Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Lâm Côn vốn định trực tiếp trở về nơi đóng quân của quân đội Mạc Bắc cho lão Hồ chết tiệt kia biết tay, anh đường đường là chỉ huy trưởng lại bị lừa đến thành phố Trung Cảng này làm bảo vệ, dù thế nào cũng phải xả được cơn giận này, trên đường đi đến nhà ga, trong đầu anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng tòa nhà cấp hai ngói đỏ của lão Hồ nổ tung. Những điếu xì gà Cuba cao cấp mà ông ta trân quý bị thuốc nổ C4 thiêu đốt trong ngọt lửa hừng hực, từng cuộn khói nổi lên giống như những con chó sói trắng chạy vào bầu trời mênh mông của Mạc Bắc... Cảnh tượng đó, đúng là khiến người ta sảng khoải!
Khi taxi dừng lại trước nhà ga, anh lại đổi ý, tính ra thì đã hơn hai mươi năm nay anh đã không tới thành phố lớn chơi, mặc dù thành phố Trung Cảng này chỉ là một thành phố cấp hai, nhưng tuyệt đối là thành phố lớn nhất nhì ở Đông Bắc, so với những trấn nhỏ xung quanh Mạc Bắc, thì càng không phải nói.
Khó lắm mới đến thành phố lớn một lần, không chơi cho đã chẳng phải là rất có lỗi với bản thân sao? Hơn nữa, trên đường cái toàn là mấy cô em đùi nhỏ chân dài xinh đẹp, không nếm thử một lần thì thật đáng tiếc! “Bác tài, tôi không xuống đây nữa, thành phố Trung Cảng này, nơi nào náo nhiệt mà chơi vui, đưa tôi tới đó đi.”
“Được thôi.”
Tài xế đương nhiên rất vui khi chở thêm một đoạn, cực kỳ vui vẻ chở Lâm Côn đến khu buôn bán sầm uất nhất ở trung tâm thành phố.
Xuống xe, Lâm Côn tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ là cấp dưới của Lâm Côn khi còn là bộ đội, nhập ngũ lúc anh xuất ngũ được một năm, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người còn là quan hệ anh em sống chết có nhau.
Lâm Côn nói vào điện thoại: “Tiểu Ngũ, cậu giúp tôi chuẩn bị một kí thuốc nổ C4, làm lớn chuyện này lên một chút, tốt nhất là làm cho lão Hồ biết rõ.”
Tiểu Ngũ nói: “Nếu Lão Hồ hỏi thì em phải nói như thế nào?”
Lâm Côn nói: “Cậu cứ nói, qua hai ngày nữa tôi trở về muốn nổ tung căn nhà ngói đỏ cấp hai của lão.”
Tiểu Ngũ cười ha ha nói: “Được!”
Cúp điện thoại, khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười gian xảo, nhỏ giọng nói thầm: “Lão Hồ, ông đây sẽ vui chơi thỏa thích bên này, lão cứ ngồi trong căn nhà của mình lo lắng hãi hùng đi, ha ha ha!”
Đối với Lâm Côn, ban ngày trong thành phố cũng không có gì thú vị để chơi đùa, khu buôn bán ngoại trừ có nhiều người náo nhiệt ồn ào, mấy cặp chân dài đi qua đi lại nhiều, thì cũng không có gì thú vị, anh tùy tiện tìm chỗ ăn cơm, sau đó ngồi ở cửa hàng trước quảng trường phơi nắng, vừa ngắm những người đẹp chân dài qua lại, lòng chờ mong trời mau tối, để anh đến quán bar vui chơi một trận thoải thích.
Sở Tướng Quốc trở lại văn phòng sau khi kết thúc một hội nghị quan trọng, điện thoại trong túi liền vang lên, trên màn hình hiển thị “Lão Hồ”, ông lập tức cười nghe điện thoại, không đợi ông mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến giọng hỏi tội của đối phương.
“Sở Tướng Quốc, lão già kia! Có phải ông tiếp đãi tiểu tổ tông của tôi không chu đáo đúng không?”
Sở Tướng Quốc không hiểu chuyện gì liền hỏi lại: “Lão Hồ, ông đang mắng tôi à?”
“Đúng là mắng ông đó!”
Lão Hồ ở trong điện thoại tức giận muốn ói mật vàng, “Lão Sở à, tôi bị ông hại chết rồi, thằng nhóc Lâm Côn kia kêu người chuẩn bị một kí thuốc nổ C4, nói là hai ngày nữa trở về muốn nổ bay căn nhà nhỏ của tôi đây này!”
Sở Tướng Quốc cười ha ha nói: “Lão Hồ à, ông khoa trương quá rồi đấy, tôi không tin cậu ta có can đảm cho nổ tung căn nhà cấp hai kiên cố của Thiếu Tướng đứng đầu Mạc Bắc đâu.”
“Đó là ông không hiểu cậu ấy, cái thằng nhóc ngang ngược này không chuyện gì mà không dám làm, lúc trước đến lái xe của nguyên thủ quốc gia(*) còn dám đánh, đừng nói đến tôi chỉ là Thiếu tướng ở Mạc Bắc, cậu ấy nói muốn cho nó nổ tung thì nhất định nổ tung đó!”
(*)Nguyên thủ quốc gia là người đứng đầu một quốc gia. Trong một số quốc gia, nguyên thủ kiêm trách nhiệm đứng đầu cơ quan hành pháp.
“Ông không có cách gì trị cậu ta à?”
“Không có cách, hoàn toàn không có cách! Tôi đã gửi tài liệu, ông đã xem rồi đúng không, bốn quân khu lớn nhất cả nước không người nào quản được cậu ấy, thằng nhóc ngang ngược này là thiên tài trời sinh, tôi nhập ngũ gần bốn mươi năm, chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy, hiện tại những phần tử bên Mạc Bắc, chỉ cần nghe được tên của cậu ta đều có thể bị dọa tè ra quần, những ông trùm buôn thuốc phiện ở biên giới giáp ranh Việt Nam, Ấn Độ, Myanma, đám người đó thấy cậu ta trực tiếp sợ đến quỳ xuống. Lúc trước cậu ta đánh lái xe của nguyên thủ quốc gia, bảo vệ cho vị lãnh đạo kia là trung tá cũng có mặt, nhưng chỉ đứng nhìn thôi chứ không dám đánh cậu ta.”
Sở Tướng Quốc chấn động, tư liệu lão Hồ gửi ông đã xem qua rồi, vì nội dung quá phóng đại, ông cứ nghĩ lão Hồ này chỉ là khoác lác, bây giờ nghe giọng điệu của lão Hồ, hình như là sự thật…
“Không phải ông bịa đặt à?”
“Bịa đặt em gái ông! Hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ thổi phồng chuyện gì với ông! Nếu không phải chiến tranh với Việt Nam năm đó, ông từng thay tôi nhận một phát súng, tôi còn lâu mới lừa gạt thằng nhóc ngang ngược này đến chỗ cháu ngoại ông làm cha thằng bé đâu, vốn phí xuất ngũ của cậu ta là ba mươi sáu vạn tệ, vì có thể để cho cậu ra đi tới chỗ ông, tôi lừa cậu ta chỉ có ba ngàn tệ, chuyện này về sau mà bị cậu ta biết, là tôi gặp phiền toái đó!”
Cuối cùng, lão Hồ nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói: “Sở Tướng Quốc, thằng nhóc Lâm Côn kia bây giờ chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố Trung Cảng, lão già ông không dỗ cho cậu ta ở lại, để cậu ta trở về cho nổ tung nhà của tôi, tôi sẽ dẫn mười vạn quân thiện chiến của Mạc Bắc đánh đến thành phố Trung Cảng, san bằng cao ốc Thiên Sở của ông đó!”
“Này, lão Hồ, chúng ta cần phải nói cho rõ tàng, tôi còn chưa gặp cậu ta đây này… Này, này, lão Hồ?”
Tút tút tút!
Trong điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy, Sở Tướng Quốc lắc đầu cười cười, “Lão già trẻ con này, tính tình không thay đổi gì cả, đến mười vạn quân thiện chiến mà cũng muốn lôi ra dùng, haizzz, đây là muốn dọa mình sợ cả đời mà!”
Từ trong ngăn kéo lấy ra túi hồ sơ, mở xem một lúc lâu, Sở Tướng Quốc lẩm bẩm cười: “Đến lão Hồ mà còn sợ cậu ta, cũng thú vị đó… Nếu đã lợi hại như vậy, tôi cũng không ngại đem con gái mình gả cho cậu đâu, ha ha.”
“Thư ký Tần, cô vào đây.”
Sở Tướng Quốc cầm lấy điện thoại trên bàn ấn số nội bộ nói. Tần Tuyết lập tức gõ cửa vào, cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới mặc váy đen, trên chân mang đôi giày cao gót màu trắng ngà, cách ăn mặc điển hình của dân công sở, đi tới trước bàn làm việc Sở Tướng Quốc, lễ phép hỏi: “Chủ tịch Sở, ngài có chuyện gì cần dặn dò?”
Sở Tướng Quốc đưa ảnh chụp cùng thông tin cơ bản của Lâm Côn cho cô, nói: “Cô đem cái này giao cho đội trưởng đội bảo vệ Thái Đại Hà, bảo anh ta mau chóng tìm được người này, không, vẫn là cô tự mình đưa người đi tìm đi, càng nhanh càng tốt. Ngoài ra ở sân bay, nhà ga, trạm xe đều liên lạc một tiếng, nhất định không thể để cho cậu ta rời khỏi thành phố Trung Cảng này.”
“Vâng, Chủ tịch Sở.”
Tần Tuyết ôm tư liệu đi ra văn phòng Sở Tướng Quốc, vừa lật xem tư liệu vừa gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo an Thái Đại Hà: “Đội trưởng Thái, tôi là Tần Tuyết, lập tức chuẩn bị cho tôi một đội lính trinh sát có kinh nghiệm, càng nhanh càng tốt.”
Cúp điện thoại, Tần Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời rực rỡ màu vàng nhạt chiếu trên người cô, cô cao một mét bảy, dáng người duyên dáng, đường cong uyển chuyển lả lướt, có một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng mà bất kỳ người đàn ông nào liếc qua đều sẽ khắc cốt ghi tâm, khí chất cao quý, ai không biết sẽ nghĩ cô là nhờ vào khuôn mặt này mà có được địa vị như hôm nay, cực kỳ sai lầm, năng lực của cô vượt qua vẻ bề ngoài của mình, hơn nữa cô còn có một thân phận khác không muốn ai biết…
Bách Phượng Môn là vũ trường phồn hoa nhất ở khu Nam Thành về đêm, đối diện khu Nam Thành là bờ biển, bắt đầu từ hai vị thị trưởng trước đã lấy phát triển du lịch biển làm trọng tâm kinh tế khu Nam Thành, toàn bộ khu Nam Thành hoàn toàn không có tình trạng ô nhiễm công nghiệp, khắp nơi đều có thể thấy được những tòa cao ốc cao chọc trời cùng những khu dân cư đắt đỏ, đây cũng chính là điểm du lịch đặc sắc của thành phố. Ban ngày ở đây tập trung nhiều du khách, đến buổi tối thì càng thêm náo nhiệt, nơi này là khu trung tâm cuộc sống về đêm của thành phố Trung Cảng, bao gồm Bách Phượng Môn bên trong có tổng cộng hơn hai mươi quán bar và sàn nhảy, ngoài ra còn có vô số KTV cùng chỗ vui chơi, 70% khách sạn ở Trung Cảng cũng đều tập trung tại nơi đây, trong đó có hơn mười khách sạn năm sao cao cấp của các công ty trong nước và nước ngoài, qua nhiều năm phát triển, đến bây giờ cuộc sống xa hoa về đêm ở khu Nam Thành đã trở một điểm du lịch nổi tiếng phải đến khi đến thành phố Trung Cảng này.
Trong sảnh lớn tầng một Bách Phượng Môn, ngọn đèn sân khấu hoa lệ lập loè lóa mắt, DJ điều chỉnh âm thanh cao vút khiến người ta đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy đông nghịt người, cao thấp mập ốm đều có, điên cuồng lắc lư thân thể theo tiết tấu.
Lâm Côn ngồi trước quầy Bar tầng một uống rượu, câu được câu không trò chuyện cùng em gái đứng sau quầy bar, em gái này dáng người gợi cảm, nhưng mặt trang điểm quá dày, bộ ngực đẫy đà như muốn mời gọi, nhưng dưới con mắt tinh đời của Lâm Côn vừa nhìn đã biết, ngoại trừ cố gắng ưỡn ngực, cô ta còn lót đệm ngực ở bên trong.
Tìm tình một đêm, yêu cầu của Lâm Côn kỳ thật không cao, khuôn mặt có thể bình thường, nhưng dáng người nhất định phải tốt, như vậy chơi mới có cảm giác, đối với em gái trước mặt, tâm sự cùng cô ta thì có thể, muốn đi thuê phòng vận động, một chút hứng thú Lâm Côn cũng không có, đầu tiên là gương mặt không biết xấu đẹp, trời biết sau khi cô ta tẩy trang rồi có thể xấu chết người hay không, bộ ngực mà còn giả nữa là.
Ánh mắt liên tiếp nhìn ngắm những người đẹp đang đi tới đi lui, nhìn hồi lâu cũng không tìm được đối tượng phù hợp, không phải khuôn mặt hay dáng người không đạt tiêu chuẩn thì đã có bạn trai, dần dần Lâm Côn có chút không kiên nhẫn, trong đầu suy nghĩ tối nay mình không tự thân đi săn người thì không tìm được ai sao.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy trên cầu thang tầng hai có một cô gái đi xuống, cô gái này vịn cầu thang, đi đường loạng choạng, mấy lần suýt nữa ngã sấp xuống, đằng sau đi theo mấy người đàn ông vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì.
Nếu người bình thường nhìn cô gái này, chắc chắn cho rằng do cô ta uống rượu nhiều quá, nhưng Lâm Côn liếc mắt đã biết cô ta bị bỏ thuốc, người bỏ thuốc hiển nhiên chính là mấy tên đàn ông phía sau cô ta, mặc dù Lâm Côn chưa có cơ hội ra ngoài sống về đêm, nhưng anh biết rõ bỏ thuốc mê cho một cô gái là hành vi bỉ ổi, ở đây thì chắc cũng không kỳ lạ gì.
Cô gái kia một bước tới ba bước lui đã đi đến bên này, cũng không biết là muốn lẫn vào đám người, hay là muốn chạy tới cửa, do ánh đèn quá mờ tối, nên không thấy rõ gương mặt cô gái, nhưng dáng người thì lại rất tốt.
Thấy cô gái này càng ngày càng gần, lông mi Lâm Côn nhíu lại, trong lòng anh đang phân vân có nên gặp bất bình lấy dao tương trợ hay không, anh cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp, ở đây việc này xảy ra rất nhiều, anh cũng không thể cứ gặp một lần là cứu một lần, nhưng ngồi yên không giúp thì lương tâm lại áy náy không yên.
Không cần anh nghĩ nhiều, cô gái kia đột nhiên xông lên phía trước, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, mấy tên đàn ông đi theo phía sau, vẻ mặt hung dữ lập tức vây lại, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt mấy tên trừng Lâm Côn như có viết—— thằng nhóc kia, đừng xen vào việc của người khác!
Lâm Côn không động đậy, ly rượu trong tay vẫn giơ giữa không trung, ánh mắt hời hợt lướt qua mấy tên đàn ông đó, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi cả.
Một tên đầu trọc trong đám đi tới, thô lỗ lôi cô gái nằm trong ngực Lâm Côn dậy, cô gái dùng toàn bộ sức lực nắm vạt áo Lâm Côn, nhưng do trúng thuốc mê, căn bản không nắm được, khi bị bắt được, trong ánh mắt to của cô gái nhỏ chứa đầy nước mắt, đáng thương nhìn Lâm Côn: “Cứu, cứu tôi…”
Khi taxi dừng lại trước nhà ga, anh lại đổi ý, tính ra thì đã hơn hai mươi năm nay anh đã không tới thành phố lớn chơi, mặc dù thành phố Trung Cảng này chỉ là một thành phố cấp hai, nhưng tuyệt đối là thành phố lớn nhất nhì ở Đông Bắc, so với những trấn nhỏ xung quanh Mạc Bắc, thì càng không phải nói.
Khó lắm mới đến thành phố lớn một lần, không chơi cho đã chẳng phải là rất có lỗi với bản thân sao? Hơn nữa, trên đường cái toàn là mấy cô em đùi nhỏ chân dài xinh đẹp, không nếm thử một lần thì thật đáng tiếc! “Bác tài, tôi không xuống đây nữa, thành phố Trung Cảng này, nơi nào náo nhiệt mà chơi vui, đưa tôi tới đó đi.”
“Được thôi.”
Tài xế đương nhiên rất vui khi chở thêm một đoạn, cực kỳ vui vẻ chở Lâm Côn đến khu buôn bán sầm uất nhất ở trung tâm thành phố.
Xuống xe, Lâm Côn tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ là cấp dưới của Lâm Côn khi còn là bộ đội, nhập ngũ lúc anh xuất ngũ được một năm, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người còn là quan hệ anh em sống chết có nhau.
Lâm Côn nói vào điện thoại: “Tiểu Ngũ, cậu giúp tôi chuẩn bị một kí thuốc nổ C4, làm lớn chuyện này lên một chút, tốt nhất là làm cho lão Hồ biết rõ.”
Tiểu Ngũ nói: “Nếu Lão Hồ hỏi thì em phải nói như thế nào?”
Lâm Côn nói: “Cậu cứ nói, qua hai ngày nữa tôi trở về muốn nổ tung căn nhà ngói đỏ cấp hai của lão.”
Tiểu Ngũ cười ha ha nói: “Được!”
Cúp điện thoại, khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười gian xảo, nhỏ giọng nói thầm: “Lão Hồ, ông đây sẽ vui chơi thỏa thích bên này, lão cứ ngồi trong căn nhà của mình lo lắng hãi hùng đi, ha ha ha!”
Đối với Lâm Côn, ban ngày trong thành phố cũng không có gì thú vị để chơi đùa, khu buôn bán ngoại trừ có nhiều người náo nhiệt ồn ào, mấy cặp chân dài đi qua đi lại nhiều, thì cũng không có gì thú vị, anh tùy tiện tìm chỗ ăn cơm, sau đó ngồi ở cửa hàng trước quảng trường phơi nắng, vừa ngắm những người đẹp chân dài qua lại, lòng chờ mong trời mau tối, để anh đến quán bar vui chơi một trận thoải thích.
Sở Tướng Quốc trở lại văn phòng sau khi kết thúc một hội nghị quan trọng, điện thoại trong túi liền vang lên, trên màn hình hiển thị “Lão Hồ”, ông lập tức cười nghe điện thoại, không đợi ông mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến giọng hỏi tội của đối phương.
“Sở Tướng Quốc, lão già kia! Có phải ông tiếp đãi tiểu tổ tông của tôi không chu đáo đúng không?”
Sở Tướng Quốc không hiểu chuyện gì liền hỏi lại: “Lão Hồ, ông đang mắng tôi à?”
“Đúng là mắng ông đó!”
Lão Hồ ở trong điện thoại tức giận muốn ói mật vàng, “Lão Sở à, tôi bị ông hại chết rồi, thằng nhóc Lâm Côn kia kêu người chuẩn bị một kí thuốc nổ C4, nói là hai ngày nữa trở về muốn nổ bay căn nhà nhỏ của tôi đây này!”
Sở Tướng Quốc cười ha ha nói: “Lão Hồ à, ông khoa trương quá rồi đấy, tôi không tin cậu ta có can đảm cho nổ tung căn nhà cấp hai kiên cố của Thiếu Tướng đứng đầu Mạc Bắc đâu.”
“Đó là ông không hiểu cậu ấy, cái thằng nhóc ngang ngược này không chuyện gì mà không dám làm, lúc trước đến lái xe của nguyên thủ quốc gia(*) còn dám đánh, đừng nói đến tôi chỉ là Thiếu tướng ở Mạc Bắc, cậu ấy nói muốn cho nó nổ tung thì nhất định nổ tung đó!”
(*)Nguyên thủ quốc gia là người đứng đầu một quốc gia. Trong một số quốc gia, nguyên thủ kiêm trách nhiệm đứng đầu cơ quan hành pháp.
“Ông không có cách gì trị cậu ta à?”
“Không có cách, hoàn toàn không có cách! Tôi đã gửi tài liệu, ông đã xem rồi đúng không, bốn quân khu lớn nhất cả nước không người nào quản được cậu ấy, thằng nhóc ngang ngược này là thiên tài trời sinh, tôi nhập ngũ gần bốn mươi năm, chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy, hiện tại những phần tử bên Mạc Bắc, chỉ cần nghe được tên của cậu ta đều có thể bị dọa tè ra quần, những ông trùm buôn thuốc phiện ở biên giới giáp ranh Việt Nam, Ấn Độ, Myanma, đám người đó thấy cậu ta trực tiếp sợ đến quỳ xuống. Lúc trước cậu ta đánh lái xe của nguyên thủ quốc gia, bảo vệ cho vị lãnh đạo kia là trung tá cũng có mặt, nhưng chỉ đứng nhìn thôi chứ không dám đánh cậu ta.”
Sở Tướng Quốc chấn động, tư liệu lão Hồ gửi ông đã xem qua rồi, vì nội dung quá phóng đại, ông cứ nghĩ lão Hồ này chỉ là khoác lác, bây giờ nghe giọng điệu của lão Hồ, hình như là sự thật…
“Không phải ông bịa đặt à?”
“Bịa đặt em gái ông! Hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ thổi phồng chuyện gì với ông! Nếu không phải chiến tranh với Việt Nam năm đó, ông từng thay tôi nhận một phát súng, tôi còn lâu mới lừa gạt thằng nhóc ngang ngược này đến chỗ cháu ngoại ông làm cha thằng bé đâu, vốn phí xuất ngũ của cậu ta là ba mươi sáu vạn tệ, vì có thể để cho cậu ra đi tới chỗ ông, tôi lừa cậu ta chỉ có ba ngàn tệ, chuyện này về sau mà bị cậu ta biết, là tôi gặp phiền toái đó!”
Cuối cùng, lão Hồ nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói: “Sở Tướng Quốc, thằng nhóc Lâm Côn kia bây giờ chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố Trung Cảng, lão già ông không dỗ cho cậu ta ở lại, để cậu ta trở về cho nổ tung nhà của tôi, tôi sẽ dẫn mười vạn quân thiện chiến của Mạc Bắc đánh đến thành phố Trung Cảng, san bằng cao ốc Thiên Sở của ông đó!”
“Này, lão Hồ, chúng ta cần phải nói cho rõ tàng, tôi còn chưa gặp cậu ta đây này… Này, này, lão Hồ?”
Tút tút tút!
Trong điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy, Sở Tướng Quốc lắc đầu cười cười, “Lão già trẻ con này, tính tình không thay đổi gì cả, đến mười vạn quân thiện chiến mà cũng muốn lôi ra dùng, haizzz, đây là muốn dọa mình sợ cả đời mà!”
Từ trong ngăn kéo lấy ra túi hồ sơ, mở xem một lúc lâu, Sở Tướng Quốc lẩm bẩm cười: “Đến lão Hồ mà còn sợ cậu ta, cũng thú vị đó… Nếu đã lợi hại như vậy, tôi cũng không ngại đem con gái mình gả cho cậu đâu, ha ha.”
“Thư ký Tần, cô vào đây.”
Sở Tướng Quốc cầm lấy điện thoại trên bàn ấn số nội bộ nói. Tần Tuyết lập tức gõ cửa vào, cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới mặc váy đen, trên chân mang đôi giày cao gót màu trắng ngà, cách ăn mặc điển hình của dân công sở, đi tới trước bàn làm việc Sở Tướng Quốc, lễ phép hỏi: “Chủ tịch Sở, ngài có chuyện gì cần dặn dò?”
Sở Tướng Quốc đưa ảnh chụp cùng thông tin cơ bản của Lâm Côn cho cô, nói: “Cô đem cái này giao cho đội trưởng đội bảo vệ Thái Đại Hà, bảo anh ta mau chóng tìm được người này, không, vẫn là cô tự mình đưa người đi tìm đi, càng nhanh càng tốt. Ngoài ra ở sân bay, nhà ga, trạm xe đều liên lạc một tiếng, nhất định không thể để cho cậu ta rời khỏi thành phố Trung Cảng này.”
“Vâng, Chủ tịch Sở.”
Tần Tuyết ôm tư liệu đi ra văn phòng Sở Tướng Quốc, vừa lật xem tư liệu vừa gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo an Thái Đại Hà: “Đội trưởng Thái, tôi là Tần Tuyết, lập tức chuẩn bị cho tôi một đội lính trinh sát có kinh nghiệm, càng nhanh càng tốt.”
Cúp điện thoại, Tần Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời rực rỡ màu vàng nhạt chiếu trên người cô, cô cao một mét bảy, dáng người duyên dáng, đường cong uyển chuyển lả lướt, có một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng mà bất kỳ người đàn ông nào liếc qua đều sẽ khắc cốt ghi tâm, khí chất cao quý, ai không biết sẽ nghĩ cô là nhờ vào khuôn mặt này mà có được địa vị như hôm nay, cực kỳ sai lầm, năng lực của cô vượt qua vẻ bề ngoài của mình, hơn nữa cô còn có một thân phận khác không muốn ai biết…
Bách Phượng Môn là vũ trường phồn hoa nhất ở khu Nam Thành về đêm, đối diện khu Nam Thành là bờ biển, bắt đầu từ hai vị thị trưởng trước đã lấy phát triển du lịch biển làm trọng tâm kinh tế khu Nam Thành, toàn bộ khu Nam Thành hoàn toàn không có tình trạng ô nhiễm công nghiệp, khắp nơi đều có thể thấy được những tòa cao ốc cao chọc trời cùng những khu dân cư đắt đỏ, đây cũng chính là điểm du lịch đặc sắc của thành phố. Ban ngày ở đây tập trung nhiều du khách, đến buổi tối thì càng thêm náo nhiệt, nơi này là khu trung tâm cuộc sống về đêm của thành phố Trung Cảng, bao gồm Bách Phượng Môn bên trong có tổng cộng hơn hai mươi quán bar và sàn nhảy, ngoài ra còn có vô số KTV cùng chỗ vui chơi, 70% khách sạn ở Trung Cảng cũng đều tập trung tại nơi đây, trong đó có hơn mười khách sạn năm sao cao cấp của các công ty trong nước và nước ngoài, qua nhiều năm phát triển, đến bây giờ cuộc sống xa hoa về đêm ở khu Nam Thành đã trở một điểm du lịch nổi tiếng phải đến khi đến thành phố Trung Cảng này.
Trong sảnh lớn tầng một Bách Phượng Môn, ngọn đèn sân khấu hoa lệ lập loè lóa mắt, DJ điều chỉnh âm thanh cao vút khiến người ta đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy đông nghịt người, cao thấp mập ốm đều có, điên cuồng lắc lư thân thể theo tiết tấu.
Lâm Côn ngồi trước quầy Bar tầng một uống rượu, câu được câu không trò chuyện cùng em gái đứng sau quầy bar, em gái này dáng người gợi cảm, nhưng mặt trang điểm quá dày, bộ ngực đẫy đà như muốn mời gọi, nhưng dưới con mắt tinh đời của Lâm Côn vừa nhìn đã biết, ngoại trừ cố gắng ưỡn ngực, cô ta còn lót đệm ngực ở bên trong.
Tìm tình một đêm, yêu cầu của Lâm Côn kỳ thật không cao, khuôn mặt có thể bình thường, nhưng dáng người nhất định phải tốt, như vậy chơi mới có cảm giác, đối với em gái trước mặt, tâm sự cùng cô ta thì có thể, muốn đi thuê phòng vận động, một chút hứng thú Lâm Côn cũng không có, đầu tiên là gương mặt không biết xấu đẹp, trời biết sau khi cô ta tẩy trang rồi có thể xấu chết người hay không, bộ ngực mà còn giả nữa là.
Ánh mắt liên tiếp nhìn ngắm những người đẹp đang đi tới đi lui, nhìn hồi lâu cũng không tìm được đối tượng phù hợp, không phải khuôn mặt hay dáng người không đạt tiêu chuẩn thì đã có bạn trai, dần dần Lâm Côn có chút không kiên nhẫn, trong đầu suy nghĩ tối nay mình không tự thân đi săn người thì không tìm được ai sao.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy trên cầu thang tầng hai có một cô gái đi xuống, cô gái này vịn cầu thang, đi đường loạng choạng, mấy lần suýt nữa ngã sấp xuống, đằng sau đi theo mấy người đàn ông vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì.
Nếu người bình thường nhìn cô gái này, chắc chắn cho rằng do cô ta uống rượu nhiều quá, nhưng Lâm Côn liếc mắt đã biết cô ta bị bỏ thuốc, người bỏ thuốc hiển nhiên chính là mấy tên đàn ông phía sau cô ta, mặc dù Lâm Côn chưa có cơ hội ra ngoài sống về đêm, nhưng anh biết rõ bỏ thuốc mê cho một cô gái là hành vi bỉ ổi, ở đây thì chắc cũng không kỳ lạ gì.
Cô gái kia một bước tới ba bước lui đã đi đến bên này, cũng không biết là muốn lẫn vào đám người, hay là muốn chạy tới cửa, do ánh đèn quá mờ tối, nên không thấy rõ gương mặt cô gái, nhưng dáng người thì lại rất tốt.
Thấy cô gái này càng ngày càng gần, lông mi Lâm Côn nhíu lại, trong lòng anh đang phân vân có nên gặp bất bình lấy dao tương trợ hay không, anh cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp, ở đây việc này xảy ra rất nhiều, anh cũng không thể cứ gặp một lần là cứu một lần, nhưng ngồi yên không giúp thì lương tâm lại áy náy không yên.
Không cần anh nghĩ nhiều, cô gái kia đột nhiên xông lên phía trước, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, mấy tên đàn ông đi theo phía sau, vẻ mặt hung dữ lập tức vây lại, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt mấy tên trừng Lâm Côn như có viết—— thằng nhóc kia, đừng xen vào việc của người khác!
Lâm Côn không động đậy, ly rượu trong tay vẫn giơ giữa không trung, ánh mắt hời hợt lướt qua mấy tên đàn ông đó, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi cả.
Một tên đầu trọc trong đám đi tới, thô lỗ lôi cô gái nằm trong ngực Lâm Côn dậy, cô gái dùng toàn bộ sức lực nắm vạt áo Lâm Côn, nhưng do trúng thuốc mê, căn bản không nắm được, khi bị bắt được, trong ánh mắt to của cô gái nhỏ chứa đầy nước mắt, đáng thương nhìn Lâm Côn: “Cứu, cứu tôi…”