• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em (2 Viewers)

  • Chương 21

Quả thật đúng như dự đoán, mẹ của Chung Ly không ưa gì Chu Tô cho nên cả buổi chiều sắc mặt bà luôn khó coi, lúc ăn cơm còn cố ý xếp mạnh đũa thìa leng keng.



Chung Ly cười ha hả nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, mẹ làm như vậy là mất hứng khi chúng con về nhà phải không? Nhà chứ có phải đoàn văn công của mẹ đâu mà còn khởi kèn đánh mõ leng keng như vậy."



"Mất hứng? Tôi nào dám? Thật vất vả con dâu mới tới một chuyến, cha con các người lại cưng chiều nó như vậy, tôi làm sao lại dám xem thường." Lưu Tú Cầm không kiên nhẫn chọc chọc vào đĩa thức ăn, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn hết mức.



Chu Tô ngẩng mặt từ trong chén cơm, nuốt nuốt. Cầm ly rượu đứng lên, hắng giọng lấy lòng: "Cái đó, ba mẹ là con không tốt, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Sau này sẽ không như thế nữa, con sẽ làm một người vợ hiền dâu thảo, cũng sẽ đến thăm ba mẹ nhiều hơn. Ly rượu này con xin cạn trước."



Lưu Tú Cầm hiển nhiên không ngờ rằng Chu Tô sẽ có phản ứng như thế, nha đầu này từ nhỏ tính tình cứng rắn, trước kia nếu có nói mấy lời bất mãn về nó, mặc dù ngoài mặt không phản kích nhưng sắc mặt sẽ sầm sì lại, ngày hôm nay là thế nào, nói thế nào lại có vẻ nhún nhường xin lỗi?



Chung Mục Chi vội vàng cho mẹ chồng nàng dâu này bậc thang đi xuống tránh tình trạng khó xử: "Có vậy chứ, mẹ chồng nàng dâu nên chung sống vui vẻ với nhau mới đúng. Chu Tô, ly rượu này ba sẽ thay mẹ đáp lễ."



Chung Mục Chi bình thường đối với người khác đều là khuôn mặt lạnh lẽo, dáng vẻ cũng lạnh lẽo. Nhưng không hiểu sao lại đối xử cực kỳ tốt với Chu Tô.



Lưu Tú Cầm cũng không tiện nói gì, nheo mắt nhìn Chu Tô nói: "Thật ra thì Chu Tô cũng biết đấy, Chung Ly là đứa con duy nhất của chúng ta tất nhiên ta luôn hi vọng vợ chồng các con sống vui vẻ hòa thuận. Chính vì vậy ta mới không ưa chuyện con cứ đi đi về về hết nước này đến nước khác, cả năm chỉ ở nhà vài lần. Tốt nhất con nên ở nhà nhiều, cùng Chung Ly sinh con đi."



Chu Tô cười xòa, nghĩ thầm tại sao tất cả các bậc trưởng bối trong nhà đều liên tục nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái nhỉ. Cái chuyện chăm chăm sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống này có khác gì hành động của động vật cấp thấp đâu. Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nào dám nói như vậy, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Mẹ nói rất đúng."



Lưu Tú Cầm nghe câu này của Chu Tô, cuối cùng cũng nở nụ cười, gắp thức ăn cho cô: "Như vậy mới đúng chứ, con ăn nhiều vào."



Nhìn ba người vui vẻ ăn cơm, Chung Ly lại phát hiện bản thân mình có chút bất an, quét mắt nhìn về khuôn mặt tươi cười của Chu Tô, cũng không biết nói không đúng chỗ nào, chính là nhìn rất khó chịu.



"Chu Tô! Dạo này sức khỏe của mẹ con vẫn tốt chứ?" Chung Mục Chi hỏi.



Lưu Tú Cầm không vui: "Lão Chung, sao chưa bao giờ thấy ông quan tâm đến sức khỏe của tôi như vậy nhỉ?"



"Bà?" Chung Mục Chi cười khẽ: "Bởi vì tôi thừa biết về tình hình sức khỏe của bà, còn tốt hơn cả tôi ấy chứ."



"Mẹ, đối với việc này đúng là mẹ quá hay xét nét rồi, nên học hỏi vợ con một ít." Chung Ly cười nói.



Chu Tô bĩu môi nghĩ thầm đây là anh đang khen cô sao? Làm sao nghe kỳ cục như vậy chứ? Không thèm đếm xỉa đến câu nói của Chung Ly, Chu Tô đáp lời ba chồng: "Dạ. Sức khỏe của mẹ con dạo này khá tốt, vẫn nhắc đi nhắc lại nói rằng nhớ hàng xóm cũ, nên lúc nào rảnh rỗi mọi người tụ họp một hôm."



"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."



Nửa đêm, Chu Tô trằn trọc trở mình. Chu Tô chợt lo lắng về chuyện này, đến lúc mình chết đi, Chung Ly thì không cần quan tâm, Nhuế Nhuế là một đứa bé hiểu chuyện chỉ là có chút ham chơi nông nổi, thêm vài tuổi nữa cũng sẽ thành thục. Nhưng mẹ thì sao, lẻ loi hiu quạnh nửa đời người, nếu như mình chết sẽ không còn cái gì có thể dựa vào, mẹ sẽ lấy đâu ra động lực mà sống tiếp?



Cho nên, phải nhổ cỏ tận gốc, đúng, nhổ cỏ tận gốc. Chu Tô bật dậy, lay lay Chung Ly đang nằm bên cạnh: "Chung Ly, tỉnh dậy đi."



"Có cái gì ngày mai nói, ngủ đi." Nói xong vòng tay ôm lấy bả vai Chu Tô, kéo vào lòng nhưng vẫn nhắm chặt mắt.



"Anh mau dậy đi! Em có chuyện quan trọng muốn nói!" Chu Tô hất ra cánh tay của Chung Ly ra.



"Cái gì?" Chung Ly miễn cưỡng mở mắt.



"Chuyện là ... anh có quen biết người đàn ông độc thân trung niên nào tốt một chút kiểu như giáo sư, cán bộ về hưu ... Có tính cách tốt, nhân cách cũng ổn nhanh giới thiệu cho mẹ em."



Chung Ly liền tỉnh táo trong nháy mắt, dụi mắt bật đèn ngủ: "Đây là chuyện quan trọng mà em muốn nói?"



"Chuyện này thật sự cần thiết mà, anh không phải quen biết nhiều sao? Nhanh chóng giúp em đi." Chu Tô năn nỉ



Chung Ly nhếch miệng cười, chậm rãi giơ tay lên tắt đèn, nửa ngày sau mới phán một câu: "Người đàn ông như vậy là để làm bạn với mẹ em phải không? Nếu thế, trước tiên em nên hỏi ý của mẹ đã. Không nói nhiều nữa. Ngủ."



Chu Tô suy nghĩ, Chung Ly nói cũng có lý, sáng sớm mai phải qua nhà mẹ ngay, phải thuyết phục mẹ chấp nhận tìm mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình.



Vừa mới mở cửa liền nghe tiếng nói chuyện điện thoại trong phòng mẹ: "Vẫn là không nên làm như vậy, tuổi tác đã lớn. Để cho người khác nhìn thấy không được tốt, các con của tôi còn đâu mặt mũi gặp ai."



"Nhưng . . ."



"Cũng được, chỉ là ngày mai chỉ có thể đi dạo một vòng quanh công viên Ưu Nhàn, không làm gì nữa."



Chu Tô bỗng chết lặng, thì ra là mẹ mình đã lặng lẽ có mùa xuân thứ hai. Vừa định tiến lên hỏi một chút cho rõ ràng, lại cảm thấy đường đột. Nếu mẹ đã không muốn nói, nhất định là có nỗi khổ tâm, hiện tại chạy đến hỏi nhất định bà sẽ không thừa nhận, hay là mình cứ lẳng lặng quan sát.



Lặng lẽ thối lui khỏi cửa, Chu Tô nói thầm, công viên Ưu Nhàn...



Buổi tối, Chu Tô có chút lo lắng bèn đẩy đẩy Chung Ly đang ngủ say: "Chung Ly, anh dậy đi, thế nào có thể ngủ ngon như vậy?"



"Buổi tối không ngủ, lúc nào thì ngủ? Đừng làm rộn." Chung Ly kéo chăn, không để ý đến Chu Tô.



"Chung Ly … Tỉnh… Nghe em nói cái này… " Chu Tô nhất quyết không tha, tiếp tục đẩy Chung Ly.



Chung Ly bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy nói: "Lại chuyện gì?"



Chu Tô nhanh chóng kể nội dung câu chuyện về mẹ mình và mùa xuân thứ hai của bà, Chug Ly buồn cười: "Chu Tô, thì ra mẹ còn có thể hoạt động bí mật tốt như vậy, anh còn tưởng . . ."



"Anh nói xàm nhiều quá, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ngày mai em muốn đi xem một chút để biết người kia là ai."



"Rốt cuộc ai là mẹ ai chứ? Chuyện như vậy em cũng đừng quan tâm, anh cảm thấy mẹ nhất định có chừng mực." Ngáp một cái tỏ vẻ muốn ngủ.



Chu Tô nóng nảy: "Anh đừng dửng dưng như vậy được không, em muốn đi xem một chút, anh đưa em đi đi."



"Anh? Chuyện trẻ con như vậy anh tuyệt đối không đồng ý, anh không đi!"



"Chung Ly, mẹ em cũng là mẹ anh nên anh quan tâm bà một chút không được sao? Mai đi cùng em đi mà."



Chung Ly ậm ừ một lát sau đó nói: "Được rồi, ai bảo anh lấy phải một bà cô lắm chuyện về làm vợ chứ."



"Yeah! Chung Ly là tốt nhất!" Chu Tô ôm cổ Chung Ly.



Chung Ly không thèm nghe Chu Tô xu nịnh, kéo mặt của cô nói: "Em xem, hơn nửa đêm đánh thức, khiến anh không còn buồn ngủ nữa nên chúng ta làm chút chuyện khác chứ?" Mặt cười gian.



Chu Tô lập tức hiểu Chung Ly muốn nói gì, xoay mặt: "Buồn ngủ quá. Đi ngủ."



Chung Ly trừng mắt: "Nửa đêm trêu chọc người ta xong rồi nói đi ngủ? Làm gì có chuyện đó!" Vừa nói vừa vươn cánh tay tới, Chu Tô liền bị kéo vào trong ngực, anh nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phả lên vành tai của Chu Tô: "Chớ đùa với lửa, chơi lửa sẽ dễ bốc cháy. Tối nay hai chúng ta lấy lửa thử vàng đi."



Chu Tô nghĩ thầm điển cố cùng thành ngữ cũng có thể dùng như vậy sao?



"Ai, Chung Ly! Anh nhẹ nhàng thôi, không phải mới vừa nói mệt mỏi sao?"



"Ai nha, anh là chó sao? Sao lại cắn người như vậy?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom