Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324
Sở Tĩnh Dao bị kéo từ trong xe ra, cô khàn giọng kêu lên: “Buông ra, các người thả tôi ra... Lâm Côn, Lâm Côn anh mau tỉnh lại đi... Hai người đúng là khốn kiếp vô sỉ tiểu nhân, đê tiện!!!”
“Ha ha, chửi đi, càng chửi tao càng hưng phấn.” Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen cười dâm đãng, đôi mắt lóe sáng.
“Lão đại, không đúng.” Người áo ba lỗ xanh từ trên xe nhảy xuống. “Không phải ông chủ Lỗ đã nói không thể đụng vào cô gái này sao?”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen không nhịn được nói: “Ông chủ Lỗ nói thì làm sao, tao máu lên thì ai cũng không cản được, mày đừng có lằng nhằng nữa, nếu như mày không dám thì đứng sang một bên.”
“Đ*ch mẹ, ai nói tôi không dám lên!” Người đàn ông áo xanh bị khích tướng, nói: “Anh mau cởi quần đi, tôi khó chịu lắm rồi.”
“Ha, lúc này mới giống mày chứ!” Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen cười nói, anh ta giơ tay ra định xé quần áo của Sở Tĩnh Dao. Cô khiếp sợ, trên mặt đầy nước mắt nhưng trên tay vẫn liều mạng phản kháng.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen còn chưa kịp làm gì thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Mày giỏi thì động vào.”
Hai người đàn ông đều sửng sốt nhìn lại phía sau, chỉ thấy Lâm Côn hoàn toàn khỏe mạnh đứng ở đó, gương mặt nở nụ cười thâm trầm, anh ngậm điếu xì gà ở một bên miệng, động tác rất tiêu sái châm thuốc, phun ra một vòng khói.
“Mẹ nó!” Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh hét lên: “Lão đại, không phải anh nói thuốc mê của anh dùng rất tốt sao, tại sao người này lại tỉnh rồi!”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen nhíu mày nói: “Mẹ nó tao làm sao biết được có chuyện gì xảy ra, có thể là thuốc này hết hiệu lực.”
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh chỉ vào Lâm Côn hét lên: “Thằng nhóc, mày tỉnh lại thì có thể làm gì, bây giờ bọn tao chắc chắn sẽ chơi người phụ nữ của mày.”
Lâm Côn cười ha hả, giọng nói rất giống với mấy tên lưu manh vô lại trên phố, lại tràn ngập khinh thường mắng: “Mẹ nó, mày nói khoác thì giỏi lắm.” Anh nói xong lại hít sâu một hơi xì gà, bất chợt toàn thân đột nhiên chuyển động, lao vọt về phía người áo đen còn đang lôi kéo Sở Tĩnh Dao, tay trái anh đánh ra một quyền mạnh mẽ về phía đầu của anh ta.
Xương đầu là phần xương cứng rắn nhất trên người, còn có một vài cao thủ võ lâm đã luyện nó thành Thiết Đầu Công. Người đàn ông áo đen không tránh không né, cắn chặt răng vận khí để chuẩn bị đỡ một quyền này của Lâm Côn.
Ầm một tiếng nặng nề vang lên, giống như sắt búa nện ở trên đá lớn, đá lớn không hề nhúc nhích, búa sắt bị đập bật ra thật xa, chân Lâm Côn hơi lảo đảo một cái, lui về phía sau hai bước, cả cánh tay cũng bị chấn động tới mức tê dại. Anh vẫn bị chút ảnh hưởng của thuốc mê nên không có cách nào hoàn toàn phát huy ra được sức mạnh của mình, mặt khác anh cũng bị bất ngờ, không vừa nghĩ tới người đàn ông áo đen này lại có thể biết Thiết Đầu Công.
Không đợi Lâm Côn đứng vững, người đàn ông áo xanh đã nhanh chóng lao tới, gần như chỉ hai bước thì anh ta lại đi tới trước mặt Lâm Côn, bàn tay của anh ta lớn như cái quạt mở rộng với khí thế mạnh mẽ ấn về phía ngực của Lâm Côn. Động tác của anh ta nhìn như kẻ ngốc nhưng lại cực kỳ nhanh, Lâm Côn cố tình né tránh nhưng thân thể bị khói mê ảnh hưởng, cộng thêm lảo đảo lùi về phía sau nên trong giây lát căn bản né tránh không kịp, không thể làm gì khác hơn là nín thở chuẩn bị nhận một chưởng này.
Một tiếng nặng nề vang lên, ngực Lâm Côn bị đập trúng, xương ngực dường như sắp bị vỡ ra, một hơi nín thở kia cũng bị đập tan, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ vang lên.
Anh vốn đang lảo đảo lùi về phía sau lại biến thành hai chân rời khỏi mặt đất và bay về phía sau, người áo ba lỗ đen cũng lao tới tấn công, anh ta nhảy lên thật cao rồi giơ bàn chân đạp về phía ngực của Lâm Côn.
Liên tiếp trúng hai đòn khiến thân thể Lâm Côn thoáng cái trở nên suy yếu, anh lại đang bay ngược về phía sau nên càng không có cách nào tránh né. Cuối cùng lại ầm một tiếng, trong miệng rên lên, ngực bị đạp trúng một cái mà phun ra một ngụm máu tươi, sức lực trong thân thể lập tức trở nên tán loạn không chịu nổi.
Bịch một tiếng, Lâm Côn nặng nề ngã xuống đất, lăn về phía sau lăn ít nhất năm mét mới dừng lại được.
Hai người đàn ông đắc ý cười, người đàn ông áo ba lỗ đen khinh thường nói: “Chỉ có chút sức lực như vậy mà cũng dám chống lại anh em tao sao?
“Người đàn ông áo ba lỗ xanh mỉa mai nói: “Tao không phải đã nói rồi sao, mày tỉnh hay không tỉnh cũng chẳng có tác dụng quái gì đâu, ngày hôm nay con đàn bà của mày chính là của anh em tao, mày cứ nằm trên mặt đất giống như chó mà nhìn cảnh xuân của anh em tao, ha ha!”
Anh ta nói xong, hai người không tiếp tục để ý tới Lâm Côn nằm trên mặt đất nữa, ở trong mắt bọn họ, Lâm Côn hoàn toàn chính là một miếng thịt nằm trên thớt, bọn họ muốn hành hạ anh lúc nào mà chẳng được.
Lâm Côn phun ra một ngụm máu mới cảm giác thoải mái hơn, phần khói thuốc mê vẫn gây ảnh hưởng không nhỏ, anh ôm ngực đứng lên. Vừa rồi nhìn anh giống như bị thương rất nặng, tuy nhiên còn chưa tổn thương đến gân cốt của anh, anh khẽ xoa ngực, lắc cái cổ xong mới nhìn về phía hai người đàn ông đang xoay lưng lại với mình, ngả ngớn nói: “Hai thằng ngốc, chúng mày đừng có đắc ý quá sớm.”
Hai người đàn ông đồng thời nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt của bọn họ không che giấu vẻ kinh ngạc, thằng nhóc này không phải nên nằm trên mặt đất sao, tại sao lúc này nó có thể đứng dậy được. Chẳng lẽ nó là con gián đập mãi không chết sao?
Lâm Côn hít sâu một hơi và cảm thấy tình hình đã tốt hơn trước nhiều, trong ngụm máu phun ra nhất định có mang theo dược lực của thuốc mê, anh tươi cười đầy vẻ lưu manh đi về phía hai người đàn ông kia. Bọn họ đồng thời nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Lâm Côn đột nhiên giơ một chân lên đạp qua, tốc độ này cực kỳ nhanh, bàn chân vừa giơ lên lại đạp tới người đàn ông áo xanh.
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh cũng đã từng luyện qua Thiết Đầu Công, bọn họ là hai anh em, anh trai luyện qua cái gì thì anh ta cũng luyện, anh ta âm thầm thở ra một hơi, chuẩn bị tốt tinh thần đỡ lấy một đòn kia.
Ầm!!!
Một tiếng động cực lớn vang lên giống như hai cái búa sắt bị người ta dùng sức lực vạn cân đánh xuống, người đàn ông áo xanh có suy nghĩ không tệ, cho rằng mình sẽ giống như đại ca đỡ được một đá này, nhưng kết quả lại là đầu thiếu chút nữa bị cắm vào trong bụng, anh ta rên rỉ, đầu tất cắm xuống trên mặt đất, miệng gặm đầy bùn, răng cửa cũng bị đập cho chảy máu.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen kinh hãi, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh không kém hơn mình, Thiết Đầu Công của hai người cũng ngang nhau, em anh ta làm sao có thể bị người cao gầy trước mắt này đá một cái cắm mặt xuống đất được?
Lâm Côn không để cho người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen có thời gian kịp phản ứng lại đột nhiên chém ra một quyền về phía thái dương của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen vội vàng nín thở chống đỡ, căn cứ vào kinh nghiệm anh ta biết mình khó có thể tránh được một quyền nhanh như tia chớp này.
Lại ầm một tiếng, tiếng động rất lớn vang lên, khiến đám chim chóc xung quanh vội bay đi, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen không thể tưởng tượng nổi, khẽ rên một tiếng đã trực tiếp bị ném tới trên mặt đất.
“Mày không phải là biết Thiết Đầu Công sao?” Lâm Côn mỉm cười nhìn người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen ngã trên mặt đất nói, anh lôi anh ta từ dưới đất lên, xoay tròn nắm đấm, đánh về phía đầu của anh ta, lại nghe liên tiếp có ba tiếng động nặng nề vang lên, trên cái đầu trọc của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen này lập tức mọc ra mấy cục u lớn.
Người đàn ông mặc áo đen hoàn toàn không hiểu, chỉ dựa vào bản lĩnh võ công của anh ta, không có khả năng hoàn toàn không thể phản kháng, Lâm Côn thả anh ta ra, anh ta trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Lâm Côn giơ chân lên lại muốn đá vào đầu người áo đen một đòn cuối cùng, nếu một đá này quả thật đạp trúng, nghiêm trọng thì không cần phải nhiều lời, muốn đạp gãy cổ người đàn ông áo đen là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên xông lên, hai nắm đấm giống như cái bát với khí thế hung hăng và sát khí mạnh mẽ đập về phía Lâm Côn. Lâm Côn vội vàng tránh sang một bên khiến cho anh ta nhào vào khoảng không, anh ta lập tức thay đổi phương hướng, lại xông tới đánh Lâm Côn.
Lâm Côn không có lòng dạ nào lãng phí thời gian, anh đã hiểu rõ mọi chuyện nên chỉ cần tốc chiến tốc thắng. Mặt khác trong người anh còn có thuốc mê, có trời mới biết nó có thể đột nhiên lại phát tác hay không, bây giờ nhân lúc còn tỉnh táo thì phải nhanh chóng giải quyết hai người này mới tốt.
Lâm Côn vung khuỷu tay đón đỡ, ngăn cản nắm đấm của người áo xanh kia, nắm đấm khác đột nhiên đánh về phía dưới nách của anh, người đàn ông vạm vỡ lại một quyền ép xuống, ngăn cản nắm đấm của Lâm Côn.
Một tiếng động cực lớn vang lên, hai quyền đầu cứng rắn hợp lại với nhau, cánh tay Lâm Côn tê dại, cánh tay của người đàn ông kia bị dội ngược đánh văng ra, toàn thân cũng ngả về phía sau. Lâm Côn nhân cơ hội ngồi xổm xuống, quét một chân về phía cổ chân của người đàn ông vạm vỡ, anh ta trở tay không kịp, hai chân đều bị quét trúng, toàn thân ngã trên mặt đất, hai tay ôm hai chân, kêu gào thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen lại nhào về phía Lâm Côn, thân hình anh ta to lớn trực tiếp đè lên người của Lâm Côn, nếu như đổi lại là lúc bình thường, Lâm Côn nhất định có thể tránh thoát được, nhưng bây giờ động tác của anh đã trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, cũng may anh vẫn còn chút sức lực.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đè lên người Lâm Côn, hai tay lập tức thò ra bóp cổ Lâm Côn, hai tay Lâm Côn xòe ra trực tiếp chém vào hai cổ tay anh ta.
Chỗ cổ tay đau đớn khó nhịn làm người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen muốn dừng lại không dừng được, nhưng anh ta bị một tay của Lâm Côn giữ chặt thắt lưng lật mình biến thành bản thân nằm dưới.
Lâm Côn giống như lò xo từ dưới đất bắn người lên, giơ chân lên đạp xuống đũng quần của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, anh ta cảm giác đũng quần mát lạnh liền vội vàng né tránh, nhưng kết quả còn chưa kịp tránh thì bàn chân của Lâm Côn đã giẫm lên trên... Có tiếng trứng vỡ vang lên, anh ta không nhịn được đau đớn kêu lên thảm thiết, khóc than cho hạnh phúc đời sau của mình…
Lâm Côn cười lạnh, nói: “Dám có ý đồ với người phụ nữ của tôi thì đều có kết cục như vậy.” Anh xoay người đi về phía người áo xanh, trên gương mặt người này đầy hoảng sợ nhìn Lâm Côn, Lâm Côn giơ chân lên đạp lại về phía giữa đũng quần của anh ta -- A!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả trời cao, anh ta rõ ràng kém hơn người đàn ông áo đen, sau khi kêu lên một tiếng sau thì anh ta trực tiếp ngất đi. Trên đời này không phải phụ nữ nào cũng có thể dòm ngó được, nếu không phải là bọn họ có tâm tư xấu xa đối với Sở Tĩnh Dao thì Lâm Côn chắc chắn sẽ không tàn nhẫn, đạp vỡ trứng của bọn họ như vậy.
Lâm Côn tất nhiên không thể bỏ qua cho hai người này như vậy được, anh nắm Quỷ Súc ba cạnh trong tay, rạch một đường trên cổ cả hai người , bọn họ giãy giụa đạp chân rồi hoàn toàn tắt thở...
“Ha ha, chửi đi, càng chửi tao càng hưng phấn.” Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen cười dâm đãng, đôi mắt lóe sáng.
“Lão đại, không đúng.” Người áo ba lỗ xanh từ trên xe nhảy xuống. “Không phải ông chủ Lỗ đã nói không thể đụng vào cô gái này sao?”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen không nhịn được nói: “Ông chủ Lỗ nói thì làm sao, tao máu lên thì ai cũng không cản được, mày đừng có lằng nhằng nữa, nếu như mày không dám thì đứng sang một bên.”
“Đ*ch mẹ, ai nói tôi không dám lên!” Người đàn ông áo xanh bị khích tướng, nói: “Anh mau cởi quần đi, tôi khó chịu lắm rồi.”
“Ha, lúc này mới giống mày chứ!” Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen cười nói, anh ta giơ tay ra định xé quần áo của Sở Tĩnh Dao. Cô khiếp sợ, trên mặt đầy nước mắt nhưng trên tay vẫn liều mạng phản kháng.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen còn chưa kịp làm gì thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh như băng: “Mày giỏi thì động vào.”
Hai người đàn ông đều sửng sốt nhìn lại phía sau, chỉ thấy Lâm Côn hoàn toàn khỏe mạnh đứng ở đó, gương mặt nở nụ cười thâm trầm, anh ngậm điếu xì gà ở một bên miệng, động tác rất tiêu sái châm thuốc, phun ra một vòng khói.
“Mẹ nó!” Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh hét lên: “Lão đại, không phải anh nói thuốc mê của anh dùng rất tốt sao, tại sao người này lại tỉnh rồi!”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen nhíu mày nói: “Mẹ nó tao làm sao biết được có chuyện gì xảy ra, có thể là thuốc này hết hiệu lực.”
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh chỉ vào Lâm Côn hét lên: “Thằng nhóc, mày tỉnh lại thì có thể làm gì, bây giờ bọn tao chắc chắn sẽ chơi người phụ nữ của mày.”
Lâm Côn cười ha hả, giọng nói rất giống với mấy tên lưu manh vô lại trên phố, lại tràn ngập khinh thường mắng: “Mẹ nó, mày nói khoác thì giỏi lắm.” Anh nói xong lại hít sâu một hơi xì gà, bất chợt toàn thân đột nhiên chuyển động, lao vọt về phía người áo đen còn đang lôi kéo Sở Tĩnh Dao, tay trái anh đánh ra một quyền mạnh mẽ về phía đầu của anh ta.
Xương đầu là phần xương cứng rắn nhất trên người, còn có một vài cao thủ võ lâm đã luyện nó thành Thiết Đầu Công. Người đàn ông áo đen không tránh không né, cắn chặt răng vận khí để chuẩn bị đỡ một quyền này của Lâm Côn.
Ầm một tiếng nặng nề vang lên, giống như sắt búa nện ở trên đá lớn, đá lớn không hề nhúc nhích, búa sắt bị đập bật ra thật xa, chân Lâm Côn hơi lảo đảo một cái, lui về phía sau hai bước, cả cánh tay cũng bị chấn động tới mức tê dại. Anh vẫn bị chút ảnh hưởng của thuốc mê nên không có cách nào hoàn toàn phát huy ra được sức mạnh của mình, mặt khác anh cũng bị bất ngờ, không vừa nghĩ tới người đàn ông áo đen này lại có thể biết Thiết Đầu Công.
Không đợi Lâm Côn đứng vững, người đàn ông áo xanh đã nhanh chóng lao tới, gần như chỉ hai bước thì anh ta lại đi tới trước mặt Lâm Côn, bàn tay của anh ta lớn như cái quạt mở rộng với khí thế mạnh mẽ ấn về phía ngực của Lâm Côn. Động tác của anh ta nhìn như kẻ ngốc nhưng lại cực kỳ nhanh, Lâm Côn cố tình né tránh nhưng thân thể bị khói mê ảnh hưởng, cộng thêm lảo đảo lùi về phía sau nên trong giây lát căn bản né tránh không kịp, không thể làm gì khác hơn là nín thở chuẩn bị nhận một chưởng này.
Một tiếng nặng nề vang lên, ngực Lâm Côn bị đập trúng, xương ngực dường như sắp bị vỡ ra, một hơi nín thở kia cũng bị đập tan, kèm theo đó là một tiếng rên rỉ vang lên.
Anh vốn đang lảo đảo lùi về phía sau lại biến thành hai chân rời khỏi mặt đất và bay về phía sau, người áo ba lỗ đen cũng lao tới tấn công, anh ta nhảy lên thật cao rồi giơ bàn chân đạp về phía ngực của Lâm Côn.
Liên tiếp trúng hai đòn khiến thân thể Lâm Côn thoáng cái trở nên suy yếu, anh lại đang bay ngược về phía sau nên càng không có cách nào tránh né. Cuối cùng lại ầm một tiếng, trong miệng rên lên, ngực bị đạp trúng một cái mà phun ra một ngụm máu tươi, sức lực trong thân thể lập tức trở nên tán loạn không chịu nổi.
Bịch một tiếng, Lâm Côn nặng nề ngã xuống đất, lăn về phía sau lăn ít nhất năm mét mới dừng lại được.
Hai người đàn ông đắc ý cười, người đàn ông áo ba lỗ đen khinh thường nói: “Chỉ có chút sức lực như vậy mà cũng dám chống lại anh em tao sao?
“Người đàn ông áo ba lỗ xanh mỉa mai nói: “Tao không phải đã nói rồi sao, mày tỉnh hay không tỉnh cũng chẳng có tác dụng quái gì đâu, ngày hôm nay con đàn bà của mày chính là của anh em tao, mày cứ nằm trên mặt đất giống như chó mà nhìn cảnh xuân của anh em tao, ha ha!”
Anh ta nói xong, hai người không tiếp tục để ý tới Lâm Côn nằm trên mặt đất nữa, ở trong mắt bọn họ, Lâm Côn hoàn toàn chính là một miếng thịt nằm trên thớt, bọn họ muốn hành hạ anh lúc nào mà chẳng được.
Lâm Côn phun ra một ngụm máu mới cảm giác thoải mái hơn, phần khói thuốc mê vẫn gây ảnh hưởng không nhỏ, anh ôm ngực đứng lên. Vừa rồi nhìn anh giống như bị thương rất nặng, tuy nhiên còn chưa tổn thương đến gân cốt của anh, anh khẽ xoa ngực, lắc cái cổ xong mới nhìn về phía hai người đàn ông đang xoay lưng lại với mình, ngả ngớn nói: “Hai thằng ngốc, chúng mày đừng có đắc ý quá sớm.”
Hai người đàn ông đồng thời nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt của bọn họ không che giấu vẻ kinh ngạc, thằng nhóc này không phải nên nằm trên mặt đất sao, tại sao lúc này nó có thể đứng dậy được. Chẳng lẽ nó là con gián đập mãi không chết sao?
Lâm Côn hít sâu một hơi và cảm thấy tình hình đã tốt hơn trước nhiều, trong ngụm máu phun ra nhất định có mang theo dược lực của thuốc mê, anh tươi cười đầy vẻ lưu manh đi về phía hai người đàn ông kia. Bọn họ đồng thời nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Lâm Côn đột nhiên giơ một chân lên đạp qua, tốc độ này cực kỳ nhanh, bàn chân vừa giơ lên lại đạp tới người đàn ông áo xanh.
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh cũng đã từng luyện qua Thiết Đầu Công, bọn họ là hai anh em, anh trai luyện qua cái gì thì anh ta cũng luyện, anh ta âm thầm thở ra một hơi, chuẩn bị tốt tinh thần đỡ lấy một đòn kia.
Ầm!!!
Một tiếng động cực lớn vang lên giống như hai cái búa sắt bị người ta dùng sức lực vạn cân đánh xuống, người đàn ông áo xanh có suy nghĩ không tệ, cho rằng mình sẽ giống như đại ca đỡ được một đá này, nhưng kết quả lại là đầu thiếu chút nữa bị cắm vào trong bụng, anh ta rên rỉ, đầu tất cắm xuống trên mặt đất, miệng gặm đầy bùn, răng cửa cũng bị đập cho chảy máu.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen kinh hãi, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh không kém hơn mình, Thiết Đầu Công của hai người cũng ngang nhau, em anh ta làm sao có thể bị người cao gầy trước mắt này đá một cái cắm mặt xuống đất được?
Lâm Côn không để cho người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen có thời gian kịp phản ứng lại đột nhiên chém ra một quyền về phía thái dương của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen vội vàng nín thở chống đỡ, căn cứ vào kinh nghiệm anh ta biết mình khó có thể tránh được một quyền nhanh như tia chớp này.
Lại ầm một tiếng, tiếng động rất lớn vang lên, khiến đám chim chóc xung quanh vội bay đi, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen không thể tưởng tượng nổi, khẽ rên một tiếng đã trực tiếp bị ném tới trên mặt đất.
“Mày không phải là biết Thiết Đầu Công sao?” Lâm Côn mỉm cười nhìn người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen ngã trên mặt đất nói, anh lôi anh ta từ dưới đất lên, xoay tròn nắm đấm, đánh về phía đầu của anh ta, lại nghe liên tiếp có ba tiếng động nặng nề vang lên, trên cái đầu trọc của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen này lập tức mọc ra mấy cục u lớn.
Người đàn ông mặc áo đen hoàn toàn không hiểu, chỉ dựa vào bản lĩnh võ công của anh ta, không có khả năng hoàn toàn không thể phản kháng, Lâm Côn thả anh ta ra, anh ta trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Lâm Côn giơ chân lên lại muốn đá vào đầu người áo đen một đòn cuối cùng, nếu một đá này quả thật đạp trúng, nghiêm trọng thì không cần phải nhiều lời, muốn đạp gãy cổ người đàn ông áo đen là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên xông lên, hai nắm đấm giống như cái bát với khí thế hung hăng và sát khí mạnh mẽ đập về phía Lâm Côn. Lâm Côn vội vàng tránh sang một bên khiến cho anh ta nhào vào khoảng không, anh ta lập tức thay đổi phương hướng, lại xông tới đánh Lâm Côn.
Lâm Côn không có lòng dạ nào lãng phí thời gian, anh đã hiểu rõ mọi chuyện nên chỉ cần tốc chiến tốc thắng. Mặt khác trong người anh còn có thuốc mê, có trời mới biết nó có thể đột nhiên lại phát tác hay không, bây giờ nhân lúc còn tỉnh táo thì phải nhanh chóng giải quyết hai người này mới tốt.
Lâm Côn vung khuỷu tay đón đỡ, ngăn cản nắm đấm của người áo xanh kia, nắm đấm khác đột nhiên đánh về phía dưới nách của anh, người đàn ông vạm vỡ lại một quyền ép xuống, ngăn cản nắm đấm của Lâm Côn.
Một tiếng động cực lớn vang lên, hai quyền đầu cứng rắn hợp lại với nhau, cánh tay Lâm Côn tê dại, cánh tay của người đàn ông kia bị dội ngược đánh văng ra, toàn thân cũng ngả về phía sau. Lâm Côn nhân cơ hội ngồi xổm xuống, quét một chân về phía cổ chân của người đàn ông vạm vỡ, anh ta trở tay không kịp, hai chân đều bị quét trúng, toàn thân ngã trên mặt đất, hai tay ôm hai chân, kêu gào thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen lại nhào về phía Lâm Côn, thân hình anh ta to lớn trực tiếp đè lên người của Lâm Côn, nếu như đổi lại là lúc bình thường, Lâm Côn nhất định có thể tránh thoát được, nhưng bây giờ động tác của anh đã trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, cũng may anh vẫn còn chút sức lực.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đè lên người Lâm Côn, hai tay lập tức thò ra bóp cổ Lâm Côn, hai tay Lâm Côn xòe ra trực tiếp chém vào hai cổ tay anh ta.
Chỗ cổ tay đau đớn khó nhịn làm người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen muốn dừng lại không dừng được, nhưng anh ta bị một tay của Lâm Côn giữ chặt thắt lưng lật mình biến thành bản thân nằm dưới.
Lâm Côn giống như lò xo từ dưới đất bắn người lên, giơ chân lên đạp xuống đũng quần của người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, anh ta cảm giác đũng quần mát lạnh liền vội vàng né tránh, nhưng kết quả còn chưa kịp tránh thì bàn chân của Lâm Côn đã giẫm lên trên... Có tiếng trứng vỡ vang lên, anh ta không nhịn được đau đớn kêu lên thảm thiết, khóc than cho hạnh phúc đời sau của mình…
Lâm Côn cười lạnh, nói: “Dám có ý đồ với người phụ nữ của tôi thì đều có kết cục như vậy.” Anh xoay người đi về phía người áo xanh, trên gương mặt người này đầy hoảng sợ nhìn Lâm Côn, Lâm Côn giơ chân lên đạp lại về phía giữa đũng quần của anh ta -- A!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả trời cao, anh ta rõ ràng kém hơn người đàn ông áo đen, sau khi kêu lên một tiếng sau thì anh ta trực tiếp ngất đi. Trên đời này không phải phụ nữ nào cũng có thể dòm ngó được, nếu không phải là bọn họ có tâm tư xấu xa đối với Sở Tĩnh Dao thì Lâm Côn chắc chắn sẽ không tàn nhẫn, đạp vỡ trứng của bọn họ như vậy.
Lâm Côn tất nhiên không thể bỏ qua cho hai người này như vậy được, anh nắm Quỷ Súc ba cạnh trong tay, rạch một đường trên cổ cả hai người , bọn họ giãy giụa đạp chân rồi hoàn toàn tắt thở...