Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Lâm Côn hít sâu một hơi, nhấc Triệu Lão Tam lên, nói: “Đưa tôi đi tới vùng ngoại ô.”
Triệu Lão Tam nào dám không theo, những người khác trong phòng cũng vội tránh đường, rùng mình khiếp sợ nhìn hai người xuống lầu, chờ bóng lưng của hai người biến mất ở cửa cầu thang. Người trong phòng mới liếc nhìn nhau, ngay sau đó lại tranh cướp những tờ tiền nằm rải rác trên mặt đất, không một người nào báo cảnh sát. Thời buổi bây giờ, thêm một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, chuyện không liên quan tới mình thì đừng dây vào, vừa rồi Lâm Côn bạo lực như vậy, ai dám chọc vào chứ?
Bà chủ Vi Vi nhìn thấy Lâm Côn mang theo Triệu Lão Tam đi xuống vốn còn muốn mỉm cười chào hỏi, nhưng kết quả vừa nhìn thấy gương mặt đầy máu của Triệu Lão Tam thì lập tức bị hù dọa hét một tiếng chói tai. Phụ nữ dù sao cũng vẫn là người phụ nữ, bà cao lớn vạm vỡ nhưng dù sao vẫn là trái tim của phụ nữ, nào chịu được cảnh tượng máu chảy đầm đìa như vậy?
Lâm Côn dùng tay ra hiệu cho bà ta đừng lên tiếng rồi mỉm cười nói: “Tôi nhờ anh ta đưa tôi đi tới một nơi, không nên báo cảnh sát, bằng không tôi trở về sẽ đập nát chỗ này của bà.”
Bà chủ bị dọa cho ngây người, liên tục gật đầu.
Lâm Côn thuận lợi lấy được một chiếc khăn trắng, lau vết máu trên mặt cho Triệu Lão Tam, bằng không nhìn anh ta quá dọa người, đêm khuya lại nhìn thấy một người máu chảy đầm đìa thì cho dù là ai thấy cũng sẽ nổi da gà toàn thân.
Ngồi vào trong xe taxi của Triệu Lão Tam, Lâm Côn lái xe, với tình trạng trước mắt của Triệu Lão Tam, Lâm Côn còn thật sự lo lắng nếu để anh ta lái xe không cẩn thận sẽ chui vào trong rãnh, sẽ làm chậm trễ thời gian mình cứu Sở Tĩnh Dao.
Lâm Côn quay đầu lại lạnh lùng nói với Triệu Lão Tam: “Tôi lái xe, anh chỉ đường, nếu dám giở trò gì, tôi bảo đảm sẽ làm cho anh không thấy được mặt trời ngày mai.”
Triệu Lão Tam là đánh trong lòng đã khiếp sợ, liên tục gật đầu nói: “Tuyệt đối không dám...”
Xe taxi một đường xóc nảy đi đến ngoại ô phía bắc của thành phố Vô Đồng, nhìn quanh toàn bộ thành phố Vô Đồng, ngoại ô phía bắc là hoang vu nhất, người ở cũng thưa thớt, cả khu vực lớn như vậy chỉ có vài mái hiên và cửa hàng dọc theo đường cao tốc, hai hàng mái hiên cao thấp không bằng nhau phần nhiều là để cho bác tài của xe tải lớn sửa chữa, buôn bán, mặt khác cũng có mấy quán cơm nhỏ, quán trọ đơn sơ chuyên môn cho các lái xe tải đường dài nghỉ lại.
Xe taxi dừng ở nơi xảy ra chuyện, trên đường nhỏ có bốn thi thể, không ai động vào bốn thi thể này, căn cứ vào vị trí của bốn thi thể, Lâm Côn nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh tranh đấu lúc đó, anh từ trên xe taxi xuống, lôi kéo Triệu Lão Tam cùng xuống.
Hai chân của Triệu lão đại mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Lâm Côn, giọng cầu khẩn nói: “Người anh em, tôi đã dẫn anh đến nơi rồi, anh thả tôi ra đi.”
Lâm Côn ngồi xổm bên cạnh thi thể của người áo đen bị chiếc xe đụng chết, vừa quan sát thi thể, anh vừa thản nhiên nói: “Không được.”
Triệu Lão Tam tiếp tục khổ sở cầu khẩn nói: “Người anh em, tôi thật sự chỉ là một chạy chân thôi, tôi cũng không ra tay với người phụ nữ của anh. Xin anh hãy hiểu cho tôi, tôi trên có già dưới có trẻ sống cũng không dễ dàng gì nên mong anh thả tôi đi.”
Lâm Côn không lên tiếng, anh nhắm mắt lại cẩn thận tưởng tượng về tình cảnh lúc ấy, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng người áo đen lúc đó bị đánh bay, căn cứ vào mảnh nhỏ trên thân của người áo đen thì lúc đó chắc là đụng hỏng một đèn xe, thông qua chất liệu đèn xe thì đây hẳn là một chiếc xe con được sản xuất trong nước.
“Người anh em, người anh em...” Triệu Lão Tam không ngừng cầu khẩn. Lâm Côn mở mắt, chán ghét trừng mắt nhìn anh ta rồi đứng dậy đi tới, Triệu Lão Tam đầy mong chờ nhìn anh, lại giống như chó đang đợi chủ nhân ném cho khúc xương vậy, Lâm Côn đi tới trước mặt lại trực tiếp tát xuống một cái, Triệu Lão Tam không kịp phản ứng, lại hét thảm một tiếng, toàn thân ngã lộn cổ trên mặt đất.
Lâm Côn đứng dậy lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại cho tôi.”
Triệu Lão Tam bị dọa run rẩy, ngã trên mặt đất giả chết không lên tiếng.
Lâm Côn lại đi tới bên cạnh thi thể thứ hai, thi thể này là người của phía bên kia, bị dao găm cắt đứt cổ họng, tắt thở mà chết, Lâm Côn sờ vào vết thương trên cổ của người này, nhắm mắt lại tưởng tượng về trạng thái lúc đó. Anh mở mắt nhìn về phía người áo đen khác nằm bên cạnh, tổng cộng có hai người áo đen, một người bị xe đụng chết, hai thi thể khác hẳn là bị người này giết chết, theo cảnh tượng anh tưởng tượng ra thì tên áo đen này là một cao thủ sử dụng dao găm đến một cảnh giới rất khó có được.
Chẳng qua một cao thủ như thế lại bị người đập chết, khó tránh khỏi khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, đặc biệt là khi kiểm tra đến vết lõm trên đầu anh ta sâu tới hơn một đốt ngón tay, trên mặt Lâm Côn lập tức lộ vẻ kinh ngạc, anh nghĩ đến một người, một cao thủ trong truyền thuyết!
-- Doãn Lưu Tinh.
Lần đầu tiên Lâm Côn nghe được cái tên Doãn Lưu Tinh này là khi anh mới vừa gia nhập quân khu Mạc Bắc, lúc ấy có mấy chiến hữu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị nâng trở về, người cũng đã chết, trên đầu mỗi một đều bị người sử dụng quyền sắt đập lõm, óc còn bắn ra ngoài, ruồi bu đầy.
Lần đầu tiên Lâm Côn nhìn thấy được cảnh tượng này đã bị nôn, sau đó anh nghe chiến hữu lâu năm nói, mấy chiến hữu này bị nắm đấm thép Doãn Lưu Tinh đập chết. Có lời đồn hai nắm thép của Doãn Lưu Tinh có thể đập gãy năm mươi đoạn đường ray, ở Trung Quốc còn được gọi là đệ nhất quyền thuật, hai nắm đấm này đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ.
Ở Trung Quốc còn có một bảng anh hùng, Lâm Côn cũng chỉ nghe nói Doãn Lưu Tinh đứng trước năm mươi trên bảng này, ban đầu anh ta đứng trước hai mươi, nhưng bởi vì luyện công quá mức cố chấp nên từ trên vách núi ngã xuống, mặc dù giữ được tính mạng nhưng thương tích quá nặng, xương cột sống bị biến dạng nghiêm trọng khiến thể lực cũng không lớn bằng lúc trước.
Tất cả những điều này tạm thời vẫn chỉ là suy đoán, Lâm Côn đá lên người Triệu Lão Tam đang nằm trên mặt đất giả chết, Triệu Lão Tam vốn đang giả chết giả vờ rất tập trung, kết quả bị đạp một cước lật người hét lên chói tai.
Lâm Côn lạnh lùng hỏi: “Có phải có một người đàn ông còng lưng hay không?”
Triệu Lão Tam không dám nói dối, đàng hoàng nói: “Đúng là có một người, đó chính là người cuối cùng dẫn người phụ nữ của anh đi.”
Lâm Côn nói: “Anh ta có phải có hai bàn tay bằng thép hay không.”
“Cái này...” Triệu Lão Tam nghiêm túc nhớ lại, nói: “Hình như là có hai bàn tay bằng thép, tôi nghe khi anh ta đập hai nắm đấm vào nhau kêu keng keng giống như hai cái búa sắt đập cùng một chỗ vậy.”
“Anh có thể đi.” Lâm Côn thản nhiên nói: “Nhưng chiếc xe phải để lại.”
“A?” Triệu Lão Tam vừa vui mừng lại lập tức buồn bã, chiếc xe taxi này chính là mạng của anh ta đấy, không có xe này thì anh sẽ không thu nhập. Lâm Côn bảo anh ta để chiếc xe lại còn không bằng bảo anh ta ở lại.
Lâm Côn nhìn thấy trên mặt Triệu Lão Tam đầy máu cũng đáng để thông cảm một chút, nói: “Anh lái xe đưa tôi đến chỗ sửa xe.”
“A...” Triệu Lão Tam không dám không nghe theo, vội vàng chui vào trong xe, dù sao anh ta cũng nghĩ xong, muốn đi thì phải đi cùng xe, nếu ở thì cũng phải ở lại cùng xe.
Sau khi dùng khăn ướt lau đi vết máu trên mặt, Triệu Lão Tam cầm tay lái chạy xe ra phố. Sau khi đến nơi, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, Triệu Lão Tam lập tức một giẫm chân ga lao đi.
Con đường này không lớn, từ đầu tới cuối đường cũng chỉ có khoảng trăm tám mươi mét, hai bên mái hiên cao thấp khác nhau, ánh đèn mờ tỏ. Lâm Côn đứng ở ngay giữa đường bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn cứ theo trực giác của mình, sau khi Doãn Lưu Tinh bắt cóc Sở Tĩnh Dao thì nhất định sẽ không lập tức rời đi mà tạm thời nằm vùng ở trên con đường này, con đường này cách trung tâm thành phố khá xa, người lui tới lại rất hỗn loạn, lại thêm trị an ở đây không tốt, đúng là một địa phương để cho những kẻ phạm tội ẩn thân.
Lúc này đã gần sáng, trên đường vắng vẻ, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có xe cộ đi ngang qua nhưng không nhiều, lúc này ngoại trừ những ánh sáng ra thì gần như tất cả mọi người đã ngủ.
Từ đầu tới cuối, Lâm Côn đếm qua một lượt thấy trên con đường này tổng cộng có mười cửa hàng sửa chữa ô tô, ba nhà trọ và hai quán cơm nhỏ, Doãn Lưu Tinh dẫn theo Sở Tĩnh Dao nhất định phải ở trong nhà trọ, xung quanh chỉ có ba nhà, gõ cửa từng nhà cuối cùng cũng có thể tìm ra.
Lâm Côn đi về phía nhà trọ gần nhất, cửa nhà trọ này có biển đèn màu đỏ, nghĩa là bên trong còn phục vụ đặc biệt, đây là nhằm vào các tài xế đường dài lái xe cực khổ như vậy, thỉnh thoảng lúc dừng lại nghỉ ngơi sẽ tìm một cô cố gắng thoải mái một chút, cũng xem như là khao mình.
“Ở trọ hay là theo giờ?”
Lâm Côn vừa đi vào nhà trọ thì thấy một người phụ nữ béo dụi mắt ngẩng đầu dậy, rất chuyên nghiệp hỏi. Ở trọ chính là ngủ lại, theo giờ chính là tìm gái.
Lâm Côn cười khẽ nói: “Đều không phải.”
Người phụ nữ béo này rõ ràng không kiên nhẫn được, giơ bàn tay béo mập của mình, nói: “Nếu đều không phải thì anh tới đây làm gì, đi mau đi mau.”
Lâm Côn trực tiếp móc từ trong túi ra hai trăm tệ đập lên trên bàn, người phụ nữ béo sửng sốt, Lâm Côn cười khẽ nói: “Tôi tới hỏi thăm chút chuyện, chỉ cần chị ăn ngay nói thật, đây chỉ là một nửa giá.”
Người phụ nữ béo lập tức động lòng, cô ta mở nhà trọ như vậy một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, thêm chút tiền từ gái điếm nữa thì tối đa cũng chỉ có thể thu được hai ba trăm tệ, nhưng giờ đột nhiên lại có hai trăm tệ đập ngay trước mắt, người phụ nữ thấy tiền sáng mắt như cô ta lập tức không khác gì gặp cha ruột, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cười tươi, ngay cả giọng điệu nói chuyện đều trở nên nhỏ nhẹ. “Ái chà, anh đẹp trai, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã.”
Người phụ nữ béo hoạt động cơ thể hơn một trăm ký của mình, lắc lư muốn từ sau quầy đi ra, Lâm Côn phất tay nói: “Chúng ta bớt nói những lời dư thừa đi, không cần lãng phí thời gian, tôi hỏi chị đáp, tối hôm nay chị có thấy một nam một nữ, nam còng lưng, thoạt nhìn rất đáng khinh, nữ rất cao rất đẹp hay không.”
“Ái chà, ở chỗ tôi thì mỗi ngày đều có nam có nữ đi qua, nữ tới chỗ tôi gần như đều là người đẹp, nam đều anh tuấn tiêu sái giống như anh vậy, còn người còng lưng giống như anh nói thì tôi thật sự không thấy.” Người phụ nữ béo nói, trên gương mặt cố lộ vẻ quyến rũ, chỉ ước gì nằm trên mặt đất bán thịt, đều nói người phụ nữ béo ham muốn tràn đầy, xem ra thật sự không phải là giả, ít nhất người béo mập trước mắt này đúng là như vậy.
Lâm Côn lại móc ra hai trăm tệ đập vào trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu như cô nói dối thì cứ đợi tôi trở về đốt chỗ này của cô đi!”
Người phụ nữ béo bị hù dọa tới ngây người, chờ Lâm Côn đi ra khỏi cửa, cô ta mới hồi phục lại tinh thần không phục la một câu, “Hừ, anh hù dọa ai đó, tôi bị người cưỡi cũng không phải bị hù dọa đâu!”
Lâm Côn không để ý tới tiếng kêu la của người phụ nữ béo phía sau, anh đi vào nhà trọ thứ hai, bên ngoài nhà này cũng giống như nhà trò trước đó, ngoài cửa đặt một chiếc đèn màu đỏ, trên thực tế không chỉ hai nhà trọ này, nhà trọ còn lại cũng vậy, ở chỗ này mở nhà trọ nếu không có phục vụ đó thì ai vào.
Lâm Côn vừa đi vào cửa nhà trọ đã lập tức nghe được tiếng hoan nghênh điện tử... Chào quý khách, hoan nghênh tới đây.
Ở phía sau quầy bar là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc dù bà ta để tóc xoăn trông thời thượng, cũng trang điểm, nhưng dù làm thế nào cũng không lấn át từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của bà ta. Nằm ở bên cạnh bà ta là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông này có dáng vẻ trung thực, nhưng tay chân của anh ta lại hoàn toàn không yên, cho dù là nằm ngủ sau quầy bar thì một bàn tay cũng thò vào dưới váy của bà ta.
Người phụ nữ kia quan sát Lâm Côn rồi khỏi không khác gì người phụ nữ béo vừa rồi, “Ở trọ hay là theo giờ?”
Lâm Côn móc ra hai trăm tệ đập vào trên quầy bar, “Đều không cần!”
Triệu Lão Tam nào dám không theo, những người khác trong phòng cũng vội tránh đường, rùng mình khiếp sợ nhìn hai người xuống lầu, chờ bóng lưng của hai người biến mất ở cửa cầu thang. Người trong phòng mới liếc nhìn nhau, ngay sau đó lại tranh cướp những tờ tiền nằm rải rác trên mặt đất, không một người nào báo cảnh sát. Thời buổi bây giờ, thêm một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, chuyện không liên quan tới mình thì đừng dây vào, vừa rồi Lâm Côn bạo lực như vậy, ai dám chọc vào chứ?
Bà chủ Vi Vi nhìn thấy Lâm Côn mang theo Triệu Lão Tam đi xuống vốn còn muốn mỉm cười chào hỏi, nhưng kết quả vừa nhìn thấy gương mặt đầy máu của Triệu Lão Tam thì lập tức bị hù dọa hét một tiếng chói tai. Phụ nữ dù sao cũng vẫn là người phụ nữ, bà cao lớn vạm vỡ nhưng dù sao vẫn là trái tim của phụ nữ, nào chịu được cảnh tượng máu chảy đầm đìa như vậy?
Lâm Côn dùng tay ra hiệu cho bà ta đừng lên tiếng rồi mỉm cười nói: “Tôi nhờ anh ta đưa tôi đi tới một nơi, không nên báo cảnh sát, bằng không tôi trở về sẽ đập nát chỗ này của bà.”
Bà chủ bị dọa cho ngây người, liên tục gật đầu.
Lâm Côn thuận lợi lấy được một chiếc khăn trắng, lau vết máu trên mặt cho Triệu Lão Tam, bằng không nhìn anh ta quá dọa người, đêm khuya lại nhìn thấy một người máu chảy đầm đìa thì cho dù là ai thấy cũng sẽ nổi da gà toàn thân.
Ngồi vào trong xe taxi của Triệu Lão Tam, Lâm Côn lái xe, với tình trạng trước mắt của Triệu Lão Tam, Lâm Côn còn thật sự lo lắng nếu để anh ta lái xe không cẩn thận sẽ chui vào trong rãnh, sẽ làm chậm trễ thời gian mình cứu Sở Tĩnh Dao.
Lâm Côn quay đầu lại lạnh lùng nói với Triệu Lão Tam: “Tôi lái xe, anh chỉ đường, nếu dám giở trò gì, tôi bảo đảm sẽ làm cho anh không thấy được mặt trời ngày mai.”
Triệu Lão Tam là đánh trong lòng đã khiếp sợ, liên tục gật đầu nói: “Tuyệt đối không dám...”
Xe taxi một đường xóc nảy đi đến ngoại ô phía bắc của thành phố Vô Đồng, nhìn quanh toàn bộ thành phố Vô Đồng, ngoại ô phía bắc là hoang vu nhất, người ở cũng thưa thớt, cả khu vực lớn như vậy chỉ có vài mái hiên và cửa hàng dọc theo đường cao tốc, hai hàng mái hiên cao thấp không bằng nhau phần nhiều là để cho bác tài của xe tải lớn sửa chữa, buôn bán, mặt khác cũng có mấy quán cơm nhỏ, quán trọ đơn sơ chuyên môn cho các lái xe tải đường dài nghỉ lại.
Xe taxi dừng ở nơi xảy ra chuyện, trên đường nhỏ có bốn thi thể, không ai động vào bốn thi thể này, căn cứ vào vị trí của bốn thi thể, Lâm Côn nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh tranh đấu lúc đó, anh từ trên xe taxi xuống, lôi kéo Triệu Lão Tam cùng xuống.
Hai chân của Triệu lão đại mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Lâm Côn, giọng cầu khẩn nói: “Người anh em, tôi đã dẫn anh đến nơi rồi, anh thả tôi ra đi.”
Lâm Côn ngồi xổm bên cạnh thi thể của người áo đen bị chiếc xe đụng chết, vừa quan sát thi thể, anh vừa thản nhiên nói: “Không được.”
Triệu Lão Tam tiếp tục khổ sở cầu khẩn nói: “Người anh em, tôi thật sự chỉ là một chạy chân thôi, tôi cũng không ra tay với người phụ nữ của anh. Xin anh hãy hiểu cho tôi, tôi trên có già dưới có trẻ sống cũng không dễ dàng gì nên mong anh thả tôi đi.”
Lâm Côn không lên tiếng, anh nhắm mắt lại cẩn thận tưởng tượng về tình cảnh lúc ấy, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng người áo đen lúc đó bị đánh bay, căn cứ vào mảnh nhỏ trên thân của người áo đen thì lúc đó chắc là đụng hỏng một đèn xe, thông qua chất liệu đèn xe thì đây hẳn là một chiếc xe con được sản xuất trong nước.
“Người anh em, người anh em...” Triệu Lão Tam không ngừng cầu khẩn. Lâm Côn mở mắt, chán ghét trừng mắt nhìn anh ta rồi đứng dậy đi tới, Triệu Lão Tam đầy mong chờ nhìn anh, lại giống như chó đang đợi chủ nhân ném cho khúc xương vậy, Lâm Côn đi tới trước mặt lại trực tiếp tát xuống một cái, Triệu Lão Tam không kịp phản ứng, lại hét thảm một tiếng, toàn thân ngã lộn cổ trên mặt đất.
Lâm Côn đứng dậy lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại cho tôi.”
Triệu Lão Tam bị dọa run rẩy, ngã trên mặt đất giả chết không lên tiếng.
Lâm Côn lại đi tới bên cạnh thi thể thứ hai, thi thể này là người của phía bên kia, bị dao găm cắt đứt cổ họng, tắt thở mà chết, Lâm Côn sờ vào vết thương trên cổ của người này, nhắm mắt lại tưởng tượng về trạng thái lúc đó. Anh mở mắt nhìn về phía người áo đen khác nằm bên cạnh, tổng cộng có hai người áo đen, một người bị xe đụng chết, hai thi thể khác hẳn là bị người này giết chết, theo cảnh tượng anh tưởng tượng ra thì tên áo đen này là một cao thủ sử dụng dao găm đến một cảnh giới rất khó có được.
Chẳng qua một cao thủ như thế lại bị người đập chết, khó tránh khỏi khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, đặc biệt là khi kiểm tra đến vết lõm trên đầu anh ta sâu tới hơn một đốt ngón tay, trên mặt Lâm Côn lập tức lộ vẻ kinh ngạc, anh nghĩ đến một người, một cao thủ trong truyền thuyết!
-- Doãn Lưu Tinh.
Lần đầu tiên Lâm Côn nghe được cái tên Doãn Lưu Tinh này là khi anh mới vừa gia nhập quân khu Mạc Bắc, lúc ấy có mấy chiến hữu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị nâng trở về, người cũng đã chết, trên đầu mỗi một đều bị người sử dụng quyền sắt đập lõm, óc còn bắn ra ngoài, ruồi bu đầy.
Lần đầu tiên Lâm Côn nhìn thấy được cảnh tượng này đã bị nôn, sau đó anh nghe chiến hữu lâu năm nói, mấy chiến hữu này bị nắm đấm thép Doãn Lưu Tinh đập chết. Có lời đồn hai nắm thép của Doãn Lưu Tinh có thể đập gãy năm mươi đoạn đường ray, ở Trung Quốc còn được gọi là đệ nhất quyền thuật, hai nắm đấm này đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ.
Ở Trung Quốc còn có một bảng anh hùng, Lâm Côn cũng chỉ nghe nói Doãn Lưu Tinh đứng trước năm mươi trên bảng này, ban đầu anh ta đứng trước hai mươi, nhưng bởi vì luyện công quá mức cố chấp nên từ trên vách núi ngã xuống, mặc dù giữ được tính mạng nhưng thương tích quá nặng, xương cột sống bị biến dạng nghiêm trọng khiến thể lực cũng không lớn bằng lúc trước.
Tất cả những điều này tạm thời vẫn chỉ là suy đoán, Lâm Côn đá lên người Triệu Lão Tam đang nằm trên mặt đất giả chết, Triệu Lão Tam vốn đang giả chết giả vờ rất tập trung, kết quả bị đạp một cước lật người hét lên chói tai.
Lâm Côn lạnh lùng hỏi: “Có phải có một người đàn ông còng lưng hay không?”
Triệu Lão Tam không dám nói dối, đàng hoàng nói: “Đúng là có một người, đó chính là người cuối cùng dẫn người phụ nữ của anh đi.”
Lâm Côn nói: “Anh ta có phải có hai bàn tay bằng thép hay không.”
“Cái này...” Triệu Lão Tam nghiêm túc nhớ lại, nói: “Hình như là có hai bàn tay bằng thép, tôi nghe khi anh ta đập hai nắm đấm vào nhau kêu keng keng giống như hai cái búa sắt đập cùng một chỗ vậy.”
“Anh có thể đi.” Lâm Côn thản nhiên nói: “Nhưng chiếc xe phải để lại.”
“A?” Triệu Lão Tam vừa vui mừng lại lập tức buồn bã, chiếc xe taxi này chính là mạng của anh ta đấy, không có xe này thì anh sẽ không thu nhập. Lâm Côn bảo anh ta để chiếc xe lại còn không bằng bảo anh ta ở lại.
Lâm Côn nhìn thấy trên mặt Triệu Lão Tam đầy máu cũng đáng để thông cảm một chút, nói: “Anh lái xe đưa tôi đến chỗ sửa xe.”
“A...” Triệu Lão Tam không dám không nghe theo, vội vàng chui vào trong xe, dù sao anh ta cũng nghĩ xong, muốn đi thì phải đi cùng xe, nếu ở thì cũng phải ở lại cùng xe.
Sau khi dùng khăn ướt lau đi vết máu trên mặt, Triệu Lão Tam cầm tay lái chạy xe ra phố. Sau khi đến nơi, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, Triệu Lão Tam lập tức một giẫm chân ga lao đi.
Con đường này không lớn, từ đầu tới cuối đường cũng chỉ có khoảng trăm tám mươi mét, hai bên mái hiên cao thấp khác nhau, ánh đèn mờ tỏ. Lâm Côn đứng ở ngay giữa đường bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn cứ theo trực giác của mình, sau khi Doãn Lưu Tinh bắt cóc Sở Tĩnh Dao thì nhất định sẽ không lập tức rời đi mà tạm thời nằm vùng ở trên con đường này, con đường này cách trung tâm thành phố khá xa, người lui tới lại rất hỗn loạn, lại thêm trị an ở đây không tốt, đúng là một địa phương để cho những kẻ phạm tội ẩn thân.
Lúc này đã gần sáng, trên đường vắng vẻ, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có xe cộ đi ngang qua nhưng không nhiều, lúc này ngoại trừ những ánh sáng ra thì gần như tất cả mọi người đã ngủ.
Từ đầu tới cuối, Lâm Côn đếm qua một lượt thấy trên con đường này tổng cộng có mười cửa hàng sửa chữa ô tô, ba nhà trọ và hai quán cơm nhỏ, Doãn Lưu Tinh dẫn theo Sở Tĩnh Dao nhất định phải ở trong nhà trọ, xung quanh chỉ có ba nhà, gõ cửa từng nhà cuối cùng cũng có thể tìm ra.
Lâm Côn đi về phía nhà trọ gần nhất, cửa nhà trọ này có biển đèn màu đỏ, nghĩa là bên trong còn phục vụ đặc biệt, đây là nhằm vào các tài xế đường dài lái xe cực khổ như vậy, thỉnh thoảng lúc dừng lại nghỉ ngơi sẽ tìm một cô cố gắng thoải mái một chút, cũng xem như là khao mình.
“Ở trọ hay là theo giờ?”
Lâm Côn vừa đi vào nhà trọ thì thấy một người phụ nữ béo dụi mắt ngẩng đầu dậy, rất chuyên nghiệp hỏi. Ở trọ chính là ngủ lại, theo giờ chính là tìm gái.
Lâm Côn cười khẽ nói: “Đều không phải.”
Người phụ nữ béo này rõ ràng không kiên nhẫn được, giơ bàn tay béo mập của mình, nói: “Nếu đều không phải thì anh tới đây làm gì, đi mau đi mau.”
Lâm Côn trực tiếp móc từ trong túi ra hai trăm tệ đập lên trên bàn, người phụ nữ béo sửng sốt, Lâm Côn cười khẽ nói: “Tôi tới hỏi thăm chút chuyện, chỉ cần chị ăn ngay nói thật, đây chỉ là một nửa giá.”
Người phụ nữ béo lập tức động lòng, cô ta mở nhà trọ như vậy một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, thêm chút tiền từ gái điếm nữa thì tối đa cũng chỉ có thể thu được hai ba trăm tệ, nhưng giờ đột nhiên lại có hai trăm tệ đập ngay trước mắt, người phụ nữ thấy tiền sáng mắt như cô ta lập tức không khác gì gặp cha ruột, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cười tươi, ngay cả giọng điệu nói chuyện đều trở nên nhỏ nhẹ. “Ái chà, anh đẹp trai, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã.”
Người phụ nữ béo hoạt động cơ thể hơn một trăm ký của mình, lắc lư muốn từ sau quầy đi ra, Lâm Côn phất tay nói: “Chúng ta bớt nói những lời dư thừa đi, không cần lãng phí thời gian, tôi hỏi chị đáp, tối hôm nay chị có thấy một nam một nữ, nam còng lưng, thoạt nhìn rất đáng khinh, nữ rất cao rất đẹp hay không.”
“Ái chà, ở chỗ tôi thì mỗi ngày đều có nam có nữ đi qua, nữ tới chỗ tôi gần như đều là người đẹp, nam đều anh tuấn tiêu sái giống như anh vậy, còn người còng lưng giống như anh nói thì tôi thật sự không thấy.” Người phụ nữ béo nói, trên gương mặt cố lộ vẻ quyến rũ, chỉ ước gì nằm trên mặt đất bán thịt, đều nói người phụ nữ béo ham muốn tràn đầy, xem ra thật sự không phải là giả, ít nhất người béo mập trước mắt này đúng là như vậy.
Lâm Côn lại móc ra hai trăm tệ đập vào trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu như cô nói dối thì cứ đợi tôi trở về đốt chỗ này của cô đi!”
Người phụ nữ béo bị hù dọa tới ngây người, chờ Lâm Côn đi ra khỏi cửa, cô ta mới hồi phục lại tinh thần không phục la một câu, “Hừ, anh hù dọa ai đó, tôi bị người cưỡi cũng không phải bị hù dọa đâu!”
Lâm Côn không để ý tới tiếng kêu la của người phụ nữ béo phía sau, anh đi vào nhà trọ thứ hai, bên ngoài nhà này cũng giống như nhà trò trước đó, ngoài cửa đặt một chiếc đèn màu đỏ, trên thực tế không chỉ hai nhà trọ này, nhà trọ còn lại cũng vậy, ở chỗ này mở nhà trọ nếu không có phục vụ đó thì ai vào.
Lâm Côn vừa đi vào cửa nhà trọ đã lập tức nghe được tiếng hoan nghênh điện tử... Chào quý khách, hoan nghênh tới đây.
Ở phía sau quầy bar là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc dù bà ta để tóc xoăn trông thời thượng, cũng trang điểm, nhưng dù làm thế nào cũng không lấn át từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của bà ta. Nằm ở bên cạnh bà ta là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông này có dáng vẻ trung thực, nhưng tay chân của anh ta lại hoàn toàn không yên, cho dù là nằm ngủ sau quầy bar thì một bàn tay cũng thò vào dưới váy của bà ta.
Người phụ nữ kia quan sát Lâm Côn rồi khỏi không khác gì người phụ nữ béo vừa rồi, “Ở trọ hay là theo giờ?”
Lâm Côn móc ra hai trăm tệ đập vào trên quầy bar, “Đều không cần!”