Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Đám móc túi tranh nhau nói, đều hận không thể nói hết những thứ mình biết, đến cả ruột cùng muốn ói hết ra, chỉ mong tránh khỏi cái kiếp nạn này.
Đợi bọn chúng nói xong, Lâm Côn nhìn Thẩm Mạn đang ở bên cạnh lắng nghe. Thẩm Mạn gật đầu ý bảo là cô đã hiểu rồi. Lúc này Lâm Côn mới lạnh lùng cười nhìn mấy tên móc túi đang quỳ và vung dao găm lên.
Tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi vang tận trời xanh, một tên móc túi bị dọa sụp đổ tinh thần rống to về phía Lâm Côn: “Mày... Tại sao mày nói lời mà không giữ lời, chúng tao đều nói cả rồi, sao mày vẫn ra tay máu lạnh?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Tao có nói là nếu bọn mày nói ra thì tao sẽ không ra tay sao? Cho dù tao có nói thì đã làm sao, đạo lý và nguyên tắc là để nói với người, với thứ súc sinh thì không có gì để nói cả. Chuyện xấu của bọn mày tao nghe nhiều rồi, hôm nay coi như bọn mày xui xẻo gặp phải ông đây, ông đây thay trời hành đạo!”
Trong không khí nóng bức của mùa hè của tháng sáu, sau khi từng tiếng hét thảm thiết qua đi, một mùi tanh hôi bốc lên trong con hẻm cũ, dẫn dụ vô số ruồi bọ bay tới. Từng đám, từng đám bay lượn xung quang những vết máu còn vương lại kêu ong ong.
Lâm Côn vứt con dao găm qua một bên, đứng dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, nhả ra một hơi khói thật dài, cười nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Mạn: “Cảnh sát Thẩm, chuyện tiếp theo chắc cô cũng đã rõ rồi, tôi không tham dự nữa. Những người nằm dưới đất này đều là do cô đánh ngã, không liên quan gì đến tôi, tôi đi đây.” Nói xong, anh dụi tàn thuốc rồi chui vào chiếc QQ nhỏ.
“Anh...”
Thẩm Mạn vừa nói ra được một chữ đã không thể chịu được nữa, dựa vào chân tường nôn ọe. Mùi máu tươi đậm đặc xung quanh lại cộng thêm cái nóng nực của mùa hè, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được. Đợi cho cô nôn xong và đứng lên lần nữa, Lâm Côn đã lái chiếc QQ nhỏ đi mất.
Nhìn mấy tên móc túi người Tây Vực hôn mê trong vũng máu trên mặt đất, công lao lần này không hề nhỏ. Ngoài ra lần này còn thăm dò được hang ổ của đồng bọn mấy tên móc túi này ở đâu, đúng là công lớn lại thêm lớn. Tất cả những thứ này đều do Lâm Côn tặng cho cô, do dự một chút Thẩm Mạn lấy điện thoại ra.
Khi xe từ trong tiểu khu cũ lái ra ngoài, Lâm Côn dừng xe ở ven đường, bế Tiểu Sở Lâm ngồi ở ghế sau lên ghế trước, vẻ mặt cậu bé thất thần, chắc là do một màn máu me vừa nãy dọa sợ.
“Lâm Lâm... Lâm Lâm?” Lâm Côn gọi to hai tiếng.
“Dạ?” Cậu bé lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn Lâm Côn nói: “Cha, con sợ, thật là khủng khiếp...”
“Không sao cả, con trai, là đàn ông con trai, không nhìn thấy máu thì làm sao có thể làm đàn ông. Mấy người đó đều là người xấu, bọn họ hại không ít người rồi, là cha thay ông trời xử lý bọn chúng.”
“Vâng...”
Nét mặt Lâm Lâm dịu đi không ít, ngẩng đầu lên hỏi Lâm Côn: “Cha, vừa rồi con thể hiện thế nào, có giống anh hùng siêu cấp không ạ?”
“Giống, con trai cha thể hiện quá tuyệt vời, không khóc một tiếng nào.” Lâm Côn cười nói.
“Cha, đợi con lớn rồi, con cũng sẽ làm anh hùng giống cha, chuyên đi trừng phạt kẻ xấu.” Ánh mắt cậu bé kiên định nói.
“Được, đến lúc đó cha sẽ có một người con trai là anh hùng, rất tự hào đấy!” Lâm Côn cười nói.
“Vâng.” Nhóc con kiên định gật đầu.
“Đúng rồi Lâm Lâm, chuyện ngày hôm nay sau khi về nhà con không được nói cho mẹ biết nhé.” Lâm Côn nhắc nhở, chủ yếu là không muốn làm cho Sở Tĩnh Dao lo lắng. Ngoài ra, hôm nay cũng coi như là anh đã kéo Tiểu Sở Lâm vào chỗ nguy hiểm, nếu bị Sở Tĩnh Dao biết được, không biết cô sẽ phê bình anh thế nào.
“Tại sao ạ?” Lâm Lâm hỏi.
“Bởi vì... Lúc nãy quá máu me, mẹ của con thì lại là phụ nữ không thích hợp nghe mấy chuyện máu me. Còn nữa, cha không muốn làm mẹ con lo lắng cho hai chúng ta, mẹ con đi làm đã vất vả lắm rồi phải không nào?”
“Vâng...” Nét mặt Lâm Lâm nghiêm túc nói: “Con hứa với cha, nhưng mà cha cũng phải đồng ý với con một chuyện.”
“Nhóc con, còn học được cách nói điều kiện với cha, nói đi chuyện gì nào?” Lâm Côn cười nói.
Lâm Lâm cười ‘hi hi’ nói: “Lát nữa đưa con đi chơi ở khu vui chơi, sau đó đến nhà hàng Cảng Ký mua sủi cảo hải sản và bánh thịt mà mẹ thích ăn nhất. Còn nữa, sắp đến sinh nhật mẹ rồi, con phải mua quà cho mẹ.”
“Sắp đến sinh nhật mẹ con?” Lâm Côn hỏi.
“Vâng ạ!” Cậu bé liếc mắt nhìn Lâm Côn, giống như ông cụ non nói: “Ngài Lâm Côn, không phải ngài quên ngày sinh nhật của vợ mình chứ, chức ‘chồng’ này của ngài cũng thật là không xứng đó, nếu mẹ mà biết được sẽ rất tức giận.”
Lâm Côn ngại ngùng cười nói: “Cái này à, là do lúc trước cha ra ngoài làm việc lâu quá nên quên mất ngày sinh nhật của mẹ con. Con ngoan, vì không làm mẹ con tức giận thì con mau nói cho cha biết sinh nhật của mẹ con là ngày nào được không?”
Cái miệng nhỏ của Lâm Lâm vểnh lên nói: “Thôi được rồi, vì không muốn làm mẹ tức giận nên con tốt bụng nói cho cha biết. Nhưng nếu sau này cha vẫn không nhớ được thì không chỉ mẹ tức giận đâu, con cũng sẽ tức giận.”
Lâm Côn cười cười đồng ý: “Yên tâm đi con trai, lần này cha nhớ sẽ nhớ kỹ, cả đời cũng không quên.”
Lâm Lâm vừa ý gật đầu nói: “Được rồi, con đây tin tưởng cha lần này. Sinh nhật của mẹ là ngày 27 tháng 6.”
Lâm Côn lấy điện thoại ra xem ngày, vẫn còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Sở Tĩnh Dao. Bản thân anh đã mang cái danh là chồng thì không chỉ muốn chuẩn bị một món quà, mà còn phải cho cô trải qua một cái sinh nhật lãng mạn khó quên.
Đã quyết định xong, tạm thời Lâm Côn không nghĩ đến mấy cái này nữa, chuyện trước mắt phải làm chính là đưa con trai đi khu vui chơi. Vì vậy, anh khởi động xe tiếp tục lên đường, đích đến chính là Quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa ở trung tâm thành phố.
Lúc trước đã từng đến Tân Thiên Địa một lần, lần này Lâm Côn coi như là đã quen đường, anh đậu xe ở nhà xe dưới tầng hầm, cùng Lâm Lâm đi lên khu vui chơi ở tầng năm. Anh đi mua hai trăm đồng thẻ chơi trò chơi, cùng cậu bé đi chơi các máy chơi trò chơi. Chơi hơn nửa buổi chiều, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hai cha con liền đi xuống cửa hàng tổng hợp ở tầng dưới dạo một chút, Tiểu Sở Lâm nói là muốn mua quà cho mẹ, Lâm Côn cũng muốn chuẩn bị quà cho Sở Tĩnh Dao trước. Nhưng đi dạo sắp được một vòng mà anh vẫn không biết nên mua cái gì.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, đôi mắt nhỏ của Tiểu Sở Lâm đột nhiên sáng lên, kéo tay Lâm Côn đi vào trong. Lâm Côn đặc biệt nhìn thoáng biển hiệu của cửa hàng một cái, là một hàng chữ tiếng anh dịch ra có nghĩa là ‘Quý tộc’.
Cửa hàng trang sức tên ‘Quý tộc’ này rất đặt biệt, bên trong bài trí hết sức xa hoa, lẽ ra phải mở một tiệm vàng mới đúng. Nhưng mà tất cả đồ trang sức ở bên trong không hề có một cái nào bằng vàng, ở nơi này vàng như bị kỳ thị vậy.
“Chẳng lẽ bây giờ không ưa chuộng trang sức bằng vàng nữa?” Trong lòng Lâm Côn tự đặt câu hỏi, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ. Trong này đã không có trang sức bằng vàng, vậy giá chắc cũng không đắt lắm. Kết quả là trong lúc anh vô ý liếc qua bảng giá của một đôi bông tai màu trắng ở trên kệ, anh liền ngây ra một lúc, cực kỳ nghi ngờ bản thân mình có nhìn nhầm hay không. Chỉ là một đôi bông tai nhỏ xíu mà giá mười mấy vạn!
Vì vậy, Lâm Côn đặc biệt tỉ mỉ đếm số không ở phía sau số ‘12’, quả thực là mười hai vạn chứ không phải là một vạn hai hay là một nghìn hai.
Sau khi kinh ngạc, Lâm Côn lập tức có phản ứng lại, đây không phải là một cửa hàng trang sức bình thường mà là một cửa hàng trang sức vô cùng xa xỉ!
Việc làm ăn của cửa hàng này cũng không được coi là phát đạt lắm, mặt tiền cửa hàng to như vậy nhưng cũng chỉ có lác đác vài người khách quen, mấy nhân viên rảnh rỗi ngồi một chỗ. Sau khi nhìn thấy hai cha con Lâm Côn đi vào trong cửa hàng, mắt mấy nhân viên lập tức sáng lên, nhưng nhìn thấy toàn thân Lâm Côn mặc quần áo rẻ tiền, ánh mắt vừa sáng lên đã xìu xuống, thay vào đó là vẻ mặt tẻ nhạt.
Lâm Lâm bắt Lâm Côn bế cậu bé lên, đối với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi như Lâm Lâm thì cái quầy này quá cao, phải bế lên thì mới có thể xem được rõ ràng.
Theo ý của cậu bé, Lâm Côn bế cậu bé đi dọc theo quầy, vẻ mặt cậu bé cực kỳ nghiêm túc xem xét trang sức trưng bầy trong quầy, Lâm Côn cũng ngắm nghía theo. Không thể không thừa nhận, trang sức trong cửa hàng này rất tinh xảo, khác hẳn những loại trang sức thường thấy ở các cửa hàng bình thường, giá cả cũng cao hơn những cửa hàng khác. Lúc đầu nhìn thấy đôi hoa tai nhỏ đó cũng rất bình thường nhưng giá hơn mười hai vạn. Bây giờ Lâm Côn xem mấy thứ ở đây cũng chả có mấy thứ thấp hơn mười hai vạn, đắt một chút thì tầm ba đến năm mươi vạn; rẻ một chút thì cũng phải mười lăm mười sáu vạn.
Một cửa hàng thế này chả trách kinh doanh rất vắng vẻ. Nếu như một cửa tiệm thế này mà muốn kinh doanh náo nhiệt như một tiệm lẩu thì chắc là mọi người ở Trung Quốc này đều là tỷ phú hết rồi. Người bình thường chắc chắn là không thể mua nổi những đồ như thế này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân nhân viên ở đây không để ý đến Lâm Côn và Tiểu Sở Lâm. Người đi làm ở những chỗ này thường nịnh hót nhiều, nhìn thấy người có tiền thì ngọt ngào gọi anh, gọi chị; nhìn thấy người bình thường lập tức liền không để ý hoặc là không có phản ứng gì cả.
Nhìn qua một lượt các tủ kính ở trong cửa hàng mấy lần, cuối cùng Tiểu Sở Lâm cũng chọn được một món trang sức nhỏ. Là một cái kẹp tóc nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, màu đỏ như nung, chất liệu trong suốt, giống như là một loại ngọc thạch đặc biệt nhưng lại không phải, giá thì đắt vô cùng, trên tem có ghi giá là: ba mươi bảy vạn.
Cái giá cả này đã dọa Lâm Côn suýt té ngã, Lâm Côn nói nhỏ với Lâm Lâm: “ Con trai, cha không mang theo nhiều tiền như vậy...”
“Cha yên tâm đi, con có tiền.” Lâm Lâm cười nói.
Nhìn qua nhìn lại không thấy nhân viên bán hàng đâu cả, muốn mua đồ thì phải có nhân viên bán hàng nếu không thì mua thế nào?
Lâm Côn nhìn sang hai cô nhân viên bán hàng đang đứng đó, gọi: “Người đẹp, lấy cái này cho tôi xem một chút.”
Hai nhân viên kia lạnh nhạt quay sang nơi khác không hề mở miệng, ánh mắt mang ý khinh thường.
Lâm Côn nhíu mày lại gọi thêm một tiếng nữa: “Người đẹp, lấy cái này cho tôi xem một chút được chứ?”
“Đừng xem nữa, anh không mua nổi đâu.” Một trong những cô nhân viên bán hàng không giấu sự khinh thường nói: “Có biết cái kia bao nhiêu tiền không? Ba mươi bảy vạn đấy, không phải ba vạn bảy, cũng không phải ba nghìn bảy mà là ba mươi bảy vạn đấy.”
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên cười nhạt một tiếng, gặp phải loại người mắt chó nhìn người còn không bằng một món đồ kiểu này, làm anh không nói được lời nào. Đang định mở miệng nói gì đó, Lâm Lâm đã nói trước: “Cô ơi, cô dùng mắt chó nhìn người kém, như vậy thì thật là không tốt.”
Thật ra, Lâm Lâm cũng không hề có ý mắng chửi gì người ta, một đứa trẻ năm tuổi nghe qua câu “mắt chó nhìn người kém” này, cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là câu nói coi người khác không ra gì mà thôi, cũng không nghĩ đến “mắt chó” thật ra là chửi người.
Cái cô nhân viên bị mắng kia nhìn rất trắng trẻo, khuôn mặt cũng rất tiêu chuẩn. Vừa nghe Tiểu Sở Lâm mắng mình, cô ta lập tức như mèo bị giẫm đuôi, lên giọng quát to: “Đồ láo toét, mày chửi ai hả?”
Vẻ mặt hung dữ của người phụ nữ kia làm Lâm Lâm bị dọa sợ, Lâm Lâm ấm ức nhìn Lâm Côn.
Mặt Lâm Côn liền xụ xuống, đen lại, đưa tay chỉ về phía cô nhân viên rồi gằn giọng nói từng chữ: “Lập tức xin lỗi con trai tôi.”
Đợi bọn chúng nói xong, Lâm Côn nhìn Thẩm Mạn đang ở bên cạnh lắng nghe. Thẩm Mạn gật đầu ý bảo là cô đã hiểu rồi. Lúc này Lâm Côn mới lạnh lùng cười nhìn mấy tên móc túi đang quỳ và vung dao găm lên.
Tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi vang tận trời xanh, một tên móc túi bị dọa sụp đổ tinh thần rống to về phía Lâm Côn: “Mày... Tại sao mày nói lời mà không giữ lời, chúng tao đều nói cả rồi, sao mày vẫn ra tay máu lạnh?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Tao có nói là nếu bọn mày nói ra thì tao sẽ không ra tay sao? Cho dù tao có nói thì đã làm sao, đạo lý và nguyên tắc là để nói với người, với thứ súc sinh thì không có gì để nói cả. Chuyện xấu của bọn mày tao nghe nhiều rồi, hôm nay coi như bọn mày xui xẻo gặp phải ông đây, ông đây thay trời hành đạo!”
Trong không khí nóng bức của mùa hè của tháng sáu, sau khi từng tiếng hét thảm thiết qua đi, một mùi tanh hôi bốc lên trong con hẻm cũ, dẫn dụ vô số ruồi bọ bay tới. Từng đám, từng đám bay lượn xung quang những vết máu còn vương lại kêu ong ong.
Lâm Côn vứt con dao găm qua một bên, đứng dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, nhả ra một hơi khói thật dài, cười nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Mạn: “Cảnh sát Thẩm, chuyện tiếp theo chắc cô cũng đã rõ rồi, tôi không tham dự nữa. Những người nằm dưới đất này đều là do cô đánh ngã, không liên quan gì đến tôi, tôi đi đây.” Nói xong, anh dụi tàn thuốc rồi chui vào chiếc QQ nhỏ.
“Anh...”
Thẩm Mạn vừa nói ra được một chữ đã không thể chịu được nữa, dựa vào chân tường nôn ọe. Mùi máu tươi đậm đặc xung quanh lại cộng thêm cái nóng nực của mùa hè, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được. Đợi cho cô nôn xong và đứng lên lần nữa, Lâm Côn đã lái chiếc QQ nhỏ đi mất.
Nhìn mấy tên móc túi người Tây Vực hôn mê trong vũng máu trên mặt đất, công lao lần này không hề nhỏ. Ngoài ra lần này còn thăm dò được hang ổ của đồng bọn mấy tên móc túi này ở đâu, đúng là công lớn lại thêm lớn. Tất cả những thứ này đều do Lâm Côn tặng cho cô, do dự một chút Thẩm Mạn lấy điện thoại ra.
Khi xe từ trong tiểu khu cũ lái ra ngoài, Lâm Côn dừng xe ở ven đường, bế Tiểu Sở Lâm ngồi ở ghế sau lên ghế trước, vẻ mặt cậu bé thất thần, chắc là do một màn máu me vừa nãy dọa sợ.
“Lâm Lâm... Lâm Lâm?” Lâm Côn gọi to hai tiếng.
“Dạ?” Cậu bé lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn Lâm Côn nói: “Cha, con sợ, thật là khủng khiếp...”
“Không sao cả, con trai, là đàn ông con trai, không nhìn thấy máu thì làm sao có thể làm đàn ông. Mấy người đó đều là người xấu, bọn họ hại không ít người rồi, là cha thay ông trời xử lý bọn chúng.”
“Vâng...”
Nét mặt Lâm Lâm dịu đi không ít, ngẩng đầu lên hỏi Lâm Côn: “Cha, vừa rồi con thể hiện thế nào, có giống anh hùng siêu cấp không ạ?”
“Giống, con trai cha thể hiện quá tuyệt vời, không khóc một tiếng nào.” Lâm Côn cười nói.
“Cha, đợi con lớn rồi, con cũng sẽ làm anh hùng giống cha, chuyên đi trừng phạt kẻ xấu.” Ánh mắt cậu bé kiên định nói.
“Được, đến lúc đó cha sẽ có một người con trai là anh hùng, rất tự hào đấy!” Lâm Côn cười nói.
“Vâng.” Nhóc con kiên định gật đầu.
“Đúng rồi Lâm Lâm, chuyện ngày hôm nay sau khi về nhà con không được nói cho mẹ biết nhé.” Lâm Côn nhắc nhở, chủ yếu là không muốn làm cho Sở Tĩnh Dao lo lắng. Ngoài ra, hôm nay cũng coi như là anh đã kéo Tiểu Sở Lâm vào chỗ nguy hiểm, nếu bị Sở Tĩnh Dao biết được, không biết cô sẽ phê bình anh thế nào.
“Tại sao ạ?” Lâm Lâm hỏi.
“Bởi vì... Lúc nãy quá máu me, mẹ của con thì lại là phụ nữ không thích hợp nghe mấy chuyện máu me. Còn nữa, cha không muốn làm mẹ con lo lắng cho hai chúng ta, mẹ con đi làm đã vất vả lắm rồi phải không nào?”
“Vâng...” Nét mặt Lâm Lâm nghiêm túc nói: “Con hứa với cha, nhưng mà cha cũng phải đồng ý với con một chuyện.”
“Nhóc con, còn học được cách nói điều kiện với cha, nói đi chuyện gì nào?” Lâm Côn cười nói.
Lâm Lâm cười ‘hi hi’ nói: “Lát nữa đưa con đi chơi ở khu vui chơi, sau đó đến nhà hàng Cảng Ký mua sủi cảo hải sản và bánh thịt mà mẹ thích ăn nhất. Còn nữa, sắp đến sinh nhật mẹ rồi, con phải mua quà cho mẹ.”
“Sắp đến sinh nhật mẹ con?” Lâm Côn hỏi.
“Vâng ạ!” Cậu bé liếc mắt nhìn Lâm Côn, giống như ông cụ non nói: “Ngài Lâm Côn, không phải ngài quên ngày sinh nhật của vợ mình chứ, chức ‘chồng’ này của ngài cũng thật là không xứng đó, nếu mẹ mà biết được sẽ rất tức giận.”
Lâm Côn ngại ngùng cười nói: “Cái này à, là do lúc trước cha ra ngoài làm việc lâu quá nên quên mất ngày sinh nhật của mẹ con. Con ngoan, vì không làm mẹ con tức giận thì con mau nói cho cha biết sinh nhật của mẹ con là ngày nào được không?”
Cái miệng nhỏ của Lâm Lâm vểnh lên nói: “Thôi được rồi, vì không muốn làm mẹ tức giận nên con tốt bụng nói cho cha biết. Nhưng nếu sau này cha vẫn không nhớ được thì không chỉ mẹ tức giận đâu, con cũng sẽ tức giận.”
Lâm Côn cười cười đồng ý: “Yên tâm đi con trai, lần này cha nhớ sẽ nhớ kỹ, cả đời cũng không quên.”
Lâm Lâm vừa ý gật đầu nói: “Được rồi, con đây tin tưởng cha lần này. Sinh nhật của mẹ là ngày 27 tháng 6.”
Lâm Côn lấy điện thoại ra xem ngày, vẫn còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Sở Tĩnh Dao. Bản thân anh đã mang cái danh là chồng thì không chỉ muốn chuẩn bị một món quà, mà còn phải cho cô trải qua một cái sinh nhật lãng mạn khó quên.
Đã quyết định xong, tạm thời Lâm Côn không nghĩ đến mấy cái này nữa, chuyện trước mắt phải làm chính là đưa con trai đi khu vui chơi. Vì vậy, anh khởi động xe tiếp tục lên đường, đích đến chính là Quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa ở trung tâm thành phố.
Lúc trước đã từng đến Tân Thiên Địa một lần, lần này Lâm Côn coi như là đã quen đường, anh đậu xe ở nhà xe dưới tầng hầm, cùng Lâm Lâm đi lên khu vui chơi ở tầng năm. Anh đi mua hai trăm đồng thẻ chơi trò chơi, cùng cậu bé đi chơi các máy chơi trò chơi. Chơi hơn nửa buổi chiều, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hai cha con liền đi xuống cửa hàng tổng hợp ở tầng dưới dạo một chút, Tiểu Sở Lâm nói là muốn mua quà cho mẹ, Lâm Côn cũng muốn chuẩn bị quà cho Sở Tĩnh Dao trước. Nhưng đi dạo sắp được một vòng mà anh vẫn không biết nên mua cái gì.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, đôi mắt nhỏ của Tiểu Sở Lâm đột nhiên sáng lên, kéo tay Lâm Côn đi vào trong. Lâm Côn đặc biệt nhìn thoáng biển hiệu của cửa hàng một cái, là một hàng chữ tiếng anh dịch ra có nghĩa là ‘Quý tộc’.
Cửa hàng trang sức tên ‘Quý tộc’ này rất đặt biệt, bên trong bài trí hết sức xa hoa, lẽ ra phải mở một tiệm vàng mới đúng. Nhưng mà tất cả đồ trang sức ở bên trong không hề có một cái nào bằng vàng, ở nơi này vàng như bị kỳ thị vậy.
“Chẳng lẽ bây giờ không ưa chuộng trang sức bằng vàng nữa?” Trong lòng Lâm Côn tự đặt câu hỏi, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ. Trong này đã không có trang sức bằng vàng, vậy giá chắc cũng không đắt lắm. Kết quả là trong lúc anh vô ý liếc qua bảng giá của một đôi bông tai màu trắng ở trên kệ, anh liền ngây ra một lúc, cực kỳ nghi ngờ bản thân mình có nhìn nhầm hay không. Chỉ là một đôi bông tai nhỏ xíu mà giá mười mấy vạn!
Vì vậy, Lâm Côn đặc biệt tỉ mỉ đếm số không ở phía sau số ‘12’, quả thực là mười hai vạn chứ không phải là một vạn hai hay là một nghìn hai.
Sau khi kinh ngạc, Lâm Côn lập tức có phản ứng lại, đây không phải là một cửa hàng trang sức bình thường mà là một cửa hàng trang sức vô cùng xa xỉ!
Việc làm ăn của cửa hàng này cũng không được coi là phát đạt lắm, mặt tiền cửa hàng to như vậy nhưng cũng chỉ có lác đác vài người khách quen, mấy nhân viên rảnh rỗi ngồi một chỗ. Sau khi nhìn thấy hai cha con Lâm Côn đi vào trong cửa hàng, mắt mấy nhân viên lập tức sáng lên, nhưng nhìn thấy toàn thân Lâm Côn mặc quần áo rẻ tiền, ánh mắt vừa sáng lên đã xìu xuống, thay vào đó là vẻ mặt tẻ nhạt.
Lâm Lâm bắt Lâm Côn bế cậu bé lên, đối với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi như Lâm Lâm thì cái quầy này quá cao, phải bế lên thì mới có thể xem được rõ ràng.
Theo ý của cậu bé, Lâm Côn bế cậu bé đi dọc theo quầy, vẻ mặt cậu bé cực kỳ nghiêm túc xem xét trang sức trưng bầy trong quầy, Lâm Côn cũng ngắm nghía theo. Không thể không thừa nhận, trang sức trong cửa hàng này rất tinh xảo, khác hẳn những loại trang sức thường thấy ở các cửa hàng bình thường, giá cả cũng cao hơn những cửa hàng khác. Lúc đầu nhìn thấy đôi hoa tai nhỏ đó cũng rất bình thường nhưng giá hơn mười hai vạn. Bây giờ Lâm Côn xem mấy thứ ở đây cũng chả có mấy thứ thấp hơn mười hai vạn, đắt một chút thì tầm ba đến năm mươi vạn; rẻ một chút thì cũng phải mười lăm mười sáu vạn.
Một cửa hàng thế này chả trách kinh doanh rất vắng vẻ. Nếu như một cửa tiệm thế này mà muốn kinh doanh náo nhiệt như một tiệm lẩu thì chắc là mọi người ở Trung Quốc này đều là tỷ phú hết rồi. Người bình thường chắc chắn là không thể mua nổi những đồ như thế này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân nhân viên ở đây không để ý đến Lâm Côn và Tiểu Sở Lâm. Người đi làm ở những chỗ này thường nịnh hót nhiều, nhìn thấy người có tiền thì ngọt ngào gọi anh, gọi chị; nhìn thấy người bình thường lập tức liền không để ý hoặc là không có phản ứng gì cả.
Nhìn qua một lượt các tủ kính ở trong cửa hàng mấy lần, cuối cùng Tiểu Sở Lâm cũng chọn được một món trang sức nhỏ. Là một cái kẹp tóc nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, màu đỏ như nung, chất liệu trong suốt, giống như là một loại ngọc thạch đặc biệt nhưng lại không phải, giá thì đắt vô cùng, trên tem có ghi giá là: ba mươi bảy vạn.
Cái giá cả này đã dọa Lâm Côn suýt té ngã, Lâm Côn nói nhỏ với Lâm Lâm: “ Con trai, cha không mang theo nhiều tiền như vậy...”
“Cha yên tâm đi, con có tiền.” Lâm Lâm cười nói.
Nhìn qua nhìn lại không thấy nhân viên bán hàng đâu cả, muốn mua đồ thì phải có nhân viên bán hàng nếu không thì mua thế nào?
Lâm Côn nhìn sang hai cô nhân viên bán hàng đang đứng đó, gọi: “Người đẹp, lấy cái này cho tôi xem một chút.”
Hai nhân viên kia lạnh nhạt quay sang nơi khác không hề mở miệng, ánh mắt mang ý khinh thường.
Lâm Côn nhíu mày lại gọi thêm một tiếng nữa: “Người đẹp, lấy cái này cho tôi xem một chút được chứ?”
“Đừng xem nữa, anh không mua nổi đâu.” Một trong những cô nhân viên bán hàng không giấu sự khinh thường nói: “Có biết cái kia bao nhiêu tiền không? Ba mươi bảy vạn đấy, không phải ba vạn bảy, cũng không phải ba nghìn bảy mà là ba mươi bảy vạn đấy.”
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên cười nhạt một tiếng, gặp phải loại người mắt chó nhìn người còn không bằng một món đồ kiểu này, làm anh không nói được lời nào. Đang định mở miệng nói gì đó, Lâm Lâm đã nói trước: “Cô ơi, cô dùng mắt chó nhìn người kém, như vậy thì thật là không tốt.”
Thật ra, Lâm Lâm cũng không hề có ý mắng chửi gì người ta, một đứa trẻ năm tuổi nghe qua câu “mắt chó nhìn người kém” này, cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là câu nói coi người khác không ra gì mà thôi, cũng không nghĩ đến “mắt chó” thật ra là chửi người.
Cái cô nhân viên bị mắng kia nhìn rất trắng trẻo, khuôn mặt cũng rất tiêu chuẩn. Vừa nghe Tiểu Sở Lâm mắng mình, cô ta lập tức như mèo bị giẫm đuôi, lên giọng quát to: “Đồ láo toét, mày chửi ai hả?”
Vẻ mặt hung dữ của người phụ nữ kia làm Lâm Lâm bị dọa sợ, Lâm Lâm ấm ức nhìn Lâm Côn.
Mặt Lâm Côn liền xụ xuống, đen lại, đưa tay chỉ về phía cô nhân viên rồi gằn giọng nói từng chữ: “Lập tức xin lỗi con trai tôi.”