Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 283: Kẻ Phản Bội Không Nên Có Kết Cục Tốt Đẹp
Giọng điệu của Phương Mê vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt Trần Hi Quang hiện lên vẻ kinh hãi.
"Anh. . ."
Vẻ mặt Phương Mê vẫn như cũ, nhưng đôi mắt bạc đã lạnh lùng rồi.
"Hồi đó, ngươi phản bội anh trai của ta!"
Trần Hi Quang ngẫm lại, há to miệng kêu lên, trước khi hắn lên tiếng, Phương Mê đã đưa tay lên bóp chặt cổ hắn.
"Kẻ phản bội không nên có kết cục tốt đẹp, ta muốn ngươi đau đến chết đi sống lại!"
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Trần Hi Quang hô hấp càng ngày càng gấp, Phương Mê buông ngón tay ra, hắn đã không thể kêu lên.
Kéo lại khẩu trang về vị trí ban đầu, anh ta bình tĩnh cầm khay lên, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc rời đi, còn không quên nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi vệ sĩ, bên kia cũng lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta.
. . .. . .
Phòng họp.
“Được!” Chủ nhiệm Chu hít sâu một hơi đưa ra quyết định cuối cùng, “Nếu như không có phản đối gì khác, chúng ta sẽ tiến hành theo phương pháp của bác sĩ Đường.”
Vừa dứt lời, một y tá chạy vào.
"Chủ nhiệm Chu, không xong rồi, Trần Hi Quang ở phòng 409, huyết áp đang tụt rất nhanh!"
"Tôi lập tức đến ngay!"
Chủ nhiệm Chu lập tức đứng dậy, lao ra khỏi cửa phòng họp.
Các bác sĩ trong đó có Bùi Vân Khinh cũng vội vàng ra ngoài cùng đi theo.
Mọi người đi qua hành lang, chủ nhiệm Chu là người đầu tiên xông vào phòng 409, Bùi Vân Khinh và những người khác theo sau.
Trong phòng bệnh Trần Hi Quang, người vừa mới phẫu thuật dạ dày, đang co giật dữ dội, hô hấp vô cùng dồn dập.
Màn hình bên cạnh cho thấy huyết áp của hắn đã giảm xuống dưới 50.
Hai y tá bên cạnh đang kiểm tra tình trạng của anh ta, nhìn thấy chủ nhiệm Chu đi vào, họ vội vàng tránh sang một bên.
"Vừa rồi màn hình đột nhiên báo động, chúng tôi lập tức đến kiểm tra, trước đó anh ấy vẫn ổn. Huyết áp tụt rất nhanh, đồng tử cũng giãn ra. . ."
Vệ sĩ đứng một bên nhìn thấy tình huống này liền vội vàng bước tới.
"Chủ nhiệm Chu, chuyện gì đang xảy ra vậy ?!"
Chủ nhiệm Chu mở mí mắt bệnh nhân, lúc này bệnh nhân đang trong tình trạng co đồng tử.
Cô y tá vẻ mặt khó hiểu, "Quái lạ, vừa rồi con ngươi vẫn mở to!"
“Hình như là trúng độc barbiturat*!” Bùi Vân Khinh thấp giọng nhắc nhở.
*Mọi người muốn biết lên google tra nha chứ mình không học y nên cũng chả biết giải thích như nào
“Mau!” Chủ nhiệm Chu nhanh chóng đáp lại, “Mở máy thở, tiêm hai chai mannitol. . . chuẩn bị lọc máu. . .”
Mọi người nhanh chóng hành động.
Tuy nhiên, quá trình lọc máu vẫn chưa bắt đầu, Trần Hi Quang đang co giật trên giường đã thả lỏng người, mất đi phản ứng.
Trên màn hình, điện tâm đồ của bệnh nhân trở thành một đường thẳng không lên xuống.
Sau khi chủ nhiệm Chu thử kích tim, bên kia vẫn không phục hồi nhịp tim.
Cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố.
"Trần Hi Quang, thời gian tử vong. . . mười sáu giờ ba sáu phút."
“Tại sao có thể như vậy?” Ngườivệ sĩ đứng bên cạnh kinh ngạc “Không phải anh vừa nói. . . ca mổ diễn ra suôn sẻ sao?
Chỉ là một cuộc giải phẫu dạ dày mà thực sự đã chết người, quả thực có chút không thể chấp nhận được.
“Chủ nhiệm Chu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một y tá trung niên xông vào, “Thuốc phòng y tá bị mất trộm!
"Thuốc gì?"
"Phenobarbital, hai hộp!"
Chủ nhiệm Chu quay lại nhìn vệ sĩ, "Có vẻ như chúng ta cần gọi cảnh sát!"
Nếu chỉ là ngộ độc nhẹ thì có thể do lỗi thao tác của y tá, nhưng phản ứng ngộ độc nặng rõ ràng như vậy thì không phải thao tác sai lầm gây nên được, chỉ có thể lý giải rằng có người tận lực hạ độc
Trong mắt Trần Hi Quang hiện lên vẻ kinh hãi.
"Anh. . ."
Vẻ mặt Phương Mê vẫn như cũ, nhưng đôi mắt bạc đã lạnh lùng rồi.
"Hồi đó, ngươi phản bội anh trai của ta!"
Trần Hi Quang ngẫm lại, há to miệng kêu lên, trước khi hắn lên tiếng, Phương Mê đã đưa tay lên bóp chặt cổ hắn.
"Kẻ phản bội không nên có kết cục tốt đẹp, ta muốn ngươi đau đến chết đi sống lại!"
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Trần Hi Quang hô hấp càng ngày càng gấp, Phương Mê buông ngón tay ra, hắn đã không thể kêu lên.
Kéo lại khẩu trang về vị trí ban đầu, anh ta bình tĩnh cầm khay lên, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc rời đi, còn không quên nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi vệ sĩ, bên kia cũng lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta.
. . .. . .
Phòng họp.
“Được!” Chủ nhiệm Chu hít sâu một hơi đưa ra quyết định cuối cùng, “Nếu như không có phản đối gì khác, chúng ta sẽ tiến hành theo phương pháp của bác sĩ Đường.”
Vừa dứt lời, một y tá chạy vào.
"Chủ nhiệm Chu, không xong rồi, Trần Hi Quang ở phòng 409, huyết áp đang tụt rất nhanh!"
"Tôi lập tức đến ngay!"
Chủ nhiệm Chu lập tức đứng dậy, lao ra khỏi cửa phòng họp.
Các bác sĩ trong đó có Bùi Vân Khinh cũng vội vàng ra ngoài cùng đi theo.
Mọi người đi qua hành lang, chủ nhiệm Chu là người đầu tiên xông vào phòng 409, Bùi Vân Khinh và những người khác theo sau.
Trong phòng bệnh Trần Hi Quang, người vừa mới phẫu thuật dạ dày, đang co giật dữ dội, hô hấp vô cùng dồn dập.
Màn hình bên cạnh cho thấy huyết áp của hắn đã giảm xuống dưới 50.
Hai y tá bên cạnh đang kiểm tra tình trạng của anh ta, nhìn thấy chủ nhiệm Chu đi vào, họ vội vàng tránh sang một bên.
"Vừa rồi màn hình đột nhiên báo động, chúng tôi lập tức đến kiểm tra, trước đó anh ấy vẫn ổn. Huyết áp tụt rất nhanh, đồng tử cũng giãn ra. . ."
Vệ sĩ đứng một bên nhìn thấy tình huống này liền vội vàng bước tới.
"Chủ nhiệm Chu, chuyện gì đang xảy ra vậy ?!"
Chủ nhiệm Chu mở mí mắt bệnh nhân, lúc này bệnh nhân đang trong tình trạng co đồng tử.
Cô y tá vẻ mặt khó hiểu, "Quái lạ, vừa rồi con ngươi vẫn mở to!"
“Hình như là trúng độc barbiturat*!” Bùi Vân Khinh thấp giọng nhắc nhở.
*Mọi người muốn biết lên google tra nha chứ mình không học y nên cũng chả biết giải thích như nào
“Mau!” Chủ nhiệm Chu nhanh chóng đáp lại, “Mở máy thở, tiêm hai chai mannitol. . . chuẩn bị lọc máu. . .”
Mọi người nhanh chóng hành động.
Tuy nhiên, quá trình lọc máu vẫn chưa bắt đầu, Trần Hi Quang đang co giật trên giường đã thả lỏng người, mất đi phản ứng.
Trên màn hình, điện tâm đồ của bệnh nhân trở thành một đường thẳng không lên xuống.
Sau khi chủ nhiệm Chu thử kích tim, bên kia vẫn không phục hồi nhịp tim.
Cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố.
"Trần Hi Quang, thời gian tử vong. . . mười sáu giờ ba sáu phút."
“Tại sao có thể như vậy?” Ngườivệ sĩ đứng bên cạnh kinh ngạc “Không phải anh vừa nói. . . ca mổ diễn ra suôn sẻ sao?
Chỉ là một cuộc giải phẫu dạ dày mà thực sự đã chết người, quả thực có chút không thể chấp nhận được.
“Chủ nhiệm Chu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một y tá trung niên xông vào, “Thuốc phòng y tá bị mất trộm!
"Thuốc gì?"
"Phenobarbital, hai hộp!"
Chủ nhiệm Chu quay lại nhìn vệ sĩ, "Có vẻ như chúng ta cần gọi cảnh sát!"
Nếu chỉ là ngộ độc nhẹ thì có thể do lỗi thao tác của y tá, nhưng phản ứng ngộ độc nặng rõ ràng như vậy thì không phải thao tác sai lầm gây nên được, chỉ có thể lý giải rằng có người tận lực hạ độc
Bình luận facebook