Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Hai tên đàn em vừa được thu nhận bị đánh đo ván, Từ Hữu Khánh đã tỉnh táo không còn chút men say nào, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, trên mặt còn xuất hiện vẻ sợ hãi, ngay cả lòng của anh ta sợ hãi tới cực điểm.
“Đại... Đại... Đại ca...” Hai cái đùi của Từ Hữu Khánh run rẩy, run lẩy bẩy nói, sắc mặt bởi vì khẩn trương mà biến thành màu xanh: “Đại ca, em sai rồi, đại... Đại ca, ngàn vạn lần đừng đánh em...”
Lâm Côn cười mỉm, anh bước một bước về phía Từ Hữu Khánh, Từ Hữu Khánh lập tức sợ hãi lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi run rẩy nói: “Đại ca, em thật sự không biết hai cô gái kia là người phụ nữ của anh, nếu em biết, cho em thêm mười tám lá gan cũng không dám...”
Lâm Côn lại đi lên phía trước một bước, Từ Hữu Khánh sợ hãi ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi cực độ, thịt béo trên mặt anh ta có thể phản chiếu ánh đèn trong quán cơm.
Có không ít người trong quán cơm, lúc này tất cả mọi người đều nhìn nơi này, từ nhân viên phục vụ cho đến giám đốc trong quán cơm, không có ai không nhận ra Từ Hữu Khánh, đều biết anh ta là con trai của chủ tịch thị trấn Từ Vượng Tài. Người này lúc bình thường ở trấn Phượng Hoàng luôn khoe khoang phách lối ỷ thế làm bậy, hiện tại nhìn thấy anh ta khiếp sợ như thế, trong phút chốc nhân viên làm việc trong quán đều ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn đều là không thể tin được. Trong lòng nói thầm người này rốt cuộc là ai, từ đâu đến, sao lại có thể khiến Từ Hữu Khánh sợ đến mức không nói thành lời.
Lâm Côn không hề có ý động tới Từ Hữu Khánh, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm và bốn đứa bé vẫn bình yên vô sự ngồi tại chỗ, anh cũng không muốn gây sự trên đất khách, như vậy chẳng khác gì anh là người chuyên đi gây sự khắp nơi. Tạm thời không nói chuyện khác, nếu như Lâm Lâm học theo thì không tốt.
“Cút đi.” Lâm Côn lạnh lùng nói với Từ Hữu Khánh.
Từ Hữu Khánh như được đại xá, anh ta đứng lên cũng không thèm quan tâm tới hai tên đàn em mình vừa thu nhận kia, như một làn khói chạy ra khỏi quán cơm. Lâm Côn lại quay sang nói với hai tên bị đánh đang nằm trên mặt đất: “Hai người cũng cút đi!”
Tên cao gầy và tên to lớn đô con lập tức bò dậy, hai tay ôm mặt chạy ra khỏi quán ăn, để lại trên mặt đất là một vết máu đỏ tươi, Lâm Côn lại quay sang nói với nhân viên phục vụ đang xem đến há hốc mồm: “Làm phiền dọn chỗ này giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng vâng dạ đi dọn dẹp. Không cần đến ngày mai, đây sẽ là tin tức nặng ký nhất tại trấn Phượng Hoàng... Từ Hữu Khánh con trai chủ tịch thị trấn Từ Vượng Tài bị một người đàn ông xa lạ dọa tới tè ra quần...
Lâm Côn lại ngồi vào bàn ăn, bốn đứa trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, trên mặt Lâm Lâm còn mang theo dáng vẻ tự hào, có thể nói là tự hào vì có người cha siêu nhân. Sắc mặt Phùng Giai Tuệ bên cạnh ửng đỏ, bởi vì vừa rồi Từ Hữu Khánh nói cô và Hàn Tâm là người phụ nữ của Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ vốn là cô gái dễ xấu hổ, xấu hổ mặt đỏ cũng là việc bình thường.
Hàn Tâm nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái, trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ, cô gái hơn hai mươi tuổi dễ dàng bị chủ nghĩa anh hùng cuốn hút. Trùng hợp Lâm Côn chính là một người theo chủ nghĩa anh hùng, cho nên cô ta nhất định mê muội Lâm Côn, trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm cũng đập mạnh.
Từ Hữu Khánh một hơi chạy ra xa, địa vị của anh ta tại trấn Phượng Hoàng không khác gì Triệu Mãnh ở trấn Hắc Sơn, đều là vua một vùng, chỉ có điều nếu so ra anh ta vẫn còn thua kém Triệu Mãnh rất xa. Triệu Mãnh người ta dựa vào chính mình, Từ Hữu Khánh lại dựa vào cha của mình.
Từ Vượng Tài, chủ tịch thị trấn Phượng Hoàng hiếm khi sớm quay về nhà, bình thường ‘công vụ’ bận rộn, ông ta hơn nửa đêm có khi cả đêm cũng chưa quay về nhà. Hiện tại nhìn thấy con trai hấp tấp chạy về, Từ Vượng Tài lập tức quát lớn: “Hữu Khánh, con hoảng hoảng hốt hốt chạy cái gì, có phải lại gây ra chuyện gì rồi không?”
Từ Hữu Khánh vừa nhìn thấy cha mình đang ở nhà, khủng hoảng cùng uất ức cuồn cuộn trong lòng lại phát ra, hóa thành nước mắt vui mừng. Anh ta cầm tách trà lớn trước mặt Từ Vượng Tài, một hơn uống hết nửa tách trà, lúc này mới thở ra một hơi, nói: “Cha, cha phải làm chủ thay con!”
Từ Hữu Khánh nói lại chuyện mình vừa trải qua, lại nói chuyện gặp phải tại thành phố Trung Cảng một lần, nghe thấy anh ta kể lại, Từ Vượng Tài bắt đầu nhíu mày. Đừng thấy ông ta bình thường rất nghiêm khắc với Từ Hữu Khánh, thật ra ông là một người rất bao che khuyết điểm cho con, con trai của mình thì mình đánh thì được, bị người ta đánh là không được!
“Con trai, thu nước mắt yếu đuối của con lại đi, chuyện này cứ để cha làm chủ cho con!” Từ Vượng Tài nói: “Ở thành phố Trung Cảng không làm gì được anh ta, đến địa bàn núi Phượng Hoàng của cha, cho dù anh ta là rồng mạnh dưới sông, đến địa bàn của chúng ta, cho dù là rồng là hổ cũng phải nằm xuống làm áo da cho cha con!”
Sau khi ăn xong, đám người Lâm Côn cũng quay trở lại khách sạn, lúc này Cảnh Quân Địch và Tôn Chí đã tỉnh táo, cũng đón Tôn Dương và Cảnh Nhạc Nhạc trở về. Lý Xuân Sinh và Jenny ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa về, Tô Hữu Bằng không thể làm gì khác hơn là ở cùng với Lâm Côn, Lâm Côn ngồi trong phòng chơi với hai đứa trẻ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng đang chờ tới thời gian ước hẹn vào tối hôm nay.
Sau khi đồng hồ điểm đúng chín giờ, Lý Xuân Sinh nắm tay Jenny trở lại khách sạn, Lý Xuân Sinh là người ra tay rất hào phóng, cũng mua thật nhiều đồ cho Jenny. Hai người mang theo một đống lớn túi mua sắm quay trở lại phòng, lúc hai người vừa mới bước vào khách sạn, vừa lúc đụng phải Từ Hữu Khánh đang âm thầm tìm cách trả thù.
Từ Hữu Khánh vừa nhìn thấy Lý Xuân Sinh, lửa giận trong ngực không khống chế được lại bộc phát ra, trong lòng anh ta còn hận Lý Xuân Sinh hơn cả Lâm Côn, Lâm Côn từ đầu đến cuối đều không có ra tay đánh anh ta, thời gian ở thành phố Trung Cảng, Lý Xuân Sinh lại là người đánh anh ta ác nhất.
“Mẹ nó...”
Từ Hữu Khánh ngầm mắng một tiếng, tạm thời quên đi việc phải báo thù Lâm Côn, anh ta dẫn theo bảy người lặng lẽ đi theo sau lưng Lý Xuân Sinh cho tới khi Lý Xuân Sinh tới thang máy lên trên lầu.
Lãnh đạo khách sạn nhận ra Từ Hữu Khánh, vội vàng đi tới chào hỏi: “A, đây không phải là anh Khánh sao? Anh tới khách sạn nhỏ của tôi có chuyện gì sao?”
“Bà tám đáng chết, bà còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ hủy cái khách sạn của bà!” Từ Hữu Khánh nghiến răng nói ra, hiện tại lửa giận đã tràn ngập trong lòng anh ta, cho nên rất dễ dàng nổi nóng.
Lãnh đạo khách sạn run rẩy, che miệng không dám nói tiếp nữa, Từ Hữu Khánh nổi danh ác bá tại núi Phượng Hoàng, đối nghịch với anh ta, tất nhiên sẽ có kết cục không tốt, đây là đạo lý do vô số người để lại.
Dưới sự áp bức của Từ Hữu Khánh, lãnh đạo khách sạn không thể không nói số phòng của Lý Xuân Sinh ra, Từ Hữu Khánh vung tay với đám người sau lưng, đoàn người đi theo sau anh ta đi vào thang máy.
Về phòng, đóng cửa phòng, Jenny vừa muốn mở đèn, Lý Xuân Sinh lập tức tắt đèn, Jenny kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Xuân Sinh, anh làm gì thế?” Bờ môi nóng như lửa đốt của Lý Xuân Sinh đã dính vào.
Ưm ưm ưm...
Jenny bị Lý Xuân Sinh hôn nói không ra lời, cô muốn giơ tay phản kháng nhưng lại bị Lý Xuân Sinh đè lên người như ngọn núi lớn, cũng đè thân thể nhỏ yếu của cô vào tường, cô cũng không có cách nào chống cự.
Lý Xuân Sinh đã nghẹn mấy ngày, bắt đầu từ ngày đi du lịch, anh đã ngóng trông gặp mặt cô gái này, sau khi phát hiện hai người rất ăn ý, trong lòng đã vốn đủ dâm đãng và mờ ám, trong nháy mắt biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ khô. Hơn nữa Jenny có dáng người khêu gợi, khuôn mặt xinh đẹp càng kích thích ham muốn của anh ta... Hiện tại cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội hai người ở một mình với nhau, dục hỏa kìm nén như sắp xé nát lồng ngực của Lý Xuân Sinh, dục hỏa cũng bộc phát trong thời gian ngắn.
Hôn, hôn sâu, hôn đến mức hít thở không thông...
Lý Xuân Sinh giang hai tay ra ôm chặt lấy thắt lưng Jenny, đồng thời một tay xoa bờ mông tròn trịa, tay kia không tự chủ luồn vào dưới váy, cách một tầng vải mỏng, lại tùy ý vuốt ve nơi mềm mại kia, dần dần có cảm giác ướt át dính vào bàn tay...
Toàn thân trên dưới như bị dòng điện lướt qua, Jenny đã không nhịn được, cô cũng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, giống như tiếng suối ngân vang... Giữa nam và nữ đến cùng cũng chỉ có chút chuyện như vậy, tuy rằng trong lòng Jenny tiếp xúc Lý Xuân Sinh là có âm mưu, nhưng cô quả thật không ghét Lý Xuân Sinh, thậm chí còn có vài phần đùa giỡn thành thật.
Dưới thế tiến công dũng mãnh của Lý Xuân Sinh, anh ta như con sói hung dữ đói bụng lâu ngày, tham lam hút lấy hai cánh môi đỏ mọng của Jenny, hôn lên gương mặt trắng nõn mượt mà của cô, hôn lên vành tai mỏng, hôn lên xương quai xanh, hôn vào bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô...
Trong căn phòng tối tràn ngập mùi hương yêu thương, hai người rơi vào cảnh đẹp, vào lúc bọn họ sắp có hành động kế tiếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng... Cốc cốc cốc!
“Ai thế!” Lý Xuân Sinh không tình nguyện buông tha bờ môi của Jenny, lúc này nói vọng ra ngoài cửa.
“Cảnh sát!” Người ngoài cửa nói.
“Cảnh sát?” Lý Xuân Sinh nghi ngờ, anh ta nhớ mình không có làm việc gì vi phạm pháp luật, cho nên anh ta không chút sợ hãi đi tới mở cửa, Jenny cắn môi một cái và ngồi xổm xuống, co quắp dưới góc tường, hơn nữa cố ý làm y phục mất trật tự, tóc cũng lộn xộn, nước mắt tràn ra như nước vỡ đê, ủy khuất và khủng hoảng giống như cô đã bị cưỡng hiếp.
“Chuyện gì vậy, đồng chí cảnh sát.” Lý Xuân Sinh cười nói, nhìn hai cảnh sát đứng trước mặt.
“Chúng tôi nhận được tố cáo, nói anh ở đây cưỡng hiếp người khác.” Nói xong, hai người này cheng vào trong phòng, cũng nói với Lý Xuân Sinh: “Mời anh mở đèn, phối hợp chúng tôi điều tra.”
Lý Xuân Sinh hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha: “Đồng chí cảnh sát, các anh nói tôi cưỡng hiếp? Có nhầm hay không, tôi và bạn gái đang ở trong phòng, lẽ nào tôi cưỡng hiếp bạn gái tôi?”
Đèn trong phòng được bật lên, Lý Xuân Sinh lại ngây người, trên người Jenny quần áo lộn xộn đang ngồi co quắp trong góc tường, vào lúc ánh đèn sáng lên, cô lập tức đứng dậy và trốn sau lưng hai cảnh sát, trong giọng nói còn mang theo khủng hoảng: “Đồng chí cảnh sát, anh ta cưỡng hiếp tôi!” Ánh mắt cô khiếp sợ nhìn Lý Xuân Sinh.
Lý Xuân Sinh ngây ngốc, đây chính là bạn gái trò chuyện với anh hơn một tuần nay, thân mật như cá với nước, là bạn gái nói vô số lời tâm tình mật ngọt hay sao? Ai... Ai có thể nói cho anh ta biết đang xảy ra chuyện gì hay không?
Hai người mặc quần áo cảnh sát cười lạnh nhìn Lý Xuân Sinh: “Xin tiếp mời anh theo chúng tôi về đồn điều tra.” Nói xong, một người trong đó lại đưa còng tay về phía Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh vội vàng lấy lại tinh thần, lui về phía sau một bước, nói: “Chờ đã, chờ một chút đồng chí cảnh sát, chuyện này chắc chắn là có lầm lẫn!”
Nói xong, Lý Xuân Sinh hỏi Jenny: “Jenny, đừng có nói đùa nữa, em mau giải thích với đồng chí cảnh sát đi, hai chúng ta là người yêu của nhau mà!”
Jenny lập tức khóc lóc ủy khuất, nói: “Anh Lý, chúng ta chỉ trò chuyện trên mạng, ai ngờ anh ta lừa tôi vào trong phòng, sau đó làm... Với tôi... Hu hu hu...”
Lý Xuân Sinh nhíu mày, trong đầu lập tức hiểu ra, thì ra cô cố ý hãm hại mình, nhưng mình và cô không thù không oán, tại sao cô muốn hãm hại mình? Anh ta rất muốn hỏi tại sao, nhưng hai người mặc quần áo cảnh sát kia nhìn chằm chằm vào anh ta khiến anh ta không thể lên tiếng đặt câu hỏi.
“Xin phối hợp theo chúng tôi đến đồn cảnh sát điều tra.” Một người cầm còng tay đi tới.
“Hừ, đi, đi thì đi!” Lý Xuân Sinh duỗi tay ra, nói: “Tôi là cây ngay không sợ chết đứng!”
Lúc người mặc quần áo cảnh sát muốn còng tay Lý Xuân Sinh, đột nhiên cửa phòng bị người bên ngoài đạp mạnh…
***
“Đại... Đại... Đại ca...” Hai cái đùi của Từ Hữu Khánh run rẩy, run lẩy bẩy nói, sắc mặt bởi vì khẩn trương mà biến thành màu xanh: “Đại ca, em sai rồi, đại... Đại ca, ngàn vạn lần đừng đánh em...”
Lâm Côn cười mỉm, anh bước một bước về phía Từ Hữu Khánh, Từ Hữu Khánh lập tức sợ hãi lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi run rẩy nói: “Đại ca, em thật sự không biết hai cô gái kia là người phụ nữ của anh, nếu em biết, cho em thêm mười tám lá gan cũng không dám...”
Lâm Côn lại đi lên phía trước một bước, Từ Hữu Khánh sợ hãi ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi cực độ, thịt béo trên mặt anh ta có thể phản chiếu ánh đèn trong quán cơm.
Có không ít người trong quán cơm, lúc này tất cả mọi người đều nhìn nơi này, từ nhân viên phục vụ cho đến giám đốc trong quán cơm, không có ai không nhận ra Từ Hữu Khánh, đều biết anh ta là con trai của chủ tịch thị trấn Từ Vượng Tài. Người này lúc bình thường ở trấn Phượng Hoàng luôn khoe khoang phách lối ỷ thế làm bậy, hiện tại nhìn thấy anh ta khiếp sợ như thế, trong phút chốc nhân viên làm việc trong quán đều ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn đều là không thể tin được. Trong lòng nói thầm người này rốt cuộc là ai, từ đâu đến, sao lại có thể khiến Từ Hữu Khánh sợ đến mức không nói thành lời.
Lâm Côn không hề có ý động tới Từ Hữu Khánh, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm và bốn đứa bé vẫn bình yên vô sự ngồi tại chỗ, anh cũng không muốn gây sự trên đất khách, như vậy chẳng khác gì anh là người chuyên đi gây sự khắp nơi. Tạm thời không nói chuyện khác, nếu như Lâm Lâm học theo thì không tốt.
“Cút đi.” Lâm Côn lạnh lùng nói với Từ Hữu Khánh.
Từ Hữu Khánh như được đại xá, anh ta đứng lên cũng không thèm quan tâm tới hai tên đàn em mình vừa thu nhận kia, như một làn khói chạy ra khỏi quán cơm. Lâm Côn lại quay sang nói với hai tên bị đánh đang nằm trên mặt đất: “Hai người cũng cút đi!”
Tên cao gầy và tên to lớn đô con lập tức bò dậy, hai tay ôm mặt chạy ra khỏi quán ăn, để lại trên mặt đất là một vết máu đỏ tươi, Lâm Côn lại quay sang nói với nhân viên phục vụ đang xem đến há hốc mồm: “Làm phiền dọn chỗ này giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng vâng dạ đi dọn dẹp. Không cần đến ngày mai, đây sẽ là tin tức nặng ký nhất tại trấn Phượng Hoàng... Từ Hữu Khánh con trai chủ tịch thị trấn Từ Vượng Tài bị một người đàn ông xa lạ dọa tới tè ra quần...
Lâm Côn lại ngồi vào bàn ăn, bốn đứa trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, trên mặt Lâm Lâm còn mang theo dáng vẻ tự hào, có thể nói là tự hào vì có người cha siêu nhân. Sắc mặt Phùng Giai Tuệ bên cạnh ửng đỏ, bởi vì vừa rồi Từ Hữu Khánh nói cô và Hàn Tâm là người phụ nữ của Lâm Côn, Phùng Giai Tuệ vốn là cô gái dễ xấu hổ, xấu hổ mặt đỏ cũng là việc bình thường.
Hàn Tâm nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái, trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ, cô gái hơn hai mươi tuổi dễ dàng bị chủ nghĩa anh hùng cuốn hút. Trùng hợp Lâm Côn chính là một người theo chủ nghĩa anh hùng, cho nên cô ta nhất định mê muội Lâm Côn, trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm cũng đập mạnh.
Từ Hữu Khánh một hơi chạy ra xa, địa vị của anh ta tại trấn Phượng Hoàng không khác gì Triệu Mãnh ở trấn Hắc Sơn, đều là vua một vùng, chỉ có điều nếu so ra anh ta vẫn còn thua kém Triệu Mãnh rất xa. Triệu Mãnh người ta dựa vào chính mình, Từ Hữu Khánh lại dựa vào cha của mình.
Từ Vượng Tài, chủ tịch thị trấn Phượng Hoàng hiếm khi sớm quay về nhà, bình thường ‘công vụ’ bận rộn, ông ta hơn nửa đêm có khi cả đêm cũng chưa quay về nhà. Hiện tại nhìn thấy con trai hấp tấp chạy về, Từ Vượng Tài lập tức quát lớn: “Hữu Khánh, con hoảng hoảng hốt hốt chạy cái gì, có phải lại gây ra chuyện gì rồi không?”
Từ Hữu Khánh vừa nhìn thấy cha mình đang ở nhà, khủng hoảng cùng uất ức cuồn cuộn trong lòng lại phát ra, hóa thành nước mắt vui mừng. Anh ta cầm tách trà lớn trước mặt Từ Vượng Tài, một hơn uống hết nửa tách trà, lúc này mới thở ra một hơi, nói: “Cha, cha phải làm chủ thay con!”
Từ Hữu Khánh nói lại chuyện mình vừa trải qua, lại nói chuyện gặp phải tại thành phố Trung Cảng một lần, nghe thấy anh ta kể lại, Từ Vượng Tài bắt đầu nhíu mày. Đừng thấy ông ta bình thường rất nghiêm khắc với Từ Hữu Khánh, thật ra ông là một người rất bao che khuyết điểm cho con, con trai của mình thì mình đánh thì được, bị người ta đánh là không được!
“Con trai, thu nước mắt yếu đuối của con lại đi, chuyện này cứ để cha làm chủ cho con!” Từ Vượng Tài nói: “Ở thành phố Trung Cảng không làm gì được anh ta, đến địa bàn núi Phượng Hoàng của cha, cho dù anh ta là rồng mạnh dưới sông, đến địa bàn của chúng ta, cho dù là rồng là hổ cũng phải nằm xuống làm áo da cho cha con!”
Sau khi ăn xong, đám người Lâm Côn cũng quay trở lại khách sạn, lúc này Cảnh Quân Địch và Tôn Chí đã tỉnh táo, cũng đón Tôn Dương và Cảnh Nhạc Nhạc trở về. Lý Xuân Sinh và Jenny ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa về, Tô Hữu Bằng không thể làm gì khác hơn là ở cùng với Lâm Côn, Lâm Côn ngồi trong phòng chơi với hai đứa trẻ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng đang chờ tới thời gian ước hẹn vào tối hôm nay.
Sau khi đồng hồ điểm đúng chín giờ, Lý Xuân Sinh nắm tay Jenny trở lại khách sạn, Lý Xuân Sinh là người ra tay rất hào phóng, cũng mua thật nhiều đồ cho Jenny. Hai người mang theo một đống lớn túi mua sắm quay trở lại phòng, lúc hai người vừa mới bước vào khách sạn, vừa lúc đụng phải Từ Hữu Khánh đang âm thầm tìm cách trả thù.
Từ Hữu Khánh vừa nhìn thấy Lý Xuân Sinh, lửa giận trong ngực không khống chế được lại bộc phát ra, trong lòng anh ta còn hận Lý Xuân Sinh hơn cả Lâm Côn, Lâm Côn từ đầu đến cuối đều không có ra tay đánh anh ta, thời gian ở thành phố Trung Cảng, Lý Xuân Sinh lại là người đánh anh ta ác nhất.
“Mẹ nó...”
Từ Hữu Khánh ngầm mắng một tiếng, tạm thời quên đi việc phải báo thù Lâm Côn, anh ta dẫn theo bảy người lặng lẽ đi theo sau lưng Lý Xuân Sinh cho tới khi Lý Xuân Sinh tới thang máy lên trên lầu.
Lãnh đạo khách sạn nhận ra Từ Hữu Khánh, vội vàng đi tới chào hỏi: “A, đây không phải là anh Khánh sao? Anh tới khách sạn nhỏ của tôi có chuyện gì sao?”
“Bà tám đáng chết, bà còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ hủy cái khách sạn của bà!” Từ Hữu Khánh nghiến răng nói ra, hiện tại lửa giận đã tràn ngập trong lòng anh ta, cho nên rất dễ dàng nổi nóng.
Lãnh đạo khách sạn run rẩy, che miệng không dám nói tiếp nữa, Từ Hữu Khánh nổi danh ác bá tại núi Phượng Hoàng, đối nghịch với anh ta, tất nhiên sẽ có kết cục không tốt, đây là đạo lý do vô số người để lại.
Dưới sự áp bức của Từ Hữu Khánh, lãnh đạo khách sạn không thể không nói số phòng của Lý Xuân Sinh ra, Từ Hữu Khánh vung tay với đám người sau lưng, đoàn người đi theo sau anh ta đi vào thang máy.
Về phòng, đóng cửa phòng, Jenny vừa muốn mở đèn, Lý Xuân Sinh lập tức tắt đèn, Jenny kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Xuân Sinh, anh làm gì thế?” Bờ môi nóng như lửa đốt của Lý Xuân Sinh đã dính vào.
Ưm ưm ưm...
Jenny bị Lý Xuân Sinh hôn nói không ra lời, cô muốn giơ tay phản kháng nhưng lại bị Lý Xuân Sinh đè lên người như ngọn núi lớn, cũng đè thân thể nhỏ yếu của cô vào tường, cô cũng không có cách nào chống cự.
Lý Xuân Sinh đã nghẹn mấy ngày, bắt đầu từ ngày đi du lịch, anh đã ngóng trông gặp mặt cô gái này, sau khi phát hiện hai người rất ăn ý, trong lòng đã vốn đủ dâm đãng và mờ ám, trong nháy mắt biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ khô. Hơn nữa Jenny có dáng người khêu gợi, khuôn mặt xinh đẹp càng kích thích ham muốn của anh ta... Hiện tại cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội hai người ở một mình với nhau, dục hỏa kìm nén như sắp xé nát lồng ngực của Lý Xuân Sinh, dục hỏa cũng bộc phát trong thời gian ngắn.
Hôn, hôn sâu, hôn đến mức hít thở không thông...
Lý Xuân Sinh giang hai tay ra ôm chặt lấy thắt lưng Jenny, đồng thời một tay xoa bờ mông tròn trịa, tay kia không tự chủ luồn vào dưới váy, cách một tầng vải mỏng, lại tùy ý vuốt ve nơi mềm mại kia, dần dần có cảm giác ướt át dính vào bàn tay...
Toàn thân trên dưới như bị dòng điện lướt qua, Jenny đã không nhịn được, cô cũng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, giống như tiếng suối ngân vang... Giữa nam và nữ đến cùng cũng chỉ có chút chuyện như vậy, tuy rằng trong lòng Jenny tiếp xúc Lý Xuân Sinh là có âm mưu, nhưng cô quả thật không ghét Lý Xuân Sinh, thậm chí còn có vài phần đùa giỡn thành thật.
Dưới thế tiến công dũng mãnh của Lý Xuân Sinh, anh ta như con sói hung dữ đói bụng lâu ngày, tham lam hút lấy hai cánh môi đỏ mọng của Jenny, hôn lên gương mặt trắng nõn mượt mà của cô, hôn lên vành tai mỏng, hôn lên xương quai xanh, hôn vào bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô...
Trong căn phòng tối tràn ngập mùi hương yêu thương, hai người rơi vào cảnh đẹp, vào lúc bọn họ sắp có hành động kế tiếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng... Cốc cốc cốc!
“Ai thế!” Lý Xuân Sinh không tình nguyện buông tha bờ môi của Jenny, lúc này nói vọng ra ngoài cửa.
“Cảnh sát!” Người ngoài cửa nói.
“Cảnh sát?” Lý Xuân Sinh nghi ngờ, anh ta nhớ mình không có làm việc gì vi phạm pháp luật, cho nên anh ta không chút sợ hãi đi tới mở cửa, Jenny cắn môi một cái và ngồi xổm xuống, co quắp dưới góc tường, hơn nữa cố ý làm y phục mất trật tự, tóc cũng lộn xộn, nước mắt tràn ra như nước vỡ đê, ủy khuất và khủng hoảng giống như cô đã bị cưỡng hiếp.
“Chuyện gì vậy, đồng chí cảnh sát.” Lý Xuân Sinh cười nói, nhìn hai cảnh sát đứng trước mặt.
“Chúng tôi nhận được tố cáo, nói anh ở đây cưỡng hiếp người khác.” Nói xong, hai người này cheng vào trong phòng, cũng nói với Lý Xuân Sinh: “Mời anh mở đèn, phối hợp chúng tôi điều tra.”
Lý Xuân Sinh hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha: “Đồng chí cảnh sát, các anh nói tôi cưỡng hiếp? Có nhầm hay không, tôi và bạn gái đang ở trong phòng, lẽ nào tôi cưỡng hiếp bạn gái tôi?”
Đèn trong phòng được bật lên, Lý Xuân Sinh lại ngây người, trên người Jenny quần áo lộn xộn đang ngồi co quắp trong góc tường, vào lúc ánh đèn sáng lên, cô lập tức đứng dậy và trốn sau lưng hai cảnh sát, trong giọng nói còn mang theo khủng hoảng: “Đồng chí cảnh sát, anh ta cưỡng hiếp tôi!” Ánh mắt cô khiếp sợ nhìn Lý Xuân Sinh.
Lý Xuân Sinh ngây ngốc, đây chính là bạn gái trò chuyện với anh hơn một tuần nay, thân mật như cá với nước, là bạn gái nói vô số lời tâm tình mật ngọt hay sao? Ai... Ai có thể nói cho anh ta biết đang xảy ra chuyện gì hay không?
Hai người mặc quần áo cảnh sát cười lạnh nhìn Lý Xuân Sinh: “Xin tiếp mời anh theo chúng tôi về đồn điều tra.” Nói xong, một người trong đó lại đưa còng tay về phía Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh vội vàng lấy lại tinh thần, lui về phía sau một bước, nói: “Chờ đã, chờ một chút đồng chí cảnh sát, chuyện này chắc chắn là có lầm lẫn!”
Nói xong, Lý Xuân Sinh hỏi Jenny: “Jenny, đừng có nói đùa nữa, em mau giải thích với đồng chí cảnh sát đi, hai chúng ta là người yêu của nhau mà!”
Jenny lập tức khóc lóc ủy khuất, nói: “Anh Lý, chúng ta chỉ trò chuyện trên mạng, ai ngờ anh ta lừa tôi vào trong phòng, sau đó làm... Với tôi... Hu hu hu...”
Lý Xuân Sinh nhíu mày, trong đầu lập tức hiểu ra, thì ra cô cố ý hãm hại mình, nhưng mình và cô không thù không oán, tại sao cô muốn hãm hại mình? Anh ta rất muốn hỏi tại sao, nhưng hai người mặc quần áo cảnh sát kia nhìn chằm chằm vào anh ta khiến anh ta không thể lên tiếng đặt câu hỏi.
“Xin phối hợp theo chúng tôi đến đồn cảnh sát điều tra.” Một người cầm còng tay đi tới.
“Hừ, đi, đi thì đi!” Lý Xuân Sinh duỗi tay ra, nói: “Tôi là cây ngay không sợ chết đứng!”
Lúc người mặc quần áo cảnh sát muốn còng tay Lý Xuân Sinh, đột nhiên cửa phòng bị người bên ngoài đạp mạnh…
***