Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
#33: Chap 32: Một đời chỉ nắm tay một người
Chỉ cần một từ thôi, tớ hứa đấy! Quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, cho dù tớ yêu cậu thật nhiều, cho dù tớ mong được ở bên cậu thật lâu hay hiện tại cậu là điểm tựa duy nhất của tớ, thì tớ, vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cậu.
Kỳ hai năm lớp mười một là thời điểm nhà trường tổ chức các buổi giao lưu với cựu học sinh để chúng tôi bắt đầu có những định hướng nhất định trong việc chọn nghề nghiệp. Tôi không có nhiều tài năng như các bạn học cùng lứa nên chỉ dự định rằng tương lai sẽ theo nghề biên kịch. Ngoài ra tôi sẽ đi học thêm vài món nữ công gia chánh cho thật giỏi nữa, tôi muốn trở thành một người vợ tốt, được chồng yêu thương trân trọng. Bạn bè nghe dự định toàn trêu tôi tính xa, có mỗi Nguyên là tỏ vẻ thấu hiểu, cậu ấy gật gù bảo.
-"Nếu vợ tớ đã cố gắng như vậy thì tớ cũng phải cố gắng mới được. Cố gắng trở thành một người chồng tốt, là chỗ dựa cho vợ."
Gì vậy? Thính hả? Thính thật hay thính giả thế? Biết người ta cuồng cậu đến mức nào không? Thi thoảng cứ nhử nhử thế chịu sao nổi? Tim sắp tan ra rồi đây này, bắt đền đấy! Đầu tôi như một mớ bòng bong, còn Nguyên chỉ cười gian rồi chạy biến mất. Dạo này cậu ấy bận lắm, tên tuổi lên như diều gặp gió, vừa giành giải dance bên châu Âu về thì được mời làm huấn luyện viên cho chương trình "Bước Nhảy Nhí". Chỉ hai tuần sau Tết mà mình Nguyên trúng mười cái quảng cáo, bằng số quảng cáo P547 nhận được trong năm tháng. Tuy nhiên điều gì cũng có hai mặt, càng hot thì lại càng lắm thị phi. Âu cũng dễ hiểu, những người ghét Nguyên sao có thể vui vẻ khi chứng kiến cậu ấy thành công?
"Chương trình giẻ rách nên mới mời một thằng oắt con làm huấn luyện viên. Nhảy như nó cháu tao cũng nhảy được. Thằng này làm gì có tài cán gì, không nhờ scandal với Misu thì ai biết nó là ai đâu?"
"Phải đó, được cả đám fan trẩu tre vô học, thần tượng thối như "mít chó" hạng ba mà chúng tôn lên làm như sô cô la hạng nhất."
Như một thói quen, hễ idol bị ăn chửi thì fandom cũng không thiếu phần. Thậm chí có những người còn giả làm fan Nguyên để đi gây chiến với các nghệ sĩ khác, đổ tiếng xấu cho cậu ấy. Toàn những tin tào lao từ trên trời rơi xuống mà mọi người vẫn tin sái cổ. Hết Võ Đình Nguyên Anh mua giải, hotboy nổi tiếng chơi thuốc cấm từ năm mười tuổi đến gia thế hiển hách của "huấn luyện viên dởm". Đọc mấy bài kiểu đó tôi bực dễ sợ, ức chế nhất là có chị đăng bài về người cha thế lực đứng đằng sau ánh hào quang của con trai, thực sự điên lắm luôn, chẳng hiểu họ có lương tâm không nữa? Đến người đã khuất cũng không tha. Lo lắng cho Nguyên nên tối tối tôi luôn nhắn tin chúc thần tượng ngủ ngon, có hôm cậu ấy nhắn lại, có hôm chỉ gửi icon phụng phịu làm nũng, cũng có hôm đợi mãi chả thấy trả lời gì cả, sáng ra tôi sốt ruột nhắn thêm.
"Cậu mệt không?"
Có người gửi icon gật gật, tôi lo lắng hỏi.
"Cậu muốn tớ giúp gì không?"
"Có, tớ muốn gặp cậu!"
Ngày hôm đó chỉ có tiết buổi chiều nên sáng tôi bắt xe buýt tới chỗ cậu ấy đang quay quảng cáo, chọn một góc khuất vắng người rồi nhắn tin cho Nguyên ra. Cậu ấy đã không ngủ suốt mấy đêm liền, gương mặt lúc tẩy trang lộ rõ vầng thâm ở mắt. Tôi mở nắp hộp gỏi cuốn mình chuẩn bị, cầm một cái đưa cho Nguyên.
-"Cố ăn lấy lại sức, bao giờ hết bận tớ cuốn cho hai ngàn năm trăm cái."
Nguyên cười, chắc cậu ấy vẫn nhớ chuyện đó, câu chuyện về một người trẻ con từng khẳng định rằng một cái gỏi người ta cuốn bằng một trăm cái tôi cuốn. Cậu ấy ngoan ngoãn ăn hết đồ tôi làm, uống cạn cả bình nước trái cây tôi mang, cơ mà xong vẫn kêu mệt.
-"Phải làm sao đây? Hay xin đạo diễn cho về sớm?"
Tôi đề nghị, Nguyên lắc đầu bảo.
-"Không cần. Nhưng nếu có thể ôm một ai đó thì tốt! Cậu đã nghe bao giờ chưa? Chiếc ôm sạc điện ấy!"
Tôi nghe rồi, tôi cũng cảm thấy có gì đó trong ánh mắt của cậu ấy, nhưng mà tôi sợ ăn dưa bở lắm, chẳng dám manh động đâu. Hai má tôi nóng rực, Nguyên thấy tôi như con ngơ thì cụng trán rõ mạnh, đoạn đột ngột đưa tay ra ôm trộm tôi một cái, chỉ một cái thôi, ghì tôi hơi chặt, mặt dụi lên vai tôi, lúc buông ra còn lén thơm lên má tôi nữa, hại tôi u mê lú lẫn luôn à. Suốt học kỳ hai năm đó, tôi với Nguyên thường xuyên trốn gặp riêng như vậy, những hành động vượt mức tình bạn của cậu ấy khiến tôi đã trộm nghĩ rằng Nguyên thích tôi. Thần tượng của tôi thích tôi, crush của tôi thích tôi, tình đầu đơn phương của tôi thích tôi, còn điều gì tuyệt vời hơn thế? Có lẽ nếu như bức ảnh hai đứa tôi nắm tay nhau không bị rỏ rỉ trên mạng, chắc tôi sẽ vẫn mơ mộng hão huyền như thế.
-"Nguyên Anh, cậu thích Kiều Anh phải không?"
Một bạn hỏi trong buổi họp fan vào ngày đầu tiên của tháng sáu, Nguyên gật đầu. Trái tim tôi sẽ nổ tung nếu như không bắt gặp ánh mắt sắc lạnh từ phía quản lý của Nguyên, ông ấy kiểu muốn băm sống tôi đến nơi, còn Nguyên thì vội vã trả lời.
-"Tớ thích tất cả các cậu!"
Câu nói đó như tiếng sấm nổ bùm trong đầu tôi. Thì ra là vậy, hễ ai là fan thì Nguyên đều thích, và cậu ấy thích tất cả chúng tôi y như nhau. Thì ra tôi cũng như bao người khác, chả có gì đặc biệt cả. Trường P547 nhắn tin bảo Nguyên có chỗ khó xử, kêu tôi đừng giận cậu ấy. Tôi nào có dám giận, dù sao người ta cũng chưa từng nói thẳng với tôi ba từ tớ thích cậu. Người ta biết tôi là fan nên mới khó xử, mới phải lịch sự đối đãi. Tự ái trong tôi trỗi dậy, nước mắt ở đâu mà lắm thế không biết? Tôi khóc ướt đẫm cả cái gối, khóc đến mức Mẫn Tiên điên tiết xông vào phòng, vừa véo má tôi vừa quát.
-"Câm ngay! Mi câm ngay cho tao! Nhức đầu!"
Từ vụ cãi nhau liên quan tới Alex chị cạch mặt tôi, suốt từ đầu kỳ hai thì đây là lần đầu tiên chị sang phòng tôi.
-"Mặc váy vào, tao đèo đi chơi!"
Mụ gầm gừ, tôi như con cún tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, ngoan ngoãn mặc váy, ngoan ngoãn ngồi sau xe đạp điện của Mẫn Tiên. Năm nào ngày quốc tế thiếu nhi Tiên cũng mua cho tôi rất nhiều đồ, chỉ trừ năm đó, Tiên đưa tôi đi ăn kem rồi tâm sự một thôi một hồi.
-"Kiều Anh, chuyện cũ là tao sai. Tao không nên trách mi khi Alex thích mi, nếu tao là đàn ông tao cũng thích mi, huống chi Alex...Thực tình Alex là một chàng trai xuất chúng, sau này mi thử hẹn hò với Alex xem. Có thằng em rể giỏi như thế tao thấy còn hơn Nguyên Anh ý!"
Mụ nói mà mắt rơm rớm luôn, quen lâu rồi nên tôi biết đúng là Alex xuất chúng thực sự chứ không phải do Mẫn Tiên khoa trương. Nhưng có điều Tiên không hiểu, Alex chỉ thích tôi giống cái cách anh trai thích em gái thôi. Thích ở đây là yêu thích, quý mến chứ không phải tình cảm trái dấu giữa nam và nữ. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên đại lộ Champs-Élysées, Alex đã nhận ra gương mặt tôi có vài nét giống đứa em gái xấu số của cậu ấy. Alex chưa bao giờ kể với Mẫn Tiên về cô bé đó, nhưng lại nói tất cả với tôi, mỗi lần nhắc đến em ấy, ánh mắt Alex lại tràn ngập tự hào. Cô bé đó thích mặc những chiếc váy kiểu giống tôi, hồi nhỏ thích thắt tóc bím, hay mày mò may váy búp bê giống như tôi, và đặc biệt, cô bé cũng không thể nghe được nhưng lại luôn nói với người xung quanh rằng mình bình thường, chỉ khác là, em ấy giờ đã là thiên thần ở thế giới khác rồi.
Vì ám ảnh về em gái nên Alex quan tâm tôi đặc biệt, cậu ấy luôn dặn tôi khi nào thấy cơ thể có biểu hiện lạ phải xin ba cho ra nước ngoài khám, nhỡ không phải khiếm thính thông thường mà mắc hội chứng bệnh lạ như em cậu ấy thì còn có phương án điều trị. Bạn dặn dò như ông cụ non hại tôi cười ngất, mười mấy năm tôi vẫn sống khoẻ mà, thi thoảng nếu đeo máy lâu thì tai bị inh nhức, cũng bình thường chứ có gì ghê gớm đâu. Càng tiếp xúc nhiều với Alex tôi càng hiểu được vị trí của Mẫn Tiên trong lòng cậu ấy. Mặc dù bề ngoài hai người lạnh lùng chẳng thèm nói chuyện với nhau nhưng bất cứ khi nào Tiên nhắn tin, Alex đều nhắn lại ngay tức thì. Alex rất hay càu nhàu "Chị gái cậu thật rách việc!", "Chị gái cậu đáng ghét chết mất!", "Ôi tớ điên với Tiên luôn rồi!",...nhưng kèm theo lời càu nhàu luôn là một nụ cười tủm tỉm, có khi chính Alex cũng không nhận ra, cậu ấy vui như nào mỗi lần chat với Mẫn Tiên.
"Hôm nay mồng 1/6 Tiên được nhiêu anh tặng hoa làm tớ ghen tị chết đi được. Trường còn bao cả rạp phim cho chị ấy!"
Tôi cố ý nhắn tin thử lòng Alex, bạn đáp rất buồn cười.
"Tớ chúa ghét những đứa con gái lẳng lơ hay thả thính trai!"
Ghét thật sao? Ghét mà lúc sau đã thấy nhắn tin vào máy Tiên.
"Đi xem phim với trai mà kêu đi chơi với Kiều Anh, bốc phét!"
Mẫn Tiên cáu tiết phát livetream chị em tôi đi chơi làm bằng chứng. Alex trách tôi nhưng tôi vô tội mà, tôi chỉ nói Trường bao cả rạp phim chứ đâu có nói Tiên đi xem phim với Trường, rõ là Alex tự suy diễn đấy chứ. Nhiều lúc tôi cũng muốn như hai người đó bây giờ, sống với nhau ở một nơi xa xa lắm, chẳng có ai xen vào giữa họ, như cái cách Misu đang quấn lấy Nguyên của tôi.
Hai người lớn tướng ở trong bar buổi tối thứ bảy thì còn việc gì ngoài mần nhau chứ? Chắc cũng chả xem được tin nhắn của tôi đâu. Vậy mà mới tầm chiều tôi còn tự tay giặt mấy cái áo sơ mi và quần âu cho người ta đó, thật rảnh quá mà. Nhắc tới mới nhớ ra áo quần còn đang phơi ngoài dây, tôi vội vã chạy ra ban công rút đồ, vừa bước vào nhà thì gặp Nguyên mặt mũi hầm hầm, bực bội giật lấy đống đồ trong tay tôi rồi ném thẳng vào tủ, còn cẩn thận khoá cửa tủ luôn. Xong xuôi quay ra quát tôi mới sợ chứ.
-"Cậu dọn đi đâu? Hả? Đêm hôm rồi cậu còn ôm quần áo định dọn đi đâu? Tớ nói cậu nghe không bao giờ có chuyện dễ dàng như thế!"
Ôm quần áo? Cái người này bị điên à? Ông tướng ơi tôi ôm áo quần của ông đấy ạ, mà sao hắn về nhanh vậy nhỉ? Không lẽ nhận được tin nhắn phóng về luôn?
-"Thì rõ là cậu đi bar với ai đó mà? Có người tâm sự rồi thì cần tớ làm gì nữa?"
Tôi trách xong thì quay người, còn giận nên nhìn cái mặt thấy ghét à. Nguyên vòng tay qua ôm lấy eo tôi, cậy mạnh hơn tôi nên khống chế tôi, cứ thế vác tôi về phòng cậu ấy. Ấm ức, tôi úp mặt xuống đệm. Có người không tha lật người tôi về vị trí nằm ngửa, đoạn hôn chùn chụt lên môi tôi, bị tôi cắn cũng không buông, đùa tôi chán chê rồi mới thừa nhận buổi tối cậu ấy có qua bar xem quán hoạt động ổn không thì gặp Misu.
-"Misu nói cậu có thể cho cậu ấy mọi thứ cậu có, phải không?"
-"Gần đúng. Tất cả mọi thứ tớ có...ngoại trừ cậu..."
Xi, tôi là của cậu ấy lúc nào chứ? Hỏi mới biết ý của Nguyên là hỗ trợ Misu về chuyện bệnh tật. Thế mà tôi lại không suy nghĩ thấu đáo để Misu chọc ngoáy mới hâm.
-"Vậy còn cậu thì sao? Misu muốn có cậu ý."
Tôi đùa, cậu ấy thản nhiên đáp.
-"Tớ á? Tớ là của cậu mà, cái này phải đợi cậu quyết!"
Tên này tính rắc đường vào tim tôi hả? Của tôi cơ đấy, được, nếu đã là của tôi thì tội gì tôi không chiếm tiện nghi. Tôi trườn lên người ai đó, chậm rãi hôn lên gương mặt ấy. Hơi thở của Nguyên dần trở nên gấp gáp, cậu ấy dịch người xuống, môi lưỡi mân mê quanh vùng cổ của tôi rồi đưa sang nhấm nháp bả vai tôi. Những lần cắn nhá, hút vào khiến cho nơi đó bị tê rát, tôi đánh nhẹ lên má cậu ấy coi như hình phạt. Cơ mà Nguyên đâu có sợ, cậu ấy vẫn cười cười rúc vào lòng tôi, suốt cả đêm dài ôm rịt lấy tôi, sáng ra còn giữ khư khư hại tôi suýt nữa muộn làm. Bộ phim của anh Khang và bạn Thư đều đã ra mắt khán giả nhưng kịch bản phim của tôi, nam chính là nhà bác học, lấy ý tưởng từ mối tình của Mẫn Tiên và Alex vẫn chưa tiến hành được do có nhiều chi tiết giả tưởng, vẫn chưa đàm phán xong với nhà tài trợ về mặt kinh phí. Bởi vậy nên hiện tại công việc của tôi là theo tổ biên kịch khác làm phim về đề tài hôn nhân gia đình, thi thoảng rảnh rỗi thì chạy việc vặt cho sếp. Nguyên bóc lột sức lao động của tôi ghê lắm, mỗi lần có hợp đồng cần ký y như rằng cậu ấy kêu chị Loan bảo tôi đem lên. Buổi sáng tôi bận họp ý tưởng nên gần trưa mới lên được, tình cờ bắt gặp Misu và Nguyên đang bàn chuyện.
-"Về tin đồn gần đây, nếu từ giờ đến tối phía cậu không có bài đính chính thì sáng mai đích thân tớ sẽ trả lời phỏng vấn."
Misu không vui nhưng vẫn cười gượng.
-"Ôi dào, mình cứ lặng im mấy ngày là hết mà. Em nhớ anh đâu phải người quan tâm tới dư luận đâu nhỉ? Trước đây anh chưa từng sợ bị người khác hiểu nhầm thì phải?"
-"Đó là khi tớ vẫn còn độc thân."
-"Là Kiều Anh sao? Một biên kịch quèn lương tháng ba cọc ba đồng, anh không cảm thấy gì khi sánh vai cùng cậu ấy trong các sự kiện lớn ư?"
-"Có chứ, cảm thấy rất tự hào."
Thái độ tưng tửng bất cần của Nguyên khiến sắc mặt Misu tái nhợt. Nếu như Misu không tiếp tục dùng một số lời lẽ như lăng nhăng, yêu Nguyên vì tham giàu để hạ thấp nhân cách của tôi thì chắc tôi cũng không khó chịu mà đẩy cửa phòng đi vào. Tôi phớt lờ Misu, cầm hợp đồng tiến tới xin chữ ký, sau đó cố ý hỏi.
-"Vì sao lại cảm thấy tự hào?"
Nguyên mắng tôi tội hóng hớt, bẹo má ra điều trừng phạt tôi nhưng rốt cuộc vẫn đáp.
-"Vì rốt cuộc cũng cưa đổ cậu!"
Má tôi chắc đỏ hơn cà chua chín rồi đấy, tôi lén búng tai cậu ấy trước khi về phòng làm việc. Dưới sức ép của Nguyên, đúng ba giờ chiều Misu bắt buộc phải trả lời phỏng vấn, tuy nhiên không hiểu sao chỉ khẳng định một câu không mang bầu với Nguyên thôi mà bạn lại phải rơi nhiều nước mắt đến thế. Bộ dạng xanh xao, vùng bụng to bất thường cùng việc trợ lý từ chối trả lời thêm các câu hỏi khác vì sức khoẻ của Misu không cho phép khiến tin đồn chẳng những không lắng xuống mà còn bị thổi phồng lên. Người ta vẫn cứ đinh ninh cho rằng cái thai là có thật, chắc chắn là con của Nguyên, chỉ là do fan Misu gây sức ép quá lớn lên Nguyên về đám cưới cổ tích khiến Misu phải đứng ra phủ nhận. Hình ảnh Misu tiều tuỵ bắt xe buýt sau khi kết thúc họp báo cũng dấy lên bao nỗi thương xót cho cộng đồng mạng, người đâu mà vừa đẹp vừa tài năng vừa giản dị. Sự việc bị đẩy lên cao trào khi có người tung ra những tấm hình chụp lén tôi đứng trước cửa nhà Nguyên cùng tiêu đề.
"Yêu nữ đeo bám như đỉa nhưng vẫn không được cho vào nhà."
Sao có thể điêu đến thế? Rõ ràng tôi đang sống ở đây mà, đó chỉ là khoảnh khắc trước khi tôi bước vào nhà thôi. Toàn bộ tầng cao nhất của toà nhà này là căn hộ chúng tôi đang ở, lấy đâu ra hàng xóm cùng tầng đâu mà mọi người vẫn tin những điều vu khống tráo trở.
"Mình ở đối diện nhà Nguyên Anh. Thấy bạn này ngày nào cũng qua đợi, lì đến mức mấy lần Nguyên Anh phải gọi bảo vệ đuổi đi đó. Chuyện này cả khu mình đều biết lâu rồi, nhưng chắc nghệ sĩ trong giới thương tình muốn giữ sĩ diện cho nhau nên mới im lặng."
"Trông cái mặt hãm dễ sợ, nó mắc bệnh ảo tưởng sau khi đóng cảnh nóng với Nguyên Anh đó. Chắc nó tưởng ngoài đời trèo lên giường cũng dễ như trong phim. Phải chăng nó chính là lý do khiến ngọc nữ Misu của chúng mình khốn đốn? Nguyền rủa cho con hồ ly mau xuống địa ngục."
Cảm giác bị chửi oan quả thật không dễ chịu chút nào. Tầm năm rưỡi chiều tắm gội xong tôi định viết trạng thái thanh minh cho mình, nhưng chưa kịp soạn thì Nguyên đã về rồi. Gương mặt mệt mỏi của cậu ấy khiến tôi tạm quên đi những thị phi trên mạng.
-"Bộ phim điện ảnh sắp tới thực sự không thể cứu được nữa."
Nguyên chậm rãi tâm sự, tôi cũng lờ mờ đoán được, ngay từ khi chị Loan nói người đứng đầu bộ phận kiểm duyệt chính là người đàn bà đầy quyền lực, người tình của Thái thì tôi đã có linh cảm chẳng lành rồi. Tất nhiên cũng do phim có nhiều sơ hở nên mới bị họ bắt thóp, nhưng dù sao hãng phim cũng mới đi vào hoạt động, khó tránh khỏi sơ xuất.
-"Cậu đã làm hết sức rồi thì không có gì phải nuối tiếc cả. Cho dù phải bán nhà thì cũng không sao, dọn về nhà tớ ở, còn nợ nần hai đứa mình sẽ trả dần dần."
Tôi nắm tay cậu ấy an ủi, Nguyên cười phá lên, gõ đầu tôi đau điếng xong kêu tôi đọc tin vịt ít thôi chứ. Lúc đó tôi mới biết sự thực đúng là Nguyên bị thiệt hại khá nặng, nhưng mới chỉ phải bán đi hai miếng đất thôi, chưa đến mức mất nhà ngủ lang. Dù gì cũng là chuyện không mấy vui vẻ nên tôi rủ Nguyên đi dạo giải khuây. Cậu ấy nói tôi xuống trước, cậu ấy thay áo quần rồi xuống sau. Tôi cứ ngỡ Nguyên sẽ mặc lôi thôi lếch thếch như thường ngày, thêm tóc thêm râu giả, ai ngờ tôi vừa vào siêu thị mua ít hoa quả đi ra thì bắt gặp cậu ấy với bộ đồ trang trọng lạ thường. Một Võ Đình Nguyên Anh phong độ lịch thiệp còn hơn cả khi đi sự kiện đang tiến về phía tôi. Những người xung quanh bắt đầu nhận ra người nổi tiếng, có người bụm miệng vì xúc động, có người không nhịn được nhảy cẫng lên hò reo phấn khích, hình như còn có một vài phóng viên nữa. Cũng dễ hiểu, Nguyên đang ở trong tâm bão mà, vụ phim bị cấm chiếu, vụ Misu mang bầu, vụ phủ nhận tin mang bầu, vụ tôi mặt dày cám dỗ cậu ấy, hàng loạt scandal như thế không có phóng viên đeo bám mới là lạ.
Tôi sợ thị phi nên coi như không nhận ra người yêu, cúi gằm mặt xuống đường rồi cứ thế đi thẳng. Tôi hi vọng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây thôi, hi vọng phóng viên không nhận ra tôi, mong rằng tối nay họ sẽ lên bài kiểu fan mừng phát khóc vì được gặp thần tượng thay vì giật tít biên kịch hồ ly lại đến gây rối. Tim tôi đập thình thịch khi đi ngang qua Nguyên, ở trong giới này lâu như vậy, tôi đoán cậu ấy sẽ hiểu được hành động của tôi mà phối hợp. Nhưng không, tôi đã nhầm. Nguyên không hề hiểu, cũng không phối hợp. Cậu ấy đột ngột kéo tôi vào lòng. Tôi nháy mắt ra hiệu, còn nói thầm có phóng viên nhưng cậu ấy không thèm để tâm. Nguyên bỏ mũ áo đang che đầu của tôi xuống, tháo cả kính râm tôi đang đeo. Cái người này uống lộn thuốc phải không? Sao lại nhìn tôi như thể trái đất này chỉ có mình tôi vậy? Và rồi, trước rất nhiều ống kính chĩa vào mình, Nguyên thản nhiên hôn tôi. Ánh mắt của cậu ấy thật ấm áp, nụ hôn của cậu ấy cũng thật ngọt ngào, cả bàn tay cậu ấy khi chìa ra trước mặt tôi cũng thật vững chãi.
-"Anh biết sắp tới có thể em sẽ phải chịu áp lực rất lớn...nhưng mà...nếu như anh đảm bảo một đời chỉ nắm tay một người...thì em...sẽ đi cùng anh chứ?"
Kỳ hai năm lớp mười một là thời điểm nhà trường tổ chức các buổi giao lưu với cựu học sinh để chúng tôi bắt đầu có những định hướng nhất định trong việc chọn nghề nghiệp. Tôi không có nhiều tài năng như các bạn học cùng lứa nên chỉ dự định rằng tương lai sẽ theo nghề biên kịch. Ngoài ra tôi sẽ đi học thêm vài món nữ công gia chánh cho thật giỏi nữa, tôi muốn trở thành một người vợ tốt, được chồng yêu thương trân trọng. Bạn bè nghe dự định toàn trêu tôi tính xa, có mỗi Nguyên là tỏ vẻ thấu hiểu, cậu ấy gật gù bảo.
-"Nếu vợ tớ đã cố gắng như vậy thì tớ cũng phải cố gắng mới được. Cố gắng trở thành một người chồng tốt, là chỗ dựa cho vợ."
Gì vậy? Thính hả? Thính thật hay thính giả thế? Biết người ta cuồng cậu đến mức nào không? Thi thoảng cứ nhử nhử thế chịu sao nổi? Tim sắp tan ra rồi đây này, bắt đền đấy! Đầu tôi như một mớ bòng bong, còn Nguyên chỉ cười gian rồi chạy biến mất. Dạo này cậu ấy bận lắm, tên tuổi lên như diều gặp gió, vừa giành giải dance bên châu Âu về thì được mời làm huấn luyện viên cho chương trình "Bước Nhảy Nhí". Chỉ hai tuần sau Tết mà mình Nguyên trúng mười cái quảng cáo, bằng số quảng cáo P547 nhận được trong năm tháng. Tuy nhiên điều gì cũng có hai mặt, càng hot thì lại càng lắm thị phi. Âu cũng dễ hiểu, những người ghét Nguyên sao có thể vui vẻ khi chứng kiến cậu ấy thành công?
"Chương trình giẻ rách nên mới mời một thằng oắt con làm huấn luyện viên. Nhảy như nó cháu tao cũng nhảy được. Thằng này làm gì có tài cán gì, không nhờ scandal với Misu thì ai biết nó là ai đâu?"
"Phải đó, được cả đám fan trẩu tre vô học, thần tượng thối như "mít chó" hạng ba mà chúng tôn lên làm như sô cô la hạng nhất."
Như một thói quen, hễ idol bị ăn chửi thì fandom cũng không thiếu phần. Thậm chí có những người còn giả làm fan Nguyên để đi gây chiến với các nghệ sĩ khác, đổ tiếng xấu cho cậu ấy. Toàn những tin tào lao từ trên trời rơi xuống mà mọi người vẫn tin sái cổ. Hết Võ Đình Nguyên Anh mua giải, hotboy nổi tiếng chơi thuốc cấm từ năm mười tuổi đến gia thế hiển hách của "huấn luyện viên dởm". Đọc mấy bài kiểu đó tôi bực dễ sợ, ức chế nhất là có chị đăng bài về người cha thế lực đứng đằng sau ánh hào quang của con trai, thực sự điên lắm luôn, chẳng hiểu họ có lương tâm không nữa? Đến người đã khuất cũng không tha. Lo lắng cho Nguyên nên tối tối tôi luôn nhắn tin chúc thần tượng ngủ ngon, có hôm cậu ấy nhắn lại, có hôm chỉ gửi icon phụng phịu làm nũng, cũng có hôm đợi mãi chả thấy trả lời gì cả, sáng ra tôi sốt ruột nhắn thêm.
"Cậu mệt không?"
Có người gửi icon gật gật, tôi lo lắng hỏi.
"Cậu muốn tớ giúp gì không?"
"Có, tớ muốn gặp cậu!"
Ngày hôm đó chỉ có tiết buổi chiều nên sáng tôi bắt xe buýt tới chỗ cậu ấy đang quay quảng cáo, chọn một góc khuất vắng người rồi nhắn tin cho Nguyên ra. Cậu ấy đã không ngủ suốt mấy đêm liền, gương mặt lúc tẩy trang lộ rõ vầng thâm ở mắt. Tôi mở nắp hộp gỏi cuốn mình chuẩn bị, cầm một cái đưa cho Nguyên.
-"Cố ăn lấy lại sức, bao giờ hết bận tớ cuốn cho hai ngàn năm trăm cái."
Nguyên cười, chắc cậu ấy vẫn nhớ chuyện đó, câu chuyện về một người trẻ con từng khẳng định rằng một cái gỏi người ta cuốn bằng một trăm cái tôi cuốn. Cậu ấy ngoan ngoãn ăn hết đồ tôi làm, uống cạn cả bình nước trái cây tôi mang, cơ mà xong vẫn kêu mệt.
-"Phải làm sao đây? Hay xin đạo diễn cho về sớm?"
Tôi đề nghị, Nguyên lắc đầu bảo.
-"Không cần. Nhưng nếu có thể ôm một ai đó thì tốt! Cậu đã nghe bao giờ chưa? Chiếc ôm sạc điện ấy!"
Tôi nghe rồi, tôi cũng cảm thấy có gì đó trong ánh mắt của cậu ấy, nhưng mà tôi sợ ăn dưa bở lắm, chẳng dám manh động đâu. Hai má tôi nóng rực, Nguyên thấy tôi như con ngơ thì cụng trán rõ mạnh, đoạn đột ngột đưa tay ra ôm trộm tôi một cái, chỉ một cái thôi, ghì tôi hơi chặt, mặt dụi lên vai tôi, lúc buông ra còn lén thơm lên má tôi nữa, hại tôi u mê lú lẫn luôn à. Suốt học kỳ hai năm đó, tôi với Nguyên thường xuyên trốn gặp riêng như vậy, những hành động vượt mức tình bạn của cậu ấy khiến tôi đã trộm nghĩ rằng Nguyên thích tôi. Thần tượng của tôi thích tôi, crush của tôi thích tôi, tình đầu đơn phương của tôi thích tôi, còn điều gì tuyệt vời hơn thế? Có lẽ nếu như bức ảnh hai đứa tôi nắm tay nhau không bị rỏ rỉ trên mạng, chắc tôi sẽ vẫn mơ mộng hão huyền như thế.
-"Nguyên Anh, cậu thích Kiều Anh phải không?"
Một bạn hỏi trong buổi họp fan vào ngày đầu tiên của tháng sáu, Nguyên gật đầu. Trái tim tôi sẽ nổ tung nếu như không bắt gặp ánh mắt sắc lạnh từ phía quản lý của Nguyên, ông ấy kiểu muốn băm sống tôi đến nơi, còn Nguyên thì vội vã trả lời.
-"Tớ thích tất cả các cậu!"
Câu nói đó như tiếng sấm nổ bùm trong đầu tôi. Thì ra là vậy, hễ ai là fan thì Nguyên đều thích, và cậu ấy thích tất cả chúng tôi y như nhau. Thì ra tôi cũng như bao người khác, chả có gì đặc biệt cả. Trường P547 nhắn tin bảo Nguyên có chỗ khó xử, kêu tôi đừng giận cậu ấy. Tôi nào có dám giận, dù sao người ta cũng chưa từng nói thẳng với tôi ba từ tớ thích cậu. Người ta biết tôi là fan nên mới khó xử, mới phải lịch sự đối đãi. Tự ái trong tôi trỗi dậy, nước mắt ở đâu mà lắm thế không biết? Tôi khóc ướt đẫm cả cái gối, khóc đến mức Mẫn Tiên điên tiết xông vào phòng, vừa véo má tôi vừa quát.
-"Câm ngay! Mi câm ngay cho tao! Nhức đầu!"
Từ vụ cãi nhau liên quan tới Alex chị cạch mặt tôi, suốt từ đầu kỳ hai thì đây là lần đầu tiên chị sang phòng tôi.
-"Mặc váy vào, tao đèo đi chơi!"
Mụ gầm gừ, tôi như con cún tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, ngoan ngoãn mặc váy, ngoan ngoãn ngồi sau xe đạp điện của Mẫn Tiên. Năm nào ngày quốc tế thiếu nhi Tiên cũng mua cho tôi rất nhiều đồ, chỉ trừ năm đó, Tiên đưa tôi đi ăn kem rồi tâm sự một thôi một hồi.
-"Kiều Anh, chuyện cũ là tao sai. Tao không nên trách mi khi Alex thích mi, nếu tao là đàn ông tao cũng thích mi, huống chi Alex...Thực tình Alex là một chàng trai xuất chúng, sau này mi thử hẹn hò với Alex xem. Có thằng em rể giỏi như thế tao thấy còn hơn Nguyên Anh ý!"
Mụ nói mà mắt rơm rớm luôn, quen lâu rồi nên tôi biết đúng là Alex xuất chúng thực sự chứ không phải do Mẫn Tiên khoa trương. Nhưng có điều Tiên không hiểu, Alex chỉ thích tôi giống cái cách anh trai thích em gái thôi. Thích ở đây là yêu thích, quý mến chứ không phải tình cảm trái dấu giữa nam và nữ. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên đại lộ Champs-Élysées, Alex đã nhận ra gương mặt tôi có vài nét giống đứa em gái xấu số của cậu ấy. Alex chưa bao giờ kể với Mẫn Tiên về cô bé đó, nhưng lại nói tất cả với tôi, mỗi lần nhắc đến em ấy, ánh mắt Alex lại tràn ngập tự hào. Cô bé đó thích mặc những chiếc váy kiểu giống tôi, hồi nhỏ thích thắt tóc bím, hay mày mò may váy búp bê giống như tôi, và đặc biệt, cô bé cũng không thể nghe được nhưng lại luôn nói với người xung quanh rằng mình bình thường, chỉ khác là, em ấy giờ đã là thiên thần ở thế giới khác rồi.
Vì ám ảnh về em gái nên Alex quan tâm tôi đặc biệt, cậu ấy luôn dặn tôi khi nào thấy cơ thể có biểu hiện lạ phải xin ba cho ra nước ngoài khám, nhỡ không phải khiếm thính thông thường mà mắc hội chứng bệnh lạ như em cậu ấy thì còn có phương án điều trị. Bạn dặn dò như ông cụ non hại tôi cười ngất, mười mấy năm tôi vẫn sống khoẻ mà, thi thoảng nếu đeo máy lâu thì tai bị inh nhức, cũng bình thường chứ có gì ghê gớm đâu. Càng tiếp xúc nhiều với Alex tôi càng hiểu được vị trí của Mẫn Tiên trong lòng cậu ấy. Mặc dù bề ngoài hai người lạnh lùng chẳng thèm nói chuyện với nhau nhưng bất cứ khi nào Tiên nhắn tin, Alex đều nhắn lại ngay tức thì. Alex rất hay càu nhàu "Chị gái cậu thật rách việc!", "Chị gái cậu đáng ghét chết mất!", "Ôi tớ điên với Tiên luôn rồi!",...nhưng kèm theo lời càu nhàu luôn là một nụ cười tủm tỉm, có khi chính Alex cũng không nhận ra, cậu ấy vui như nào mỗi lần chat với Mẫn Tiên.
"Hôm nay mồng 1/6 Tiên được nhiêu anh tặng hoa làm tớ ghen tị chết đi được. Trường còn bao cả rạp phim cho chị ấy!"
Tôi cố ý nhắn tin thử lòng Alex, bạn đáp rất buồn cười.
"Tớ chúa ghét những đứa con gái lẳng lơ hay thả thính trai!"
Ghét thật sao? Ghét mà lúc sau đã thấy nhắn tin vào máy Tiên.
"Đi xem phim với trai mà kêu đi chơi với Kiều Anh, bốc phét!"
Mẫn Tiên cáu tiết phát livetream chị em tôi đi chơi làm bằng chứng. Alex trách tôi nhưng tôi vô tội mà, tôi chỉ nói Trường bao cả rạp phim chứ đâu có nói Tiên đi xem phim với Trường, rõ là Alex tự suy diễn đấy chứ. Nhiều lúc tôi cũng muốn như hai người đó bây giờ, sống với nhau ở một nơi xa xa lắm, chẳng có ai xen vào giữa họ, như cái cách Misu đang quấn lấy Nguyên của tôi.
Hai người lớn tướng ở trong bar buổi tối thứ bảy thì còn việc gì ngoài mần nhau chứ? Chắc cũng chả xem được tin nhắn của tôi đâu. Vậy mà mới tầm chiều tôi còn tự tay giặt mấy cái áo sơ mi và quần âu cho người ta đó, thật rảnh quá mà. Nhắc tới mới nhớ ra áo quần còn đang phơi ngoài dây, tôi vội vã chạy ra ban công rút đồ, vừa bước vào nhà thì gặp Nguyên mặt mũi hầm hầm, bực bội giật lấy đống đồ trong tay tôi rồi ném thẳng vào tủ, còn cẩn thận khoá cửa tủ luôn. Xong xuôi quay ra quát tôi mới sợ chứ.
-"Cậu dọn đi đâu? Hả? Đêm hôm rồi cậu còn ôm quần áo định dọn đi đâu? Tớ nói cậu nghe không bao giờ có chuyện dễ dàng như thế!"
Ôm quần áo? Cái người này bị điên à? Ông tướng ơi tôi ôm áo quần của ông đấy ạ, mà sao hắn về nhanh vậy nhỉ? Không lẽ nhận được tin nhắn phóng về luôn?
-"Thì rõ là cậu đi bar với ai đó mà? Có người tâm sự rồi thì cần tớ làm gì nữa?"
Tôi trách xong thì quay người, còn giận nên nhìn cái mặt thấy ghét à. Nguyên vòng tay qua ôm lấy eo tôi, cậy mạnh hơn tôi nên khống chế tôi, cứ thế vác tôi về phòng cậu ấy. Ấm ức, tôi úp mặt xuống đệm. Có người không tha lật người tôi về vị trí nằm ngửa, đoạn hôn chùn chụt lên môi tôi, bị tôi cắn cũng không buông, đùa tôi chán chê rồi mới thừa nhận buổi tối cậu ấy có qua bar xem quán hoạt động ổn không thì gặp Misu.
-"Misu nói cậu có thể cho cậu ấy mọi thứ cậu có, phải không?"
-"Gần đúng. Tất cả mọi thứ tớ có...ngoại trừ cậu..."
Xi, tôi là của cậu ấy lúc nào chứ? Hỏi mới biết ý của Nguyên là hỗ trợ Misu về chuyện bệnh tật. Thế mà tôi lại không suy nghĩ thấu đáo để Misu chọc ngoáy mới hâm.
-"Vậy còn cậu thì sao? Misu muốn có cậu ý."
Tôi đùa, cậu ấy thản nhiên đáp.
-"Tớ á? Tớ là của cậu mà, cái này phải đợi cậu quyết!"
Tên này tính rắc đường vào tim tôi hả? Của tôi cơ đấy, được, nếu đã là của tôi thì tội gì tôi không chiếm tiện nghi. Tôi trườn lên người ai đó, chậm rãi hôn lên gương mặt ấy. Hơi thở của Nguyên dần trở nên gấp gáp, cậu ấy dịch người xuống, môi lưỡi mân mê quanh vùng cổ của tôi rồi đưa sang nhấm nháp bả vai tôi. Những lần cắn nhá, hút vào khiến cho nơi đó bị tê rát, tôi đánh nhẹ lên má cậu ấy coi như hình phạt. Cơ mà Nguyên đâu có sợ, cậu ấy vẫn cười cười rúc vào lòng tôi, suốt cả đêm dài ôm rịt lấy tôi, sáng ra còn giữ khư khư hại tôi suýt nữa muộn làm. Bộ phim của anh Khang và bạn Thư đều đã ra mắt khán giả nhưng kịch bản phim của tôi, nam chính là nhà bác học, lấy ý tưởng từ mối tình của Mẫn Tiên và Alex vẫn chưa tiến hành được do có nhiều chi tiết giả tưởng, vẫn chưa đàm phán xong với nhà tài trợ về mặt kinh phí. Bởi vậy nên hiện tại công việc của tôi là theo tổ biên kịch khác làm phim về đề tài hôn nhân gia đình, thi thoảng rảnh rỗi thì chạy việc vặt cho sếp. Nguyên bóc lột sức lao động của tôi ghê lắm, mỗi lần có hợp đồng cần ký y như rằng cậu ấy kêu chị Loan bảo tôi đem lên. Buổi sáng tôi bận họp ý tưởng nên gần trưa mới lên được, tình cờ bắt gặp Misu và Nguyên đang bàn chuyện.
-"Về tin đồn gần đây, nếu từ giờ đến tối phía cậu không có bài đính chính thì sáng mai đích thân tớ sẽ trả lời phỏng vấn."
Misu không vui nhưng vẫn cười gượng.
-"Ôi dào, mình cứ lặng im mấy ngày là hết mà. Em nhớ anh đâu phải người quan tâm tới dư luận đâu nhỉ? Trước đây anh chưa từng sợ bị người khác hiểu nhầm thì phải?"
-"Đó là khi tớ vẫn còn độc thân."
-"Là Kiều Anh sao? Một biên kịch quèn lương tháng ba cọc ba đồng, anh không cảm thấy gì khi sánh vai cùng cậu ấy trong các sự kiện lớn ư?"
-"Có chứ, cảm thấy rất tự hào."
Thái độ tưng tửng bất cần của Nguyên khiến sắc mặt Misu tái nhợt. Nếu như Misu không tiếp tục dùng một số lời lẽ như lăng nhăng, yêu Nguyên vì tham giàu để hạ thấp nhân cách của tôi thì chắc tôi cũng không khó chịu mà đẩy cửa phòng đi vào. Tôi phớt lờ Misu, cầm hợp đồng tiến tới xin chữ ký, sau đó cố ý hỏi.
-"Vì sao lại cảm thấy tự hào?"
Nguyên mắng tôi tội hóng hớt, bẹo má ra điều trừng phạt tôi nhưng rốt cuộc vẫn đáp.
-"Vì rốt cuộc cũng cưa đổ cậu!"
Má tôi chắc đỏ hơn cà chua chín rồi đấy, tôi lén búng tai cậu ấy trước khi về phòng làm việc. Dưới sức ép của Nguyên, đúng ba giờ chiều Misu bắt buộc phải trả lời phỏng vấn, tuy nhiên không hiểu sao chỉ khẳng định một câu không mang bầu với Nguyên thôi mà bạn lại phải rơi nhiều nước mắt đến thế. Bộ dạng xanh xao, vùng bụng to bất thường cùng việc trợ lý từ chối trả lời thêm các câu hỏi khác vì sức khoẻ của Misu không cho phép khiến tin đồn chẳng những không lắng xuống mà còn bị thổi phồng lên. Người ta vẫn cứ đinh ninh cho rằng cái thai là có thật, chắc chắn là con của Nguyên, chỉ là do fan Misu gây sức ép quá lớn lên Nguyên về đám cưới cổ tích khiến Misu phải đứng ra phủ nhận. Hình ảnh Misu tiều tuỵ bắt xe buýt sau khi kết thúc họp báo cũng dấy lên bao nỗi thương xót cho cộng đồng mạng, người đâu mà vừa đẹp vừa tài năng vừa giản dị. Sự việc bị đẩy lên cao trào khi có người tung ra những tấm hình chụp lén tôi đứng trước cửa nhà Nguyên cùng tiêu đề.
"Yêu nữ đeo bám như đỉa nhưng vẫn không được cho vào nhà."
Sao có thể điêu đến thế? Rõ ràng tôi đang sống ở đây mà, đó chỉ là khoảnh khắc trước khi tôi bước vào nhà thôi. Toàn bộ tầng cao nhất của toà nhà này là căn hộ chúng tôi đang ở, lấy đâu ra hàng xóm cùng tầng đâu mà mọi người vẫn tin những điều vu khống tráo trở.
"Mình ở đối diện nhà Nguyên Anh. Thấy bạn này ngày nào cũng qua đợi, lì đến mức mấy lần Nguyên Anh phải gọi bảo vệ đuổi đi đó. Chuyện này cả khu mình đều biết lâu rồi, nhưng chắc nghệ sĩ trong giới thương tình muốn giữ sĩ diện cho nhau nên mới im lặng."
"Trông cái mặt hãm dễ sợ, nó mắc bệnh ảo tưởng sau khi đóng cảnh nóng với Nguyên Anh đó. Chắc nó tưởng ngoài đời trèo lên giường cũng dễ như trong phim. Phải chăng nó chính là lý do khiến ngọc nữ Misu của chúng mình khốn đốn? Nguyền rủa cho con hồ ly mau xuống địa ngục."
Cảm giác bị chửi oan quả thật không dễ chịu chút nào. Tầm năm rưỡi chiều tắm gội xong tôi định viết trạng thái thanh minh cho mình, nhưng chưa kịp soạn thì Nguyên đã về rồi. Gương mặt mệt mỏi của cậu ấy khiến tôi tạm quên đi những thị phi trên mạng.
-"Bộ phim điện ảnh sắp tới thực sự không thể cứu được nữa."
Nguyên chậm rãi tâm sự, tôi cũng lờ mờ đoán được, ngay từ khi chị Loan nói người đứng đầu bộ phận kiểm duyệt chính là người đàn bà đầy quyền lực, người tình của Thái thì tôi đã có linh cảm chẳng lành rồi. Tất nhiên cũng do phim có nhiều sơ hở nên mới bị họ bắt thóp, nhưng dù sao hãng phim cũng mới đi vào hoạt động, khó tránh khỏi sơ xuất.
-"Cậu đã làm hết sức rồi thì không có gì phải nuối tiếc cả. Cho dù phải bán nhà thì cũng không sao, dọn về nhà tớ ở, còn nợ nần hai đứa mình sẽ trả dần dần."
Tôi nắm tay cậu ấy an ủi, Nguyên cười phá lên, gõ đầu tôi đau điếng xong kêu tôi đọc tin vịt ít thôi chứ. Lúc đó tôi mới biết sự thực đúng là Nguyên bị thiệt hại khá nặng, nhưng mới chỉ phải bán đi hai miếng đất thôi, chưa đến mức mất nhà ngủ lang. Dù gì cũng là chuyện không mấy vui vẻ nên tôi rủ Nguyên đi dạo giải khuây. Cậu ấy nói tôi xuống trước, cậu ấy thay áo quần rồi xuống sau. Tôi cứ ngỡ Nguyên sẽ mặc lôi thôi lếch thếch như thường ngày, thêm tóc thêm râu giả, ai ngờ tôi vừa vào siêu thị mua ít hoa quả đi ra thì bắt gặp cậu ấy với bộ đồ trang trọng lạ thường. Một Võ Đình Nguyên Anh phong độ lịch thiệp còn hơn cả khi đi sự kiện đang tiến về phía tôi. Những người xung quanh bắt đầu nhận ra người nổi tiếng, có người bụm miệng vì xúc động, có người không nhịn được nhảy cẫng lên hò reo phấn khích, hình như còn có một vài phóng viên nữa. Cũng dễ hiểu, Nguyên đang ở trong tâm bão mà, vụ phim bị cấm chiếu, vụ Misu mang bầu, vụ phủ nhận tin mang bầu, vụ tôi mặt dày cám dỗ cậu ấy, hàng loạt scandal như thế không có phóng viên đeo bám mới là lạ.
Tôi sợ thị phi nên coi như không nhận ra người yêu, cúi gằm mặt xuống đường rồi cứ thế đi thẳng. Tôi hi vọng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây thôi, hi vọng phóng viên không nhận ra tôi, mong rằng tối nay họ sẽ lên bài kiểu fan mừng phát khóc vì được gặp thần tượng thay vì giật tít biên kịch hồ ly lại đến gây rối. Tim tôi đập thình thịch khi đi ngang qua Nguyên, ở trong giới này lâu như vậy, tôi đoán cậu ấy sẽ hiểu được hành động của tôi mà phối hợp. Nhưng không, tôi đã nhầm. Nguyên không hề hiểu, cũng không phối hợp. Cậu ấy đột ngột kéo tôi vào lòng. Tôi nháy mắt ra hiệu, còn nói thầm có phóng viên nhưng cậu ấy không thèm để tâm. Nguyên bỏ mũ áo đang che đầu của tôi xuống, tháo cả kính râm tôi đang đeo. Cái người này uống lộn thuốc phải không? Sao lại nhìn tôi như thể trái đất này chỉ có mình tôi vậy? Và rồi, trước rất nhiều ống kính chĩa vào mình, Nguyên thản nhiên hôn tôi. Ánh mắt của cậu ấy thật ấm áp, nụ hôn của cậu ấy cũng thật ngọt ngào, cả bàn tay cậu ấy khi chìa ra trước mặt tôi cũng thật vững chãi.
-"Anh biết sắp tới có thể em sẽ phải chịu áp lực rất lớn...nhưng mà...nếu như anh đảm bảo một đời chỉ nắm tay một người...thì em...sẽ đi cùng anh chứ?"
Bình luận facebook