Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Hu hu…
Tiểu Vượng Tài nằm lăn ra đất khóc hu hu, một người anh em đứng bên cạnh Hứa Vượng Tài cười ha ha nói rất to: “Đây là thằng con trai không ra gì nhà ai vậy, cũng không ai quản lý dạy bảo gì cả, nhìn dáng vẻ lôi thôi như thế này, chắc bị người ta đánh rồi, ha ha!”
Vừa lúc đó, có một nhân viên phục vụ đi ngang cửa ra vào, dù gì đây cũng là chuyện liên quan tới việc làm ăn kinh doanh của quán, nếu không nhanh chóng xử lý sẽ ảnh hưởng không tốt, nghe người này nói thế, cô lễ phép giải thích: “Đúng là bị đánh, bị ba đứa trẻ đánh.”
Người anh em này của Hứa Vượng Tài dáng người to béo, đầu ngắn mà cổ thô, sau khi nghe xong lại cười lớn, đang vui vì mình đã đoán đúng, đồng thời còn không quên quay ra nịnh bợ Hứa Vượng Tài: “Đại ca, nếu đổi vào là Tiểu Vượng Tài nhà ta, thì kẻ nằm dưới đất này chắc chắn là ba đứa trẻ ranh đó, thằng nhóc này không được, quá kém đi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Vượng Tài đã hơi cứng lại, cho dù mắt anh ta có để cao hơn trán thì con của mình nằm lăn ra dưới đất cũng không đến nỗi không nhận ra, hơn nữa tiếng khóc này quen thuộc tới vậy, khiến tim anh ta tan vỡ vì đau lòng.
Đám anh em bên cạnh đã cảm giác có gì đó không đúng, ánh mắt tự nhiên càng để ý nhìn đứa trẻ mập mạp nằm trên đất kia, cái cơ thể mập mạp đó giống như một quả bóng thịt đang nằm bò trên mặt đất, đó chẳng phải là Tiểu Vượng Tài sao…
Sắc mặt người vừa rồi mới nịnh bợ kia liền thay đổi, anh ta lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa, nịnh hót mà không đúng chỗ là có khi ăn ngay cái đấm vào mặt, ai mà không biết Hứa Vượng Tài thương con trai của mình như thế nào.
“Con trai!”
Cơ mặt Hứa Vượng Tài giật giật, đau lòng đã làm anh ta phát cuồng, vội vàng lao tới, đỡ Tiểu Vượng Tài lên, sau khi tiểu Vượng Tài được đỡ dậy, cậu nhóc lại hung hăng đấm một đấm vào mặt cha mình, mắng: “Hứa Vượng Tài, ông đúng là đồ súc sinh, vừa rồi tôi bị đánh thì ông chết ở đâu hả?”
Nhân viên phục vụ sững sờ, chưa từng thấy có đứa trẻ nào lại dám mắng cha mình như vậy, theo như tư duy logic thông thường, con trẻ dám mắng cha mình như vậy, thì người cha của nó phải lập tức sẽ cho nó một cái tát thật mạnh, dạy dỗ một trận nên thân, nếu không, đứa con này hiện tại đã dám mắng cha mình, lớn lên có khi còn đánh cả cha mình!
Thế nhưng nhân viên phục vụ lúc này được mở rộng tầm mắt… Hứa Vượng Tài không những không đánh đứa con mất dạy kia, mà còn cúi mặt xin lỗi con trai của mình giống như mình là cháu của nó: “Con trai, cha sai, tha thứ cho cha đi.”
“Tôi muốn báo thù!” Tiểu Vượng Tài nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây lớn như vậy rồi, chưa từng có ai dám đánh ông, vừa rồi bị ba thằng khốn kiếp kia đánh, nếu ông không báo thù, ông không phải họ Hứa.”
Những người xung quanh ném cho nó ánh mắt buồn cười, chỉ là một đứa trẻ mới bảy tám tuổi mà đã có thể thốt ra những lời vừa rồi, đúng là làm người ta cảm thấy mới mẻ.
“Được, cha nhất định sẽ trả thù, con nói với cha xem, là ai đánh con!” Hứa Vượng Tài nghiến răng nghiến lợi nói, dám đánh con trai của Hứa Vượng Tài, nếu không dạy dỗ cho một trận nên thân thì anh ta tuyệt đối không bỏ qua!
“Chính là ba đứa hèn nhát mới gặp trưa nay!” Tiểu Vượng Tài bực bội nói ra, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.
Tiểu Vượng Tài vừa nói như vậy, Hứa Vượng Tài lập tức kịp phản ứng, đôi mắt nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Hóa ra là bọn họ, con mẹ nó, đừng để ông mày tìm được, nếu không nhất định ông phế luôn bọn nó!”
Khi về tới khách sạn đã là tám giờ rưỡi tối, sáng ngày mai còn phải leo núi, ba đứa trẻ vẫn còn muốn chơi với nhau cũng bị người lớn tách ra. Lâm Côn đưa Lâm Lâm về phòng, giúp con trai tắm rửa xong, mạnh mẽ ép con lên giường đi ngủ, cậu bé luôn miệng nói không buồn ngủ, nhưng kết quả vừa nằm lên giường không được bao mấy phút đã ngủ khò khò, hôm nay đã vất vả cả ngày, cậu nhóc cũng thật sự mệt rồi.
Trong phòng không có ban công ngoài trời, Lâm Côn lại đang thèm thuốc, nhưng anh sợ hút thuốc sẽ ảnh hưởng tới Lâm Lâm, do đó đi tới phòng hút thuốc, Tôn Chí cùng với Phó Quốc Bân và mấy phụ huynh đi uống rượu đến giờ còn chưa về, cậu nhóc Tôn Dương tạm thời ngủ ở phòng Phùng Giai Tuệ. Hàn Tâm muốn tìm cô để nói chuyện nhưng Phùng Giai Tuệ phải dỗ thằng bé ngủ nên không rảnh, vì thế cô một mình đi dạo trên hành lang, đúng lúc gặp được Lâm Côn đang đứng trước cửa phòng hút thuốc lá.
Hành lang rất yên tĩnh, nguyên cả một tầng lầu này gần như được trường mẫu giáo bao hết, các vị phụ huynh hoặc là đi ra ngoài chơi còn chưa về, hoặc là đang ở trong phòng ngủ với con mình, dù sao ngày mai còn phải dậy sớm, người lớn trẻ nhỏ đề cần được nghỉ ngơi.
“Anh Lâm, còn chưa ngủ sao?” Hàn Tâm cười chào Lâm Côn trước, sau khi ăn bữa tối xong thì hai người đã thân quen hơn nhiều.
“Lên cơn nghiện thuốc, đi ra ngoài hút một chút.” Lâm Côn lắc lắc hộp thuốc trong tay, cười nói: “Sao cô còn chưa đi nghỉ, ngày mai cô còn phải vất vả nhiều, người lớn trẻ nhỏ bọn tôi cô đều phải dẫn dắt cả đấy.”
“Không sao, tôi quen rồi.” Hàn Tâm cười nói.
“Cô làm hướng dẫn viên được bao lâu rồi?” Lâm Côn cười nói.
“Ừm…” Hàn Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Hình như chưa được bao lâu, chắc cũng được ba năm rưỡi.”
“Hả?” Lâm Côn kinh ngạc nhìn Hàn Tâm, cô gái này nhìn mới hơn hai mươi tuổi, mà đã làm hướng dẫn viên du lịch ba năm rưỡi rồi, vậy cô bắt đầu đi làm từ khi bao nhiêu tuổi, hoặc có thể nói tuổi tác và dáng vẻ của cô không phù hợp, biết đâu cô đã gần ba mươi rồi thì sao?
Hình như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Côn, Hàn Tâm lại cười xinh đẹp, “Tôi đã ba mươi hai tuổi rồi.”
“Gì?” Lâm Côn lại không kiềm chế được ‘Gì?’ lên một tiếng, đôi mắt nửa tin nửa không nhìn Hàn Tâm, có điều từ trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, chỉ huy Lâm của chúng ta phát huy khả năng đặc công của mình, nhìn một cái là biết cô nhóc này đang đùa mình, cười cười nói: “Đừng đùa nữa, tôi dám cá là cô chưa tới!”
“Chưa tới gì cơ?” Hàn Tâm mỉm cười nói.
“Chưa lớn tới mức đó!” Lâm Côn cười nói, khi nói xong ánh mắt vô tình lướt qua vòng một nhô cao của Hàn Tâm. Hàn Tâm vốn đang nhìn theo ánh mắt của Lâm Côn, khuôn mặt xinh xắn liền đỏ bừng.
Lâm Côn lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: “Tôi không phải đang nói chỗ đó của cô, mà là nói…”
“Chỗ nào?” Hàn Tâm lập tức lấy lại tin thần, tinh nghịch hỏi.
Miệng Lâm Côn nhếch lên cười cười, ra vẻ rụt rè theo kiểu rất khác so với tác phong lưu manh thường ngày của anh. “Là tôi nói cô trẻ, chắc chắn chưa tới ba mươi hai tuổi.”
“Anh dám cá với tôi không?” Hàn Tâm cười gian xảo.
“Cá cái gì?”
“Cá cược tuổi của tôi ấy, anh nói tôi chưa tới ba mươi hai tuổi, nếu tôi ba mươi hai tuổi thì làm sao?” Hàn Tâm cười nói.
“Muốn sao cũng được.” Lâm Côn thoải mái cười nói, anh tuyệt đối tin tưởng vào con mắt chuyên nghiệp của mình, cô nhóc này chắc chắc đang đùa anh.
“Được rồi, nếu anh thắng, thì hát cho tôi nghe một bài.” Hàn Tâm cười nói, cô cố ý nói rất nhanh, bởi thế, khi Lâm Côn nghe, thì rõ ràng vang vọng trong tai anh lại là nếu anh thắng thì cô hát cho anh nghe một bài.
Nghĩ tới giọng hát tuyệt vời của Hàn Tâm, lỗ tai Lâm Côn cảm thấy ngứa ngáy, lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, không vấn đề!” Một vụ cá cược mà phần thắng gần như đã ngay trước mắt, nếu không đồng ý mới là kẻ ngốc.
“Không được chơi xấu đó.” Hàn Tâm cười nói rồi rút thẻ căn cước từ trong chiếc túi xinh xắn sau lưng ra, đưa tới trước mặt Lâm Côn: “Đây…”
Lâm Côn cẩn thận liếc nhìn thẻ căn cước, cô gái này mới có hai mươi mốt tuổi, quả nhiên anh đoán không sai: “Ha ha, tôi thắng rồi, hát đi!” Tai Lâm Côn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe, được một mình hưởng thụ giọng ca tuyệt vời ấy.
“Ừ, hát đi!” Hàn Tâm cười gian xảo nhìn anh.
“Hử?” Lâm Côn nghi hoặc.
“Anh hát đi, anh Lâm.” Hàn Tâm cười khanh khách: “Không được chơi xấu đâu nhé, vừa rồi tôi có nói rồi… Nếu anh thắng, anh phải hát cho tôi nghe một bài, anh đồng ý rồi.”
“Cái…” Lâm Côn cẩn thận nhớ lại, trong đầu, giọng nói của Hàn Tâm được phát lại một lần nữa, anh đúng là bị cô gái này lừa rồi. “Được rồi, hát thì hát, khụ khụ…”
“Ừ.” Vẻ mặt Hàn Tâm đầy háo hức mong đợi.
“…” Lâm Côn dừng lại một chút, sắc mặt có chút bối rối: “Hát ở đây luôn sao?”
“Đúng thế.” Hàn Tâm nhìn ngang liếc dọc, thấy Lâm Côn có hơi xấu hổ, cô cười an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu, quanh đây đâu có ai, anh cứ thoải mái hát đi.”
“Nhưng mà, tôi sợ sẽ dụ sói tới mất.” Lâm Côn cười nói.
“Yên tâm, cho dù có sói tới, tôi cũng sẽ chặn lại giúp anh, anh cứ việc hát là được.” Hàn Tâm cổ vũ.
“Được rồi.” Con gái người ta đã nói vậy rồi, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh nếu còn không thực hiện được lời đã hứa thì không hay. Lâm Côn hắng giọng, nhớ hồi đó khi anh còn ở trong quân khu Mạc Bắc, tuyệt đối là một giọng ca nổi danh, giỏi nhất hát mấy bài quân ca, vấn đề là hát quân ca đều phải hát giọng cao khí thế hào hùng. Hát ở đây chắc chắn không thích hợp, anh sợ giọng mình mà vừa cất lên, sẽ khiến cho khách trong hai dãy phòng phải tỉnh giấc mắng anh một trận mất.
“Mưa cứ rơi…” Cuối cùng Lâm Côn chọn bài tình ca ‘Mưa cứ rơi’ từng nổi tiếng một thời của Trương Vũ, đây là một bài hát nổi tiếng trước đây trong số ít những bài mà anh biết. Giọng của Lâm Côn khi nói rất bình thường, nhưng khi hát lại hơi khàn khàn, nghe rất giống với giọng khàn khàn của Trương Vũ, đồng thời anh lại cũng có cách hát riêng của mình, giọng hát khàn khàn mang tình yêu nhưng đầy bi thương đó, lập tức đi thẳng vào trong trái tim Hàn Tâm.
Bảo Lâm Côn hát, chẳng qua chỉ là Hàn Tâm nhất thời nổi hứng, ấn tượng của cô về Lâm Côn rất tốt, thậm chí có thể nói là có một chút yêu thích, một người đàn ông đẹp trai phong độ trong lúc nguy hiểm dám đứng ra giúp đỡ cô, đồng thời còn là một người cha đúng chuẩn, nên trong mắt của một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi như cô, thật sự có sức hút vô hạn.
Hàn Tâm ngàn lần vạn lần không ngờ được rằng, giọng hát của Lâm Côn lại hay tới vậy, hơn nữa đây là anh cố ý hạ thấp giọng xuống, nếu anh hát thoải mái, thì nhất định sẽ hay hơn bây giờ nhiều.
Hàn Tâm nghe nhập tâm, cảm xúc của cô cũng đắm chìm vào trong lời bài hát, trước mắt cô hình như đang hiện lên hình ảnh mà bài hát đang kể. Dưới cơn mưa to, có một người đàn ông đau khổ vì tình yêu, cảnh tượng tình yêu say đắm khiến người ta đau lòng chua xót…
Nhân vật chính trong cơn mưa, cứ thế như biến thành cô và Lâm Côn, cô như là người con gái đó đó, nhìn người đàn ông mình yêu đứng trong mưa, nhìn anh đau lòng vì người khác, nhìn anh ướt đẫm trong mưa vì người khác, trong lòng của cô, một nỗi bi thương, thương xót dâng trào lên, đôi mắt, không biết tự lúc nào, nước mắt đã tràn mi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra ngoài, cô không nhịn được, đi tới ôm lấy người đàn ông trước mặt…
***
Tiểu Vượng Tài nằm lăn ra đất khóc hu hu, một người anh em đứng bên cạnh Hứa Vượng Tài cười ha ha nói rất to: “Đây là thằng con trai không ra gì nhà ai vậy, cũng không ai quản lý dạy bảo gì cả, nhìn dáng vẻ lôi thôi như thế này, chắc bị người ta đánh rồi, ha ha!”
Vừa lúc đó, có một nhân viên phục vụ đi ngang cửa ra vào, dù gì đây cũng là chuyện liên quan tới việc làm ăn kinh doanh của quán, nếu không nhanh chóng xử lý sẽ ảnh hưởng không tốt, nghe người này nói thế, cô lễ phép giải thích: “Đúng là bị đánh, bị ba đứa trẻ đánh.”
Người anh em này của Hứa Vượng Tài dáng người to béo, đầu ngắn mà cổ thô, sau khi nghe xong lại cười lớn, đang vui vì mình đã đoán đúng, đồng thời còn không quên quay ra nịnh bợ Hứa Vượng Tài: “Đại ca, nếu đổi vào là Tiểu Vượng Tài nhà ta, thì kẻ nằm dưới đất này chắc chắn là ba đứa trẻ ranh đó, thằng nhóc này không được, quá kém đi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Vượng Tài đã hơi cứng lại, cho dù mắt anh ta có để cao hơn trán thì con của mình nằm lăn ra dưới đất cũng không đến nỗi không nhận ra, hơn nữa tiếng khóc này quen thuộc tới vậy, khiến tim anh ta tan vỡ vì đau lòng.
Đám anh em bên cạnh đã cảm giác có gì đó không đúng, ánh mắt tự nhiên càng để ý nhìn đứa trẻ mập mạp nằm trên đất kia, cái cơ thể mập mạp đó giống như một quả bóng thịt đang nằm bò trên mặt đất, đó chẳng phải là Tiểu Vượng Tài sao…
Sắc mặt người vừa rồi mới nịnh bợ kia liền thay đổi, anh ta lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa, nịnh hót mà không đúng chỗ là có khi ăn ngay cái đấm vào mặt, ai mà không biết Hứa Vượng Tài thương con trai của mình như thế nào.
“Con trai!”
Cơ mặt Hứa Vượng Tài giật giật, đau lòng đã làm anh ta phát cuồng, vội vàng lao tới, đỡ Tiểu Vượng Tài lên, sau khi tiểu Vượng Tài được đỡ dậy, cậu nhóc lại hung hăng đấm một đấm vào mặt cha mình, mắng: “Hứa Vượng Tài, ông đúng là đồ súc sinh, vừa rồi tôi bị đánh thì ông chết ở đâu hả?”
Nhân viên phục vụ sững sờ, chưa từng thấy có đứa trẻ nào lại dám mắng cha mình như vậy, theo như tư duy logic thông thường, con trẻ dám mắng cha mình như vậy, thì người cha của nó phải lập tức sẽ cho nó một cái tát thật mạnh, dạy dỗ một trận nên thân, nếu không, đứa con này hiện tại đã dám mắng cha mình, lớn lên có khi còn đánh cả cha mình!
Thế nhưng nhân viên phục vụ lúc này được mở rộng tầm mắt… Hứa Vượng Tài không những không đánh đứa con mất dạy kia, mà còn cúi mặt xin lỗi con trai của mình giống như mình là cháu của nó: “Con trai, cha sai, tha thứ cho cha đi.”
“Tôi muốn báo thù!” Tiểu Vượng Tài nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây lớn như vậy rồi, chưa từng có ai dám đánh ông, vừa rồi bị ba thằng khốn kiếp kia đánh, nếu ông không báo thù, ông không phải họ Hứa.”
Những người xung quanh ném cho nó ánh mắt buồn cười, chỉ là một đứa trẻ mới bảy tám tuổi mà đã có thể thốt ra những lời vừa rồi, đúng là làm người ta cảm thấy mới mẻ.
“Được, cha nhất định sẽ trả thù, con nói với cha xem, là ai đánh con!” Hứa Vượng Tài nghiến răng nghiến lợi nói, dám đánh con trai của Hứa Vượng Tài, nếu không dạy dỗ cho một trận nên thân thì anh ta tuyệt đối không bỏ qua!
“Chính là ba đứa hèn nhát mới gặp trưa nay!” Tiểu Vượng Tài bực bội nói ra, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.
Tiểu Vượng Tài vừa nói như vậy, Hứa Vượng Tài lập tức kịp phản ứng, đôi mắt nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Hóa ra là bọn họ, con mẹ nó, đừng để ông mày tìm được, nếu không nhất định ông phế luôn bọn nó!”
Khi về tới khách sạn đã là tám giờ rưỡi tối, sáng ngày mai còn phải leo núi, ba đứa trẻ vẫn còn muốn chơi với nhau cũng bị người lớn tách ra. Lâm Côn đưa Lâm Lâm về phòng, giúp con trai tắm rửa xong, mạnh mẽ ép con lên giường đi ngủ, cậu bé luôn miệng nói không buồn ngủ, nhưng kết quả vừa nằm lên giường không được bao mấy phút đã ngủ khò khò, hôm nay đã vất vả cả ngày, cậu nhóc cũng thật sự mệt rồi.
Trong phòng không có ban công ngoài trời, Lâm Côn lại đang thèm thuốc, nhưng anh sợ hút thuốc sẽ ảnh hưởng tới Lâm Lâm, do đó đi tới phòng hút thuốc, Tôn Chí cùng với Phó Quốc Bân và mấy phụ huynh đi uống rượu đến giờ còn chưa về, cậu nhóc Tôn Dương tạm thời ngủ ở phòng Phùng Giai Tuệ. Hàn Tâm muốn tìm cô để nói chuyện nhưng Phùng Giai Tuệ phải dỗ thằng bé ngủ nên không rảnh, vì thế cô một mình đi dạo trên hành lang, đúng lúc gặp được Lâm Côn đang đứng trước cửa phòng hút thuốc lá.
Hành lang rất yên tĩnh, nguyên cả một tầng lầu này gần như được trường mẫu giáo bao hết, các vị phụ huynh hoặc là đi ra ngoài chơi còn chưa về, hoặc là đang ở trong phòng ngủ với con mình, dù sao ngày mai còn phải dậy sớm, người lớn trẻ nhỏ đề cần được nghỉ ngơi.
“Anh Lâm, còn chưa ngủ sao?” Hàn Tâm cười chào Lâm Côn trước, sau khi ăn bữa tối xong thì hai người đã thân quen hơn nhiều.
“Lên cơn nghiện thuốc, đi ra ngoài hút một chút.” Lâm Côn lắc lắc hộp thuốc trong tay, cười nói: “Sao cô còn chưa đi nghỉ, ngày mai cô còn phải vất vả nhiều, người lớn trẻ nhỏ bọn tôi cô đều phải dẫn dắt cả đấy.”
“Không sao, tôi quen rồi.” Hàn Tâm cười nói.
“Cô làm hướng dẫn viên được bao lâu rồi?” Lâm Côn cười nói.
“Ừm…” Hàn Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Hình như chưa được bao lâu, chắc cũng được ba năm rưỡi.”
“Hả?” Lâm Côn kinh ngạc nhìn Hàn Tâm, cô gái này nhìn mới hơn hai mươi tuổi, mà đã làm hướng dẫn viên du lịch ba năm rưỡi rồi, vậy cô bắt đầu đi làm từ khi bao nhiêu tuổi, hoặc có thể nói tuổi tác và dáng vẻ của cô không phù hợp, biết đâu cô đã gần ba mươi rồi thì sao?
Hình như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Côn, Hàn Tâm lại cười xinh đẹp, “Tôi đã ba mươi hai tuổi rồi.”
“Gì?” Lâm Côn lại không kiềm chế được ‘Gì?’ lên một tiếng, đôi mắt nửa tin nửa không nhìn Hàn Tâm, có điều từ trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, chỉ huy Lâm của chúng ta phát huy khả năng đặc công của mình, nhìn một cái là biết cô nhóc này đang đùa mình, cười cười nói: “Đừng đùa nữa, tôi dám cá là cô chưa tới!”
“Chưa tới gì cơ?” Hàn Tâm mỉm cười nói.
“Chưa lớn tới mức đó!” Lâm Côn cười nói, khi nói xong ánh mắt vô tình lướt qua vòng một nhô cao của Hàn Tâm. Hàn Tâm vốn đang nhìn theo ánh mắt của Lâm Côn, khuôn mặt xinh xắn liền đỏ bừng.
Lâm Côn lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: “Tôi không phải đang nói chỗ đó của cô, mà là nói…”
“Chỗ nào?” Hàn Tâm lập tức lấy lại tin thần, tinh nghịch hỏi.
Miệng Lâm Côn nhếch lên cười cười, ra vẻ rụt rè theo kiểu rất khác so với tác phong lưu manh thường ngày của anh. “Là tôi nói cô trẻ, chắc chắn chưa tới ba mươi hai tuổi.”
“Anh dám cá với tôi không?” Hàn Tâm cười gian xảo.
“Cá cái gì?”
“Cá cược tuổi của tôi ấy, anh nói tôi chưa tới ba mươi hai tuổi, nếu tôi ba mươi hai tuổi thì làm sao?” Hàn Tâm cười nói.
“Muốn sao cũng được.” Lâm Côn thoải mái cười nói, anh tuyệt đối tin tưởng vào con mắt chuyên nghiệp của mình, cô nhóc này chắc chắc đang đùa anh.
“Được rồi, nếu anh thắng, thì hát cho tôi nghe một bài.” Hàn Tâm cười nói, cô cố ý nói rất nhanh, bởi thế, khi Lâm Côn nghe, thì rõ ràng vang vọng trong tai anh lại là nếu anh thắng thì cô hát cho anh nghe một bài.
Nghĩ tới giọng hát tuyệt vời của Hàn Tâm, lỗ tai Lâm Côn cảm thấy ngứa ngáy, lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, không vấn đề!” Một vụ cá cược mà phần thắng gần như đã ngay trước mắt, nếu không đồng ý mới là kẻ ngốc.
“Không được chơi xấu đó.” Hàn Tâm cười nói rồi rút thẻ căn cước từ trong chiếc túi xinh xắn sau lưng ra, đưa tới trước mặt Lâm Côn: “Đây…”
Lâm Côn cẩn thận liếc nhìn thẻ căn cước, cô gái này mới có hai mươi mốt tuổi, quả nhiên anh đoán không sai: “Ha ha, tôi thắng rồi, hát đi!” Tai Lâm Côn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe, được một mình hưởng thụ giọng ca tuyệt vời ấy.
“Ừ, hát đi!” Hàn Tâm cười gian xảo nhìn anh.
“Hử?” Lâm Côn nghi hoặc.
“Anh hát đi, anh Lâm.” Hàn Tâm cười khanh khách: “Không được chơi xấu đâu nhé, vừa rồi tôi có nói rồi… Nếu anh thắng, anh phải hát cho tôi nghe một bài, anh đồng ý rồi.”
“Cái…” Lâm Côn cẩn thận nhớ lại, trong đầu, giọng nói của Hàn Tâm được phát lại một lần nữa, anh đúng là bị cô gái này lừa rồi. “Được rồi, hát thì hát, khụ khụ…”
“Ừ.” Vẻ mặt Hàn Tâm đầy háo hức mong đợi.
“…” Lâm Côn dừng lại một chút, sắc mặt có chút bối rối: “Hát ở đây luôn sao?”
“Đúng thế.” Hàn Tâm nhìn ngang liếc dọc, thấy Lâm Côn có hơi xấu hổ, cô cười an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu, quanh đây đâu có ai, anh cứ thoải mái hát đi.”
“Nhưng mà, tôi sợ sẽ dụ sói tới mất.” Lâm Côn cười nói.
“Yên tâm, cho dù có sói tới, tôi cũng sẽ chặn lại giúp anh, anh cứ việc hát là được.” Hàn Tâm cổ vũ.
“Được rồi.” Con gái người ta đã nói vậy rồi, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh nếu còn không thực hiện được lời đã hứa thì không hay. Lâm Côn hắng giọng, nhớ hồi đó khi anh còn ở trong quân khu Mạc Bắc, tuyệt đối là một giọng ca nổi danh, giỏi nhất hát mấy bài quân ca, vấn đề là hát quân ca đều phải hát giọng cao khí thế hào hùng. Hát ở đây chắc chắn không thích hợp, anh sợ giọng mình mà vừa cất lên, sẽ khiến cho khách trong hai dãy phòng phải tỉnh giấc mắng anh một trận mất.
“Mưa cứ rơi…” Cuối cùng Lâm Côn chọn bài tình ca ‘Mưa cứ rơi’ từng nổi tiếng một thời của Trương Vũ, đây là một bài hát nổi tiếng trước đây trong số ít những bài mà anh biết. Giọng của Lâm Côn khi nói rất bình thường, nhưng khi hát lại hơi khàn khàn, nghe rất giống với giọng khàn khàn của Trương Vũ, đồng thời anh lại cũng có cách hát riêng của mình, giọng hát khàn khàn mang tình yêu nhưng đầy bi thương đó, lập tức đi thẳng vào trong trái tim Hàn Tâm.
Bảo Lâm Côn hát, chẳng qua chỉ là Hàn Tâm nhất thời nổi hứng, ấn tượng của cô về Lâm Côn rất tốt, thậm chí có thể nói là có một chút yêu thích, một người đàn ông đẹp trai phong độ trong lúc nguy hiểm dám đứng ra giúp đỡ cô, đồng thời còn là một người cha đúng chuẩn, nên trong mắt của một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi như cô, thật sự có sức hút vô hạn.
Hàn Tâm ngàn lần vạn lần không ngờ được rằng, giọng hát của Lâm Côn lại hay tới vậy, hơn nữa đây là anh cố ý hạ thấp giọng xuống, nếu anh hát thoải mái, thì nhất định sẽ hay hơn bây giờ nhiều.
Hàn Tâm nghe nhập tâm, cảm xúc của cô cũng đắm chìm vào trong lời bài hát, trước mắt cô hình như đang hiện lên hình ảnh mà bài hát đang kể. Dưới cơn mưa to, có một người đàn ông đau khổ vì tình yêu, cảnh tượng tình yêu say đắm khiến người ta đau lòng chua xót…
Nhân vật chính trong cơn mưa, cứ thế như biến thành cô và Lâm Côn, cô như là người con gái đó đó, nhìn người đàn ông mình yêu đứng trong mưa, nhìn anh đau lòng vì người khác, nhìn anh ướt đẫm trong mưa vì người khác, trong lòng của cô, một nỗi bi thương, thương xót dâng trào lên, đôi mắt, không biết tự lúc nào, nước mắt đã tràn mi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra ngoài, cô không nhịn được, đi tới ôm lấy người đàn ông trước mặt…
***