trong Rừng Cấm. Hermione ra sức bới tung cuốn sách để tìm kiếm chút ít manh mối. Và rồi ánh mắt của cô dừng lại ở một đoạn này
“Nhưng rồi Slytherin vẫn bỏđi. Trong một đêm mưa, ông yên lặng rời khỏi Hogwarts. Không có ai biết ông đãđi đâu. Mọi chuyện ập đến đột ngột như vậy, một trong bốn cái chân của chiếcghế đặt Nón phân loại biến mất. Lời đồn đại nổi lên khắp nơi, bao gồm cả cuộc khủng hoảng về Phòng chứa Bí mật làm cho tòa thành Hogwarts vừa mới được xây dựng lên như con thuyền nhỏ lao đao ngoài biển lớn, dễ dàng bị lật úp bất cứ giây phút nào. Những hậu duệ như chúng ta không thể biết được nguyên cớ làm sao thành vậy, bởi vì lịch sử lâu đời đã bị thời gian che dấu. Nhưng may mắn là trong những bản ghi chép của bốn nhà sáng lập sinh thời, đã nói cho chúng ta biết: ba người bạn năm đó vẫn luôn chờđợi Slytherin trở về…”
Hermione lật đến trang cuối cùng, rồi đọc hết cả đoạn này cũng không kiếm được bất cứ thông tin nào bổ ích. Cô cau mày thiệt chặt. Lựa theo mục đích của cụ Dumbledore để suy luận thì cô đã đoán được không ít, nhưng vẫn chưa đủ để bốn đứa vượt qua tình cảnh bế tắc này. Cả bọn càng lúc càng vào sâu tít, và giờ thì lối mòn đã bị cây rậm che bít. Bọn nó thật sự mất phương hướng rồi.
Harry và Draco mới đi lùng sục xung quanh trở về.
_ Không thấy gì hết.
Hermione cũng chẳng còn cách nào. Cô gấp cuốn sách lại rồi đứng lên. Nhưng đúng lúc này, những tiếng la hét thất thanh, dồn dập vang lên. Bụi cây đối diện với ba đứa phát ra rung động. Ngay sau đó là cậu chàng tóc đỏ vẻ mặt kinh hoàng chạy vọt từ đó ra.
_ Chạy! Chạy mau lên!
Đằng sau cậu ta là một con bạch kỳ mã(3) trông như mới thành niên, đang phi những cái móng khỏe mạnh. Nó thở hổn hển phun ra từng luồng hơi nóng bỏng, còn móng chân thì cứ gõ xuống mặt đất một cách sốt ruột và cáu kỉnh. Đương nhiên, tên đầu sỏ chọc nó không khoái chính là cậu chàng tóc đỏ.
(3) Bạch kỳ mã là một con vật huyền bí và linh thiêng ở trong Khu rừng cấm (Forbidden Forest) của trường Hogwarts. Lông đuôi của nó có thể dùng để chế tạo đũa phép. Sừng và lông đuôi thường được dùng trong môn Độc dược. Máu của nó màu bạc, nó di chuyển rất nhanh nhẹn.
Bạch kỳ mã là một con vật đẹp và buồn: chân dài thon thả, bờm màu ngọc trai.
Máu bạch kỳ mã có thể làm cho người ta bất tử, dù cái chết đã kề cận. Nhưng bù lại nếu một người giết bạch kỳ mã có thể bị ghét bỏ suốt phần đời còn lại khi máu bạch kì mã chạm vào môi hắn.
Nguồn: wikipedia.
Khóe miệng của Harry run rẩy.
_ Mình nghĩ tụi mình tìm được cái nơ bướm rồi.
Trong lòng cậu nảy sinh loại cảm xúc vô lực, không nỡ nhìn thẳng. Bởi vì ở ngay trước mặt cậu đây thôi, trên chiếc sừng của con bạch kỳ mã hung dữ đang đuổi theo Ron chạy loạn xì ngậu, có buộc một chiếc nơ bướm màu hồng chấm bi.
Cậu chàng tóc đỏ bị đuổi cho chạy tán loạn, phải phát cáu với ba đứa bạn dám nhắm mắt làm ngơ với tình cảnh của mình. Ron nổi cơn thịnh nộ như con trâu đực bị chọc giận. Tiếng gào xé rách họng của Ron làm cho ba đứa còn lại phải sửng sốt.
_ Quỷ tha ma bắt, mấy bồ mau giúp mình đi! Mấy bồ không thể như vầy được! Làm sao mà quá đáng thế!
Đối mặt với những chỉ trích ùn ùn phát ra từ miệng của Ron chẳng khác gì một bé gái, Harry hết sức hoang mang. Cậu thì thào:
_ Bồ ấy bị gì vậy trời?
Hermione nhìn thoáng qua chiếc lá còn vương trên vạt áo trước của Ron, quả quyết đáp:
_ Chắc là chứng cuồng loạn rồi. Ron đã ăn phải lá cây Alihotsy(4). Bọn mình cần Glumbumble(5), mật đường của chúng có thể trị loại bệnh này.
(4) Alihotsy (còn được gọi là cây Hyena) là một giống cây pháp thuật. Lá của cây có thể gây kích động và những tiếng cười không thể kiểm soát được, là thành phần trong Độc dược gây cười.
(Nguồn: Alihotsy Alihotsy Draught)
(5) Bộ Pháp Thuật phân loại: XXX
Glumbumble (thuộc Bắc Âu) là một loài côn trùng có lớp lông bao phủ màu xám có thể bay tiết ra mật đường được dùng như một thứ thuốc giải độc cho chứng rối loạn thần kinh – hậu quả của việc ăn lá Alihotsy. Chúng hay tàn phá tổ ong, gây ảnh hưởng tàn khốc lên mật ong. Tổ của Glumbumble hay ở những nơi tối tăm và tách biệt như thân cây rỗng và hang động. Chúng ăn cây tầm ma.
Hermione đau đầu bóp trán, chẳng hiểu vì sao cái cậu Ron này lại chọc phải bạch kỳ mã. Cô vắt óc nghĩ cách xoa dịu con bạch kỳ mã nóng nảy này. Khác hẳn với bề ngoài dịu ngoan, những loại sinh vật huyền bí và thuần khiết có tánh khí khó chịu. Nhất là đối với các phù thủy nam, chúng chỉ ước né cho thiệt xa.
Xem ra không còn cách nào khác…
Cây đũa phép trong tay run lên. Gần như trong cùng một lúc, đũa phép của Draco và Hermione bắn ra luồng sáng màu đỏ rực. Harry cuống quýt ngăn cản:
_ Đừng!
Nhưng một trong hai bùa choáng đã đánh trúng con bạch kỳ mã. Cơ thể to lớn của nó run bắn lên nhưng không hề ngã gục. Các sinh vật huyền bí có làn da kháng pháp thuật rất mạnh. Nhất là với sinh vật đặc biệt như bạch kỳ mã, tấn công chúng không phải là lựa chọn sáng suốt. Bạch kỳ mã bị chọc giận chỉ chuệch choạng đôi chút. Vài giây sau nó đã vượt qua cảm giác choáng váng, và rốt cuộc chịu bỏ rớt cái cậu tóc đỏ chỉ biết la hét lảm nhảm, để xông thẳng về phía bên này.
Ngay khi con bạch kỳ mã sắp đâm vào người Harry thì có một cái gì màu trắng bạc, một cái gì đó khổng lồ, bùng ra từ đầu cây đũa phép của cậu. Vị Thần Hộ mệnh là hiện hình của tất cả những hy vọng, hạnh phúc và khát vọng sống, giống như làn khói màu bạc vây quanh con bạch kỳ mã. Những sợi tơ mảnh dẻ tỏa ra cảm xúc bình yên lạ lùng.
_ Cừ thật.
Harry thì thào một tiếng rồi thử vươn tay chạm khẽ lên đầu con bạch kỳ mã. Một thứ quả màu xanh được triệu tập bay vào lòng bàn tay cậu. Đó là loại quả bạch kỳ mã yêu thích nhứt, tươi mọng và tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Đối mặt với món ngon hấp dẫn, sinh vật đẹp đẽ ấy hiền lành chớp mắt một cái. Và rồi nó dùng cái sừng nhọn cụng nhẹ vào trán của Harry. Thế là trong sự ngầm cho phép của con bạch kỳ mã, Harry gỡ chiếc nơ bướm của ông cụ hiệu trưởng xuống.
Có một tờ giấy rớt xuống theo cái nơ bướm. Trên đó viết rằng
Lời chúc phúc đến từ bạch kỳ mã có thể giúp đỡ dũng sĩ vượt qua cửa ải chông gai.
Ngay sau đó, một mô hình lửng con không biết từ đâu ra nhảy vô lòng bàn tay của Harry và liếm tay cậu.
Lại là một câu đố nữa
Lửng con thích giấu chiến lợi phẩm ở đâu?
~
N.Linh: Chapter này ngâm lâu quá. Tại mình mần xong rồi mà chưa tra hết mấy cái chú thích, nên chưa post được. Tuần trước nhà mình cũng có việc bận nữa. Aizz, lý do nhiều chỉ mong chị em thông cảm giùm mình. Hix!
Mình có lập một fb cá nhân chuyên cập nhật thời gian post truyện. Các bạn kết bạn với mình để theo dõi cho tiện hơn nhé.
Bừng tỉnh từ cơn mơ, Draco thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh buốt. Hắn híp mắt, bực bội quan sát xung quanh.
Thế là sau cái vụ trứng Cà Nhổng của trò Truy lùng Lối thoát thì lão ong mật lại nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu mới? Tài tình quá ha! Không cho hắn rửa mặt, áo chùng thì xộc xệch và nhàu nát. Thậm chí cách một lớp áo, hắn còn có thể cảm giác được bãi cỏ ẩm ướt và nhớp nháp. Lão già Dumbledore khùng dở dám vứt một Malfoy ở trong rừng theo cách mất mặt này ư?
Ôm cái đầu đau nhức, hắn ngồi dậy, tức khắc cảm nhận được sức nặng trên đùi. Bởi vì dịch chuyển nên cậu bé nằm đè lên người hắn phải thốt ra rên rỉ. Bên dưới hàng tóc mái đen rối bù là đôi mắt xanh biếc mơ màng, vẫn còn chưa dứt cơn buồn ngủ.
Harry đẩy gọng kiếng lên sống mũi, gương mặt u ám của Draco hiện rõ trước mắt cậu. Hết sức bất ngờ, cậu hỏi:
_ Draco?
_ Cho mày ba giây. Bò xuống khỏi người tao. Ngay!
Con rắn độc bạch kim của nhà Slytherin có tâm tình hỏng bét cực độ. Tỉnh dậy trong hoàn cảnh bết bát làm cho áp suất quanh người hắn hạ xuống mức thấp nhất. Ai có mắt đều biết phải lăn càng xa Draco càng tốt. Thế nhưng đây là Harry Potter, là Đứa bé Sống sót! Dường như cậu luôn là đặc biệt nhứt, sự tồn tại của cậu dùng để đánh vỡ những quy tắc thông thường: Từ việc né được Lời nguyền Chết chóc, cho đến bây giờ, là đối mặt với Draco.
Tiếng cười khúc khích cố kềm nén nhưng vẫn bật khỏi cổ họng của Harry.
_ Bạn thôi đi Draco. Ở đây không có keo vuốt tóc đâu.
_ Cần tao lặp lại một lần nữa không?
Cái cười khinh khỉnh quen thuộc hiện ra trên mặt Draco. Giọng điệu hắn lè nhè chứa đầy mỉa mai, trong khi đôi môi của hắn lơ đãng lướt qua vành tai Harry. Giống như cố ý, lại như thể vô tình.
_ Hay là mày đang chờ mong cái gì hả Harry?
Đầu lưỡi mềm mại và ướt át quét qua gò má của Harry dọa cậu ngay lập tức nhảy bắn lên.
_ Sớm làm thế thì có phải tốt hơn không?
Malfoy tóc vàng nhếch môi đắc ý. Bất kể thế nào thì ở trước mặt Hary Potter, Draco Malfoy chẳng bao giờ sửa đổi được tính tình đểu giả của hắn. Dùng cả chục phút để sửa sang cho mình ngăn nắp từ đầu tới chân, rồi tên Slytherin mới kéo Harry đang trợn tròn hai mắt, trừng trừng coi hắn, dậy.
_ Cho dù từ trước đến nay tao chưa bao giờ chờ mong mày và cái từ “nhã nhặn” có quan hệ gì với nhau, nhưng chí ít mày cũng phải để mình có mặt mũi gặp người khác chớ.
Draco dùng ánh mắt soi mói đánh giá Harry. Một bùa tẩy rửa để làm sạch mọi vết bẩn, một bùa chú khác để biến chiếc áo chùng trên người Harry trở nên phẳng phiu, và cuối cùng là một cái hôn phớt lên môi Harry khi Draco nghiêng người qua.
Nụ hôn này không kéo dài lâu lắm, bởi mấy vị khán giả bị bỏ quên ở ngay cạnh đã bị vét sạch sức chịu đựng – Có một vài tiếng ho khùng khục nhắc nhở vang lên.
_ Hai bồ làm ơn chú ý đây là nơi công cộng, được không?
Ron nghẹn đỏ cả mặt mũi, ném cái nhìn căm tức về phía hai đứa. Còn Hermione thì tỉnh rụi mở cuốn da dê ra, rồi đọc lên bằng cái giọng khô cằn và nhàm chán:
_ “Tên trộm nghịch ngợm đã lấy mất nơ bướm của lòng ta
Hãy giúp ta tìm thấy nó, trước khi mặt trời hiện lên sau rặng núi
Những con người tốt bụng sẽ được đền đáp bằng trứng Phục Sinh.
Tái bút:
Nếu gặp phải rắc rối, hãy phát ra tia sáng màu đỏ.”
Hôm nay là tuần trăng tròn đầu tiên của mùa xuân. Theo cách nói của cụ Dumbledore thì sau bữa tiệc lễ Hội Ma, bọn nó sẽ có thêm một bữa tiệc lễ Phục Sinh(1). Với Harry mà nói, cậu chỉ mong mỏi điều duy nhứt là ông cụ hiệu trưởng đừng có phá hủy bữa tối của cậu một lần nữa.
(1)Lễ Phục Sinh thường được xem là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kitô giáo. Thường diễn ra vào tháng 3 hoặc tháng 4 mỗi năm để tưởng niệm sự kiện chết và phục sinh của Giê-su từ cõi chết sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá.
Theo một phong tục cổ từ những người Ai Cập, Ba Tư (Perse) vào ngày Xuân phân (21/03), bắt đầu một năm mới, bạn bè thường trao đổi cho nhau các quả trứng có tô điểm màu sắc, vì coi đó như là điều tốt lành, vì từ trứng xuất hiện lên sự sống. Đó là trứng Phục Sinh.
Nguồn: wikipedia.
Ron hỏi:
_ Bọn mình làm gì đây?
Harry nhìn hai ngã rẽ trước mặt, trong đầu không có lấy một ý tưởng. Có tiếng lật sách vang lên sột soạt – Hermione chỉ vào một đoạn trong cuốn Hogwarts: Một Lịch sử và đọc to:
_ “…Sau cùng thì họ quyết tâm san bằng một khoảnh đất ngay chính giữa Rừng Cấm. Thời đó người thường còn rất sợ pháp thuật huyền bí và phù thủy thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố và hành hạ, nên chỉ có Rừng Cấm với danh tiếng chết chóc vang xa mới có thể bảo vệ ngôi trường còn chưa kịp thành lập – Giống như một bức tường chở che. Không phải hoài nghi, bốn phù thủy vĩ đại nhứt luôn có thể sáng tạo nên kỳ tích. Cho dù ban đầu có bị lạc đường, nhưng rốt cuộc, họ đã chinh phục được Rừng Cấm…”
Giáo sư Binns đã từng giảng cho tụi nó nghe về quá trình thành lập trường Hogwarts đầy gian khổ, trong đó có cả việc bốn nhà sáng lập đã từng lạc đường trong Rừng Cấm. Cánh rừng hấp dẫn đám học trò luôn tràn ngập hiếu kỳ, ở một ngàn năm trước đã từng là cái tên đầy tai ách. Cho dù là bốn nhà sáng lập vĩ đại cũng từng gặp phải không ít rắc rối ở đây.
Một phán đoán hiện lên trong đầu Hermione.
_ Có lẽ bọn mình phải lựa chọn một trong hai con đường này.
Mục đích của cụ Dumbledore ở bài thi này là muốn các đội lặp lại các trải nghiệm của bốn nhà sáng lập vào một ngàn năm trước. Đương nhiên, ông cụ không thể để học sinh của mình gặp nguy hiểm. Cho nên khi Ron ngập ngừng thò chân chọn một ngả đường, thì có hai con quỷ râu rậm(2) nhảy bổ ra từ lùm cây với nụ cười khúc khích.
_ “Tụi này là quỷ râu rậm, khách quí được hiệu trưởng của mấy người mời tới
Muốn qua ải, phải trả lời đúng câu hỏi của tụi này
Một trong hai đứa tụi này ham thích bốc phét hết lần này tới lần khác, là con quỷ chuyên nói láo
Đứa còn lại thành thật đáng tin, là con quỷ chân thành.”
Hai con quỷ râu rậm tí hon mặc áo khoác màu xanh làm bằng lá cây tươi, xoay tròn một vòng, rồi cười khanh khách đưa ra câu hỏi cho bốn đứa:
_ Mấy người chỉ được hỏi tụi này một câu thôi. Còn rẽ đường nào là do mấy người tự chọn.
(2) Quỷ râu rậm (Leprechaun hay Clauricorn) là một loài sinh vật huyền bí ranh mãnh nhưng không nguy hiểm. Chúng cao sáu inch, thường mặc quần áo làm bằng lá cây, thức ăn là thực vật. Quỷ râu rậm rất thích thu hút sự chú ý của Muggle, ham chơi khăm người ta, có tài biến ra tiền vàng (thường là Galleon). Xuất hiện lần đầu tiên ở tập 4, quỷ râu rậm là linh vật của đội Ái Nhĩ Lan ở trận chung kết Cup Quidditch Thế Giới.
_ Chỉ được hỏi một câu thôi à?
Hermione vuốt cằm suy tư. Câu hỏi này nhìn qua thì thiệt khó, nhưng lại là mánh lới quen thuộc của mấy trò trinh thám Muggle. Thế rồi, cô nở nụ cười đắc thắng.
_ Rẽ hướng nào mới đúng?
Có người – Ron dành cơ hội hỏi trước, trong ánh mắt không thể tin nổi của tụi bạn. Ngay lập tức, cả đám đồng loạt la toáng lên:
_ Câm mồm!
Đáng tiếc là muộn rồi. Hai con quỷ râu rậm khoái trá vỗ tay rào rạt. Trong tiếng cười hí hửng, mỗi đứa chỉ tay về một hướng.
_ Đường này nè.
Vừa nói xong, chúng lại phá lên cười lớn hơn nữa. Bởi vì thiệt rõ ràng, quân địch đã bị nốc ao.
_ Ron ơi, bồ là đồ ngu!
Draco thì khinh miệt nói:
_ Đần hết biết!
Hắn tiến lên trước phản đối hai con quỷ râu rậm.
_ Câu vừa nãy không được tính. Bọn tao còn chưa thống nhất có hỏi câu đó hay không.
_ Tụi này không có quan tâm nhé. Tụi này chỉ biết mấy người được hỏi một câu duy nhứt thôi.
Draco xảo quyệt đáp trả:
_ Phải rồi. Nhưng mà Ron đâu có hỏi bọn mi câu đó, nó hỏi tụi này cơ mà. Đúng không, Ron?
Trước cái giọng điệu lè nhè quen thuộc, Ron gượng gạo gật đầu, đổi lấy đám quỷ râu rậm nổi cơn thịnh nộ. Nhưng không có cách nào, bởi vì Ron đâu có nói rõ ràng là cậu hỏi ai. Sau đó, cô gái lập tức giải câu đố. Cô chọn đứng ở cạnh con quỷ râu rậm bên phải, rồi chỉ vào con đường đằng sau lưng nó, và hỏi:
_ Đồng bọn của mi có nói cho bọn này biết con đường này là đúng không?
Nếu con quỷ râu rậm mà Hermione hỏi là quỷ chân thành, thì con còn lại chính là quỷ nói láo. Con quỷ nói láo sẽ đưa ra đáp án trái ngược. Mà nếu Hermione hỏi phải con quỷ nói láo, thì nó nhất định sẽ giấu diếm đáp án của con quỷ thành thực. Như vậy, nó cũng sẽ đưa ra đáp án trái ngược.
_ Phải.
Trong tiếng đáp lời khô cằn của quỷ râu rậm, bốn đứa rẽ sang hướng còn lại.
Vượt qua cửa ải nhìn như khó nhằn này, Hermione nhận được một mô hình con ó. Trên bề mặt mô hình có ghi một câu đố:
Con ó bay lượn trên trời dùng cái gì để bắt mồi?
~
Con đường mòn quanh co, khúc khuỷu dẫn chúng vào sâu bên trong Rừng Cấm. Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua tầng tầng lớp lớp cành lá tươi non của mùa xuân, tạo thành những vết cắt loang lổ. Mấy đứa không lạ gì chốn này, bởi vì đây là một trong những con đường quen thuộc của lão Hagrid từ căn chòi vô trong Rừng Cấm. Hermione ra sức bới tung cuốn sách để tìm kiếm chút ít manh mối. Và rồi ánh mắt của cô dừng lại ở một đoạn này
“Nhưng rồi Slytherin vẫn bỏđi. Trong một đêm mưa, ông yên lặng rời khỏi Hogwarts. Không có ai biết ông đãđi đâu. Mọi chuyện ập đến đột ngột như vậy, một trong bốn cái chân của chiếcghế đặt Nón phân loại biến mất. Lời đồn đại nổi lên khắp nơi, bao gồm cả cuộc khủng hoảng về Phòng chứa Bí mật làm cho tòa thành Hogwarts vừa mới được xây dựng lên như con thuyền nhỏ lao đao ngoài biển lớn, dễ dàng bị lật úp bất cứ giây phút nào. Những hậu duệ như chúng ta không thể biết được nguyên cớ làm sao thành vậy, bởi vì lịch sử lâu đời đã bị thời gian che dấu. Nhưng may mắn là trong những bản ghi chép của bốn nhà sáng lập sinh thời, đã nói cho chúng ta biết: ba người bạn năm đó vẫn luôn chờđợi Slytherin trở về…”
Hermione lật đến trang cuối cùng, rồi đọc hết cả đoạn này cũng không kiếm được bất cứ thông tin nào bổ ích. Cô cau mày thiệt chặt. Lựa theo mục đích của cụ Dumbledore để suy luận thì cô đã đoán được không ít, nhưng vẫn chưa đủ để bốn đứa vượt qua tình cảnh bế tắc này. Cả bọn càng lúc càng vào sâu tít, và giờ thì lối mòn đã bị cây rậm che bít. Bọn nó thật sự mất phương hướng rồi.
Harry và Draco mới đi lùng sục xung quanh trở về.
_ Không thấy gì hết.
Hermione cũng chẳng còn cách nào. Cô gấp cuốn sách lại rồi đứng lên. Nhưng đúng lúc này, những tiếng la hét thất thanh, dồn dập vang lên. Bụi cây đối diện với ba đứa phát ra rung động. Ngay sau đó là cậu chàng tóc đỏ vẻ mặt kinh hoàng chạy vọt từ đó ra.
_ Chạy! Chạy mau lên!
Đằng sau cậu ta là một con bạch kỳ mã(3) trông như mới thành niên, đang phi những cái móng khỏe mạnh. Nó thở hổn hển phun ra từng luồng hơi nóng bỏng, còn móng chân thì cứ gõ xuống mặt đất một cách sốt ruột và cáu kỉnh. Đương nhiên, tên đầu sỏ chọc nó không khoái chính là cậu chàng tóc đỏ.
(3) Bạch kỳ mã là một con vật huyền bí và linh thiêng ở trong Khu rừng cấm (Forbidden Forest) của trường Hogwarts. Lông đuôi của nó có thể dùng để chế tạo đũa phép. Sừng và lông đuôi thường được dùng trong môn Độc dược. Máu của nó màu bạc, nó di chuyển rất nhanh nhẹn.
Bạch kỳ mã là một con vật đẹp và buồn: chân dài thon thả, bờm màu ngọc trai.
Máu bạch kỳ mã có thể làm cho người ta bất tử, dù cái chết đã kề cận. Nhưng bù lại nếu một người giết bạch kỳ mã có thể bị ghét bỏ suốt phần đời còn lại khi máu bạch kì mã chạm vào môi hắn.
Nguồn: wikipedia.
Khóe miệng của Harry run rẩy.
_ Mình nghĩ tụi mình tìm được cái nơ bướm rồi.
Trong lòng cậu nảy sinh loại cảm xúc vô lực, không nỡ nhìn thẳng. Bởi vì ở ngay trước mặt cậu đây thôi, trên chiếc sừng của con bạch kỳ mã hung dữ đang đuổi theo Ron chạy loạn xì ngậu, có buộc một chiếc nơ bướm màu hồng chấm bi.
Cậu chàng tóc đỏ bị đuổi cho chạy tán loạn, phải phát cáu với ba đứa bạn dám nhắm mắt làm ngơ với tình cảnh của mình. Ron nổi cơn thịnh nộ như con trâu đực bị chọc giận. Tiếng gào xé rách họng của Ron làm cho ba đứa còn lại phải sửng sốt.
_ Quỷ tha ma bắt, mấy bồ mau giúp mình đi! Mấy bồ không thể như vầy được! Làm sao mà quá đáng thế!
Đối mặt với những chỉ trích ùn ùn phát ra từ miệng của Ron chẳng khác gì một bé gái, Harry hết sức hoang mang. Cậu thì thào:
_ Bồ ấy bị gì vậy trời?
Hermione nhìn thoáng qua chiếc lá còn vương trên vạt áo trước của Ron, quả quyết đáp:
_ Chắc là chứng cuồng loạn rồi. Ron đã ăn phải lá cây Alihotsy(4). Bọn mình cần Glumbumble(5), mật đường của chúng có thể trị loại bệnh này.
(4) Alihotsy (còn được gọi là cây Hyena) là một giống cây pháp thuật. Lá của cây có thể gây kích động và những tiếng cười không thể kiểm soát được, là thành phần trong Độc dược gây cười.
(Nguồn: Alihotsy Alihotsy Draught)
(5) Bộ Pháp Thuật phân loại: XXX
Glumbumble (thuộc Bắc Âu) là một loài côn trùng có lớp lông bao phủ màu xám có thể bay tiết ra mật đường được dùng như một thứ thuốc giải độc cho chứng rối loạn thần kinh – hậu quả của việc ăn lá Alihotsy. Chúng hay tàn phá tổ ong, gây ảnh hưởng tàn khốc lên mật ong. Tổ của Glumbumble hay ở những nơi tối tăm và tách biệt như thân cây rỗng và hang động. Chúng ăn cây tầm ma.
Hermione đau đầu bóp trán, chẳng hiểu vì sao cái cậu Ron này lại chọc phải bạch kỳ mã. Cô vắt óc nghĩ cách xoa dịu con bạch kỳ mã nóng nảy này. Khác hẳn với bề ngoài dịu ngoan, những loại sinh vật huyền bí và thuần khiết có tánh khí khó chịu. Nhất là đối với các phù thủy nam, chúng chỉ ước né cho thiệt xa.
Xem ra không còn cách nào khác…
Cây đũa phép trong tay run lên. Gần như trong cùng một lúc, đũa phép của Draco và Hermione bắn ra luồng sáng màu đỏ rực. Harry cuống quýt ngăn cản:
_ Đừng!
Nhưng một trong hai bùa choáng đã đánh trúng con bạch kỳ mã. Cơ thể to lớn của nó run bắn lên nhưng không hề ngã gục. Các sinh vật huyền bí có làn da kháng pháp thuật rất mạnh. Nhất là với sinh vật đặc biệt như bạch kỳ mã, tấn công chúng không phải là lựa chọn sáng suốt. Bạch kỳ mã bị chọc giận chỉ chuệch choạng đôi chút. Vài giây sau nó đã vượt qua cảm giác choáng váng, và rốt cuộc chịu bỏ rớt cái cậu tóc đỏ chỉ biết la hét lảm nhảm, để xông thẳng về phía bên này.
Ngay khi con bạch kỳ mã sắp đâm vào người Harry thì có một cái gì màu trắng bạc, một cái gì đó khổng lồ, bùng ra từ đầu cây đũa phép của cậu. Vị Thần Hộ mệnh là hiện hình của tất cả những hy vọng, hạnh phúc và khát vọng sống, giống như làn khói màu bạc vây quanh con bạch kỳ mã. Những sợi tơ mảnh dẻ tỏa ra cảm xúc bình yên lạ lùng.
_ Cừ thật.
Harry thì thào một tiếng rồi thử vươn tay chạm khẽ lên đầu con bạch kỳ mã. Một thứ quả màu xanh được triệu tập bay vào lòng bàn tay cậu. Đó là loại quả bạch kỳ mã yêu thích nhứt, tươi mọng và tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Đối mặt với món ngon hấp dẫn, sinh vật đẹp đẽ ấy hiền lành chớp mắt một cái. Và rồi nó dùng cái sừng nhọn cụng nhẹ vào trán của Harry. Thế là trong sự ngầm cho phép của con bạch kỳ mã, Harry gỡ chiếc nơ bướm của ông cụ hiệu trưởng xuống.
Có một tờ giấy rớt xuống theo cái nơ bướm. Trên đó viết rằng
Lời chúc phúc đến từ bạch kỳ mã có thể giúp đỡ dũng sĩ vượt qua cửa ải chông gai.
Ngay sau đó, một mô hình lửng con không biết từ đâu ra nhảy vô lòng bàn tay của Harry và liếm tay cậu.
Lại là một câu đố nữa
Lửng con thích giấu chiến lợi phẩm ở đâu?
~
N.Linh: Chapter này ngâm lâu quá. Tại mình mần xong rồi mà chưa tra hết mấy cái chú thích, nên chưa post được. Tuần trước nhà mình cũng có việc bận nữa. Aizz, lý do nhiều chỉ mong chị em thông cảm giùm mình. Hix!
Mình có lập một fb cá nhân chuyên cập nhật thời gian post truyện. Các bạn kết bạn với mình để theo dõi cho tiện hơn nhé.
Bình luận facebook