Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Chủ động đến gần, người ta cũng không quan tâm, cái này cũng hơi có chút xấu hổ, nhưng với ngời da mặt dày như Lâm Côn mà nói, đây căn bản không là gì hết, Sở Tĩnh Dao tiếp tục xào đồ ăn, tuy đã có máy hút khói hiện đại cỡ lớn nhất nhưng vẫn không cản được khói dầu mỡ bay tới, bao phủ mặt của cô.
Lâm Côn không chút xấu hổ tựa vào cạnh cửa, cười ngả ngớn nói: "Khói dầu này đối với da mặt không tốt, nhiều cô gái trước khi lấy chồng như hoa như ngọc, sau khi lấy chồng chưa được ba năm đã biến thành mấy bà già mặt vàng, vì sao đây? Là vì lúc nấu cơm bị khói dầu mỡ bám vào!"
Lông mi Sở Tĩnh Dao khẽ nhíu, vẫn không thèm để với ý đồ lưu manh đang đứng ở cửa kia.
Lâm Côn tiếp tục cười trêu tức nói: "Ây da, đều nói gương mặt xinh đẹp của phụ nữ không dễ gì có được, chăm sóc càng không dễ dàng, một gương mặt xinh đẹp mềm mịn trắng nõn, nếu bị ám thành bà già mặt vàng, đó là một thiệt thòi lớn nha, đến lúc đó chỉ sợ có dùng đồ trang điểm đắt tiền cũng không lấy lại được nữa rồi."
Sở Tĩnh Dao không chỉ nhíu lông mi, trán cũng cau lại, không thể phủ nhận điều mà đồ lưu manh đứng ở cửa kia nói là đúng, nhìn lại khói dầu cuồn cuộn trong nồi, đáy lòng cô chợt lạnh đi.
"Việc nấu cơm này, về sau cứ để người có da dày thịt béo như anh làm thôi, dù sao anh cũng không sợ bị khói hun thành mặt vàng, vợ..." Lâm Côn vốn muốn nói 'vợ ơi', nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Tĩnh Dao lập tức nuốt chữ 'ơi' lại, "Em vẫn nên ra ngoài đi, để anh."
Nói xong, anh đi tới phía sau Sở Tĩnh Dao, nhanh chóng vươn tay cởi tạp dề trên người cô, Sở Tĩnh Dao chỉ hơi run người một chút, cũng không phản kháng, Lâm Côn cố ý têu chọc, nhéo nhẹ trên vai cô một cái.
"Anh!" Sở Tĩnh Dao quay đầu lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lâm Côn.
"Yên tâm đi, đồ ăn anh làm chắc chắn không ngon bằng em!" Lâm Côn nhếch miệng cười nói, cố ý phóng đại chuyện này.
Sở Tĩnh Dao tức giận xoay người đi ra ngoài, phía sau vang lên âm thanh ngả ngớn của Lâm Côn: "Vậy thì, bữa tối này anh làm em vừa ý, em tha cho anh đi nhé, cứ giận dỗi như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."
Sở Tĩnh Dao hơi ngừng lại, cũng không nói gì, cô vừa bước tới cửa, phía sau lại vang lên tiếng của Lâm Côn: "Ôi thứ xấu xa!"
Chân mày Sở Tĩnh Dao nhíu lại, cho rằng Lâm Côn nói mình, vừa muốn quay đầu mắng anh một câu, đã nghe được: "Cháy rồi!" Trên mặt cô lập tức xám xịt, kiên quyết đi ra khỏi phòng bếp.
Nấm cơm là sở trường của Lâm Côn, giống như anh vung hai nắm đấm đánh người, ở trong quân đội đã trải qua nhiều thử thách khó khắn, ba món mặn một món canh tối nay đều là sở trường của anh.
Đồ ăn được dọn ra ở trên bàn ăn, Lâm Lâm kêu lên đầy vui vẻ, thức ăn trước mắt không chỗ nào không có màu sắc mê người, hương thơm xông vào mũi, Lâm Côn nhân cơ hội vừa cười vừa nói với Sở Tĩnh Dao: "Anh không dám tự khen, nhưng nếu bữa cơm này em ăn vừa ý, vậy em phải tha thứ cho anh, nghiêm mặt lâu như vậy, anh sợ mặt em có nếp nhăn."
Sở Tĩnh Dao giận dữ trừng lớn mắt, không nói chuyện, Lâm Lâm bên cạnh lắc qua lắc lại tay của cô, đáng thương nói: "Mẹ, mẹ, người tha thứ cho cha đi, đàn ông ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, biết sai liền sửa mới là người đàn ông tốt."
Sở Tĩnh Dao bị lời nói như đùa của con trai khiến tâm trạng cô tốt hơn, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nhìn Lâm Côn, dù sao cô đã hạ quyết tâm, dù đồ ăn này ngon, cũng nói không hợp khẩu vị của cô, đến lúc đó không cần tha thứ cho anh!
Một nhà ba người bắt đầu ăn cơm, Lâm Lâm hướng thẳng đến thịt kho tàu, gắp một miếng tới trước mặt, ăn một miếng to bĩu môi nói: "Cha, đồ ăn cha làm ngon quá, so với mẹ..."
Lâm Côn lập tức liếc mắt ra hiệu với cậu bé, thằng bé hiểu ý liền dừng lại, Lâm Côn nhanh chóng nói: "Chỉ là so với mẹ con còn nhiều điểm thiếu sót đúng không? Không sao, lần sau cha sẽ cố gắng hơn."
Thằng bé nhe răng cười, quay đầu lại nhìn Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao vừa bực vừa buồn cười nhìn Tiểu Sở Lâm, oán trách nói: "Con ăn chán đồ mẹ nấu rồi, có mùi vị mới đã chê đồ mẹ làm không ăn được."
Lâm Lâm xấu hổ cười nói: "Mẹ, Lâm Lâm không có ý đó, mẹ làm đồ ăn ngon nhất!"
"Đúng, ăn rất ngon!" Lâm Côn cũng phụ họa.
Sở Tĩnh Dao lập tức trừng mắt, nói: "Anh đã ăn đồ tôi nấu sao? Vừa nói đã biết là nói bừa...."
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: "Chưa từng, nhưng anh muốn vơ... À, không phải, anh nghĩ đồ ăn em làm chắc chắn ngon hơn đồ ăn anh làm, khi nào có thời gian em nấu cho anh thử một chút được không?"
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Lâm Côn, lưu manh vô lại, tuy trong lòng Sở Tĩnh Dao có tức giận nhưng không phát ra được, mặc kệ thế nào, anh dù sao cũng chưa khiến con trai cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Biểu cảm trên mặt Sở Tĩnh Dao dịu lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Anh mơ ngủ à!" Cô cũng không nghĩ tha thứ cho Lâm Côn dễ dàng như vậy, gắp một miếng sườn xào chua ngọt ăn, nói thật mùi vị này quả thật ngon nhất, so với đầu bếp danh tiếng trong nhà hàng còn tuyệt hơn nhiều, cũng khó trách con trai cô muốn nói đồ ăn cha làm ngon hơn mẹ làm, đây là sự thật, nhưng cô cố ý nói: "Thức ăn này, mùi vị cũng..."
"Nói dối chính là cún con nha!" Lâm Côn cười xấu xa nhìn Sở Tĩnh Dao, anh đối với đồ ăn mình làm rất tin tưởng, hơn nữa anh cũng nhìn thấu biểu cảm biến hóa của Sở Tĩnh Dao, nhìn ra cô đang nói dối.
Sở Tĩnh Dao âm thầm cắn chặt răng một cái, tươi cười trên mặt có chút cứng ngắc nhìn Lâm Côn: "Hương vị không tồi."
"À, rồi!" Lâm Côn vỗ tay, vui vẻ nói: "Vậy cũng có nghĩa là em đồng ý tha thứ cho anh?"
"Tôi cũng không nói!"
"Ây da, nói hay không không quan trọng, dù sao sớm muộn gì em cũng phải tha thứ cho anh, không bằng làm sớm đi." Lâm Côn nhếch miệng cười nói.
Sở Tĩnh Dao không đồng ý, cũng không phản đối, trừng mắt nhìn Lâm Côn một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn ngon trên bàn, Lâm Lâm ngồi một bên ăn ngon lành, ăn cái mùi vị này, Sở Tĩnh Dao nhìn thấy vô cùng vui vẻ.
Một nhà ba người ăn xong cơm chiều, Lâm Lâm chủ động dọn bàn giúp Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao lại lên lầu tập thể dục, tầng hai có một phòng chuyên tập thể dục, bên trong cực kì rộng, mà còn có đầy đủ các thiết bị để tập thể dục.
Bình thường, Sở Tĩnh Dao không tập thể dục buổi tối, buổi tối cô thường ăn rất ít, nhưng hôm nay đồ Lâm Côn nấu quá ngon, cô một lần liền ăn hơn nửa bát cơm.
Nửa bát cơm không tính là nhiều, nhưng với Sở Tĩnh Dao mà nói, đây chính là một lượng Calori lớn, phải vận động để tiêu hao, nếu không tối nay cô không ngủ yên được.
Dọn xong bàn, rửa xong bát, Lâm Côn hoàn toàn vào vai một người chồng, anh ôm Lâm Lâm lên lầu, cha con hai người cùng đi tới phòng tập thể dục của Sở Tĩnh Dao, lúc này Sở Tĩnh Dao đang chạy trên máy chạy bộ, cả người đã đổ một lớp mồ hôi, Lâm Lâm đang muốn tìm dụng cụ tập thể hình để nghịch. Chơi đùa quả bóng tập yoga của mẹ, Lâm Côn đứng tại chỗ nhìn một vòng, cách máy chạy bộ không xa có máy nâng cử tạ.
Lâm Côn đi tới máy cử tạ, thứ này trước kia trong quân đội anh thường xuyên sử dụng, hiện tại dùng lại cũng là que tay quen chân, anh nằm trên ghế dài, hai tay bám vào tạ bắt đầu nâng lên, liên tiếp 7 lần, cảm giác không có gì, chủ yếu là bởi vì tạ này không đủ nặng, quá nhẹ. Anh đứng lên tìm hai quả tạ nữa đặt lên rồi nằm xuống tiếp tục nâng tạ, liên tiếp 7 lần nữa, vẫn cảm thấy bình thường, quá nhẹ.
Anh tiêu sái đi tới chỗ chạy bộ của Sở Tĩnh Dao, một tay để lên máy chạy bộ, một tay nâng cằm, vẻ mặt không nghiêm túc đến gần Sở Tĩnh Dao: "Người đẹp, thứ kia cho thêm mà vẫn chẳng khá hơn, quá nhẹ sử dụng không có tác dụng gì hết!"
Sở Tĩnh Dao liếc mắt nhìn anh, lại nhìn máy cử tạ, tất cả tạ đều được thêm vào, vậy mà vẫn coi là nhẹ, phải biết rằng cái này cộng lại cũng tương đương 150 kg, mày Sở Tĩnh Dao nhẹ cau lại, tự nhủ người này nhất định cố ý thể hiện trước mặt cô. Chỉ chỉ một ngăn tủ gỗ bên cạnh, Sở Tĩnh Dao lạnh nhạt nói: "Trong đó có thêm tạ."
"Được đó!" Lâm Côn cười lên tiếng, bắt đầu lấy tất cả tạ di chuyển ra đặt vào máy cử tạ, xoay người giọng trêu ghẹo nhìn Sở Tĩnh Dao: "Khụ khụ, người đẹp, hay chúng ta đánh cược đi?"
"Nhàm chán." Sở Tĩnh Dao không thèm nhìn anh, chỉnh lại tốc độ máy chạy, dáng người cân đối run lên, hình thành một loại hấp dẫn, hơn nữa trước ngực còn có một mảnh no đủ nhấp nhô như đang mời gọi.
Lâm Côn tự cười nói: "Em đêm nay luôn tức giận căng hết da mặt rồi, chúng ta đánh cược xem anh có thể đem những quả tạ này nâng lên không, nếu không thể nâng được... Anh sẽ... Anh sẽ nghe lời em, em bảo gì cũng được."
Lâm Lâm đang chơi đùa nghe Lâm Côn nói vậy lập tức thêm vào: "Được đó, mẹ ơi... Cười một cái..."
Sở Tĩnh Dao vẫn không có động tĩnh gì, khóe mắt liếc những quả tạ trên nền đất, chỗ này cũng phải đến 500kg, cũng là 1000 cân, thật không tin anh có thể nâng lên!
“Được, không phản đối chính là đồng ý, tiếp theo chính là do con trai chúng ta, bạn nhỏ Lâm Lâm tuyên bố, trận cược hiện tại...." Lâm Côn cười nói, ánh mắt hướng về phía Lâm Lâm đang ngồi trên mặt đất.
"Bắt đầu!" Lâm Lâm rất phối hợp hô, trong âm thanh tràn đầy vui vẻ, mặc dù chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản, nhưng trẻ con luôn thích các trò chơi, cũng vô cùng vui vẻ.
Lâm Côn cúi người, thở dốc nâng tất cả quả tạ trên mặt đất lên cử tạ, sau đó chà xát lòng bàn tay, làm ra một vẻ nhiệt huyết sôi trào từ từ nằm xuống, hai tay cầm vào thanh sắt, cắn răng một cái, hô một tiếng: "Lên!" Cơ bắp trên cánh tay nở rộ, chỉ thấy cử tạ sáng loáng chậm rãi nâng lên.
Lâm Lâm ở bên cạnh vỗ tay vui vẻ nói: "Hay quá… Cha giỏi quá, cha cố lên!"
Sở Tĩnh Dao không nhịn được chạy chậm lại, nhìn qua, trên mặt kinh ngạc… Anh vậy mà thật sự nâng được?! Đó chính là 1000 cân, đây, sao có thể!
Ngay khi Lâm Lâm vỗ tay cổ vũ, Sở Tĩnh Dao đang ngạc nhiên, một tiếng sắt gãy chói tai vang lên, ngay sau đó cử tạ ngàn cân trên tay Lâm Côn ầm một tiếng rơi xuống, mạnh mẽ đập thẳng vào lồng ngực của anh, Lâm Côn hét một tiếng đau đớn, lập tức ngất đi…
Lâm Côn không chút xấu hổ tựa vào cạnh cửa, cười ngả ngớn nói: "Khói dầu này đối với da mặt không tốt, nhiều cô gái trước khi lấy chồng như hoa như ngọc, sau khi lấy chồng chưa được ba năm đã biến thành mấy bà già mặt vàng, vì sao đây? Là vì lúc nấu cơm bị khói dầu mỡ bám vào!"
Lông mi Sở Tĩnh Dao khẽ nhíu, vẫn không thèm để với ý đồ lưu manh đang đứng ở cửa kia.
Lâm Côn tiếp tục cười trêu tức nói: "Ây da, đều nói gương mặt xinh đẹp của phụ nữ không dễ gì có được, chăm sóc càng không dễ dàng, một gương mặt xinh đẹp mềm mịn trắng nõn, nếu bị ám thành bà già mặt vàng, đó là một thiệt thòi lớn nha, đến lúc đó chỉ sợ có dùng đồ trang điểm đắt tiền cũng không lấy lại được nữa rồi."
Sở Tĩnh Dao không chỉ nhíu lông mi, trán cũng cau lại, không thể phủ nhận điều mà đồ lưu manh đứng ở cửa kia nói là đúng, nhìn lại khói dầu cuồn cuộn trong nồi, đáy lòng cô chợt lạnh đi.
"Việc nấu cơm này, về sau cứ để người có da dày thịt béo như anh làm thôi, dù sao anh cũng không sợ bị khói hun thành mặt vàng, vợ..." Lâm Côn vốn muốn nói 'vợ ơi', nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Tĩnh Dao lập tức nuốt chữ 'ơi' lại, "Em vẫn nên ra ngoài đi, để anh."
Nói xong, anh đi tới phía sau Sở Tĩnh Dao, nhanh chóng vươn tay cởi tạp dề trên người cô, Sở Tĩnh Dao chỉ hơi run người một chút, cũng không phản kháng, Lâm Côn cố ý têu chọc, nhéo nhẹ trên vai cô một cái.
"Anh!" Sở Tĩnh Dao quay đầu lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lâm Côn.
"Yên tâm đi, đồ ăn anh làm chắc chắn không ngon bằng em!" Lâm Côn nhếch miệng cười nói, cố ý phóng đại chuyện này.
Sở Tĩnh Dao tức giận xoay người đi ra ngoài, phía sau vang lên âm thanh ngả ngớn của Lâm Côn: "Vậy thì, bữa tối này anh làm em vừa ý, em tha cho anh đi nhé, cứ giận dỗi như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."
Sở Tĩnh Dao hơi ngừng lại, cũng không nói gì, cô vừa bước tới cửa, phía sau lại vang lên tiếng của Lâm Côn: "Ôi thứ xấu xa!"
Chân mày Sở Tĩnh Dao nhíu lại, cho rằng Lâm Côn nói mình, vừa muốn quay đầu mắng anh một câu, đã nghe được: "Cháy rồi!" Trên mặt cô lập tức xám xịt, kiên quyết đi ra khỏi phòng bếp.
Nấm cơm là sở trường của Lâm Côn, giống như anh vung hai nắm đấm đánh người, ở trong quân đội đã trải qua nhiều thử thách khó khắn, ba món mặn một món canh tối nay đều là sở trường của anh.
Đồ ăn được dọn ra ở trên bàn ăn, Lâm Lâm kêu lên đầy vui vẻ, thức ăn trước mắt không chỗ nào không có màu sắc mê người, hương thơm xông vào mũi, Lâm Côn nhân cơ hội vừa cười vừa nói với Sở Tĩnh Dao: "Anh không dám tự khen, nhưng nếu bữa cơm này em ăn vừa ý, vậy em phải tha thứ cho anh, nghiêm mặt lâu như vậy, anh sợ mặt em có nếp nhăn."
Sở Tĩnh Dao giận dữ trừng lớn mắt, không nói chuyện, Lâm Lâm bên cạnh lắc qua lắc lại tay của cô, đáng thương nói: "Mẹ, mẹ, người tha thứ cho cha đi, đàn ông ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, biết sai liền sửa mới là người đàn ông tốt."
Sở Tĩnh Dao bị lời nói như đùa của con trai khiến tâm trạng cô tốt hơn, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nhìn Lâm Côn, dù sao cô đã hạ quyết tâm, dù đồ ăn này ngon, cũng nói không hợp khẩu vị của cô, đến lúc đó không cần tha thứ cho anh!
Một nhà ba người bắt đầu ăn cơm, Lâm Lâm hướng thẳng đến thịt kho tàu, gắp một miếng tới trước mặt, ăn một miếng to bĩu môi nói: "Cha, đồ ăn cha làm ngon quá, so với mẹ..."
Lâm Côn lập tức liếc mắt ra hiệu với cậu bé, thằng bé hiểu ý liền dừng lại, Lâm Côn nhanh chóng nói: "Chỉ là so với mẹ con còn nhiều điểm thiếu sót đúng không? Không sao, lần sau cha sẽ cố gắng hơn."
Thằng bé nhe răng cười, quay đầu lại nhìn Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao vừa bực vừa buồn cười nhìn Tiểu Sở Lâm, oán trách nói: "Con ăn chán đồ mẹ nấu rồi, có mùi vị mới đã chê đồ mẹ làm không ăn được."
Lâm Lâm xấu hổ cười nói: "Mẹ, Lâm Lâm không có ý đó, mẹ làm đồ ăn ngon nhất!"
"Đúng, ăn rất ngon!" Lâm Côn cũng phụ họa.
Sở Tĩnh Dao lập tức trừng mắt, nói: "Anh đã ăn đồ tôi nấu sao? Vừa nói đã biết là nói bừa...."
Lâm Côn nhếch miệng cười nói: "Chưa từng, nhưng anh muốn vơ... À, không phải, anh nghĩ đồ ăn em làm chắc chắn ngon hơn đồ ăn anh làm, khi nào có thời gian em nấu cho anh thử một chút được không?"
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Lâm Côn, lưu manh vô lại, tuy trong lòng Sở Tĩnh Dao có tức giận nhưng không phát ra được, mặc kệ thế nào, anh dù sao cũng chưa khiến con trai cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Biểu cảm trên mặt Sở Tĩnh Dao dịu lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Anh mơ ngủ à!" Cô cũng không nghĩ tha thứ cho Lâm Côn dễ dàng như vậy, gắp một miếng sườn xào chua ngọt ăn, nói thật mùi vị này quả thật ngon nhất, so với đầu bếp danh tiếng trong nhà hàng còn tuyệt hơn nhiều, cũng khó trách con trai cô muốn nói đồ ăn cha làm ngon hơn mẹ làm, đây là sự thật, nhưng cô cố ý nói: "Thức ăn này, mùi vị cũng..."
"Nói dối chính là cún con nha!" Lâm Côn cười xấu xa nhìn Sở Tĩnh Dao, anh đối với đồ ăn mình làm rất tin tưởng, hơn nữa anh cũng nhìn thấu biểu cảm biến hóa của Sở Tĩnh Dao, nhìn ra cô đang nói dối.
Sở Tĩnh Dao âm thầm cắn chặt răng một cái, tươi cười trên mặt có chút cứng ngắc nhìn Lâm Côn: "Hương vị không tồi."
"À, rồi!" Lâm Côn vỗ tay, vui vẻ nói: "Vậy cũng có nghĩa là em đồng ý tha thứ cho anh?"
"Tôi cũng không nói!"
"Ây da, nói hay không không quan trọng, dù sao sớm muộn gì em cũng phải tha thứ cho anh, không bằng làm sớm đi." Lâm Côn nhếch miệng cười nói.
Sở Tĩnh Dao không đồng ý, cũng không phản đối, trừng mắt nhìn Lâm Côn một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn ngon trên bàn, Lâm Lâm ngồi một bên ăn ngon lành, ăn cái mùi vị này, Sở Tĩnh Dao nhìn thấy vô cùng vui vẻ.
Một nhà ba người ăn xong cơm chiều, Lâm Lâm chủ động dọn bàn giúp Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao lại lên lầu tập thể dục, tầng hai có một phòng chuyên tập thể dục, bên trong cực kì rộng, mà còn có đầy đủ các thiết bị để tập thể dục.
Bình thường, Sở Tĩnh Dao không tập thể dục buổi tối, buổi tối cô thường ăn rất ít, nhưng hôm nay đồ Lâm Côn nấu quá ngon, cô một lần liền ăn hơn nửa bát cơm.
Nửa bát cơm không tính là nhiều, nhưng với Sở Tĩnh Dao mà nói, đây chính là một lượng Calori lớn, phải vận động để tiêu hao, nếu không tối nay cô không ngủ yên được.
Dọn xong bàn, rửa xong bát, Lâm Côn hoàn toàn vào vai một người chồng, anh ôm Lâm Lâm lên lầu, cha con hai người cùng đi tới phòng tập thể dục của Sở Tĩnh Dao, lúc này Sở Tĩnh Dao đang chạy trên máy chạy bộ, cả người đã đổ một lớp mồ hôi, Lâm Lâm đang muốn tìm dụng cụ tập thể hình để nghịch. Chơi đùa quả bóng tập yoga của mẹ, Lâm Côn đứng tại chỗ nhìn một vòng, cách máy chạy bộ không xa có máy nâng cử tạ.
Lâm Côn đi tới máy cử tạ, thứ này trước kia trong quân đội anh thường xuyên sử dụng, hiện tại dùng lại cũng là que tay quen chân, anh nằm trên ghế dài, hai tay bám vào tạ bắt đầu nâng lên, liên tiếp 7 lần, cảm giác không có gì, chủ yếu là bởi vì tạ này không đủ nặng, quá nhẹ. Anh đứng lên tìm hai quả tạ nữa đặt lên rồi nằm xuống tiếp tục nâng tạ, liên tiếp 7 lần nữa, vẫn cảm thấy bình thường, quá nhẹ.
Anh tiêu sái đi tới chỗ chạy bộ của Sở Tĩnh Dao, một tay để lên máy chạy bộ, một tay nâng cằm, vẻ mặt không nghiêm túc đến gần Sở Tĩnh Dao: "Người đẹp, thứ kia cho thêm mà vẫn chẳng khá hơn, quá nhẹ sử dụng không có tác dụng gì hết!"
Sở Tĩnh Dao liếc mắt nhìn anh, lại nhìn máy cử tạ, tất cả tạ đều được thêm vào, vậy mà vẫn coi là nhẹ, phải biết rằng cái này cộng lại cũng tương đương 150 kg, mày Sở Tĩnh Dao nhẹ cau lại, tự nhủ người này nhất định cố ý thể hiện trước mặt cô. Chỉ chỉ một ngăn tủ gỗ bên cạnh, Sở Tĩnh Dao lạnh nhạt nói: "Trong đó có thêm tạ."
"Được đó!" Lâm Côn cười lên tiếng, bắt đầu lấy tất cả tạ di chuyển ra đặt vào máy cử tạ, xoay người giọng trêu ghẹo nhìn Sở Tĩnh Dao: "Khụ khụ, người đẹp, hay chúng ta đánh cược đi?"
"Nhàm chán." Sở Tĩnh Dao không thèm nhìn anh, chỉnh lại tốc độ máy chạy, dáng người cân đối run lên, hình thành một loại hấp dẫn, hơn nữa trước ngực còn có một mảnh no đủ nhấp nhô như đang mời gọi.
Lâm Côn tự cười nói: "Em đêm nay luôn tức giận căng hết da mặt rồi, chúng ta đánh cược xem anh có thể đem những quả tạ này nâng lên không, nếu không thể nâng được... Anh sẽ... Anh sẽ nghe lời em, em bảo gì cũng được."
Lâm Lâm đang chơi đùa nghe Lâm Côn nói vậy lập tức thêm vào: "Được đó, mẹ ơi... Cười một cái..."
Sở Tĩnh Dao vẫn không có động tĩnh gì, khóe mắt liếc những quả tạ trên nền đất, chỗ này cũng phải đến 500kg, cũng là 1000 cân, thật không tin anh có thể nâng lên!
“Được, không phản đối chính là đồng ý, tiếp theo chính là do con trai chúng ta, bạn nhỏ Lâm Lâm tuyên bố, trận cược hiện tại...." Lâm Côn cười nói, ánh mắt hướng về phía Lâm Lâm đang ngồi trên mặt đất.
"Bắt đầu!" Lâm Lâm rất phối hợp hô, trong âm thanh tràn đầy vui vẻ, mặc dù chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản, nhưng trẻ con luôn thích các trò chơi, cũng vô cùng vui vẻ.
Lâm Côn cúi người, thở dốc nâng tất cả quả tạ trên mặt đất lên cử tạ, sau đó chà xát lòng bàn tay, làm ra một vẻ nhiệt huyết sôi trào từ từ nằm xuống, hai tay cầm vào thanh sắt, cắn răng một cái, hô một tiếng: "Lên!" Cơ bắp trên cánh tay nở rộ, chỉ thấy cử tạ sáng loáng chậm rãi nâng lên.
Lâm Lâm ở bên cạnh vỗ tay vui vẻ nói: "Hay quá… Cha giỏi quá, cha cố lên!"
Sở Tĩnh Dao không nhịn được chạy chậm lại, nhìn qua, trên mặt kinh ngạc… Anh vậy mà thật sự nâng được?! Đó chính là 1000 cân, đây, sao có thể!
Ngay khi Lâm Lâm vỗ tay cổ vũ, Sở Tĩnh Dao đang ngạc nhiên, một tiếng sắt gãy chói tai vang lên, ngay sau đó cử tạ ngàn cân trên tay Lâm Côn ầm một tiếng rơi xuống, mạnh mẽ đập thẳng vào lồng ngực của anh, Lâm Côn hét một tiếng đau đớn, lập tức ngất đi…