Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-44
Chương 41: Bôi nhọ
“Ông đừng đùa với tôi như vậy”.
Nhân viên phục vụ chắc chắn không muốn tin lời ông ta nói, ngược lại cô ta muốn hứng hai cái bạt tai cho xong, chí ít có thể hiện thực một chút. Thứ chưa biết mới là thứ nguy hiểm nhất.
“Tôi không đùa với cô, tôi nói thật”, vẻ mặt Từ Hạo rất nghiêm túc.
Lời của vợ không thể không nghe theo, tự mình ra tay với Vương Thuyền Quyên thì lại không hiện thực, vậy thì có thể sử dụng cách gián tiếp, tìm một người thực hiện âm mưu mà ông ta vạch ra.
Nhân viên phục vụ ở trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu ông không có chuyện gì thì tôi đi trước đây ạ”.
Sau khi thu dọn sơ qua mọi thứ dưới sàn, nhân viên phục vụ đứng lên định rời đi, Từ Hạo lập tức kéo cánh tay cô ta lại.
“Trong thẻ ngân hàng này có hai mươi nghìn tệ, cô cầm lấy trước”.
Từ Hạo nói, thể hiện thái độ ở thế mạnh, nhét thẻ ngân hàng vào túi cô ta.
Nhân viên phục vụ đứng sững tại chỗ. Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?
“Không phải chuyện phạm pháp đấy chứ?”.
Từ Hạo lắc đầu nói: “Đương nhiên không phạm pháp”.
Nhân viên phục vụ có chút không tin trên đời lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này, cô ta lấy thẻ ngân hàng ra nâng niu trên tay một lúc lâu.
Từ biểu hiện của cô ta, Từ Hạo biết cô ta đã dao động, tiếp tục nói thêm vào: “Trong đó chỉ là một nửa số tiền, hai mươi nghìn tệ còn lại đợi sau khi xong chuyện, tôi sẽ đưa cho cô”.
Lương tháng của cô ta chỉ có ba bốn nghìn tệ, chớp mắt lại có thể kiếm được số tiền của một năm, dù là ai đứng trước cám dỗ thế này cũng sẽ dao động.
“Đó không phải chuyện gì xấu chứ?”, nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, cẩn trọng hỏi.
“Đương nhiên không phải”.
Cô ta nhìn thẻ ngân hàng trong tay, thái độ kiên định ban đầu dần mất đi.
Một lúc kiếm được bốn mươi nghìn tệ, đối với Từ Hạo mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng trong mắt cô ta lại là số tiền tích góp cả một năm.
Cô ta rất cần tiền.
“Vậy được, tôi đồng ý với ông”.
Từ Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta lại đến trước mặt nhân viên phục vụ, ghé sát bên tai cô ta, nói: “Quan trọng nhất là cô phải giữ bí mật, không được nói cho bất cứ ai biết chuyện này có liên quan đến tôi, hiểu chưa?”.
“Ông cứ yên tâm”.
Vì mấy chục nghìn tệ này, chỉ cần là chuyện được pháp luật cho phép hoặc không làm trái lương tâm đạo đức, cô ta sẽ không do dự.
Từ Hạo lộ ra nụ cười đắc ý.
Một vấn đề khó như vậy đã được ông ta hóa giải một cách hoàn hảo.
…
Vương Thuyền Quyên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cô ăn mặc trang điểm quá xinh đẹp, giống như thiên sứ giáng trần, rực rỡ tỏa sáng lóa mắt người nhìn.
Không ít người mời rượu bắt chuyện với Vương Thuyền Quyên, nhưng từ đầu tới cuối cô đều giữ thái độ xa cách.
Vương Thuyền Quyên đi cùng Tần Cao Văn khiến nhiều người xung quanh sinh lòng đố kị.
“Cô gái xinh đẹp kia là ai?”.
“Tôi cũng không biết, trước kia chưa gặp cô ấy ở xã hội thượng lưu bao giờ”.
“Đúng là đáng tiếc, rau tốt đều cho heo ăn hết rồi”.
…
Vương Thuyền Quyên cảm thấy hơi đói, thấy trên bàn bên cạnh có bánh gato bèn đi qua lấy một miếng, cô vừa cho vào miệng thì đột nhiên nhìn thấy có người chạy về phía mình.
Đó là một cô gái áo quần rách rưới, đồ mặc trên người hơi cũ kỹ, đầu tóc rũ rượi, chính là nhân viên phục vụ lúc trước.
Nhân viên phục vụ chạy đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, không nói lời nào đã cho cô một cái tát.
Bốp!
Cái tát này vô cùng mạnh, thậm chí khóe miệng Vương Thuyền Quyên chảy cả máu, cô đứng ngây ra tại chỗ.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc.
“Vương Thuyền Quyên, con đĩ đê tiện này, vì sao lại quyến rũ chồng tôi?”.
Tất cả mọi người ồ lên.
Đó là Vương Thuyền Quyên sao?
Vương Thuyền Quyên là con gái duy nhất của nhà họ Vương, năm xưa có thể nói là được mọi người chú ý, hầu như ai cũng biết.
Nhưng sau khi tin đồn mang thai trước khi cưới truyền ra, cô đã phải chịu sự khinh rẻ của xã hội thượng lưu.
Không biết bao nhiêu người ở sau lưng bịa đặt tin đồn ác ý về Vương Thuyền Quyên.
Trong thời gian ngắn, những từ ngữ như con điếm, người phụ nữ ghê tởm, thứ đê tiện lẳng lơ… đều gán lên người cô.
Nhưng con người luôn dễ quên, những tin đồn này cũng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, qua một hai năm cũng dần phủ bụi.
Vì vậy, khi Vương Thuyền Quyên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, rất ít người nhận ra cô.
Nhưng những câu nói của nhân viên phục vụ này lại gợi lên kí ức của tất cả mọi người.
Bây giờ, Tần Cao Văn đang ở trong nhà vệ sinh, không hề biết chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Vương Thuyền Quyên ôm má, cảm thấy hơi ấm ức nói: “Cô đang nói bậy gì vậy?”.
“Tôi đang nói bậy? Vương Thuyền Quyên, cô đúng là không biết xấu hổ! Cô hại tôi tan nhà nát cửa, chồng tôi vì mua quà tặng cô mà bán nhà của chúng tôi, còn trộm mất tiền dưỡng lão của bố mẹ, cô có biết không?”.
Chuyện này khiến Vương Thuyền Quyên không hiểu ra sao.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì”.
Sau đó, nhân viên phục vụ ngã ngồi xuống đất, ôm chân Vương Thuyền Quyên, vừa khóc vừa nói: “Mọi người nhất định phải làm chủ cho tôi, con đĩ đê tiện này thật sự quá khốn nạn, tôi chưa bao giờ gặp ai không biết xấu hổ như cô ta”.
Tất cả mọi người đều không nói gì, yên lặng lắng nghe.
“Vương Thuyền Quyên chính là một con đĩ, một kẻ đê tiện không hơn không kém. Năm xưa cô ta chưa kết hôn đã lên giường với người khác, kết quả mang thai, bây giờ lại làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác”.
Nhân viên phục vụ vừa khóc vừa nói: “Cô ta thật sự quá đê tiện!”.
Vì Vương Thuyền Quyên có vết xe đổ, nên mọi người có xác suất tin vào lời của nhân viên phục vụ hơn, đặc biệt là phụ nữ.
Hôm nay, bọn họ đến tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy, ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng dù có trang điểm kĩ càng thế nào cũng trở nên phai mờ so với Vương Thuyền Quyên.
Sự đố kị đáng sợ sẽ khiến con người phát điên.
“Tôi biết ngay mà, con hồ ly tinh này không phải thứ gì tốt đẹp”.
“Con người đê tiện như vậy còn để cô ta sống trên đời làm gì?”.
“Tôi cảm thấy nên đánh chết cô ta đi!”.
…
Từ Hạo đi đến bên cạnh Mã Linh Nhi, khoác tay phải lên vai cô ta, cười hỏi: “Vợ à, cảm giác bây giờ thế nào?”.
Vừa rồi Mã Linh Nhi luôn nghĩ rằng những lời nhân viên phục vụ nói là sự thật. Nghe Từ Hạo nói vậy, cô ta dường như hiểu ra điều gì.
“Mọi thứ đều là do anh sắp xếp sao?”.
Từ Hạo đắc ý trả lời: “Ngoài người chồng thiên tài của em ra, còn ai có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo như thế? Vừa có thể bôi nhọ con đĩ đê tiện đó, vừa không khiến người ta nghi ngờ mình”.
Mã Linh Nhi nhìn Từ Hạo, lập tức hôn lên má ông ta.
“Anh giỏi quá, chồng ơi”.
Từ Hạo cười, khoanh hai tay trước ngực, nói tiếp: “Em cứ đợi đi, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu”.
“Tôi cầu xin cô, cô có thể trả lại cho chúng tôi năm trăm nghìn tệ mà chồng tôi cho cô không?”.
Câu nói này của nhân viên phục vụ giống như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, làm dấy lên ngọn sóng lớn.
Chương 42: Kẻ nào xui khiến
Bọn họ không quan tâm đến chân tướng của sự việc, chỉ cần có kịch hay để xem thì đều tụ tập thành đám đông.
Đây là câu chuyện mà mọi người mong đợi diễn biến nhất.
Đặc biệt là phụ nữ, có rất nhiều người đứng về phía nhân viên phục vụ, chỉ trỏ Vương Thuyền Quyên.
“Thật không ngờ người phụ nữ này lại đáng ghê tởm như vậy”.
“Tôi nghe nói hình như bây giờ cô ta chuyển nhà rồi, tôi đã bảo là lấy đâu ra tiền, hóa ra là lừa người ta”.
“Kẻ như vậy nên chết quách đi”.
“Ở xã hội cũ, đĩ điếm như vậy đều bị đem dìm lồng heo hết”.
…
Trước nay Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời có chút hoang mang.
Cô không ngừng lắc đầu: “Giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm, tôi thật sự không quen biết cô”.
“Cô còn ở đây giả vờ, cô đừng giả vờ nữa được không? Tôi cầu xin cô, trả số tiền đó cho tôi đi được không?”.
Để không phụ sự kỳ vọng của Từ Hạo, nhân viên phục vụ còn liều cả mạng.
Cô ta quỳ xuống không ngừng dập đầu với Vương Thuyền Quyên, đầu đập xuống đất phát ra tiếng vang vô cùng rõ rệt, trên trán máu chảy ròng ròng.
Đến cả Từ Hạo cũng không nhìn nổi cảnh này nữa. Ông ta không ngờ nhân viên phục vụ lại cố sức biểu diễn như vậy.
Mã Linh Nhi lộ vẻ vui mừng, nói với Từ Hạo: “Chồng, anh cho cô ta lợi ích gì mà cô ta lại cố sức như vậy?”.
Từ Hạo lắc đầu đáp: “Anh cũng không rõ”.
Cảnh này quả thật vượt ngoài dự liệu của ông ta. Xem ra mấy chục nghìn tệ kia rất đáng giá.
Ban đầu có vài người còn bán tin bán nghi lời nói của nhân viên phục vụ, nhưng khi nhìn thấy cô ta hành động như vậy, sự nghi ngờ trước đó cũng tan tành mây khói. Tất cả mọi người đều thống nhất đứng về một chiến tuyến.
Vương Thuyền Quyên là kẻ thứ ba thích phá hoại gia đình người khác, quan điểm này đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Mã Linh Nhi vội vàng lấy điện thoại ra quay cảnh này, ngày mai cô ta sẽ truyền cho cả công ty biết, Vương Thuyền Quyên sắp tiêu đời rồi.
“Vương Thuyền Quyên, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận vì hôm nay đã đến đây”.
Trong lúc hiện trường đang cực kì nan giải, một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên.
“Cô làm gì ở đây?”.
Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, chợt nhìn thấy một ông già uy nghiêm đang đi xuống theo từng bậc thang. Người đó chính là Thượng Quan Thiên Long, chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đi xuống, cô ta không hề hoảng loạn mà bò đến trước mặt ông ta, nói: “Ông chủ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi. Người phụ nữ này quá đê tiện, cô ta quyến rũ chồng tôi, còn lừa đảo chiếm mất mấy trăm nghìn tệ của nhà chúng tôi”.
Tần Cao Văn đang đứng bên cạnh Thượng Quan Thiên Long.
Ánh mắt anh lập tức lạnh đi.
“Lời cô vừa nói là thật sao?”.
Lúc này, ở bên cạnh có người lên tiếng: “Ông chủ Thượng Quan, đây chắc chắn là sự thật, tất cả chúng tôi đều ủng hộ cô gái này”.
“Không sai, ông chủ Thượng Quan, sao ông lại mời hạng người đĩ điếm như cô ta vào dự bữa tiệc của ông?”.
“Mau đuổi cô ta đi đi, ông chủ Thượng Quan”.
Điều này khiến Mã Linh Nhi hoàn toàn đặt tảng đá trong lòng xuống.
Ban đầu cô ta còn lo rằng Thượng Quan Thiên Long sẽ không làm gì Vương Thuyền Quyên, nhưng bây giờ loại lo lắng đó đã tan thành mây khói.
Có câu không thể làm trái ý số đông. Cho dù Thượng Quan Thiên Long có bênh vực Vương Thuyền Quyên đi nữa, ông ta cũng không dám không theo số đông. Nếu không thì sẽ làm tổn hại thanh danh của gia tộc Thượng Quan bọn họ.
Thượng Quan Thiên Long không để tâm đến lời nói của người khác, ngược lại hỏi nhân viên phục vụ: “Cô chắc chứ?”.
“Tôi chắc chắn cô ta đã quyến rũ chồng tôi, lừa gia đình tôi mấy trăm nghìn tệ”, nhân viên phục vụ vừa khóc vừa nói.
Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lấy tóc nhân viên phục vụ kéo lên khiến cô ta đau đến mức chảy nước mắt.
“Nói mau, là ai xui khiến cô làm vậy?”.
Nhân viên phục vụ vẫn một mực khẳng định: “Không có ai xui khiến tôi, những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Bởi vì cô ta lừa tiền gia đình tôi, bây giờ mẹ chồng tôi đang nằm bệnh viện, không có tiền chữa trị. Người phụ nữ này quá đê tiện!”.
“Cô không nói phải không?”.
Nhân viên phục vụ cắn răng nói: “Tôi đã nói rồi, không ai xui khiến tôi”.
Tần Cao Văn không có tâm trạng đôi co với nhân viên phục vụ. Nếu cô ta đã muốn bôi nhọ Vương Thuyền Quyên, vậy thì anh sẽ chơi cùng cô ta.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt nhân viên phục vụ làm cô ta gãy mất hai chiếc răng.
Nhiều người chứng kiến cảnh này đều tràn đầy căm phẫn.
“Ông Thượng Quan, ông nên đuổi loại người này đi đi”.
“Anh ta dám ra tay với phụ nữ trước mặt nhiều người như vậy, đúng là làm mất phong độ của người đàn ông”.
“Ông Thượng Quan, người đàn ông này thật đáng kinh tởm!”.
…
Tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Tần Cao Văn.
Mã Linh Nhi biết đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, chắc chắn không thể bỏ qua, ưỡn ẹo đi tới.
“Ông Thượng Quan, hai người này không có thiệp mời mà chạy vào đây không nói, bây giờ anh ta còn đánh người khác trong bữa tiệc của ông, lẽ nào ông không định xử lý chuyện này sao?”.
Bây giờ, cả khuôn mặt của Thượng Quan Thiên Long đều đen xì.
Đám người này đúng là sợ thiên hạ không loạn.
Để mời được Tần Cao Văn đến tham dự bữa tiệc này, ông ta đã phải nỗ lực và trả giá nhiều thế nào. Kết quả, bọn họ năm lần bảy lượt làm khó Tần Cao Văn, tấn công bằng lời nói.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Thượng Quan Thiên Long xoay người lại, nói: “Các vị, tôi sẽ không đuổi người này và cô Vương Thuyền Quyên ra ngoài”.
Lần này, Mã Linh Nhi không nói gì, cô ta biết những người khác sẽ điên cuồng phản bác Thượng Quan Thiên Long.
“Ông Thượng Quan, ông có ý gì? Loại người bại hoại này cũng có tư cách đến tham gia bữa tiệc của ông sao? Có phải tiêu chuẩn bữa tiệc của ông hơi thấp rồi không?”.
Một người đàn ông đeo kính, mặc Âu phục mang giày da đứng lên, trong tay cầm ly rượu vang, cho người ta cảm giác nho nhã lịch sự.
“Để chúng tôi tham gia cùng một bữa tiệc với loại cầm thú bại hoại này đúng là một loại sỉ nhục đối với chúng tôi”, người đàn ông đó nói tiếp.
Thượng Quan Thiên Long lạnh lùng trả lời: “Tôi hi vọng mọi người hiểu rõ, hôm nay bất cứ ai trong các vị đều có thể không tham gia bữa tiệc này, nhưng riêng người này thì không được”.
Cái gì?
Câu nói này đã xúc phạm đến nhiều người có mặt tại đây.
Bọn họ nhìn Thượng Quan Thiên Long, tỏ ra vô cùng căm phẫn, đồng thời lại có chút nghi hoặc.
Ông ta nói vậy là ý gì?
Thế lực của gia tộc Thượng Quan đúng là rất hùng mạnh, nhưng người làm ăn chú trọng việc hợp tác cùng có lợi, lẽ nào ông ta thật sự cho rằng một mình ông ta là có thể một tay che trời?
Không có sự ủng hộ của các gia tộc nhỏ khác, gia tộc Thượng Quan bọn họ không thể nào có được địa vị cao quý như ngày hôm nay.
“Ông Thượng Quan, ý ông là chúng tôi không bằng kẻ cặn bã này sao?”.
Người đàn ông mặc Âu phục lúc trước lại nói tiếp.
Bây giờ Thượng Quan Thiên Long rất tức giận, ông ta đáp lại: “Tôi nghĩ chắc các vị còn nhớ, hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này với mong muốn gì chứ?”.
“Ông nói là để tiếp đãi một vị khách quý, chẳng lẽ ông không sợ đắc tội với vị khách quý đó sao?”, người đàn ông mặc Âu phục tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
“Vị này chính là khách quý của tôi!”.
Chương 43: Ra tay giáo huấn
Mọi người nhìn theo hướng Thượng Quan Thiên Long chỉ, lập tức sững sờ. Bởi vì người ông ta chỉ chính là Tần Cao Văn.
Mã Linh Nhi kinh ngạc há hốc miệng. Chuyện này sao có thể? Hôm nay Thượng Quan Thiên Long lại tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho Tần Cao Văn. Anh ta dựa vào đâu?
Từ Hạo càng không hiểu ra sao. Sao chuyện lại thành ra thế này? Ông ta không ngờ, hôm nay, người mà Thượng Quan Thiên Long muốn chiêu đãi lại là Tần Cao Văn.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Người đàn ông mặc Âu phục ngây ra một lúc lâu mới nói: “Ông Thượng Quan, một kẻ bại hoại như anh ta mà ông lại chiêu đãi long trọng đến thế. Lẽ nào ông không thấy mất đi giá trị bản thân hay sao?”.
Thượng Quan Thiên Long nói tiếp: “Tôi phải nhấn mạnh lời nói lúc nãy một lần nữa, vị này không phải là kẻ bại hoại gì cả, hơn nữa… đây chính là ân nhân của gia tộc Thượng Quan chúng tôi”.
Đám đông ồ lên, chuyện này khác xa với dự liệu của tất cả mọi người.
Sau đó, Thượng Quan Thiên Long lại nói tiếp: “Thiết nghĩ mọi người ai cũng biết Thượng Quan Thiên Long tôi từng bị kẻ thù truy sát, suýt chút nữa thì bị giết chết. Nhờ một vị cao thủ bí ẩn ra tay cứu giúp và cho tôi một khoản tiền lớn, tôi mới có được vinh quang như ngày hôm nay”.
Bây giờ, tất cả mọi người như đã đoán được điều gì.
Mã Linh Nhi lại không ngừng lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật này.
“Người cứu tôi chính là vị Tần tiên sinh đây, cũng là khách quý mà tôi muốn chiêu đãi ngày hôm nay. Các vị có đến hay không không quan trọng, nhưng Tần tiên sinh thì nhất định phải đến. Bởi vì cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi”.
Sắc mặt của người đàn ông mặc Âu phục vô cùng khó coi, nhất thời không biết nên nói gì.
Sau đó, Thượng Quan Thiên Long quay người lại, khom lưng thật sâu trước Tần Cao Văn, áy náy nói: “Cậu Tần, thật sự ngại quá, tôi không ngờ trong bữa tiệc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy”.
“Không sao”.
Thượng Quan Thiên Long đứng thẳng dậy, lại nói với tất cả mọi người: “Cô gái vừa rồi là vợ của Tần tiên sinh, tôi tin rằng với mắt nhìn của Tần tiên sinh sẽ không lựa chọn một người thích làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Các người sỉ nhục cô Vương đây chính là sỉ nhục Thượng Quan Thiên Long tôi”.
Nhân viên phục vụ đó bị dọa sợ ngây người, mặt cô ta lập tức trắng bệch. Sao chuyện lại thành ra thế này?
Trước kia, nhân viên phục vụ từng xác nhận với Từ Hạo nhiều lần, người mà ông ta bảo mình đối phó là một người bình thường. Kết quả, Vương Thuyền Quyên lại là vợ của khách quý của Thượng Quan Thiên Long.
Chết rồi!
Sau này đừng nói là giữ được công việc, mà rất có khả năng cô ta sẽ không ở lại thành phố Minh Châu này được nữa.
Thượng Quan Thiên Long là nhân vật một tay che trời ở vùng đất Minh Châu này, các ngành nghề đều có dính dáng đến ông ta, chỉ cần tìm công việc thì chắc chắn sẽ tiếp xúc.
Nếu Thượng Quan Thiên Long ra lệnh bất cứ công ty nào của ông ta, hoặc có hợp tác qua lại với ông ta đều không được nhận cô ta, vậy thì sao cô ta sống nổi ở đây?
“Mau nói cho tôi biết chuyện này là sao?”.
Thượng Quan Thiên Long chắp hai tay sau lưng, đến trước mặt nhân viên phục vụ.
Bây giờ, cô ta không dám nói dối nữa, lúc này thẳng thắn mong được khoan hồng sẽ tốt hơn.
Từ Hạo ở bên thầm than không ổn. Nếu nhân viên phục vụ kia bán đứng ông ta thì hôm nay ông ta chết chắc.
“Nói mau đi, rốt cuộc là chuyện gì?”, Thượng Quan Thiên Long cao giọng nói.
Nhân viên phục vụ lập tức bị dọa sợ mất hồn, vội vàng nói: “Xin lỗi ông Thượng Quan, tôi không phải cố ý, là tôi bị ma quỷ mê hoặc, tôi không nên làm như vậy”.
Dù mọi người chưa hiểu chân tướng sự việc như thế nào, nhưng nghe nhân viên phục vụ nói cũng có thể đoán được đại khái.
Có lẽ thật sự có người xui khiến cô ta ở đằng sau.
Thượng Quan Thiên Long tiếp tục truy hỏi: “Mau nói, là ai đã sai khiến cô?”.
Nhân viên phục vụ xoay lại chỉ vào Từ Hạo, nói: “Chính là ông ta!”.
Ầm!
Từ Hạo lập tức có cảm giác như sấm sét đánh thẳng vào đầu. Ông ta biết mình tiêu rồi.
Thượng Quan Thiên Long đi đến trước mặt Từ Hạo, lạnh lùng hỏi: “Ông Từ, ông làm vậy là có mục đích gì?”.
Từ Hạo vội vàng lắc đầu nói: “Ông Thượng Quan, ông nghe tôi nói, con đàn bà đê tiện này ngậm máu phun người, sao tôi có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy”.
Nhân viên phục vụ lập tức đứng lên, chỉ tay vào Từ Hạo mắng: “Lão già đê tiện ông lừa tôi, rõ ràng ông nói người mà ông thuê tôi hãm hại chỉ là người bình thường. Nếu tôi sớm biết cô ấy là khách quý của ông Thượng Quan thì chắc chắn đã không làm bậy”.
Bây giờ, nhân viên phục vụ căm hận Từ Hạo vô cùng, chỉ mong rút gân lột da ông ta ra. Sự cảm kích nhỏ nhoi trước kia bỗng chốc tan biến hết.
Sau đó, nhân viên phục vụ lấy thẻ ngân hàng ra, vứt xuống đất, quát lên: “Tiền của ông, tôi không thèm lấy đồng nào!”.
Cô ta quay sang quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên, nói: “Anh Tần, cô Vương, có lẽ là tôi không tốt, tôi biết sai rồi, hai người cho tôi một cơ hội được không?”.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi thổn thức, không ngờ đằng sau chuyện này lại có bí mật không ai biết như vậy.
Tần Cao Văn cảm thấy nên giao quyền quyết định chuyện này cho vợ mình, quay người hỏi Vương Thuyền Quyên: “Vợ à, rốt cuộc nên làm thế nào giao hết cho vợ đấy”.
Nhìn dáng vẻ nhân viên phục vụ chật vật không chịu nổi, Vương Thuyền Quyên động lòng trắc ẩn, cúi người đỡ cô ta dậy.
“Không sao, cô đứng lên đi!”.
Nhân viên phục vụ vẫn quỳ ở nơi đó, vừa khóc vừa nói: “Tôi không đứng, trừ khi cô đồng ý với yêu cầu của tôi, nếu không, đánh chết tôi cũng không đứng”.
Vương Thuyền Quyên rõ ràng có chút khó xử.
Cô suy nghĩ một lúc mới nói: “Không thành vấn đề, tôi không truy cứu chuyện này, nhưng sau này cô không được phạm sai lầm như vậy nữa, hiểu chưa?”.
Lúc này nhân viên phục vụ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không làm xằng bậy nữa”.
Sau đó, Vương Thuyền Quyên đỡ nhân viên phục vụ đứng dậy.
Bây giờ đến lượt Từ Hạo rồi.
Nhân viên phục vụ thì có thể bỏ qua, nhưng Tần Cao Văn không thể dễ dàng bỏ qua cho người đứng sau mọi chuyện.
Đương nhiên còn cả Mã Linh Nhi.
Hai kẻ không biết điều này năm lần bảy lượt làm khó vợ mình, Tần Cao Văn hết lần này đến lần khác lựa chọn khoan hồng độ lượng, nhưng bọn họ lại được nước lấn tới.
Cho rằng Tần Cao Văn này dễ ức hiếp sao?
“Gan ông không nhỏ nhỉ?”.
Từ Hạo lắp bắp nói: “Cậu nghe tôi nói, cậu Tần, tôi…”.
Bốp!
Từ Hạo còn chưa kịp nói hết câu, Tần Cao Văn đã tát cho ông ta một cái. Cái tát này mạnh đến mức khiến cho cả người Từ Hạo bay đi, đập vào cửa sổ bên cạnh.
Mã Linh Nhi thấy chồng mình bị đánh thành bộ dạng đó thì vội vàng chạy tới, dìu ông ta dậy.
Từ Hạo bị đánh đến mức hấp hối, trông như sắp ngất xỉu, sức mạnh của một cái tát của Tần Cao Văn đúng là quá lớn.
Thấy Tần Cao Văn lại đi tới, Mã Linh Nhi vội vàng dang hai tay ra, vừa khóc vừa nói: “Anh có chuyện gì cứ nhắm tới tôi, đừng ra tay với chồng tôi”.
Tần Cao Văn đến trước mặt Mã Linh Nhi, nói: “Rốt cuộc vợ tôi có chỗ nào không tốt với cô?”.
“Đúng, đều là tôi không tốt, anh đừng đánh chồng tôi nữa được không? Anh đánh tôi đi!”.
Nghe Mã Linh Nhi nói vậy, trong lòng Từ Hạo rất cảm động.
“Cậu cứ đánh tôi đi, đừng động vào vợ tôi!”.
Chương 44: Ám sát lúc nửa đêm
Tần Cao Văn cúi thấp người xuống, nói: “Hai người làm gì ở đấy thế? Diễn vợ chồng thâm tình, tưởng như vậy là tôi sẽ bị các người làm cảm động sao?”.
Khi xưa Mã Linh Nhi chọn sống cùng Từ Hạo đúng là vì tiền, nhưng sau khi kết hôn, ông ta luôn bảo vệ che chở cho cô ta, lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Dù sao lòng người cũng là từ máu thịt sinh ra.
Chỉ khi đối phó với Vương Thuyền Quyên, Mã Linh Nhi mới không từ thủ đoạn, đối mặt với người thân cũng có mặt đơn thuần thiện lương.
“Tôi hận con đàn bà đê tiện đó, tôi bảo chồng tôi làm đấy thì sao nào?”.
Rắc!
Tần Cao Văn đưa tay bóp cổ Mã Linh Nhi.
Vương Bưu bị tiêu diệt là vì hắn muốn ra tay với vợ anh, vì sao luôn có người không biết điều như vậy chứ?
Mã Linh Nhi giãy giụa giữa không trung, ho mãnh liệt, cảm giác hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, trong đầu đã trống rỗng.
Cô ta biết bây giờ Tần Cao Văn chỉ cần hơi dùng sức là sẽ bóp chết cô ta.
“Bỏ đi, đừng bóp cổ cô ta nữa!”, Vương Thuyền Quyên chạy tới, ngăn cản Tần Cao Văn: “Chúng ta đi thôi”.
Rầm!
Tần Cao Văn thả Mã Linh Nhi ra, cô ta rơi xuống đất, ôm cổ họng ho khan kịch liệt.
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là lần cuối, sau này còn để tôi biết cô có ý đồ xấu nhắm vào vợ tôi thì cô xong đời”.
Mã Linh Nhi vẫn không chọn cách thỏa hiệp, mở to hai mắt nhìn Tần Cao Văn.
Bắt đầu từ thời đại học, Mã Linh Nhi và Vương Thuyền Quyên đã là cục diện không chết không thôi. Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho Vương Thuyền Quyên như vậy.
“Chúng ta đi thôi, Đóa Đóa ở nhà một mình có hơi sợ”.
Bữa tiệc này náo loạn đến mức Vương Thuyền Quyên không có tâm trạng gì nữa, chỉ muốn về nhà cho nhanh.
Thậm chí trong lòng Vương Thuyền Quyên còn cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy đã không đến đây để dính vào vũng nước đục.
“Được!”.
Tần Cao Văn kéo tay Vương Thuyền Quyên ra khỏi phòng, đến chỗ đỗ xe. Họ vừa định lên xe thì nghe thấy tiếng Thượng Quan Thiên Long vang lên.
“Cậu Tần đợi một chút!”.
Thượng Quan Thiên Long chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, cậu có hài lòng với bữa tiệc tối nay không?”.
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười, chuyện đã thành ra như vậy còn hỏi anh có hài lòng không.
“Thượng Quan Thiên Long, có phải ông rất bất bình về tôi không?”.
Trán Thượng Quan Thiên Long toát mồ hôi lạnh, ông ta hoảng hốt hỏi: “Cậu Tần, cậu nói vậy là sao? Đánh chết tôi cũng không dám có gì bất bình với cậu”.
“Nếu ông không có gì bất bình với tôi thì sao mấy ngày nay, hết cấp dưới của ông đến khách mời trong bữa tiệc của ông, ai cũng muốn làm khó tôi. Tôi thật sự không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn”.
Thượng Quan Thiên Long lại cúi thấp người trước Tần Cao Văn.
“Cậu Tần, cậu yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích”.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu nói: “Bỏ đi, ông Thượng Quan, chuyện ngày hôm nay không phải lỗi ở ông. Ông cũng chỉ là có lòng tốt, yên tâm đi, chồng tôi không phải người nhỏ nhen như thế đâu”.
Lúc kéo Tần Cao Văn lại, Vương Thuyền Quyên không ngừng nháy mắt với anh. Anh cảm thấy hơi bất lực, vợ mình thiện lương quá.
“Vậy được, lần này tôi tha cho ông, đừng phạm phải sai lầm tương tự nữa”.
Thượng Quan Thiên Long thở phào nói: “Cậu Tần cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ quản lý cấp dưới của tôi thật nghiêm”.
“Được, ông quay về đi!”.
“Vâng”.
…
Đợi đến khi Thượng Quan Thiên Long trở về phòng tiệc, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh đi, tất cả mọi người đều run rẩy bất an.
Đa số người ở đây đều có mối quan hệ hợp tác mật thiết với gia tộc Thượng Quan, nhớ tới hành động vừa rồi, trong lòng bọn họ đều có chút hối hận.
Thượng Quan Thiên Long chắp hai tay sau lưng, đi đến trước mặt Từ Hạo, nói: “Các người nhìn kĩ cho tôi, sau này nếu ai còn dám hợp tác với con người này nữa thì sẽ là kẻ địch của gia tộc Thượng Quan tôi. Tôi thề không đội trời chung với người đó!”.
Từ Hạo lập tức nhũn cả người, không còn chút sức lực nào.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hôm nay, ông ta đến tìm Thượng Quan Thiên Long là để có thể làm quen với một số nhân vật nổi tiếng, có lợi cho sự phát triển ở Minh Châu sau này.
Bây giờ, kết quả lại hoàn toàn trái ngược, trừ người nhà họ Vương và nhà họ Trương ra, hầu như các nhân vật đầu não của tất cả công ty đều tới đây. Điều này có nghĩa về sau ông ta sẽ không thể đặt chân ở thành phố Minh Châu này nữa.
Chuyện này đối với ông ta mà nói chẳng khác nào cú đánh đau thấu tận tâm can, còn đau hơn lúc nãy Tần Cao Văn tát ông ta.
Ông ta lập tức bò đến trước mặt Thượng Quan Thiên Long, ôm chân Thượng Quan Thiên Long khóc lóc: “Xin lỗi, tôi sai rồi…”.
Thượng Quan Thiên Long đá cho ông ta một cái, Từ Hạo lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
Màn đêm âm trầm, ánh trăng mông lung.
Hiện tại, Tần Cao Văn không sống cùng hai mẹ con Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa, mà tự mình mua một căn nhà ở bên ngoài.
Lúc này, cửa sổ phòng anh mở ra, có vài người mặc áo đen nhảy từ bên ngoài vào, trong tay cầm dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tốc độ hành động của mấy người mặc áo đen đó vô cùng chậm rãi cẩn thận, từ từ đến bên giường Tần Cao Văn.
Kẻ cầm đầu vô cùng cường tráng, lúc gã di chuyển lại không hề phát ra tiếng động. Gã giơ dao găm lên quá đầu, nhanh chóng đâm vũ khí trong tay về phía cổ họng Tần Cao Văn.
Soạt!
Tiếng động rõ rệt vang lên trong bóng tối, sau đó người áo đen cảm giác được có chất lỏng nóng hổi rơi lên tay mình.
Gã quay người ra hiệu cho mấy người áo đen ở đằng sau, nói với bọn họ nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ban đầu người đàn ông áo đen còn lo rằng, dù gì người này cũng một mình tiêu diệt được Vương Bưu và anh em thuộc hạ của hắn. Gã sợ rằng dẫn theo mấy người này sẽ không làm gì được Tần Cao Văn. Bây giờ xem ra mình đã đánh giá cao đối phương.
Cạch!
Tiếp đó lại có tiếng động vang lên, đèn trong nhà lập tức sáng bừng, ánh sáng chói mắt giống như thủy triều dâng tràn, bao phủ tất cả mọi người khiến bọn họ lập tức rơi vào hoảng loạn.
“Đêm hôm khuya khoắt vào nhà người khác mà không chào hỏi chủ nhà, có phải hơi mất lịch sự không?”.
Giọng một người đàn ông vang lên ở phía ngoài, mấy người họ tìm theo giọng nói, nhìn thấy Tần Cao Văn đang đứng ở nơi đó.
Người mặc áo đen nhìn nơi giường, phát hiện trên giường đặt túi nước nóng, thứ gã vừa đâm rách hoàn toàn không phải cổ họng của Tần Cao Văn.
“Mày cũng giảo hoạt thật đấy!”.
Tần Cao Văn dựa vào cửa nói: “Mã Thiên Long sai mày tới đây sao?”.
“Không sai, đại ca sai bọn tao đến lấy đầu mày”.
Tần Cao Văn cảm thấy cực kì nực cười: “Hôm nay, mỗi người bọn mày chặt một cánh tay, tao có thể tha cho bọn mày một mạng”.
Nghe thấy lời này, người mặc áo đen không nhịn được mà cười lớn: “Mày vừa nói cái gì?”.
Gã chỉ tay vào Tần Cao Văn chửi: “Tốt nhất mày nên tìm hiểu rõ tình thế bây giờ đi, chỗ bọn tao có sáu bảy người, còn mày chỉ có một mình mà thôi”.
Tần Cao Văn suy nghĩ rồi nói: “Kiến chống lại rồng thì đừng nói là sáu bảy con, cho dù có sáu bảy trăm con cũng chết cả lũ như nhau”.
Bọn họ nghe được câu nói đó, cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người dám so sánh sát thủ của phái Thiên Long như kiến.
“Để ông đây xem xem, con rồng nhà mày giỏi đến đâu!”.
“Ông đừng đùa với tôi như vậy”.
Nhân viên phục vụ chắc chắn không muốn tin lời ông ta nói, ngược lại cô ta muốn hứng hai cái bạt tai cho xong, chí ít có thể hiện thực một chút. Thứ chưa biết mới là thứ nguy hiểm nhất.
“Tôi không đùa với cô, tôi nói thật”, vẻ mặt Từ Hạo rất nghiêm túc.
Lời của vợ không thể không nghe theo, tự mình ra tay với Vương Thuyền Quyên thì lại không hiện thực, vậy thì có thể sử dụng cách gián tiếp, tìm một người thực hiện âm mưu mà ông ta vạch ra.
Nhân viên phục vụ ở trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu ông không có chuyện gì thì tôi đi trước đây ạ”.
Sau khi thu dọn sơ qua mọi thứ dưới sàn, nhân viên phục vụ đứng lên định rời đi, Từ Hạo lập tức kéo cánh tay cô ta lại.
“Trong thẻ ngân hàng này có hai mươi nghìn tệ, cô cầm lấy trước”.
Từ Hạo nói, thể hiện thái độ ở thế mạnh, nhét thẻ ngân hàng vào túi cô ta.
Nhân viên phục vụ đứng sững tại chỗ. Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?
“Không phải chuyện phạm pháp đấy chứ?”.
Từ Hạo lắc đầu nói: “Đương nhiên không phạm pháp”.
Nhân viên phục vụ có chút không tin trên đời lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này, cô ta lấy thẻ ngân hàng ra nâng niu trên tay một lúc lâu.
Từ biểu hiện của cô ta, Từ Hạo biết cô ta đã dao động, tiếp tục nói thêm vào: “Trong đó chỉ là một nửa số tiền, hai mươi nghìn tệ còn lại đợi sau khi xong chuyện, tôi sẽ đưa cho cô”.
Lương tháng của cô ta chỉ có ba bốn nghìn tệ, chớp mắt lại có thể kiếm được số tiền của một năm, dù là ai đứng trước cám dỗ thế này cũng sẽ dao động.
“Đó không phải chuyện gì xấu chứ?”, nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, cẩn trọng hỏi.
“Đương nhiên không phải”.
Cô ta nhìn thẻ ngân hàng trong tay, thái độ kiên định ban đầu dần mất đi.
Một lúc kiếm được bốn mươi nghìn tệ, đối với Từ Hạo mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng trong mắt cô ta lại là số tiền tích góp cả một năm.
Cô ta rất cần tiền.
“Vậy được, tôi đồng ý với ông”.
Từ Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta lại đến trước mặt nhân viên phục vụ, ghé sát bên tai cô ta, nói: “Quan trọng nhất là cô phải giữ bí mật, không được nói cho bất cứ ai biết chuyện này có liên quan đến tôi, hiểu chưa?”.
“Ông cứ yên tâm”.
Vì mấy chục nghìn tệ này, chỉ cần là chuyện được pháp luật cho phép hoặc không làm trái lương tâm đạo đức, cô ta sẽ không do dự.
Từ Hạo lộ ra nụ cười đắc ý.
Một vấn đề khó như vậy đã được ông ta hóa giải một cách hoàn hảo.
…
Vương Thuyền Quyên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cô ăn mặc trang điểm quá xinh đẹp, giống như thiên sứ giáng trần, rực rỡ tỏa sáng lóa mắt người nhìn.
Không ít người mời rượu bắt chuyện với Vương Thuyền Quyên, nhưng từ đầu tới cuối cô đều giữ thái độ xa cách.
Vương Thuyền Quyên đi cùng Tần Cao Văn khiến nhiều người xung quanh sinh lòng đố kị.
“Cô gái xinh đẹp kia là ai?”.
“Tôi cũng không biết, trước kia chưa gặp cô ấy ở xã hội thượng lưu bao giờ”.
“Đúng là đáng tiếc, rau tốt đều cho heo ăn hết rồi”.
…
Vương Thuyền Quyên cảm thấy hơi đói, thấy trên bàn bên cạnh có bánh gato bèn đi qua lấy một miếng, cô vừa cho vào miệng thì đột nhiên nhìn thấy có người chạy về phía mình.
Đó là một cô gái áo quần rách rưới, đồ mặc trên người hơi cũ kỹ, đầu tóc rũ rượi, chính là nhân viên phục vụ lúc trước.
Nhân viên phục vụ chạy đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, không nói lời nào đã cho cô một cái tát.
Bốp!
Cái tát này vô cùng mạnh, thậm chí khóe miệng Vương Thuyền Quyên chảy cả máu, cô đứng ngây ra tại chỗ.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc.
“Vương Thuyền Quyên, con đĩ đê tiện này, vì sao lại quyến rũ chồng tôi?”.
Tất cả mọi người ồ lên.
Đó là Vương Thuyền Quyên sao?
Vương Thuyền Quyên là con gái duy nhất của nhà họ Vương, năm xưa có thể nói là được mọi người chú ý, hầu như ai cũng biết.
Nhưng sau khi tin đồn mang thai trước khi cưới truyền ra, cô đã phải chịu sự khinh rẻ của xã hội thượng lưu.
Không biết bao nhiêu người ở sau lưng bịa đặt tin đồn ác ý về Vương Thuyền Quyên.
Trong thời gian ngắn, những từ ngữ như con điếm, người phụ nữ ghê tởm, thứ đê tiện lẳng lơ… đều gán lên người cô.
Nhưng con người luôn dễ quên, những tin đồn này cũng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, qua một hai năm cũng dần phủ bụi.
Vì vậy, khi Vương Thuyền Quyên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, rất ít người nhận ra cô.
Nhưng những câu nói của nhân viên phục vụ này lại gợi lên kí ức của tất cả mọi người.
Bây giờ, Tần Cao Văn đang ở trong nhà vệ sinh, không hề biết chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Vương Thuyền Quyên ôm má, cảm thấy hơi ấm ức nói: “Cô đang nói bậy gì vậy?”.
“Tôi đang nói bậy? Vương Thuyền Quyên, cô đúng là không biết xấu hổ! Cô hại tôi tan nhà nát cửa, chồng tôi vì mua quà tặng cô mà bán nhà của chúng tôi, còn trộm mất tiền dưỡng lão của bố mẹ, cô có biết không?”.
Chuyện này khiến Vương Thuyền Quyên không hiểu ra sao.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì”.
Sau đó, nhân viên phục vụ ngã ngồi xuống đất, ôm chân Vương Thuyền Quyên, vừa khóc vừa nói: “Mọi người nhất định phải làm chủ cho tôi, con đĩ đê tiện này thật sự quá khốn nạn, tôi chưa bao giờ gặp ai không biết xấu hổ như cô ta”.
Tất cả mọi người đều không nói gì, yên lặng lắng nghe.
“Vương Thuyền Quyên chính là một con đĩ, một kẻ đê tiện không hơn không kém. Năm xưa cô ta chưa kết hôn đã lên giường với người khác, kết quả mang thai, bây giờ lại làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác”.
Nhân viên phục vụ vừa khóc vừa nói: “Cô ta thật sự quá đê tiện!”.
Vì Vương Thuyền Quyên có vết xe đổ, nên mọi người có xác suất tin vào lời của nhân viên phục vụ hơn, đặc biệt là phụ nữ.
Hôm nay, bọn họ đến tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy, ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng dù có trang điểm kĩ càng thế nào cũng trở nên phai mờ so với Vương Thuyền Quyên.
Sự đố kị đáng sợ sẽ khiến con người phát điên.
“Tôi biết ngay mà, con hồ ly tinh này không phải thứ gì tốt đẹp”.
“Con người đê tiện như vậy còn để cô ta sống trên đời làm gì?”.
“Tôi cảm thấy nên đánh chết cô ta đi!”.
…
Từ Hạo đi đến bên cạnh Mã Linh Nhi, khoác tay phải lên vai cô ta, cười hỏi: “Vợ à, cảm giác bây giờ thế nào?”.
Vừa rồi Mã Linh Nhi luôn nghĩ rằng những lời nhân viên phục vụ nói là sự thật. Nghe Từ Hạo nói vậy, cô ta dường như hiểu ra điều gì.
“Mọi thứ đều là do anh sắp xếp sao?”.
Từ Hạo đắc ý trả lời: “Ngoài người chồng thiên tài của em ra, còn ai có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo như thế? Vừa có thể bôi nhọ con đĩ đê tiện đó, vừa không khiến người ta nghi ngờ mình”.
Mã Linh Nhi nhìn Từ Hạo, lập tức hôn lên má ông ta.
“Anh giỏi quá, chồng ơi”.
Từ Hạo cười, khoanh hai tay trước ngực, nói tiếp: “Em cứ đợi đi, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu”.
“Tôi cầu xin cô, cô có thể trả lại cho chúng tôi năm trăm nghìn tệ mà chồng tôi cho cô không?”.
Câu nói này của nhân viên phục vụ giống như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, làm dấy lên ngọn sóng lớn.
Chương 42: Kẻ nào xui khiến
Bọn họ không quan tâm đến chân tướng của sự việc, chỉ cần có kịch hay để xem thì đều tụ tập thành đám đông.
Đây là câu chuyện mà mọi người mong đợi diễn biến nhất.
Đặc biệt là phụ nữ, có rất nhiều người đứng về phía nhân viên phục vụ, chỉ trỏ Vương Thuyền Quyên.
“Thật không ngờ người phụ nữ này lại đáng ghê tởm như vậy”.
“Tôi nghe nói hình như bây giờ cô ta chuyển nhà rồi, tôi đã bảo là lấy đâu ra tiền, hóa ra là lừa người ta”.
“Kẻ như vậy nên chết quách đi”.
“Ở xã hội cũ, đĩ điếm như vậy đều bị đem dìm lồng heo hết”.
…
Trước nay Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời có chút hoang mang.
Cô không ngừng lắc đầu: “Giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm, tôi thật sự không quen biết cô”.
“Cô còn ở đây giả vờ, cô đừng giả vờ nữa được không? Tôi cầu xin cô, trả số tiền đó cho tôi đi được không?”.
Để không phụ sự kỳ vọng của Từ Hạo, nhân viên phục vụ còn liều cả mạng.
Cô ta quỳ xuống không ngừng dập đầu với Vương Thuyền Quyên, đầu đập xuống đất phát ra tiếng vang vô cùng rõ rệt, trên trán máu chảy ròng ròng.
Đến cả Từ Hạo cũng không nhìn nổi cảnh này nữa. Ông ta không ngờ nhân viên phục vụ lại cố sức biểu diễn như vậy.
Mã Linh Nhi lộ vẻ vui mừng, nói với Từ Hạo: “Chồng, anh cho cô ta lợi ích gì mà cô ta lại cố sức như vậy?”.
Từ Hạo lắc đầu đáp: “Anh cũng không rõ”.
Cảnh này quả thật vượt ngoài dự liệu của ông ta. Xem ra mấy chục nghìn tệ kia rất đáng giá.
Ban đầu có vài người còn bán tin bán nghi lời nói của nhân viên phục vụ, nhưng khi nhìn thấy cô ta hành động như vậy, sự nghi ngờ trước đó cũng tan tành mây khói. Tất cả mọi người đều thống nhất đứng về một chiến tuyến.
Vương Thuyền Quyên là kẻ thứ ba thích phá hoại gia đình người khác, quan điểm này đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Mã Linh Nhi vội vàng lấy điện thoại ra quay cảnh này, ngày mai cô ta sẽ truyền cho cả công ty biết, Vương Thuyền Quyên sắp tiêu đời rồi.
“Vương Thuyền Quyên, ngày mai tôi nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận vì hôm nay đã đến đây”.
Trong lúc hiện trường đang cực kì nan giải, một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên.
“Cô làm gì ở đây?”.
Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, chợt nhìn thấy một ông già uy nghiêm đang đi xuống theo từng bậc thang. Người đó chính là Thượng Quan Thiên Long, chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Thượng Quan Thiên Long đi xuống, cô ta không hề hoảng loạn mà bò đến trước mặt ông ta, nói: “Ông chủ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi. Người phụ nữ này quá đê tiện, cô ta quyến rũ chồng tôi, còn lừa đảo chiếm mất mấy trăm nghìn tệ của nhà chúng tôi”.
Tần Cao Văn đang đứng bên cạnh Thượng Quan Thiên Long.
Ánh mắt anh lập tức lạnh đi.
“Lời cô vừa nói là thật sao?”.
Lúc này, ở bên cạnh có người lên tiếng: “Ông chủ Thượng Quan, đây chắc chắn là sự thật, tất cả chúng tôi đều ủng hộ cô gái này”.
“Không sai, ông chủ Thượng Quan, sao ông lại mời hạng người đĩ điếm như cô ta vào dự bữa tiệc của ông?”.
“Mau đuổi cô ta đi đi, ông chủ Thượng Quan”.
Điều này khiến Mã Linh Nhi hoàn toàn đặt tảng đá trong lòng xuống.
Ban đầu cô ta còn lo rằng Thượng Quan Thiên Long sẽ không làm gì Vương Thuyền Quyên, nhưng bây giờ loại lo lắng đó đã tan thành mây khói.
Có câu không thể làm trái ý số đông. Cho dù Thượng Quan Thiên Long có bênh vực Vương Thuyền Quyên đi nữa, ông ta cũng không dám không theo số đông. Nếu không thì sẽ làm tổn hại thanh danh của gia tộc Thượng Quan bọn họ.
Thượng Quan Thiên Long không để tâm đến lời nói của người khác, ngược lại hỏi nhân viên phục vụ: “Cô chắc chứ?”.
“Tôi chắc chắn cô ta đã quyến rũ chồng tôi, lừa gia đình tôi mấy trăm nghìn tệ”, nhân viên phục vụ vừa khóc vừa nói.
Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, dùng tay nắm lấy tóc nhân viên phục vụ kéo lên khiến cô ta đau đến mức chảy nước mắt.
“Nói mau, là ai xui khiến cô làm vậy?”.
Nhân viên phục vụ vẫn một mực khẳng định: “Không có ai xui khiến tôi, những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Bởi vì cô ta lừa tiền gia đình tôi, bây giờ mẹ chồng tôi đang nằm bệnh viện, không có tiền chữa trị. Người phụ nữ này quá đê tiện!”.
“Cô không nói phải không?”.
Nhân viên phục vụ cắn răng nói: “Tôi đã nói rồi, không ai xui khiến tôi”.
Tần Cao Văn không có tâm trạng đôi co với nhân viên phục vụ. Nếu cô ta đã muốn bôi nhọ Vương Thuyền Quyên, vậy thì anh sẽ chơi cùng cô ta.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt nhân viên phục vụ làm cô ta gãy mất hai chiếc răng.
Nhiều người chứng kiến cảnh này đều tràn đầy căm phẫn.
“Ông Thượng Quan, ông nên đuổi loại người này đi đi”.
“Anh ta dám ra tay với phụ nữ trước mặt nhiều người như vậy, đúng là làm mất phong độ của người đàn ông”.
“Ông Thượng Quan, người đàn ông này thật đáng kinh tởm!”.
…
Tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Tần Cao Văn.
Mã Linh Nhi biết đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, chắc chắn không thể bỏ qua, ưỡn ẹo đi tới.
“Ông Thượng Quan, hai người này không có thiệp mời mà chạy vào đây không nói, bây giờ anh ta còn đánh người khác trong bữa tiệc của ông, lẽ nào ông không định xử lý chuyện này sao?”.
Bây giờ, cả khuôn mặt của Thượng Quan Thiên Long đều đen xì.
Đám người này đúng là sợ thiên hạ không loạn.
Để mời được Tần Cao Văn đến tham dự bữa tiệc này, ông ta đã phải nỗ lực và trả giá nhiều thế nào. Kết quả, bọn họ năm lần bảy lượt làm khó Tần Cao Văn, tấn công bằng lời nói.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Thượng Quan Thiên Long xoay người lại, nói: “Các vị, tôi sẽ không đuổi người này và cô Vương Thuyền Quyên ra ngoài”.
Lần này, Mã Linh Nhi không nói gì, cô ta biết những người khác sẽ điên cuồng phản bác Thượng Quan Thiên Long.
“Ông Thượng Quan, ông có ý gì? Loại người bại hoại này cũng có tư cách đến tham gia bữa tiệc của ông sao? Có phải tiêu chuẩn bữa tiệc của ông hơi thấp rồi không?”.
Một người đàn ông đeo kính, mặc Âu phục mang giày da đứng lên, trong tay cầm ly rượu vang, cho người ta cảm giác nho nhã lịch sự.
“Để chúng tôi tham gia cùng một bữa tiệc với loại cầm thú bại hoại này đúng là một loại sỉ nhục đối với chúng tôi”, người đàn ông đó nói tiếp.
Thượng Quan Thiên Long lạnh lùng trả lời: “Tôi hi vọng mọi người hiểu rõ, hôm nay bất cứ ai trong các vị đều có thể không tham gia bữa tiệc này, nhưng riêng người này thì không được”.
Cái gì?
Câu nói này đã xúc phạm đến nhiều người có mặt tại đây.
Bọn họ nhìn Thượng Quan Thiên Long, tỏ ra vô cùng căm phẫn, đồng thời lại có chút nghi hoặc.
Ông ta nói vậy là ý gì?
Thế lực của gia tộc Thượng Quan đúng là rất hùng mạnh, nhưng người làm ăn chú trọng việc hợp tác cùng có lợi, lẽ nào ông ta thật sự cho rằng một mình ông ta là có thể một tay che trời?
Không có sự ủng hộ của các gia tộc nhỏ khác, gia tộc Thượng Quan bọn họ không thể nào có được địa vị cao quý như ngày hôm nay.
“Ông Thượng Quan, ý ông là chúng tôi không bằng kẻ cặn bã này sao?”.
Người đàn ông mặc Âu phục lúc trước lại nói tiếp.
Bây giờ Thượng Quan Thiên Long rất tức giận, ông ta đáp lại: “Tôi nghĩ chắc các vị còn nhớ, hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này với mong muốn gì chứ?”.
“Ông nói là để tiếp đãi một vị khách quý, chẳng lẽ ông không sợ đắc tội với vị khách quý đó sao?”, người đàn ông mặc Âu phục tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
“Vị này chính là khách quý của tôi!”.
Chương 43: Ra tay giáo huấn
Mọi người nhìn theo hướng Thượng Quan Thiên Long chỉ, lập tức sững sờ. Bởi vì người ông ta chỉ chính là Tần Cao Văn.
Mã Linh Nhi kinh ngạc há hốc miệng. Chuyện này sao có thể? Hôm nay Thượng Quan Thiên Long lại tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho Tần Cao Văn. Anh ta dựa vào đâu?
Từ Hạo càng không hiểu ra sao. Sao chuyện lại thành ra thế này? Ông ta không ngờ, hôm nay, người mà Thượng Quan Thiên Long muốn chiêu đãi lại là Tần Cao Văn.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Người đàn ông mặc Âu phục ngây ra một lúc lâu mới nói: “Ông Thượng Quan, một kẻ bại hoại như anh ta mà ông lại chiêu đãi long trọng đến thế. Lẽ nào ông không thấy mất đi giá trị bản thân hay sao?”.
Thượng Quan Thiên Long nói tiếp: “Tôi phải nhấn mạnh lời nói lúc nãy một lần nữa, vị này không phải là kẻ bại hoại gì cả, hơn nữa… đây chính là ân nhân của gia tộc Thượng Quan chúng tôi”.
Đám đông ồ lên, chuyện này khác xa với dự liệu của tất cả mọi người.
Sau đó, Thượng Quan Thiên Long lại nói tiếp: “Thiết nghĩ mọi người ai cũng biết Thượng Quan Thiên Long tôi từng bị kẻ thù truy sát, suýt chút nữa thì bị giết chết. Nhờ một vị cao thủ bí ẩn ra tay cứu giúp và cho tôi một khoản tiền lớn, tôi mới có được vinh quang như ngày hôm nay”.
Bây giờ, tất cả mọi người như đã đoán được điều gì.
Mã Linh Nhi lại không ngừng lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật này.
“Người cứu tôi chính là vị Tần tiên sinh đây, cũng là khách quý mà tôi muốn chiêu đãi ngày hôm nay. Các vị có đến hay không không quan trọng, nhưng Tần tiên sinh thì nhất định phải đến. Bởi vì cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi”.
Sắc mặt của người đàn ông mặc Âu phục vô cùng khó coi, nhất thời không biết nên nói gì.
Sau đó, Thượng Quan Thiên Long quay người lại, khom lưng thật sâu trước Tần Cao Văn, áy náy nói: “Cậu Tần, thật sự ngại quá, tôi không ngờ trong bữa tiệc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy”.
“Không sao”.
Thượng Quan Thiên Long đứng thẳng dậy, lại nói với tất cả mọi người: “Cô gái vừa rồi là vợ của Tần tiên sinh, tôi tin rằng với mắt nhìn của Tần tiên sinh sẽ không lựa chọn một người thích làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Các người sỉ nhục cô Vương đây chính là sỉ nhục Thượng Quan Thiên Long tôi”.
Nhân viên phục vụ đó bị dọa sợ ngây người, mặt cô ta lập tức trắng bệch. Sao chuyện lại thành ra thế này?
Trước kia, nhân viên phục vụ từng xác nhận với Từ Hạo nhiều lần, người mà ông ta bảo mình đối phó là một người bình thường. Kết quả, Vương Thuyền Quyên lại là vợ của khách quý của Thượng Quan Thiên Long.
Chết rồi!
Sau này đừng nói là giữ được công việc, mà rất có khả năng cô ta sẽ không ở lại thành phố Minh Châu này được nữa.
Thượng Quan Thiên Long là nhân vật một tay che trời ở vùng đất Minh Châu này, các ngành nghề đều có dính dáng đến ông ta, chỉ cần tìm công việc thì chắc chắn sẽ tiếp xúc.
Nếu Thượng Quan Thiên Long ra lệnh bất cứ công ty nào của ông ta, hoặc có hợp tác qua lại với ông ta đều không được nhận cô ta, vậy thì sao cô ta sống nổi ở đây?
“Mau nói cho tôi biết chuyện này là sao?”.
Thượng Quan Thiên Long chắp hai tay sau lưng, đến trước mặt nhân viên phục vụ.
Bây giờ, cô ta không dám nói dối nữa, lúc này thẳng thắn mong được khoan hồng sẽ tốt hơn.
Từ Hạo ở bên thầm than không ổn. Nếu nhân viên phục vụ kia bán đứng ông ta thì hôm nay ông ta chết chắc.
“Nói mau đi, rốt cuộc là chuyện gì?”, Thượng Quan Thiên Long cao giọng nói.
Nhân viên phục vụ lập tức bị dọa sợ mất hồn, vội vàng nói: “Xin lỗi ông Thượng Quan, tôi không phải cố ý, là tôi bị ma quỷ mê hoặc, tôi không nên làm như vậy”.
Dù mọi người chưa hiểu chân tướng sự việc như thế nào, nhưng nghe nhân viên phục vụ nói cũng có thể đoán được đại khái.
Có lẽ thật sự có người xui khiến cô ta ở đằng sau.
Thượng Quan Thiên Long tiếp tục truy hỏi: “Mau nói, là ai đã sai khiến cô?”.
Nhân viên phục vụ xoay lại chỉ vào Từ Hạo, nói: “Chính là ông ta!”.
Ầm!
Từ Hạo lập tức có cảm giác như sấm sét đánh thẳng vào đầu. Ông ta biết mình tiêu rồi.
Thượng Quan Thiên Long đi đến trước mặt Từ Hạo, lạnh lùng hỏi: “Ông Từ, ông làm vậy là có mục đích gì?”.
Từ Hạo vội vàng lắc đầu nói: “Ông Thượng Quan, ông nghe tôi nói, con đàn bà đê tiện này ngậm máu phun người, sao tôi có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy”.
Nhân viên phục vụ lập tức đứng lên, chỉ tay vào Từ Hạo mắng: “Lão già đê tiện ông lừa tôi, rõ ràng ông nói người mà ông thuê tôi hãm hại chỉ là người bình thường. Nếu tôi sớm biết cô ấy là khách quý của ông Thượng Quan thì chắc chắn đã không làm bậy”.
Bây giờ, nhân viên phục vụ căm hận Từ Hạo vô cùng, chỉ mong rút gân lột da ông ta ra. Sự cảm kích nhỏ nhoi trước kia bỗng chốc tan biến hết.
Sau đó, nhân viên phục vụ lấy thẻ ngân hàng ra, vứt xuống đất, quát lên: “Tiền của ông, tôi không thèm lấy đồng nào!”.
Cô ta quay sang quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên, nói: “Anh Tần, cô Vương, có lẽ là tôi không tốt, tôi biết sai rồi, hai người cho tôi một cơ hội được không?”.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi thổn thức, không ngờ đằng sau chuyện này lại có bí mật không ai biết như vậy.
Tần Cao Văn cảm thấy nên giao quyền quyết định chuyện này cho vợ mình, quay người hỏi Vương Thuyền Quyên: “Vợ à, rốt cuộc nên làm thế nào giao hết cho vợ đấy”.
Nhìn dáng vẻ nhân viên phục vụ chật vật không chịu nổi, Vương Thuyền Quyên động lòng trắc ẩn, cúi người đỡ cô ta dậy.
“Không sao, cô đứng lên đi!”.
Nhân viên phục vụ vẫn quỳ ở nơi đó, vừa khóc vừa nói: “Tôi không đứng, trừ khi cô đồng ý với yêu cầu của tôi, nếu không, đánh chết tôi cũng không đứng”.
Vương Thuyền Quyên rõ ràng có chút khó xử.
Cô suy nghĩ một lúc mới nói: “Không thành vấn đề, tôi không truy cứu chuyện này, nhưng sau này cô không được phạm sai lầm như vậy nữa, hiểu chưa?”.
Lúc này nhân viên phục vụ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không làm xằng bậy nữa”.
Sau đó, Vương Thuyền Quyên đỡ nhân viên phục vụ đứng dậy.
Bây giờ đến lượt Từ Hạo rồi.
Nhân viên phục vụ thì có thể bỏ qua, nhưng Tần Cao Văn không thể dễ dàng bỏ qua cho người đứng sau mọi chuyện.
Đương nhiên còn cả Mã Linh Nhi.
Hai kẻ không biết điều này năm lần bảy lượt làm khó vợ mình, Tần Cao Văn hết lần này đến lần khác lựa chọn khoan hồng độ lượng, nhưng bọn họ lại được nước lấn tới.
Cho rằng Tần Cao Văn này dễ ức hiếp sao?
“Gan ông không nhỏ nhỉ?”.
Từ Hạo lắp bắp nói: “Cậu nghe tôi nói, cậu Tần, tôi…”.
Bốp!
Từ Hạo còn chưa kịp nói hết câu, Tần Cao Văn đã tát cho ông ta một cái. Cái tát này mạnh đến mức khiến cho cả người Từ Hạo bay đi, đập vào cửa sổ bên cạnh.
Mã Linh Nhi thấy chồng mình bị đánh thành bộ dạng đó thì vội vàng chạy tới, dìu ông ta dậy.
Từ Hạo bị đánh đến mức hấp hối, trông như sắp ngất xỉu, sức mạnh của một cái tát của Tần Cao Văn đúng là quá lớn.
Thấy Tần Cao Văn lại đi tới, Mã Linh Nhi vội vàng dang hai tay ra, vừa khóc vừa nói: “Anh có chuyện gì cứ nhắm tới tôi, đừng ra tay với chồng tôi”.
Tần Cao Văn đến trước mặt Mã Linh Nhi, nói: “Rốt cuộc vợ tôi có chỗ nào không tốt với cô?”.
“Đúng, đều là tôi không tốt, anh đừng đánh chồng tôi nữa được không? Anh đánh tôi đi!”.
Nghe Mã Linh Nhi nói vậy, trong lòng Từ Hạo rất cảm động.
“Cậu cứ đánh tôi đi, đừng động vào vợ tôi!”.
Chương 44: Ám sát lúc nửa đêm
Tần Cao Văn cúi thấp người xuống, nói: “Hai người làm gì ở đấy thế? Diễn vợ chồng thâm tình, tưởng như vậy là tôi sẽ bị các người làm cảm động sao?”.
Khi xưa Mã Linh Nhi chọn sống cùng Từ Hạo đúng là vì tiền, nhưng sau khi kết hôn, ông ta luôn bảo vệ che chở cho cô ta, lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Dù sao lòng người cũng là từ máu thịt sinh ra.
Chỉ khi đối phó với Vương Thuyền Quyên, Mã Linh Nhi mới không từ thủ đoạn, đối mặt với người thân cũng có mặt đơn thuần thiện lương.
“Tôi hận con đàn bà đê tiện đó, tôi bảo chồng tôi làm đấy thì sao nào?”.
Rắc!
Tần Cao Văn đưa tay bóp cổ Mã Linh Nhi.
Vương Bưu bị tiêu diệt là vì hắn muốn ra tay với vợ anh, vì sao luôn có người không biết điều như vậy chứ?
Mã Linh Nhi giãy giụa giữa không trung, ho mãnh liệt, cảm giác hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, trong đầu đã trống rỗng.
Cô ta biết bây giờ Tần Cao Văn chỉ cần hơi dùng sức là sẽ bóp chết cô ta.
“Bỏ đi, đừng bóp cổ cô ta nữa!”, Vương Thuyền Quyên chạy tới, ngăn cản Tần Cao Văn: “Chúng ta đi thôi”.
Rầm!
Tần Cao Văn thả Mã Linh Nhi ra, cô ta rơi xuống đất, ôm cổ họng ho khan kịch liệt.
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là lần cuối, sau này còn để tôi biết cô có ý đồ xấu nhắm vào vợ tôi thì cô xong đời”.
Mã Linh Nhi vẫn không chọn cách thỏa hiệp, mở to hai mắt nhìn Tần Cao Văn.
Bắt đầu từ thời đại học, Mã Linh Nhi và Vương Thuyền Quyên đã là cục diện không chết không thôi. Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho Vương Thuyền Quyên như vậy.
“Chúng ta đi thôi, Đóa Đóa ở nhà một mình có hơi sợ”.
Bữa tiệc này náo loạn đến mức Vương Thuyền Quyên không có tâm trạng gì nữa, chỉ muốn về nhà cho nhanh.
Thậm chí trong lòng Vương Thuyền Quyên còn cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy đã không đến đây để dính vào vũng nước đục.
“Được!”.
Tần Cao Văn kéo tay Vương Thuyền Quyên ra khỏi phòng, đến chỗ đỗ xe. Họ vừa định lên xe thì nghe thấy tiếng Thượng Quan Thiên Long vang lên.
“Cậu Tần đợi một chút!”.
Thượng Quan Thiên Long chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, cậu có hài lòng với bữa tiệc tối nay không?”.
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười, chuyện đã thành ra như vậy còn hỏi anh có hài lòng không.
“Thượng Quan Thiên Long, có phải ông rất bất bình về tôi không?”.
Trán Thượng Quan Thiên Long toát mồ hôi lạnh, ông ta hoảng hốt hỏi: “Cậu Tần, cậu nói vậy là sao? Đánh chết tôi cũng không dám có gì bất bình với cậu”.
“Nếu ông không có gì bất bình với tôi thì sao mấy ngày nay, hết cấp dưới của ông đến khách mời trong bữa tiệc của ông, ai cũng muốn làm khó tôi. Tôi thật sự không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn”.
Thượng Quan Thiên Long lại cúi thấp người trước Tần Cao Văn.
“Cậu Tần, cậu yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích”.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu nói: “Bỏ đi, ông Thượng Quan, chuyện ngày hôm nay không phải lỗi ở ông. Ông cũng chỉ là có lòng tốt, yên tâm đi, chồng tôi không phải người nhỏ nhen như thế đâu”.
Lúc kéo Tần Cao Văn lại, Vương Thuyền Quyên không ngừng nháy mắt với anh. Anh cảm thấy hơi bất lực, vợ mình thiện lương quá.
“Vậy được, lần này tôi tha cho ông, đừng phạm phải sai lầm tương tự nữa”.
Thượng Quan Thiên Long thở phào nói: “Cậu Tần cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ quản lý cấp dưới của tôi thật nghiêm”.
“Được, ông quay về đi!”.
“Vâng”.
…
Đợi đến khi Thượng Quan Thiên Long trở về phòng tiệc, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh đi, tất cả mọi người đều run rẩy bất an.
Đa số người ở đây đều có mối quan hệ hợp tác mật thiết với gia tộc Thượng Quan, nhớ tới hành động vừa rồi, trong lòng bọn họ đều có chút hối hận.
Thượng Quan Thiên Long chắp hai tay sau lưng, đi đến trước mặt Từ Hạo, nói: “Các người nhìn kĩ cho tôi, sau này nếu ai còn dám hợp tác với con người này nữa thì sẽ là kẻ địch của gia tộc Thượng Quan tôi. Tôi thề không đội trời chung với người đó!”.
Từ Hạo lập tức nhũn cả người, không còn chút sức lực nào.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hôm nay, ông ta đến tìm Thượng Quan Thiên Long là để có thể làm quen với một số nhân vật nổi tiếng, có lợi cho sự phát triển ở Minh Châu sau này.
Bây giờ, kết quả lại hoàn toàn trái ngược, trừ người nhà họ Vương và nhà họ Trương ra, hầu như các nhân vật đầu não của tất cả công ty đều tới đây. Điều này có nghĩa về sau ông ta sẽ không thể đặt chân ở thành phố Minh Châu này nữa.
Chuyện này đối với ông ta mà nói chẳng khác nào cú đánh đau thấu tận tâm can, còn đau hơn lúc nãy Tần Cao Văn tát ông ta.
Ông ta lập tức bò đến trước mặt Thượng Quan Thiên Long, ôm chân Thượng Quan Thiên Long khóc lóc: “Xin lỗi, tôi sai rồi…”.
Thượng Quan Thiên Long đá cho ông ta một cái, Từ Hạo lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
Màn đêm âm trầm, ánh trăng mông lung.
Hiện tại, Tần Cao Văn không sống cùng hai mẹ con Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa, mà tự mình mua một căn nhà ở bên ngoài.
Lúc này, cửa sổ phòng anh mở ra, có vài người mặc áo đen nhảy từ bên ngoài vào, trong tay cầm dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tốc độ hành động của mấy người mặc áo đen đó vô cùng chậm rãi cẩn thận, từ từ đến bên giường Tần Cao Văn.
Kẻ cầm đầu vô cùng cường tráng, lúc gã di chuyển lại không hề phát ra tiếng động. Gã giơ dao găm lên quá đầu, nhanh chóng đâm vũ khí trong tay về phía cổ họng Tần Cao Văn.
Soạt!
Tiếng động rõ rệt vang lên trong bóng tối, sau đó người áo đen cảm giác được có chất lỏng nóng hổi rơi lên tay mình.
Gã quay người ra hiệu cho mấy người áo đen ở đằng sau, nói với bọn họ nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ban đầu người đàn ông áo đen còn lo rằng, dù gì người này cũng một mình tiêu diệt được Vương Bưu và anh em thuộc hạ của hắn. Gã sợ rằng dẫn theo mấy người này sẽ không làm gì được Tần Cao Văn. Bây giờ xem ra mình đã đánh giá cao đối phương.
Cạch!
Tiếp đó lại có tiếng động vang lên, đèn trong nhà lập tức sáng bừng, ánh sáng chói mắt giống như thủy triều dâng tràn, bao phủ tất cả mọi người khiến bọn họ lập tức rơi vào hoảng loạn.
“Đêm hôm khuya khoắt vào nhà người khác mà không chào hỏi chủ nhà, có phải hơi mất lịch sự không?”.
Giọng một người đàn ông vang lên ở phía ngoài, mấy người họ tìm theo giọng nói, nhìn thấy Tần Cao Văn đang đứng ở nơi đó.
Người mặc áo đen nhìn nơi giường, phát hiện trên giường đặt túi nước nóng, thứ gã vừa đâm rách hoàn toàn không phải cổ họng của Tần Cao Văn.
“Mày cũng giảo hoạt thật đấy!”.
Tần Cao Văn dựa vào cửa nói: “Mã Thiên Long sai mày tới đây sao?”.
“Không sai, đại ca sai bọn tao đến lấy đầu mày”.
Tần Cao Văn cảm thấy cực kì nực cười: “Hôm nay, mỗi người bọn mày chặt một cánh tay, tao có thể tha cho bọn mày một mạng”.
Nghe thấy lời này, người mặc áo đen không nhịn được mà cười lớn: “Mày vừa nói cái gì?”.
Gã chỉ tay vào Tần Cao Văn chửi: “Tốt nhất mày nên tìm hiểu rõ tình thế bây giờ đi, chỗ bọn tao có sáu bảy người, còn mày chỉ có một mình mà thôi”.
Tần Cao Văn suy nghĩ rồi nói: “Kiến chống lại rồng thì đừng nói là sáu bảy con, cho dù có sáu bảy trăm con cũng chết cả lũ như nhau”.
Bọn họ nghe được câu nói đó, cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người dám so sánh sát thủ của phái Thiên Long như kiến.
“Để ông đây xem xem, con rồng nhà mày giỏi đến đâu!”.