Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315
Bóng người kia bay ra ngoài, ‘vù’ một cái đã đứng trước mặt người áo đen, tốc độ này quả thật nhanh đến cực hạn, giống như di chuyển trong nháy mắt, đồng thời nắm đấm của anh ta đột nhiên vung lên đánh về phía người đàn ông áo đen với quyền phong gào thét, mang theo sát khí lạnh thấu xương, lao thẳng đến cằm của người áo đen.
Người áo đen giật mình, vội vàng vung dao găm trong tay nghênh đón, kết quả bóng dáng bay ra lại không hề tránh né, nắm đấm trực tiếp lao thẳng về phía con dao găm trong tay người áo đen, lại nghe ‘keng’ một tiếng, con dao găm mạnh mẽ bổ xuống nắm tay, vang lên tiếng kim loại va vào nhau, tóe ra tia lửa.
Vẻ mặt người áo đen chấn động, bàn chân liên tiếp lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với bóng dáng kia, người áo đen khiếp sợ nói: “Mày... Lẽ nào mày là nắm đấm thép Doãn Lưu Tinh?”
Keng, keng!
Doãn Lưu Tinh đập hai nắm đấm vào nhau, cười lạnh nói: “Không tệ lắm, mày vẫn rất có kiến thức, tao chính là Doãn Lưu Tinh, thế nào, chết ở trên tay của tao chắc hẳn mày cũng nhắm mắt rồi chứ?”
“Mày... Tại sao mày muốn làm hại cô Sở!” Người áo đen cắn răng hỏi.
“Nói lời thừa thãi.” Doãn Lưu Tinh cười lạnh nói: “Tao hại cô ta làm gì, Doãn Lưu Tinh tao là người không thích phụ nữ, nếu phải không có người bỏ tiền bảo tao bắt cô ta, tao mới lười làm loại chuyện bẩn này.”
“Tổng giám đốc Sở có thể cho mày bấy nhiêu tiền!” Người áo đen cắn răng nói: “Chỉ cần mày tha cho cô Sở, tao bảo đảm số tiền mày nhận được sẽ càng nhiều hơn.”
“No, no, no.” Doãn Lưu Tinh cười âm u nói: “Làm nghề như chúng ta quan trọng nhất chính là chữ tín, nếu tao nhận tiền của người ta, thì nhất định phải làm chuyện này đến cùng, bằng không sau này còn ai tìm tao bàn chuyện làm ăn?”
“Đắc tội với chủ tịch Sở thì mày sẽ không có kết cục tốt.” Người áo đen cắn răng nói.
“Chủ tịch Sở”? Doãn Lưu Tinh cười ha hả nói: “Mặc cho Sở Tướng Quốc ông ta có lợi hại hơn nữa, tao cũng không tin ông ta có thể làm gì được tao. Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, nói nhảm nữa cô nàng kia lại chạy xa hơn, bây giờ tao sẽ đưa mày lên đường.”
Doãn Lưu Tinh nói xong thì khom lưng, đột nhiên xông về phía trước, tốc độ vẫn nhanh đến không thể tin được, người áo đen vội vàng lại vung dao găm lên, lại nghe một tiếng ‘keng’ cực lớn, tia lửa màu xám liên tiếp bắn ra, người áo đen rên lên một tiếng, dao găm trong tay trực tiếp bay ra ngoài.
Người áo đen kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, sau khi dao găm trong tay bị đập bay ra ngoài, theo sát là thanh dao găm khác cầm ở trong tay, Doãn Lưu Tinh lại vung nắm đấm về phía trước, lại là một tiếng ‘keng’ chấn động màng nhĩ vang lên, lần này dao găm không bay ra ngoài nữa mà trực tiếp bị bổ ra thành hai đoạn.
Người áo đen lùi về phía sau, lòng bàn tay của anh ta đã bị nứt ra, máu tươi đang lộp độp chảy ra bên ngoài, hai cánh tay tê dại không còn cảm giác, lúc này Doãn Lưu Tinh bước một bước lớn đuổi theo, nhảy vút lên cao, hai nắm tay thép đen kịt vẽ ra hai đường cong quỷ dị trong không khí, đập xuống đầu của người áo đen. Tốc độ của hai quyền này nhanh như tia chớp, gào thét trong không khí, giống như muốn đập nứt không khí.
Người áo đen căn bản không có cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nắm đấm thép trong truyền thuyết càng lúc càng gần...
Ầm, ầm!
Liên tiếp hai tiếng động nặng nề vang lên, đầu của người áo đen giống như dưa hấu bị cây búa đập nát, lõm sâu xuống, óc trong đầu bắn ra tung tóe, cơ thể cứng đờ ngã trên mặt đất, mắt trợn trừng hết cỡ.
Sở Tĩnh Dao liều mạng chạy, không biết cô đã ngã biết bao nhiêu lần, càng chạy cô càng cảm thấy tuyệt vọng, trước mắt cô chỉ là một màu tối đen như mực không nhìn thấy rõ phương hướng, hoàn toàn không có ánh sáng, mỗi một bước đều giống như đang chạy vào địa ngục.
“Cô em, tiết kiệm chút sức lực đi.”
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến, tiếp theo chân của Sở Tĩnh Dao lảo đảo một cái nặng nề ngã xuống đất...
Chơi một ngày ở trong hồ bơi nên khi về đến nhà cho dù là Lâm Lâm hay là Lâm Côn và Tần Tuyết đều mệt mỏi, Tần Tuyết và Lâm Lâm ngủ ở tầng hai trong phòng Sở Tĩnh Dao, sau khi Lâm Côn tắm nước lạnh xong, nằm trên chiếc giường rộng lớn thoải liền muốn nhắm mắt ngủ. Ngày hôm nay lượng công việc đi theo chơi với con trai tuyệt đối không thể nhiều bằng lượng công việc khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng đi chơi với con trai thì rất vui vẻ, chấp hành nhiệm vụ thì rất căng thẳng.
Điện thoại di động ong ong rung lên hai cái, Lâm Côn tiện tay cầm điện thoại, là một tin nhắn, nhìn thấy tên người gửi tới, khóe miệng anh tươi cười, lẩm bẩm: “Vợ ngoan, cuối cùng cũng biết nhớ tới mình rồi à.”
Mở tin nhắn ra vừa nhìn, Lâm Côn lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, trong tin nhắn viết ba chữ ngắn gọn -- SOS.
SOS là ý tứ cầu cứu, điều này ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, trong lòng tự nhiên có một dự cảm không tốt, trong lòng Lâm Côn ôm may mắn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, kết quả điện thoại vẫn ở trong trạng thái không liên lạc được.
“Không ổn rồi!”
Lâm Côn cố gắng bình tĩnh, vội vàng gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc, giọng nói của Sở Tướng Quốc nghe rất buồn bã, chuyện này hoàn toàn không giống như tác phong của ông, Lâm Côn cảnh giác hỏi: “Chú Sở, Tĩnh Dao đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Côn cúp điện thoại rồi đốt điếu thuốc ngồi trên giường, trong điện thoại Sở Tướng Quốc nói qua tình hình đại khái cho anh nghe, là Lỗ Đại Năng phái người tới bắt cóc Sở Tĩnh Dao. Hai người bộ đội đặc chủng phái theo bảo vệ Sở Tĩnh Dao sợ rằng đã bỏ mạng, bây giờ vẫn chưa xác định được tình hình của Sở Tĩnh Dao thế nào. Trước đó Lỗ Đại Năng vừa gọi điện thoại tới cho Sở Tướng Quốc nói bây giờ không tiện tiết lộ về an nguy của Sở Tĩnh Dao, nhưng nếu như Sở Tướng Quốc dám báo cảnh sát thì Sở Tĩnh Dao nhất định sẽ chết!
Sở Tướng Quốc phấn đấu hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con gái là Sở Tĩnh Dao, bây giờ ông có tài sản rất lớn, có thể nói là muốn sống thế nào thì cứ sống thế đó, nhưng một khi Sở Tĩnh Dao có chuyện không may, vậy người làm cha như ông cũng không muốn sống tiếp nữa.
Động cơ bắt cóc Sở Tĩnh Dao của Lỗ Đại Năng rất đơn giản, chính là muốn tập đoàn Thiên Sở của Sở Tướng Quốc ngừng hẳn việc nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng mới, đồng thời phải giao vô điều kiện tất cả hồ sơ tư liệu nghiên cứu phát triển năng lượng mới trước kia cho đội nghiên cứu phát triển dưới quyền của Lỗ Đại Năng. Nếu như Sở Tướng Quốc làm theo có lẽ Lỗ Đại Năng sẽ bảo đảm được an toàn của Sở Tĩnh Dao, nếu không làm theo thì Sở Tĩnh Dao sẽ không được an toàn.
Một bên là con gái của mình, một bên khác là hạng mục nguồn năng lượng mới của quốc gia, có thể nói Sở Tướng Quốc nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng mới, là vì đất nước là vì tạo phúc cho dân chúng, tuyệt đối không được có lòng riêng. Mà Lỗ Đại Năng nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng là lấy tiền tài của quốc gia, vì kiếm lời từ tiền mồ hôi của dân chúng. Hơn nữa còn một điểm quan trọng chính là nếu để cho đội nghiên cứu phát triển cấp dưới của Sở Tướng Quốc tiếp tục nghiên cứu phát triển hạng mục nguồn năng lượng mới thì thành công đạt được chắc chắn sẽ tốt hơn đội nghiên cứu cấp dưới của Lỗ Đại Năng. Chuyện này liên quan đến vấn đề lợi ích quốc gia, vấn đề năng lượng vẫn luôn là tiêu điểm tranh luận giữa các quốc gia, có được nguồn năng lượng mới, địa vị trên trường quốc tế của cả nước sẽ tăng lên một bậc, ngược lại sẽ bị người khác kìm chế.
Lúc này Sở Tướng Quốc đang ngồi trong phòng làm việc rộng lớn của ông, bên ngoài bóng đêm chói lòa, trong ánh mắt ông lại tối tăm không ánh sáng. Vào giờ phút này trong lòng của ông đang giãy giụa, một là con gái ruột thịt của mình, một là nghĩa lớn vì dân tộc vì quốc gia.
Lâm Côn hút được phân nửa điếu thuốc lại dập tắt, anh lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Sở Tướng Quốc, giọng nói rất kiên định: “Chú Sở, chú nghĩ cách kéo dài thời gian với Lỗ Đại Năng, chuyện này để cháu giải quyết!”
Sở Tướng Quốc không nghi ngờ gì về năng lực của Lâm Côn, Lâm Côn có thể ra tay giúp đỡ thì trong lòng của ông ấy cũng có thể yên tâm, nhưng vẫn lo lắng nói: “Tiểu Lâm, có thể nói cho chú biết cháu dự định giải quyết thế nào không?”
Lâm Côn cười ngả ngớn, nói: “Chú Sở, chuyện này rất đơn giản, cháu đi cứu vợ của cháu về, ngoài ra cho những người có ý nghĩ dám động đến vợ cháu một bài học, để cho bọn họ hối hận tới khóc cha gọi mẹ đi.”
“Được!” Sở Tướng Quốc nói: “Nhưng cháu phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tĩnh Dao, nhất định phải làm được.”
Lâm Côn cúp điện thoại rồi mặc quần áo, thu dọn sơ qua lại xuất phát, anh gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, nói sơ qua về tình hình và bảo cô ở nhà cố gắng chăm sóc cho Lâm Lâm.
Gần nửa đêm, trong sân bay rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có chuyến bay hạ cánh mới náo nhiệt được một chút, vào giờ phút này những người đang nằm co quắp trong sân bay đều là những người đang chờ chuyến bay, trong đó không ít người là người của công ty du lịch, vác cờ của công ty du lịch, nằm co quắp trên ghế dài ở sân bay híp mắt chờ đợi.
Cửa sổ phòng bán vé máy bay chỉ còn lại một ô, người bán vé ngồi ở phía sau ngủ gật, Lâm Côn gõ cửa sổ, người bán vé xấu hổ đứng lên, sau khi hỏi chỗ đến của Lâm Côn, vội giúp Lâm Côn kiểm tra vé, cũng may gần sáng có một chuyến bay thẳng đến thành phố Vô Đồng.
Đợi hai tiếng đồng ở sân bay, cuối cùng cũng lên máy bay, chuyến bay ban đêm vắng vẻ, cả khoang chỉ có không tới một phần ba hành khách, trên mặt mỗi người đều mang theo sự mệt mỏi, nếu không phải chuyến bay đêm giá rẻ, có lẽ căn bản sẽ không có ai đi, ai bằng lòng thức đêm để ngồi máy bay chứ.
Máy bay ầm ầm cất cánh, Lâm Côn âm thầm cầu nguyện ở trong lòng: “Vợ à, em nhất định phải chờ anh!”
Dọc đường đi, Lâm Côn nhắm mắt lại suy nghĩ cách cứu Sở Tĩnh Dao từ đầu đến cuối không dưới mười lần, mục đích của anh là lấy cách nhanh nhất giải cứu Sở Tĩnh Dao, quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho Sở Tĩnh Dao, một người vợ đẹp hơn tiên nếu rơi vào tay kẻ khác, lỡ như có gì không may...
Máy bay hạ cánh, Lâm Côn ngồi lên một chiếc xe taxi, chạy tới chỗ Lỗ Đại Năng, Sở Tướng Quốc đã gửi tin nhắn báo cho Lâm Côn biết một số thông tin cơ bản của Lỗ Đại Năng. Từ xưa đến nay đều lưu hành câu nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, làm đối thủ cạnh tranh, Sở Tướng Quốc cũng sớm điều tra rõ ràng thông tin của Lỗ Đại Năng.
Nhà của Lỗ Đại Năng ở một khu biệt thự bên cạnh núi, thành phố Vô Đồng không có biển nhưng lại có cảnh núi sông tuyệt đẹp, nhà dưới chân núi và cạnh bờ sông đều là lựa chọn hàng đầu của những kẻ có tiền.
Xe taxi dừng ở bên ngoài khu biệt thự, Lâm Côn bước nhanh vào bên trong, bảo vệ cổng bước tới cản lại, Lâm Côn mỉm cười nói đi vào trong tìm người, người bảo vệ thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy lại không bị lừa, kiên quyết nói không được, Lâm Côn làm gì có thời gian đôi co với bọn họ, trực tiếp đánh một quyền lên cổ bảo vệ, đập cho bọn họ hôn mê.
Nhà của Lỗ Đại Năng là ngôi biệt thự số tám, Lâm Côn đứng ở bên ngoài cửa biệt thự, anh vừa muốn giơ tay lên gõ cửa thì điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông. Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Sở Tướng Quốc gọi tới, trong điện thoại Sở Tướng Quốc lo lắng nói: “Côn Tử, cháu nhất định đừng xông vào nhà Lỗ Đại Năng, vừa nãy ông ta đã gọi điện thoại cho chú, nói nếu chúng ta dám đi gây sự với ông ta, ông ta lập tức khiến cho Tĩnh Dao hương tan ngọc nát...”
Lâm Côn cắn răng nói: “Vậy để cháu giết chết ông ta trước.”
Sở Tướng Quốc nói: “Côn Tử, chú biết cháu sốt ruột, nhưng nhất định đừng làm chuyện ngu xuẩn, Lỗ Đại Năng không phải là người bình thường, cháu vẫn cẩn thận một chút mới được, nếu thật sự không được chú sẽ giao nguồn năng lượng mới ra...”
Lâm Côn hít sâu một hơi, nói: “Chú Sở, trước tiên chú nghĩ cách kéo dài thời gian với ông ta, cháu lại nghĩ cách khác, nhất định sẽ không để cho Tĩnh Dao gặp nguy hiểm...”
Lâm Côn cúp điện thoại, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn biệt thự, lúc nãy anh có gõ cửa biệt thự hay không cũng không quan trọng, bởi vì anh biết biệt thự này căn bản là không có ai ở. Lỗ Đại Năng là một ông chủ có tiền như vậy, làm sao có thể chỉ có một chỗ ở được, càng không thể an tâm chỉ ở một chỗ.
Lâm Côn âm thầm thở dài, xem ra chính mình vẫn quá liều lĩnh, sốt ruột cứu Sở Tĩnh Dao, đến nỗi có phần mất đi lý trí…
Người áo đen giật mình, vội vàng vung dao găm trong tay nghênh đón, kết quả bóng dáng bay ra lại không hề tránh né, nắm đấm trực tiếp lao thẳng về phía con dao găm trong tay người áo đen, lại nghe ‘keng’ một tiếng, con dao găm mạnh mẽ bổ xuống nắm tay, vang lên tiếng kim loại va vào nhau, tóe ra tia lửa.
Vẻ mặt người áo đen chấn động, bàn chân liên tiếp lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với bóng dáng kia, người áo đen khiếp sợ nói: “Mày... Lẽ nào mày là nắm đấm thép Doãn Lưu Tinh?”
Keng, keng!
Doãn Lưu Tinh đập hai nắm đấm vào nhau, cười lạnh nói: “Không tệ lắm, mày vẫn rất có kiến thức, tao chính là Doãn Lưu Tinh, thế nào, chết ở trên tay của tao chắc hẳn mày cũng nhắm mắt rồi chứ?”
“Mày... Tại sao mày muốn làm hại cô Sở!” Người áo đen cắn răng hỏi.
“Nói lời thừa thãi.” Doãn Lưu Tinh cười lạnh nói: “Tao hại cô ta làm gì, Doãn Lưu Tinh tao là người không thích phụ nữ, nếu phải không có người bỏ tiền bảo tao bắt cô ta, tao mới lười làm loại chuyện bẩn này.”
“Tổng giám đốc Sở có thể cho mày bấy nhiêu tiền!” Người áo đen cắn răng nói: “Chỉ cần mày tha cho cô Sở, tao bảo đảm số tiền mày nhận được sẽ càng nhiều hơn.”
“No, no, no.” Doãn Lưu Tinh cười âm u nói: “Làm nghề như chúng ta quan trọng nhất chính là chữ tín, nếu tao nhận tiền của người ta, thì nhất định phải làm chuyện này đến cùng, bằng không sau này còn ai tìm tao bàn chuyện làm ăn?”
“Đắc tội với chủ tịch Sở thì mày sẽ không có kết cục tốt.” Người áo đen cắn răng nói.
“Chủ tịch Sở”? Doãn Lưu Tinh cười ha hả nói: “Mặc cho Sở Tướng Quốc ông ta có lợi hại hơn nữa, tao cũng không tin ông ta có thể làm gì được tao. Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, nói nhảm nữa cô nàng kia lại chạy xa hơn, bây giờ tao sẽ đưa mày lên đường.”
Doãn Lưu Tinh nói xong thì khom lưng, đột nhiên xông về phía trước, tốc độ vẫn nhanh đến không thể tin được, người áo đen vội vàng lại vung dao găm lên, lại nghe một tiếng ‘keng’ cực lớn, tia lửa màu xám liên tiếp bắn ra, người áo đen rên lên một tiếng, dao găm trong tay trực tiếp bay ra ngoài.
Người áo đen kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, sau khi dao găm trong tay bị đập bay ra ngoài, theo sát là thanh dao găm khác cầm ở trong tay, Doãn Lưu Tinh lại vung nắm đấm về phía trước, lại là một tiếng ‘keng’ chấn động màng nhĩ vang lên, lần này dao găm không bay ra ngoài nữa mà trực tiếp bị bổ ra thành hai đoạn.
Người áo đen lùi về phía sau, lòng bàn tay của anh ta đã bị nứt ra, máu tươi đang lộp độp chảy ra bên ngoài, hai cánh tay tê dại không còn cảm giác, lúc này Doãn Lưu Tinh bước một bước lớn đuổi theo, nhảy vút lên cao, hai nắm tay thép đen kịt vẽ ra hai đường cong quỷ dị trong không khí, đập xuống đầu của người áo đen. Tốc độ của hai quyền này nhanh như tia chớp, gào thét trong không khí, giống như muốn đập nứt không khí.
Người áo đen căn bản không có cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nắm đấm thép trong truyền thuyết càng lúc càng gần...
Ầm, ầm!
Liên tiếp hai tiếng động nặng nề vang lên, đầu của người áo đen giống như dưa hấu bị cây búa đập nát, lõm sâu xuống, óc trong đầu bắn ra tung tóe, cơ thể cứng đờ ngã trên mặt đất, mắt trợn trừng hết cỡ.
Sở Tĩnh Dao liều mạng chạy, không biết cô đã ngã biết bao nhiêu lần, càng chạy cô càng cảm thấy tuyệt vọng, trước mắt cô chỉ là một màu tối đen như mực không nhìn thấy rõ phương hướng, hoàn toàn không có ánh sáng, mỗi một bước đều giống như đang chạy vào địa ngục.
“Cô em, tiết kiệm chút sức lực đi.”
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến, tiếp theo chân của Sở Tĩnh Dao lảo đảo một cái nặng nề ngã xuống đất...
Chơi một ngày ở trong hồ bơi nên khi về đến nhà cho dù là Lâm Lâm hay là Lâm Côn và Tần Tuyết đều mệt mỏi, Tần Tuyết và Lâm Lâm ngủ ở tầng hai trong phòng Sở Tĩnh Dao, sau khi Lâm Côn tắm nước lạnh xong, nằm trên chiếc giường rộng lớn thoải liền muốn nhắm mắt ngủ. Ngày hôm nay lượng công việc đi theo chơi với con trai tuyệt đối không thể nhiều bằng lượng công việc khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng đi chơi với con trai thì rất vui vẻ, chấp hành nhiệm vụ thì rất căng thẳng.
Điện thoại di động ong ong rung lên hai cái, Lâm Côn tiện tay cầm điện thoại, là một tin nhắn, nhìn thấy tên người gửi tới, khóe miệng anh tươi cười, lẩm bẩm: “Vợ ngoan, cuối cùng cũng biết nhớ tới mình rồi à.”
Mở tin nhắn ra vừa nhìn, Lâm Côn lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, trong tin nhắn viết ba chữ ngắn gọn -- SOS.
SOS là ý tứ cầu cứu, điều này ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, trong lòng tự nhiên có một dự cảm không tốt, trong lòng Lâm Côn ôm may mắn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, kết quả điện thoại vẫn ở trong trạng thái không liên lạc được.
“Không ổn rồi!”
Lâm Côn cố gắng bình tĩnh, vội vàng gọi điện thoại cho Sở Tướng Quốc, giọng nói của Sở Tướng Quốc nghe rất buồn bã, chuyện này hoàn toàn không giống như tác phong của ông, Lâm Côn cảnh giác hỏi: “Chú Sở, Tĩnh Dao đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Côn cúp điện thoại rồi đốt điếu thuốc ngồi trên giường, trong điện thoại Sở Tướng Quốc nói qua tình hình đại khái cho anh nghe, là Lỗ Đại Năng phái người tới bắt cóc Sở Tĩnh Dao. Hai người bộ đội đặc chủng phái theo bảo vệ Sở Tĩnh Dao sợ rằng đã bỏ mạng, bây giờ vẫn chưa xác định được tình hình của Sở Tĩnh Dao thế nào. Trước đó Lỗ Đại Năng vừa gọi điện thoại tới cho Sở Tướng Quốc nói bây giờ không tiện tiết lộ về an nguy của Sở Tĩnh Dao, nhưng nếu như Sở Tướng Quốc dám báo cảnh sát thì Sở Tĩnh Dao nhất định sẽ chết!
Sở Tướng Quốc phấn đấu hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con gái là Sở Tĩnh Dao, bây giờ ông có tài sản rất lớn, có thể nói là muốn sống thế nào thì cứ sống thế đó, nhưng một khi Sở Tĩnh Dao có chuyện không may, vậy người làm cha như ông cũng không muốn sống tiếp nữa.
Động cơ bắt cóc Sở Tĩnh Dao của Lỗ Đại Năng rất đơn giản, chính là muốn tập đoàn Thiên Sở của Sở Tướng Quốc ngừng hẳn việc nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng mới, đồng thời phải giao vô điều kiện tất cả hồ sơ tư liệu nghiên cứu phát triển năng lượng mới trước kia cho đội nghiên cứu phát triển dưới quyền của Lỗ Đại Năng. Nếu như Sở Tướng Quốc làm theo có lẽ Lỗ Đại Năng sẽ bảo đảm được an toàn của Sở Tĩnh Dao, nếu không làm theo thì Sở Tĩnh Dao sẽ không được an toàn.
Một bên là con gái của mình, một bên khác là hạng mục nguồn năng lượng mới của quốc gia, có thể nói Sở Tướng Quốc nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng mới, là vì đất nước là vì tạo phúc cho dân chúng, tuyệt đối không được có lòng riêng. Mà Lỗ Đại Năng nghiên cứu phát triển nguồn năng lượng là lấy tiền tài của quốc gia, vì kiếm lời từ tiền mồ hôi của dân chúng. Hơn nữa còn một điểm quan trọng chính là nếu để cho đội nghiên cứu phát triển cấp dưới của Sở Tướng Quốc tiếp tục nghiên cứu phát triển hạng mục nguồn năng lượng mới thì thành công đạt được chắc chắn sẽ tốt hơn đội nghiên cứu cấp dưới của Lỗ Đại Năng. Chuyện này liên quan đến vấn đề lợi ích quốc gia, vấn đề năng lượng vẫn luôn là tiêu điểm tranh luận giữa các quốc gia, có được nguồn năng lượng mới, địa vị trên trường quốc tế của cả nước sẽ tăng lên một bậc, ngược lại sẽ bị người khác kìm chế.
Lúc này Sở Tướng Quốc đang ngồi trong phòng làm việc rộng lớn của ông, bên ngoài bóng đêm chói lòa, trong ánh mắt ông lại tối tăm không ánh sáng. Vào giờ phút này trong lòng của ông đang giãy giụa, một là con gái ruột thịt của mình, một là nghĩa lớn vì dân tộc vì quốc gia.
Lâm Côn hút được phân nửa điếu thuốc lại dập tắt, anh lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Sở Tướng Quốc, giọng nói rất kiên định: “Chú Sở, chú nghĩ cách kéo dài thời gian với Lỗ Đại Năng, chuyện này để cháu giải quyết!”
Sở Tướng Quốc không nghi ngờ gì về năng lực của Lâm Côn, Lâm Côn có thể ra tay giúp đỡ thì trong lòng của ông ấy cũng có thể yên tâm, nhưng vẫn lo lắng nói: “Tiểu Lâm, có thể nói cho chú biết cháu dự định giải quyết thế nào không?”
Lâm Côn cười ngả ngớn, nói: “Chú Sở, chuyện này rất đơn giản, cháu đi cứu vợ của cháu về, ngoài ra cho những người có ý nghĩ dám động đến vợ cháu một bài học, để cho bọn họ hối hận tới khóc cha gọi mẹ đi.”
“Được!” Sở Tướng Quốc nói: “Nhưng cháu phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tĩnh Dao, nhất định phải làm được.”
Lâm Côn cúp điện thoại rồi mặc quần áo, thu dọn sơ qua lại xuất phát, anh gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, nói sơ qua về tình hình và bảo cô ở nhà cố gắng chăm sóc cho Lâm Lâm.
Gần nửa đêm, trong sân bay rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có chuyến bay hạ cánh mới náo nhiệt được một chút, vào giờ phút này những người đang nằm co quắp trong sân bay đều là những người đang chờ chuyến bay, trong đó không ít người là người của công ty du lịch, vác cờ của công ty du lịch, nằm co quắp trên ghế dài ở sân bay híp mắt chờ đợi.
Cửa sổ phòng bán vé máy bay chỉ còn lại một ô, người bán vé ngồi ở phía sau ngủ gật, Lâm Côn gõ cửa sổ, người bán vé xấu hổ đứng lên, sau khi hỏi chỗ đến của Lâm Côn, vội giúp Lâm Côn kiểm tra vé, cũng may gần sáng có một chuyến bay thẳng đến thành phố Vô Đồng.
Đợi hai tiếng đồng ở sân bay, cuối cùng cũng lên máy bay, chuyến bay ban đêm vắng vẻ, cả khoang chỉ có không tới một phần ba hành khách, trên mặt mỗi người đều mang theo sự mệt mỏi, nếu không phải chuyến bay đêm giá rẻ, có lẽ căn bản sẽ không có ai đi, ai bằng lòng thức đêm để ngồi máy bay chứ.
Máy bay ầm ầm cất cánh, Lâm Côn âm thầm cầu nguyện ở trong lòng: “Vợ à, em nhất định phải chờ anh!”
Dọc đường đi, Lâm Côn nhắm mắt lại suy nghĩ cách cứu Sở Tĩnh Dao từ đầu đến cuối không dưới mười lần, mục đích của anh là lấy cách nhanh nhất giải cứu Sở Tĩnh Dao, quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho Sở Tĩnh Dao, một người vợ đẹp hơn tiên nếu rơi vào tay kẻ khác, lỡ như có gì không may...
Máy bay hạ cánh, Lâm Côn ngồi lên một chiếc xe taxi, chạy tới chỗ Lỗ Đại Năng, Sở Tướng Quốc đã gửi tin nhắn báo cho Lâm Côn biết một số thông tin cơ bản của Lỗ Đại Năng. Từ xưa đến nay đều lưu hành câu nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, làm đối thủ cạnh tranh, Sở Tướng Quốc cũng sớm điều tra rõ ràng thông tin của Lỗ Đại Năng.
Nhà của Lỗ Đại Năng ở một khu biệt thự bên cạnh núi, thành phố Vô Đồng không có biển nhưng lại có cảnh núi sông tuyệt đẹp, nhà dưới chân núi và cạnh bờ sông đều là lựa chọn hàng đầu của những kẻ có tiền.
Xe taxi dừng ở bên ngoài khu biệt thự, Lâm Côn bước nhanh vào bên trong, bảo vệ cổng bước tới cản lại, Lâm Côn mỉm cười nói đi vào trong tìm người, người bảo vệ thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy lại không bị lừa, kiên quyết nói không được, Lâm Côn làm gì có thời gian đôi co với bọn họ, trực tiếp đánh một quyền lên cổ bảo vệ, đập cho bọn họ hôn mê.
Nhà của Lỗ Đại Năng là ngôi biệt thự số tám, Lâm Côn đứng ở bên ngoài cửa biệt thự, anh vừa muốn giơ tay lên gõ cửa thì điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông. Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Sở Tướng Quốc gọi tới, trong điện thoại Sở Tướng Quốc lo lắng nói: “Côn Tử, cháu nhất định đừng xông vào nhà Lỗ Đại Năng, vừa nãy ông ta đã gọi điện thoại cho chú, nói nếu chúng ta dám đi gây sự với ông ta, ông ta lập tức khiến cho Tĩnh Dao hương tan ngọc nát...”
Lâm Côn cắn răng nói: “Vậy để cháu giết chết ông ta trước.”
Sở Tướng Quốc nói: “Côn Tử, chú biết cháu sốt ruột, nhưng nhất định đừng làm chuyện ngu xuẩn, Lỗ Đại Năng không phải là người bình thường, cháu vẫn cẩn thận một chút mới được, nếu thật sự không được chú sẽ giao nguồn năng lượng mới ra...”
Lâm Côn hít sâu một hơi, nói: “Chú Sở, trước tiên chú nghĩ cách kéo dài thời gian với ông ta, cháu lại nghĩ cách khác, nhất định sẽ không để cho Tĩnh Dao gặp nguy hiểm...”
Lâm Côn cúp điện thoại, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn biệt thự, lúc nãy anh có gõ cửa biệt thự hay không cũng không quan trọng, bởi vì anh biết biệt thự này căn bản là không có ai ở. Lỗ Đại Năng là một ông chủ có tiền như vậy, làm sao có thể chỉ có một chỗ ở được, càng không thể an tâm chỉ ở một chỗ.
Lâm Côn âm thầm thở dài, xem ra chính mình vẫn quá liều lĩnh, sốt ruột cứu Sở Tĩnh Dao, đến nỗi có phần mất đi lý trí…