Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Có câu nói, anh em đồng lòng, có lợi đồng tâm!
Lang đoàn không phải là lính đánh thuê đỉnh cấp, trước đây ở trong quân đội cũng không phải đặc chủng đỉnh cấp, nhưng một khi liên thủ với nhau, bọn họ có thể phát huy sở trường và gia tăng thực lực rất lớn.
Bọn họ đều có thân thủ khá, thực lực cũng không tầm thường, bao gồm Lang lão nhị bị cắt đứt cổ họng nằm trên mặt đất, nếu không phải anh ta sơ suất khinh địch, từ đó bị Lâm Côn bắt được thời cơ chém giết, nếu anh ta không xem thường, anh ta có khả năng ngăn cản Lâm Côn vài chiêu, đặc biệt trong cơ thể Lâm Côn vẫn còn sót lại thuốc mê.
Lâm Côn không dám khinh địch, anh cảm nhận rất rõ ràng, thuốc mê còn sót lại trong người đang phát tác, thuốc mê không ngừng ăn mòn sức lực của anh, hiện tại anh cần phải nắm chắc từng phần sức lực, thân thể anh càng ngày càng yếu, anh cầm Quỷ Súc trong tay nhưng lại âm thầm cắn chặt hàm răng, thân thể lùi về sau một bước.
Năm người hình thành thế bao vây và tấn công Lâm Côn, mỗi thanh đao trong tay bọn họ vung vẩy giống như tia sáng lướt qua không khí, từng luồng sát khí mạnh mẽ tuôn trào, Lâm Côn híp mắt lại, đột nhiên thân thể xông thẳng về phía trước, giống như mũi tên rời khỏi dây cung
Vèo...
Gần như chỉ nghe thấy tiếng gió sinh ra, tốc độ của Lâm Côn rất nhanh, trong không khí xuất hiện ảo ảnh, anh đã đi thẳng tới trước mặt Lang lão tam. Quỷ Súc trong tay phát ra ánh sáng đỏ trong không khí, cũng lướt qua một đường vòng cung cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện trước mặt Lang lão tam. Ánh sáng màu đỏ này va chạm với thanh đao chói mắt trong tay Lang lão tam, ngay sau đó là âm thanh va chạm mạnh vang lên. Thanh đao trong tay Lang lão tam rất cứng rắn, sau khi vũ khí hai bên vừa va chạm với nhau, khảm đao vốn cực kỳ cứng rắn, đối diện với Quỷ Súc, khảm đao bị chém đứt rất dễ dàng, nửa đoạn đao bay ra ngoài, trong tay Lang lão tam chỉ còn lại nửa thanh đao, lưỡi đao bị chém đứt cũng bay xa hơn năm mét.
Lang lão tam lui về phía sau một bước, thân thể anh ta hơi cứng ngắc, cổ tay rách nát tả tơi, từng giọt máu tươi chảy ra ngoài, gương mặt anh ta cảm thấy kỳ quái, anh ta cũng kinh hãi khó nói thành lời, đau đớn, mà Lâm Côn bên kia vẫn duy trì khí thế hung thần ác sát của mình như trước.
Vào thời khắc sống chết, bốn người còn lại không quan tâm tới tình huống của Lang lão tam, bọn họ vung khảm đao chém về phía Lâm Côn, lúc này là trước sau cùng công kích, Lâm Côn gần như không có đường trốn, bốn khảm đao lớn sinh ra ánh sáng, dùng tốc độ nhanh như tia chớp chém vào người Lâm Côn. Mắt thấy Lâm Côn sắp bị chém giết, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên bàn chân của Lâm Côn phát lực và nhảy lên thật cao.
Không ai ngờ Lâm Côn lại đột nhiên nhảy cao như vậy, bốn người kia kinh hãi, bọn họ ngửa đầu lên nhìn, Lâm Côn xoay người trong lúc nhảy, sau đó nhanh chóng rơi xuống đất, hơn nữa phương hướng đúng vào vị trí Lang lão lục, chỉ thấy Quỷ Súc trong tay Lâm Côn xoay tròn, Quỷ Súc sắc bén đâm tới dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng phản chiếu không khác gì sao trời trong bầu trời đêm.
Hai đầu gối của Lâm Côn đụng mạnh vào vai Lang lão lục, lại nghe tiếng răng rắc sinh ra, đó là tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, Lang lão lục lập tức kêu la thảm thiết, khảm đao trong tay anh ta rơi xuống đất, ba người còn lại cũng khôi phục tinh thần, bọn họ muốn xông lên cứu lão lục, còn không chờ bọn họ ra tay, Quỷ Súc trong tay Lâm Côn đã đâm xuống, đâm thẳng vào đỉnh đầu Lang lão lục...
Phập, dường như Quỷ Súc đang đâm vào đậu hũ, gương mặt Lang lão lục thay đổi đầy dữ tợn, sắc mặt tối sầm như tro tàn, đôi mắt trợn trắng, mới vừa rồi thân thể còn sức sống và tràn ngập sát ý, hiện tại đã biến thành xác chết ngã xuống đất.
Lâm Côn nhảy ra khỏi vai Lang lão lục, anh cầm ngược Quỷ Súc, ngay sau đó lại lao tới gần Lang lão thất, từng đợt sát khí như cơn gió lạnh lướt qua, phản ứng của Lang lão thất rất nhanh, anh ta vung khảm đao ngăn cản. Kết quả lại nghe tiếng cắt đứt sinh ra, Quỷ Súc dễ dàng chặt đứt khảm đao, khảm đao của anh ta giống hệt khảm đao trong tay Lang lão tam, tất cả đều bị chặt đứt làm hai nửa.
Binh khí cổ xưa rất sắc bén, bình thường có thể chém sắt như chém bùn, Quỷ Súc ba cạnh trong tay chỉ huy Lâm cũng giống như vậy, cho dù chém người hay chém vũ khí, tất cả đều giống nhau.
Thanh đao bị cắt đứt, tay Lang lão thất cũng bị chém đứt, cổ tay của anh ta chảy máu, có câu tay đứt tim đau, Lang lão thất kêu la vô cùng đau đớn, hơn nữa còn lui về phía sau năm bước.
Lâm Côn cầm Quỷ Súc lao lên phía trước, lại đâm mạnh vào trái tim Lang lão thất, anh chỉ cần đi hai ba bước là có thể tới gần Lang lão thất, mắt thấy Quỷ Súc sắp đâm vào ngực Lang lão thất, đột nhiên có tiếng súng vang lên trong không khí, tiếng súng rất lớn, cũng dọa chim thú xung quanh chạy tán loạn.
Lang đại tức giận quát lớn: “Không muốn đàn bà của mày chết, mày lập tức dừng tay lại cho tao!”
Lâm Côn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lang lão đại, chỉ thấy Lang lão đại đã điên cuồng, vẻ mặt anh ta đầy hung ác. Cũng không thể trách Lang lão đại có vẻ mặt như vậy, ba người anh em của Lang lão đại đã bị giải quyết, đổi lại thành ai cũng không có tâm tình tốt được, không nổi giận đã tốt lắm rồi.
“Mày... Mày mày mày...” Lang lão đại cầm súng chỉ vào gáy của Sở Tĩnh Dao, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại lần nữa: “Không muốn đàn bà của mày chết, mày nên ngoan ngoãn cho tao, mày dám động một chút, ông đây ngay lập tức khiến cho đầu người phụ nữ của mày nở hoa!” Anh ta nói xong lại quát ba người còn lại: “Bọn mày đang làm cái gì đó, nhanh cầm đao chém chết thằng này, báo thù thay lão nhị, lão tam, lão lục!”
Lang lão thất tức giận không nhỏ, không phải anh ta có tình cảm sâu đậm với ba người đã chết nhưng anh ta bị Lâm Côn đánh trọng thương, còn suýt mất đi tính mạng, anh ta cầm nửa thanh đao trong tay chém Lâm Côn.
Ánh mắt Lâm Côn lạnh như băng, hơn nữa còn hung ác khó nói thành lời, Lâm Côn nhìn chằm chằm vào Lang lão đại, anh hoàn toàn không nhúc nhích, bởi vì anh sợ Lang lão đại sẽ bóp cò, một khi súng nổ, đầu của Sở Tĩnh Dao nhất định sẽ bị bắn nát, sẽ chết rất thảm thương...
Nếu như lựa chọn giữa mình và Sở Tĩnh Dao có một người sống sót thì Lâm Côn nhất định sẽ chọn để cho Sở Tĩnh Dao sống sót, nguyên nhân là gì thì anh không nói rõ, hoặc xuất phát từ trách nhiệm, hoặc xuất phát từ yêu thích người phụ nữ này, hoặc là...
Xoẹt, nửa thanh dao gãy sắc bén cắt qua da thịt, máu tươi bắn tung tóe, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Gương mặt Lâm Côn vặn vẹo, anh cắn chặt răng, ánh mắt rất kiên định nhìn Lang lão đại!
Xoẹt, lại có âm thanh cắt qua da thịt sinh ra, vừa rồi là trước ngực, lần này là sau lưng, vết đao cắt qua lưng, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.
Thân thể Lâm Côn run rẩy, anh vẫn cắn chặt hàm răng, đồng thời ánh mắt càng kiên định hơn trước!
“Không cần!” Sở Tĩnh Dao đau lòng hô to một tiếng, lo lắng nói: “Lâm Côn, anh không nên quan tâm tới em, không nên quan tâm tới em!”
Lâm Côn không lên tiếng, cũng không có nhìn cô, lúc này anh lại bị chém vào lưng, thêm một vết thương máu chảy dầm dề, thân thể anh lảo đảo, suýt nữa anh đã ngã xuống, Sở Tĩnh Dao đã khóc không thành tiếng, lập tức kêu lớn: “Lâm Côn, đừng có ngu như vậy, không nên quan tâm tới em...”
Lang lão đại cười càn rỡ, lại châm chọc Lâm Côn: “Mày là vua sói Mạc Bắc thì thế nào, ngày hôm nay cũng phải chết trong tay tao, Lang lão đại tao mới thật sự là sói, mày là vua sói không bằng cả chó!”
Lang lão đại nói xong, ba tên còn lại đều cười to, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
Đột nhiên Sở Tĩnh Dao dừng khóc, cô cắn chặt bờ môi, đột nhiên chân phải đạp mạnh về phía sau, nhân lúc Lang lão đại thả lỏng cảnh giác sinh ra sơ hở, trực tiếp đá vào đũng quần của anh ta, Sở Tĩnh Dao trước đây có học qua một khóa phòng sàm sỡ, chiêu đạp về phía sau này rất thuần thục, sau khi luyện tập cũng có lực sát thương cực lớn.
Tâm trí của Lang lão đại đang tập trung vào việc giễu cợt Lâm Côn, lúc này là thời khắc anh ta vui vẻ nhất nên thần kinh cảnh giác cũng thả lỏng, khi đũng quần truyền ra cảm giác đau đớn, anh ta còn chưa có kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì. Anh ta không ngờ rằng, một người phụ nữ yếu đuối bị mình bắt giữ còn dám dùng chiêu thức phòng sàm sỡ tấn công mình, hơn nữa một chiêu này có lực sát thương cực mạnh, trực tiếp đạp vỡ trứng của anh ta.
Lang lão đại hét lên thảm thiết, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, từ trắng đổi sang xanh, lại biến thành màu đen...
Ba người đang vây quanh Lâm Côn đều kinh ngạc nhìn về phía lão đại, Lâm Côn nhân cơ hội này, anh vung tay trái một cái, Quỷ Súc biến mất, đổi lại thành khẩu súng Desert Eagle, anh gần như không cần phải ngắm, cánh tay nâng lên, tiếng súng đã nổ vang, Lang lão đại đang đau đớn ôm đũng quần của mình, trên trán anh ta xuất hiện một lỗ máu, thân thể anh ta cứng ngắt ngay lập tức, đôi mắt cũng dần mất đi ánh sáng.
Chỉ một giây mà thôi, Lâm Côn có thể thấy rõ vẻ mặt ba người kia biến hóa, ba người này từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, Sở Tĩnh Dao cắn răng, dáng dấp thấy chết không sờn; ánh mắt Lâm Côn bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, lại giống như nước hồ thu, sát khí lạnh lẽo như đông cứng linh hồn của mọi người xung quanh.
Vèo...
Chỉ trong giây tiếp theo, thân thể Lang lão đại ngã xuống đất, ba người kia hô to: “Lão đại!” Tuy Lang đoàn của bọn họ không hòa thuận với nhau, cũng không ai phục ai, nhưng bọn họ đều bội phục lão đại, lúc này trơ mắt nhìn lão đại của bọn họ trúng đạn ngã xuống, trong lòng của bọn họ đau đớn nói không ra lời!
Cố chống lại thuốc mê đang gặm nhấm thân thể của mình, Lâm Côn không dám buông tha bất cứ cơ hội nào, nhân lúc ba kẻ thù còn chưa khôi phục tinh thần, anh nâng khẩu Desert Eagle lên bắn ba viên, đầu của ba người còn lại nở hoa, trong nháy mắt viên đạn đã xuyên qua đầu đối phương, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh mặt trời.
Thân thể Lâm Côn cũng không còn sức lực, trực tiếp quỳ trên mặt đất, máu trên người không ngừng chảy ra, khóe miệng còn có tơ máu, Sở Tĩnh Dao lập tức liều mạng chạy tới, hô to: “Lâm Côn... Lâm Côn, anh không sao chứ?”
Lâm Côn ngẩng đầu cười một cái, nói: “Không có việc gì, anh đã trải qua chiến trường thử thách, chút vết thương này không tính là gì, cũng không khác gì gãi ngứa.” Nói xong, đột nhiên anh ho rất dữ dội.
“Anh đừng nói nữa, để em băng bó vết thương cho anh!” Sở Tĩnh Dao xé quần áo trên người xuống, muốn băng bó cho Lâm Côn.
Lâm Côn mỉm cười ấm áp, dù anh nói không sao, thật ra anh đã bị thương rất nghiêm trọng, vết thương trên người rất nghiêm trọng, nhưng chỉ dựa vào vết thương như vậy cũng khó làm anh kiệt sức, chủ yếu là thuốc mê còn sót lại trong người phát huy tác dụng, uy lực của thuốc mê thật sự rất mạnh.
Nếu như không gặp bất cứ nguy hiểm gì, Lâm Côn hoàn toàn có thể thông qua hít thở điều trị, từ đó ép thuốc ra khỏi người, nhưng liên tục trải qua chém giết, thuốc mê đã hòa vào trong máu
Đột nhiên xung quanh sinh ra âm thanh huyên náo, kèm theo đó là gió lạnh thổi qua, Lâm Côn nhíu mày, nâng tay đẩy vai Sở Tĩnh Dao, nói: “Bà xã, em đi đi...”
Lang đoàn không phải là lính đánh thuê đỉnh cấp, trước đây ở trong quân đội cũng không phải đặc chủng đỉnh cấp, nhưng một khi liên thủ với nhau, bọn họ có thể phát huy sở trường và gia tăng thực lực rất lớn.
Bọn họ đều có thân thủ khá, thực lực cũng không tầm thường, bao gồm Lang lão nhị bị cắt đứt cổ họng nằm trên mặt đất, nếu không phải anh ta sơ suất khinh địch, từ đó bị Lâm Côn bắt được thời cơ chém giết, nếu anh ta không xem thường, anh ta có khả năng ngăn cản Lâm Côn vài chiêu, đặc biệt trong cơ thể Lâm Côn vẫn còn sót lại thuốc mê.
Lâm Côn không dám khinh địch, anh cảm nhận rất rõ ràng, thuốc mê còn sót lại trong người đang phát tác, thuốc mê không ngừng ăn mòn sức lực của anh, hiện tại anh cần phải nắm chắc từng phần sức lực, thân thể anh càng ngày càng yếu, anh cầm Quỷ Súc trong tay nhưng lại âm thầm cắn chặt hàm răng, thân thể lùi về sau một bước.
Năm người hình thành thế bao vây và tấn công Lâm Côn, mỗi thanh đao trong tay bọn họ vung vẩy giống như tia sáng lướt qua không khí, từng luồng sát khí mạnh mẽ tuôn trào, Lâm Côn híp mắt lại, đột nhiên thân thể xông thẳng về phía trước, giống như mũi tên rời khỏi dây cung
Vèo...
Gần như chỉ nghe thấy tiếng gió sinh ra, tốc độ của Lâm Côn rất nhanh, trong không khí xuất hiện ảo ảnh, anh đã đi thẳng tới trước mặt Lang lão tam. Quỷ Súc trong tay phát ra ánh sáng đỏ trong không khí, cũng lướt qua một đường vòng cung cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện trước mặt Lang lão tam. Ánh sáng màu đỏ này va chạm với thanh đao chói mắt trong tay Lang lão tam, ngay sau đó là âm thanh va chạm mạnh vang lên. Thanh đao trong tay Lang lão tam rất cứng rắn, sau khi vũ khí hai bên vừa va chạm với nhau, khảm đao vốn cực kỳ cứng rắn, đối diện với Quỷ Súc, khảm đao bị chém đứt rất dễ dàng, nửa đoạn đao bay ra ngoài, trong tay Lang lão tam chỉ còn lại nửa thanh đao, lưỡi đao bị chém đứt cũng bay xa hơn năm mét.
Lang lão tam lui về phía sau một bước, thân thể anh ta hơi cứng ngắc, cổ tay rách nát tả tơi, từng giọt máu tươi chảy ra ngoài, gương mặt anh ta cảm thấy kỳ quái, anh ta cũng kinh hãi khó nói thành lời, đau đớn, mà Lâm Côn bên kia vẫn duy trì khí thế hung thần ác sát của mình như trước.
Vào thời khắc sống chết, bốn người còn lại không quan tâm tới tình huống của Lang lão tam, bọn họ vung khảm đao chém về phía Lâm Côn, lúc này là trước sau cùng công kích, Lâm Côn gần như không có đường trốn, bốn khảm đao lớn sinh ra ánh sáng, dùng tốc độ nhanh như tia chớp chém vào người Lâm Côn. Mắt thấy Lâm Côn sắp bị chém giết, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên bàn chân của Lâm Côn phát lực và nhảy lên thật cao.
Không ai ngờ Lâm Côn lại đột nhiên nhảy cao như vậy, bốn người kia kinh hãi, bọn họ ngửa đầu lên nhìn, Lâm Côn xoay người trong lúc nhảy, sau đó nhanh chóng rơi xuống đất, hơn nữa phương hướng đúng vào vị trí Lang lão lục, chỉ thấy Quỷ Súc trong tay Lâm Côn xoay tròn, Quỷ Súc sắc bén đâm tới dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng phản chiếu không khác gì sao trời trong bầu trời đêm.
Hai đầu gối của Lâm Côn đụng mạnh vào vai Lang lão lục, lại nghe tiếng răng rắc sinh ra, đó là tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, Lang lão lục lập tức kêu la thảm thiết, khảm đao trong tay anh ta rơi xuống đất, ba người còn lại cũng khôi phục tinh thần, bọn họ muốn xông lên cứu lão lục, còn không chờ bọn họ ra tay, Quỷ Súc trong tay Lâm Côn đã đâm xuống, đâm thẳng vào đỉnh đầu Lang lão lục...
Phập, dường như Quỷ Súc đang đâm vào đậu hũ, gương mặt Lang lão lục thay đổi đầy dữ tợn, sắc mặt tối sầm như tro tàn, đôi mắt trợn trắng, mới vừa rồi thân thể còn sức sống và tràn ngập sát ý, hiện tại đã biến thành xác chết ngã xuống đất.
Lâm Côn nhảy ra khỏi vai Lang lão lục, anh cầm ngược Quỷ Súc, ngay sau đó lại lao tới gần Lang lão thất, từng đợt sát khí như cơn gió lạnh lướt qua, phản ứng của Lang lão thất rất nhanh, anh ta vung khảm đao ngăn cản. Kết quả lại nghe tiếng cắt đứt sinh ra, Quỷ Súc dễ dàng chặt đứt khảm đao, khảm đao của anh ta giống hệt khảm đao trong tay Lang lão tam, tất cả đều bị chặt đứt làm hai nửa.
Binh khí cổ xưa rất sắc bén, bình thường có thể chém sắt như chém bùn, Quỷ Súc ba cạnh trong tay chỉ huy Lâm cũng giống như vậy, cho dù chém người hay chém vũ khí, tất cả đều giống nhau.
Thanh đao bị cắt đứt, tay Lang lão thất cũng bị chém đứt, cổ tay của anh ta chảy máu, có câu tay đứt tim đau, Lang lão thất kêu la vô cùng đau đớn, hơn nữa còn lui về phía sau năm bước.
Lâm Côn cầm Quỷ Súc lao lên phía trước, lại đâm mạnh vào trái tim Lang lão thất, anh chỉ cần đi hai ba bước là có thể tới gần Lang lão thất, mắt thấy Quỷ Súc sắp đâm vào ngực Lang lão thất, đột nhiên có tiếng súng vang lên trong không khí, tiếng súng rất lớn, cũng dọa chim thú xung quanh chạy tán loạn.
Lang đại tức giận quát lớn: “Không muốn đàn bà của mày chết, mày lập tức dừng tay lại cho tao!”
Lâm Côn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lang lão đại, chỉ thấy Lang lão đại đã điên cuồng, vẻ mặt anh ta đầy hung ác. Cũng không thể trách Lang lão đại có vẻ mặt như vậy, ba người anh em của Lang lão đại đã bị giải quyết, đổi lại thành ai cũng không có tâm tình tốt được, không nổi giận đã tốt lắm rồi.
“Mày... Mày mày mày...” Lang lão đại cầm súng chỉ vào gáy của Sở Tĩnh Dao, nghiến răng nghiến lợi nhắc lại lần nữa: “Không muốn đàn bà của mày chết, mày nên ngoan ngoãn cho tao, mày dám động một chút, ông đây ngay lập tức khiến cho đầu người phụ nữ của mày nở hoa!” Anh ta nói xong lại quát ba người còn lại: “Bọn mày đang làm cái gì đó, nhanh cầm đao chém chết thằng này, báo thù thay lão nhị, lão tam, lão lục!”
Lang lão thất tức giận không nhỏ, không phải anh ta có tình cảm sâu đậm với ba người đã chết nhưng anh ta bị Lâm Côn đánh trọng thương, còn suýt mất đi tính mạng, anh ta cầm nửa thanh đao trong tay chém Lâm Côn.
Ánh mắt Lâm Côn lạnh như băng, hơn nữa còn hung ác khó nói thành lời, Lâm Côn nhìn chằm chằm vào Lang lão đại, anh hoàn toàn không nhúc nhích, bởi vì anh sợ Lang lão đại sẽ bóp cò, một khi súng nổ, đầu của Sở Tĩnh Dao nhất định sẽ bị bắn nát, sẽ chết rất thảm thương...
Nếu như lựa chọn giữa mình và Sở Tĩnh Dao có một người sống sót thì Lâm Côn nhất định sẽ chọn để cho Sở Tĩnh Dao sống sót, nguyên nhân là gì thì anh không nói rõ, hoặc xuất phát từ trách nhiệm, hoặc xuất phát từ yêu thích người phụ nữ này, hoặc là...
Xoẹt, nửa thanh dao gãy sắc bén cắt qua da thịt, máu tươi bắn tung tóe, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Gương mặt Lâm Côn vặn vẹo, anh cắn chặt răng, ánh mắt rất kiên định nhìn Lang lão đại!
Xoẹt, lại có âm thanh cắt qua da thịt sinh ra, vừa rồi là trước ngực, lần này là sau lưng, vết đao cắt qua lưng, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.
Thân thể Lâm Côn run rẩy, anh vẫn cắn chặt hàm răng, đồng thời ánh mắt càng kiên định hơn trước!
“Không cần!” Sở Tĩnh Dao đau lòng hô to một tiếng, lo lắng nói: “Lâm Côn, anh không nên quan tâm tới em, không nên quan tâm tới em!”
Lâm Côn không lên tiếng, cũng không có nhìn cô, lúc này anh lại bị chém vào lưng, thêm một vết thương máu chảy dầm dề, thân thể anh lảo đảo, suýt nữa anh đã ngã xuống, Sở Tĩnh Dao đã khóc không thành tiếng, lập tức kêu lớn: “Lâm Côn, đừng có ngu như vậy, không nên quan tâm tới em...”
Lang lão đại cười càn rỡ, lại châm chọc Lâm Côn: “Mày là vua sói Mạc Bắc thì thế nào, ngày hôm nay cũng phải chết trong tay tao, Lang lão đại tao mới thật sự là sói, mày là vua sói không bằng cả chó!”
Lang lão đại nói xong, ba tên còn lại đều cười to, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
Đột nhiên Sở Tĩnh Dao dừng khóc, cô cắn chặt bờ môi, đột nhiên chân phải đạp mạnh về phía sau, nhân lúc Lang lão đại thả lỏng cảnh giác sinh ra sơ hở, trực tiếp đá vào đũng quần của anh ta, Sở Tĩnh Dao trước đây có học qua một khóa phòng sàm sỡ, chiêu đạp về phía sau này rất thuần thục, sau khi luyện tập cũng có lực sát thương cực lớn.
Tâm trí của Lang lão đại đang tập trung vào việc giễu cợt Lâm Côn, lúc này là thời khắc anh ta vui vẻ nhất nên thần kinh cảnh giác cũng thả lỏng, khi đũng quần truyền ra cảm giác đau đớn, anh ta còn chưa có kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì. Anh ta không ngờ rằng, một người phụ nữ yếu đuối bị mình bắt giữ còn dám dùng chiêu thức phòng sàm sỡ tấn công mình, hơn nữa một chiêu này có lực sát thương cực mạnh, trực tiếp đạp vỡ trứng của anh ta.
Lang lão đại hét lên thảm thiết, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, từ trắng đổi sang xanh, lại biến thành màu đen...
Ba người đang vây quanh Lâm Côn đều kinh ngạc nhìn về phía lão đại, Lâm Côn nhân cơ hội này, anh vung tay trái một cái, Quỷ Súc biến mất, đổi lại thành khẩu súng Desert Eagle, anh gần như không cần phải ngắm, cánh tay nâng lên, tiếng súng đã nổ vang, Lang lão đại đang đau đớn ôm đũng quần của mình, trên trán anh ta xuất hiện một lỗ máu, thân thể anh ta cứng ngắt ngay lập tức, đôi mắt cũng dần mất đi ánh sáng.
Chỉ một giây mà thôi, Lâm Côn có thể thấy rõ vẻ mặt ba người kia biến hóa, ba người này từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ, Sở Tĩnh Dao cắn răng, dáng dấp thấy chết không sờn; ánh mắt Lâm Côn bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, lại giống như nước hồ thu, sát khí lạnh lẽo như đông cứng linh hồn của mọi người xung quanh.
Vèo...
Chỉ trong giây tiếp theo, thân thể Lang lão đại ngã xuống đất, ba người kia hô to: “Lão đại!” Tuy Lang đoàn của bọn họ không hòa thuận với nhau, cũng không ai phục ai, nhưng bọn họ đều bội phục lão đại, lúc này trơ mắt nhìn lão đại của bọn họ trúng đạn ngã xuống, trong lòng của bọn họ đau đớn nói không ra lời!
Cố chống lại thuốc mê đang gặm nhấm thân thể của mình, Lâm Côn không dám buông tha bất cứ cơ hội nào, nhân lúc ba kẻ thù còn chưa khôi phục tinh thần, anh nâng khẩu Desert Eagle lên bắn ba viên, đầu của ba người còn lại nở hoa, trong nháy mắt viên đạn đã xuyên qua đầu đối phương, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh mặt trời.
Thân thể Lâm Côn cũng không còn sức lực, trực tiếp quỳ trên mặt đất, máu trên người không ngừng chảy ra, khóe miệng còn có tơ máu, Sở Tĩnh Dao lập tức liều mạng chạy tới, hô to: “Lâm Côn... Lâm Côn, anh không sao chứ?”
Lâm Côn ngẩng đầu cười một cái, nói: “Không có việc gì, anh đã trải qua chiến trường thử thách, chút vết thương này không tính là gì, cũng không khác gì gãi ngứa.” Nói xong, đột nhiên anh ho rất dữ dội.
“Anh đừng nói nữa, để em băng bó vết thương cho anh!” Sở Tĩnh Dao xé quần áo trên người xuống, muốn băng bó cho Lâm Côn.
Lâm Côn mỉm cười ấm áp, dù anh nói không sao, thật ra anh đã bị thương rất nghiêm trọng, vết thương trên người rất nghiêm trọng, nhưng chỉ dựa vào vết thương như vậy cũng khó làm anh kiệt sức, chủ yếu là thuốc mê còn sót lại trong người phát huy tác dụng, uy lực của thuốc mê thật sự rất mạnh.
Nếu như không gặp bất cứ nguy hiểm gì, Lâm Côn hoàn toàn có thể thông qua hít thở điều trị, từ đó ép thuốc ra khỏi người, nhưng liên tục trải qua chém giết, thuốc mê đã hòa vào trong máu
Đột nhiên xung quanh sinh ra âm thanh huyên náo, kèm theo đó là gió lạnh thổi qua, Lâm Côn nhíu mày, nâng tay đẩy vai Sở Tĩnh Dao, nói: “Bà xã, em đi đi...”