Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Nghe được bốn chữ ‘Bộ đội đặc chủng’, Thẩm Mạn liền kinh ngạc. Không thể tin nhìn Lâm Côn... Tên lưu manh này mà là bộ đội đặc chủng?!
Nói đến bộ đội đặc chủng, trong đầu Thẩm Mạn tự nhiên hiện ra hình tượng chính trực, uy nghiêm, khí phách, nhưng nhìn người này, khóe môi luôn nhếch lên, vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt, cái bộ dạng lông bông như vậy không khác gì côn đồ ở đầu phố.
Anh thật sự xuất thân là bộ đội đặc chủng?
Thẩm Mạn nhíu đầu lông mày lại, trong lòng không nhịn được hoài nghi, lại nhìn Phó Quốc Bân bên cạnh, vẻ mặt không giống như đang nói dối.
Bộ đội đặc chủng dũng cảm, sức mạnh cường bạo, Thẩm Mạn đã từng chứng kiến, năm ngoài trong cục bọn họ có điều đến một vị đồng nghiệp mới, là bộ đội đặc chủng vừa mới xuất ngũ được điều sang, bản lĩnh của người đó rất là cao, bình thường mặc kệ chấp hành nhiệm vụ nào, luôn là đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước, tuyệt đối một tư thế thần cản giết thần phật chắn giết phật, mấy tên côn đồ hay tên móc túi gì gì đó trong khu vực, tất cả đều sợ hãi anh ta...
Nhưng cuối cùng…
Lúc đầu năm, lúc vị đồng nghiệp này tuần tra, gặp một tên trong băng nhóm móc túi người Tây đang gây án, ba người ngang nhiên ở trên đường mà ra tay cướp tiền của một ông già vừa bước ra từ trong ngân hàng, anh ta xông tới ngay lập tức, muốn khống chế ba tên móc túi người Tây kia, kết quả không đoán được còn có hai người đang ngầm theo dõi, đột nhiên hai người kia nhảy ra, thừa dịp bất ngờ mà đâm hai nhát dao trên người anh ta, một dao đâm ngay ngực, một dao khác đâm vào trong tim, lúc đưa đến bệnh viện, người đã tắt thở rồi...
Thẩm Mạn lại nhìn về phía Lâm Côn, cô không thể nào thừa nhận cái tên lông bông trước mắt này, trong mắt cô thì cái tên đàn ông lưu manh này bản lĩnh không bằng người đồng nghiệp hi sinh vì nhiệm vụ kia của cô, cho nên cô vẫn quyết đoán cầm điện thoại lên.
Đột nhiên Lâm Côn kiên định nhìn cô: “Yên Tâm đi, nếu tôi không nắm chắc, sao dám để con tôi phải mạo hiểm?”
Thẩm Mạn ngây người, cô nhìn Lâm Côn, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Côn, do dự vài giây sau, chậm rãi buông điện thoại xuống.
Phó Quốc Bân gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, bảo Phùng Giai Tuệ mang Tiểu Sở Lâm đang trong giờ học qua đây, nhóc con kia biết được cha mình đang ở trong văn phòng của hiệu trưởng, vui mừng đi theo giáo viên tới.
Sau khi cậu bé đi vào văn phòng, cực kỳ có lễ phép chào hỏi Phó Quốc Bân: “Chào hiệu trưởng ạ!”
Phó Quốc Bân cười nói: “Chào bạn nhỏ Lâm Lâm.”
Cậu bé hé miệng cười, rồi chạy ào ào đến chỗ Lâm Côn, vui vẻ gọi: “Cha!”
Lâm Côn sờ đầu cậu bé, nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô giáo Phùng, đã làm phiền cô rồi.”
Phùng Giai Tuệ cười nói: "Không có gì, chuyện nên làm thôi."
Đột nhiên Tiểu Sở Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Mạn đang đứng bên cạnh Lâm Côn, cắn ngón tay nói: “Oa, dì, là dì!”
Tuy ấn tượng về Lâm Côn không được tốt cho lắm, nhưng Thẩm Mạn vẫn cực kỳ thích cậu bé có dáng vẻ như một búp bê sứ tinh xảo trước mặt này, thấy Lâm Lâm vẫn còn nhớ rõ mình, lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Bạn nhỏ, con còn nhớ dì sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm hơi ngửa lên, nói: “Đương nhiên rồi, hôm trước dì là người đã chạy vào toilet nam ở Tân Thiên Địa, nhìn lén cha con đi vệ sinh, lại còn bắt được một chú người xấu.”
Cậu bé nói đúng lý hợp tình, lúc thốt ra những lời này, khiến cho bốn bề trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh, vẻ mặt Phó Quốc Bân và Phùng Giai Tuệ đều kinh ngạc, nhìn Thẩm Mạn, lại nhìn Lâm Côn, lại nhìn phía Thẩm Mạn...
Nụ cười trên mặt Lâm Côn cứng ngắc lại, trên trán chạy một giọt mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt của Thẩm Mạn trở nên xanh ngắt, khóe miệng tươi cười giật giật vài cái, nhìn cậu bé, thật hận không thể đem cậu bé chôn vào hố ngay lập tức, sau đó cũng đào một cái hố chôn mình luôn cho rồi...
Quá xấu hổ rồi!
Xấu hổ chết mất!
Sau khi hết xấu hổ, Lâm Côn nói qua mọi chuyện cho Tiểu Sở Lâm nghe, là muốn để cho Lâm Lâm có chuẩn bị tâm lý, đừng quá sợ hãi, sau khi Lâm Lâm nghe xong cái hiểu cái không nhìn anh, dù sao khả năng hiểu biết của trẻ con có hạn, nghe không hiểu cũng là bình thường, trong đầu Lâm Côn liền rất nhanh nghĩ ra, lại cười nói: “Lâm Lâm, con muốn làm một anh hùng siêu cấp không?”
Lâm Lâm lập tức nói: “Muốn ạ!”
Lâm Côn cười nói: “Được, vậy con nhớ kỹ, chút nữa cha cùng dì Thẩm dẫn con ra ngoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được sợ hãi, cha nhất định sẽ không để con bị thương.”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm gật đầu, nghi hoặc nói: “Cha, như vậy là có thể làm anh hùng siêu cấp rồi sao?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Con còn tưởng rằng có gì ghê gớm lắm cơ.” Tiểu Sở Lâm khinh thường nói: “Cái này có gì khó chứ!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được, đến lúc đó không được khóc nhè đó nha!”
Thật ra kế hoạch của Lâm Côn rất đơn giản, đầu tiên là dẫn Tiểu Sở Lâm và Thẩm Mạn cùng nhau đi từ trong nhà trẻ đi ra, sau đó cố ý thu hút mấy tên móc túi người Tây đang ở bên ngoài kia, rồi tùy theo tình hình mà hành động.
Đối với chuyện này Thẩm Mạn không có ý kiến, trừ cách đó ra cô cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, dứt khoát cứ nghe theo Lâm Côn một lần, đi theo sau hai cha con làm cô vừa yêu vừa hận này ra ngoài từ cổng lớn.
Lúc ra ngoài, ba người cố ý giả bộ một nhà ba người cực kỳ ấm áp, trên mặt luôn cười tươi, Tiểu Sở Lâm một tay nắm tay Thẩm Mạn, một tay kia nắm lấy tay Lâm Côn, nhìn qua giống như người một nhà vậy.
Ở đằng sau cây ngô đồng bên ngoài nhà trẻ, hai người đàn ông vẻ mặt bặm trợn thấp giọng nói: “A, hèn gì thằng kia giúp con đàn bà đó bắt anh em của chúng ta, hóa ra bọn chúng là người một nhà, bảo các anh em chuẩn bị.”
Một tên người Tây Vực lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị, xuất phát, theo sát chúng.”
Ba người lên chiếc QQ nhỏ màu hồng nhạt, Lâm Côn khởi động xe, chậm rãi chạy dọc theo quốc lộ, sau khi đi được một đoạn, cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, Thẩm Mạn lập tức có chút gấp gáp, liên tục nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu.
“Đừng nhìn, là một chiếc xe tải màu trắng, lúc dừng đèn đỏ, cô sẽ thấy được.” Lâm Côn đốt điếu thuốc, cười nói.
“Làm sao mà anh biết?” Thẩm Mạn hỏi.
Lâm Côn vươn hai đầu ngón tay ra chỉ chỉ vào hai mắt của mình, cười nói: “Khả năng nhìn tốt.”
“Dừng!” Thẩm Mạn khinh thường liếc mắt anh một cái, cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh đã đến cột đèn giao thông, chiếc QQ nhỏ chậm rãi dừng lại. Xuyên qua cửa kính xe Thẩm Mạn nhìn quanh bốn phía, có chiếc xe tải màu trắng nào đâu, lại ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ tính giờ ở trước, rất nhanh sắp thành đèn xanh, cô quay đầu cười lạnh một tiếng, chế nhạo Lâm Côn nói: “Xe đâu, bị anh ăn rồi?”
Lâm Côn cười cười không nói chuyện.
Dường như cùng lúc, Thẩm Mạn chỉ vừa mới nói xong, đột nhiên tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe tải màu trắng dừng ở bên cạnh.
Thẩm Mạn vội quay đầu nhìn lại, tài xế lái xe cũng đang nhìn về phía cô, là một tên người Tây - hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lưu manh, nhìn cô huýt sáo nói: “Người đẹp, cùng tụi anh đi hóng gió đi!”
“Người đẹp, đến đây đi, trên xe anh có nhiều đồ chơi tốt lắm, đảm bảo em sướng…” Cửa sau của xe tải mở ra, lại có hai tên đàn ông người Tây thò đầu ra ngoài, ở đằng kia bỉ ổi thét to nói.
Thẩm Mạn nhíu mày, không nhịn được đã muốn nổi giận, Lâm Côn vỗ vỗ tay trái của cô, ý bảo cô chuyện chính quan trọng hơn, lúc này cô mới cố gắng nhịn xuống, nếu không với tính tình nóng nảy của cô, hận không thể lập tức bắt ba tên người Tây bỉ ổi kia rồi đánh cho một trận.
Thấy Thẩm Mạn không nói lời nào, ba tên người Tây càng tiếp tục hung hăng hơn, xổ một đống tiếng Tây, lại còn nhìn Thẩm Mạn húyt sáo.
Lâm Côn ló đầu ra ngoài, trực tiếp mắng ba tên người Tây kia: “Xem lại đức hạnh chó má của tụi mày đi, lông gà ngắn mà cứ khoe dài, học theo người ta tán gái, về nhà ôm mẹ già của tụi mày chơi đi!”
Thẩm Mạn cực kỳ ngạc nhiên nhìn anh, vừa rồi người này còn vỗ tay mình không cho mình tức giận, mà bây giờ anh lại không kìm chế mà mắng mấy tên người Tây kia, rốt cuộc là người này đang làm gì đây?
Tiểu Sở Lâm ngồi ở trên ghế sau nghịch điện thoại, sau khi nghe được Lâm Côn mắng chửi người xong, cậu bé cũng sửng sốt không kém, nhưng ngay lập tức bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay quá… Cha mắng quá hay, mấy chú kia thật ghê tởm.”
Mấy gã người Tây trên xe tải bị mắng sửng sốt, lập tức lấy lại khí thế gương nanh vuốt tiếp, bọn họ vừa mới há miệng ra muốn kêu to ra tiếng, lúc này đèn đỏ đột nhiên đổi màu xanh, chiếc QQ nhỏ rú một tiếng chạy đi, động cơ của mấy chiếc xe trong nước phun ra khói đen độc quyền, tất cả đều phủ lên trên mặt của bọn hắn.
Lập tức ba tên người Tây kia bị sặc lớn tiếng ho khan, trong xe liền có người mắng: “Mẹ nó, mau đuổi theo!” Vì thế, xe tải cũng rú một tiếng, đuổi theo sau.
Lâm Côn không có ý cắt đuôi xe tải, cho nên không chạy nhanh, hơn nữa chiếc QQ nhỏ của anh cũng chạy không nhanh, lúc đi ngang qua một khu vực bỏ hoang nhỏ, đột nhiên anh đổi hướng, lái xe đi vào.
Khu vực không niêm phong, gạch đỏ lâu năm trong đó đa phần là từ những năm 80, ngày nay bất động sản phát triển nhanh như vậy, cũng gặp phải vận mệnh bị phá bỏ và dời đi nơi khác, các tòa nhà ở đây cũng không phải rất lớn, mà còn phải quẹo tới quẹo lui thường xuyên, rất dễ đi vào ngõ cụt.
Chiếc QQ nhỏ lượn lờ bên trong một lúc lâu, theo như mong muốn của Lâm Côn, rẽ vào một con hẻm cụt rất sâu, anh dừng xe lại, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng ra, sợ Tiểu Sở Lâm bị sặc nên không đốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thằng bé đáng ôm điện thoại chơi trò chơi, nhìn rất chăm chú, lại nhìn Thẩm Mạn ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, sắc mặt lúc này có hơi chút trắng bệch, là căng thẳng.
Khóe miệng Lâm Côn cười cười, nói với Thẩm Mạn: “Yên tâm đi, không sao đâu, lát nữa cô cứ ngồi ở trong xe bảo vệ Lâm Lâm thật tốt là được rồi, mấy tên người Tây cặn bã này cứ để tôi giải quyết.”
Thẩm Mạn nhíu mày lại, nhìn Lâm Côn nói: “Tôi là cảnh sát, không cần anh bảo vệ, anh ngồi ở trong xe đi!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được rồi, đồng chí cảnh hoa, cô cũng đừng có thể hiện, tôi là một gã thô kệch, nếu thật sự có bị thương cũng không sao, thân thể như hoa như ngọc này của cô, nếu lỡ bị thương ở chỗ nào, nhất là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này, để lại chút vết sẹo gì đó thì không hay rồi.”
"Anh…”
“Tôi là đàn ông, loại chuyện như này vẫn nên để tôi, nghe tôi đi, cứ ở yên trong xe với Lâm Lâm bảo vệ thằng bé cho tốt, xin nhờ cô.”
Lúc này Tiểu Sở Lâm chơi xong một trận, ngẩng đầu lên, tiếp lời nói: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ bảo vệ dì thật tốt!”
Lâm Côn cười sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Tốt lắm, anh hùng nhỏ của cha, con phải nghe lời dì nói, biết chưa?”
“Vâng ạ." Lâm lâm gật gật đầu.
Bên này hai cha con đang trò chuyện với nhau, phía sau chiếc xe tải màu trắng đã chậm rãi tới gần, lúc này Thẩm Mạn đột nhiên mở cửa xe, bước ra ngoài...
Nói đến bộ đội đặc chủng, trong đầu Thẩm Mạn tự nhiên hiện ra hình tượng chính trực, uy nghiêm, khí phách, nhưng nhìn người này, khóe môi luôn nhếch lên, vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt, cái bộ dạng lông bông như vậy không khác gì côn đồ ở đầu phố.
Anh thật sự xuất thân là bộ đội đặc chủng?
Thẩm Mạn nhíu đầu lông mày lại, trong lòng không nhịn được hoài nghi, lại nhìn Phó Quốc Bân bên cạnh, vẻ mặt không giống như đang nói dối.
Bộ đội đặc chủng dũng cảm, sức mạnh cường bạo, Thẩm Mạn đã từng chứng kiến, năm ngoài trong cục bọn họ có điều đến một vị đồng nghiệp mới, là bộ đội đặc chủng vừa mới xuất ngũ được điều sang, bản lĩnh của người đó rất là cao, bình thường mặc kệ chấp hành nhiệm vụ nào, luôn là đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước, tuyệt đối một tư thế thần cản giết thần phật chắn giết phật, mấy tên côn đồ hay tên móc túi gì gì đó trong khu vực, tất cả đều sợ hãi anh ta...
Nhưng cuối cùng…
Lúc đầu năm, lúc vị đồng nghiệp này tuần tra, gặp một tên trong băng nhóm móc túi người Tây đang gây án, ba người ngang nhiên ở trên đường mà ra tay cướp tiền của một ông già vừa bước ra từ trong ngân hàng, anh ta xông tới ngay lập tức, muốn khống chế ba tên móc túi người Tây kia, kết quả không đoán được còn có hai người đang ngầm theo dõi, đột nhiên hai người kia nhảy ra, thừa dịp bất ngờ mà đâm hai nhát dao trên người anh ta, một dao đâm ngay ngực, một dao khác đâm vào trong tim, lúc đưa đến bệnh viện, người đã tắt thở rồi...
Thẩm Mạn lại nhìn về phía Lâm Côn, cô không thể nào thừa nhận cái tên lông bông trước mắt này, trong mắt cô thì cái tên đàn ông lưu manh này bản lĩnh không bằng người đồng nghiệp hi sinh vì nhiệm vụ kia của cô, cho nên cô vẫn quyết đoán cầm điện thoại lên.
Đột nhiên Lâm Côn kiên định nhìn cô: “Yên Tâm đi, nếu tôi không nắm chắc, sao dám để con tôi phải mạo hiểm?”
Thẩm Mạn ngây người, cô nhìn Lâm Côn, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Côn, do dự vài giây sau, chậm rãi buông điện thoại xuống.
Phó Quốc Bân gọi điện thoại cho Phùng Giai Tuệ, bảo Phùng Giai Tuệ mang Tiểu Sở Lâm đang trong giờ học qua đây, nhóc con kia biết được cha mình đang ở trong văn phòng của hiệu trưởng, vui mừng đi theo giáo viên tới.
Sau khi cậu bé đi vào văn phòng, cực kỳ có lễ phép chào hỏi Phó Quốc Bân: “Chào hiệu trưởng ạ!”
Phó Quốc Bân cười nói: “Chào bạn nhỏ Lâm Lâm.”
Cậu bé hé miệng cười, rồi chạy ào ào đến chỗ Lâm Côn, vui vẻ gọi: “Cha!”
Lâm Côn sờ đầu cậu bé, nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô giáo Phùng, đã làm phiền cô rồi.”
Phùng Giai Tuệ cười nói: "Không có gì, chuyện nên làm thôi."
Đột nhiên Tiểu Sở Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Mạn đang đứng bên cạnh Lâm Côn, cắn ngón tay nói: “Oa, dì, là dì!”
Tuy ấn tượng về Lâm Côn không được tốt cho lắm, nhưng Thẩm Mạn vẫn cực kỳ thích cậu bé có dáng vẻ như một búp bê sứ tinh xảo trước mặt này, thấy Lâm Lâm vẫn còn nhớ rõ mình, lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Bạn nhỏ, con còn nhớ dì sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm hơi ngửa lên, nói: “Đương nhiên rồi, hôm trước dì là người đã chạy vào toilet nam ở Tân Thiên Địa, nhìn lén cha con đi vệ sinh, lại còn bắt được một chú người xấu.”
Cậu bé nói đúng lý hợp tình, lúc thốt ra những lời này, khiến cho bốn bề trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh, vẻ mặt Phó Quốc Bân và Phùng Giai Tuệ đều kinh ngạc, nhìn Thẩm Mạn, lại nhìn Lâm Côn, lại nhìn phía Thẩm Mạn...
Nụ cười trên mặt Lâm Côn cứng ngắc lại, trên trán chạy một giọt mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt của Thẩm Mạn trở nên xanh ngắt, khóe miệng tươi cười giật giật vài cái, nhìn cậu bé, thật hận không thể đem cậu bé chôn vào hố ngay lập tức, sau đó cũng đào một cái hố chôn mình luôn cho rồi...
Quá xấu hổ rồi!
Xấu hổ chết mất!
Sau khi hết xấu hổ, Lâm Côn nói qua mọi chuyện cho Tiểu Sở Lâm nghe, là muốn để cho Lâm Lâm có chuẩn bị tâm lý, đừng quá sợ hãi, sau khi Lâm Lâm nghe xong cái hiểu cái không nhìn anh, dù sao khả năng hiểu biết của trẻ con có hạn, nghe không hiểu cũng là bình thường, trong đầu Lâm Côn liền rất nhanh nghĩ ra, lại cười nói: “Lâm Lâm, con muốn làm một anh hùng siêu cấp không?”
Lâm Lâm lập tức nói: “Muốn ạ!”
Lâm Côn cười nói: “Được, vậy con nhớ kỹ, chút nữa cha cùng dì Thẩm dẫn con ra ngoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được sợ hãi, cha nhất định sẽ không để con bị thương.”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm gật đầu, nghi hoặc nói: “Cha, như vậy là có thể làm anh hùng siêu cấp rồi sao?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Con còn tưởng rằng có gì ghê gớm lắm cơ.” Tiểu Sở Lâm khinh thường nói: “Cái này có gì khó chứ!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được, đến lúc đó không được khóc nhè đó nha!”
Thật ra kế hoạch của Lâm Côn rất đơn giản, đầu tiên là dẫn Tiểu Sở Lâm và Thẩm Mạn cùng nhau đi từ trong nhà trẻ đi ra, sau đó cố ý thu hút mấy tên móc túi người Tây đang ở bên ngoài kia, rồi tùy theo tình hình mà hành động.
Đối với chuyện này Thẩm Mạn không có ý kiến, trừ cách đó ra cô cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, dứt khoát cứ nghe theo Lâm Côn một lần, đi theo sau hai cha con làm cô vừa yêu vừa hận này ra ngoài từ cổng lớn.
Lúc ra ngoài, ba người cố ý giả bộ một nhà ba người cực kỳ ấm áp, trên mặt luôn cười tươi, Tiểu Sở Lâm một tay nắm tay Thẩm Mạn, một tay kia nắm lấy tay Lâm Côn, nhìn qua giống như người một nhà vậy.
Ở đằng sau cây ngô đồng bên ngoài nhà trẻ, hai người đàn ông vẻ mặt bặm trợn thấp giọng nói: “A, hèn gì thằng kia giúp con đàn bà đó bắt anh em của chúng ta, hóa ra bọn chúng là người một nhà, bảo các anh em chuẩn bị.”
Một tên người Tây Vực lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị, xuất phát, theo sát chúng.”
Ba người lên chiếc QQ nhỏ màu hồng nhạt, Lâm Côn khởi động xe, chậm rãi chạy dọc theo quốc lộ, sau khi đi được một đoạn, cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, Thẩm Mạn lập tức có chút gấp gáp, liên tục nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu.
“Đừng nhìn, là một chiếc xe tải màu trắng, lúc dừng đèn đỏ, cô sẽ thấy được.” Lâm Côn đốt điếu thuốc, cười nói.
“Làm sao mà anh biết?” Thẩm Mạn hỏi.
Lâm Côn vươn hai đầu ngón tay ra chỉ chỉ vào hai mắt của mình, cười nói: “Khả năng nhìn tốt.”
“Dừng!” Thẩm Mạn khinh thường liếc mắt anh một cái, cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh đã đến cột đèn giao thông, chiếc QQ nhỏ chậm rãi dừng lại. Xuyên qua cửa kính xe Thẩm Mạn nhìn quanh bốn phía, có chiếc xe tải màu trắng nào đâu, lại ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ tính giờ ở trước, rất nhanh sắp thành đèn xanh, cô quay đầu cười lạnh một tiếng, chế nhạo Lâm Côn nói: “Xe đâu, bị anh ăn rồi?”
Lâm Côn cười cười không nói chuyện.
Dường như cùng lúc, Thẩm Mạn chỉ vừa mới nói xong, đột nhiên tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe tải màu trắng dừng ở bên cạnh.
Thẩm Mạn vội quay đầu nhìn lại, tài xế lái xe cũng đang nhìn về phía cô, là một tên người Tây - hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lưu manh, nhìn cô huýt sáo nói: “Người đẹp, cùng tụi anh đi hóng gió đi!”
“Người đẹp, đến đây đi, trên xe anh có nhiều đồ chơi tốt lắm, đảm bảo em sướng…” Cửa sau của xe tải mở ra, lại có hai tên đàn ông người Tây thò đầu ra ngoài, ở đằng kia bỉ ổi thét to nói.
Thẩm Mạn nhíu mày, không nhịn được đã muốn nổi giận, Lâm Côn vỗ vỗ tay trái của cô, ý bảo cô chuyện chính quan trọng hơn, lúc này cô mới cố gắng nhịn xuống, nếu không với tính tình nóng nảy của cô, hận không thể lập tức bắt ba tên người Tây bỉ ổi kia rồi đánh cho một trận.
Thấy Thẩm Mạn không nói lời nào, ba tên người Tây càng tiếp tục hung hăng hơn, xổ một đống tiếng Tây, lại còn nhìn Thẩm Mạn húyt sáo.
Lâm Côn ló đầu ra ngoài, trực tiếp mắng ba tên người Tây kia: “Xem lại đức hạnh chó má của tụi mày đi, lông gà ngắn mà cứ khoe dài, học theo người ta tán gái, về nhà ôm mẹ già của tụi mày chơi đi!”
Thẩm Mạn cực kỳ ngạc nhiên nhìn anh, vừa rồi người này còn vỗ tay mình không cho mình tức giận, mà bây giờ anh lại không kìm chế mà mắng mấy tên người Tây kia, rốt cuộc là người này đang làm gì đây?
Tiểu Sở Lâm ngồi ở trên ghế sau nghịch điện thoại, sau khi nghe được Lâm Côn mắng chửi người xong, cậu bé cũng sửng sốt không kém, nhưng ngay lập tức bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay quá… Cha mắng quá hay, mấy chú kia thật ghê tởm.”
Mấy gã người Tây trên xe tải bị mắng sửng sốt, lập tức lấy lại khí thế gương nanh vuốt tiếp, bọn họ vừa mới há miệng ra muốn kêu to ra tiếng, lúc này đèn đỏ đột nhiên đổi màu xanh, chiếc QQ nhỏ rú một tiếng chạy đi, động cơ của mấy chiếc xe trong nước phun ra khói đen độc quyền, tất cả đều phủ lên trên mặt của bọn hắn.
Lập tức ba tên người Tây kia bị sặc lớn tiếng ho khan, trong xe liền có người mắng: “Mẹ nó, mau đuổi theo!” Vì thế, xe tải cũng rú một tiếng, đuổi theo sau.
Lâm Côn không có ý cắt đuôi xe tải, cho nên không chạy nhanh, hơn nữa chiếc QQ nhỏ của anh cũng chạy không nhanh, lúc đi ngang qua một khu vực bỏ hoang nhỏ, đột nhiên anh đổi hướng, lái xe đi vào.
Khu vực không niêm phong, gạch đỏ lâu năm trong đó đa phần là từ những năm 80, ngày nay bất động sản phát triển nhanh như vậy, cũng gặp phải vận mệnh bị phá bỏ và dời đi nơi khác, các tòa nhà ở đây cũng không phải rất lớn, mà còn phải quẹo tới quẹo lui thường xuyên, rất dễ đi vào ngõ cụt.
Chiếc QQ nhỏ lượn lờ bên trong một lúc lâu, theo như mong muốn của Lâm Côn, rẽ vào một con hẻm cụt rất sâu, anh dừng xe lại, lấy điếu thuốc ngậm trong miệng ra, sợ Tiểu Sở Lâm bị sặc nên không đốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thằng bé đáng ôm điện thoại chơi trò chơi, nhìn rất chăm chú, lại nhìn Thẩm Mạn ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, sắc mặt lúc này có hơi chút trắng bệch, là căng thẳng.
Khóe miệng Lâm Côn cười cười, nói với Thẩm Mạn: “Yên tâm đi, không sao đâu, lát nữa cô cứ ngồi ở trong xe bảo vệ Lâm Lâm thật tốt là được rồi, mấy tên người Tây cặn bã này cứ để tôi giải quyết.”
Thẩm Mạn nhíu mày lại, nhìn Lâm Côn nói: “Tôi là cảnh sát, không cần anh bảo vệ, anh ngồi ở trong xe đi!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được rồi, đồng chí cảnh hoa, cô cũng đừng có thể hiện, tôi là một gã thô kệch, nếu thật sự có bị thương cũng không sao, thân thể như hoa như ngọc này của cô, nếu lỡ bị thương ở chỗ nào, nhất là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này, để lại chút vết sẹo gì đó thì không hay rồi.”
"Anh…”
“Tôi là đàn ông, loại chuyện như này vẫn nên để tôi, nghe tôi đi, cứ ở yên trong xe với Lâm Lâm bảo vệ thằng bé cho tốt, xin nhờ cô.”
Lúc này Tiểu Sở Lâm chơi xong một trận, ngẩng đầu lên, tiếp lời nói: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ bảo vệ dì thật tốt!”
Lâm Côn cười sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Tốt lắm, anh hùng nhỏ của cha, con phải nghe lời dì nói, biết chưa?”
“Vâng ạ." Lâm lâm gật gật đầu.
Bên này hai cha con đang trò chuyện với nhau, phía sau chiếc xe tải màu trắng đã chậm rãi tới gần, lúc này Thẩm Mạn đột nhiên mở cửa xe, bước ra ngoài...