Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Cúp điện thoại.
Lâm Côn nghênh ngang tiêu sái vào biệt thự, cái gì mà cục An ninh Quốc gia nơi hành động đặc biệt, những thứ này ở trong mắt người khác là một tổ chức thâm sâu khó dò, anh căn bản không để vào mắt, chỉ là anh không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là chỉ thị từ Chu lão gia tử của Chu gia ở Yên Kinh.
Mà làm anh không thể ngờ đến chính là, anh từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, mà lại cùng Chu gia ở Yên Kinh có quan hệ với nhau. Chu gia ở Yên Kinh chính là một trong những gia tộc có công lớn trong việc xây dựng chính quyền cách mạng Trung Quốc, trải qua mấy chục năm phát triển lớn mạnh, đã sớm là một trong bốn gia tộc trụ cột của Yên Kinh.
Lâm Côn về tới biệt thự, chiếc Jetta của anh đậu ở cửa, Sở Tĩnh Dao hiện tại không có nhà, ngôi nhà to như vậy chỉ có một người ngồi chờ đợi thật là quá nhàm chán, anh vốn muốn lái xe ra ngoài hóng gió, nhưng nhiệm vụ quan trọng trước mắt còn chưa có hoàn thành – làm quen địa hình của biệt thự. Dù sao muốn ở chỗ này công tác thật lâu dài thì phải biết rõ hoàn cảnh xung quanh trước đã.
Dạo qua lầu trên lầu dưới một vòng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng ngoài ra còn có một tầng hầm ngầm nữa.
Tầng một chủ yếu là phòng bếp, nhà ăn cùng phòng khách, tầng hai là phòng ngủ cùng nơi giải trí thư giãn lúc nhàn rỗi, tầng ba là sân thượng được thiết kế như một căn phòng lớn kiểu mở, căn phòng một chiếc giường lớn, ban ngày nằm lên có thể ngắm trời xanh, đến đêm có thể xem trăng sao, tầng hầm là nơi cất rượu.
Đẩy cánh cửa gỗ hầm rượu ra, đập ngay vào mắt là một căn hầm đầy rượu, Lâm Côn choáng voáng ngây người, hầm rượu này ít nhất phải rộng 100m2, có tám giá đựng rượu được xếp ngăn nắp với những loại rượu không đồng đều về giá cả, trên mỗi giá đều bày đủ các loại rượu, tiện tay vơ lấy một chai cũng là giá trên trời, gì mà rượu Hennessy, Mao Đài, Nhân Mã, XO, Vodka, Brandy, Whisky... đều có đủ.
“Thật muốn trộm một chai...”
Lâm Côn than một tiếng, vốn chỉ nghĩ là hầm rượu bình thường, không ngờ lại sang trọng như vậy.
“Không được phải tự an ủi bản thân...”
Lâm Côn nhếch miệng cười, lấy một chai Hennessy 72 năm, bụp một tiếng mở ra, trực tiếp đưa lên miệng uống, sau đó chẹp chẹp miệng: “Ừm, không tệ lắm!”
Không thể không nói, cái tên này da mặt thật sự quá dày, đã muốn uống rượu quý lâu năm mà Sở Tĩnh Dao cất giữ thì cũng thôi đi, còn tìm một lý do đàng hoàng - tự an ủi, an ủi cái sh*t. Hơn nữa, anh đã uống quen rượu mạnh của Mạc Bắc, còn có thể nếm ra được vị của Hennessy 72 năm của người ta sao? Không có vị!
Đi một vòng trong hầm rượu, anh còn mang theo một chai rượu ra bên ngoài biệt thự, lại tìm một gốc cây mát mẻ ngồi bệt xuống, uống một hớp rượu, phun ra một vòng khói, người bình thường đều uống rượu xịn bằng cốc có chân dài và hút xì gà, xem trọng thú vui tao nhã cùng hưởng thụ nó, anh lại có thể uống rượu nổi tiếng như uống nước khoáng…
Ừng ực, ừng ực.
Haizz, đây cũng quá khác biệt khiến người ta giậm chân giận dữ thôi.
Trước sau biệt thự đều có những khu vườn nhỏ, sử dụng hàng rào vây quanh, có một một cảm giác không khí nông thôn trong lành, bên cạnh ga ra còn có một khu đất không nhỏ trồng rau, ước chừng khoảng sáu mươi mét vuông.
Khu đất trồng rau này là khu đất chung mỗi nhà đều có phần, cho chủ nhân những ngôi nhà này dùng để trồng hoa quả và rau phục cảm nhận cuộc sống nông thôn, chỉ tiếc là mỗi khu đất của các nhà đều bỏ hoang không dùng để trồng rau rồi.
Chân Lâm Côn dẫm lên bùn đất, trong đầu suy nghĩ, khó có được một khu đất như vậy, không trồng gì đó thì thật lãng phí.
Thoắt cái đã đến giữa trưa, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng, Sở Tĩnh Dao kí xong văn kiện cuối cùng còn trên bàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất xa có thể nhìn thấy cao ốc Quốc tế Thiên Sở cao chọc trời, đó là biểu tượng kiến trúc kinh tế của Trung Cảng, ba năm trước Sở Tướng Quốc đã xử lý xong các thủ tục pháp luật, đem Cao ốc Thiên Sở và tập đoàn Thiên Sở chuyển 59% cổ phần cho Sở Tĩnh Dao, theo pháp luật Sở Tĩnh Dao chính là cổ đông lớn nhất hiện nay của tập đoàn Thiên Sở, cái chức vụ chủ tịch này của Sở Tướng Quốc chỉ làm thay cô mà thôi.
Nhưng Sở Tĩnh Dao không chịu tha thứ cho Sở Tướng Quốc về những sai lầm ngày xưa ông từng phạm phải, dù hiện tại chịu khổ cực làm quản lí một công ty quảng cáo nhỏ cũng không muốn bước vào tòa cao ốc người người ao ước đó.
Bưng ly nước chanh nóng trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, Sở Tĩnh Dao bước tới cửa sổ, bóng dáng cao gầy đứng yên lặng bên cửa sổ lớn sát đất, ánh nắng ngoài cửa viền một đường sáng chói quanh bóng dáng của cô, sau cánh cửa lớn của văn phòng trong suốt, các đồng nghiệp nam ngồi trong phòng lập tức ngẩn ngơ, nhanh chóng nhìn vị lãnh đạo nữ thần của bọn họ bằng ánh mắt nóng bỏng, nhìn đến ngây người.
Không chỉ có đồng nghiệp nam mà rất nhiều đồng nghiệp nữ cũng nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, đối mặt với vị lãnh đạo nữ thần này, các cô chỉ có thể mến mộ, không có chút đố kị nào.
Sở Tĩnh Dao nắm điện thoại trong tay có chút do dự, cô không biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, do dự một lúc lâu mới than nhẹ trong lòng: “Thôi, coi như vì con trai đi.”
Mở điện thoại ra, trong danh bạ hiện lên cái tên “Đồ lưu manh”, là số điện thoại của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao muốn hỏi xem anh ở Sở cảnh sát đã ra ngoài chưa, kết quả điện thoại vừa kêu một tiếng đã được kết nối
“Ừ, vợ à...”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh ngả ngớn của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao vừa nghe đã nhíu chặt mày lại, mở miệng ra lệnh: “Ngậm miệng, ai là vợ của anh!” Dừng một chút, giọng điệu nghiêm khắc tiếp tục: “Lâm tiên sinh, hy vọng anh có thể làm rõ tình hình, anh được mời đến làm cha cho con tôi, xin hãy biết chừng mực!”
“...”
Sở Tĩnh Dao nói xong, trong điện thoại im lặng, qua vài giây, khi cô nghĩ điện thoại đã ngắt thì bên trong truyền đến một tiếng nấc rượu lớn, cô nhăn mày lại, hỏi: “Lâm tiên sinh, hiểu rõ chưa?”
“...”
Trong điện thoại vẫn im lặng như vậy, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nấc.
“Nói chuyện!”
Sở Tĩnh Dao cao giọng.
“Ài...”
Trong điện thoại cuối cùng cũng truyền đến tiếng của Lâm Côn, vẫn ngả ngớn như cũ, nói: “Vợ à, phụ nữ các em thật kì lạ, vừa rồi không cho anh nói chuyện, giờ lại nói muốn anh nói chuyện, đàn ông thật là...”
Sở Tĩnh Dao ngắt điện thoại luôn, nếu không phải đã được rèn luyện từ nhỏ, cô đã sớm không kìm chế được rồi, dừng một chút mới phát hiện, chuyện quan trọng chưa nói, vì thế kiên trì gọi lại lần nữa.
Chuyện quan trọng là tối nay cô tăng ca, muốn để Lâm Côn đi đón con, bình thường cô sẽ nhờ bạn bè đón hộ, nhưng Lâm Côn đã lấy thân phận là cha của Tiểu Sở Lâm xuất hiện vậy cũng nên làm tròn nghĩa vụ một chút. Chủ yếu là vì cô sợ trong lòng cậu bé sẽ có thắc mắc, đến lúc cậu bé hỏi cô vì sao cha lại không đi đón mình, cô sẽ không biết trả lời như nào.
Nếu Lâm Côn vẫn chưa ra khỏi sở cảnh sát, vậy mọi việc thuận lợi rồi. Nếu anh vẫn ở đó, không thể nghe điện thoại nhanh như vậy, còn nữa trực giác nói cho Sở Tĩnh Dao biết, kẻ lưu manh này vẫn chút tài năng.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, lúc này cô không đợi Lâm Côn mở miệng đã nói một hơi cho xong chuyện, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu anh không chăm sóc con tôi cho tốt, tôi sẽ cho anh biết tay!”
Sau đó quyết đoán cúp điện thoại, không cho Lâm Côn cơ hội nói chuyện.
Lúc này, Lâm Côn đang nằm trên ghế mây ở tầng hai của biệt thự, nghe trong di động phát ra tiếng tút tút, trên mặt ý cười sáng lạn, đã uống hết Hennessy, không nghĩ tới loại rượu này tác dụng chậm, đã vậy còn khiến anh cảm thấy buồn ngủ.
Vừa tỉnh ngủ đã hơn 4 giờ chiều, Tiểu Sở Lâm tan học lúc 4 giờ rưỡi, Lâm Côn nhanh chóng rửa mặt, lái chiếc Jetta cũ kia đi thẳng đến nhà trẻ. Trên đường đi, đầu vẫn có chút choáng voáng, cũng may anh đã uống quen rượu Mạc Bắc nồng độ mạnh quanh năm, đề kháng với cồn cực cao, nếu là người bình thường uống hết chai Hennessy đó thì có lẽ ngủ mê man hai đêm chưa tỉnh.
Chiếc Jetta cũ đậu ở một chỗ cách cổng trường rất xa, không phải Lâm Côn không muốn đậu gần mà thực sự phải dừng lại, bốn phía đông đúc so với buổi sáng còn dã man hơn, xe hơi xe máy nhiều vô kể, các bậc phụ huynh vây quanh cổng trưởng, chờ con cái tan học, Lâm Côn cũng xuống xe, đứng cùng họ.
Chuông tan học vừa vang, các bạn nhỏ như những thiên thần nhỏ xếp hàng chỉnh tề, mỗi lớp đều có cô giáo dẫn ra ngoài, sau đó từng đứa trẻ được cha mẹ chúng đón đi.
Trong đám người, Tiểu Sở Lâm vừa nhìn thấy Lâm Côn đã hưng phấn vung cánh tay nhỏ hét: “Cha!”
Lâm Côn cũng thấy cậu bé, lách khỏi đám người đó, cười hô: “Con trai!”
Tiểu Sở Lâm đeo cặp sách nhỏ trên lưng, vui mừng chạy tới trước mặt Lâm Côn, Lâm Côn liền bế cậu bé lên, cậu nhóc hôn lên má anh một cái, “Cha, con rất nhớ cha!”
Lâm Côn cười nhéo nhẹ mặt cậu bé, nói: “Mới mấy tiếng không gặp đã nhớ cha?”
“Vâng ạ.” Tiểu Sở Lâm gật mạnh đầu, vui vẻ nói: “Cha, con có tin tốt muốn nói với cha!”
“Tin tốt gì vậy?” Lâm Côn cười hỏi.
“Con được làm đại ca.” Vẻ mặt cậu bé đầy tự hào.
“Đại ca gì?”
“Đại ca ở nhà trẻ chúng con, bây giờ các bạn khác nhìn thấy con đều gọi con đại ca, ha ha... Cha, con lợi hại không?” Nói xong cậu bé cúi đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng.
“...”
Lâm Côn mặt mày tối đen, không cần nói, nhất định vì hành động ban sáng của anh nên lũ trẻ đó mới tôn Tiểu Sở Lâm làm Đại ca.
Tuy anh từ nhỏ đã làm đại ca, nhưng anh hiểu rất rõ đến trường phải cố gắng học tập mới là quan trọng nhất, anh vừa muốn mở miệng nói với Tiểu Sở Lâm như vậy là không đúng, phía sau liền vang lên một âm thanh êm tai.
“Lâm tiên sinh?”
Lâm Côn nghênh ngang tiêu sái vào biệt thự, cái gì mà cục An ninh Quốc gia nơi hành động đặc biệt, những thứ này ở trong mắt người khác là một tổ chức thâm sâu khó dò, anh căn bản không để vào mắt, chỉ là anh không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là chỉ thị từ Chu lão gia tử của Chu gia ở Yên Kinh.
Mà làm anh không thể ngờ đến chính là, anh từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, mà lại cùng Chu gia ở Yên Kinh có quan hệ với nhau. Chu gia ở Yên Kinh chính là một trong những gia tộc có công lớn trong việc xây dựng chính quyền cách mạng Trung Quốc, trải qua mấy chục năm phát triển lớn mạnh, đã sớm là một trong bốn gia tộc trụ cột của Yên Kinh.
Lâm Côn về tới biệt thự, chiếc Jetta của anh đậu ở cửa, Sở Tĩnh Dao hiện tại không có nhà, ngôi nhà to như vậy chỉ có một người ngồi chờ đợi thật là quá nhàm chán, anh vốn muốn lái xe ra ngoài hóng gió, nhưng nhiệm vụ quan trọng trước mắt còn chưa có hoàn thành – làm quen địa hình của biệt thự. Dù sao muốn ở chỗ này công tác thật lâu dài thì phải biết rõ hoàn cảnh xung quanh trước đã.
Dạo qua lầu trên lầu dưới một vòng.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng ngoài ra còn có một tầng hầm ngầm nữa.
Tầng một chủ yếu là phòng bếp, nhà ăn cùng phòng khách, tầng hai là phòng ngủ cùng nơi giải trí thư giãn lúc nhàn rỗi, tầng ba là sân thượng được thiết kế như một căn phòng lớn kiểu mở, căn phòng một chiếc giường lớn, ban ngày nằm lên có thể ngắm trời xanh, đến đêm có thể xem trăng sao, tầng hầm là nơi cất rượu.
Đẩy cánh cửa gỗ hầm rượu ra, đập ngay vào mắt là một căn hầm đầy rượu, Lâm Côn choáng voáng ngây người, hầm rượu này ít nhất phải rộng 100m2, có tám giá đựng rượu được xếp ngăn nắp với những loại rượu không đồng đều về giá cả, trên mỗi giá đều bày đủ các loại rượu, tiện tay vơ lấy một chai cũng là giá trên trời, gì mà rượu Hennessy, Mao Đài, Nhân Mã, XO, Vodka, Brandy, Whisky... đều có đủ.
“Thật muốn trộm một chai...”
Lâm Côn than một tiếng, vốn chỉ nghĩ là hầm rượu bình thường, không ngờ lại sang trọng như vậy.
“Không được phải tự an ủi bản thân...”
Lâm Côn nhếch miệng cười, lấy một chai Hennessy 72 năm, bụp một tiếng mở ra, trực tiếp đưa lên miệng uống, sau đó chẹp chẹp miệng: “Ừm, không tệ lắm!”
Không thể không nói, cái tên này da mặt thật sự quá dày, đã muốn uống rượu quý lâu năm mà Sở Tĩnh Dao cất giữ thì cũng thôi đi, còn tìm một lý do đàng hoàng - tự an ủi, an ủi cái sh*t. Hơn nữa, anh đã uống quen rượu mạnh của Mạc Bắc, còn có thể nếm ra được vị của Hennessy 72 năm của người ta sao? Không có vị!
Đi một vòng trong hầm rượu, anh còn mang theo một chai rượu ra bên ngoài biệt thự, lại tìm một gốc cây mát mẻ ngồi bệt xuống, uống một hớp rượu, phun ra một vòng khói, người bình thường đều uống rượu xịn bằng cốc có chân dài và hút xì gà, xem trọng thú vui tao nhã cùng hưởng thụ nó, anh lại có thể uống rượu nổi tiếng như uống nước khoáng…
Ừng ực, ừng ực.
Haizz, đây cũng quá khác biệt khiến người ta giậm chân giận dữ thôi.
Trước sau biệt thự đều có những khu vườn nhỏ, sử dụng hàng rào vây quanh, có một một cảm giác không khí nông thôn trong lành, bên cạnh ga ra còn có một khu đất không nhỏ trồng rau, ước chừng khoảng sáu mươi mét vuông.
Khu đất trồng rau này là khu đất chung mỗi nhà đều có phần, cho chủ nhân những ngôi nhà này dùng để trồng hoa quả và rau phục cảm nhận cuộc sống nông thôn, chỉ tiếc là mỗi khu đất của các nhà đều bỏ hoang không dùng để trồng rau rồi.
Chân Lâm Côn dẫm lên bùn đất, trong đầu suy nghĩ, khó có được một khu đất như vậy, không trồng gì đó thì thật lãng phí.
Thoắt cái đã đến giữa trưa, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng, Sở Tĩnh Dao kí xong văn kiện cuối cùng còn trên bàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất xa có thể nhìn thấy cao ốc Quốc tế Thiên Sở cao chọc trời, đó là biểu tượng kiến trúc kinh tế của Trung Cảng, ba năm trước Sở Tướng Quốc đã xử lý xong các thủ tục pháp luật, đem Cao ốc Thiên Sở và tập đoàn Thiên Sở chuyển 59% cổ phần cho Sở Tĩnh Dao, theo pháp luật Sở Tĩnh Dao chính là cổ đông lớn nhất hiện nay của tập đoàn Thiên Sở, cái chức vụ chủ tịch này của Sở Tướng Quốc chỉ làm thay cô mà thôi.
Nhưng Sở Tĩnh Dao không chịu tha thứ cho Sở Tướng Quốc về những sai lầm ngày xưa ông từng phạm phải, dù hiện tại chịu khổ cực làm quản lí một công ty quảng cáo nhỏ cũng không muốn bước vào tòa cao ốc người người ao ước đó.
Bưng ly nước chanh nóng trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, Sở Tĩnh Dao bước tới cửa sổ, bóng dáng cao gầy đứng yên lặng bên cửa sổ lớn sát đất, ánh nắng ngoài cửa viền một đường sáng chói quanh bóng dáng của cô, sau cánh cửa lớn của văn phòng trong suốt, các đồng nghiệp nam ngồi trong phòng lập tức ngẩn ngơ, nhanh chóng nhìn vị lãnh đạo nữ thần của bọn họ bằng ánh mắt nóng bỏng, nhìn đến ngây người.
Không chỉ có đồng nghiệp nam mà rất nhiều đồng nghiệp nữ cũng nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, đối mặt với vị lãnh đạo nữ thần này, các cô chỉ có thể mến mộ, không có chút đố kị nào.
Sở Tĩnh Dao nắm điện thoại trong tay có chút do dự, cô không biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, do dự một lúc lâu mới than nhẹ trong lòng: “Thôi, coi như vì con trai đi.”
Mở điện thoại ra, trong danh bạ hiện lên cái tên “Đồ lưu manh”, là số điện thoại của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao muốn hỏi xem anh ở Sở cảnh sát đã ra ngoài chưa, kết quả điện thoại vừa kêu một tiếng đã được kết nối
“Ừ, vợ à...”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh ngả ngớn của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao vừa nghe đã nhíu chặt mày lại, mở miệng ra lệnh: “Ngậm miệng, ai là vợ của anh!” Dừng một chút, giọng điệu nghiêm khắc tiếp tục: “Lâm tiên sinh, hy vọng anh có thể làm rõ tình hình, anh được mời đến làm cha cho con tôi, xin hãy biết chừng mực!”
“...”
Sở Tĩnh Dao nói xong, trong điện thoại im lặng, qua vài giây, khi cô nghĩ điện thoại đã ngắt thì bên trong truyền đến một tiếng nấc rượu lớn, cô nhăn mày lại, hỏi: “Lâm tiên sinh, hiểu rõ chưa?”
“...”
Trong điện thoại vẫn im lặng như vậy, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nấc.
“Nói chuyện!”
Sở Tĩnh Dao cao giọng.
“Ài...”
Trong điện thoại cuối cùng cũng truyền đến tiếng của Lâm Côn, vẫn ngả ngớn như cũ, nói: “Vợ à, phụ nữ các em thật kì lạ, vừa rồi không cho anh nói chuyện, giờ lại nói muốn anh nói chuyện, đàn ông thật là...”
Sở Tĩnh Dao ngắt điện thoại luôn, nếu không phải đã được rèn luyện từ nhỏ, cô đã sớm không kìm chế được rồi, dừng một chút mới phát hiện, chuyện quan trọng chưa nói, vì thế kiên trì gọi lại lần nữa.
Chuyện quan trọng là tối nay cô tăng ca, muốn để Lâm Côn đi đón con, bình thường cô sẽ nhờ bạn bè đón hộ, nhưng Lâm Côn đã lấy thân phận là cha của Tiểu Sở Lâm xuất hiện vậy cũng nên làm tròn nghĩa vụ một chút. Chủ yếu là vì cô sợ trong lòng cậu bé sẽ có thắc mắc, đến lúc cậu bé hỏi cô vì sao cha lại không đi đón mình, cô sẽ không biết trả lời như nào.
Nếu Lâm Côn vẫn chưa ra khỏi sở cảnh sát, vậy mọi việc thuận lợi rồi. Nếu anh vẫn ở đó, không thể nghe điện thoại nhanh như vậy, còn nữa trực giác nói cho Sở Tĩnh Dao biết, kẻ lưu manh này vẫn chút tài năng.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, lúc này cô không đợi Lâm Côn mở miệng đã nói một hơi cho xong chuyện, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu anh không chăm sóc con tôi cho tốt, tôi sẽ cho anh biết tay!”
Sau đó quyết đoán cúp điện thoại, không cho Lâm Côn cơ hội nói chuyện.
Lúc này, Lâm Côn đang nằm trên ghế mây ở tầng hai của biệt thự, nghe trong di động phát ra tiếng tút tút, trên mặt ý cười sáng lạn, đã uống hết Hennessy, không nghĩ tới loại rượu này tác dụng chậm, đã vậy còn khiến anh cảm thấy buồn ngủ.
Vừa tỉnh ngủ đã hơn 4 giờ chiều, Tiểu Sở Lâm tan học lúc 4 giờ rưỡi, Lâm Côn nhanh chóng rửa mặt, lái chiếc Jetta cũ kia đi thẳng đến nhà trẻ. Trên đường đi, đầu vẫn có chút choáng voáng, cũng may anh đã uống quen rượu Mạc Bắc nồng độ mạnh quanh năm, đề kháng với cồn cực cao, nếu là người bình thường uống hết chai Hennessy đó thì có lẽ ngủ mê man hai đêm chưa tỉnh.
Chiếc Jetta cũ đậu ở một chỗ cách cổng trường rất xa, không phải Lâm Côn không muốn đậu gần mà thực sự phải dừng lại, bốn phía đông đúc so với buổi sáng còn dã man hơn, xe hơi xe máy nhiều vô kể, các bậc phụ huynh vây quanh cổng trưởng, chờ con cái tan học, Lâm Côn cũng xuống xe, đứng cùng họ.
Chuông tan học vừa vang, các bạn nhỏ như những thiên thần nhỏ xếp hàng chỉnh tề, mỗi lớp đều có cô giáo dẫn ra ngoài, sau đó từng đứa trẻ được cha mẹ chúng đón đi.
Trong đám người, Tiểu Sở Lâm vừa nhìn thấy Lâm Côn đã hưng phấn vung cánh tay nhỏ hét: “Cha!”
Lâm Côn cũng thấy cậu bé, lách khỏi đám người đó, cười hô: “Con trai!”
Tiểu Sở Lâm đeo cặp sách nhỏ trên lưng, vui mừng chạy tới trước mặt Lâm Côn, Lâm Côn liền bế cậu bé lên, cậu nhóc hôn lên má anh một cái, “Cha, con rất nhớ cha!”
Lâm Côn cười nhéo nhẹ mặt cậu bé, nói: “Mới mấy tiếng không gặp đã nhớ cha?”
“Vâng ạ.” Tiểu Sở Lâm gật mạnh đầu, vui vẻ nói: “Cha, con có tin tốt muốn nói với cha!”
“Tin tốt gì vậy?” Lâm Côn cười hỏi.
“Con được làm đại ca.” Vẻ mặt cậu bé đầy tự hào.
“Đại ca gì?”
“Đại ca ở nhà trẻ chúng con, bây giờ các bạn khác nhìn thấy con đều gọi con đại ca, ha ha... Cha, con lợi hại không?” Nói xong cậu bé cúi đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng.
“...”
Lâm Côn mặt mày tối đen, không cần nói, nhất định vì hành động ban sáng của anh nên lũ trẻ đó mới tôn Tiểu Sở Lâm làm Đại ca.
Tuy anh từ nhỏ đã làm đại ca, nhưng anh hiểu rất rõ đến trường phải cố gắng học tập mới là quan trọng nhất, anh vừa muốn mở miệng nói với Tiểu Sở Lâm như vậy là không đúng, phía sau liền vang lên một âm thanh êm tai.
“Lâm tiên sinh?”