Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321
Doãn Lưu Tinh không phải là người ngu, anh ta đồng ý ra ngoài đi dạo cùng với Lâm Côn, điều này nhìn như rất kỳ lạ, bình thường người đàn ông không có gì sao có thể ra ngoài đi dạo, đây đều là chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, nhưng mọi người không nên quên, Doãn Lưu Tinh này không thích phụ nữ mà thích đàn ông.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Côn, trong lòng Doãn Lưu Tinh đã rung động, đây là một người đàn ông thân hình dong dỏng cao lại cường tráng và anh tuấn, xét về phong thái thì là một người đàn ông rất MEN, khác hẳn với dáng vẻ ẻo lả của những người đàn ông trong xã hội hiện nay, Doãn Lưu Tinh vừa nhìn thì trái tim đã nhộn nhạo, say đắm.
Tục ngữ nói trên đầu chữ sắc có cây dao, Doãn Lưu Tinh cũng xem như là rơi vào tình cảnh đó, anh ta híp mắt quan sát Lâm Côn, cảm nhận khí thế mạnh mẽ trên người Lâm Côn tản ra, nhịp tim cũng bị ảnh hưởng.
Khóe miệng Doãn Lưu Tinh cong lên, hiện ra nụ cười dữ tợn, giống như một con thú hoang tham lam lại khát máu, hơi thở trên người Lâm Côn làm cho anh ta sợ hãi, nhưng cũng không cản trở đến lòng tự tin của anh ta, hai nắm đấm thép của anh đã lâu không gặp phải đối thủ, trong hai ba năm gần đây cũng không biết đã đập nát đầu của bao nhiêu cao thủ.
Keng… Keng!
Hai nắm đấm thép đánh vào nhau, phát ra tiếng động, trên hai bàn tay thép màu đen tập trung sức lực lớn thế nào thì không ai biết. Theo lời đồn đại một quyền của Doãn Lưu Tinh có thể dễ dàng giết chết một con trâu, còn có lời đồn đại càng khoa trương hơn nói một quyền hết sức của anh ta có thể đánh ngã một con voi Châu Phi đã trưởng thành!
Dù sao lời đồn đại cũng là lời đồn đại, vào lúc này trong mắt của Lâm Côn, dù nhân vật trong truyền thuyết này có lợi hại tới mức nào thì ngày hôm nay đều phải chết ở nơi ngoại ô phía bắc tối tăm này, người nào dám có ý đồ xấu với người phụ nữ của anh thì đều có kết cục như vậy!
Dưới bầu không khí khẩn trương này, Lâm Côn còn không quên mỉm cười căn dặn Sở Tĩnh Dao một câu: “Vợ yêu à, em đi qua bên cạnh đứng đi, anh không muốn máu của người này bắn lên người em.”
“Vợ?” Doãn Lưu Tinh cười lạnh hỏi ngược lại nói: “Hóa ra anh là con rể của Sở Tướng Quốc, chà chà, tôi không tin con rể của Sở Tướng Quốc có thể lợi hại, ngày hôm nay để mạng của anh ở lại đây, để cho vợ mình ở góa đi, ha ha!”
Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, nói: “Chỉ có thể nói suy nghĩ của anh là rất tốt nhưng đáng tiếc...” Tay trái đột nhiên lắc một cái, ở trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một con dao găm ba cạnh màu vàng đen, đây là vũ khí lợi hại nhất của chỉ huy Lâm -- Quỷ Súc. Quỷ Súc vừa hiện, xung quanh lập tức có trận gió lạnh thổi qua, sát khí cuồn cuộn, đồng thời không khí xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.
Doãn Lưu Tinh không phải là người chưa từng trải, thân là cao thủ lợi hại trời sinh ở Trung Quốc, hiện tại còn đứng trong top 50 của những người mạnh nhất. Trong những đối thủ anh ta đã gặp từ trước tới nay, mỗi cao thủ gần như đều có vũ khí tương ứng, mỗi một loại vũ khí đều có sát khí lẫm liệt, nhưng vũ khí giống như Quỷ Súc thì anh ta vẫn chưa bao giờ gặp được. Cũng cụ thể không nói được nguyên nhân vì sao, Quỷ Súc đột nhiên xuất hiện lại khiến cho nhịp tim của anh ta chững lại, dường như đã ngửi được mùi vị của cái chết.
Ánh mắt Doãn Lưu Tinh nheo lại, giống như hóa thành lưỡi dao nhọn đầy sát khí sắc bén, nhìn kỹ Quỷ Súc trong giây lát, khóe miệng anh ta tham lam cười, nói: “Tôi thích vật này, nó là của tôi!”
Lâm Côn cười giễu cợt nói: “Mẹ kiếp, anh thật không biết xấu hổ, nó đúng là của anh, là muốn mạng của anh!”
“Mày đâm đầu vào chỗ chết!” Doãn Lưu Tinh phẫn nộ hét lên một câu, hai bàn tay thép của anh ta nắm lại đập về phía Lâm Côn, toàn thân anh đứng yên giống như cây tùng, bị một trận gió lốc đột nhiên thổi đến lay động dữ dội.
Hai nắm đấm giống như sao chổi lao tới, không biết đập nát đầu của bao nhiêu cao thủ võ lâm, Lâm Côn tất nhiên không dám khinh thường, vung Quỷ Súc lên liên tiếp đỡ hai đòn, lại nghe những tiếng đinh đang cực lớn vang lên, từng tia lửa kích thích, Lâm Côn lùi về phía sau hai bước, thân thể Doãn Lưu Tinh cũng run lên, lui về phía sau hai bước.
Ngoài mặt hai người này đánh trận đầu không phân thắng bại, trên thực tế lại là Lâm Côn chiếm ưu thế hơn, Doãn Lưu Tinh chủ động xông về phía anh, mượn động lực mạnh mẽ lao về phía trước, mà anh lại đứng nguyên tại chỗ.
Doãn Lưu Tinh giơ một ngón tay thép lên xoa khóe miệng, cười gằn nói: “Rất giỏi, còn có thể đỡ được hai đòn!”
Lâm Côn cười lạnh, châm chọc nói: “Anh nói nhảm quá nhiều, nhanh chóng ra tay đi!” Anh nói xong, cả người đã hóa thành tia chớp, tay cầm Quỷ Súc vung lên, toàn thân nhảy lên cao, đâm về phía Doãn Lưu Tinh, trong không khí lập tức có tiếng gió thổi qua, cuốn lên sát khí mạnh mẽ lạnh thấu xương.
...
Đã gần bốn giờ sáng, phía chân trời lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại muốn đẩy lùi bóng tối trong thành phố. Sở Tướng Quốc ngồi trước cửa sổ của tòa nhà quốc tế Thiên Sở nhìn xuống thành phố, trên mặt ông không còn vẻ ung dung cùng tự tin nữa, trên người ông cũng không còn khí thế ngày xưa. Lúc này nhìn ông giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều, từ một người đàn ông đứng sừng sững ở đỉnh cao của tỉnh Liêu Cương này, giờ lại biến thành một ông cụ già nông thôn bình thường.
Chưa từng làm cha, vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Ở trong mắt người khác, Sở Tướng Quốc là một người thành đạt, cuộc đời của ông gần như không có gì không hoàn mỹ, đứng ở đỉnh cao tài phú của tỉnh Liêu Cương, ở trong xã hội coi trọng vật chất này thì quả thực không có gì mà mua không được.
Nhưng phần lớn người bình thường lại quên mất một vấn đề -- Tình thân, trong những năm tháng trước kia, Sở Tướng Quốc vẫn thấy có lỗi với người vợ của mình, ông không có làm tròn trách nhiệm của một người làm chồng, không có làm tròn trách nhiệm của một người làm cha. Vợ ông đã qua đời, cho dù ông có lòng cũng không có cách nào bù đắp được, con gái và cháu ngoại ông là hai người thân duy nhất còn lại trên thế giới này.
Thời gian trước, ông vừa được con gái tha thứ, cả nhà sung sướng còn chưa được vài ngày lại xảy ra chuyện như bây giờ. Ông lo lắng cho con gái, nhưng trước ích lợi của quốc gia, bản thân ông lại xuất thân là người lính nên trong xương cốt vẫn không thể trốn tránh được trách nhiệm đối với quốc gia, đối với dân tộc, ích lợi của dân tộc giống như một dãy núi lớn đứng sừng sững ở trong lòng của ông, khiến ông khó có thể dao động.
Bây giờ ông chỉ hy vọng Lâm Côn có thể thuận lợi cứu được con gái trở về, như vậy ông cũng không cần đứng trước sự lựa chọn khó khăn, bằng không ông khó có thể sẽ bởi vì con gái mà buông tha ích lợi của quốc gia, ông sẽ thấy hổ thẹn cả đời.
Điện thoại di động vang lên, Sở Tướng Quốc liếc mắt nhìn dãy số thì vội nghe điện thoại.
“Chú Sở, xin lỗi chú, là do cháu sắp xếp không thỏa đáng nên mới để cho Tĩnh Dao gặp nạn, nếu như Tĩnh Dao có chuyện gì không may, cháu bằng lòng lấy cái chết để tạ tội.”
Điện thoại là do Tần Tuyết gọi tới, giọng nói của Tần Tuyết rất khẽ, rõ ràng cô đang tự trách mình, trong lòng cô hận bản thân mình lúc trước không suy nghĩ kỹ càng, không cho thêm người đi bảo vệ Sở Tĩnh Dao.
“Ngốc ạ, cháu đang nói gì vậy.” Sở Tướng Quốc khẽ thở dài, “Chuyện phát triển đến mức như vậy cũng không phải là lỗi của cháu, hai người cháu phái đi đã đủ xuất sắc rồi. Chỉ không ngờ được Lỗ Đại Năng lại tìm ra người lợi hại như vậy, chúng ta đều không ngờ tới nên cháu cũng không cần tự trách, cố gắng thay chú chăm sóc cho Lâm Lâm.”
“Vâng.”
Tần Tuyết cúp điện thoại, trên gương mặt đầy vẻ buồn phiền, lúc này cô ngồi ở phía trước cửa sổ lầu hai của biệt thự, bên ngoài đầy sương mù, làm nổi bật lên gương mặt trắng mịn của cô, hiện rõ sự lạnh lùng cùng đau lòng.
Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ cầu nguyện -- Lâm Côn, anh nhất định bình an đưa Tĩnh Dao trở về, nhất định phải làm được!
Tần Tuyết cúp điện thoại rồi, Sở Tướng Quốc lại đốt một điếu xì gà, đây đã là điếu xì gà thứ ba trong đêm nay, làn khói thuốc bay lên, mùi thơm tràn ngập, khói thuốc lượn lờ ở trên mặt ông, càng khiến mặt ông thêm già nua, điện thoại di động bên cạnh ông đột nhiên lại đổ chuông, lần này là điện thoại từ thành phố Vô Đồng gọi tới.
“Chủ tịch Sở, ông suy nghĩ thế nào, bây giờ cũng đã gần sáng rồi, nếu như ông không đưa ra quyết định thì tôi cũng không kiên trì được nữa đâu.” Giọng điệu trêu tức của Lỗ Đại Năng truyền đến, trong sự trêu tức vẫn lộ ra chút đắc ý, đội nghiên cứu khoa học của ông ta không phải là đối thủ của Sở Tướng Quốc, nhưng với tình huống trước mắt người chiến thắng chính là ông ta.
Lỗ Đại Năng luôn tự phụ, ở trong cuộc đời của ông ta, chỉ cần là chuyện ông ta muốn làm thì sẽ phải thành công, không ai có thể cạnh tranh cùng ông ta, lâu dài đã khiến cho ông ta có thói quen xấu. Mãi đến khi gặp phải Sở Tướng Quốc trên vấn đề nghiên cứu nguồn năng lượng mới, lòng tự phụ của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng, ông ta hận Sở Tướng Quốc tới nghiến răng nghiến lợi!
Đôi khi anh hùng có thể luyến tiếc lẫn nhau, nhưng một núi lại không thể có hai hổ...
Giọng nói của Sở Tướng Quốc rất bình tĩnh, trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, dù gặp phải chuyện gì, dù trong lòng có hoang mang lo sợ tới mức nào ông đều rất bình tĩnh. Cho dù bây giờ có dí một khẩu súng vào trên đầu của ông, ông cũng có thể rất bình tĩnh nói: “Đến đây đi, tôi không sợ chết.”
“Chủ tịch Lỗ, anh không sốt ruột đến mức như vậy chứ, lúc này còn chưa hết một đêm mà anh đã không thể cho tôi suy nghĩ nữa rồi sao?”
“Còn có gì để suy nghĩ nữa, anh chỉ có một cô con gái như vậy, nếu không muốn con gái anh chết thì ngoan ngoãn giao ra hồ sơ nghiên cứu về nguồn năng lượng mới, hồ sơ quan trọng hay là con gái quan trọng hơn?”
“Con gái quan trọng.” Giọng Sở Tướng Quốc bình tĩnh nói: “Nhưng bảo tôi vì con gái của mình mà bỏ qua ích lợi của quốc gia thì tôi rất khó xử, trong ván cờ lần này anh đã là người thắng, cho tôi thời gian suy nghĩ còn không được sao?”
Lỗ Đại Năng cười ha ha nói: “Chủ tịch Sở, thật hay cho câu lợi ích của một quốc gia, anh không đưa tài liệu nghiên cứu nguồn năng lượng mới cho tôi, tôi lại không nghiên cứu ra được thì đến lúc đó tiền không phải chỉ có anh kiếm lời sao? Anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút, anh đã đủ có tiền rồi còn cần nhiều tiền như vậy làm gì, con gái lại chỉ có một thôi.”
Sở Tướng Quốc bình tĩnh nói: “Tôi nghiên cứu nguồn năng lượng mới là vì đất nước, vì dân chúng chứ không phải là vì kiếm tiền. Nếu như nguồn năng lượng mới rơi vào trong tay của anh thì sẽ biến thành công cụ để anh trắng trợn vơ vét của cải. Điều này sẽ bất lợi đối với quốc gia và dân chúng, tôi không muốn trơ mắt nhìn anh sử dụng thành quả do chúng tôi nghiên cứu ra để gây họa cho đất nước và dân chúng.”
“Ha ha, anh nói thật khí thế nhỉ.” Lỗ Đại Năng giễu cợt nói: “Ngày hôm nay tôi xem như đã được mở mang kiến thức, cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo, tôi cũng không tin Sở Tướng Quốc anh không phải vì kiếm tiền mà bỏ vào mấy trăm triệu, thật sự không nghĩ lấy lại vốn sao? Đừng quên chúng ta đều là người làm ăn, chúng ta đều lấy lợi ích làm đầu, con gái anh cũng là lợi ích của anh, hơn nữa còn là lợi ích lớn nhất của anh. Anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút, tôi sẽ cho anh thêm tám giờ, đến lúc đó nếu như anh còn không quyết định, chúng ta cá chết lưới rách. Tôi từ bỏ hồ sơ nghiên cứu về nhiên liệu mới, anh cũng đừng mong nhìn thấy con gái của mình nữa, ha ha.”
Tút Tút...
Trong điện thoại vang lên tiếng báo bận, Sở Tướng Quốc vẫn không tắt điện thoại mà bình tĩnh nói: “Tôi và anh căn bản là hoàn toàn khác nhau, anh là một người làm ăn không lợi không làm, tôi lại là một người lính!”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Côn, trong lòng Doãn Lưu Tinh đã rung động, đây là một người đàn ông thân hình dong dỏng cao lại cường tráng và anh tuấn, xét về phong thái thì là một người đàn ông rất MEN, khác hẳn với dáng vẻ ẻo lả của những người đàn ông trong xã hội hiện nay, Doãn Lưu Tinh vừa nhìn thì trái tim đã nhộn nhạo, say đắm.
Tục ngữ nói trên đầu chữ sắc có cây dao, Doãn Lưu Tinh cũng xem như là rơi vào tình cảnh đó, anh ta híp mắt quan sát Lâm Côn, cảm nhận khí thế mạnh mẽ trên người Lâm Côn tản ra, nhịp tim cũng bị ảnh hưởng.
Khóe miệng Doãn Lưu Tinh cong lên, hiện ra nụ cười dữ tợn, giống như một con thú hoang tham lam lại khát máu, hơi thở trên người Lâm Côn làm cho anh ta sợ hãi, nhưng cũng không cản trở đến lòng tự tin của anh ta, hai nắm đấm thép của anh đã lâu không gặp phải đối thủ, trong hai ba năm gần đây cũng không biết đã đập nát đầu của bao nhiêu cao thủ.
Keng… Keng!
Hai nắm đấm thép đánh vào nhau, phát ra tiếng động, trên hai bàn tay thép màu đen tập trung sức lực lớn thế nào thì không ai biết. Theo lời đồn đại một quyền của Doãn Lưu Tinh có thể dễ dàng giết chết một con trâu, còn có lời đồn đại càng khoa trương hơn nói một quyền hết sức của anh ta có thể đánh ngã một con voi Châu Phi đã trưởng thành!
Dù sao lời đồn đại cũng là lời đồn đại, vào lúc này trong mắt của Lâm Côn, dù nhân vật trong truyền thuyết này có lợi hại tới mức nào thì ngày hôm nay đều phải chết ở nơi ngoại ô phía bắc tối tăm này, người nào dám có ý đồ xấu với người phụ nữ của anh thì đều có kết cục như vậy!
Dưới bầu không khí khẩn trương này, Lâm Côn còn không quên mỉm cười căn dặn Sở Tĩnh Dao một câu: “Vợ yêu à, em đi qua bên cạnh đứng đi, anh không muốn máu của người này bắn lên người em.”
“Vợ?” Doãn Lưu Tinh cười lạnh hỏi ngược lại nói: “Hóa ra anh là con rể của Sở Tướng Quốc, chà chà, tôi không tin con rể của Sở Tướng Quốc có thể lợi hại, ngày hôm nay để mạng của anh ở lại đây, để cho vợ mình ở góa đi, ha ha!”
Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, nói: “Chỉ có thể nói suy nghĩ của anh là rất tốt nhưng đáng tiếc...” Tay trái đột nhiên lắc một cái, ở trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một con dao găm ba cạnh màu vàng đen, đây là vũ khí lợi hại nhất của chỉ huy Lâm -- Quỷ Súc. Quỷ Súc vừa hiện, xung quanh lập tức có trận gió lạnh thổi qua, sát khí cuồn cuộn, đồng thời không khí xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.
Doãn Lưu Tinh không phải là người chưa từng trải, thân là cao thủ lợi hại trời sinh ở Trung Quốc, hiện tại còn đứng trong top 50 của những người mạnh nhất. Trong những đối thủ anh ta đã gặp từ trước tới nay, mỗi cao thủ gần như đều có vũ khí tương ứng, mỗi một loại vũ khí đều có sát khí lẫm liệt, nhưng vũ khí giống như Quỷ Súc thì anh ta vẫn chưa bao giờ gặp được. Cũng cụ thể không nói được nguyên nhân vì sao, Quỷ Súc đột nhiên xuất hiện lại khiến cho nhịp tim của anh ta chững lại, dường như đã ngửi được mùi vị của cái chết.
Ánh mắt Doãn Lưu Tinh nheo lại, giống như hóa thành lưỡi dao nhọn đầy sát khí sắc bén, nhìn kỹ Quỷ Súc trong giây lát, khóe miệng anh ta tham lam cười, nói: “Tôi thích vật này, nó là của tôi!”
Lâm Côn cười giễu cợt nói: “Mẹ kiếp, anh thật không biết xấu hổ, nó đúng là của anh, là muốn mạng của anh!”
“Mày đâm đầu vào chỗ chết!” Doãn Lưu Tinh phẫn nộ hét lên một câu, hai bàn tay thép của anh ta nắm lại đập về phía Lâm Côn, toàn thân anh đứng yên giống như cây tùng, bị một trận gió lốc đột nhiên thổi đến lay động dữ dội.
Hai nắm đấm giống như sao chổi lao tới, không biết đập nát đầu của bao nhiêu cao thủ võ lâm, Lâm Côn tất nhiên không dám khinh thường, vung Quỷ Súc lên liên tiếp đỡ hai đòn, lại nghe những tiếng đinh đang cực lớn vang lên, từng tia lửa kích thích, Lâm Côn lùi về phía sau hai bước, thân thể Doãn Lưu Tinh cũng run lên, lui về phía sau hai bước.
Ngoài mặt hai người này đánh trận đầu không phân thắng bại, trên thực tế lại là Lâm Côn chiếm ưu thế hơn, Doãn Lưu Tinh chủ động xông về phía anh, mượn động lực mạnh mẽ lao về phía trước, mà anh lại đứng nguyên tại chỗ.
Doãn Lưu Tinh giơ một ngón tay thép lên xoa khóe miệng, cười gằn nói: “Rất giỏi, còn có thể đỡ được hai đòn!”
Lâm Côn cười lạnh, châm chọc nói: “Anh nói nhảm quá nhiều, nhanh chóng ra tay đi!” Anh nói xong, cả người đã hóa thành tia chớp, tay cầm Quỷ Súc vung lên, toàn thân nhảy lên cao, đâm về phía Doãn Lưu Tinh, trong không khí lập tức có tiếng gió thổi qua, cuốn lên sát khí mạnh mẽ lạnh thấu xương.
...
Đã gần bốn giờ sáng, phía chân trời lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại muốn đẩy lùi bóng tối trong thành phố. Sở Tướng Quốc ngồi trước cửa sổ của tòa nhà quốc tế Thiên Sở nhìn xuống thành phố, trên mặt ông không còn vẻ ung dung cùng tự tin nữa, trên người ông cũng không còn khí thế ngày xưa. Lúc này nhìn ông giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều, từ một người đàn ông đứng sừng sững ở đỉnh cao của tỉnh Liêu Cương này, giờ lại biến thành một ông cụ già nông thôn bình thường.
Chưa từng làm cha, vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Ở trong mắt người khác, Sở Tướng Quốc là một người thành đạt, cuộc đời của ông gần như không có gì không hoàn mỹ, đứng ở đỉnh cao tài phú của tỉnh Liêu Cương, ở trong xã hội coi trọng vật chất này thì quả thực không có gì mà mua không được.
Nhưng phần lớn người bình thường lại quên mất một vấn đề -- Tình thân, trong những năm tháng trước kia, Sở Tướng Quốc vẫn thấy có lỗi với người vợ của mình, ông không có làm tròn trách nhiệm của một người làm chồng, không có làm tròn trách nhiệm của một người làm cha. Vợ ông đã qua đời, cho dù ông có lòng cũng không có cách nào bù đắp được, con gái và cháu ngoại ông là hai người thân duy nhất còn lại trên thế giới này.
Thời gian trước, ông vừa được con gái tha thứ, cả nhà sung sướng còn chưa được vài ngày lại xảy ra chuyện như bây giờ. Ông lo lắng cho con gái, nhưng trước ích lợi của quốc gia, bản thân ông lại xuất thân là người lính nên trong xương cốt vẫn không thể trốn tránh được trách nhiệm đối với quốc gia, đối với dân tộc, ích lợi của dân tộc giống như một dãy núi lớn đứng sừng sững ở trong lòng của ông, khiến ông khó có thể dao động.
Bây giờ ông chỉ hy vọng Lâm Côn có thể thuận lợi cứu được con gái trở về, như vậy ông cũng không cần đứng trước sự lựa chọn khó khăn, bằng không ông khó có thể sẽ bởi vì con gái mà buông tha ích lợi của quốc gia, ông sẽ thấy hổ thẹn cả đời.
Điện thoại di động vang lên, Sở Tướng Quốc liếc mắt nhìn dãy số thì vội nghe điện thoại.
“Chú Sở, xin lỗi chú, là do cháu sắp xếp không thỏa đáng nên mới để cho Tĩnh Dao gặp nạn, nếu như Tĩnh Dao có chuyện gì không may, cháu bằng lòng lấy cái chết để tạ tội.”
Điện thoại là do Tần Tuyết gọi tới, giọng nói của Tần Tuyết rất khẽ, rõ ràng cô đang tự trách mình, trong lòng cô hận bản thân mình lúc trước không suy nghĩ kỹ càng, không cho thêm người đi bảo vệ Sở Tĩnh Dao.
“Ngốc ạ, cháu đang nói gì vậy.” Sở Tướng Quốc khẽ thở dài, “Chuyện phát triển đến mức như vậy cũng không phải là lỗi của cháu, hai người cháu phái đi đã đủ xuất sắc rồi. Chỉ không ngờ được Lỗ Đại Năng lại tìm ra người lợi hại như vậy, chúng ta đều không ngờ tới nên cháu cũng không cần tự trách, cố gắng thay chú chăm sóc cho Lâm Lâm.”
“Vâng.”
Tần Tuyết cúp điện thoại, trên gương mặt đầy vẻ buồn phiền, lúc này cô ngồi ở phía trước cửa sổ lầu hai của biệt thự, bên ngoài đầy sương mù, làm nổi bật lên gương mặt trắng mịn của cô, hiện rõ sự lạnh lùng cùng đau lòng.
Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ cầu nguyện -- Lâm Côn, anh nhất định bình an đưa Tĩnh Dao trở về, nhất định phải làm được!
Tần Tuyết cúp điện thoại rồi, Sở Tướng Quốc lại đốt một điếu xì gà, đây đã là điếu xì gà thứ ba trong đêm nay, làn khói thuốc bay lên, mùi thơm tràn ngập, khói thuốc lượn lờ ở trên mặt ông, càng khiến mặt ông thêm già nua, điện thoại di động bên cạnh ông đột nhiên lại đổ chuông, lần này là điện thoại từ thành phố Vô Đồng gọi tới.
“Chủ tịch Sở, ông suy nghĩ thế nào, bây giờ cũng đã gần sáng rồi, nếu như ông không đưa ra quyết định thì tôi cũng không kiên trì được nữa đâu.” Giọng điệu trêu tức của Lỗ Đại Năng truyền đến, trong sự trêu tức vẫn lộ ra chút đắc ý, đội nghiên cứu khoa học của ông ta không phải là đối thủ của Sở Tướng Quốc, nhưng với tình huống trước mắt người chiến thắng chính là ông ta.
Lỗ Đại Năng luôn tự phụ, ở trong cuộc đời của ông ta, chỉ cần là chuyện ông ta muốn làm thì sẽ phải thành công, không ai có thể cạnh tranh cùng ông ta, lâu dài đã khiến cho ông ta có thói quen xấu. Mãi đến khi gặp phải Sở Tướng Quốc trên vấn đề nghiên cứu nguồn năng lượng mới, lòng tự phụ của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng, ông ta hận Sở Tướng Quốc tới nghiến răng nghiến lợi!
Đôi khi anh hùng có thể luyến tiếc lẫn nhau, nhưng một núi lại không thể có hai hổ...
Giọng nói của Sở Tướng Quốc rất bình tĩnh, trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, dù gặp phải chuyện gì, dù trong lòng có hoang mang lo sợ tới mức nào ông đều rất bình tĩnh. Cho dù bây giờ có dí một khẩu súng vào trên đầu của ông, ông cũng có thể rất bình tĩnh nói: “Đến đây đi, tôi không sợ chết.”
“Chủ tịch Lỗ, anh không sốt ruột đến mức như vậy chứ, lúc này còn chưa hết một đêm mà anh đã không thể cho tôi suy nghĩ nữa rồi sao?”
“Còn có gì để suy nghĩ nữa, anh chỉ có một cô con gái như vậy, nếu không muốn con gái anh chết thì ngoan ngoãn giao ra hồ sơ nghiên cứu về nguồn năng lượng mới, hồ sơ quan trọng hay là con gái quan trọng hơn?”
“Con gái quan trọng.” Giọng Sở Tướng Quốc bình tĩnh nói: “Nhưng bảo tôi vì con gái của mình mà bỏ qua ích lợi của quốc gia thì tôi rất khó xử, trong ván cờ lần này anh đã là người thắng, cho tôi thời gian suy nghĩ còn không được sao?”
Lỗ Đại Năng cười ha ha nói: “Chủ tịch Sở, thật hay cho câu lợi ích của một quốc gia, anh không đưa tài liệu nghiên cứu nguồn năng lượng mới cho tôi, tôi lại không nghiên cứu ra được thì đến lúc đó tiền không phải chỉ có anh kiếm lời sao? Anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút, anh đã đủ có tiền rồi còn cần nhiều tiền như vậy làm gì, con gái lại chỉ có một thôi.”
Sở Tướng Quốc bình tĩnh nói: “Tôi nghiên cứu nguồn năng lượng mới là vì đất nước, vì dân chúng chứ không phải là vì kiếm tiền. Nếu như nguồn năng lượng mới rơi vào trong tay của anh thì sẽ biến thành công cụ để anh trắng trợn vơ vét của cải. Điều này sẽ bất lợi đối với quốc gia và dân chúng, tôi không muốn trơ mắt nhìn anh sử dụng thành quả do chúng tôi nghiên cứu ra để gây họa cho đất nước và dân chúng.”
“Ha ha, anh nói thật khí thế nhỉ.” Lỗ Đại Năng giễu cợt nói: “Ngày hôm nay tôi xem như đã được mở mang kiến thức, cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo, tôi cũng không tin Sở Tướng Quốc anh không phải vì kiếm tiền mà bỏ vào mấy trăm triệu, thật sự không nghĩ lấy lại vốn sao? Đừng quên chúng ta đều là người làm ăn, chúng ta đều lấy lợi ích làm đầu, con gái anh cũng là lợi ích của anh, hơn nữa còn là lợi ích lớn nhất của anh. Anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút, tôi sẽ cho anh thêm tám giờ, đến lúc đó nếu như anh còn không quyết định, chúng ta cá chết lưới rách. Tôi từ bỏ hồ sơ nghiên cứu về nhiên liệu mới, anh cũng đừng mong nhìn thấy con gái của mình nữa, ha ha.”
Tút Tút...
Trong điện thoại vang lên tiếng báo bận, Sở Tướng Quốc vẫn không tắt điện thoại mà bình tĩnh nói: “Tôi và anh căn bản là hoàn toàn khác nhau, anh là một người làm ăn không lợi không làm, tôi lại là một người lính!”