Chu Tô cuối cùng vẫn không nghe lời khuyên của Phương Đại Đồng, bốn ngày sau đó quyết định về nước. Cô nói: "Phương Đại Đồng, cám ơn anh luôn vì tôi mà đưa ra những lời đề nghị tốt nhất."
Phương Đại Đồng cười khẽ, thở dài nói: "Có lẽ anh cũng phải cảm ơn em bởi vì chưa bao giờ nghe theo những lời đề nghị của anh."
Chu Tô trầm mặc, nở nụ cười áy náy, xách hành lý vội vã ra sân bay. Bây giờ chỉ còn cách ngày Chung Ly trở về chưa đầy 1 tuần, thời gian vẫn còn đủ để cô điều chỉnh cảm xúc.
Từ bỏ đợt trị liệu này đều là quyết định cố chấp của cô, dẫm mạnh gót giày như hạ quyết tâm, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi tung, Chu Tô ngẩng đầu nhìn mặt trời đang nhô lên từ đường chân trời cảm thấy như thế này chưa hẳn đã là không tốt, tâm trạng thoải mái bởi vì đã buông xuống tất cả mọi chuyện tất cả phiền não, thời gian cuối cùng, cứ để mặc cho nó đến một cách tự nhiên, tuy là tuyệt cảnh nhưng đoạn đường này hãy để nó trở thành một quãng đường vui vẻ tự do.
Cuộc sống bất quá cũng chỉ như vậy thôi, không ngừng lấy được không ngừng mất đi, theo bản thân tự nhận thấy nếu cứ ở đây khư khư muốn giữ lại mạng sống của bản thân nhưng chưa chắc đã giữ được không bằng dùng khoảng thời gian còn lại làm cuộc sống thêm vui vẻ, nếu như đã đi tới phần cuối của sinh mệnh, như vậy có lý do gì không tự mình trải nghiệm những niềm vui, từ trước đến nay cô đã bỏ lỡ quá nhiều, như vậy lần này cho phép cô buông bỏ tất cả để làm những điều tốt đẹp cho những người cô yêu thương.
Nghĩ như vậy, Chu Tô cảm thấy bản thân tràn đầy sinh lực, toàn bộ thế giới đều nhỏ bé dưới chân cô, không sai, đây mới là cô, một người phụ nữ luôn luôn kiên cường dũng cảm, cũng có thể nói là cố chấp điên cuồng.
Đưa tay đón lấy ánh mặt trời, ngày mai, cứ đi là sẽ đến!
Lần này Chung Ly trở về có vẻ rất vui vẻ, từ lúc bước vào cửa nhà đã cười hì hì chạy một mạch đến trước mặt vợ mình. Chu Tô cảm thấy khó hiểu: "Chung Ly, chuyến đi này anh làm ăn khá lắm hay sao mà như bắt được vàng thế?"
Chung Ly hôn lên má Chu Tô đáp: "Không phải vì chuyện làm ăn, tóm lại là anh rất vui."
"Tốt đến thế cơ à? Vợ anh ở nhà không vui vẻ gì cho cam đây. Món cháo này thế nào lại có vị lạ như thế này. Chậc chậc…" Chu Tô nếm một ngụm món cháo mình vật lộn mãi trong bếp mới có thể hoàn thành, không khỏi lắc đầu. Từ hôm ở Pháp về cô đã chăm chỉ học nấu ăn nhưng kết quả luôn không như mình mong muốn.
Chung Ly đoạt lấy cái muỗng trong tay Chu Tô: "Được rồi, được rồi. Em đừng gây chuyện nữa, đừng làm khó mình. Chu Tô, em và anh phải chấp nhận sự thật đau lòng đó là ở trong phòng bếp, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh, muốn ăn cháo gì cứ bảo gì giúp việc một tiếng, cần gì phải làm khó mình như vậy?"
Chu Tô lườm Chung Ly một cái, cúi đầu suy nghĩ một lát nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, đưa tay tháo tạp dề, đáy lòng tự khinh bỉ mình, hơn chục năm trời tung hoành khắp chân trời góc bể lại không thể nấu nổi một bữa cơm.
Buổi trưa hai người đã quyết định đến quán ăn Quảng Đông nhưng lại bị một cuộc điện thoại của Hà Triệu Hiên phá hỏng.
Trong điện thoại, Hà Triệu Hiên cao giọng hỏi: "Cậu nha, sân sau chuẩn bị đốt tới nơi rồi còn có tâm tình đi ăn cơm, vợ cậu cuối cùng là tính như thế nào đây?”
Khi đó Chu Tô vẫn còn ở bên cạnh Chung Ly, nghe mập mờ nên nghi hoặc hỏi: "Ai vậy, chuyện gì xảy ra?"
Chung Ly mặt không đổi sắc, nói vào điện thoại: "Tớ lập tức đến đó."
"Không thể cùng ăn cơm sao?" Chu Tô hỏi
Chung Ly cười cười, véo nhẹ một cái lên mặt Chu Tô: "Thật sự là xin lỗi, công ty tạm thời có chút chuyện nên anh phải đi xử lý nên em tự đi ăn một mình nhé. Nếu không, gọi Lưu Yến Linh đi cùng em nhé?"
Chu Tô có chút ủ rũ: "Được rồi, anh bận rộn thì cứ đi đi. Em tự biết lo liệu."
"Ừ, vậy ăn tối cùng nhau cũng được."
"Vậy nha." Chu Tô hôn nhẹ lên má Chung Ly một cái, xoay người.
Ngay khi Chu Tô quay đầu, trong nháy mắt khuôn mặt Chung Ly ngay lập tức đanh lại. Chung Ly biết Hà Triệu Hiên, một khi cậu ta không có chứng cứ thì sẽ không bao giờ nói lung tung. Càng nghĩ Chung Ly càng không muốn đối mặt.
Hà Triệu Hiên gọi anh đến nhưng không nói chuyện mà chỉ hút thuốc và nhìn chằm chằm vào bạn nối khố của mình, mang theo giễu cợt, thậm chí là thương hại.
"Có lời gì cậu cứ việc nói thẳng đi, chúng ta cũng không thích hợp quanh co lòng vòng. Tóm lại lúc nãy cậu nói vậy là có ý gì?" Chung Ly có linh cảm chuyện mà Hà Triệu hiên chuẩn bị nói sau đây nhất định là chuyện mà anh không muốn nghe.
“Chung Ly à, tớ làm sao có thời gian rảnh rỗi mà đi nói nhảm với cậu. Ừm… Trong thời gian cậu đi công tác có biết Chu Tô làm gì không?"
"Có thể làm gì? Ở nhà chờ tớ chứ sao." Chung Ly dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn Hà Triệu Hiên.
"Cậu ta nói với cậu như vậy?” Hà Triệu Hiên cố ý phun một ngụm khói ngay trước mặt Chung Ly.
"Có ý gì? Cậu mau nói."
"Được, tớ hỏi cậu, hôm Chu Tô tiễn cậu ra sân bay đi Đức có phải gặp Phỉ Phỉ hay không?"
"Em họ cậu, Hà Điềm Phỉ? Có gặp."
"Vậy thì đúng rồi. Có nhiều người làm việc còn cho là thần không biết quỷ không hay nhưng thực ra lại vô tình lọt vào mắt ông trời."
"Có ý tứ gì?" Chung Ly lạnh lùng nhìn Hà Triệu Hiên.
"Chung Ly, cậu không nên dùng cái vẻ mặt này nhìn tớ mà nên dùng để nhìn vợ cậu. Phỉ Phỉ ngày đó lên sân bay để đến Pháp du lịch cùng chồng nó, kết quả là vô tình nhìn thấy vợ cậu – Chu Tô cũng đang ở trong khoang hạng nhất của chiếc máy bay sang Pháp mà nó đi. Cái này cũng chưa tính, chuyện lớn là cậu ta còn đi theo một người đàn ông. Theo như sự miêu tả của Phỉ phỉ thì tớ chắc đến tám phần người đàn ông đó chính là Phương Đại Đồng. Cho nên, Chung Ly cậu hãy nghe cho kỹ. Vợ cậu thừa dịp cậu đi công tác để đi chơi kinh đô hào hoa- Pháp cùng với người đàn ông khác."
Hà Triệu Hiên nói xong liền tức lên, khẽ nguyền rủa một câu, bóp tắt tàn thuốc ném xuống đất, như thế vẫn chưa hả giận bèn dùng mũi giày nghiền một cái.
Chung Ly mãi vẫn không phản ứng lại với những câu nói và hành động của Hà Triệu Hiên, chỉ là trầm mặc đốt một điếu thuốc, híp mắt hung hăng hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra từng ngụm khói lớn.
"Cậu không sao chứ?" Hà Triệu Hiên nhìn Chung Ly đốt thuốc, trong lòng thật sự không biết nên nói như thế nào.
"Cậu không sao chứ?" Hà Triệu Hiên nhìn Chung Ly đốt thuốc, trong lòng thật sự không biết nên nói như thế nào.
"Cậu nói xong rồi?" Chung Ly nặng nề dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy muốn đi.
Hà Triệu Hiên ngăn anh lại: "Cậu như vậy là sao? Muốn đi giết đôi gian phu dâm phụ đó?"
Chung Ly lườm anh ta một cái nói: "Cậu nghĩ cái quái gì vậy?"
"Cậu chờ tớ, tớ sẽ đem dao đi cùng cậu."
"Không cần, tớ quay về nhà với vợ tớ thôi." Chung Ly nhàn nhạt đáp lời.
"Chung Ly, đừng nói cậu không tin tưởng tớ đấy nhé? Coi như cậu không tin tưởng tớ cũng phải tin Phỉ Phỉ. Tớ nhớ lúc còn nhỏ Phỉ Phỉ luôn bám lấy cậu, còn nói qua không phải cậu thì sẽ không lấy ai khác. Nhưng đó là ngày xưa, nó và chồng nó bây giờ ngọt ngào lắm, không có rảnh đi phá hoại hạnh phúc gia đình cậu đâu."
"Tớ biết mà. Nhưng dẫu sao vẫn muốn trở về cùng Chu Tô sống yên ổn qua ngày thôi."
Hà Triệu Hiên nhìn Chung Ly chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng thấy sự nghiêm túc trong mắt bạn mình, không có một chút dao động cũng như tức giận.
Điều này khiến Hà Triệu Hiên nổi giận, đẩy Chung Ly một cái thật mạnh nói: "Có phải đầu cậu bị kẹp cửa rồi phải không, nãy giờ tớ nói cái gì cậu không hiểu hả? Vợ cậu quang minh chính đại cho cậu đội nón xanh, cậu còn nói cái quái gì mà trở về sống yên ổn qua ngày với cậu ta cơ chứ?"
Chung Ly bộ dạng rất mệt mỏi, thở dài nói: "Tớ nói, tớ muốn về nhà."
"Chung Ly? Cậu hồ đồ hay bị ngốc rồi thế? Không phải tớ nói ngoa nhưng cậu muốn dạng phụ nữ gì chả có lại nhất định muốn bên cạnh người phụ nữ không yêu mình, trong lòng cậu không chán nản sao? Tại sao lại để bản thân mình uất ức như vậy, tự làm cho mình đau khổ như vậy?"
Chung Ly dừng một chút, ngước mắt nhìn Hà Triệu Hiên: "Hiện tại bảo cậu bỏ rơi Triệu Nịnh, dù là bất cứ nguyên nhân gì cậu có buông tay được không?"
"Cậu đừng hòng đổi chủ đề!"
"Thực sự tớ không đánh trống lảng hay cố ý chuyển chủ đề gì cả. Tớ biết là cậu sẽ không bỏ cô ấy được, tớ cũng vậy không bỏ được. Bây giờ trước mặt cậu cũng không để ý mặt mũi gì nữa mà nói ‘Uất ức cũng được, đau khổ cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy, cái gì tớ cũng có thể chịu đựng…Chỉ cần được ở bên cô ấy…Cậu cứ để tớ ngây ngốc’. Hà Triệu Hiên, xin cậu đừng vạch mặt tớ làm gì. Tớ là một thằng hèn như vậy đấy."
Hà Triệu Hiên hiển nhiên là bị dọa sợ, thở hổn hển, khuôn mặt hoài nghi nhưng lại nói không ra một chữ.
"Chuyện ngày hôm nay, coi như cậu chưa nói, tớ cũng chưa từng nghe qua…"
Chung Ly nhàn nhạt nói những lời này, không có chút gì do dự, xoay người rời đi.
Triệu Nịnh từ phòng ngủ chạy ra, kéo tay chồng mình lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau hả?"
Hà Triệu Hiên còn chưa hoàn hồn, chỉ có thể lẩm bẩm: "Cậu ta điên rồi, bị người phụ nữ đó lấy mất cả linh hồn rồi."
Triệu Nịnh nhìn về phía Chung Ly rời đi, không hiểu gì lại quay đầu nhìn Hà Triệu Hiên, nghĩ thầm hai người này lại bị gì thế không biết?Buổi tối, Chung Ly gắp thức ăn, làm như không chút để ý hỏi: "Mấy ngày anh đí có phải em chưa từng bước chân ra khỏi cửa không vậy?"
Chu Tô đang ăn cháo, đột nhiên bị hỏi như vậy liền bị sặ, ho khục khục không ngừng.
Chung Ly đưa tay vỗ lưng Chu Tô, cười cười: "Thế nào, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với anh không vậy?"
Chu Tô với tay lấy giấy ăn, ngẩng đầu nhìn Chung Ly một chút, âm thanh có chút mơ hồ: "Anh đột nhiên lại hỏi như vậy là ý gì?"
"Ừ, là do lúc nãy đến công ty, thư kí nói với anh là trong mấy ngày anh đi công tác có bưu phẩm gửi đến nhà chúng ta nhưng gọi cửa mãi không có ai nhận nên đem đến công ty."
"A…Em…Bởi vì tâm trạng Lưu Yến Linh không tốt nên em qua nhà cô ấy ở mấy ngày, có lẽ đúng dịp đó người ta lại mang đồ tới. Là cái gì vậy?"
"Như vậy a, không có gì, cũng chỉ là mấy cái đĩa phim mà thôi. Nhanh ăn đi…" Nói xong, cười cười gắp cho cô một phần nhỏ trứng gà.
Chu Tô âm thầm cảm thấy may mắn, bất giác thở thật dài nhẹ nhõm một cái.
Nhưng mà tất cả những hành động chột dạ của Chu Tô lại lọt vào mắt người bên cạnh.
Sau bữa cơm tối, Chu Tô trở về phòng sửa sang lại một vài bức ảnh của mình còn Chung Ly ngồi trên sô pha xem ti vi, tay cầm hộp điều khiển từ xa, không ngừng chuyển đổi băng tần, mãi không có kênh ưng ý để xem.
"Gì à…” nhìn thấy gì giúp việc đang quét dọn, Chung Ly gọi lại: "Mấy ngày cháu không ở nhà, Chu Tô ăn uống như thế nào?"
Gì giúp việc buông cây lau nhà trong tay xuống, cẩn thận nhớ lại: "Có thể là mấy ngày đó cô ấy bận rộn công việc, dù sao khi tôi tới đều không ở đây."
"Thời gian bao lâu?"
"Đại khái một tuần lễ đi…"
"Một tuần lễ, một tuần lễ…" Chung Ly không khỏi từ từ nắm chặt hộp điều khiển từ xa trong tay, cho đến khi chiếc điều khiển bị tay anh bóp vớ mất một mảnh vang lên tiếng tạch.
"Ôi…Sao thế?" Gì giúp việc hốt hoảng hỏi.
Nét mặt Chung Ly nhàn nhạt, nhưng giọng nói trầm hẳn đi: "Chắc tại lâu quá rồi nên bị dòn, chỉ bóp nhẹ một cái đã vỡ ấy mà."
Gì giúp việc cười cười tiếp cúi đầu lau nhà: "Tôi nói, thật ra thì hàng ngoại quốc cũng không nhất định tốt hơn hàng nội. Ai nha, may không quên mất." Gì giúp việc vừa thốt lên như vậy đã móc ra vật gì đó từ trong túi dưa đến chỗ Chung Ly đang ngồi: "Mới vừa rồi giặt quần áo thấy nó trong túi áo của Chu Tô, nói đến đồ ngoại mới nhớ.”
Chung Ly từ từ mở ra, hiện ra ngay trước mắt anh chính là mấy tờ tiền Euro lẻ.
Đáy lòng có một tầng bi ai đọng lại sau đó chậm rãi hòa tan, ngay sau đó lại như con rắn nhanh chóng lan tràn toàn thân, cả người Chung Ly trong nháy mắt chết lặng, tiếp theo là đau đớn, mỗi một tấc da thịt đều cảm nhận được sự đau đớn này.
Trong tay siết chặt những tờ tiền kia, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu óc ong ong lên từng tiếng, cô ấy nói dối, cái gì cũng nói dối.
Cố gắng hít thở, Chung Ly nói: "Gì à, cái này cứ để cháu cầm, gì không cần nói với Chu Tô đâu nhé."
Gì giúp việc mặc dù có chút nghi ngờ, vẫn gật đầu, quay lại với công việc của mình.
Bà có thể cảm thấy có cái gì không đúng. Mặc dù Chung Ly không biểu hiện gì thái quá nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đi giúp việc theo giờ bà biết, lúc này ông chủ nhất định có tâm sự, hơn nữa rất trầm trọng.
Để hóa giải bầu không khí, bà vẫn tỏ vẻ vui vẻ nói: "Phải nói tôi đã đi làm giúp việc theo giờ cho không biết bao nhiêu gia đình nhưng tình cảm của vợ chồng cậu đúng là tốt nhất. Không ít người trẻ tuổi mới kết hôn được mấy tháng đã nói tình yêu không còn nữa, còn vợ chồng cô cậu vẫn yêu thương nhau như vậy."
"Tình yêu…" Chung Ly cười cười, nhưng trên khuôn mặt lại mang vẻ khổ sở không thể diễn tả: "Gì à, cái gọi là tình yêu, luôn chỉ là dựa vào một người nguyện tin tưởng những lời dối trá của người kia mà thôi. A, một lần lại một lần nói dối."
Bình luận facebook