Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
Vùng ngoại ô phía bắc thành phố Vô Đồng...
Mặt trời đang dần ló dạng, vạn vật lại đầy sức sống, trên mảnh đất hoang ở ngoại ô phía bắc thành phố có hai bóng người đang tranh đấu kịch liệt. Hai người anh tới tôi đi, con dao găm ba cạnh vàng đen va vào nắm thép màu đen phát ra liên tiếp những tiếng động cực lớn, kèm theo tia lửa, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Doãn Lưu Tinh cười đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Côn nói: “Thằng nhóc, không nghĩ tới mày lại giỏi như vậy, mày là người thứ ba có thể đấu lâu như vậy, hai người trước thật bất hạnh cuối cùng đều bị đập chết, mày cũng chạy không thoát đâu, trước khi chết nói cho tao biết tên của mày, tao sẽ ghi nhớ.”
Lâm Côn cười khẽ nói: “Mày có tự tin như vậy sao? Tao họ Lâm tên Côn, danh tiếng không đủ vang dội, có thể mày chưa nghe nói qua.”
Vẻ mặt Doãn Lưu Tinh đột nhiên biến đổi, anh ta đã từng nghe nói tới cái tên Lâm Côn này, tên này không phải là không vang dội, đơn giản là quá vang dội, nếu như nói danh hiệu Vua sói của quân khu Mạc Bắc không vang dội vậy còn cái gì vang dội nữa?
Doãn Lưu Tinh mang theo tâm lý cầu may hỏi: “Mày thật là Vua sói Mạc Bắc kia sao?”
Lâm Côn cười khẽ nói: “Tao đúng là đã sống ở Mạc Bắc mấy năm, người khác quả thật gọi tao là Vua sói, xem ra mày đã từng nghe nói qua về tên của tao, xem ra tao cũng là rất nổi danh nhỉ, ngay cả Doãn Lưu Tinh mày mà cũng nghe tới được.”
Khóe miệng Doãn Lưu Tinh run rẩy, vào giờ phút này anh ta mới thấy run sợ, trước kia anh ta đã không ít lần nghe về những lời đồn đại có liên quan tới Vua sói Mạc Bắc. Ở trong giới giang hồ của Trung Quốc đã có không biết có bao nhiêu cao thủ ngã xuống ở trong tay của anh, không phải nói anh lạm sát kẻ vô tội mà những cao thủ võ lâm đều là cao thủ phạm tội. Rất nhiều kẻ là trùm ma túy lớn ở trên biên giới cũng có người buôn lậu, có thể nói là tội ác chồng chất.
Điện thoại di động trong túi của Doãn Lưu Tinh đột nhiên đổ chuông, anh ta cảnh giác nhìn Lâm Côn rồi đưa tay lấy điện thoại di động ra, điện thoại là do Lỗ Đại Năng gọi tới, anh ta nghe máy. Trong điện thoại, Lỗ Đại Năng hỏi thăm tình huống thế nào, Doãn Lưu Tinh nói tất cả vẫn còn nằm trong sự khống chế, nhưng Lỗ Đại Năng dường như mơ hồ cảm giác có điều không ổn nên hỏi Doãn Lưu Tinh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Doãn Lưu Tinh không nói cho ông ta biết quá nhiều mà chỉ nói yên tâm không có việc gì.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Doãn Lưu Tinh hiện ra nụ cười dữ tợn, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Côn, “Đối với người khác, mày có thể là một Sát Thần, nhưng đối với người khác, tao cũng là một Sát Thần, ngày hôm nay Sát Thần tao nhất định phải lấy mạng Sát Thần mày!”
Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Mày đúng là rất tự tin.” Nói xong, anh lao về phía Doãn Lưu Tinh, con dao găm ba cạnh trong tay anh tạo ra vô số ánh sáng sắc bén đâm tới.
Sau khi biết được thân phận của Lâm Côn, Doãn Lưu Tinh đã không dám khinh thường nữa, hai nắm đấm thép cũng vung lên hết sức, đánh về phía những ánh sáng sắc bén kia. Trong không khí lại vang lên những tiếng leng keng, vô số tia lửa bắn ra, hai người anh tới tôi đi, bước chân nhanh chóng đan xen khiến cho người ta khó có thể phân biệt được.
Sở Tĩnh Dao lẳng lặng đứng ở một bên, nếu như cô muốn chạy trốn thì bây giờ hoàn toàn không có ai ngăn cản cô, chẳng qua cô chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn. Ánh mắt cô khẩn trương nhìn chằm chằm vào tình hình cuộc chiến trước mắt, hai tay nắm thật chặt lấy vạt áo, cô đã âm thầm quyết định sẽ cùng tiến cùng lùi với Lâm Côn, nếu đi thì cùng đi, nếu chết cũng phải cùng chết!
“Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!”
Doãn Lưu Tinh đột nhiên hét lớn một tiếng, thế tấn công của hai nắm đấm thép đột nhiên thay đổi, hai nắm đấm cực lớn đột nhiên va vào nhau phát ra một tiếng keng cực lớn, theo sát đó là một bộ quyền pháp cực kỳ sắc bén được thể hiện ra. Đây là kỹ năng chiến đấu của Doãn Lưu Tinh khi chắc chắn muốn giết chết kẻ dịch mạnh, trước đó anh ta đấu với Lâm Côn đã năm sáu chục hiệp, nhưng không chiếm được ưu thế gì khiến Doãn Lưu Tinh sốt ruột, anh ta biết nếu như lại tiếp tục đấu như thế nữa thì sợ rằng kẻ bị thua sẽ chính là anh ta, cho nên anh muốn đánh nhanh thắng nhanh mới lấy ra kỹ năng này.
Chỉ thấy trong không khí đột nhiên ngưng tụ ra vô số quyền ảnh, những nắm đấm đều hóa thành một đạo quyền ảnh cực lớn giống như sao chổi lao tới, đốt cháy không khí gào thét đập về phía Lâm Côn.
Lâm Côn nhanh chóng lui về phía sau hai bước, tay trái nhẹ nhàng vung lên, Quỷ Súc đột nhiên biến mất, anh hít sâu một hơi, trong nháy mắt toàn thân trở nên yên tĩnh, một giọt mồ hôi rơi xuống gương mặt, quyền ảnh cực lớn kia đang càng lúc càng gần, lúc này anh mới đột nhiên ra tay.
Vù!
Lâm Côn không có bất kỳ động tác màu mè nào, trực tiếp một quyền đánh ra để nghênh đón thiết quyền lớn của Doãn Lưu Tinh, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức há hốc mồm nhìn. Lâm Côn điên rồi sao? Sao anh lại đi dùng cánh tay bằng xương bằng thịt của mình để đối phó với bàn tay thép của Doãn Lưu Tinh chứ?
Doãn Lưu Tinh cũng không hiểu nổi, lẽ nào thằng nhóc này điên rồi sao, tự nhiên lại dùng tay không tới đấu nắm đấm thép của mình, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao. Lập tức Doãn Lưu Tinh nở nụ cười dữ tợn, anh ta hình như đã nhìn thấy trước cảnh tượng Lâm Côn bị anh ta đập nát đầu, óc bắn ra tung toé, gương mặt bị nghiền nát, mùi máu tanh tràn ngập ở trong không gian này.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, nắm đấm cứng rắn của Lâm Côn chống lại một nắm đấm thép mãnh liệt lao tới, đó là vô số nắm đấm thép ngưng tụ lại thành Lưu Tinh Quyền. Theo lời đồn đại một quyền của Doãn Lưu Tinh có thể đập ngã một con voi, một quyền này tuyệt đối có thể đập ngã, không chỉ là đập ngã, sợ rằng cũng có thể trực tiếp đập nát bụng voi!
Trong nháy mắt, hai người đều dừng lại, chống lại lực công kích đánh tới, quyền ảnh cực lớn kia biến mất, Lâm Côn cuối cùng chống lại chính là hai nắm đấm thép của Doãn Lưu Tinh.
Sở Tĩnh Dao che miệng, đôi mắt phượng tuyệt đẹp trợn trừng, cô đã quên cả hét lên, trái tim của cô đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi cổ rồi, cô rất sợ tiếp theo mình sẽ nhìn thấy được cảnh tượng Lâm Côn ngã trên mặt đất...
Nhưng thời gian một giây lại một giây trôi qua, gió nhẹ lay động tán lá vang lên những tiếng xào xạc đón ánh mặt trời...
Một giây, hai giây...
Hai người vẫn lẳng lặng đứng đối diện nhau, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm khi một đòn cuối cùng va chạm, trên mặt Doãn Lưu Tinh vẫn là nụ cười dữ tợn, trong ánh mắt để lộ ra tia sáng lạnh lẽo, ở trong ánh mắt kia thì Lâm Côn sớm đã là một xác chết, chưa từng có người nào dùng nắm tay trực tiếp đấu với nắm đấm thép của anh ta đâu.
Lâm Côn lại bình tĩnh ung dung, sâu bên trong ánh mắt lạnh thấu xương dường như có hai thanh kiếm sắc bén được ra khỏi vỏ vậy, lạnh lùng nhìn Doãn Lưu Tinh trước mắt, trong mắt Doãn Lưu Tinh thì anh là một xác chết, trong mắt của anh Doãn Lưu Tinh cũng là một xác chết.
Đau đớn kịch liệt từ chỗ nắm đấm truyền đến, máu tươi từ nơi da thịt bị ré rách rơi xuống trên mặt đất, quyền thịt chống lại nắm tay thép của Doãn Lưu Tinh thì căn bản không có khả năng có thể lành lặn được. Máu chính là cái giá phải trả, nhưng anh làm cũng rất đẹp, từ nay về sau Lâm Côn chính là người duy nhất sử dụng quyền thịt để nghênh chiến với nắm đấm thép!
Vẻ đắc ý trên mặt Doãn Lưu Tinh đột nhiên biến mất, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi sau đó lại biến thành sợ hãi, anh ta chờ nhìn thấy Lâm Côn ngã xuống nhưng Lâm Côn lại vẫn không hề nhúc nhích đứng ở đó. Anh ta chờ nhìn thấy khóe miệng Lâm Côn chảy máu nhưng khóe miệng Lâm Côn lại mỉm cười, trái lại trong miệng anh ta chợt thấy vị mặn, một giọt máu tràn ra khỏi khóe miệng. Anh ta muốn vung hai nắm đấm thép của mình lên để tấn công Lâm Côn lần nữa, nhưng kết quả không ngờ lại phát hiện ra hai cánh tay của mình đã tê dại không còn cảm giác gì nữa.
“Không... Không có khả năng!” Doãn Lưu Tinh hét to một tiếng, ánh mắt thâm độc trợn trừng nhìn Lâm Côn, nói: “Nắm đấm của mày không có khả năng đấu lại được Lưu Tinh Quyền của tao, từ trước tới nay chưa từng có người nào có thể sử dụng quyền thịt đấu lại nó được!”
Lâm Côn thản nhiên cười, anh lắc tay trái, nói: “Từ giờ trở đi đã có rồi.” Lâm Côn nói xong, tay trái đang chảy máu hơi động, Quỷ Súc lập tức lại xuất hiện ở trong tay anh, máu loãng vừa lúc dính ở phía trên và tỏa ra ánh sáng màu đỏ khiến cho người ta thấy khiếp sợ.
Vù!!!
Quỷ Súc nhuộm máu tươi xoay tròn ở trong lòng bàn tay anh, lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi rạch về phía hai thiết quyền phía trước mắt, trong không khí có tiếng gió rít đột nhiên vang lên, giống như tiếng ma quỷ dưới địa ngục rít gào.
Một sát ý mạnh mẽ đã lập tức bao phủ lấy Doãn Lưu Tinh, anh ta trợn trừng hai mắt, trên mặt kinh hãi giống như thấy ngọn núi trên trời cao lao nhanh xuống thác nước, che phủ cả khuôn mặt. Mãi đến lúc này anh ta mới chợt hiểu ra, anh ta và Vua sói Mạc Bắc này hoàn toàn không ở trên một cấp bậc. Vừa rồi anh ta đã dốc hết toàn lực, cũng cho rằng người này cũng đã dùng toàn lực, nhưng trên thực tế người ta còn chưa sử dụng ra thực lực chân chính, chẳng qua chỉ đang thử thăm dò anh ta mà thôi.
Bây giờ, Vua sói Mạc Bắc cho thấy thực lực chân chính khiến cho chênh lệch thoáng cái lại tăng lên. Đối mặt với sát ý mạnh mẽ không thể ngăn cản nổi này, Doãn Lưu Tinh cảm giác suy sụp, không còn ý định phản kháng nữa.
Keng.
Một âm thanh trầm thấp vang lên lại kèm theo một áp lực nói không nên lời, đồng thời dường như ngưng tụ ra một sức mạnh cực lớn...
Ở cuối ánh sáng màu đỏ, Quỷ Súc lướt qua hai nắm đấm thép lớn của Doãn Lưu Tinh, còn phát ra những tiếng leng keng cùng tia lửa tóe ra, lúc này nó lại giống như cắt qua miếng đậu hũ, hoàn toàn không gặp bất kỳ lực cản nào.
Xoạch...
Một giọt máu đỏ theo vết lõm trên Quỷ Súc rơi xuống, đây là một giọt máu còn nóng hổi...
Xoạch, xoạch...
Từng giọt máu từ hai nắm đấm thép của Doãn Lưu Tinh rơi xuống mặt đất, khiến không khí trộn lẫn giữa mùi bùn đất và máu tanh, nhẹ nhàng lan tỏa ra xa.
Doãn Lưu Tinh trợn trừng mắt, anh ta cảm giác được rõ ràng bàn tay sắt của mình bị cắt rời, còn có cảm giác mát lạnh cắt qua nắm đấm của mình, hình như mơ hồ còn nghe được tiếng xương bị cắt, âm thanh này rất nhỏ giống như tiếng bánh quy giòn tan vỡ vụn giữa phố xá sầm uất.
A!!!
Doãn Lưu Tinh kêu lên thảm thiết, cơ mặt co giật, một cảm giác đau đớn không có cách nào tả xiết truyền tới, từng giọt mồ hôi ngưng tụ chảy xuống gương mặt, hai tay của anh ta khẽ run rẩy, hai thiết quyền bị chặt đứt rơi xuống đất, một dòng máu tươi từ chỗ xương tay bị chặt đứt phun ra, muộn đỏ cả mặt đất.
Lâm Côn nhìn Doãn Lưu Tinh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy tà mị, Quỷ Súc trong tay đột nhiên thoáng động, lại là một ánh sáng màu đỏ hiện ra, lướt về phía cổ của Doãn Lưu Tinh. Ánh sáng màu đỏ kia lao nhanh giống như tia chớp vậy, Doãn Lưu Tinh hoàn toàn không có cách nào né tránh, hai con mắt đột nhiên trợn tròn một cái sau đó đờ đẫn...
Giết người mà đầu không rơi xuống đất chính là như thế này, lúc này nếu như lại kết hợp với một bản nhạc, nhảy điệu waltz quanh thi thể thì thật sự quá Cool, đáng tiếc cảnh tượng và bầu không khí không cho phép, Sở Tĩnh Dao đã bị hù dọa xụi lơ ở trên mặt đất, hai con mắt nhìn chằm chằm...
Lâm Côn xoay người hái một đóa hoa cúc trong bụi cỏ ven đường, đặt ở dưới chóp mũi khẽ ngửi, sau đó anh đi tới bên cạnh Sở Tĩnh Dao cúi người, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười giống như cậu bé hàng xóm, dịu dàng nói: “Tặng cho em.”
Sở Tĩnh Dao dần dần lấy lại tinh thần, mắt cô nhìn đến trên mặt Lâm Côn, anh làm sao có thể có thần kinh vững như vậy được? Vừa rồi rõ ràng anh mới trải qua một trận đấu sông chết, anh rõ ràng giết một người, người kia còn ở đó, hai mắt trợn trừng nhìn về phía anh…
Mặt trời đang dần ló dạng, vạn vật lại đầy sức sống, trên mảnh đất hoang ở ngoại ô phía bắc thành phố có hai bóng người đang tranh đấu kịch liệt. Hai người anh tới tôi đi, con dao găm ba cạnh vàng đen va vào nắm thép màu đen phát ra liên tiếp những tiếng động cực lớn, kèm theo tia lửa, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Doãn Lưu Tinh cười đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Côn nói: “Thằng nhóc, không nghĩ tới mày lại giỏi như vậy, mày là người thứ ba có thể đấu lâu như vậy, hai người trước thật bất hạnh cuối cùng đều bị đập chết, mày cũng chạy không thoát đâu, trước khi chết nói cho tao biết tên của mày, tao sẽ ghi nhớ.”
Lâm Côn cười khẽ nói: “Mày có tự tin như vậy sao? Tao họ Lâm tên Côn, danh tiếng không đủ vang dội, có thể mày chưa nghe nói qua.”
Vẻ mặt Doãn Lưu Tinh đột nhiên biến đổi, anh ta đã từng nghe nói tới cái tên Lâm Côn này, tên này không phải là không vang dội, đơn giản là quá vang dội, nếu như nói danh hiệu Vua sói của quân khu Mạc Bắc không vang dội vậy còn cái gì vang dội nữa?
Doãn Lưu Tinh mang theo tâm lý cầu may hỏi: “Mày thật là Vua sói Mạc Bắc kia sao?”
Lâm Côn cười khẽ nói: “Tao đúng là đã sống ở Mạc Bắc mấy năm, người khác quả thật gọi tao là Vua sói, xem ra mày đã từng nghe nói qua về tên của tao, xem ra tao cũng là rất nổi danh nhỉ, ngay cả Doãn Lưu Tinh mày mà cũng nghe tới được.”
Khóe miệng Doãn Lưu Tinh run rẩy, vào giờ phút này anh ta mới thấy run sợ, trước kia anh ta đã không ít lần nghe về những lời đồn đại có liên quan tới Vua sói Mạc Bắc. Ở trong giới giang hồ của Trung Quốc đã có không biết có bao nhiêu cao thủ ngã xuống ở trong tay của anh, không phải nói anh lạm sát kẻ vô tội mà những cao thủ võ lâm đều là cao thủ phạm tội. Rất nhiều kẻ là trùm ma túy lớn ở trên biên giới cũng có người buôn lậu, có thể nói là tội ác chồng chất.
Điện thoại di động trong túi của Doãn Lưu Tinh đột nhiên đổ chuông, anh ta cảnh giác nhìn Lâm Côn rồi đưa tay lấy điện thoại di động ra, điện thoại là do Lỗ Đại Năng gọi tới, anh ta nghe máy. Trong điện thoại, Lỗ Đại Năng hỏi thăm tình huống thế nào, Doãn Lưu Tinh nói tất cả vẫn còn nằm trong sự khống chế, nhưng Lỗ Đại Năng dường như mơ hồ cảm giác có điều không ổn nên hỏi Doãn Lưu Tinh rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Doãn Lưu Tinh không nói cho ông ta biết quá nhiều mà chỉ nói yên tâm không có việc gì.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Doãn Lưu Tinh hiện ra nụ cười dữ tợn, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Côn, “Đối với người khác, mày có thể là một Sát Thần, nhưng đối với người khác, tao cũng là một Sát Thần, ngày hôm nay Sát Thần tao nhất định phải lấy mạng Sát Thần mày!”
Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Mày đúng là rất tự tin.” Nói xong, anh lao về phía Doãn Lưu Tinh, con dao găm ba cạnh trong tay anh tạo ra vô số ánh sáng sắc bén đâm tới.
Sau khi biết được thân phận của Lâm Côn, Doãn Lưu Tinh đã không dám khinh thường nữa, hai nắm đấm thép cũng vung lên hết sức, đánh về phía những ánh sáng sắc bén kia. Trong không khí lại vang lên những tiếng leng keng, vô số tia lửa bắn ra, hai người anh tới tôi đi, bước chân nhanh chóng đan xen khiến cho người ta khó có thể phân biệt được.
Sở Tĩnh Dao lẳng lặng đứng ở một bên, nếu như cô muốn chạy trốn thì bây giờ hoàn toàn không có ai ngăn cản cô, chẳng qua cô chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn. Ánh mắt cô khẩn trương nhìn chằm chằm vào tình hình cuộc chiến trước mắt, hai tay nắm thật chặt lấy vạt áo, cô đã âm thầm quyết định sẽ cùng tiến cùng lùi với Lâm Côn, nếu đi thì cùng đi, nếu chết cũng phải cùng chết!
“Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!”
Doãn Lưu Tinh đột nhiên hét lớn một tiếng, thế tấn công của hai nắm đấm thép đột nhiên thay đổi, hai nắm đấm cực lớn đột nhiên va vào nhau phát ra một tiếng keng cực lớn, theo sát đó là một bộ quyền pháp cực kỳ sắc bén được thể hiện ra. Đây là kỹ năng chiến đấu của Doãn Lưu Tinh khi chắc chắn muốn giết chết kẻ dịch mạnh, trước đó anh ta đấu với Lâm Côn đã năm sáu chục hiệp, nhưng không chiếm được ưu thế gì khiến Doãn Lưu Tinh sốt ruột, anh ta biết nếu như lại tiếp tục đấu như thế nữa thì sợ rằng kẻ bị thua sẽ chính là anh ta, cho nên anh muốn đánh nhanh thắng nhanh mới lấy ra kỹ năng này.
Chỉ thấy trong không khí đột nhiên ngưng tụ ra vô số quyền ảnh, những nắm đấm đều hóa thành một đạo quyền ảnh cực lớn giống như sao chổi lao tới, đốt cháy không khí gào thét đập về phía Lâm Côn.
Lâm Côn nhanh chóng lui về phía sau hai bước, tay trái nhẹ nhàng vung lên, Quỷ Súc đột nhiên biến mất, anh hít sâu một hơi, trong nháy mắt toàn thân trở nên yên tĩnh, một giọt mồ hôi rơi xuống gương mặt, quyền ảnh cực lớn kia đang càng lúc càng gần, lúc này anh mới đột nhiên ra tay.
Vù!
Lâm Côn không có bất kỳ động tác màu mè nào, trực tiếp một quyền đánh ra để nghênh đón thiết quyền lớn của Doãn Lưu Tinh, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức há hốc mồm nhìn. Lâm Côn điên rồi sao? Sao anh lại đi dùng cánh tay bằng xương bằng thịt của mình để đối phó với bàn tay thép của Doãn Lưu Tinh chứ?
Doãn Lưu Tinh cũng không hiểu nổi, lẽ nào thằng nhóc này điên rồi sao, tự nhiên lại dùng tay không tới đấu nắm đấm thép của mình, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao. Lập tức Doãn Lưu Tinh nở nụ cười dữ tợn, anh ta hình như đã nhìn thấy trước cảnh tượng Lâm Côn bị anh ta đập nát đầu, óc bắn ra tung toé, gương mặt bị nghiền nát, mùi máu tanh tràn ngập ở trong không gian này.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, nắm đấm cứng rắn của Lâm Côn chống lại một nắm đấm thép mãnh liệt lao tới, đó là vô số nắm đấm thép ngưng tụ lại thành Lưu Tinh Quyền. Theo lời đồn đại một quyền của Doãn Lưu Tinh có thể đập ngã một con voi, một quyền này tuyệt đối có thể đập ngã, không chỉ là đập ngã, sợ rằng cũng có thể trực tiếp đập nát bụng voi!
Trong nháy mắt, hai người đều dừng lại, chống lại lực công kích đánh tới, quyền ảnh cực lớn kia biến mất, Lâm Côn cuối cùng chống lại chính là hai nắm đấm thép của Doãn Lưu Tinh.
Sở Tĩnh Dao che miệng, đôi mắt phượng tuyệt đẹp trợn trừng, cô đã quên cả hét lên, trái tim của cô đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi cổ rồi, cô rất sợ tiếp theo mình sẽ nhìn thấy được cảnh tượng Lâm Côn ngã trên mặt đất...
Nhưng thời gian một giây lại một giây trôi qua, gió nhẹ lay động tán lá vang lên những tiếng xào xạc đón ánh mặt trời...
Một giây, hai giây...
Hai người vẫn lẳng lặng đứng đối diện nhau, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm khi một đòn cuối cùng va chạm, trên mặt Doãn Lưu Tinh vẫn là nụ cười dữ tợn, trong ánh mắt để lộ ra tia sáng lạnh lẽo, ở trong ánh mắt kia thì Lâm Côn sớm đã là một xác chết, chưa từng có người nào dùng nắm tay trực tiếp đấu với nắm đấm thép của anh ta đâu.
Lâm Côn lại bình tĩnh ung dung, sâu bên trong ánh mắt lạnh thấu xương dường như có hai thanh kiếm sắc bén được ra khỏi vỏ vậy, lạnh lùng nhìn Doãn Lưu Tinh trước mắt, trong mắt Doãn Lưu Tinh thì anh là một xác chết, trong mắt của anh Doãn Lưu Tinh cũng là một xác chết.
Đau đớn kịch liệt từ chỗ nắm đấm truyền đến, máu tươi từ nơi da thịt bị ré rách rơi xuống trên mặt đất, quyền thịt chống lại nắm tay thép của Doãn Lưu Tinh thì căn bản không có khả năng có thể lành lặn được. Máu chính là cái giá phải trả, nhưng anh làm cũng rất đẹp, từ nay về sau Lâm Côn chính là người duy nhất sử dụng quyền thịt để nghênh chiến với nắm đấm thép!
Vẻ đắc ý trên mặt Doãn Lưu Tinh đột nhiên biến mất, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi sau đó lại biến thành sợ hãi, anh ta chờ nhìn thấy Lâm Côn ngã xuống nhưng Lâm Côn lại vẫn không hề nhúc nhích đứng ở đó. Anh ta chờ nhìn thấy khóe miệng Lâm Côn chảy máu nhưng khóe miệng Lâm Côn lại mỉm cười, trái lại trong miệng anh ta chợt thấy vị mặn, một giọt máu tràn ra khỏi khóe miệng. Anh ta muốn vung hai nắm đấm thép của mình lên để tấn công Lâm Côn lần nữa, nhưng kết quả không ngờ lại phát hiện ra hai cánh tay của mình đã tê dại không còn cảm giác gì nữa.
“Không... Không có khả năng!” Doãn Lưu Tinh hét to một tiếng, ánh mắt thâm độc trợn trừng nhìn Lâm Côn, nói: “Nắm đấm của mày không có khả năng đấu lại được Lưu Tinh Quyền của tao, từ trước tới nay chưa từng có người nào có thể sử dụng quyền thịt đấu lại nó được!”
Lâm Côn thản nhiên cười, anh lắc tay trái, nói: “Từ giờ trở đi đã có rồi.” Lâm Côn nói xong, tay trái đang chảy máu hơi động, Quỷ Súc lập tức lại xuất hiện ở trong tay anh, máu loãng vừa lúc dính ở phía trên và tỏa ra ánh sáng màu đỏ khiến cho người ta thấy khiếp sợ.
Vù!!!
Quỷ Súc nhuộm máu tươi xoay tròn ở trong lòng bàn tay anh, lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi rạch về phía hai thiết quyền phía trước mắt, trong không khí có tiếng gió rít đột nhiên vang lên, giống như tiếng ma quỷ dưới địa ngục rít gào.
Một sát ý mạnh mẽ đã lập tức bao phủ lấy Doãn Lưu Tinh, anh ta trợn trừng hai mắt, trên mặt kinh hãi giống như thấy ngọn núi trên trời cao lao nhanh xuống thác nước, che phủ cả khuôn mặt. Mãi đến lúc này anh ta mới chợt hiểu ra, anh ta và Vua sói Mạc Bắc này hoàn toàn không ở trên một cấp bậc. Vừa rồi anh ta đã dốc hết toàn lực, cũng cho rằng người này cũng đã dùng toàn lực, nhưng trên thực tế người ta còn chưa sử dụng ra thực lực chân chính, chẳng qua chỉ đang thử thăm dò anh ta mà thôi.
Bây giờ, Vua sói Mạc Bắc cho thấy thực lực chân chính khiến cho chênh lệch thoáng cái lại tăng lên. Đối mặt với sát ý mạnh mẽ không thể ngăn cản nổi này, Doãn Lưu Tinh cảm giác suy sụp, không còn ý định phản kháng nữa.
Keng.
Một âm thanh trầm thấp vang lên lại kèm theo một áp lực nói không nên lời, đồng thời dường như ngưng tụ ra một sức mạnh cực lớn...
Ở cuối ánh sáng màu đỏ, Quỷ Súc lướt qua hai nắm đấm thép lớn của Doãn Lưu Tinh, còn phát ra những tiếng leng keng cùng tia lửa tóe ra, lúc này nó lại giống như cắt qua miếng đậu hũ, hoàn toàn không gặp bất kỳ lực cản nào.
Xoạch...
Một giọt máu đỏ theo vết lõm trên Quỷ Súc rơi xuống, đây là một giọt máu còn nóng hổi...
Xoạch, xoạch...
Từng giọt máu từ hai nắm đấm thép của Doãn Lưu Tinh rơi xuống mặt đất, khiến không khí trộn lẫn giữa mùi bùn đất và máu tanh, nhẹ nhàng lan tỏa ra xa.
Doãn Lưu Tinh trợn trừng mắt, anh ta cảm giác được rõ ràng bàn tay sắt của mình bị cắt rời, còn có cảm giác mát lạnh cắt qua nắm đấm của mình, hình như mơ hồ còn nghe được tiếng xương bị cắt, âm thanh này rất nhỏ giống như tiếng bánh quy giòn tan vỡ vụn giữa phố xá sầm uất.
A!!!
Doãn Lưu Tinh kêu lên thảm thiết, cơ mặt co giật, một cảm giác đau đớn không có cách nào tả xiết truyền tới, từng giọt mồ hôi ngưng tụ chảy xuống gương mặt, hai tay của anh ta khẽ run rẩy, hai thiết quyền bị chặt đứt rơi xuống đất, một dòng máu tươi từ chỗ xương tay bị chặt đứt phun ra, muộn đỏ cả mặt đất.
Lâm Côn nhìn Doãn Lưu Tinh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy tà mị, Quỷ Súc trong tay đột nhiên thoáng động, lại là một ánh sáng màu đỏ hiện ra, lướt về phía cổ của Doãn Lưu Tinh. Ánh sáng màu đỏ kia lao nhanh giống như tia chớp vậy, Doãn Lưu Tinh hoàn toàn không có cách nào né tránh, hai con mắt đột nhiên trợn tròn một cái sau đó đờ đẫn...
Giết người mà đầu không rơi xuống đất chính là như thế này, lúc này nếu như lại kết hợp với một bản nhạc, nhảy điệu waltz quanh thi thể thì thật sự quá Cool, đáng tiếc cảnh tượng và bầu không khí không cho phép, Sở Tĩnh Dao đã bị hù dọa xụi lơ ở trên mặt đất, hai con mắt nhìn chằm chằm...
Lâm Côn xoay người hái một đóa hoa cúc trong bụi cỏ ven đường, đặt ở dưới chóp mũi khẽ ngửi, sau đó anh đi tới bên cạnh Sở Tĩnh Dao cúi người, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười giống như cậu bé hàng xóm, dịu dàng nói: “Tặng cho em.”
Sở Tĩnh Dao dần dần lấy lại tinh thần, mắt cô nhìn đến trên mặt Lâm Côn, anh làm sao có thể có thần kinh vững như vậy được? Vừa rồi rõ ràng anh mới trải qua một trận đấu sông chết, anh rõ ràng giết một người, người kia còn ở đó, hai mắt trợn trừng nhìn về phía anh…