• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Thiên Vương trở lại

Giang Thành tháng bảy, nắng như đổ lửa.

Giữa dòng người náo nhiệt, một chàng trai gầy gò lặng nhìn thành phố vừa thân quen vừa xa lạ này.

"Mười lăm năm, rốt cuộc tôi đã trở về, bảy người chị của mình, mọi người có khỏe không?"

Người thanh niên thì thào.

Hắn tên là Lục Vân, vốn là một đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhi viện, lúc ở cô nhi viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hắn như người thân trong gia đình vậy.

Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rằng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho hắn.

Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó.

Vì thế các chị cùng hắn ngoắc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con.

Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hắn.

Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa.

Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn.

Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hắn vào lòng, nói hắn đừng sợ.

Lửa cháy hừng hực.

Tám đứa nhỏ sợ hãi run rẫy dựa sát vào nhau, rất nhanh đã bị khói đặc sặc hôn mê bất tỉnh.

Khi Tiểu Lục Vân mở mắt lần nữa, hắn vẫn ở trong đám lửa ngùn ngụt kia, nhưng kì lạ là trước mặt hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đứng trên ngọn lửa hừng hực đỏ đó, quần áo trên người lại không chút cháy xém nào.

Tiểu Lục Vân sững sờ, cho rằng mình bị ảo giác, cho đến khi lão đạo sĩ mở miệng nói: "Ta có thể cứu các chị của ngươi ra ngoài, điều kiện tiên quyết là ngươi phải bái ta làm sư phụ."

Những lời này giống như cọng rơm cứu mạng, Tiểu Lục Vân không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Khi đó hắn còn không ý thức được, cuộc đời của hắn từ nay về sau hoàn toàn thay đổi.

Sau khi rời khỏi viện phúc lợi, lão đạo sĩ mang theo Lục Vân đi tới một đạo quán, dạy hắn y thuật, võ công, linh pháp, thậm chí còn để cho hắn tu luyện một môn vô danh thần công.

Một lần này ngẩn ngơ mười năm đã trôi qua.

Lục Vân mười lăm tuổi, cho rằng cuối cùng mình cũng có thể trở về Giang Thành, ai ngờ lão đạo sĩ lại đem hắn đưa đến chiến trường biên giới.

Lần này chớp mắt một cái lại là năm năm.

Năm năm chinh chiến, đẫm máu chém giết, một tổ chức “Thiên Sáp” cường thế quật khởi.

Thiên Sáp ở khắp nơi, đều là thần tướng, tọa trấn bốn vực, từ nay về sau Long quốc không ai dám phạm.

Mà vương của bọn họ, Vân Thiên Thần Quân, đã sớm lặng lẽ trở lại thời thơ ấu ký ức -- Giang Thành.

……

Lục Vân hồi tưởng lại quá khứ, giống như là nằm mơ.

Thật đấy.

Nếu như không phải việc phát sinh ở trên người mình, những trải nghiệm như vậy cho dù nói ra với bất kỳ ai thì người đó sẽ cảm thấy hắn bị hoang tưởng, bị bệnh thần kinh.

Cô nhi viện Dương Quang.

Vẫn còn ở đây.

Nhưng tâm tình của Lục Vân lại vô cùng phức tạp.

Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước, khiến cô nhi viện nhận được sự quan tâm rộng rãi, mạnh thường quân các giới trong xã hội tích cực quyên tặng, xây dựng lại cô nhi viện một lần nữa.

Nhà ngói gạch xanh nhỏ trước kia, bây giờ đã biến thành nhà cao tầng, điều kiện cũng tốt hơn trước kia không ít, nhưng chung quy cũng không còn là nơi Lục Vân quen thuộc nữa.

Nhưng mà, khi Lục Vân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ chất phác của bọn nhỏ, cảm giác xa lạ trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn phảng phất nhìn thấy chính mình, dáng vé cùng các chị lúc nhỏ.

Thì ra hết thảy cũng không thay đổi, viện phúc lợi vẫn là nơi tràn ngập những điều tốt đẹp như trước kia.

Lục Vân tìm được nhân viên gần dó, nói rõ mục đích mình đến đây.

Rất nhanh, một phụ nhân đeo kính lão đi tới trước mặt Lục Vân, nghi hoặc nhìn hắn.

Tôi là viện trưởng viện phúc lợi Dương Quang, xin hỏi cậu tìm ai?

Bà là viện trưởng sao?

Lục Vân có chút sửng sốt.

Trong trí nhớ của hắn, viện trưởng họ Ngô, là một ông lão hiền lành, tuyệt đối không phải người phụ nữ trước mắt này.

Lão phụ nhân gật đầu nói: "Tôi đảm nhiệm viện trưởng đã mười mấy năm, cậu không phải tới tìm tôi sao?"

Cháu tìm ông Ngô.

"Thì ra là tìm lão viện trưởng, ông ấy đã về hưu thật lâu rồi!"

Nghe được Lục Vân tới tìm lão viện trưởng, người phụ nữ bỏ đi hoài nghi đối với hắn, thái độ cũng trở nên thân thiết.

Nhưng Lục Vân lại nhíu nhíu mày.

Ông Ngô sao lại về hưu?

Hơn nữa nghe ý của phụ nhân, Ngô gia gia của hắn mười mấy năm trước đã từ chức viện trưởng.

Chẳng lẽ là bởi vì trận hỏa hoạn kia?

Lục Vân vội vàng hỏi: "Vậy xin hỏi, cô có địa chỉ của ông Ngô không?"

"Có có có, câu đợi một lát, tôi viết địa chỉ cho cậu."

Người phụ nữ xoay người vào nhà, chỉ chốc lát liền cầm một tờ giấy đã viết địa chỉ giao cho Lục Vân.

"Cảm ơn!"

Cầm địa chỉ phụ nhân đưa, Lục Vân đi tới một căn nhà bình thường.

Chỉ thấy một lão già còng lưng tóc bạc phơ, đang quét dọn sân, Lục Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, là Ngô gia gia.

Mười lăm năm không gặp, Ngô gia gia lại già đi nhiều như vậy?

Lục Vân cảm thấy chua xót, định bước về phía trước, nhưng một màn phát sinh kế tiếp, lại làm cho lửa giận trong lòng hắn, trong nháy mắt phun ra.

Ngay lúc ông Ngô đang quét dọn, đột nhiên có một thanh niên áo sơ mi hoa dùng sức đẩy ông một cái, mắng chửi nói:

"Lão già kia, tôi biết mấy con đàn bà kia mỗi tháng đều sẽ gửi tiền cho ông, tiền đâu?"

Giữa ban ngày, có cướp bóc!

Lục Vân giận không kềm được, một cái bước dài vọt tới, túm lấy hoa áo sơ mi thanh niên cổ áo quát: "Tiền của người già mà cũng cướp, mày còn là người sao?"

Khụ khụ......

Thanh niên áo sơ mi hoa hiển nhiên không dự liệu được, sẽ có người đột nhiên xông tới, trên mặt xẹt qua một chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại cố gắng giả bộ trấn định.

"Mày .... mày buông tao ra, đây là chuyện nhà của tao..... Liên quan gì tới mày?"

Chuyện nhà?

Lúc này đến phiên Lục Vân nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía ông Ngô.

Ngô gia gia vẻ mặt bi ai, thở dài một tiếng: "Tiểu tử, nó đúng là không phải cướp, nó tên là Vương Cương, là con nuôi của ta.”

Vương Cương?

Vương Cương!

Lục Vân nhìn chằm chằm thanh niên áo sơ mi hoa trước mắt một hồi, cuối cùng cũng nhận ra hắn.

Trách không được có một tia cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra là khi còn bé tên này thường xuyên bắt nạt mình, sau đó bị các chị chạy đến đập cho một trân – Vương Cương.

Sao tên này lại được Ngô gia gia nhận nuôi?

Lục Vân nhất thời thất thần.

Vương Cương nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, ho khan kịch liệt, hồi lâu mới thở phào.

"Tên khốn, ai mượn mày xen vào việc của người khác? Đã biết đây là chuyện nhà của tao, còn không mau cút đi!"

Vương Cương hung tợn trừng mắt nhìn Lục Vân, sau đó lại lớn tiếng gào lên với Ngô Văn Đức:

"Lão già kia, ông thu dưỡng tôi, không cho tôi ăn ngon, không cho tôi mặc đẹp, không cho tôi ở nhà lầu xe hơi ông thu dưỡng tôi làm gì?"

"Tiền mấy con đàn bà kia gửi cho ông đâu, lấy ra đây, giấu làm gì, muốn mang vào trong quan tài tiêu sao?"

"Tôi xem ông cũng sống không được mấy năm, tương lai còn phải dựa vào tôi chăm sóc lúc cuối đời, số tiền này ông không cho tôi dùng thì cho ai dùng?"

Vương Cương càng nói càng quá đáng.

Thân hình của Ngô Văn Đức run rẩy kịch liệt, nhưng cũng chỉ yên lặng cúi đầu, thừa nhận lời chửi rủa của Vương Cương.

Thấy một màn như vậy, Lục Vân cuối cùng không thể nhịn được nữa, giơ tay tát một cái.

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày ăn nói mất dạy, không tôn trọng người lớn!"

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày lấy oán trả ơn, sống uổng phí cuộc đời!"

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày có mắt không tròng, không biết trước sau!"
Chương 2 Sự đố kị của Vương Cương!

Ba cái tát, cái sau mạnh hơn cái trước.

Khi một cái tát cuối cùng rơi xuống, mông của Vương Cương trực tiếp đặt dưới đất.

Bối rối!

Hoàn toàn bối rối!

Con mẹ nó, rốt cuộc là tên thần kinh này từ đâu chạy tới vậy?

Vương Cương nhanh chóng lấy lại tinh thần, gân xanh trên cổ nổi lên:

“Vương Cương tao dù bất hiếu thế nào, cũng là chuyện nhà của tao, khi nào thì đến lượt tên khốn nạn nhà mày xen vào việc của người khác?"

Không tới phiên tôi quản?

Con ngươi lạnh như băng của Lục Vân đột nhiên đâm tới: "Mở to mắt chó của mày nhìn xem tao là ai!"

Mày.....

Một tiếng quát lạnh, làm cho Vương Cương trong nháy mắt dại ra, tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Vân, cực kỳ nghiêm túc xem xét.

Bỗng nhiên, thân thể run rẩy kịch liệt.

Thanh niên trước mắt này, cùng với tiểu hài tử gầy yếu mười lăm năm trước, khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.

Sao mà giống nhau quá !

Không thể nào......

Vương Cương liều mạng lắc đầu, tên đã đến bên miệng, lại chần chừ không nói ra.

Thật lố bịch.

Rất kinh ngạc phải không?

Lục Vân cười lạnh nói:

“Khi còn nhỏ mày thường bắt nạt tao, tè lên giày tao và cố tình làm bẩn quần áo tao bằng bút màu nước."

"Còn có nhiều lần, rõ ràng người phạm sai lầm là mày, lại vu khống đến trên đầu của tao, hại tao bị Ngô gia gia phạt đứng, việc này, mày đều không nhớ rõ sao?"

Đùng!

Vương Cương lùi lại một bước.

Là hắn, quả nhiên là hắn!

Lục Vân thường xuyên bị hắn khi dễ, đã trở lại!

"Trận hỏa hoạn kia, vì sao không thiêu chết mày, vì sao mày đột nhiên trở về, vì sao mày muốn tới quấy rầy cuộc sống của tao?"

Tâm tình Vương Cương, đột nhiên trở nên kích động dị thường.

"Tao cố gắng như vậy là muốn lấy lòng mấy nữ nhân kia, nhưng bọn họ lại không chịu nhận người em này, trong lòng của bọn họ chỉ xem mình mày là em trai.”

“Tao hao hết tâm tư biểu hiện ở trước mặt viện trưởng, để cho ông tan thu dưỡng tao, nhưng lão già này, há mồm hay ngậm miệng đều là tên của mày.”

"Tao cố gắng sống thành bộ dáng của mày, nhưng bởi vì ông ta,bởi vì đám nữ nhân đó, vì sao không chịu cho tao cơ hội, tao rốt cuộc chỗ nào không bằng mày?"

Vương Cương biểu tình càng ngày càng dữ tợn: "Mày có biết hay không, tao có bao nhiêu hi vọng mày chết đi!"

Hắn hoàn toàn mất đi lý trí, đột nhiên xoay người rút ra một cây cột, gào thét đập về phía Lục Vân.

Tuy nhiên.

Đáp lại hắn, chỉ có một cước, một cước như tật phong ảo ảnh.

Bùm!

Ống thép trong tay Vương Cương còn chưa gõ ra, bụng lại đột nhiên nhiều ra một dấu giày vô cùng rõ ràng, ngay sau đó bay ngược ra xa năm mét.

Anh muốn biết, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng tôi phải không?

Lục Vân chậm rãi đi tới, nhìn xuống Vương Cương, hờ hững mở miệng: "Bởi vì tao sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, bởi vì tao sẽ không vong ân phụ nghĩa, bởi vì tao sẽ không ghen tị sinh hận, những thứ này, đủ không?"

Đủ không?

Thanh âm Lục Vân rất nhẹ.

Nhưng lại như tảng đá hung hăng va chạm vào linh hồn Vương Cương.

Đây đều là nguyên tắc làm người cơ bản nhất, Vương Cương hắn có sao?

Không.

Hắn chính là một tên cặn bã ỷ mạnh hiếp yếu vong ân phụ nghĩa hơn nữa lại có lòng ghen tị.

Phốc!

Có lẽ là bị kích thích mãnh liệt, Vương Cương lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đều vô cùng thống khổ.

Lục Vân chỉ lạnh lùng nhìn, trong mắt không có chút thương hại.

Người đàn ông này đã bị lòng ghen tị nuốt chửng đến mức không xứng đáng với bất kỳ sự đồng cảm nào.

"Hài tử...... Ngươi...... Ngươi thật sự là Lục Vân?"

Lúc này, giọng nói run rẩy của Ngô Văn Đức đột nhiên vang lên sau lưng.

Lục Vân xoay người đi, hàn ý trên mặt đã biến mất, ngược lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Là cháu, Ngô gia gia, cháu đã trở về.”

"Thật sự là cháu!"

Trái tim Ngô Văn Đức đột nhiên co quắp lại, cuối cùng, nhịn không được ôm Lục Vân gào khóc.

"Tiểu Lục Vân của ta, cháu còn sống... cháu còn sống... Ông trời rốt cục không cần tra tấn ta nữa... Ta cho rằng, cháu là do ta hại chết..."

Ngô Văn Đức khóc rất lớn tiếng, nhưng không phải khóc thương tâm, mà giống như là gánh nặng được đặt xuống.

Đứa nhỏ khiến ông áy náy mười lăm năm kia, vẫn còn sống.

“Đúng vậy Ngô gia gia, cháu còn sống, sống rất tốt.”

Lục Vân nhẹ giọng an ủi, nhưng từ trong đôi câu vài lời của ông Ngô, đã nhận ra điều gì đó.

Chờ cảm xúc của ông Ngô ổn định một chút, Lục Vân mới mở miệng hỏi:

"Ngô gia gia, có phải ông có chuyện gì gạt ta hay không, mười lăm năm trước trận hỏa hoạn kia, không phải ngoài ý muốn, đúng không?"

Ngô Văn Đức lau nước mắt: "Chuyện mười lăm năm trước, đã qua thì cứ để nó qua đi, chỉ cần cháu còn sống là tốt rồi..."

Điều này càng khẳng định suy đoán của Lục Vân, nghiêm túc nói: "Ông Ngô, nếu ông thật sự áy náy với cháu, thì hãy nói hết cho cháu biết, được không?"

Ngô Văn Đức muốn tránh đề tài này, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Lục Vân, biết không giấu được, đành phải rủ rỉ nói.

Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước kia, thật sự có vấn đề.

Lúc ấy, bất động sản Trác Tuyệt nhìn trúng đất của cô nhi viện Dương Quang, từng nhiều lần tìm được Ngô Văn Đức, muốn ép buộc hắn ký hợp đồng mua với giá thấp.

Nhưng Ngô Văn Đức xương cốt cứng rắn, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, cũng không ký.

Không còn cách nào, người phụ trách bất động sản trác tuyệt đành phải buông ra lời tàn nhẫn, không ký hợp đồng, tự gánh lấy hậu quả.

Kết quả đến ngày hôm sau, cô nhi viện liền bị hỏa hoạn.

Ngô Văn Đức hoài nghi, trận hỏa hoạn kia chính là sự trả thù của bất động sản Trác Tuyệt, chỉ là vẫn không tìm thấy chứng cứ bọn họ phóng hỏa.

Mà sau trận hỏa hoạn đó, Lục Vân liền biến mất.

Ngô Văn Đức cho rằng mình hại chết Lục Vân, cho nên rất nhanh tự nhận lỗi rồi từ chức, hơn nữa còn nhận nuôi một đứa bé không kém Lục Vân bao nhiêu tuổi, cũng chính là Vương Cương.

Ngô Văn Đức đem tất cả áy náy đối với Lục Vân, đều bù đắp lên người Vương Cương, lại không nghĩ tới cương chiều quá mức, ngược lại làm cho Vương Cương trở nên ham ăn biếng nhác, ba ngày hai bữa tìm ông ta đòi tiền.

Trước kia số tiền nhỏ, ông ta cũng không nói cái gì, nhưng là lúc này đây, lại mở miệng muốn hai mươi vạn.

Ngô Văn Đức đương nhiên không có khả năng cho hắn, vì thế liền xảy ra một màn mở đầu kia.

……

Sau khi Ngô Văn Đức kể xong, là một trận yên lặng.

Yên lặng như tờ.

Ngô gia gia ngẩng đầu nhìn Lục Vân một cái, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy trong con ngươi đen kịt của Lục Vân, đang tản ra lãnh quang dọa người.

Bất động sản Trác Tuyệt!

Hại ta xa xứ mười lăm năm! Hại ta suýt nữa táng thân biển lửa! Hại ta suýt nữa mất đi bảy người chị!

Món nợ này, tính như thế nào? Hả???
Chương 3 -Chị, Em Đã Trở Lại!

Trong lòng Lục Vân hừng hực lửa giận, giống như là từ trong địa ngục trồi ra một con ác ma, điên cuồng xé rách thần kinh của hắn.

Ngô Văn Đức sợ hãi, vội vàng lấy tay vuốt ve gò má Lục Vân.

"Hài tử, hài tử, ông nói cho cháu những thứ này, chỉ là không muốn giấu diếm cháu điều gì, không phải muốn cho cháu đi làm chuyện ngu ngốc!"

Ban đầu ông Ngô không dám nói cho Lục Vân chân tướng, chính là sợ hắn sẽ đi tìm bất động sản Trác Tuyệt gây phiền toái.

Thế lực đằng sau bất động sản Trác Tuyệt, rất khủng bố.

Bàn tay đầy nếp nhăn của ông lão vuốt ve trên mặt, khiến Lục Vân tỉnh táo lại.

“Cháu sẽ không làm ông thất vọng, cháu dọa ông rồi.”

“Cháu trai, đồng ý với ông nội, đừng truy cứu chuyện trước kia nữa, được không? "Ngô Văn Đức cầu xin.

Lục Vân đè nén lửa giận trong lòng: "Ngô gia gia ngài yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

“Ngoan lắm.”

Ngô Văn Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mỉm cười nói: "Các chị của cháu nếu biết cháu còn sống, nhất định sẽ rất vui.”

Lục Vân thân hình chấn động: "Các chị của cháu, đều khỏe chứ?”

"Được rồi, được rồi, bọn họ đã có sự nghiệp của mình, mỗi tháng còn có thể gửi tiền cho ông...... Đúng rồi, chỗ ông còn có ảnh chụp của bọn họ."

Ảnh?

Lục Vân nhất thời hai mắt tỏa sáng, mười lăm năm không gặp, thật không biết các chị hiện tại trông như thế nào, có đẹp hay không?

Đương nhiên, mặc kệ các chị lớn lên như thế nào, đều là nữ nhân mà đời này Lục Vân yêu nhất.

Ngô Văn Đức vào nhà, cẩn thận lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh chụp.

Lục Vân vội vàng mở ra, chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi thiếu chút nữa kinh hãi rơi xuống.

Mọi người..... mọi người thật sự là chị của mình?

Lục Vân khó có thể tin, không phải bởi vì các chị lớn lên xấu xí, mà là bởi vì quá đẹp, mỗi một người đều là nữ thần cấp bậc.

Ngô Văn Đức cười cười nói: "Các chị của cháu, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn đều rất ưu tú đây!"

Lục Vân tin tưởng không nghi ngờ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Vương Cương đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thê lương bò đến dưới chân Ngô Văn Đức.

Ngô gia gia, van cầu ông cho cháu hai mươi vạn đi, cháu thật sự rất cần số tiền này.

Hiển nhiên, tên này chuẩn bị chơi bài tình cảm.

Ngô Văn Đức vốn đang trò chuyện vui vẻ với Lục Vân, bởi vì những lời này của Vương Cương, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt đã bị phá hư, cả giận nói:

"Cái thằng bất hiếu này, lại còn có mặt mũi nói chuyện tiền nong?"

“Không phải Ngô gia gia, là bởi vì con...... Con......”

“Con cái gì? Mau nói, có phải ở bên ngoài gây phiền toái gì không?”

Thấy không giấu được, Vương Cương đành phải nói thật:

"Đó là bởi vì con có một khoản nợ ở sòng bạc và họ nói rằng... nếu trong vòng một tuần không trả được tiền, bọn họ sẽ chặt tay con."

“Cái gì! Mày lại dám đi sòng bạc, tao đánh chết cái đồ vô liêm sỉ này!”

Ngô Văn Đức vừa nghe Vương Cương lại thiếu tiền ở sòng bạc, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, cầm chổi lên hướng về phía Vương Cương.

Vương Cương không có trốn, cầu xin nói: "Con biết, là con bị quỷ ám, nhưng sự tình đều đã xảy ra, con thật sự là không có cách nào...”

“Đồ vô liêm sỉ! Mày là muốn tức chết tao sao?”

Ngô Văn Đức thiếu chút nữa tức điên rồi.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa truyền đến: "Vương Cương, tôi đã cảnh cáo cậu không được chọc Ngô gia gia tức giận nữa, vì sao dạy mãi cậu vẫn không thay đổi?”

Bên ngoài sân, một người phụ nữ cao gầy đi tới.

Ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất lãnh diễm, tóc dài đen nhánh búi cao sau đầu, hiển lộ vẻ ung dung quý phái.

Âu phục của cô màu trắng cao quý, căn bản không che giấu được dáng người trước nhô sau vểnh của nàng, phong phạm nữ thần tỏa sáng.

Đẹp vô cùng!

Lần đầu tiên Lục Vân nhìn thấy đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp này, hốc mắt có chút ướt át.

Là chị cả.

Là chị cả, đã mười lăm năm không gặp.

Diệp Khuynh Thành.

Hơn nữa so với những gì Lục Vân vừa nhìn thấy trong ảnh, ở bên ngoài chị cả càng xinh đẹp hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn.

Khi Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành cũng nhìn thấy hắn.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp toát ra một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, phảng phất cái gì cũng không có chuyện gì xảy ra.

Vương Cương, nể mặt ông Ngô, tôi giúp cậu một lần cuối cùng, nếu còn dám xằng bậy, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu.

Vì không để cho Ngô gia gia phiền lòng, Diệp Khuynh Thành viết một tờ chi phiếu hai mươi vạn, ném cho Vương Cương.

Vương Cương mừng rỡ như điên: "Cảm ơn chị cả.”

Đừng gọi tôi là chị cả, tôi cảm thấy ghê tởm. "Diệp Khuynh Thành chán ghét nói.”

Hắc hắc......

Vương Cương mặt dày mày dạn cười cười, dù sao tiền đã tới tay, Diệp Khuynh Thành đối với hắn thái độ gì cũng không quan trọng.

Chị, là em.

Lúc này, Lục Vân ở một bên rốt cục nhịn không được, khẽ gọi một tiếng.

Năm năm chinh chiến, đã sớm rèn thành tính cách cứng rắng của Lục Vân, cho dù đối mặt với trăm vạn hùng sư, cũng chưa từng lộ ra nửa phần khiếp sợ.

Nhưng mà giờ phút này, nhìn đại tỷ Diệp Khuynh Thành gần trong gang tấc, hắn có hơi khẩn trương.

Cho dù thiết hán cũng có nhu tình.

Yếu điểm của Lục Vân, chính là bảy chị gái của hắn.

Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại run lên.

Tiếng gọi này, đem suy nghĩ của nàng trở về mười lăm năm trước, trở về trên người em trai ngày nhớ đêm mong kia.

Nàng cứng ngắc vặn vẹo cổ, nhìn khuôn mặt có vài phần quen thuộc kia, thanh âm run rẩy:

“Cậu là...... cậu là......"

Diệp Khuynh Thành không thể tin được.

Lúc vừa bước vào cô đã nhìn thấy Lục Vân, lúc ấy liền cảm thấy người thanh niên này rất giống với em trai đã chết trong lửa lớn của cô.

Nhưng cô không dám nhận nhau, bởi vì sợ thất vọng.

Dù cho giờ phút này Lục Vân gọi cô một tiếng "chị", ngữ khí cùng thần thái đều tương tự như trước đây, cô cũng không thể tin được.

Cho đến khi Ngô Văn Đức vừa cười vừa nói: "Khuynh Thành, nó chính là em trai của con, Lục Vân đã trở lại.”

Lục Vân......

Diệp Khuynh Thành trong phút chốc thất thần, em trai Lục Vân của cô, thật sự đã trở lại sao?

"Chị, là em, em về rồi."

Lục Vân ôn nhu cười, bước lên ôm chị cả một cái.

Thân hình mềm mại của Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt căng thẳng, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên hiện lên một tia kháng cự, nhưng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.

“Lục Vân, thật sự là em! Em về rồi, chị thật sự rất vui!”

Diệp Khuynh Thành nói như vậy, thân thể cũng hơi lui về phía sau, từ trong ngực Lục Vân đây ra ngoài.

Lục Vân ngây ngẩn cả người.

Phản ứng của chị cả, có chút ngoài dự đoán của hắn.

Không kích động như trong tưởng tượng, cũng không hỏi hắn làm sao sống sót sau trận hỏa hoạn đó.

Loại cảm giác này, giống như là một đôi bạn cũ xa cách lâu ngày gặp lại, ân cần thăm hỏi lẫn nhau.

Thế thôi.

Mười lăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn xa cách sao?

Khóe miệng Lục Vân chua xót, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chị cả có thể đã có gia đình của mình, cho nên mới muốn tránh bị hiểu lầm?

Dù sao hai người mặc dù gọi là chị em, nhưng không có chút quan hệ huyết thống nào.

Nếu quả thật là như thế, Lục Vân chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cô.

Ngô Văn Đức không nhận ra bầu không khí của hai người, cười ha hả kéo hai người ngồi xuống, kể lại chuyện nhà.

Trong lúc đó, Diệp Khuynh Thành cũng không có chủ động hỏi qua Lục Vân bất cứ chuyện gì về hắn.

Cảm giác chua xót trong lòng Lục Vân càng thêm nồng đậm.

Có lẽ, thời gian làm con người xa mặt cách lòng!
Chương 4 Rồng có vày ngược, chạm vào hẳn phải chết!

Tán gẫu gần nửa giờ, Diệp Khuynh Thành đứng dậy nói: "Ngô gia gia, cháu phải về tập đoàn Khuynh Thành, lần sau lại đến thăm ông.”

“Ừ, sự nghiệp quan trọng hơn, cháu mau về đi." Ngô Văn Đức vui mừng nói.

“Nếu Vương Cương còn dám chọc ông tức giận, nhất định phải nói cho cháu biết, cháu sẽ đập gãy chân chó của nó.”

Tạm biệt Ngô Văn Đức xong, Diệp Khuynh Thành lại nhìn về phía Lục Vân: "Cậu đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Lục Vân gật gật đầu, yên lặng đi theo sau mông chị cả.

Ra khỏi sân, chỉ thấy trên đường cái bên ngoài đậu một chiếc Porsche 911, tài xế đang chờ ở một bên.

Lên xe đi.

Diệp Khuynh Thành lời ít ý nhiều.

Lục Vân tiến vào ghế sau xe Porsche, trong nháy mắt cũng cảm giác được một cỗ hàn ý đánh úp lại, chính là đến từ chị cả Diệp Khuynh Thành.

Lục Vân trong lòng hơi kinh hãi.

Chị cả làm sao vậy? Cho dù mười lăm năm không gặp, xa lạ, cũng không đến mức lạnh lùng với mình như vậy chứ?

“Nói đi, cậu tiếp cận Ngô gia gia đến tột cùng có mục đích gì?" Diệp Khuynh Thành lạnh lùng mở miệng.

Mục đích?

Lục Vân ngẩn ra: "Chị, chị đang nói gì vậy?”

"Còn giả bộ? Tôi không có nhiều thời gian lãng phí với cậu như vậy, cần bao nhiêu tiền nói thẳng!”

Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Lục Vân.

Đã đến lúc này, Lục Vân làm sao có thể còn không rõ, sở dĩ chị cả đối với hắn lạnh lùng, là bởi vì cô coi mình là hàng giả.

Thú vị đấy.

Khóe miệng Lục Vân bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, quyết định trêu chọc chị cả một chút, vì thế thân thể nằm về phía sau, toàn bộ phía sau lưng dán ở trên ghế ngồi, nhìn qua lười nhác vô cùng.

"Cô đã biết tôi là hàng giả, vì sao vừa rồi ở Ngô gia gia chỗ cô không vạch trần tôi?"

Quả nhiên dám thừa nhận.

Vẻ mặt Diệp Khuynh Thành càng lạnh như băng.

Quả thật như Lục Vân suy nghĩ, cô căn bản không cho rằng em trai của mình còn sống, vừa rồi sở dĩ không vạch trần, là bởi vì không muốn làm mất hứng của Ngô gia gia.

Những thay đổi của Ngô gia gia những năm này, Diệp Khuynh Thành là người rõ nhất, rất đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác được.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu Ngô gia gia cười tươi như vậy, Diệp Khuynh Thành không đành lòng vạch trần.

Đương nhiên, những thứ này cô không cần thiết giải thích với một tên hàng giảcho nên không có trả lời Lục Vân, mà là lạnh như băng nhìn hắn.

Lục Vân tự tìm mất mặt, nhún vai nói: "Đưa tôi tới đoạn đường phía trước đi.”

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Diệp Khuynh Thành bất đắc dĩ, đành phải nhìn tài xế: "Lái xe.”

Chiếc Porsche nhanh chóng lao ra ngoài, không ai nói gì trong suốt hành trình, không khí bên trong xe giảm xuống mức đóng băng.

Suốt quá trình Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành cũng lạnh như băng.

Xe đại khái chạy chừng hai mươi phút, Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhíu mày: "Đây không phải là đường đi tập đoàn Khuynh Thành.”

Tài xế dường như không nghe thấy, vẫn chạy thẳng về phía trước.

Diệp Khuynh Thành mơ hồ có loại cảm giác không ổn.

Cọt kẹt!

Cuối cùng, xe dừng lại ở một chỗ trống trải.

Tài xế Hà Thuận quay đầu, cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, tất cả mọi người là vì kiếm miếng cơm ăn, hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."

“Anh có ý gì?" Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lạnh như băng.

Không có ý gì, chỉ là muốn Diệp tổng giám đốc phối hợp với tôi chụp vài tấm, chỉ cần cô phối hợp tốt, tôi chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.

Nói xong, Hà Thuận khóa chặt cửa xe, hơn nữa từ dưới ghế xe lấy ra một cái máy ảnh, cùng với một con dao sắc bén.

Tổng giám đốc Diệp, anh là người thông minh, hẳn là biết làm như thế nào.

Hà Thuận cười lạnh hai tiếng, sau đó lại nhìn Lục Vân bên cạnh:

"Tiểu tử, xem như hôm nay cậu may mắn, thân thể của mỹ nữ tổng giám đốc này không biết có bao nhiêu người ao ước, xem như cậu có nhãn phúc."

Rõ ràng, hắn ta chuẩn bị dùng máy ảnh chụp ảnh nóng của Diệp Khuynh Thành.

Diệp Khuynh Thành không có la to, ngược lại là khuôn mặt xinh đẹp băng hàn nhìn chằm chằm Hà Thuận: "Tôi muốn biết, rốt cuộc anh cấu kết với tập đoàn Lệ Nhân hay với bọn người Lưu Chí Phong?”

Tập đoàn Lệ Nhân cũng giống như tập đoàn Khuynh Thành, đều là thị trường mỹ phẩm dưỡng da, hai bên vẫn luôn tranh đấu gay gắt.

Sắp tới, tập đoàn Khuynh Thành chuẩn bị lên sàn, nếu như lúc này tuôn ra ảnh xấu của Diệp Khuynh Thành, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với tập đoàn Khuynh Thành.

Mà trong miệng Diệp Khuynh Thành vừa nhắc tới Lưu Chí Phong, người này là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Khuynh Thành, tài xế mới này chính là hắn tuyển vào.

Hà Thuận chậc chậc ngạc nhiên nói: "Đều nói tổng giám đốc Diệp thông minh, gan dạ sáng suốt hơn người, hôm nay tôi xem như tận mắt chứng kiến.”

Những lời này của hắn không thể nghi ngờ là khẳng định suy đoán của Diệp Khuynh Thành.

"Tổng giám đốc Diệp, con người của tôi, từ trước đến nay thương hoa tiếc ngọc, nhất là đối với loại nữ thần cao cao tại thượng như cô, lại càng không đành lòng khinh nhờn, cho nên cô vẫn là tự mình cởi đi!"

“Nếu buộc tôi phải động thủ, thì không chỉ đơn giản là chụp ảnh thôi đâu, hắc hắc!”

Hà Thuận cười quái dị hai tiếng, tựa hồ đã sớm dự đoán được Diệp Khuynh Thành sẽ không ngoan ngoãn phục tùng, trong con ngươi bắt đầu lóe ra tham lam dục hỏa.

Nhưng đúng lúc này......

Bốp!

Cổ tay Hà Thuận, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, ngay sau đó, hắn liền nghênh đón cặp mắt rét lạnh thấu xương của Lục Vân.

"Dám ở trước mặt tôi bắt nạt chị tôi, là anh muốn trải qua mùi vị của địa ngục sao?"

Giọng nói của Lục Vân, cũng lạnh như con ngươi của hắn.

Chinh chiến sa trường năm năm, Lục Vân biết vô số người, chỉ cần đối phương toát ra một tia ác ý, đều trốn không thoát hai mắt của hắn.

Lúc vừa nhìn thấy người tài xế này, từ trong ánh mắt của anh ta Lục Vân đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới yêu cầu chị cả chở anh ta một đoạn đường.

Hôm nay xem ra, quả nhiên không đơn giản.

“Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu như vậy!”

Hà Thuận sắc mặt trong nháy mắt âm trầm: "Miễn phí cho ngươi xem kịch còn không thỏa mãn?”

Hắn giật giật cánh tay, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ngón tay của Lục Vân, giống như là kìm sắt không gì phá nổi.

Đột ngột.

Răng rắc!

Nương theo một tiếng nứt vỡ, xương cổ tay Hà Thuận trong nháy mắt nát bấy, dao nhỏ cũng rơi xuống theo.

A......

Hà Thuận làm sao có thể nghĩ đến, người chỉ dùng một chút lực, liền đem xương cổ tay của hắn bóp nát.

Kêu thảm một tiếng.

Hà Thuận ném máy ảnh xuống, điên cuồng móc khóa cửa xe, chạy trốn ra ngoài.

Nhưng mà rất nhanh, hai chân của hắn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó liền quỳ rạp xuống đất.

Hai viên đá hình dạng kì dị, khảm sâu vào phía sau đầu gối hắn.

Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? A!!!

Hà Thuận gan mật đều nứt, một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có, bao phủ trong lòng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.

Chị của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ bắt nạt, ngươi là cái thá gì?

Lục Vân lạnh lùng tiến lên, đập mạnh vào chỗ bị thương của Hà Thuận.

A......

Lại là một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Hà Thuận trực tiếp đau ngất đi.

Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!

Vảy ngược của Lục Vân, chính là bảy người chị của hắn, ai dám động vào một cộng tóc gáy của các nàng, nhất định phải chịu sự trừng phạt của Thiên Sáp Vương.

Nếu đây là chiến trường, Hà Thuận đã sớm trở thành tử thi.

Diệp Khuynh Thành cũng xuống xe theo, xuất hiện ở phía sau Lục Vân, thấy hắn bá đạo như thế, đôi mắt đẹp không nhịn được run rẩy.

“Rốt cuộc cậu là ai?" Diệp Khuynh Thành hỏi.

Lúc này, Lục Vân đột nhiên xoay người tuột quần của mình xuống

“Chị, chị xem nè!”

A...
Chương 5 Vết bớt, tia chớp màu tím!

Diệp Khuynh Thành luống cuống, trước nay cô chưa từng sợ hãi điều gì, mà lúc này ở trong sự kinh hãi lạo trộn lẫn sự tức giận mãnh liệt.

Vừa rồi Lục Vân trượng nghĩa tương trợ, Diệp Khuynh Thành đã thay đổi cái nhìn đối với hắn, cứ coi như không phải em trai của mình thì cũng có thể kết giao bằng hữu.

Nhưng ai biết, lại phát sinh một màn như vậy.

Lẽ nào Diệp Khuynh Thành vừa thoát khỏi bầy sói giờ lại rơi vào hang cọp.

Cô phẫn nộ giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mắt cô lại nhìn thấy một vật làm cho Diệp Khuynh Thành cả người đều dại ra.

Lục Vân có một bí mật nhỏ, chính là ở trên đùi có một cái bớt, một cái bớt giống như tia chớp màu tím.

Cái bớt này, bọn nhỏ trong viện phúc lợi đều biết.

Đương nhiên bảy người chị của hắn cũng biết.

Cho nên lúc Diệp Khuynh Thành nhìn thấy tia chớp màu tím liền biết, thanh niên trước mắt này chính là em trai xa cách mười năm của cô.

"Tiểu Lục Vân, thật sự là em... thật sự là em sao, chị còn cho rằng, sẽ không gặp lại em nữa."

Diệp Khuynh Thành đứng dậy ôm Lục Vân vào trong ngực, nước mắt không ngừng ào ào chảy ròng, giống như con sông vỡ đê.

Lỗ mũi Lục Vân cay cay.

Không thay đổi, tất cả đều không thay đổi, chị cả vẫn là chị cả, thời gian mười lăm năm, căn bản không làm cho quan hệ hai người trở nên xa cách, ngược lại càng ngày càng thân mật.

Lục Vân rất cảm động, âm thầm thề, sau này nhất định sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để bảo vệ chị gái.

Chỉ là, vì sao luôn cảm giác có chỗ nào không đúng?

Rất nhanh Lục Vân liền phát hiện có chỗ nào không đúng, cười khổ nói: "Chị, để em mặc quần vào đã."

“……”

Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại trừng Lục Vân một cái: "Không biết xấu hổ cái gì, cũng không phải chị chưa từng thấy qua!"

“Ý em không phải vậy mà ở đây có người ngoài.”

“A!”

Diệp Khuynh Thành kinh hô một tiếng, đột nhiên ý thức được, nơi này không chỉ có hai người bọn họ.

Vội vàng chạy tới kiểm tra Hà Thuận một chút, phát hiện hắn còn hôn mê, Diệp Khuynh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hà Thuận nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, lúc này hắn đã bỏ lỡ một hình ảnh vô giá.

Porsche 911 khởi động.

Lái xe là Diệp Khuynh Thành, Lục Vân ngồi ở ghế lái phụ.

Hai chị em nhiều năm không gặp, đương nhiên là nói không hết chuyện.

Trong đó Diệp Khuynh Thành quan tâm nhất, chính là trong trận hỏa hoạn mười lăm năm trước Lục Vân làm sao sống sót được.

Còn có mười lăm năm này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì.

Lục Vân nhất nhất giải đáp, nhưng cũng không có nhắc đến chuyện năm năm chinh chiến ngoài biên cương, chỉ nói mười lăm năm đều ở trên núi theo lão đạo sĩ tu luyện.

Diệp Khuynh Thành sau khi nghe xong, sâu kín liếc hắn một cái: "Cậu ở đây kể chuyện tiên hiệp với chị đấy à?"

Cô đương nhiên sẽ không tin chuyện thái quá như vậy.

Nói thật chị lại không tin, Lục Vân cũng rất bất đắc dĩ!

May mắn Diệp Khuynh Thành không có tiếp tục truy cứu, hưng phấn nói ra:

“Các chị khác nếu nếu biết cậu còn sống, hơn nữa còn trở thành một tiểu tử đẹp trai, không biết sẽ có tâm tình như thế nào.”

“Haha, chị phải giữ bí mật trước đừng nói vội, chuẩn bị cho các chị ấy một điều bất ngờ.”

“Cậu đúng là nghịch quá nha.”

Diệp Khuynh Thành lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Hai người trên đường đi nói chuyện phiếm với nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc lấy lại tinh thần thì cũng đã đến tập đoàn Khuynh Thành.

Khi hai người vừa nói vừa cười tiến vào cao ốc Khuynh Thành, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Băng sơn nữ thần của bọn họ, từ khi nào thì cùng một nam nhân thân mật như vậy?...

Xong rồi, tan nát cõi lòng.

Đêm nay nhất định có vô số người mất ngủ.

Mà chuyện đầu tiên Diệp Khuynh Thành làm khi trở lại công ty, chính là để cho quản lý bộ phận nhân sự Lưu Chí Phong cút đi.

Không bao giờ nói hai lời.

Diệp Khuynh Thành chính là một nữ nhân mạnh mẽ vang dội như vậy.

Chức quản lý bộ phận nhân sự trống ra, Diệp Khuynh Thành trừng mắt nhìn Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, có hứng thú làm quản lý hay không?"

Lục Vân cười khổ lắc đầu: "Hay là thôi đi, em dốt đặc cán mai về lĩnh vực này lắm.”

Mặc dù hắn là Thiên Nhai Vương, bộ hạ ba mươi sáu cương đều là danh chấn bát phương thần tướng, nhưng quản lý cái này với quản lý công ty vẫn không giống nhau.

Quản lý Thiên Sáp, chỉ cần có vũ lực cường đại là được, nhưng quản lý công ty, lại cần các loại điều lệ chế độ.

Lục Vân cũng không am hiểu những thứ này.

Diệp Khuynh Thành cũng là nói: "Không sao, chỉ là cho cậu treo chức mà thôi, có cái gì không hiểu, An Kỳ sẽ dạy cậu.”

Cố An Kỳ là thư ký của Diệp Khuynh Thành, quan hệ hai người rất tốt, ở công ty là cấp trên cấp dưới, đến nơi riêng tư chính là bạn thân.

Nếu chị cả đã nói như vậy, Lục Vân cũng không thể từ chối mãi được, nếu không sẽ cảm thấy không thích hợp.

Hai người đang nói, Cố An Kỳ gõ cửa đi vào.

Đây là một người phụ nữ gợi cảm, khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, mặc đồng phục OL.

Kính gọng vuông màu hồng phấn, che đi nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô.

Tổng thể mà nói, nhan sắc của Cố An Kỳ là tương đối khá, ở trong công ty chỉ sau cao lãnh nữ thần Diệp Khuynh Thành mà thôi.

Nhưng Lục Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt đi, trong lòng hắn, không có nữ nhân nào sánh bằng bảy người chị của hắn.

An Kỳ, cô tới vừa đúng lúc, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.

Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Hắn là em trai của tôi tên Lục Vân, tôi chuẩn bị đem chức vị quản lý đang trống cho hắn, cậu cảm thấy như thế nào?"

Theo ánh mắt Diệp Khuynh Thành, Cố An Kỳ liếc Lục Vân một cái, biểu tình có chút sâu xa.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài, chợt nghe thấy các đồng nghiệp nghị luận nói, tổng giám đốc mang theo một con thỏ trắng trở về.

Cố An Kỳ đương nhiên không tin, bởi vì cô biết ánh mắt của tổng giám đốc cực cao, không phải ai cũng có thể lọt vào nhãn quang của cô.

Nhưng bây giờ xem ra, tổng giám đốc quả nhiên đã thay đổi sa đọa đến mức này.

"Diệp tổng, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không?"

Quan hệ hai người mặc dù tốt, nhưng là ở trong công ty, Cố An Kỳ vẫn có chừng mực xưng hô Diệp Khuynh Thành là 'Diệp tổng'.

Diệp Khuynh Thành cười nói: "Đều là người một nhà, có lời gì nói thẳng đi!"

Vì thế Cố An Kỳ đẩy đẩy kính gọng vuông trên sống mũi, nói ra:

"Tôi cảm thấy công ty sắp đưa ra thị trường, ban quản lý không nên dễ dàng thay đổi, nhất là chức quản lý bộ phận nhân sự, thà để trống, cũng không nên để vị Lục tiên sinh này nhậm chức."

“Ồ? Nói lý do đi.”

Cố An Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra hai chữ: "Dị nghị.”

"Có phải cậu cũng cho rằng, Lục Vân là tôi bao nuôi?" Diệp Khuynh Thành lập tức hiểu ra ý tứ của An Kỳ

Cố An Kỳ nói: "Không phải tôi nghĩ, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.”

Công ty sắp đưa ra thị trường, nếu lúc này truyền ra tin tức Diệp Khuynh Thành vì nâng đỡ nhân tình thượng vị, đá rớt nhân viên cũ, tuyệt đối sẽ làm cho công ty mang tiếng xấu.

Diệp Khuynh Thành làm sao có thể không hiểu đạo lý này, nhưng nàng không giải thích nhiều, vung tay lên nói:

“Tôi quyết định, từ bây giờ Lục Vân sẽ là quản lý bộ phận nhân sự của công ty chúng ta. An Kỳ, cậu dẫn cậu ấy đi làm quen với tình hình ở công ty đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom