Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Cùng với đó, người trẻ tuổi bị đánh liền kêu a lên một tiếng, tiếng hét thê thảm y như lợn bị chọc tiết, cả người xoay tròn 360 độ rồi ngã xuống đất, vừa đúng lúc mà ngã xuống dưới chân Tần Tuyết.
Chỉ một thoáng, mọi người rơi vào trong sự khiếp sợ, cả trung tâm bơi lội hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước róc rách...
Sau khi người trẻ tuổi kia ngã xuống dưới chân Tần Tuyết thì ánh mắt run rẩy nhìn về cô, khóe miệng lại vẫn lộ ra nụ cười dê xồm, rõ ràng lòng háo sắc chưa hết, ngay sau đó hai mắt trợn trắng lên rồi ngất đi.
Lúc này, bốn người trẻ tuổi còn lại lấy lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc nhìn lướt từ người đang ngất nằm trên đất đến trên mặt của Lâm Côn. Nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của anh càng lúc càng tới gần, bốn người lần lượt hét lên một tiếng tức giận liền lao về phía Lâm Côn, dáng vẻ thề phải băm Lâm Côn thành tám mảnh!
Một người béo mập trong số đó xông lên trước tiên và cũng là người gần Lâm Côn nhất, anh ta vung hai nắm đấm đầy thịt to như hai cái bánh bao của mình đập về phía Lâm Côn. Vừa mới vận động mạnh thì ngấn mỡ trên bụng liền run rẩy loạn lên giống như hai miếng thịt không cẩn thận là có thể rơi xuống vậy.
Ánh mắt Lâm Côn nhìn lướt qua trên người tên mập này một vòng, dáng vẻ của tên mập này rất xấu xí, người mập bình thường bề ngoài sẽ có ba phần thật thà, nhưng da mặt người này phải nói là siêu dày, thậm chí đến lông cũng chẳng có, gần như trên gương mặt này chẳng có dấu vết gì dính dáng đến những từ ngữ miêu tả dành cho người tốt cả. Gương mặt dữ tợn, thớ thịt run rẩy, trong đôi mắt đầy vẻ gian xảo giống như kẻ trộm, người xưa có câu tướng do tâm sinh ra, chỉ nhìn vào hai điểm này thì anh ta bình thường hẳn chính là một tên chuyên làm chuyện xấu.
Trước khi người béo mập này lao tới trước mắt, trong lòng Lâm Côn đã suy nghĩ cẩn thận, anh nên một đấm đánh bay tên heo mập này hay là một đá đạp cho anh ta bay lên trời xanh đây? Sau khi tính toán tổng hợp lại, cuối cùng chỉ huy Lâm chọn giơ chân ra, nhưng không phải đạp người kia bay lên trời xanh mà đá thẳng tới chỗ hơi nhô lên ở trên đũng quần của người kia. Mũi chân anh đá mạnh một phát ...
Bộp một tiếng, cứ như miếng thịt béo đập mạnh lên bàn sắt, à không, là miếng sắt vỗ mạnh vào miếng thịt béo, trong âm thanh run rẩy kia dường như có tiếng trứng vỡ truyền đến.
Á!
Một tiếng hét vang trời, hét đến tê tâm liệt phổi, ruột gan đứt thành từng khúc truyền ra, cơ thể mập mạp chợt cứng đờ, đôi bàn tay bánh bao như bị treo giữa không trung, cả người giống như bị rút mất linh hồn ra, vẻ mặt vốn dữ tợn và gớm ghiếc lại cứng đờ, thay vào đó là nỗi đau không cách nào hình dung được.
Đồng thời, cả người tên mập hóa thành một chiếc bóng, giống như bong bóng bay lên không trung, anh ta hét lên một tiếng rồi rơi ùm xuống hồ bơi, vật vã giãy giụa trong nước, khóc cha gọi mẹ, trong miệng kêu la: “Tôi... Trứng của tôi, vỡ trứng rồi...”
Ba người còn lại bị dọa cho khiếp sợ, động tác trên tay không khỏi chậm lại, mặt Lâm Côn hầm hầm nhìn ba người bọn họ, khóe miệng chợt nở một nụ cười đầy tà mị. Sắc mặt ba người này lập tức tái nhợt, bọn họ cảm nhận được một sát khí trước nay chưa từng có, sát khí này phá không khí lao tới làm trứng của bọn họ cũng lạnh đến mức đau buốt.
Ba người lập tức dừng động tác trên tay lại, quay đầu định bỏ chạy, chỉ có điều muốn chạy thoát ở ngay trước mặt chỉ huy Lâm lại không dễ dàng như vậy, Lâm Côn bước một bước đã đuổi kịp, anh tóm lấy một người thanh niên, ấn tay xuống khiến người thanh niên kia lập tức ngã bẹp xuống đất, ngay sau đó Lâm Côn còn quăng anh ta về phía hồ bơi, trong không khí lập tức liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đau đớn, trong hồ bơi dâng lên một mảng bọt sóng rất lớn.
Hai người thanh niên trẻ khác sợ quá hét thảm, một tên mập trong đó vừa chạy vừa hét lớn: “Đừng đuổi theo tôi, cha tôi là người của Cục cảnh sát, ông nội tôi cũng là người của Cục cảnh sát, nhà tôi có người, có...”
Tên béo mập chưa nói hết lời đã hét thảm một tiếng rồi bay lên không trung, cả người bị ném lên cao như bao cát, tạo ra một đường parabol hoàn mỹ, mang theo tiếng gió rít gào và rơi xuống hồ bơi.
Trong hồ bơi vang lên một tiếng bùm, bọt sóng trắng xóa bắn lên cao nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết kia.
Còn lại người trẻ tuổi cuối cùng vừa bị trượt chân một cái trực tiếp ngã xuống đất, anh ta lảo đảo định đứng dậy bỏ chạy tiếp thì kết quả bị Lâm Côn nắm tóc xách lên.
Sắc mặt của người này tái nhợt, nhìn Lâm Côn như nhìn thấy Diêm Vương, giọng nói anh ta run rẩy cầu khẩn: “Đại... Đại ca, em sai rồi, người lớn nhân đừng chấp trẻ nhỏ, tha cho em một con đường sống đi.”
Lâm Côn cười nhạt hỏi: “Cậu sai chỗ nào?”
Người thanh niên run rẩy nói: “Sai... Sai ở chỗ không nên đùa giỡn với người phụ nữ của đại ca, sai ở chỗ không nên ra tay với đại ca.”
Lâm Côn lại cười hỏi: “Vậy cậu nói xem mình có thể đi như vậy sao?”
Người kia run rẩy nỏi: “Không... Không thể, đại ca, em có thể bồi thường tiền cho anh, nhà em có tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần hôm nay anh tha cho em một lần, em nhất định sẽ mang tiền đến cho anh, đại ca...”
Lâm Côn cười ngắt lời nói: “Người anh em, ý tốt của chú mày đại ca xin nhận, thứ mà đại ca không thiếu nhất chính là tiền, cho nên hôm nay chỉ có hai lựa chọn. Một là đại ca đây ném chú mày vào hồ bơi, hai là tự mình nhảy xuống, thêm nữa ở dưới đó hát bài ‘Chinh phục đam mê’. Tự chú mày chọn đi!”
Lâm Côn nói xong thì thả tay ra, người kia vội lui về phía sau một bước, lòng vẫn run sợ nhìn Lâm Côn, do dự một lát anh ta mới lí nhí nói: “Em... Em chọn cái thứ hai.”
Lâm Côn mỉm cười rất vô hại nhìn người trẻ tuổi kia, anh ta nhìn hồ bơi phía sau. Bể bơi này không sâu, nhảy xuống không chết được, quan trọng là sau khi nhảy xuống còn phải hát bài ‘chinh phục đam mê’, điều này khiến cho người mới hơn hai mươi tuổi như anh ta khó có thể chịu được, mặt sắp chui vào đũng quần tới nơi rồi.
“Muốn anh giúp chú mày sao?” Lâm Côn tỏ vẻ vô hại cười nói.
“Không... Không cần.” Người này nhắm mắt, cắn răng chạy về phía hồ bơi, ùm một tiếng vang lên làm văng cả một mảng bọt nước lớn, cả người anh ta đứng trong nước, dáng gầy và ướt nhẹp như cây cỏ lau, hai tay ôm bả vai, lí nhí như một cô vợ nhỏ bị cưỡng bức, bắt đầu hát lớn, Chinh phục... Cứ thế mà bị anh chinh phục...
Lâm Côn ngồi xổm trên bờ, gọi với xuống: “Yếu quá, có cần anh giúp chú mày không?”
Anh vừa nói xong thì người thanh niên kia lập tức lên tinh thần, cất cao giọng hát... Cứ thế mà bị anh chinh phục...
Xung quanh hồ bơi lập tức vang lên những tiếng cười lớn, Lâm Côn đứng dậy đi về phía Tần Tuyết, nhếch miệng cười nói: “Cô không sao chứ?”
Mặt Tần Tuyết không thay đổi nói: “Không sao.” Nhưng cô có chút giận dỗi trách mắng: “Lần sau anh có thể đừng bạo lực như vậy được không? Lâm Lâm nhìn thấy thì sao? Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến nó, tương lai nó cũng sẽ rất bạo lực.”
Lâm Côn cười vui nói: “Bạo lực tốt mà, bạo lực không bị ai bắt nạt, nếu ai dám bắt nạt con tôi, tôi sẽ xé kẻ đó thành tám miếng!”
“Không nghiêm túc gì cả.” Tần Tuyết trừng mắt với Lâm Côn nhưng trong lòng lại cảm giác ngọt ngào, lớn như vậy rồi nhưng cô chưa bao giờ được người đàn ông nào che chở cho cô, tuy hình ảnh rất bạo lực nhưng cũng rất đẹp.
Phùng Giai Tuệ ở cách đó không xa nhìn thấy Lâm Côn và Tần Tuyết cười cười nói nói, trong lòng có chút ghen tuông, nhớ lại lúc còn ở quê, Lâm Côn vì giúp cô mà đã gây ồn ào trong cả trấn nhỏ, trong lòng cô cũng có cảm giác vui vẻ, trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm -- Có anh thật tốt.
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, cả ngày hôm đó bọn trẻ học bơi ở hồ bơi rất vui vẻ, buổi trưa tất cả ăn cơm trong nhà ăn của hồ bơi, hồ bơi này đạt tiêu chuẩn năm sao, không chỉ môi trường bơi lội tốt mà đồ ăn trong nhà ăn cũng làm rất ngon và đẹp mắt. Lúc đầu Tần Tuyết không dám ăn nhiều, nhưng nghĩ tới buổi tối về nhà có món salad giảm béo của Lâm Côn thì cô lại không lo lắng nữa.
Ở thành phố Vô Đồng, Sở Tĩnh Dao đang ở trong khách sạn chuẩn bị tài liệu để sáng mai đi gặp một vị khách hàng quan trọng, nếu lần này nói chuyện thành công với vị khách kia thì danh tiếng lợi ích của công ty sẽ được nâng cao rõ rệt, chí ít phải tăng lên ba phần.
Trong tình hình khủng hoảng tài chính như hiện nay, danh tiếng và lợi ích của công ty có thể được bảo đảm đã là hiếm thấy rồi, nếu còn có thể tăng thêm ba phần thì tuyệt đối là thắng lớn.
Chín mươi chín phần trăm con người làm việc là để kiếm tiền, Sở Tĩnh Dao hoàn toàn bỏ ra tâm huyết cho sự nghiệp, làm việc dưới trướng ông chủ Vương cũng chỉ là tạm thời, tương lai cô nhất định phải tiếp quản tập đoàn Thiên Sở, bây giờ cô làm việc cho ông chủ Vương là do cô muốn dựa vào thực lực của chính mình. Cho tới bây giờ ông chủ Vương và các đồng nghiệp bên cạnh cô vẫn không có ai biết cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Sở.
Sở Tĩnh Dao coi chuyện làm việc cho ông chủ Vương này là cơ hội để rèn luyện tính cách của mình, rèn luyện năng lực của mình, nếu ngay cả chức giám đốc kinh doanh của một công ty quảng cáo hạng hai mà cô cũng không làm được thì làm sao có thể kiểm soát được tập đoàn Thiên Sở trải rộng trên khắp ba tỉnh Đông Bắc?
Di động của cô đột nhiên đổ chuông, đó là một dãy số lạ, hơn nữa mã vùng không phải của thành phố Vô Đồng, Sở Tĩnh Dao đặt tài liệu trong tay xuống, giọng nói của một người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Là cô Sở sao?”
“Đúng là tôi, anh là ai?” Sở Tĩnh Dao dựa vào ghế hỏi, vì ngồi trước máy tính một khoảng thời gian khá lâu để sắp xếp tài liệu nên cổ cô đã mỏi nhừ rồi.
“À, tôi là thư ký của chủ tịch Lư của tập đoàn XX, tôi tên Trương Nghệ Uy, tổng giám đốc Lư chúng tôi bảo tôi gặp cô trước để nói sơ qua về một ít chi tiết nghiệp vụ cụ thể, tiết kiệm thời gian gặp mặt của mọi người vào ngày mai.”
“Chào anh, thư ký Trương, vậy khi nào chúng ta sẽ gặp nhau?” Sở Tĩnh Dao hỏi với giọng điệu chuyên nghiệp.
“Bây giờ đã gần tới lúc ăn cơm tối rồi, tôi có vinh hạnh ăn một bữa cơm với cô Sở không? Tới lúc đó chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được, anh gửi địa chỉ vào di động cho tôi đi.”
Sở Tĩnh Dao cúp điện thoại rồi hít sâu một hơi, thông qua cách hít thở của một người thường có thể đoán ra tính cách của người này, từ cách nói chuyện của thư ký Trương có thể thấy đây cũng là một người đàn ông tính toán rất tỉ mỉ, lúc nói chuyện thích nói năng ngọt xớt, chắc cũng là một tên háo sắc và có thế lực.
Làm trong ngành này nhiều năm như vậy, Sở Tĩnh Dao đã luyện được cách nói chuyện với những người khác nhau thì dùng các cách thức kỹ năng khác nhau. Cô ngại nhất là gặp những người vừa tính toán chi li lại vừa háo sắc, trong chuyện làm ăn sợ nhất là không biết đối phương thích gì, một khi đã biết đối phương thích gì thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng rồi.
Trương Nghệ Uy gửi địa chỉ tới, Sở Tĩnh Dao vào phòng tắm sửa soạn một chút rồi đến chỗ gương đeo thêm một vài trang sức trang nhã, mặc quần áo công sở và mang theo laptop đi ra cửa.
Cô xuống lầu gọi taxi rồi đưa địa chỉ trong di động cho tài xế xem sơ qua, con ngươi giảo hoạt của người tài xế đảo qua một vòng trong lòng lại nổi ý xấu, nhưng anh ta vừa bắt đầu âm thầm nổi lên ý xấu thì Sở Tĩnh Dao đã lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi đã tra trên mạng rồi, toàn bộ hành trình dài mười kilomet.
Trong lòng người tài xế thầm chửi thề, không phải nói phụ nữ xinh đẹp đều là loại ngực to óc bằng quả nho sao? Sao cô gái này lại thông minh như thế?
Chiếc xe taxi vừa lăn bánh thì có một chiếc xe màu đen đậu trong bãi đỗ xe của khách sạn liền lẳng lặng theo sau…
Chỉ một thoáng, mọi người rơi vào trong sự khiếp sợ, cả trung tâm bơi lội hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước róc rách...
Sau khi người trẻ tuổi kia ngã xuống dưới chân Tần Tuyết thì ánh mắt run rẩy nhìn về cô, khóe miệng lại vẫn lộ ra nụ cười dê xồm, rõ ràng lòng háo sắc chưa hết, ngay sau đó hai mắt trợn trắng lên rồi ngất đi.
Lúc này, bốn người trẻ tuổi còn lại lấy lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc nhìn lướt từ người đang ngất nằm trên đất đến trên mặt của Lâm Côn. Nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của anh càng lúc càng tới gần, bốn người lần lượt hét lên một tiếng tức giận liền lao về phía Lâm Côn, dáng vẻ thề phải băm Lâm Côn thành tám mảnh!
Một người béo mập trong số đó xông lên trước tiên và cũng là người gần Lâm Côn nhất, anh ta vung hai nắm đấm đầy thịt to như hai cái bánh bao của mình đập về phía Lâm Côn. Vừa mới vận động mạnh thì ngấn mỡ trên bụng liền run rẩy loạn lên giống như hai miếng thịt không cẩn thận là có thể rơi xuống vậy.
Ánh mắt Lâm Côn nhìn lướt qua trên người tên mập này một vòng, dáng vẻ của tên mập này rất xấu xí, người mập bình thường bề ngoài sẽ có ba phần thật thà, nhưng da mặt người này phải nói là siêu dày, thậm chí đến lông cũng chẳng có, gần như trên gương mặt này chẳng có dấu vết gì dính dáng đến những từ ngữ miêu tả dành cho người tốt cả. Gương mặt dữ tợn, thớ thịt run rẩy, trong đôi mắt đầy vẻ gian xảo giống như kẻ trộm, người xưa có câu tướng do tâm sinh ra, chỉ nhìn vào hai điểm này thì anh ta bình thường hẳn chính là một tên chuyên làm chuyện xấu.
Trước khi người béo mập này lao tới trước mắt, trong lòng Lâm Côn đã suy nghĩ cẩn thận, anh nên một đấm đánh bay tên heo mập này hay là một đá đạp cho anh ta bay lên trời xanh đây? Sau khi tính toán tổng hợp lại, cuối cùng chỉ huy Lâm chọn giơ chân ra, nhưng không phải đạp người kia bay lên trời xanh mà đá thẳng tới chỗ hơi nhô lên ở trên đũng quần của người kia. Mũi chân anh đá mạnh một phát ...
Bộp một tiếng, cứ như miếng thịt béo đập mạnh lên bàn sắt, à không, là miếng sắt vỗ mạnh vào miếng thịt béo, trong âm thanh run rẩy kia dường như có tiếng trứng vỡ truyền đến.
Á!
Một tiếng hét vang trời, hét đến tê tâm liệt phổi, ruột gan đứt thành từng khúc truyền ra, cơ thể mập mạp chợt cứng đờ, đôi bàn tay bánh bao như bị treo giữa không trung, cả người giống như bị rút mất linh hồn ra, vẻ mặt vốn dữ tợn và gớm ghiếc lại cứng đờ, thay vào đó là nỗi đau không cách nào hình dung được.
Đồng thời, cả người tên mập hóa thành một chiếc bóng, giống như bong bóng bay lên không trung, anh ta hét lên một tiếng rồi rơi ùm xuống hồ bơi, vật vã giãy giụa trong nước, khóc cha gọi mẹ, trong miệng kêu la: “Tôi... Trứng của tôi, vỡ trứng rồi...”
Ba người còn lại bị dọa cho khiếp sợ, động tác trên tay không khỏi chậm lại, mặt Lâm Côn hầm hầm nhìn ba người bọn họ, khóe miệng chợt nở một nụ cười đầy tà mị. Sắc mặt ba người này lập tức tái nhợt, bọn họ cảm nhận được một sát khí trước nay chưa từng có, sát khí này phá không khí lao tới làm trứng của bọn họ cũng lạnh đến mức đau buốt.
Ba người lập tức dừng động tác trên tay lại, quay đầu định bỏ chạy, chỉ có điều muốn chạy thoát ở ngay trước mặt chỉ huy Lâm lại không dễ dàng như vậy, Lâm Côn bước một bước đã đuổi kịp, anh tóm lấy một người thanh niên, ấn tay xuống khiến người thanh niên kia lập tức ngã bẹp xuống đất, ngay sau đó Lâm Côn còn quăng anh ta về phía hồ bơi, trong không khí lập tức liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đau đớn, trong hồ bơi dâng lên một mảng bọt sóng rất lớn.
Hai người thanh niên trẻ khác sợ quá hét thảm, một tên mập trong đó vừa chạy vừa hét lớn: “Đừng đuổi theo tôi, cha tôi là người của Cục cảnh sát, ông nội tôi cũng là người của Cục cảnh sát, nhà tôi có người, có...”
Tên béo mập chưa nói hết lời đã hét thảm một tiếng rồi bay lên không trung, cả người bị ném lên cao như bao cát, tạo ra một đường parabol hoàn mỹ, mang theo tiếng gió rít gào và rơi xuống hồ bơi.
Trong hồ bơi vang lên một tiếng bùm, bọt sóng trắng xóa bắn lên cao nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết kia.
Còn lại người trẻ tuổi cuối cùng vừa bị trượt chân một cái trực tiếp ngã xuống đất, anh ta lảo đảo định đứng dậy bỏ chạy tiếp thì kết quả bị Lâm Côn nắm tóc xách lên.
Sắc mặt của người này tái nhợt, nhìn Lâm Côn như nhìn thấy Diêm Vương, giọng nói anh ta run rẩy cầu khẩn: “Đại... Đại ca, em sai rồi, người lớn nhân đừng chấp trẻ nhỏ, tha cho em một con đường sống đi.”
Lâm Côn cười nhạt hỏi: “Cậu sai chỗ nào?”
Người thanh niên run rẩy nói: “Sai... Sai ở chỗ không nên đùa giỡn với người phụ nữ của đại ca, sai ở chỗ không nên ra tay với đại ca.”
Lâm Côn lại cười hỏi: “Vậy cậu nói xem mình có thể đi như vậy sao?”
Người kia run rẩy nỏi: “Không... Không thể, đại ca, em có thể bồi thường tiền cho anh, nhà em có tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần hôm nay anh tha cho em một lần, em nhất định sẽ mang tiền đến cho anh, đại ca...”
Lâm Côn cười ngắt lời nói: “Người anh em, ý tốt của chú mày đại ca xin nhận, thứ mà đại ca không thiếu nhất chính là tiền, cho nên hôm nay chỉ có hai lựa chọn. Một là đại ca đây ném chú mày vào hồ bơi, hai là tự mình nhảy xuống, thêm nữa ở dưới đó hát bài ‘Chinh phục đam mê’. Tự chú mày chọn đi!”
Lâm Côn nói xong thì thả tay ra, người kia vội lui về phía sau một bước, lòng vẫn run sợ nhìn Lâm Côn, do dự một lát anh ta mới lí nhí nói: “Em... Em chọn cái thứ hai.”
Lâm Côn mỉm cười rất vô hại nhìn người trẻ tuổi kia, anh ta nhìn hồ bơi phía sau. Bể bơi này không sâu, nhảy xuống không chết được, quan trọng là sau khi nhảy xuống còn phải hát bài ‘chinh phục đam mê’, điều này khiến cho người mới hơn hai mươi tuổi như anh ta khó có thể chịu được, mặt sắp chui vào đũng quần tới nơi rồi.
“Muốn anh giúp chú mày sao?” Lâm Côn tỏ vẻ vô hại cười nói.
“Không... Không cần.” Người này nhắm mắt, cắn răng chạy về phía hồ bơi, ùm một tiếng vang lên làm văng cả một mảng bọt nước lớn, cả người anh ta đứng trong nước, dáng gầy và ướt nhẹp như cây cỏ lau, hai tay ôm bả vai, lí nhí như một cô vợ nhỏ bị cưỡng bức, bắt đầu hát lớn, Chinh phục... Cứ thế mà bị anh chinh phục...
Lâm Côn ngồi xổm trên bờ, gọi với xuống: “Yếu quá, có cần anh giúp chú mày không?”
Anh vừa nói xong thì người thanh niên kia lập tức lên tinh thần, cất cao giọng hát... Cứ thế mà bị anh chinh phục...
Xung quanh hồ bơi lập tức vang lên những tiếng cười lớn, Lâm Côn đứng dậy đi về phía Tần Tuyết, nhếch miệng cười nói: “Cô không sao chứ?”
Mặt Tần Tuyết không thay đổi nói: “Không sao.” Nhưng cô có chút giận dỗi trách mắng: “Lần sau anh có thể đừng bạo lực như vậy được không? Lâm Lâm nhìn thấy thì sao? Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến nó, tương lai nó cũng sẽ rất bạo lực.”
Lâm Côn cười vui nói: “Bạo lực tốt mà, bạo lực không bị ai bắt nạt, nếu ai dám bắt nạt con tôi, tôi sẽ xé kẻ đó thành tám miếng!”
“Không nghiêm túc gì cả.” Tần Tuyết trừng mắt với Lâm Côn nhưng trong lòng lại cảm giác ngọt ngào, lớn như vậy rồi nhưng cô chưa bao giờ được người đàn ông nào che chở cho cô, tuy hình ảnh rất bạo lực nhưng cũng rất đẹp.
Phùng Giai Tuệ ở cách đó không xa nhìn thấy Lâm Côn và Tần Tuyết cười cười nói nói, trong lòng có chút ghen tuông, nhớ lại lúc còn ở quê, Lâm Côn vì giúp cô mà đã gây ồn ào trong cả trấn nhỏ, trong lòng cô cũng có cảm giác vui vẻ, trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm -- Có anh thật tốt.
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, cả ngày hôm đó bọn trẻ học bơi ở hồ bơi rất vui vẻ, buổi trưa tất cả ăn cơm trong nhà ăn của hồ bơi, hồ bơi này đạt tiêu chuẩn năm sao, không chỉ môi trường bơi lội tốt mà đồ ăn trong nhà ăn cũng làm rất ngon và đẹp mắt. Lúc đầu Tần Tuyết không dám ăn nhiều, nhưng nghĩ tới buổi tối về nhà có món salad giảm béo của Lâm Côn thì cô lại không lo lắng nữa.
Ở thành phố Vô Đồng, Sở Tĩnh Dao đang ở trong khách sạn chuẩn bị tài liệu để sáng mai đi gặp một vị khách hàng quan trọng, nếu lần này nói chuyện thành công với vị khách kia thì danh tiếng lợi ích của công ty sẽ được nâng cao rõ rệt, chí ít phải tăng lên ba phần.
Trong tình hình khủng hoảng tài chính như hiện nay, danh tiếng và lợi ích của công ty có thể được bảo đảm đã là hiếm thấy rồi, nếu còn có thể tăng thêm ba phần thì tuyệt đối là thắng lớn.
Chín mươi chín phần trăm con người làm việc là để kiếm tiền, Sở Tĩnh Dao hoàn toàn bỏ ra tâm huyết cho sự nghiệp, làm việc dưới trướng ông chủ Vương cũng chỉ là tạm thời, tương lai cô nhất định phải tiếp quản tập đoàn Thiên Sở, bây giờ cô làm việc cho ông chủ Vương là do cô muốn dựa vào thực lực của chính mình. Cho tới bây giờ ông chủ Vương và các đồng nghiệp bên cạnh cô vẫn không có ai biết cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Sở.
Sở Tĩnh Dao coi chuyện làm việc cho ông chủ Vương này là cơ hội để rèn luyện tính cách của mình, rèn luyện năng lực của mình, nếu ngay cả chức giám đốc kinh doanh của một công ty quảng cáo hạng hai mà cô cũng không làm được thì làm sao có thể kiểm soát được tập đoàn Thiên Sở trải rộng trên khắp ba tỉnh Đông Bắc?
Di động của cô đột nhiên đổ chuông, đó là một dãy số lạ, hơn nữa mã vùng không phải của thành phố Vô Đồng, Sở Tĩnh Dao đặt tài liệu trong tay xuống, giọng nói của một người đàn ông từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Là cô Sở sao?”
“Đúng là tôi, anh là ai?” Sở Tĩnh Dao dựa vào ghế hỏi, vì ngồi trước máy tính một khoảng thời gian khá lâu để sắp xếp tài liệu nên cổ cô đã mỏi nhừ rồi.
“À, tôi là thư ký của chủ tịch Lư của tập đoàn XX, tôi tên Trương Nghệ Uy, tổng giám đốc Lư chúng tôi bảo tôi gặp cô trước để nói sơ qua về một ít chi tiết nghiệp vụ cụ thể, tiết kiệm thời gian gặp mặt của mọi người vào ngày mai.”
“Chào anh, thư ký Trương, vậy khi nào chúng ta sẽ gặp nhau?” Sở Tĩnh Dao hỏi với giọng điệu chuyên nghiệp.
“Bây giờ đã gần tới lúc ăn cơm tối rồi, tôi có vinh hạnh ăn một bữa cơm với cô Sở không? Tới lúc đó chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được, anh gửi địa chỉ vào di động cho tôi đi.”
Sở Tĩnh Dao cúp điện thoại rồi hít sâu một hơi, thông qua cách hít thở của một người thường có thể đoán ra tính cách của người này, từ cách nói chuyện của thư ký Trương có thể thấy đây cũng là một người đàn ông tính toán rất tỉ mỉ, lúc nói chuyện thích nói năng ngọt xớt, chắc cũng là một tên háo sắc và có thế lực.
Làm trong ngành này nhiều năm như vậy, Sở Tĩnh Dao đã luyện được cách nói chuyện với những người khác nhau thì dùng các cách thức kỹ năng khác nhau. Cô ngại nhất là gặp những người vừa tính toán chi li lại vừa háo sắc, trong chuyện làm ăn sợ nhất là không biết đối phương thích gì, một khi đã biết đối phương thích gì thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng rồi.
Trương Nghệ Uy gửi địa chỉ tới, Sở Tĩnh Dao vào phòng tắm sửa soạn một chút rồi đến chỗ gương đeo thêm một vài trang sức trang nhã, mặc quần áo công sở và mang theo laptop đi ra cửa.
Cô xuống lầu gọi taxi rồi đưa địa chỉ trong di động cho tài xế xem sơ qua, con ngươi giảo hoạt của người tài xế đảo qua một vòng trong lòng lại nổi ý xấu, nhưng anh ta vừa bắt đầu âm thầm nổi lên ý xấu thì Sở Tĩnh Dao đã lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi đã tra trên mạng rồi, toàn bộ hành trình dài mười kilomet.
Trong lòng người tài xế thầm chửi thề, không phải nói phụ nữ xinh đẹp đều là loại ngực to óc bằng quả nho sao? Sao cô gái này lại thông minh như thế?
Chiếc xe taxi vừa lăn bánh thì có một chiếc xe màu đen đậu trong bãi đỗ xe của khách sạn liền lẳng lặng theo sau…