Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312
Xe taxi chạy một mạch tới chỗ hẹn, Sở Tĩnh Dao ngồi trên xe mở điện thoại di động ra kiểm tra vé máy bay để ngày kia trở về thành phố Trung Cảng, nếu như cuộc gặp mặt tối nay và ngày mai thuận lợi thì ngày kia là cô có thể về nhà.
Nhớ tới hai người đàn ông ở nhà, trong lòng Sở Tĩnh Dao liền cảm thấy vui vẻ, cô muốn có thể lập tức ngồi cạnh bàn ăn, cùng con trai ăn những món ăn mà người đàn ông đó nấu. Mấy ngày ở thành phố Vô Đồng này cô thật sự ăn không quen mùi vị của món ăn phương nam, mỗi lần ngồi yên tĩnh một mình là cô đều sẽ nhớ mùi vị đồ ăn anh nấu.
Người ta thường nói, muốn giữ được trái tim của người đàn ông thì đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta. Những lời này làm Sở Tĩnh Dao bất chợt nhớ tới anh, trong lòng cô thấy lo sợ, chẳng nhẽ mình đã bị anh chinh phục như vậy.
Dù Sở Tĩnh Dao tự biện minh cho bản thân như thế nào cũng không thể phủ nhận rằng trong lòng cô Lâm Côn có vị trí ngày càng lớn. Từ lúc ban đầu hoàn toàn không thích đến bây giờ cô đã từ từ tiếp nhận, sự biến hóa này hoàn toàn là thật. Có lúc cô ngồi một mình lại tự hỏi lòng mình, cô có thật sự thích anh hay không, đến bây giờ cô còn chưa đưa ra được câu trả lời, bởi vì cô không có đủ dũng khí.
Là mẹ đơn thân lâu như vậy, Sở Tĩnh Dao cũng đã quen, nếu như không phải vì nghĩ đến hoàn cảnh gia đình sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai sau này của con trai, cô cũng sẽ không đồng ý với Sở Tướng Quốc tìm cha nuôi cho Lâm Lâm. Bây giờ mọi chuyện đến mức độ này thì thật sự vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô không ngờ Lâm Côn lần đầu tiên làm cha nuôi lại có thể thân thiết với Lâm Lâm như vậy, hoàn toàn giống như cha con ruột thịt. Có lúc cô tự nhủ có lẽ đây chính là duyên phận.
Xe taxi đi tới chỗ hẹn, đây là nhà hàng số một đạt tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp năm sao ở thành phố Vô Đồng, nó nằm ở khu phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố. Trước đây hai ngày khi gặp khách hàng Sở Tĩnh Dao đã từng đến đây ăn, cô không quen được mùi vị của món ăn ở đây nhưng ngược lại thái độ phục vụ cũng không tệ.
Sở Tĩnh Dao cầm máy vi tính xách tay từ trên xe bước xuống và đưa cho tài xế taxi một trăm đồng bảo không cần trả lại, người tài xế vui mừng muốn phát điên, vốn tưởng rằng chuyến này không kiếm được chút màu mỡ gì, nhưng không ngờ cô gái này lại ra tay hào phóng như vậy, tổng cộng chỉ hết ba mươi đồng tiền xe mà cô lại trực tiếp ném ra tới một trăm đồng.
“Người đẹp, nếu cần xe thì cứ gọi cho anh nhé.” Rất hiếm khi gặp được người ra tay rộng rãi như vậy nên người tài xế vội móc ra danh thiếp in sẵn dùng hai tay cung kính đưa cho Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao cười nhận lấy và cầm máy tính đi về phía nhà hàng, người phục vụ đứng ở cửa lập tức tươi cười tiếp đón: “Chào cô, hoan nghênh cô đến quán, xin hỏi cô có đặt bàn trước không?”
“Bàn do ngài Trương Nghệ Uy đặt.” Sở Tĩnh Dao vừa nói xong thì phục vụ liền dẫn cô đi vào trong.
Người phục vụ dùng thiết bị chuyên nghiệp trong tay kiểm tra một chút nói: “Xin lỗi cô, không có bàn nào do ngài Trương đặt trước.”
“Hả?” Sở Tĩnh Dao hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức hiểu ra cười nói với phục vụ: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhớ nhầm, hiện giờ còn có phòng riêng không, tôi muốn phòng khá một chút, có cửa sổ.”
“Cô chờ một chút, để tôi kiểm tra đã.” Anh ta lại kiểm tra tiếp, lật nhìn mấy cái rồi mới cười nói: “Cô thật may mắn, tối hôm nay còn một phòng riêng có cửa sổ, ở lầu hai, tầm nhìn rất đẹp, nhưng... Giá cả hơi đắt một chút.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Giá cả không thành vấn đề, dẫn tôi lên đó, một lúc nữa có người Trương tới anh dẫn người đó lên trên.” Cô móc ra hai mươi đồng đưa cho nhân viên phục vụ: “Đây là tiền boa.”
Nụ cười trên mặt người phục vụ càng sinh động hơn: “Cảm ơn cô!”
Sở Tĩnh Dao ngồi trong bao phòng riêng, người phục vụ kia quả thật không nói dối, tầm nhìn của phòng này rất tốt, ngay bên ngoài cửa sổ là quang cảnh đường phố sầm uất, trong bóng đêm đèn đuốc sáng rực cả một vùng.
Sau khi Sở Tĩnh Dao ngồi xuống không lâu thì phục vụ dẫn Trương Nghệ Uy lên. Nhìn dáng dấp Trương Nghệ Uy, anh ta nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, mặt tròn với một tầng râu dê mờ, quần áo theo phong cách thương nhân, tay xách một cái cặp táp màu đen, nhìn cách ăn mặc có lẽ là trực tiếp đi từ công ty tới.
“Chào anh, thư ký Trương!” Sở Tĩnh Dao đứng lên đưa tay về phía Trương Nghệ Uy rất chuyên nghiệp.
“Không dám, không dám, chào cô Sở!” Trương Nghệ Uy lập tức hoảng hốt đưa tay ra bắt tay Sở Tĩnh Dao, trong nháy mắt khi cầm tay Sở Tĩnh Dao anh ta lại lưu luyến không muốn buông ra nên dùng sức sờ vào trên tay Sở Tĩnh Dao một cái, trong lòng lẩm bẩm: “Bàn tay thật nhỏ nhắn mềm mại.”
Từ lúc vừa bước vào phòng Trương Nghệ Uy đã bị choáng ngợp bởi sắc đẹp của Sở Tĩnh Dao, trong đầu anh ta lập tức nảy sinh ý đồ xấu, cặp mắt gian manh đảo nhanh trên người Sở Tĩnh Dao. Trước giờ anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, anh ta cảm thấy cổ họng khô khốc nên không nhịn được nuốt nước bọt.
Sở Tĩnh Dao thấy rõ những hành động này của Trương Nghệ Uy nhưng cô làm như không nhìn thấy, nếu như quá để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này e rằng việc mua bán tiếp theo cũng không cần nói nữa. Cô rất chuyên nghiệp cầm máy tính ra mỉm cười nhìn Trương Nghệ Uy nói: “Thư ký Trương, anh gọi thức ăn trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trương Nghệ Uy cười thô bỉ nói: “Cô Sở, cô đã đến chỗ này chúng tôi sao có thể để cô tốn kém được.”
Trong lòng Sở Tĩnh Dao thầm cười nhạt, đúng là một tên đàn ông phương nam hẹp hòi, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Không có gì, có thể mời anh ăn cơm là vinh hạnh của tôi, hôm nay nếu anh ăn uống không ngon miệng thì đó là lỗi của tôi.”
Vẻ mặt Trương Nghệ Uy đầy vẻ gian xảo cười một tiếng nói: “Cô Sở, cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất biết nói chuyện, chẳng trách còn trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi vào ghế giám đốc kinh doanh rồi, quả đúng là người phụ nữ bản lĩnht.”
“Thư ký Trương quá khen.”
“Ưu điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là hay nói thật, tuyệt đối không quá lời chút nào.”
Lúc hai người nói chuyện thực đơn đã được đưa lên, hai người phục vụ đứng sau lưng hai người họ chờ ghi món. Trương Nghệ Uy liếc mắt nhìn các món trong thực đơn, gọi một mạch sáu món, cả sáu món đều là những món đắt nhất trong nhà hàng này, giá mấy món này cộng lại cũng phải đến mấy ngàn đồng.
Sở Tĩnh Dao âm thầm liếc mắt nhìn Trương Nghệ Uy một cái, khóe miệng vẫn cười mỉm, tên này không chỉ mê gái mà còn muốn chiếm lợi của người khác, loại đàn ông này thường rất dễ đối phó, chỉ cần cho anh ta miếng bánh ngọt là anh ta sẽ tự động nhảy vào.
Hai người mỗi người ba món là đủ nhưng trường hợp này không thể làm như vậy được, Sở Tĩnh Dao cũng theo anh ta gọi sáu món, sáu món này vừa vặn có cả rau cả thịt giống Trương Nghệ Uy, cả một bàn toàn món đắt tiền.
“Thư ký Trương, để tôi nói một chút về phương án của công ty chúng tôi xem có thể thỏa mãn yêu cầu của quý công ty hay không.” Sở Tĩnh Dao đặt máy tính xách tay lên bàn, quay theo hướng Trương Nghệ Uy giải thích kế hoạch sắp xếp quảng cáo, cái này là do nhân viên trong công ty gửi tới rồi được cô chỉnh sửa lại cẩn thận.
Sở Tĩnh Dao nói rõ ràng mạch lạc, phân tích hàm ý cùng hiệu quả của mỗi một từ trong quảng cáo, mỗi chi tiết trong cảnh quay đều được trình bày hết, để người nghe dễ dàng tưởng tượng ra được hình ảnh cụ thể.
Nói hơn mười phút, Sở Tĩnh Dao nói hết chi tiết của quảng cáo, cô mỉm cười hỏi Trương Nghệ Uy: “Thư ký Trương, anh cảm thấy phương án quảng cáo này thế nào?”
Hai mắt Trương Nghệ Uy đang nhìn chằm chằm Sở Tĩnh Dao, nghe cô nói vậy mới sực tỉnh nói: “Cô Sở, vừa rồi tôi nghe chưa rõ, có thể phiền cô nói lại lần nữa được không, lần này tôi sẽ nghe thật cẩn thận.”
Sở Tĩnh Dao cố kìm chế sự tức giận trong lòng, cười nói: “Được, không thành vấn đề, phương án quảng cáo này...” Lại hơn mười phút nữa trôi qua, Sở Tĩnh Dao nói xong liền hỏi: “Thư ký Trương, anh cảm thấy thế nào?”
“Được!” Trương Nghệ Uy lập tức phụ họa nói, đồng tử của anh ta đảo nhanh một cái rồi cố ý thở dài nói: “Cô Sở, đề nghị của công ty cô mặc dù rất tốt và cũng phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi, nhưng tôi đã xem qua đề án của những công ty khác, bọn họ quả thực rất có sáng tạo, thật khiến người ta khó lựa chọn. Nếu không thế này đi, cô Sở giúp tôi nghĩ xem làm cách nào có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất hay không?”
Sở Tĩnh Dao cười, nhìn bề ngoài không thấy gì nhưng trong lòng cô cảm thấy nhìn mặt mũi Trương Nghệ Uy thật kinh tởm, rõ ràng Trương Nghệ Uy đang muốn cô lấy lòng anh ta. Có thể lòng tham của anh ta cũng không nhỏ, làm sao thỏa mãn được anh ta thì cái này còn phải xem xét từ từ. Ngoài ra trong lần hợp tác này chưa chắc anh ta đã là người có quyền quyết định, nhìn tình thế trước mắt Trương Nghệ Uy chẳng qua chỉ là người thân tín bên cạnh tổng giám đốc Lư kia mà thôi, cho anh ta lợi ích thì cùng lắm cũng chỉ có thể nói tốt vài câu trước mặt tổng giám đốc Lư nhưng kết quả cuối cùng thì còn phải xem ý của tổng giám đốc Lư thế nào.
Đối phó với loại người đạo đức giả này Sở Tĩnh Dao luôn không thích vòng vo, cô trực tiếp nói thẳng: “Thư ký Trương, anh yên tâm, tôi là người hiểu quy tắc, nếu như vụ mua bán này thành công thì sau này không thể thiếu phần của anh, nếu anh có thể nói tốt về dự án của chúng tôi vài câu, Sở Tĩnh Dao tôi rất cảm kích.”
Trương Nghệ Uy dối trá nói: “Cô Sở, sao cô lại nói như vậy, tôi không phải là người vì chút lợi ích mà lẫn lộn phải trái đâu, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn cùng cô Sở thôi. Hôm nay chúng ta cùng đi uống chút rượu, trò chuyện một chút về cuộc sống, lý tưởng, hoài bão. Không biết cô Sở có nể mặt cho tôi cơ hội tiếp xúc với người đẹp như cô không.”
Sở Tĩnh Dao cười khẽ một tiếng, trong lòng cô tất nhiên hiểu Trương Nghệ Uy đang tính toán điều gì, cô bỗng không nhịn được nhớ tới Lâm Côn, nếu anh ở đây thì tên này chắc chắn sẽ bị đánh một trận.
“Cô Sở, cô cười gì vậy?” Trương Nghệ Uy nhìn Sở Tĩnh Dao tò mò hỏi.
Sở Tĩnh Dao tất nhiên không thể nói mình vì nghĩ đến Lâm Côn đánh anh ta mà cười được, cô nói: “Không có gì, chúng ta ăn cơm trước, chờ lát nữa đến nơi khác lại trò chuyện tiếp, thư ký Trương, anh nhất định sẽ thích chỗ đó.”
“Ồ!” Trương Nghệ Uy cười gian nói: “Đó là chỗ nào mà chắc chắn là tôi sẽ thích?”
Sở Tĩnh Dao khẽ mỉm cười nói: “Chờ lát nữa anh Trương sẽ biết, cho phép tôi giữ bí mật trước.”
“Được, vậy tôi cũng hưởng thụ cảm giác thần bí này, chờ đợi sự ngạc nhiên mà cô Sở mang đến.” Trương Nghệ Uy cười tà mị nói, trong đầu anh ta đã tính toán cuộc gặp tiếp theo với Sở Tĩnh Dao, thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng Sở Tĩnh Dao nằm ở dưới người mình, mình nằm trên thân thể trắng nõn của cô nghe tiếng rên rỉ bên tai...
Bữa cơm không gấp không vội, hơn một giờ sau Sở Tĩnh Dao cùng Trương Nghệ Uy từ trong nhà hàng đi ra, lúc đi ra khỏi nhà hàng Trương Nghệ Uy cố ý nhân cơ hội kéo tay Sở Tĩnh Dao một cái. Sở Tĩnh Dao lập tức làm ra vẻ kinh ngạc, rụt tay lại, sau đó cô giả vờ như áy náy nhìn Trương Nghệ Uy cười nói: “Anh Trương, xin lỗi anh, tôi còn tưởng là ai kéo tay mình.”
Trương Nghệ Uy cười cợt nhả, nhìn dáng vẻ anh ta lúc này như tinh trùng lên não nói: “Không sao, cũng tại tôi quá thô lỗ.”
Sở Tĩnh Dao không muốn phí lời với anh ta mà đưa tay vẫy taxi. Vẻ mặt Trương Nghệ Uy đầy mong chờ ngồi vào xe, không nhịn được hỏi: “Cô Sở, tiếp theo chúng ta đi chỗ nào vui vẻ vậy?”
Sở Tĩnh Dao cười thần bí, không trực tiếp trả lời anh ta mà nói với người tài xế: “Tài xế, đi hội sở tốt nhất ở thành phố Vô Đồng.”
…
Nhớ tới hai người đàn ông ở nhà, trong lòng Sở Tĩnh Dao liền cảm thấy vui vẻ, cô muốn có thể lập tức ngồi cạnh bàn ăn, cùng con trai ăn những món ăn mà người đàn ông đó nấu. Mấy ngày ở thành phố Vô Đồng này cô thật sự ăn không quen mùi vị của món ăn phương nam, mỗi lần ngồi yên tĩnh một mình là cô đều sẽ nhớ mùi vị đồ ăn anh nấu.
Người ta thường nói, muốn giữ được trái tim của người đàn ông thì đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta. Những lời này làm Sở Tĩnh Dao bất chợt nhớ tới anh, trong lòng cô thấy lo sợ, chẳng nhẽ mình đã bị anh chinh phục như vậy.
Dù Sở Tĩnh Dao tự biện minh cho bản thân như thế nào cũng không thể phủ nhận rằng trong lòng cô Lâm Côn có vị trí ngày càng lớn. Từ lúc ban đầu hoàn toàn không thích đến bây giờ cô đã từ từ tiếp nhận, sự biến hóa này hoàn toàn là thật. Có lúc cô ngồi một mình lại tự hỏi lòng mình, cô có thật sự thích anh hay không, đến bây giờ cô còn chưa đưa ra được câu trả lời, bởi vì cô không có đủ dũng khí.
Là mẹ đơn thân lâu như vậy, Sở Tĩnh Dao cũng đã quen, nếu như không phải vì nghĩ đến hoàn cảnh gia đình sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai sau này của con trai, cô cũng sẽ không đồng ý với Sở Tướng Quốc tìm cha nuôi cho Lâm Lâm. Bây giờ mọi chuyện đến mức độ này thì thật sự vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô không ngờ Lâm Côn lần đầu tiên làm cha nuôi lại có thể thân thiết với Lâm Lâm như vậy, hoàn toàn giống như cha con ruột thịt. Có lúc cô tự nhủ có lẽ đây chính là duyên phận.
Xe taxi đi tới chỗ hẹn, đây là nhà hàng số một đạt tiêu chuẩn nhà hàng cao cấp năm sao ở thành phố Vô Đồng, nó nằm ở khu phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố. Trước đây hai ngày khi gặp khách hàng Sở Tĩnh Dao đã từng đến đây ăn, cô không quen được mùi vị của món ăn ở đây nhưng ngược lại thái độ phục vụ cũng không tệ.
Sở Tĩnh Dao cầm máy vi tính xách tay từ trên xe bước xuống và đưa cho tài xế taxi một trăm đồng bảo không cần trả lại, người tài xế vui mừng muốn phát điên, vốn tưởng rằng chuyến này không kiếm được chút màu mỡ gì, nhưng không ngờ cô gái này lại ra tay hào phóng như vậy, tổng cộng chỉ hết ba mươi đồng tiền xe mà cô lại trực tiếp ném ra tới một trăm đồng.
“Người đẹp, nếu cần xe thì cứ gọi cho anh nhé.” Rất hiếm khi gặp được người ra tay rộng rãi như vậy nên người tài xế vội móc ra danh thiếp in sẵn dùng hai tay cung kính đưa cho Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao cười nhận lấy và cầm máy tính đi về phía nhà hàng, người phục vụ đứng ở cửa lập tức tươi cười tiếp đón: “Chào cô, hoan nghênh cô đến quán, xin hỏi cô có đặt bàn trước không?”
“Bàn do ngài Trương Nghệ Uy đặt.” Sở Tĩnh Dao vừa nói xong thì phục vụ liền dẫn cô đi vào trong.
Người phục vụ dùng thiết bị chuyên nghiệp trong tay kiểm tra một chút nói: “Xin lỗi cô, không có bàn nào do ngài Trương đặt trước.”
“Hả?” Sở Tĩnh Dao hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức hiểu ra cười nói với phục vụ: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhớ nhầm, hiện giờ còn có phòng riêng không, tôi muốn phòng khá một chút, có cửa sổ.”
“Cô chờ một chút, để tôi kiểm tra đã.” Anh ta lại kiểm tra tiếp, lật nhìn mấy cái rồi mới cười nói: “Cô thật may mắn, tối hôm nay còn một phòng riêng có cửa sổ, ở lầu hai, tầm nhìn rất đẹp, nhưng... Giá cả hơi đắt một chút.”
Sở Tĩnh Dao nói: “Giá cả không thành vấn đề, dẫn tôi lên đó, một lúc nữa có người Trương tới anh dẫn người đó lên trên.” Cô móc ra hai mươi đồng đưa cho nhân viên phục vụ: “Đây là tiền boa.”
Nụ cười trên mặt người phục vụ càng sinh động hơn: “Cảm ơn cô!”
Sở Tĩnh Dao ngồi trong bao phòng riêng, người phục vụ kia quả thật không nói dối, tầm nhìn của phòng này rất tốt, ngay bên ngoài cửa sổ là quang cảnh đường phố sầm uất, trong bóng đêm đèn đuốc sáng rực cả một vùng.
Sau khi Sở Tĩnh Dao ngồi xuống không lâu thì phục vụ dẫn Trương Nghệ Uy lên. Nhìn dáng dấp Trương Nghệ Uy, anh ta nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, mặt tròn với một tầng râu dê mờ, quần áo theo phong cách thương nhân, tay xách một cái cặp táp màu đen, nhìn cách ăn mặc có lẽ là trực tiếp đi từ công ty tới.
“Chào anh, thư ký Trương!” Sở Tĩnh Dao đứng lên đưa tay về phía Trương Nghệ Uy rất chuyên nghiệp.
“Không dám, không dám, chào cô Sở!” Trương Nghệ Uy lập tức hoảng hốt đưa tay ra bắt tay Sở Tĩnh Dao, trong nháy mắt khi cầm tay Sở Tĩnh Dao anh ta lại lưu luyến không muốn buông ra nên dùng sức sờ vào trên tay Sở Tĩnh Dao một cái, trong lòng lẩm bẩm: “Bàn tay thật nhỏ nhắn mềm mại.”
Từ lúc vừa bước vào phòng Trương Nghệ Uy đã bị choáng ngợp bởi sắc đẹp của Sở Tĩnh Dao, trong đầu anh ta lập tức nảy sinh ý đồ xấu, cặp mắt gian manh đảo nhanh trên người Sở Tĩnh Dao. Trước giờ anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, anh ta cảm thấy cổ họng khô khốc nên không nhịn được nuốt nước bọt.
Sở Tĩnh Dao thấy rõ những hành động này của Trương Nghệ Uy nhưng cô làm như không nhìn thấy, nếu như quá để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này e rằng việc mua bán tiếp theo cũng không cần nói nữa. Cô rất chuyên nghiệp cầm máy tính ra mỉm cười nhìn Trương Nghệ Uy nói: “Thư ký Trương, anh gọi thức ăn trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trương Nghệ Uy cười thô bỉ nói: “Cô Sở, cô đã đến chỗ này chúng tôi sao có thể để cô tốn kém được.”
Trong lòng Sở Tĩnh Dao thầm cười nhạt, đúng là một tên đàn ông phương nam hẹp hòi, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Không có gì, có thể mời anh ăn cơm là vinh hạnh của tôi, hôm nay nếu anh ăn uống không ngon miệng thì đó là lỗi của tôi.”
Vẻ mặt Trương Nghệ Uy đầy vẻ gian xảo cười một tiếng nói: “Cô Sở, cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất biết nói chuyện, chẳng trách còn trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi vào ghế giám đốc kinh doanh rồi, quả đúng là người phụ nữ bản lĩnht.”
“Thư ký Trương quá khen.”
“Ưu điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là hay nói thật, tuyệt đối không quá lời chút nào.”
Lúc hai người nói chuyện thực đơn đã được đưa lên, hai người phục vụ đứng sau lưng hai người họ chờ ghi món. Trương Nghệ Uy liếc mắt nhìn các món trong thực đơn, gọi một mạch sáu món, cả sáu món đều là những món đắt nhất trong nhà hàng này, giá mấy món này cộng lại cũng phải đến mấy ngàn đồng.
Sở Tĩnh Dao âm thầm liếc mắt nhìn Trương Nghệ Uy một cái, khóe miệng vẫn cười mỉm, tên này không chỉ mê gái mà còn muốn chiếm lợi của người khác, loại đàn ông này thường rất dễ đối phó, chỉ cần cho anh ta miếng bánh ngọt là anh ta sẽ tự động nhảy vào.
Hai người mỗi người ba món là đủ nhưng trường hợp này không thể làm như vậy được, Sở Tĩnh Dao cũng theo anh ta gọi sáu món, sáu món này vừa vặn có cả rau cả thịt giống Trương Nghệ Uy, cả một bàn toàn món đắt tiền.
“Thư ký Trương, để tôi nói một chút về phương án của công ty chúng tôi xem có thể thỏa mãn yêu cầu của quý công ty hay không.” Sở Tĩnh Dao đặt máy tính xách tay lên bàn, quay theo hướng Trương Nghệ Uy giải thích kế hoạch sắp xếp quảng cáo, cái này là do nhân viên trong công ty gửi tới rồi được cô chỉnh sửa lại cẩn thận.
Sở Tĩnh Dao nói rõ ràng mạch lạc, phân tích hàm ý cùng hiệu quả của mỗi một từ trong quảng cáo, mỗi chi tiết trong cảnh quay đều được trình bày hết, để người nghe dễ dàng tưởng tượng ra được hình ảnh cụ thể.
Nói hơn mười phút, Sở Tĩnh Dao nói hết chi tiết của quảng cáo, cô mỉm cười hỏi Trương Nghệ Uy: “Thư ký Trương, anh cảm thấy phương án quảng cáo này thế nào?”
Hai mắt Trương Nghệ Uy đang nhìn chằm chằm Sở Tĩnh Dao, nghe cô nói vậy mới sực tỉnh nói: “Cô Sở, vừa rồi tôi nghe chưa rõ, có thể phiền cô nói lại lần nữa được không, lần này tôi sẽ nghe thật cẩn thận.”
Sở Tĩnh Dao cố kìm chế sự tức giận trong lòng, cười nói: “Được, không thành vấn đề, phương án quảng cáo này...” Lại hơn mười phút nữa trôi qua, Sở Tĩnh Dao nói xong liền hỏi: “Thư ký Trương, anh cảm thấy thế nào?”
“Được!” Trương Nghệ Uy lập tức phụ họa nói, đồng tử của anh ta đảo nhanh một cái rồi cố ý thở dài nói: “Cô Sở, đề nghị của công ty cô mặc dù rất tốt và cũng phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi, nhưng tôi đã xem qua đề án của những công ty khác, bọn họ quả thực rất có sáng tạo, thật khiến người ta khó lựa chọn. Nếu không thế này đi, cô Sở giúp tôi nghĩ xem làm cách nào có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất hay không?”
Sở Tĩnh Dao cười, nhìn bề ngoài không thấy gì nhưng trong lòng cô cảm thấy nhìn mặt mũi Trương Nghệ Uy thật kinh tởm, rõ ràng Trương Nghệ Uy đang muốn cô lấy lòng anh ta. Có thể lòng tham của anh ta cũng không nhỏ, làm sao thỏa mãn được anh ta thì cái này còn phải xem xét từ từ. Ngoài ra trong lần hợp tác này chưa chắc anh ta đã là người có quyền quyết định, nhìn tình thế trước mắt Trương Nghệ Uy chẳng qua chỉ là người thân tín bên cạnh tổng giám đốc Lư kia mà thôi, cho anh ta lợi ích thì cùng lắm cũng chỉ có thể nói tốt vài câu trước mặt tổng giám đốc Lư nhưng kết quả cuối cùng thì còn phải xem ý của tổng giám đốc Lư thế nào.
Đối phó với loại người đạo đức giả này Sở Tĩnh Dao luôn không thích vòng vo, cô trực tiếp nói thẳng: “Thư ký Trương, anh yên tâm, tôi là người hiểu quy tắc, nếu như vụ mua bán này thành công thì sau này không thể thiếu phần của anh, nếu anh có thể nói tốt về dự án của chúng tôi vài câu, Sở Tĩnh Dao tôi rất cảm kích.”
Trương Nghệ Uy dối trá nói: “Cô Sở, sao cô lại nói như vậy, tôi không phải là người vì chút lợi ích mà lẫn lộn phải trái đâu, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn cùng cô Sở thôi. Hôm nay chúng ta cùng đi uống chút rượu, trò chuyện một chút về cuộc sống, lý tưởng, hoài bão. Không biết cô Sở có nể mặt cho tôi cơ hội tiếp xúc với người đẹp như cô không.”
Sở Tĩnh Dao cười khẽ một tiếng, trong lòng cô tất nhiên hiểu Trương Nghệ Uy đang tính toán điều gì, cô bỗng không nhịn được nhớ tới Lâm Côn, nếu anh ở đây thì tên này chắc chắn sẽ bị đánh một trận.
“Cô Sở, cô cười gì vậy?” Trương Nghệ Uy nhìn Sở Tĩnh Dao tò mò hỏi.
Sở Tĩnh Dao tất nhiên không thể nói mình vì nghĩ đến Lâm Côn đánh anh ta mà cười được, cô nói: “Không có gì, chúng ta ăn cơm trước, chờ lát nữa đến nơi khác lại trò chuyện tiếp, thư ký Trương, anh nhất định sẽ thích chỗ đó.”
“Ồ!” Trương Nghệ Uy cười gian nói: “Đó là chỗ nào mà chắc chắn là tôi sẽ thích?”
Sở Tĩnh Dao khẽ mỉm cười nói: “Chờ lát nữa anh Trương sẽ biết, cho phép tôi giữ bí mật trước.”
“Được, vậy tôi cũng hưởng thụ cảm giác thần bí này, chờ đợi sự ngạc nhiên mà cô Sở mang đến.” Trương Nghệ Uy cười tà mị nói, trong đầu anh ta đã tính toán cuộc gặp tiếp theo với Sở Tĩnh Dao, thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng Sở Tĩnh Dao nằm ở dưới người mình, mình nằm trên thân thể trắng nõn của cô nghe tiếng rên rỉ bên tai...
Bữa cơm không gấp không vội, hơn một giờ sau Sở Tĩnh Dao cùng Trương Nghệ Uy từ trong nhà hàng đi ra, lúc đi ra khỏi nhà hàng Trương Nghệ Uy cố ý nhân cơ hội kéo tay Sở Tĩnh Dao một cái. Sở Tĩnh Dao lập tức làm ra vẻ kinh ngạc, rụt tay lại, sau đó cô giả vờ như áy náy nhìn Trương Nghệ Uy cười nói: “Anh Trương, xin lỗi anh, tôi còn tưởng là ai kéo tay mình.”
Trương Nghệ Uy cười cợt nhả, nhìn dáng vẻ anh ta lúc này như tinh trùng lên não nói: “Không sao, cũng tại tôi quá thô lỗ.”
Sở Tĩnh Dao không muốn phí lời với anh ta mà đưa tay vẫy taxi. Vẻ mặt Trương Nghệ Uy đầy mong chờ ngồi vào xe, không nhịn được hỏi: “Cô Sở, tiếp theo chúng ta đi chỗ nào vui vẻ vậy?”
Sở Tĩnh Dao cười thần bí, không trực tiếp trả lời anh ta mà nói với người tài xế: “Tài xế, đi hội sở tốt nhất ở thành phố Vô Đồng.”
…