Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
Lâm Côn cười nói: “Chú Phó, đây vốn là một ván cờ chết, con cờ đặt ở vị trí này là muốn thể hiện khí thế cùng sống cùng chết, như vậy ít ra cũng thu được một trận hòa, mà không phải chắc chắn bị thua.”
Phó Quốc Bân trầm tư gật đầu, nói: “Hình như chú hiểu rõ ý của cháu, cháu đánh nước cờ này không phải vì giải vây, mà là muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, đến cuối cùng rơi vào thế hòa, khiến đối phương nhất định phải nhượng bộ, cứ như vậy lại có cơ hội đọ sức một lần nữa.”
Lâm Côn cười nói: “Đúng, chú Phó nói hoàn toàn chính xác.”
Phó Quốc Bân cười, thở dài nói: “Đạo lý đơn giản như vậy mà chú lại không nghĩ tới, còn xoắn xuýt mất nửa ngày.” Ngẩng đầu nhìn Lâm Côn tán dương: “Tài nghệ đánh cờ của cháu rất cao!”
Lâm Côn khiêm tốn cười nói: “Chú Phó nói quá lời rồi, cháu chẳng qua dở chút khôn vặt mà thôi, chỉ có điều...” Ánh mắt nhìn thẳng vào sách dạy cờ trong tay Phó Quốc Bân nói: “Chú Phó không nên chỉ nghe theo những gì trên sách nói, cho dù nó là do một người có tài nghệ đánh cờ cao siêu tới đâu viết thì đối với người xem, nó đều có sự hạn chế nhất định.”
Phó Quốc Bân dường như hiểu ra điều gì gật đầu, nói: “Ừ, tiểu Lâm cháu nói đúng, sau này chú sẽ ít xem những thứ này.”
Ở đây hai người đang trò chuyện, tiếng chuông tan học vang lên. Lâm Côn đứng dậy nói tạm biệt, Phó Quốc Bân bảo anh khi nào có thời gian rảnh thì đến nhà ông ăn cơm. Lâm Côn cười đồng ý, sau đó từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới đón Lâm Lâm.
Nhà trẻ có văn bản quy định rõ ràng, trong tình huống bình thường không cho phép phụ huynh đi vào nhà trẻ, tùy ý nhênh ngang đi vào nhà trẻ giống như Lâm Côn không phải không có, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm.
Ở cửa lớp học Lâm Lâm, vừa lúc Lâm Côn thấy Phùng Giai Tuệ đang dẫn các thiên sứ nhỏ đi ra. Sau khi Phùng Giai Tuệ nhìn thấy Lâm Côn, cảm xúc trên mặt cô liền thay đổi, trong ánh mắt xẹt qua một tia mừng rỡ. Loại cảm giác kiều diễm mập mờ này, gần giống như thiếu nữ mới yêu nhìn thấy bạn trai của mình.
“Cô giáo Phùng!” Lâm Côn cười chào hỏi.
“Cha Lâm Lâm...” Phùng Giai Tuệ hơi đỏ mặt nói, nụ cười trên mặt long lanh sáng lạng vô cùng, vừa nhìn chính là rất vui mừng.
“Cha, cha tới rồi!” Sau khi nhìn thấy Lâm Côn, Lâm Lâm vui vẻ kêu lên, đeo cặp sách nhỏ chạy tới chỗ Lâm Côn.
Lâm Côn một tay bế Lâm Lâm lên, thằng nhóc này vui vẻ ở trong ngực Lâm Côn vui chơi, chớp đôi mắt nhỏ trong suốt lanh lợi hỏi: “Cha, sao hôm nay cha lại tới trường học để đón con!”
“Cha đến thăm ông Phó của con.” Lâm Côn cười nói.
“Cha, con mới không tin đâu.” Lâm Lâm nháy đôi mắt nhỏ thông minh nghịch ngợm nói, đồng thời nhìn Phùng Giai Tuệ bên cạnh một chút, sau đó tỏ ra vẻ hiểu rõ nói: “Cha nhất định là ý không ở trong lời nói.”
Mặt Lâm Côn nhất thời cứng lại, nếu như cầm kính lúp để soi, nhất định sẽ thấy một đám mây đen dày đặc trên đỉnh đầu anh. Bên cạnh, mặt Phùng Giai Tuệ lập tức cũng đỏ lên, vốn sau khi nhìn thấy Lâm Côn, lòng của cô đã không thể nào bình tĩnh được, giờ lại bị Lâm Lâm nói như vậy càng khó có thể bình tĩnh được.
Các bạn học trong lớp được giáo viên trợ giảng đưa ra ngoài tan học, trong lớp chỉ còn Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ và Lâm Lâm. Bầu không khí lúng túng kéo dài khoảng hai giây, Lâm Côn phá vỡ bầu không khí cười nói với Lâm Lâm: “Đứa trẻ này, đúng là lời nói của trẻ con nói không kiêng kỵ gì, con học được câu ‘ý không ở trong lời nói’ từ đâu?”
Lâm Lâm tự hào nói: “Hôm nay cô giáo Phùng dạy!”
Phùng Gia Tuệ oan ức nhìn Lâm Côn, tỏ ý cái này đúng là tôi dạy, nhưng tôi không dạy thằng bé sử dụng như thế.
Trong lòng Lâm Côn đương nhiên hiểu rõ, nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Lâm cười nói: “Con trai, câu nói này cũng không thể nói lung tung được.”
Lâm Lâm lập tức phản bác lại: “Cha, con không nói lung tung, chẳng lẽ con nói không đúng, về nhà con sẽ hỏi mẹ.”
Mặt Lâm Côn có chút trắng, nếu như thật sự để cho đứa nhỏ này nói với mẹ của nó, mình có phải rất oan ức hay không. Vì vậy anh vội vàng dụ dỗ thằng bé nói: “Con trai, không thể nói chuyện này cho mẹ con, đói bụng chưa, cha dẫn con đi ăn ngon.”
Lâm Lâm bày ra vẻ cảnh giác nói: “Cha, đây là cha đang hối lộ con sao?”
Nụ cười trên mặt Lâm Côn co giật, hoàn toàn không ngờ bản thân mình bị thằng nhóc này đùa giỡn. Anh nghĩ mình làm cha thế này cũng đủ thiệt thòi, vốn bản thân mình hoàn toàn trong sạch, bây giờ ngược lại cảm giác như mình không trong sạch vậy. Ai, hết cách rồi, ai bảo con trai mình lại thông minh lanh lợi như vậy chứ, vừa mới học được câu thành ngữ mà đã lập tức có thể dùng tốt như vậy. Bây giờ mình chỉ có thể chịu thua thằng nhóc này.
Lâm Côn Thực sự không dám ở lại nói chuyện phiếm với Phùng Giai Tuệ, đảm bảo không cho thằng nhóc trong lòng mình về nhà thực sự nói với mẹ nó. Nhớ đến trước đây chỉ huy Lâm anh chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng tuyệt đối là chúa không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại sợ vợ, chẳng lẽ thực sự ứng với câu nói – vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Lâm Côn vội vàng nói tạm biệt với Phùng Giai Tuệ, ôm chặt thằng nhóc trong lòng nhanh chóng rời đi. Sau khi vào trong xe, Lâm Lâm tự mình thắt dây an toàn, sau đó nháy đôi mắt thông minh, híp mắt nghịch ngợm cười nói với Lâm Côn: “Cha, thật ra vừa rồi con nói đùa thôi, cha không cần căng thẳng như vậy.”
Mặt Lâm Côn xám xịt, trên đời sao lại có một đứa con trai ranh ma quỷ quái như thế chứ, nhưng có thể làm thế nào được!
“Cha yên tâm, con sẽ không nói với mẹ.” Lâm Lâm tỏ vẻ rất nghiêm túc nói.
Lâm Côn khóc ở trong lòng, tội nghiệp nhìn con trai nói: “Con trai à, cha thực sự là đến thăm ông Phó của con, không liên quan gì đến cô giáo Phùng của con cả, con đừng có đổ oan cho cha con.”
“Không đúng!” Lâm Lâm híp đôi mắt nhỏ nói: “Sau khi cô giáo Phùng nhìn thấy cha, vẻ mặt cũng thay đổi, mặt Tiểu Hoa lớp con khi nhìn thấy con cũng đỏ, con hỏi bạn ấy vì sao đỏ mặt, bạn ấy nói thích con.”
“Vậy cho nên...” Lâm Côn đã không còn gì để nói, trẻ con hiện nay đều yêu sớm như vậy sao?
“Cô giáo Phùng nhìn thấy cha thì đỏ mặt, nên nhất định là thích cha.” Lâm Lâm tỏ vẻ đương nhiên.
Lâm Côn sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Lâm nói: “Con trai, cha không nói cái này, nói thêm nữa trên trời liền có tuyết rơi, chúng ta nhanh về nhà thôi, cha còn phải làm bữa tối cho con và mẹ con nữa, tối nay muốn ăn gì?”
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, Lâm Côn vừa nói như vậy, sự chú ý lập tức dời đi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, rồi tò mò hỏi: “Cha, tại sao nói thêm thì trời lại có tuyết rơi?”
Lâm Côn kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì cha bị oan, oan như Đậu Nga ngày xưa vậy.”
“Đậu Nga là ai vậy?”
“Đậu Nga là...”
Lâm Côn vừa lái xe vừa giải thích cho Lâm Lâm, cuối cùng cả một đoạn đường đều là giải thích. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ lý do cần phải có cuốn sách mười vạn câu hỏi tại sao, hóa ra bị thằng nhóc này truy hỏi lại muốn đòi mạng như vậy. Cho nên các phụ huynh nên mua một quyển sách như vậy, một khi bị đứa trẻ hỏi thì đưa sách cho chính nó xem, đứa nhỏ vừa có thể tìm được câu trả lời bên trong, phụ huynh cũng không bị hỏi đến mức sứt đầu mẻ trán, mà còn có thể được nhàn rồi.
Bữa cơm rất phong phú, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, Lâm Côn không lo lắng xảy ra chuyện gì. Thằng nhóc ngồi xem tivi, liền quên ngay chuyện ở trường học. Trong lòng Lâm Côn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhân thời gian nhàn rỗi buổi tối, Lâm Côn vốn muốn tâm sự, bồi dưỡng tình cảm với Sở Tĩnh Dao, nhưng căn bản Sở Tĩnh Dao không có thời gian cho anh. Thời gian làm việc sinh hoạt mỗi ngày của anh không giống nhau, nhưng Sở Tĩnh Dao lại là thành phần trí thức làm việc nghiêm túc, trên vai gánh vác trọng trách của hai công ty. Hơn nữa, cô trời sinh có tính cách mạnh mẽ, chuyện gì không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì nhất định phải thật hoàn mỹ.
Cốc cốc...
Cửa phòng sách không đóng, Lâm Côn gõ cửa, trước bàn làm việc Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ muốn nói... Gần đây em bận rộn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Mặt Sở Tĩnh Dao không thay đổi, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu nói: “Hết cách rồi, gần đây công ty có thêm một dự án mới, em là người chịu trách nhiệm dự án này, hai ngày nữa còn phải đi công tác ở nơi khác.”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao không có biểu hiện gì, giọng nói cũng rất bình thản, trong lòng lại đắc ý, tên ngoài cửa kia cũng biết quan tâm cô.
“Em phải đi công tác à?” Lâm Côn kinh ngạc nói.
Sở Tĩnh Dao lại ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Côn nghi ngờ nói: “Em phải đi công tác thì làm sao, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”
Vẻ mặt Lâm Côn nghiêm túc nói: “Sao không phải là chuyện lớn được, em đi công tác, anh và con trai phải làm sao bây giờ?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Em đi khoảng chừng một tuần lễ, trong một tuần này anh chăm sóc tốt Lâm Lâm là được.”
“Một tuần, sao lâu như vậy!”
“Dự án lần này rất quan trọng, nếu như thành công lấy được dự án này, thành tích của công ty em sẽ tăng gấp đôi năm ngoái.”
“Không không không.” Lâm Côn nói: “Anh không quan tâm thành tích của công ty em tăng gấp hai hay gấp ba, anh chỉ muốn nói...”
Lâm Côn đang nói thì đột nhiên ngắt quãng, da mặt bình thường rất dày lúc này lại có chút ngượng ngùng, lằng nhằng nói: “Nếu anh và con trai nhớ em thì làm sao bây giờ?” Thấy Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức sửa lại lời nói: “Ý của anh là, con trai nhớ em thì phải làm sao, trẻ nhỏ cũng rất dễ nhớ mẹ...”
Khóe miệng Sở Tĩnh Dao đôt nhiên nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Lâm Côn nói: “Thế nào, nhớ em còn không dám thừa nhận?”
Mặt dày của Lâm Côn khó có khi đỏ lên, nhếch miệng cười cợt giống như tên lưu manh, “Thật sự không có.”
Sở Tĩnh Dao nhẹ nhàng mím môi, hơi không vui nói: “Quên đi, coi như em suy nghĩ nhiều.”
“Không có...” Lâm Côn muốn giải thích, nhưng Sở Tĩnh Dao ngắt lời nới: “Được rồi, anh ra ngoài trước đi, em còn tài liệu cần phải sắp xếp.”
Lâm Côn ngượng ngùng mỉm cười, đi ra ngoài cửa, vừa định đóng cửa lại, giọng của Sở Tĩnh Dao truyền tới: “Mọi chuyện sau khi em đi công tác đều đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó sẽ có người tới chăm sóc Lâm Lâm.”
“Hả?” Lâm Côn hơi nghi ngờ hỏi, cũng muốn hỏi người kia ở đâu ra. Nhìn thấy Sở Tĩnh Dao vẫn cúi đầu sắp xếp lại tài liệu thì đành nuốt những lời chuẩn bị nói xuống, là ai không quan trọng, đến lúc đó rồi sẽ biết.
Phó Quốc Bân trầm tư gật đầu, nói: “Hình như chú hiểu rõ ý của cháu, cháu đánh nước cờ này không phải vì giải vây, mà là muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, đến cuối cùng rơi vào thế hòa, khiến đối phương nhất định phải nhượng bộ, cứ như vậy lại có cơ hội đọ sức một lần nữa.”
Lâm Côn cười nói: “Đúng, chú Phó nói hoàn toàn chính xác.”
Phó Quốc Bân cười, thở dài nói: “Đạo lý đơn giản như vậy mà chú lại không nghĩ tới, còn xoắn xuýt mất nửa ngày.” Ngẩng đầu nhìn Lâm Côn tán dương: “Tài nghệ đánh cờ của cháu rất cao!”
Lâm Côn khiêm tốn cười nói: “Chú Phó nói quá lời rồi, cháu chẳng qua dở chút khôn vặt mà thôi, chỉ có điều...” Ánh mắt nhìn thẳng vào sách dạy cờ trong tay Phó Quốc Bân nói: “Chú Phó không nên chỉ nghe theo những gì trên sách nói, cho dù nó là do một người có tài nghệ đánh cờ cao siêu tới đâu viết thì đối với người xem, nó đều có sự hạn chế nhất định.”
Phó Quốc Bân dường như hiểu ra điều gì gật đầu, nói: “Ừ, tiểu Lâm cháu nói đúng, sau này chú sẽ ít xem những thứ này.”
Ở đây hai người đang trò chuyện, tiếng chuông tan học vang lên. Lâm Côn đứng dậy nói tạm biệt, Phó Quốc Bân bảo anh khi nào có thời gian rảnh thì đến nhà ông ăn cơm. Lâm Côn cười đồng ý, sau đó từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới đón Lâm Lâm.
Nhà trẻ có văn bản quy định rõ ràng, trong tình huống bình thường không cho phép phụ huynh đi vào nhà trẻ, tùy ý nhênh ngang đi vào nhà trẻ giống như Lâm Côn không phải không có, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm.
Ở cửa lớp học Lâm Lâm, vừa lúc Lâm Côn thấy Phùng Giai Tuệ đang dẫn các thiên sứ nhỏ đi ra. Sau khi Phùng Giai Tuệ nhìn thấy Lâm Côn, cảm xúc trên mặt cô liền thay đổi, trong ánh mắt xẹt qua một tia mừng rỡ. Loại cảm giác kiều diễm mập mờ này, gần giống như thiếu nữ mới yêu nhìn thấy bạn trai của mình.
“Cô giáo Phùng!” Lâm Côn cười chào hỏi.
“Cha Lâm Lâm...” Phùng Giai Tuệ hơi đỏ mặt nói, nụ cười trên mặt long lanh sáng lạng vô cùng, vừa nhìn chính là rất vui mừng.
“Cha, cha tới rồi!” Sau khi nhìn thấy Lâm Côn, Lâm Lâm vui vẻ kêu lên, đeo cặp sách nhỏ chạy tới chỗ Lâm Côn.
Lâm Côn một tay bế Lâm Lâm lên, thằng nhóc này vui vẻ ở trong ngực Lâm Côn vui chơi, chớp đôi mắt nhỏ trong suốt lanh lợi hỏi: “Cha, sao hôm nay cha lại tới trường học để đón con!”
“Cha đến thăm ông Phó của con.” Lâm Côn cười nói.
“Cha, con mới không tin đâu.” Lâm Lâm nháy đôi mắt nhỏ thông minh nghịch ngợm nói, đồng thời nhìn Phùng Giai Tuệ bên cạnh một chút, sau đó tỏ ra vẻ hiểu rõ nói: “Cha nhất định là ý không ở trong lời nói.”
Mặt Lâm Côn nhất thời cứng lại, nếu như cầm kính lúp để soi, nhất định sẽ thấy một đám mây đen dày đặc trên đỉnh đầu anh. Bên cạnh, mặt Phùng Giai Tuệ lập tức cũng đỏ lên, vốn sau khi nhìn thấy Lâm Côn, lòng của cô đã không thể nào bình tĩnh được, giờ lại bị Lâm Lâm nói như vậy càng khó có thể bình tĩnh được.
Các bạn học trong lớp được giáo viên trợ giảng đưa ra ngoài tan học, trong lớp chỉ còn Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ và Lâm Lâm. Bầu không khí lúng túng kéo dài khoảng hai giây, Lâm Côn phá vỡ bầu không khí cười nói với Lâm Lâm: “Đứa trẻ này, đúng là lời nói của trẻ con nói không kiêng kỵ gì, con học được câu ‘ý không ở trong lời nói’ từ đâu?”
Lâm Lâm tự hào nói: “Hôm nay cô giáo Phùng dạy!”
Phùng Gia Tuệ oan ức nhìn Lâm Côn, tỏ ý cái này đúng là tôi dạy, nhưng tôi không dạy thằng bé sử dụng như thế.
Trong lòng Lâm Côn đương nhiên hiểu rõ, nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Lâm cười nói: “Con trai, câu nói này cũng không thể nói lung tung được.”
Lâm Lâm lập tức phản bác lại: “Cha, con không nói lung tung, chẳng lẽ con nói không đúng, về nhà con sẽ hỏi mẹ.”
Mặt Lâm Côn có chút trắng, nếu như thật sự để cho đứa nhỏ này nói với mẹ của nó, mình có phải rất oan ức hay không. Vì vậy anh vội vàng dụ dỗ thằng bé nói: “Con trai, không thể nói chuyện này cho mẹ con, đói bụng chưa, cha dẫn con đi ăn ngon.”
Lâm Lâm bày ra vẻ cảnh giác nói: “Cha, đây là cha đang hối lộ con sao?”
Nụ cười trên mặt Lâm Côn co giật, hoàn toàn không ngờ bản thân mình bị thằng nhóc này đùa giỡn. Anh nghĩ mình làm cha thế này cũng đủ thiệt thòi, vốn bản thân mình hoàn toàn trong sạch, bây giờ ngược lại cảm giác như mình không trong sạch vậy. Ai, hết cách rồi, ai bảo con trai mình lại thông minh lanh lợi như vậy chứ, vừa mới học được câu thành ngữ mà đã lập tức có thể dùng tốt như vậy. Bây giờ mình chỉ có thể chịu thua thằng nhóc này.
Lâm Côn Thực sự không dám ở lại nói chuyện phiếm với Phùng Giai Tuệ, đảm bảo không cho thằng nhóc trong lòng mình về nhà thực sự nói với mẹ nó. Nhớ đến trước đây chỉ huy Lâm anh chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng tuyệt đối là chúa không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại sợ vợ, chẳng lẽ thực sự ứng với câu nói – vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Lâm Côn vội vàng nói tạm biệt với Phùng Giai Tuệ, ôm chặt thằng nhóc trong lòng nhanh chóng rời đi. Sau khi vào trong xe, Lâm Lâm tự mình thắt dây an toàn, sau đó nháy đôi mắt thông minh, híp mắt nghịch ngợm cười nói với Lâm Côn: “Cha, thật ra vừa rồi con nói đùa thôi, cha không cần căng thẳng như vậy.”
Mặt Lâm Côn xám xịt, trên đời sao lại có một đứa con trai ranh ma quỷ quái như thế chứ, nhưng có thể làm thế nào được!
“Cha yên tâm, con sẽ không nói với mẹ.” Lâm Lâm tỏ vẻ rất nghiêm túc nói.
Lâm Côn khóc ở trong lòng, tội nghiệp nhìn con trai nói: “Con trai à, cha thực sự là đến thăm ông Phó của con, không liên quan gì đến cô giáo Phùng của con cả, con đừng có đổ oan cho cha con.”
“Không đúng!” Lâm Lâm híp đôi mắt nhỏ nói: “Sau khi cô giáo Phùng nhìn thấy cha, vẻ mặt cũng thay đổi, mặt Tiểu Hoa lớp con khi nhìn thấy con cũng đỏ, con hỏi bạn ấy vì sao đỏ mặt, bạn ấy nói thích con.”
“Vậy cho nên...” Lâm Côn đã không còn gì để nói, trẻ con hiện nay đều yêu sớm như vậy sao?
“Cô giáo Phùng nhìn thấy cha thì đỏ mặt, nên nhất định là thích cha.” Lâm Lâm tỏ vẻ đương nhiên.
Lâm Côn sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Lâm nói: “Con trai, cha không nói cái này, nói thêm nữa trên trời liền có tuyết rơi, chúng ta nhanh về nhà thôi, cha còn phải làm bữa tối cho con và mẹ con nữa, tối nay muốn ăn gì?”
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, Lâm Côn vừa nói như vậy, sự chú ý lập tức dời đi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, rồi tò mò hỏi: “Cha, tại sao nói thêm thì trời lại có tuyết rơi?”
Lâm Côn kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì cha bị oan, oan như Đậu Nga ngày xưa vậy.”
“Đậu Nga là ai vậy?”
“Đậu Nga là...”
Lâm Côn vừa lái xe vừa giải thích cho Lâm Lâm, cuối cùng cả một đoạn đường đều là giải thích. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ lý do cần phải có cuốn sách mười vạn câu hỏi tại sao, hóa ra bị thằng nhóc này truy hỏi lại muốn đòi mạng như vậy. Cho nên các phụ huynh nên mua một quyển sách như vậy, một khi bị đứa trẻ hỏi thì đưa sách cho chính nó xem, đứa nhỏ vừa có thể tìm được câu trả lời bên trong, phụ huynh cũng không bị hỏi đến mức sứt đầu mẻ trán, mà còn có thể được nhàn rồi.
Bữa cơm rất phong phú, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, Lâm Côn không lo lắng xảy ra chuyện gì. Thằng nhóc ngồi xem tivi, liền quên ngay chuyện ở trường học. Trong lòng Lâm Côn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhân thời gian nhàn rỗi buổi tối, Lâm Côn vốn muốn tâm sự, bồi dưỡng tình cảm với Sở Tĩnh Dao, nhưng căn bản Sở Tĩnh Dao không có thời gian cho anh. Thời gian làm việc sinh hoạt mỗi ngày của anh không giống nhau, nhưng Sở Tĩnh Dao lại là thành phần trí thức làm việc nghiêm túc, trên vai gánh vác trọng trách của hai công ty. Hơn nữa, cô trời sinh có tính cách mạnh mẽ, chuyện gì không làm thì thôi, nhưng một khi đã làm thì nhất định phải thật hoàn mỹ.
Cốc cốc...
Cửa phòng sách không đóng, Lâm Côn gõ cửa, trước bàn làm việc Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ muốn nói... Gần đây em bận rộn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Mặt Sở Tĩnh Dao không thay đổi, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu nói: “Hết cách rồi, gần đây công ty có thêm một dự án mới, em là người chịu trách nhiệm dự án này, hai ngày nữa còn phải đi công tác ở nơi khác.”
Trên mặt Sở Tĩnh Dao không có biểu hiện gì, giọng nói cũng rất bình thản, trong lòng lại đắc ý, tên ngoài cửa kia cũng biết quan tâm cô.
“Em phải đi công tác à?” Lâm Côn kinh ngạc nói.
Sở Tĩnh Dao lại ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Côn nghi ngờ nói: “Em phải đi công tác thì làm sao, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”
Vẻ mặt Lâm Côn nghiêm túc nói: “Sao không phải là chuyện lớn được, em đi công tác, anh và con trai phải làm sao bây giờ?”
Sở Tĩnh Dao nói: “Em đi khoảng chừng một tuần lễ, trong một tuần này anh chăm sóc tốt Lâm Lâm là được.”
“Một tuần, sao lâu như vậy!”
“Dự án lần này rất quan trọng, nếu như thành công lấy được dự án này, thành tích của công ty em sẽ tăng gấp đôi năm ngoái.”
“Không không không.” Lâm Côn nói: “Anh không quan tâm thành tích của công ty em tăng gấp hai hay gấp ba, anh chỉ muốn nói...”
Lâm Côn đang nói thì đột nhiên ngắt quãng, da mặt bình thường rất dày lúc này lại có chút ngượng ngùng, lằng nhằng nói: “Nếu anh và con trai nhớ em thì làm sao bây giờ?” Thấy Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức sửa lại lời nói: “Ý của anh là, con trai nhớ em thì phải làm sao, trẻ nhỏ cũng rất dễ nhớ mẹ...”
Khóe miệng Sở Tĩnh Dao đôt nhiên nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Lâm Côn nói: “Thế nào, nhớ em còn không dám thừa nhận?”
Mặt dày của Lâm Côn khó có khi đỏ lên, nhếch miệng cười cợt giống như tên lưu manh, “Thật sự không có.”
Sở Tĩnh Dao nhẹ nhàng mím môi, hơi không vui nói: “Quên đi, coi như em suy nghĩ nhiều.”
“Không có...” Lâm Côn muốn giải thích, nhưng Sở Tĩnh Dao ngắt lời nới: “Được rồi, anh ra ngoài trước đi, em còn tài liệu cần phải sắp xếp.”
Lâm Côn ngượng ngùng mỉm cười, đi ra ngoài cửa, vừa định đóng cửa lại, giọng của Sở Tĩnh Dao truyền tới: “Mọi chuyện sau khi em đi công tác đều đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó sẽ có người tới chăm sóc Lâm Lâm.”
“Hả?” Lâm Côn hơi nghi ngờ hỏi, cũng muốn hỏi người kia ở đâu ra. Nhìn thấy Sở Tĩnh Dao vẫn cúi đầu sắp xếp lại tài liệu thì đành nuốt những lời chuẩn bị nói xuống, là ai không quan trọng, đến lúc đó rồi sẽ biết.