-
Chương 44
Nhưng hắn hứa với Liễu Thư Ngạn như thế nào?
À, hắn phải chặt đào hoa cho hắn ta.
Hơn nữa suy nghĩ một chút, chưa chắc Liễu Thư Ngạn đã thích Tần Bồng, hắn trêu chọc lung tung, đến lúc đó uyên ương thành nghiệt duyên cũng không phải chuyện tốt.
Vì thế hắn giả vờ nghe không hiểu lời Tần Bồng nói, rồi nói với nàng: “Công chúa, trở về nghỉ một chút đi.”
Tần Bồng khịt khịt mũi, buông “Liễu Thư Ngạn” ra.
Người này không tiếp lời nàng nói, ở một khía cạnh nào đó cũng thể hiện rõ thái độ của hắn. Nhưng Tần Bồng chưa bao giờ là người dễ dàng lùi bước, nam nhân nàng coi trọng, không có lý do chưa theo đuổi đã buông tay.
Nàng thoát khỏi vòng tay “Liễu Thư Ngạn”, lau nước mắt, khôi phục bộ dáng thường ngày, cười nói với “Liễu Thư Ngạn”: “Làm phiền Thái phó rồi.”
Tần Thư Hoài gật đầu, ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay Tần Bồng, không chút lưu tình hỏi: “Công chúa xung đột với Thái hậu?”
Tần Bồng cười nói: “Không có. Chỉ là bệ hạ bị bệnh, mẫu thân bị vài nô tài châm ngòi nên đã tức giận với ta.”
“Công chúa xử lý tốt rồi?”
“Ừm.” Tần Bồng chuyển ánh mắt, rơi trên người Tần Thư Hoài, lại nói: “Tại sao giờ này Thái phó lại vào cung?”
“Nghe nói bệ hạ bị bệnh, Thái hậu gọi Công chúa trở về, việc này do ta đề nghị, không có lý do gì mà Công chúa phải một mình gánh chịu.”
Tần Thư Hoài đã sớm chuẩn bị tốt lý do, nhưng mà điểm mấu chốt của Tần Bồng lại rơi vào chuyện khác: “Tin tức của Thái phó thật nhanh nhẹn.”
Tần Thư Hoài cũng không thấy xấu hổ, thong dong cười nói: “Nội viện thâm cung này, từ trước đến nay không bao giờ giấu được tin tức, điều Công chúa muốn nói là?”
Tần Bồng gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, nếu nói Liễu Thư Ngạn không sắp xếp ai trong cung thì nàng mới không tin.
Dọc đường hai người nói chuyện phiếm, đợi khi đến cửa, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng nói: “Công chúa bảo Thái y xem tay đi, nếu như để lại vết sẹo, sợ Công chúa lại không vui.”
Nghe Tần Thư Hoài nói, lúc này Tần Bồng mới nhớ tới vết thương trên tay nàng, tùy tiện nói: “Không có chuyện gì lớn, Thái phó không cần lo lắng.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn kéo tay nàng qua, móc trong ngực ra một chiếc khăn, quấn lên vết thương cho Tần Bồng, vừa quấn vết thương vừa nói: “Dù sao Công chúa cũng là một cô nương, thật sự để lại sẹo sẽ hối hận không kịp.”
Tần Bồng nghe lời của hắn, tựa như khi mười mấy tuổi được Tần Thư Hoài cưng chiều trên tay, nàng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên thấy ánh mắt nàng, có chút nghi hoặc: “Công chúa nhìn gì vậy?”
“Liễu Thư Ngạn.” Tần Bồng mỉm cười lên: “Ta có chỗ nào không tốt, ngươi nói cho ta nhé?”
Tần Thư Hoài cười cười, hắn không dứt khoát cự tuyệt.
Tần Bồng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, hay nói cách khác người giống Triệu Bồng hắn đều sẽ cảm thấy tốt.
Hắn nghĩ, chưa chắc Tần Bồng sẽ ghét tính cách của Liễu Thư Ngạn, cự tuyệt quả quyết như vậy thì lỡ như Liễu Thư Ngạn thích, không phải sẽ hối hận không kịp sao?
Vì thế hắn lắc đầu nói: “Chỗ nào của Công chúa cũng tốt, chỉ là ta và người chưa hiểu kỹ nhau, đợi một thời gian nữa được không?”
“Dù sao thì loại chuyện này nên để nam tử chủ động mở miệng. Nếu như ta xác định tâm ý, tự nhiên ta sẽ nói với Công chúa.”
Tần Bồng gật đầu, nàng thu tay lại, ánh mắt kiên định: “Liễu Thư Ngạn, ta nhất định sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện làm phò mã!”
Tần Thư Hoài cười mà không nói, dường như đang nhìn một đứa trẻ. Tần Bồng xoay người sang chỗ khác, trở về tẩm điện của mình, nằm ở trên giường vùi cả người vào trong gối.
Tuy rằng lúc nói thì son sắt, nhưng từ góc độ trải nghiệm tình yêu, thật ra kinh nghiệm tình yêu của nàng cằn cỗi đến đáng sợ, cơ bản đều trên người Tần Thư Hoài.
Tần Bồng nằm bò, cũng không biết có chuyện gì mà cười thành tiếng.
Bạch Chỉ đang đốt hương cho Tần Bồng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng ngốc nghếch của nàng, lạnh nhạt nói: “Coi trọng Liễu Thái phó?”
“Không phải coi trọng từ rất lâu rồi sao?”
“Quyết định coi trọng khác với coi trọng.”
Bạch Chỉ đốt hương, lập tức chuẩn bị rời đi. Tần Bồng ngẩng đầu lên, sáng mắt nói: “Đừng, ngươi đừng đi,.Bạch Chỉ, ngươi lại đây.”
Nói xong, Tần Bồng động đậy, vỗ mép giường của mình: “Tới đây, ngươi ngủ với ta, ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
Bạch Chỉ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng mà ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, nàng ấy đột nhiên cảm thấy giống như Triệu Bồng ngồi ở mép giường năm đó.
Mặc dù trên danh nghĩa nàng ấy là thị nữ của Triệu Bồng, nhưng mà thật ra nàng ấy đã đi theo Triệu Bồng từ nhỏ, giữa hai nàng không phân chia chủ tớ, vẫn luôn là tỷ muội thân thiết.
Khi còn nhỏ ở lãnh cung, mùa đông rét lạnh, các nàng thường xuyên chen chúc trong ổ chăn. Sau này quen dần, rời khỏi lãnh cung, có khi ban đêm Triệu Bồng có tâm sự cũng như thế này, vỗ ván giường, gọi nàng ấy: “Bạch Chỉ, ngươi lại đây, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
Triệu Bồng nói rất nhiều, khi đó ngoại chuyện vặt vãnh trong cung ra, còn lại đều là về Tần Thư Hoài.
Nàng ấy từng bước nhìn Triệu Bồng trở nên dáng vẻ không tim không phổi, nhưng nàng ấy cũng nhớ rất rõ, rất lâu rất lâu trước đây, hai tiểu cô nương nằm trên giường chủ đề đều về nam tử không địa vị tới từ phương Nam kia.
Nàng ấy nhất thời không đành lòng cự tuyệt, xụ mặt tới mép giường, cởi áo khoác nằm lên.
Trong chăn bông thật ấm áp, nàng ấy cũng không biết năng lượng Tần Bồng đến từ đâu mà có thể nói nhiều như vậy.
Đại khái đều phát tiết cảm tưởng của mình với Liễu Thư Ngạn, người này tốt, tốt ở đâu.
Bạch Chỉ nghe tới nghe lui, có loại ảo giác bản thân quay trở về năm 13 tuổi.
Nàng ấy có chút khốn đốn, gian nan mở mắt nói: “Công chúa, người đã 25 tuổi rồi, từng gả cho người ta rồi, hôn sự người nên tính liên hôn thế nào, chứ không phải thích hay không thích. Hiện tại còn nghĩ chuyện như vậy có phải người quá ngây thơ rồi không?”
Tần Bồng cười cười, nhìn Bạch Chỉ trước mặt đang khó chịu trợn mắt, giọng nói của nàng dịu dàng: “Bạch Chỉ, ngươi thích Hạ Hầu Nhan không?”
Bạch Chỉ không nói chuyện nhưng gật đầu.
Nàng ấy thích Hạ Hầu Nhan, thế gia công tử xuất thân quý tộc kia. Vốn dĩ dựa vào thân phận của nàng ấy, không có khả năng gả cho Hạ Hầu Nhan, năm đó Triệu Bồng biết nàng ấy thích hắn, thế là đã liều mạng nghĩ cách, từng bước lên kế hoạch để nàng ấy gả đến Hạ gia.
“Gả cho người mình thích, phải trả giá.”
Sự trả giá của nàng ấy chính là phải ở lại Bắc Yến vì Hầu Nhan, vĩnh viễn mất đi Triệu Bồng.
Tần Bồng nằm ngửa, nghe được cảnh cáo trong lời nói của nàng ấy, chậm rãi nói: “Đương nhiên ta biết phải trả giá.”
“Bạch Chỉ, thật ra ta rất thích từ ngây thơ này.”
“Bước qua bóng tối, nhìn thấy tuyệt vọng, biết thế giới khủng khiếp đến nhường nào, nhưng vẫn mang trái tim lúc đầu, trước sau như một. Không vì thù hận che mờ đôi mắt, không vướng vào oán hận, cái này gọi là ngây thơ.”
“Ngây thơ như vậy, ta rất thích.”
“Mà có lương thiện nhưng không biết gì cả, đó chỉ là ngu ngốc mà thôi.”
Lúc nói ra những lời này, Bạch Chỉ đã từ từ chìm vào giấc ngủ, Tần Bồng nhìn trần nhà, cảm thấy yên lặng.
Nàng cảm thấy mình giống những gì Phật gia Đạo gia đã nói, dùng nhiều lần luân hồi và tử vong để thấu hiểu đạo lý và chân lý của cuộc sống.
Nàng từng thấy bóng tối, từng bước qua tuyệt vọng, oán hận mê mang, cuối cùng tới ngày hôm nay, có thể ứng phó với mọi thứ một cách tự nhiên.
Ngay cả khi đối mặt với Tần Thư Hoài, người đã giết nàng ba lần, nàng vẫn có thể giữ khoảng cách và trái tim bình thường, không bị hắn quấy rầy đến cuộc sống.
Nàng nhắm mắt lại, nắm lấy tay Bạch Chỉ, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Mà Tần Thư Hoài trở về phủ đệ của mình, sau khi ngủ một giấc, bắt đầu xử lý chuyện của hắn và Liễu Thư Ngạn.
Giang Xuân bắt con bồ câu đưa thư, nói với Tần Thư Hoài: “Liễu đại nhân gửi thư, hắn đã điều tra xong, bảy ngày sau sẽ tới.”
Ngòi bút của Tần Thư Hoài hơi dừng lại, sau đó hắn gật đầu nói: “Biết rồi.”
Liễu Thư Ngạn sắp trở lại, hắn không còn nhiều thời gian, sau khi nghĩ sự tin tưởng và hảo cảm của Tần Bồng về “Liễu Thư Ngạn” không sai biệt lắm, hắn cần một cơ hội để vạch trần chuyện này.
Tần Thư Hoài đang suy nghĩ đến cơ hội này thì ngày hôm sau, Tần Bồng gửi thư cho hắn, hỏi chuyện Lục Hữu.
Lúc này Tần Thư Hoài mới phản ứng lại, hắn vẫn chưa đưa Lục Hữu qua đó.
Nghĩ nghĩ, Tần Thư Hoài lập tức ngẩng đầu, nói với Giang Xuân: “Bảo Triệu Nhất đưa bái thiếp cho Tần Bồng, buổi chiều ngày mai hắn sẽ tới cửa viếng thăm.”
Giang Xuân đáp lời, Tần Thư Hoài đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đi gặp Lục Hữu lần nữa.”
À, hắn phải chặt đào hoa cho hắn ta.
Hơn nữa suy nghĩ một chút, chưa chắc Liễu Thư Ngạn đã thích Tần Bồng, hắn trêu chọc lung tung, đến lúc đó uyên ương thành nghiệt duyên cũng không phải chuyện tốt.
Vì thế hắn giả vờ nghe không hiểu lời Tần Bồng nói, rồi nói với nàng: “Công chúa, trở về nghỉ một chút đi.”
Tần Bồng khịt khịt mũi, buông “Liễu Thư Ngạn” ra.
Người này không tiếp lời nàng nói, ở một khía cạnh nào đó cũng thể hiện rõ thái độ của hắn. Nhưng Tần Bồng chưa bao giờ là người dễ dàng lùi bước, nam nhân nàng coi trọng, không có lý do chưa theo đuổi đã buông tay.
Nàng thoát khỏi vòng tay “Liễu Thư Ngạn”, lau nước mắt, khôi phục bộ dáng thường ngày, cười nói với “Liễu Thư Ngạn”: “Làm phiền Thái phó rồi.”
Tần Thư Hoài gật đầu, ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay Tần Bồng, không chút lưu tình hỏi: “Công chúa xung đột với Thái hậu?”
Tần Bồng cười nói: “Không có. Chỉ là bệ hạ bị bệnh, mẫu thân bị vài nô tài châm ngòi nên đã tức giận với ta.”
“Công chúa xử lý tốt rồi?”
“Ừm.” Tần Bồng chuyển ánh mắt, rơi trên người Tần Thư Hoài, lại nói: “Tại sao giờ này Thái phó lại vào cung?”
“Nghe nói bệ hạ bị bệnh, Thái hậu gọi Công chúa trở về, việc này do ta đề nghị, không có lý do gì mà Công chúa phải một mình gánh chịu.”
Tần Thư Hoài đã sớm chuẩn bị tốt lý do, nhưng mà điểm mấu chốt của Tần Bồng lại rơi vào chuyện khác: “Tin tức của Thái phó thật nhanh nhẹn.”
Tần Thư Hoài cũng không thấy xấu hổ, thong dong cười nói: “Nội viện thâm cung này, từ trước đến nay không bao giờ giấu được tin tức, điều Công chúa muốn nói là?”
Tần Bồng gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, nếu nói Liễu Thư Ngạn không sắp xếp ai trong cung thì nàng mới không tin.
Dọc đường hai người nói chuyện phiếm, đợi khi đến cửa, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng nói: “Công chúa bảo Thái y xem tay đi, nếu như để lại vết sẹo, sợ Công chúa lại không vui.”
Nghe Tần Thư Hoài nói, lúc này Tần Bồng mới nhớ tới vết thương trên tay nàng, tùy tiện nói: “Không có chuyện gì lớn, Thái phó không cần lo lắng.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn kéo tay nàng qua, móc trong ngực ra một chiếc khăn, quấn lên vết thương cho Tần Bồng, vừa quấn vết thương vừa nói: “Dù sao Công chúa cũng là một cô nương, thật sự để lại sẹo sẽ hối hận không kịp.”
Tần Bồng nghe lời của hắn, tựa như khi mười mấy tuổi được Tần Thư Hoài cưng chiều trên tay, nàng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên thấy ánh mắt nàng, có chút nghi hoặc: “Công chúa nhìn gì vậy?”
“Liễu Thư Ngạn.” Tần Bồng mỉm cười lên: “Ta có chỗ nào không tốt, ngươi nói cho ta nhé?”
Tần Thư Hoài cười cười, hắn không dứt khoát cự tuyệt.
Tần Bồng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, hay nói cách khác người giống Triệu Bồng hắn đều sẽ cảm thấy tốt.
Hắn nghĩ, chưa chắc Tần Bồng sẽ ghét tính cách của Liễu Thư Ngạn, cự tuyệt quả quyết như vậy thì lỡ như Liễu Thư Ngạn thích, không phải sẽ hối hận không kịp sao?
Vì thế hắn lắc đầu nói: “Chỗ nào của Công chúa cũng tốt, chỉ là ta và người chưa hiểu kỹ nhau, đợi một thời gian nữa được không?”
“Dù sao thì loại chuyện này nên để nam tử chủ động mở miệng. Nếu như ta xác định tâm ý, tự nhiên ta sẽ nói với Công chúa.”
Tần Bồng gật đầu, nàng thu tay lại, ánh mắt kiên định: “Liễu Thư Ngạn, ta nhất định sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện làm phò mã!”
Tần Thư Hoài cười mà không nói, dường như đang nhìn một đứa trẻ. Tần Bồng xoay người sang chỗ khác, trở về tẩm điện của mình, nằm ở trên giường vùi cả người vào trong gối.
Tuy rằng lúc nói thì son sắt, nhưng từ góc độ trải nghiệm tình yêu, thật ra kinh nghiệm tình yêu của nàng cằn cỗi đến đáng sợ, cơ bản đều trên người Tần Thư Hoài.
Tần Bồng nằm bò, cũng không biết có chuyện gì mà cười thành tiếng.
Bạch Chỉ đang đốt hương cho Tần Bồng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng ngốc nghếch của nàng, lạnh nhạt nói: “Coi trọng Liễu Thái phó?”
“Không phải coi trọng từ rất lâu rồi sao?”
“Quyết định coi trọng khác với coi trọng.”
Bạch Chỉ đốt hương, lập tức chuẩn bị rời đi. Tần Bồng ngẩng đầu lên, sáng mắt nói: “Đừng, ngươi đừng đi,.Bạch Chỉ, ngươi lại đây.”
Nói xong, Tần Bồng động đậy, vỗ mép giường của mình: “Tới đây, ngươi ngủ với ta, ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
Bạch Chỉ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng mà ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, nàng ấy đột nhiên cảm thấy giống như Triệu Bồng ngồi ở mép giường năm đó.
Mặc dù trên danh nghĩa nàng ấy là thị nữ của Triệu Bồng, nhưng mà thật ra nàng ấy đã đi theo Triệu Bồng từ nhỏ, giữa hai nàng không phân chia chủ tớ, vẫn luôn là tỷ muội thân thiết.
Khi còn nhỏ ở lãnh cung, mùa đông rét lạnh, các nàng thường xuyên chen chúc trong ổ chăn. Sau này quen dần, rời khỏi lãnh cung, có khi ban đêm Triệu Bồng có tâm sự cũng như thế này, vỗ ván giường, gọi nàng ấy: “Bạch Chỉ, ngươi lại đây, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
Triệu Bồng nói rất nhiều, khi đó ngoại chuyện vặt vãnh trong cung ra, còn lại đều là về Tần Thư Hoài.
Nàng ấy từng bước nhìn Triệu Bồng trở nên dáng vẻ không tim không phổi, nhưng nàng ấy cũng nhớ rất rõ, rất lâu rất lâu trước đây, hai tiểu cô nương nằm trên giường chủ đề đều về nam tử không địa vị tới từ phương Nam kia.
Nàng ấy nhất thời không đành lòng cự tuyệt, xụ mặt tới mép giường, cởi áo khoác nằm lên.
Trong chăn bông thật ấm áp, nàng ấy cũng không biết năng lượng Tần Bồng đến từ đâu mà có thể nói nhiều như vậy.
Đại khái đều phát tiết cảm tưởng của mình với Liễu Thư Ngạn, người này tốt, tốt ở đâu.
Bạch Chỉ nghe tới nghe lui, có loại ảo giác bản thân quay trở về năm 13 tuổi.
Nàng ấy có chút khốn đốn, gian nan mở mắt nói: “Công chúa, người đã 25 tuổi rồi, từng gả cho người ta rồi, hôn sự người nên tính liên hôn thế nào, chứ không phải thích hay không thích. Hiện tại còn nghĩ chuyện như vậy có phải người quá ngây thơ rồi không?”
Tần Bồng cười cười, nhìn Bạch Chỉ trước mặt đang khó chịu trợn mắt, giọng nói của nàng dịu dàng: “Bạch Chỉ, ngươi thích Hạ Hầu Nhan không?”
Bạch Chỉ không nói chuyện nhưng gật đầu.
Nàng ấy thích Hạ Hầu Nhan, thế gia công tử xuất thân quý tộc kia. Vốn dĩ dựa vào thân phận của nàng ấy, không có khả năng gả cho Hạ Hầu Nhan, năm đó Triệu Bồng biết nàng ấy thích hắn, thế là đã liều mạng nghĩ cách, từng bước lên kế hoạch để nàng ấy gả đến Hạ gia.
“Gả cho người mình thích, phải trả giá.”
Sự trả giá của nàng ấy chính là phải ở lại Bắc Yến vì Hầu Nhan, vĩnh viễn mất đi Triệu Bồng.
Tần Bồng nằm ngửa, nghe được cảnh cáo trong lời nói của nàng ấy, chậm rãi nói: “Đương nhiên ta biết phải trả giá.”
“Bạch Chỉ, thật ra ta rất thích từ ngây thơ này.”
“Bước qua bóng tối, nhìn thấy tuyệt vọng, biết thế giới khủng khiếp đến nhường nào, nhưng vẫn mang trái tim lúc đầu, trước sau như một. Không vì thù hận che mờ đôi mắt, không vướng vào oán hận, cái này gọi là ngây thơ.”
“Ngây thơ như vậy, ta rất thích.”
“Mà có lương thiện nhưng không biết gì cả, đó chỉ là ngu ngốc mà thôi.”
Lúc nói ra những lời này, Bạch Chỉ đã từ từ chìm vào giấc ngủ, Tần Bồng nhìn trần nhà, cảm thấy yên lặng.
Nàng cảm thấy mình giống những gì Phật gia Đạo gia đã nói, dùng nhiều lần luân hồi và tử vong để thấu hiểu đạo lý và chân lý của cuộc sống.
Nàng từng thấy bóng tối, từng bước qua tuyệt vọng, oán hận mê mang, cuối cùng tới ngày hôm nay, có thể ứng phó với mọi thứ một cách tự nhiên.
Ngay cả khi đối mặt với Tần Thư Hoài, người đã giết nàng ba lần, nàng vẫn có thể giữ khoảng cách và trái tim bình thường, không bị hắn quấy rầy đến cuộc sống.
Nàng nhắm mắt lại, nắm lấy tay Bạch Chỉ, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Mà Tần Thư Hoài trở về phủ đệ của mình, sau khi ngủ một giấc, bắt đầu xử lý chuyện của hắn và Liễu Thư Ngạn.
Giang Xuân bắt con bồ câu đưa thư, nói với Tần Thư Hoài: “Liễu đại nhân gửi thư, hắn đã điều tra xong, bảy ngày sau sẽ tới.”
Ngòi bút của Tần Thư Hoài hơi dừng lại, sau đó hắn gật đầu nói: “Biết rồi.”
Liễu Thư Ngạn sắp trở lại, hắn không còn nhiều thời gian, sau khi nghĩ sự tin tưởng và hảo cảm của Tần Bồng về “Liễu Thư Ngạn” không sai biệt lắm, hắn cần một cơ hội để vạch trần chuyện này.
Tần Thư Hoài đang suy nghĩ đến cơ hội này thì ngày hôm sau, Tần Bồng gửi thư cho hắn, hỏi chuyện Lục Hữu.
Lúc này Tần Thư Hoài mới phản ứng lại, hắn vẫn chưa đưa Lục Hữu qua đó.
Nghĩ nghĩ, Tần Thư Hoài lập tức ngẩng đầu, nói với Giang Xuân: “Bảo Triệu Nhất đưa bái thiếp cho Tần Bồng, buổi chiều ngày mai hắn sẽ tới cửa viếng thăm.”
Giang Xuân đáp lời, Tần Thư Hoài đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đi gặp Lục Hữu lần nữa.”
Bình luận facebook