Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Hội sở cao cấp Phong Hoàng.
Bảng hiệu rất lớn được treo trên một tòa nhà sáu tầng ở khu Nam Thành, nơi này là căn cứ thế lực riêng thuộc sản nghiệp của Phong Bưu, trong đó kinh doanh quản lý nhiều lĩnh vực như quán bar, KTV, phòng khiêu vũ, phòng tắm hơi, bida các loại hợp thành một chỗ ăn chơi sang trọng.
Đoàn xe jeep đen và Mini bus nối đuôi nhau vào bãi đỗ xe phía sau hội sở, đàn em trên xe dần dần bước xuống, sau đó không ai dám tiếp tục trêu chọc Lâm Côn, anh bước từ trên xe xuống, ưỡn lưng vươn vai một cái.
Đoàn người tiến vào cửa sau của hội sở, vào cửa đi tiếp vài bước nhỏ là một đoạn hành lang tối kéo dài, đi một lúc nữa mới tới sảnh chính, ánh sáng thoáng cái sáng rực lên, hơn mười người chia thành hai tốp đi vào thang máy lên lầu ba, sau khi đến lầu ba, A Cẩu liền ra lệnh mấy đàn em dẫn Lâm Côn đi đến gian phòng họp bên cạnh, còn hắn đi đến một hành lang khác.
Phong Bưu đang ngồi trên ghế sofa ở văn phòng, tay phải kẹp điếu xì gà, tay trái nắm lấy ly rượu vang, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhàn nhạt nói một câu: “Vào đi.”
A Cẩu đẩy cửa tiến vào, vừa mới vào đến cửa, dưới chân lại đột nhiên run rẩy, cả người lảo đảo ngã quỵ về phía trước, cũng may hắn ta bám lấy tay cầm cửa nên mới không ngã sấp xuống, nhưng lúc này hắn ta cũng nhịn không được nữa, che ngực bắt đầu ho khan kịch liệt, theo mỗi lần ho khan đều có máu từ trong miệng phun ra.
Phong Bưu hơi cau mày, buông rượu vang cùng xì gà xuống, đứng dậy đi tới phía A Cẩu “Tên nhóc kia đã ra tay?”
A Cẩu ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch sau đó gật đầu.
Phong Bưu cau mày nói: “Xem tin nhắn của cậu, còn tưởng rằng cậu nói quá lời, không nghĩ tới... Cậu ta dùng mấy chiêu đã đánh cậu thành ra như vậy?”
A Cẩu mặt xấu hổ, giơ một ngón tay lên nói: “Một đá.”
Lông mày Phong Bưu nhíu lại càng sâu, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là cao thủ...”
A Cẩu nói: “Tuyệt đối không thua kém A Báo.”
“Ừ...” Phong Bưu trầm ngâm một tiếng, đỡ A Cẩu ngồi xuống, nói: “Xem ra, trước đó điều tra tên nhóc này còn chưa đầy đủ, là một người tham gia quân ngũ bình thường tuyệt đối sẽ không có thân thủ thế này.”
A Cẩu hổ thẹn nói: “Đều là lỗi của em, không điều tra rõ ràng.”
“Cái này cũng không thể trách cậu, nếu thật sự là nhân vật có lai lịch lớn thì không thể nào lại bị điều tra ra một cách dễ dàng được. Hai năm gần đây tình hình trong thành phố Trung Cảng khá yên bình, cũng chưa từng xuất hiện người có máu mặt, chỉ sợ tên này là một con rồng ẩn mình.”
Phong Bưu đứng lên, nói: “A Cẩu, cậu trước tiên hãy nghỉ ngơi ở đây, tôi sẽ đi gặp nhân vật thần bí này.”
“Anh Bưu, nhất định phải cẩn thận!!!”
“Được rồi.” Phong Bưu quay người đi ra ngoài.
Đây là một phòng họp tương đối rộng rãi, ngoại trừ rộng rãi ra, những thứ khác có thể nói là cái gì cũng không hợp, cho dù là bố trí, thiết bị lắp đặt hay là bàn ghế trong đó, đều giống như vừa mới từ chợ đồ cũ đưa đến đây.
Lâm Côn ngồi trên một cái ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng. Hơn mười tên đàn em xếp thành một hàng dài đang đứng ở trước cửa ra vào, tất cả đều mang khuôn mặt như sắp sửa phải bước vào một trận đánh lớn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn giống như là đang nhìn thú dữ.
K-Í-T..T...T...
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, bọn đàn em đứng trước cửa ra vào, lập tức đồng loạt hô lên: “Anh Bưu.”
Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đi tới trước mặt mình rồi ngồi xuống, Lâm Côn biết nhân vật quan trọng đã xuất hiện, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Côn, Phong Bưu không khỏi cau mày, nếu không phải biết trước tên này thật sự có tài, nhìn bộ dạng cà lơ phát phơ bây giờ thì không thể không xem hắn như một tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Không để Phong Bưu mở miệng, Lâm Côn đã lên tiếng trước, anh cười một tiếng hỏi: “Là anh muốn gặp tôi?”
Phong Bưu cười nhạt một tiếng, nói: “Không sai.”
Lâm Côn trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Phong Bưu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Cậu đánh người của tôi, tôi muốn gặp cậu để nghe lời xin lỗi.”
Lông mày của Lâm Côn nhẹ nhàng nhăn lại, chợt hơi nở nụ cười, cũng không hỏi người của Phong Bưu bị đánh là tên nào, nói thẳng: “Anh muốn xin lỗi thế nào?”
Phong Bưu lạnh lùng cười cười, nói: “Dựa theo quy tắc của tôi, phế tay chân của cậu trước, sau đó ném ra biển cho cá ăn.”
“Ha ha...”
Lâm Côn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nghe thật đáng sợ! Anh bạn, chúng ta có nên đánh cược một trận? Anh có thể đánh với tôi một ván bạc, nếu anh nhận được lời xin lỗi, tôi sẽ nhận lệnh đi làm mồi cho cá ăn, còn nếu anh không nhận được, tôi sẽ đốt toàn bộ nơi này của anh bằng một mồi lửa, sao nào?”
Trên mặt Phong Bưu biểu lộ lạnh lẽo, con mắt có chút nheo lại, ánh mắt lúc đó trở nên vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Côn. Lâm Côn không sợ hãi chút nào, vẫn bộ dạng bất cần đối mặt với Phong Bưu.
Vài giây đồng hồ kế tiếp, bên trong phòng họp rộng rãi vô cùng tĩnh lặng, một loạt đàn em đứng xếp thành một hàng dài ở cửa ra vào, tất cả đều nín thở suy nghĩ, độ ấm thoáng cái biến mất, không khí đột nhiên hạ xuống dưới 0 độ làm cho xương cốt con người phát lạnh.
Phong Bưu mở miệng trước, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, giọng điệu âm trầm nói: “Người anh em, mặc dù cậu là con rồng ẩn mình dưới sông, cũng phải kính trọng con hổ trên núi như tôi một chút, làm người quá ngang ngược -- không tốt!” Hai chữ cuối giọng điệu đặc biệt có sức nặng.
Lâm Côn cười haha, vẻ mặt trêu tức, nhưng trong giọng nói lại vô hình thể hiện sự uy hiếp, nói: “Anh bạn, đừng nói những thứ không cần thiết, anh cứ việc nói thẳng ra —— cược hay không cược.”
Trên mặt Phong Bưu lạnh lùng vô cùng, cực kỳ khó coi, tên nhóc trước mắt này nói rõ không sợ gì hắn, tuy nhiên hắn cũng không có ý định muốn xử tên này, nhưng ở địa bàn của hắn còn ngang ngược như vậy, thật sự làm cho hắn tức giận vô cùng!!!
Rầm!!!
Phong Bưu tức giận đập mạnh xuống bàn như muốn uy hiếp, đàn em đứng trước cửa lập tức đồng loạt xốc lại tinh thần, mặc dù trong thâm tâm cực kì sợ hãi Lâm Côn, nhưng lúc này mặt mũi ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, chỉ cần đợi Phong Bưu ra lệnh một tiếng, hơn mười tên này sẽ ngay lập tức nhào tới như ong vỡ tổ.
Trong phòng họp lớn lại vô cùng tĩnh lặng, ngay cả đến tiếng hít thở đều không có, chỉ có tiếng tim đập dồn dập.
Một lúc sau ánh mắt nguy hiểm của Phong Bưu dần dịu xuống, giọng điệu mềm mỏng mà nói: “Người anh em hãy đi đi, chúng ta còn có nhiều thời gian.”
Lâm Côn ha ha cười lớn, sau đó bỏ chân đang gác trên bàn xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua người Phong Bưu, anh nhàn nhạt nói một câu: “Thật sự nghĩ rằng có nhiều thời gian sao, anh nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói xong, đi về phía cửa ra vào, bọn đàn em đứng trước cửa thấy Lâm Côn tự động tránh đường cho anh.
Lâm Côn đặt tay lên tay cầm cửa, vừa muốn đẩy cửa đi ra ngoài, động tác đột nhiên dừng lại, đồng thời nhướng mày...
Chợt nghe 'Rầm' một tiếng thật lớn, cửa phòng họp đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng, Lâm Côn kịp thời nhảy về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát bị cánh cửa đập trúng, anh còn chưa kịp đứng vững, chỉ thấy có một kẻ nhanh như tên bắn, vung nắm đấm cực kỳ mạnh hướng đến trái tim anh...
Lâm Côn nhanh chóng vươn hai tay che trước khi cú đấm kia lao đến, trong không khí lập tức lại vang lên một tiếng bịch, cú đấm trúng trước ngực Lâm Côn, anh lập tức cảm giác ngực bị đè nén, đồng thời dưới chân không đứng vững, chịu được cú va chạm mạnh mẽ, cả người liên tục lùi về sau, đụng trúng bàn ở phía sau rầm một cái khiến nó ngã lăn.
Không để cho Lâm Côn có cơ hội thở dốc, người nọ liền lập tức nhấc chân giẫm về phía Lâm Côn, Lâm Côn tiếp tục dùng hai tay phòng thủ, mạnh mẽ đỡ lấy một cước này, hai cánh tay bị giẫm hơi run lên.
Người nọ sau khi giẫm một cước liền lấy đà nhảy lên, quay người một cước bổ xuống phía đầu Lâm Côn. Đây đúng là là một chiêu thức hiểm ác, nếu như thật sự bị đánh trúng thì không chết cũng tàn phế.
Lâm Côn chớp lấy cơ hội liền xoay người tránh sang một bên, lập tức như cá chép ở bên cạnh nhảy lên, lúc này chợt nghe thấy cái bàn anh vừa mới đụng phải bị một chiêu của người nọ đập cho nát bươm, vỡ răng rắc ra từng mảnh.
Lâm Côn đứng lên, người nọ tạm thời dừng công kích, dùng ánh mắt nham hiểm hung ác trừng Lâm Côn, mặt mũi tràn đầy sát khí.
Phong Bưu dập tắt điếu thuốc, vẫn ngồi thản nhiên không một chút sợ hãi dù cho cái bàn lớn vừa mới bị Lâm Côn đụng ngã ở ngay bên cạnh hắn.
Trong phòng họp, có hai tên đàn em bị cửa đập trúng nên đã hôn mê bất tỉnh, còn lại mấy tên vẻ mặt căng thẳng nhìn Lâm Côn giằng co cùng người này, người này thân hình thon gầy, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt giống như một con báo —— anh ta chính là A Báo – đàn em của Phong Bưu, xếp thứ hai trong Tứ Đại Kim Cương.
Lâm Côn lau khóe miệng, một vết máu tanh nồng tràn ra, anh ho khan một tiếng nói: “Ai da... Không hay rồi, chảy máu rồi.” Nói xong, anh đột nhiên cuộn nắm đấm, trong không khí lập tức vang lên tiếng xương khớp kêu răng rắc, cả người anh thoáng một phát vọt về phía A Báo.
Nếu như nói vừa rồi A Báo xông vào từ ngoài cửa nhanh như một mũi tên, thì lúc này Lâm Côn tựa như một viên đạn
Biểu cảm trên mặt A Báo khẽ thay đổi, cũng nắm chặt nắm đấm xông tới, hai người vốn là nắm đấm đấu với nắm đấm, cứng đối cứng, hai bên đáp trả nhau ba quyền, đến quyền thứ tư, A Báo bị ép tránh sang một bên, hai nắm tay của anh ta truyền đến tiếng như xương bị vỡ vụn cực kỳ đau đớn, đồng thời hai cái cánh tay cũng bị vặn run lên.
Lâm Côn căn bản không để cho A Báo có cơ hội trốn tránh, nhanh như chớp quay lưng lại rồi quét chân về phía A Báo, trên mặt A Báo bắt đầu trở nên căng thẳng, đành tranh thủ thời gian lui về phía sau, nhưng lúc này một cước của Lâm Côn đã theo sát đạp đến.
Ầm!
Một âm thanh thật mạnh vang lên, ngực của A Báo đã bị đạp trúng, anh ta lập tức cảm thấy một cơn đau đớn tràn ra toàn thân, đồng thời kêu lên một tiếng sau đó giống như một trang giấy lơ lửng bay ra ngoài.
Đụng một góc bàn gãy tan.
Lâm Côn vẫn đứng yên ở đấy, gương mặt vô cảm. A Báo cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy từ trên mặt đất, kết quả lại phun rất nhiều máu, sắc mặt Phong Bưu liền cứng đờ, điếu thuốc đang cầm trên tay bị xiết mạnh đến gãy đi một đoạn, tất cả đàn em đứng ở phía cửa ra vào lập tức sợ đến ngây người, giống như người mất hồn.
Thật sự quá mạnh...
Bảng hiệu rất lớn được treo trên một tòa nhà sáu tầng ở khu Nam Thành, nơi này là căn cứ thế lực riêng thuộc sản nghiệp của Phong Bưu, trong đó kinh doanh quản lý nhiều lĩnh vực như quán bar, KTV, phòng khiêu vũ, phòng tắm hơi, bida các loại hợp thành một chỗ ăn chơi sang trọng.
Đoàn xe jeep đen và Mini bus nối đuôi nhau vào bãi đỗ xe phía sau hội sở, đàn em trên xe dần dần bước xuống, sau đó không ai dám tiếp tục trêu chọc Lâm Côn, anh bước từ trên xe xuống, ưỡn lưng vươn vai một cái.
Đoàn người tiến vào cửa sau của hội sở, vào cửa đi tiếp vài bước nhỏ là một đoạn hành lang tối kéo dài, đi một lúc nữa mới tới sảnh chính, ánh sáng thoáng cái sáng rực lên, hơn mười người chia thành hai tốp đi vào thang máy lên lầu ba, sau khi đến lầu ba, A Cẩu liền ra lệnh mấy đàn em dẫn Lâm Côn đi đến gian phòng họp bên cạnh, còn hắn đi đến một hành lang khác.
Phong Bưu đang ngồi trên ghế sofa ở văn phòng, tay phải kẹp điếu xì gà, tay trái nắm lấy ly rượu vang, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhàn nhạt nói một câu: “Vào đi.”
A Cẩu đẩy cửa tiến vào, vừa mới vào đến cửa, dưới chân lại đột nhiên run rẩy, cả người lảo đảo ngã quỵ về phía trước, cũng may hắn ta bám lấy tay cầm cửa nên mới không ngã sấp xuống, nhưng lúc này hắn ta cũng nhịn không được nữa, che ngực bắt đầu ho khan kịch liệt, theo mỗi lần ho khan đều có máu từ trong miệng phun ra.
Phong Bưu hơi cau mày, buông rượu vang cùng xì gà xuống, đứng dậy đi tới phía A Cẩu “Tên nhóc kia đã ra tay?”
A Cẩu ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch sau đó gật đầu.
Phong Bưu cau mày nói: “Xem tin nhắn của cậu, còn tưởng rằng cậu nói quá lời, không nghĩ tới... Cậu ta dùng mấy chiêu đã đánh cậu thành ra như vậy?”
A Cẩu mặt xấu hổ, giơ một ngón tay lên nói: “Một đá.”
Lông mày Phong Bưu nhíu lại càng sâu, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là cao thủ...”
A Cẩu nói: “Tuyệt đối không thua kém A Báo.”
“Ừ...” Phong Bưu trầm ngâm một tiếng, đỡ A Cẩu ngồi xuống, nói: “Xem ra, trước đó điều tra tên nhóc này còn chưa đầy đủ, là một người tham gia quân ngũ bình thường tuyệt đối sẽ không có thân thủ thế này.”
A Cẩu hổ thẹn nói: “Đều là lỗi của em, không điều tra rõ ràng.”
“Cái này cũng không thể trách cậu, nếu thật sự là nhân vật có lai lịch lớn thì không thể nào lại bị điều tra ra một cách dễ dàng được. Hai năm gần đây tình hình trong thành phố Trung Cảng khá yên bình, cũng chưa từng xuất hiện người có máu mặt, chỉ sợ tên này là một con rồng ẩn mình.”
Phong Bưu đứng lên, nói: “A Cẩu, cậu trước tiên hãy nghỉ ngơi ở đây, tôi sẽ đi gặp nhân vật thần bí này.”
“Anh Bưu, nhất định phải cẩn thận!!!”
“Được rồi.” Phong Bưu quay người đi ra ngoài.
Đây là một phòng họp tương đối rộng rãi, ngoại trừ rộng rãi ra, những thứ khác có thể nói là cái gì cũng không hợp, cho dù là bố trí, thiết bị lắp đặt hay là bàn ghế trong đó, đều giống như vừa mới từ chợ đồ cũ đưa đến đây.
Lâm Côn ngồi trên một cái ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng. Hơn mười tên đàn em xếp thành một hàng dài đang đứng ở trước cửa ra vào, tất cả đều mang khuôn mặt như sắp sửa phải bước vào một trận đánh lớn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn giống như là đang nhìn thú dữ.
K-Í-T..T...T...
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, bọn đàn em đứng trước cửa ra vào, lập tức đồng loạt hô lên: “Anh Bưu.”
Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đi tới trước mặt mình rồi ngồi xuống, Lâm Côn biết nhân vật quan trọng đã xuất hiện, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Côn, Phong Bưu không khỏi cau mày, nếu không phải biết trước tên này thật sự có tài, nhìn bộ dạng cà lơ phát phơ bây giờ thì không thể không xem hắn như một tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Không để Phong Bưu mở miệng, Lâm Côn đã lên tiếng trước, anh cười một tiếng hỏi: “Là anh muốn gặp tôi?”
Phong Bưu cười nhạt một tiếng, nói: “Không sai.”
Lâm Côn trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Phong Bưu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Cậu đánh người của tôi, tôi muốn gặp cậu để nghe lời xin lỗi.”
Lông mày của Lâm Côn nhẹ nhàng nhăn lại, chợt hơi nở nụ cười, cũng không hỏi người của Phong Bưu bị đánh là tên nào, nói thẳng: “Anh muốn xin lỗi thế nào?”
Phong Bưu lạnh lùng cười cười, nói: “Dựa theo quy tắc của tôi, phế tay chân của cậu trước, sau đó ném ra biển cho cá ăn.”
“Ha ha...”
Lâm Côn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nghe thật đáng sợ! Anh bạn, chúng ta có nên đánh cược một trận? Anh có thể đánh với tôi một ván bạc, nếu anh nhận được lời xin lỗi, tôi sẽ nhận lệnh đi làm mồi cho cá ăn, còn nếu anh không nhận được, tôi sẽ đốt toàn bộ nơi này của anh bằng một mồi lửa, sao nào?”
Trên mặt Phong Bưu biểu lộ lạnh lẽo, con mắt có chút nheo lại, ánh mắt lúc đó trở nên vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Côn. Lâm Côn không sợ hãi chút nào, vẫn bộ dạng bất cần đối mặt với Phong Bưu.
Vài giây đồng hồ kế tiếp, bên trong phòng họp rộng rãi vô cùng tĩnh lặng, một loạt đàn em đứng xếp thành một hàng dài ở cửa ra vào, tất cả đều nín thở suy nghĩ, độ ấm thoáng cái biến mất, không khí đột nhiên hạ xuống dưới 0 độ làm cho xương cốt con người phát lạnh.
Phong Bưu mở miệng trước, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, giọng điệu âm trầm nói: “Người anh em, mặc dù cậu là con rồng ẩn mình dưới sông, cũng phải kính trọng con hổ trên núi như tôi một chút, làm người quá ngang ngược -- không tốt!” Hai chữ cuối giọng điệu đặc biệt có sức nặng.
Lâm Côn cười haha, vẻ mặt trêu tức, nhưng trong giọng nói lại vô hình thể hiện sự uy hiếp, nói: “Anh bạn, đừng nói những thứ không cần thiết, anh cứ việc nói thẳng ra —— cược hay không cược.”
Trên mặt Phong Bưu lạnh lùng vô cùng, cực kỳ khó coi, tên nhóc trước mắt này nói rõ không sợ gì hắn, tuy nhiên hắn cũng không có ý định muốn xử tên này, nhưng ở địa bàn của hắn còn ngang ngược như vậy, thật sự làm cho hắn tức giận vô cùng!!!
Rầm!!!
Phong Bưu tức giận đập mạnh xuống bàn như muốn uy hiếp, đàn em đứng trước cửa lập tức đồng loạt xốc lại tinh thần, mặc dù trong thâm tâm cực kì sợ hãi Lâm Côn, nhưng lúc này mặt mũi ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, chỉ cần đợi Phong Bưu ra lệnh một tiếng, hơn mười tên này sẽ ngay lập tức nhào tới như ong vỡ tổ.
Trong phòng họp lớn lại vô cùng tĩnh lặng, ngay cả đến tiếng hít thở đều không có, chỉ có tiếng tim đập dồn dập.
Một lúc sau ánh mắt nguy hiểm của Phong Bưu dần dịu xuống, giọng điệu mềm mỏng mà nói: “Người anh em hãy đi đi, chúng ta còn có nhiều thời gian.”
Lâm Côn ha ha cười lớn, sau đó bỏ chân đang gác trên bàn xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua người Phong Bưu, anh nhàn nhạt nói một câu: “Thật sự nghĩ rằng có nhiều thời gian sao, anh nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói xong, đi về phía cửa ra vào, bọn đàn em đứng trước cửa thấy Lâm Côn tự động tránh đường cho anh.
Lâm Côn đặt tay lên tay cầm cửa, vừa muốn đẩy cửa đi ra ngoài, động tác đột nhiên dừng lại, đồng thời nhướng mày...
Chợt nghe 'Rầm' một tiếng thật lớn, cửa phòng họp đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng, Lâm Côn kịp thời nhảy về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát bị cánh cửa đập trúng, anh còn chưa kịp đứng vững, chỉ thấy có một kẻ nhanh như tên bắn, vung nắm đấm cực kỳ mạnh hướng đến trái tim anh...
Lâm Côn nhanh chóng vươn hai tay che trước khi cú đấm kia lao đến, trong không khí lập tức lại vang lên một tiếng bịch, cú đấm trúng trước ngực Lâm Côn, anh lập tức cảm giác ngực bị đè nén, đồng thời dưới chân không đứng vững, chịu được cú va chạm mạnh mẽ, cả người liên tục lùi về sau, đụng trúng bàn ở phía sau rầm một cái khiến nó ngã lăn.
Không để cho Lâm Côn có cơ hội thở dốc, người nọ liền lập tức nhấc chân giẫm về phía Lâm Côn, Lâm Côn tiếp tục dùng hai tay phòng thủ, mạnh mẽ đỡ lấy một cước này, hai cánh tay bị giẫm hơi run lên.
Người nọ sau khi giẫm một cước liền lấy đà nhảy lên, quay người một cước bổ xuống phía đầu Lâm Côn. Đây đúng là là một chiêu thức hiểm ác, nếu như thật sự bị đánh trúng thì không chết cũng tàn phế.
Lâm Côn chớp lấy cơ hội liền xoay người tránh sang một bên, lập tức như cá chép ở bên cạnh nhảy lên, lúc này chợt nghe thấy cái bàn anh vừa mới đụng phải bị một chiêu của người nọ đập cho nát bươm, vỡ răng rắc ra từng mảnh.
Lâm Côn đứng lên, người nọ tạm thời dừng công kích, dùng ánh mắt nham hiểm hung ác trừng Lâm Côn, mặt mũi tràn đầy sát khí.
Phong Bưu dập tắt điếu thuốc, vẫn ngồi thản nhiên không một chút sợ hãi dù cho cái bàn lớn vừa mới bị Lâm Côn đụng ngã ở ngay bên cạnh hắn.
Trong phòng họp, có hai tên đàn em bị cửa đập trúng nên đã hôn mê bất tỉnh, còn lại mấy tên vẻ mặt căng thẳng nhìn Lâm Côn giằng co cùng người này, người này thân hình thon gầy, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt giống như một con báo —— anh ta chính là A Báo – đàn em của Phong Bưu, xếp thứ hai trong Tứ Đại Kim Cương.
Lâm Côn lau khóe miệng, một vết máu tanh nồng tràn ra, anh ho khan một tiếng nói: “Ai da... Không hay rồi, chảy máu rồi.” Nói xong, anh đột nhiên cuộn nắm đấm, trong không khí lập tức vang lên tiếng xương khớp kêu răng rắc, cả người anh thoáng một phát vọt về phía A Báo.
Nếu như nói vừa rồi A Báo xông vào từ ngoài cửa nhanh như một mũi tên, thì lúc này Lâm Côn tựa như một viên đạn
Biểu cảm trên mặt A Báo khẽ thay đổi, cũng nắm chặt nắm đấm xông tới, hai người vốn là nắm đấm đấu với nắm đấm, cứng đối cứng, hai bên đáp trả nhau ba quyền, đến quyền thứ tư, A Báo bị ép tránh sang một bên, hai nắm tay của anh ta truyền đến tiếng như xương bị vỡ vụn cực kỳ đau đớn, đồng thời hai cái cánh tay cũng bị vặn run lên.
Lâm Côn căn bản không để cho A Báo có cơ hội trốn tránh, nhanh như chớp quay lưng lại rồi quét chân về phía A Báo, trên mặt A Báo bắt đầu trở nên căng thẳng, đành tranh thủ thời gian lui về phía sau, nhưng lúc này một cước của Lâm Côn đã theo sát đạp đến.
Ầm!
Một âm thanh thật mạnh vang lên, ngực của A Báo đã bị đạp trúng, anh ta lập tức cảm thấy một cơn đau đớn tràn ra toàn thân, đồng thời kêu lên một tiếng sau đó giống như một trang giấy lơ lửng bay ra ngoài.
Đụng một góc bàn gãy tan.
Lâm Côn vẫn đứng yên ở đấy, gương mặt vô cảm. A Báo cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy từ trên mặt đất, kết quả lại phun rất nhiều máu, sắc mặt Phong Bưu liền cứng đờ, điếu thuốc đang cầm trên tay bị xiết mạnh đến gãy đi một đoạn, tất cả đàn em đứng ở phía cửa ra vào lập tức sợ đến ngây người, giống như người mất hồn.
Thật sự quá mạnh...