Sau tang lễ của ba, Chu Tô cũng không quá tiếp tục đắm chìm trong sự đau đớn, bởi vì cô biết không lâu nữa, sẽ được ‘gặp lại” ông mà thôi, ngược lại thời gian cô còn có thể dành cho những người cô yêu thương chỉ còn có thể được đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên, ngay ngày hôm sau, Chu Tô đem tất cả số tiền có trong tài khoản ngân hàng của mình chuyển sang tài khoản của mẹ Chu, vốn là muốn chuyển sang tài khoản Chu Nhuế một ít nhưng nghĩ đến chuyện con bé đấy chỉ biết phá chứ không biết giữ nên quyết định thôi. Dù sao nếu Chu Nhuế thực sự thiếu tiền hoặc là có việc, chả nhẽ mẹ lại không cho nó tiền.
Vừa mới bước ra khỏi cửa ngân hàng đã nhìn thấy một cô gái cử chỉ lỗ mãng, một mực bám riết phía sau một người con trai, nhưng người con trai đó lại không thèm để ý gì đến cô gái. Đau đầu là cô gái lỗ mãng kia chính là em gái mình- Chu Nhuế. Chu Tô vô thức đi theo hai người bọn họ, lúc nhìn thấy khuôn mặt người con trai, có một tia sáng lóe lên, không phải đó chính là người con trai tên Diêu gì đó lần trước ở đồn công an, người mà xin cô giúp khuyên nhủ Chu Nhuế đừng bám theo cậu ta nữa hay sao? Thế nhưng em gái bảo bối của cô, ai quản được nó chứ, cười khổ một tiếng, xoay người rời đi, nghĩ thầm ‘Đáng thương cho cậu, tiểu tử. Chờ một chút, chờ tiểu nha đầu nhà tôi hết hứng thú với cậu thì cậu sẽ được tự do thôi.’
Ngay sau đó có điện thoại của Phương Đại Đồng, nói muốn gặp mặt. Thực ra đã lâu lắm rồi không gặp anh ta nên Chu Tô cũng đang dự định gọi anh ta, ngày đó, sự oán hận vì không thể gặp mặt ba lần cuối đều đổ lên người anh ta. Như thế là cô không đúng.
Vừa mới ngồi xuống ghế, Chu Tô đã nở nụ cười, nghĩ cách làm thế nào để khiến anh tat ha thứ cho mình. Phương Đại Đồng hình như không có tâm tình gì nghe nàng thao thao bất tuyệt, phất tay một cái cắt đứt: "Chu Tô! Anh muốn gặp mặt là để nói cho em biết, căn cứ vào triệu chứng của em lần trước, anh khẳng định bệnh tình của em nhất định ngày càng nghiêm trọng, tế bào ung thư đang nhanh chóng khuếch tán."
"Vậy a." Chu Tô nhàn nhạt trả lời, dáng vẻ không quan tâm.
"Em rốt cuộc có nghe anh nói gì không?"
"Có nghe mà, nhưng vậy thì thế nào, cả tôi và anh đều biết sẽ có ngày hôm nay. Nếu toàn lực chữa trị liệu có thể chữa được bệnh sao?" Chu Tô nói nhỏ, tay vô thức xé mất tấm lót ly trà trên bàn.
Lại một hồi trầm mặc bởi vì cả hai người đều không nói gì.
Phương Đại Đồng hớp một ngụm trà xanh, hơi nôn nóng hỏi: "Em nghĩ còn có thể dấu diếm Chung Ly trong bao lâu nữa?"
"Hả?" Chu Tô ngẩn người, dừng động tác trong tay lại, lát sau nói: "Ừ, qua ngày nào hay ngày đó thôi. Tôi đây lấy đâu thời gian mà suy nghĩ xa xôi nữa."
"Đối với anh ta như vậy thật không công bằng, có lẽ em nên nói chuyện nghiêm túc với anh ta đi."
"Đã đi tới hôm nay rồi, tôi càng không còn tư cách để nói ra bệnh tình của tôi. Đã giấu giếm lừa gạt lâu như vậy cơ mà, Phương Đại Đồng, có thể người ngoài cuộc nhìn vào sẽ thấy chuyện đơn giản như vậy tại sao không giải quyết nhanh gọn nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, mọi quyết định khó khăn như thế nào."
Cả hai người đều biết, cuộc trò chuyện của họ sẽ không có hồi kết bởi vì quan điểm không nhất quán.
Buổi chiều lúc mới nhìn thấy Lưu Yến Linh. Chu Tô sợ chết khiếp. Cô ấy đã tới trễ lại còn thở hổn hển. Hùng hùng hổ hổ đi tới, nhìn Chu Tô một cái không nói gì mà ừng ực uống hai ly nước lớn. Chu Tô cười cười hỏi: "Cậu mới vừa đánh cướp về hả?"
Lưu Yến Linh ngồi xuống: "Chu Tô, cậu cũng khôi phục tâm trạng khá nhanh đấy chứ, lúc diễn ra lễ tang, thấy cậu khóc lóc đến nỗi muốn ngất mà bây giờ đã bình tĩnh được như vậy rồi."
Chu Tô vỗ vỗ vai Lưu Yến Linh: "Không có chuyện gì, mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Cậu vừa đi đâu về thế?"
"Ồ, tớ vừa đi chuyển tiền về. Cái ngân hàng quái quỷ đó thật nhiều người a, thiếu chút nữa tớ đã bị chen thành bánh thịt rồi."
"Chuyển tiền gì cơ, cậu đầu tư cổ phiếu ư?”
"Không có gì." Lưu Yến Linh lại tự mình rót một ly nước, vừa uống vừa nói: "Dương Lực muốn mua cổ phiếu của công ty đối tác nhưng mà phải là cá nhân có đủ tư cách tài chính mới có thể thu mua được mua. Hồi đầu mới cưới nhau, phòng ốc là do ba mẹ tớ mua nên vẫn đứng tên ông ấy. Hôm nay, tớ đi sang tên chủ cho Dương Lực để anh ấy làm việc. Lên ngân hàng là để chuyển số tiền trong thẻ tiết kiệm của mình sang thẻ tín dụng tên anh ấy."
Tâm Chu Tô bỗng giật nảy lên một chút bởi vì nhớ đến hình ảnh trong quán cà phê dạo nọ của Dương Lực và cô gái trẻ kia.
Cô gái kia và Dương Lực, cử chỉ của bọn họ không tính là quá thân mật nhưng nhìn vào lại khiến người khác khá khó chịu. Người ta nói nam nữ có quan hệ tình cảm với nhau hay không chỉ cần nhìn vào một cử chỉ hay ánh mắt đều có thể khiến người khác cảm nhận thấy.
Thế nhưng nếu mình nói ra những lời này với Lưu Yến Linh, không bằng không chứng, nếu như mình nói ra mà sự tình không đúng thì chẳng phải trở thành kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác rồi ư? Nhưng bây giờ Lưu Yến Linh đã sang cả tên căn hộ cho Dương Lực, lỡ như có chuyện gì xảy ra phải chăng cô ấy đã quá thiệt thòi rồi ư?
Chu Tô hắng giọng: "Cần chứng minh tài chính đến nỗi ấy ư? Cậu chuyển hết tất cả tiền trong tài khoản cũng như sang tên căn hộ cho chồng cậu hả ?"
"Chuyện san tên chưa xong, hôm nay chỉ mới đi công chứng, chiều nay cả hai bên phải lên sở nhà đất để chứng thực, những chuyện như sang tên nhà đất thủ tục rất mất thời gian, đoán chừng còn phải chạy lên chạy xuống chỗ sở nhà đất dài dài!" Nói xong, Lưu Yến Linh đứng dậy muốn đi cất ly, nhìn mặt Chu Tô chần chừ giống như có chuyện gì đó nửa muốn nói nửa lại không đành nên hỏi: "Cái mặt cậu như thế là ý gì đấy?"
"Tớ có chuyện muốn nói." Chu Tô cân nhắc một chút về câu chữ, sau đó nói: "Vạn nhất một ngày nào đó hôn nhân của hai người có vấn đề, cái gì cũng là của Dương Lực, vậy cậu phải làm sao đây?"
Lưu Yến Linh nhìn chằm chằm Chu Tô, chợt cười lớn: "Cậu đang nói đi đâu vậy, tớ và anh ấy ly hôn? Không phải cậu đang nghĩ anh ấy có người tình nên tìm cách lấy hết mọi thứ từ tớ đấy chứ?"
"Ý của tớ không phải vậy." Đáng chết…Chu Tô suy tính nên nói như thế nào.
"Cậu yên tâm, Dương Lực nhà tớ là một người đàn ông hiếm gặp trong ngàn người. Anh ấy không có ưu điểm gì ngoại trừ thành thật, loại chuyện vụng trộm sau lưng, còn có lừa tớ lấy tiền, đến kiếp sau anh ấy cũng không làm được đâu." Lưu Yến Linh khẳng định.
"Lưu Yến Linh, tớ chỉ nói với cậu một lần này thôi nhé. Cậu suy nghĩ cẩn thận nhé."
Chu Tô nghiêm túc đứng dậy: "Mấy ngày trước, tớ nhìn thấy Dương Lực cùng một cô gái cùng nhau ngồi trong quán cà phê, nói chung không khí giữa hai người có vẻ giống tình nhân. Tất nhiên đó chỉ là cảm nhận của tớ, vốn là tớ định theo chân họ quan sát chắc chắn nhưng sau đó có việc đột xuất nên mất dấu họ. Cậu nên xem xét lại."
Lưu Yến Linh không chớp mắt, nhìn trân trối Chu Tô một lúc lâu mới phản ứng: "Chu Tô, cậu đang nói cái gì đấy?"
"Chỉ là tớ muốn nói cậu biết một chút để cậu xem xét tình hình, có tin hay không là chuyện của cậu. Tóm lại, ý tớ là tiền bạc tài sản trong tay, tạm thời cậu nên giữ chắc."
Lưu Yến Linh nặng nề ngồi phịch xuống ghế, sửng sốt lúc lâu, chợt ngẩng đầu lên nói: "Chu Tô, nếu chuyện này không phải là thật, tớ sẽ xé xác cậu."
Nói xong tông cửa chạy ra ngoài, Chu Tô lắc đầu, tính cách của cô nàng này vẫn luôn nóng nảy như vậy.
Bình luận facebook