Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Mọi người ăn cơm trưa tại một trang trại ở dưới chân núi Phượng Hoàng, bởi vì số lượng người rất nhiều, cho nên bên phía trường mầm non đã sớm bao trọn toàn bộ trang trại này. Trong phòng tất nhiên không đủ chỗ ngồi, mọi người đặt bàn ra bên ngoài sân, mỗi một bàn đều có một cái ô che nắng lớn, ngồi trong sân không bị nắng, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, càng ăn uống càng thoải mái.
Lâm Côn và Tôn Chí, Cảnh Quân Địch, Lý Xuân Sinh, Jenny, Hàn Tâm, Phùng Giai Tuệ và bốn đứa trẻ ngồi cùng bàn, một bàn thức ăn lớn tràn ngập hương vị thôn quê. Mọi người ăn uống vui vẻ quên cả trời đất, Cảnh Quân Địch thích uống rượu, anh ta muốn uống với Lâm Côn vài ly, Lâm Côn lại kéo Tôn Chí cùng uống chung. Về phần Lý Xuân Sinh, anh ta đang say đắm với Jenny, cho nên ba người bọn họ cùng uống với nhau.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ có nhiệm vụ gian khổ, chịu trách nhiệm chăm sóc cho bốn đứa bé, bốn đứa bé này không cần lo lắng nhiều, cũng không gây phiền toái gì cho hai cô gái xinh đẹp. Tô Hữu Bằng vốn có ý kiến với Lý Xuân Sinh, âm thầm nói với Lý Xuân Sinh: “Lý Xuân Sinh, chờ cháu quay về sẽ nói cho mẹ biết, cậu không quan tâm tới cháu...”
Lý Xuân Sinh tươi cười đắc ý, anh ta nói với cháu trai: “Nói đi, đó là mẹ ruột của cháu, cũng chị ruột của cậu, ha ha!”
“Hừ!” Tô Hữu Bằng làm mặt quỷ với Lý Xuân Sinh, cũng không thèm quan tâm tới người cậu không đáng tin cậy này.
Mỗi khi nhìn thấy Lý Xuân Sinh và Jenny ăn uống vô cùng thân thiết, hai người anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ cảm giác toàn thân nổi da gà. Lúc nhìn thấy cảnh này trên tivi còn tốt, tại sao ở trong hiện thực tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Tuy Hàn Tâm còn gánh vác trọng trách chăm sóc cho đám trẻ, nhưng hơn phân nửa tâm tư của cô ta lại đang tập trung trên người Lâm Côn. Trên bàn có con tôm lớn, Hàn Tâm lập tức sử dụng bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của mình lột vỏ tôm ra, vươn người qua chỗ Lâm Lâm đang ngồi bên cạnh muốn gắp vào trong bát Lâm Côn. Nếu hình ảnh này bị người quen biết cô ta nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm, bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy cô gái sinh ra trong gia đình giàu có này lại quan tâm tới một người đàn ông nào đó.
Hàn Tâm gắp con tôm đã bóc vỏ, trên mặt còn mỉm cười hạnh phúc, dường như nhìn người mình yêu thương ăn con tôm do mình bóc chính là việc đơn giản nhất, hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên đời.
“Cảm ơn dì Hàn Tâm!”
Nụ cười trên mặt của Hàn Tâm cứng đờ, con tôm được bóc vỏ đã biến mất, nói cho đúng hơn là bị người khác chen ngang. Ánh mắt cô ta nhìn xuống, chỉ thấy Lâm Lâm cầm con tôm trong tay và nhét vào trong miệng, Lâm Lâm ăn với vẻ mặt thắng lợi, Hàn Tâm nhìn thấy lại tức giận.
Lâm Côn vừa lúc đặt chén rượu xuống, nơi này có quá nhiều người, cho nên ly uống rượu đã không đủ dùng, cho nên Lâm Côn bọn họ dùng chén uống rượu, lúc này anh quay đầu lại cười hỏi Lâm Lâm: “Con trai, cảm ơn dì Hàn Tâm cái gì?”
Lâm Lâm chỉ vào miệng của mình, vừa nhai vừa nói: “Tôm bóc vỏ, dì Hàn Tâm bóc vỏ con tôm lớn nhất cho con, cha ơi, ăn thật ngon.”
Lâm Côn tươi cười nhìn sang Hàn Tâm, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, hướng dẫn viên Hàn.”
Nhìn thấy người trong lòng tươi cười với mình, đây cũng một chuyện tốt đẹp, tâm tình của Hàn Tâm cũng tốt lên, mỉm cười nói với Lâm Côn: “Không cần khách khí. Anh Lâm, anh cứ gọi tôi là Hàn Tâm, nghe thoải mái hơn.” Trên mặt cô ta còn tươi cười ấm áp như mùa xuân.
Chỉ số IQ của Lâm Côn cao hơn EQ, nhưng anh cũng là một người tinh tế, anh sớm đã biết tâm tư của Hàn Tâm, trong lòng anh cũng rất thích Hàn Tâm, một cô gái xinh đẹp lại hát hay, không có người nào không thích.
Lâm Côn cười nói: “Được, Hàn Tâm. Sau này cô đừng gọi tôi là anh Lâm nữa, nghe quá xa lạ...”
Hàn Tâm cướp lời: “Tôi có thể gọi anh là anh Côn chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Được, chỉ cần cô gọi thuận miệng là được, tôi không có ý kiến, ha ha!”
Hàn Tâm càng cười tươi hơn, giống như gió xuân tháng ba dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng vô hạn, tiếng xưng hô ‘anh Côn’ nghe còn thân thiết và mờ ám hơn là gọi ‘anh Lâm’.
“Cha, con muốn đi tiểu!” Thấy Lâm Côn và Hàn Tâm trò chuyện vui vẻ, Lâm Lâm không nhìn được, lập tức gây chuyện.
Lâm Côn cũng biết đứa trẻ này muốn gây chuyện, cười nói: “Con trai, không được nói dối?”
“Không có.” Lâm Lâm nhảy xuống ghế đi ra bên ngoài, nhà vệ sinh của nông trại này nằm ở ngoài sân, Lâm Côn tươi cười với Hàn Tâm, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau, vẫn câu nói kia, trời đất bao la con trai lớn nhất, tuy rằng đứa bé này không phải con ruột nhưng cũng thân thiết như con ruột.
Tôn Dương và Tô Hữu Bằng cũng tham gia náo nhiệt: “Chú Lâm, chúng cháu cũng muốn đi!”
Lâm Côn cười nói: “Được, vậy đi cùng chú nào.”
Trên bàn chỉ còn lại một mình Cảnh Nhạc Nhạc là trẻ con, Cảnh Nhạc Nhạc cũng theo tham gia náo nhiệt, nói với Cảnh Quân Địch: “Cha, con cũng muốn đi phòng vệ sinh.”
Cảnh Quân Địch đặt chén rượu xuống, chuẩn bị đi theo con gái, Hàn Tâm lại đứng lên nói: “Anh Cảnh, để tôi dẫn Nhạc Nhạc đi cho!”
Cảnh Quân Địch đang uống vui vẻ, hơn nữa đi theo con gái tới phòng vệ sinh quả thật phiền phức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ. Hàn Tâm chủ động nói sẽ đi cùng Nhạc Nhạc, quả thật không thể tốt hơn, anh ta cũng vui vẻ đồng ý.
Ở cùng nhau suốt mấy ngày qua, Nhạc Nhạc cũng rất thích dì Hàn Tâm múa giỏi hát hay này, cho nên Hàn Tâm vừa nói sẽ theo cô bé đi tới phòng vệ sinh, trên mặt cô bé cực kỳ vui vẻ, cũng mỉm cười ngọt ngào.
Phòng vệ sinh của trang trại rất lớn, thậm chí còn tốt hơn nhà vệ sinh của thành phố, ba đứa trẻ Lâm Lâm và Tôn Dương, Tô Hữu Bằng đi vào nhà vệ sinh nam, Nhạc Nhạc đi vào trong phòng vệ sinh nữ, bên ngoài chỉ còn lại Lâm Côn và Hàn Tâm đang chờ.
Đối mặt riêng như vậy, Hàn Tâm là con gái nên trong lòng vẫn ngượng ngùng, cuối cùng cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống, Lâm Côn là người có cảm giác, nhưng anh lại chưa từng trải qua tình huống tán gái nghiêm túc, quá khứ hơn hai mươi năm, thời còn học trung học anh nói chuyện yêu đương với Chu Hiểu Nhã, về sau thì chưa từng.
Chỉ huy Lâm của chúng ta lăn lộn khắp nơi nhiều năm như vậy, yêu đương tán gái không am hiểu, đi quán bar hoặc xem phim đen thì không thành vấn đề, cho nên một mình đối mặt với Hàn Tâm, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Thời gian ngắn ngủi, đám trẻ cũng sắp đi ra ngoài, cuối cùng vẫn do Hàn Tâm mở miệng trước, cô ta cố lấy hết dũng khí đỏ mặt nói: “Anh Côn, chỗ tôi có một bình rượu ngon, buổi tối cùng uống một chén chứ?”
Trái tim Lâm Côn đập nhanh hơn, Hàn Tâm đã ám chỉ với anh rõ ràng như vậy, buổi tối anh đi tới phòng của cô ta... Nam nữ đêm khuya ở cùng một chỗ, đốt ngọn nến, rót hai ly rượu đỏ, kết quả không cần suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ không cầm nổi lòng mình.
Từ khi trở về từ Mạc Bắc đến giờ cũng đã một thời gian rất dài, chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn chưa ăn mặn ngày nào, tối hôm nay chính là cơ hội tốt, trái tim của anh liên tục nhảy loạn.
Trong lòng hưng phấn không phải giả, nhưng trên mặt chỉ huy Lâm của chúng ta lại không chút cảm xúc, anh bình tĩnh cười nói: “Được.”
Hàn Tâm mỉm cười, cúi đầu, đỏ mặt, cô ta có thể cảm nhận rõ trái tim mình đang đập mạnh, hai má cũng đỏ lên như máu.
Trên đường dẫn bốn đứa trẻ quay về, lúc tới bên ngoài bức tường của trang trại, Lâm Côn thấy được hai người quen, hai người quen này chính là hai người cùng một phe với Jenny, vẻ ngoài của hai người này không có gì khác thường, liếc mắt nhìn qua sẽ không cho rằng bọn họ giống với kẻ làm chuyện xấu. Nếu không phải nghe thấy hai người này nói chuyện trong phòng vệ sinh trên đỉnh núi, không ai có thể biết được hai người này chính là kẻ xấu.
Hai người này đứng bên ngoài hàng rào của trang trại nhìn vào bên trong, hiển nhiên đang quan sát tình hình của Jenny, Lâm Côn cố ý ho khan vài tiếng, hai người này nghiêng đầu nhìn sang Lâm Côn, sau đó cúi đầu rời đi.
“Hai người kia thật kỳ quái.” Hàn Tâm cảnh giác nói.
“Ừ, đúng là có phần kỳ quái.” Lâm Côn cười nói: “Không cần quan tâm tới bọn họ, chúng ta quay về ăn cơm đi.”
“Ừ.” Hàn Tâm gật đầu, dẫn bốn đứa trẻ quay về bàn ăn.
Chỉ cần có Lâm Lâm ở bên cạnh, đứa bé này chắc chắn sẽ tách Lâm Côn và Hàn Tâm ra, cho nên Lâm Côn và Hàn Tâm không thể không giữ khoảng cách.
Ăn xong bữa trưa cũng đã hơn hai giờ chiều, trong sân của trang trại rất náo nhiệt làm cho Lâm Côn nhớ tới khi mình còn bé ở nông thôn. Khi đó gặp nhà ai cưới vợ cũng có phần giống với cảnh tượng hiện tại, mỗi lần anh và ông nội ngồi cùng bàn với gia đình Trương Đại Tráng, cha mẹ Trương Đại Tráng luôn gắp đồ ăn cho anh rất nhiều.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cảm thấy ấm áp, chuyến du lịch ngày hôm nay sắp kết thúc, ngày mai sẽ đi tới thành phố Thẩm Dương đi dạo một vòng là kết thúc tốt đẹp, Phó Quốc Bân đứng trong sân lớn của trang trại tổng kết chuyến du lịch lần này. Ông ta nói những lời hài hước chọc cho người lớn và đám trẻ đều cười to.
Buổi chiều trở lại khách sạn, đây là khách sạn lớn nhất ở trấn Phượng Hoàng, Cảnh Quân Địch và Tôn Chí đã uống nhiều vào buổi trưa, buổi chiều Lý Xuân Sinh lại bận rộn đi dạo phố, nhiệm vụ vinh quang chăm sóc cho Tô Hữu Bằng, Tôn Chí, Cảnh Nhạc Nhạc, Lâm Lâm lại rơi vào trên vai của Lâm Côn. Lâm Côn cho bốn đứa trẻ vào một căn phòng, mở tivi cho chúng xem phim hoạt hình, những đứa trẻ này cũng không bám người, bốn đứa tụ tập lại xem phim hoạt hình, trò chuyện một hồi thì trọng tâm câu chuyện đều là chuyện của trẻ con, lại chơi với nhau. Lâm Côn cũng không cần phân tâm chăm sóc, anh cầm điện thoại di động ra bên ngoài ban công gọi điện thoại.
Vốn là gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, báo một câu bình an, Sở Tĩnh Dao nói bên kia đang họp, chưa nói vài câu đã cúp máy, sau đó lại gọi điện thoại cho Trương Đại Tráng, vết thương của Trương Đại Tráng đã khỏi, Lâm Côn nhắc nhở anh ta dẫn theo cha mình lên thành phố Trung Cảng chữa bệnh, Trương Đại Tráng cũng đồng ý nghe theo, trước khi cúp điện thoại còn liên tục nói lời cảm ơn, kết quả bị Lâm Côn cười mắng cho một lúc.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn đứng trên ban công hút thuốc, nhớ tới lần đầu tiên mặt gặp lại Trương Đại Tráng sau thời gian dài, Trương Đại Tráng nói mình thuê nhà ở tầng hầm, nên không thể mời Lâm Côn tới thăm. Trong lòng Lâm Côn cũng hiểu, Trương Đại Tráng không muốn anh nhìn thấy cuộc sống khó khăn của mình. Lâm Côn có một suy nghĩ, lần này trở lại thành phố Trung Cảng anh sẽ mua một căn nhà, cũng giúp Trương Đại Tráng cải thiện hoàn cảnh sống.
Tình nghĩa khi còn bé rất trân quý, hơn nữa lần trước bạn học gặp mặt, lúc tất cả mọi người cho rằng Lâm Côn sống không tốt, mỗi người đều cố gắng giữ khoảng cách với anh, phần tình nghĩa ngày xưa đã thay đổi, chỉ có Trương Đại Tráng vẫn đứng bên cạnh anh. Từ lần đầu tiên gặp mặt tại chợ nông sản đã tỏ rõ tình nghĩa vẫn nồng đậm như xưa, Lâm Côn tin tưởng mặc kệ ngày hôm nay anh sống thế nào, Trương Đại Tráng vẫn coi anh là anh em ruột thịt với mình, loại tình cảm này không thể nào giải thích rõ. Hơn nữa khi còn bé gia đình Trương Đại Tráng vẫn giúp đỡ Lâm Côn và ông nội, cho nên dù là từ ân tình hay tình nghĩa, Lâm Côn đều kiên định giúp đỡ Trương Đại Tráng.
Hoàng hôn từ phía xa trải dài tới, cũng nhuộm trấn Phượng Hoàng thành màu vàng, Lý Xuân Sinh và Jenny ra ngoài cả một buổi chiều, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Dựa theo biểu hiện lúc bình thường của hai người bọn họ, lúc vừa quay về khách sạn, hai người này sẽ dục hỏa khó kìm nén mà quấn nhau trong phòng, nhưng Jenny lại kéo Lý Xuân Sinh ra ngoài dạo phố, Lâm Côn thấy không phải Jenny thuần khiết cỡ nào, mà là đang chờ đợi thời cơ, chờ đến buổi tối…
Lâm Côn và Tôn Chí, Cảnh Quân Địch, Lý Xuân Sinh, Jenny, Hàn Tâm, Phùng Giai Tuệ và bốn đứa trẻ ngồi cùng bàn, một bàn thức ăn lớn tràn ngập hương vị thôn quê. Mọi người ăn uống vui vẻ quên cả trời đất, Cảnh Quân Địch thích uống rượu, anh ta muốn uống với Lâm Côn vài ly, Lâm Côn lại kéo Tôn Chí cùng uống chung. Về phần Lý Xuân Sinh, anh ta đang say đắm với Jenny, cho nên ba người bọn họ cùng uống với nhau.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ có nhiệm vụ gian khổ, chịu trách nhiệm chăm sóc cho bốn đứa bé, bốn đứa bé này không cần lo lắng nhiều, cũng không gây phiền toái gì cho hai cô gái xinh đẹp. Tô Hữu Bằng vốn có ý kiến với Lý Xuân Sinh, âm thầm nói với Lý Xuân Sinh: “Lý Xuân Sinh, chờ cháu quay về sẽ nói cho mẹ biết, cậu không quan tâm tới cháu...”
Lý Xuân Sinh tươi cười đắc ý, anh ta nói với cháu trai: “Nói đi, đó là mẹ ruột của cháu, cũng chị ruột của cậu, ha ha!”
“Hừ!” Tô Hữu Bằng làm mặt quỷ với Lý Xuân Sinh, cũng không thèm quan tâm tới người cậu không đáng tin cậy này.
Mỗi khi nhìn thấy Lý Xuân Sinh và Jenny ăn uống vô cùng thân thiết, hai người anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng, Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ cảm giác toàn thân nổi da gà. Lúc nhìn thấy cảnh này trên tivi còn tốt, tại sao ở trong hiện thực tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Tuy Hàn Tâm còn gánh vác trọng trách chăm sóc cho đám trẻ, nhưng hơn phân nửa tâm tư của cô ta lại đang tập trung trên người Lâm Côn. Trên bàn có con tôm lớn, Hàn Tâm lập tức sử dụng bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của mình lột vỏ tôm ra, vươn người qua chỗ Lâm Lâm đang ngồi bên cạnh muốn gắp vào trong bát Lâm Côn. Nếu hình ảnh này bị người quen biết cô ta nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ kinh ngạc đến mức há hốc mồm, bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy cô gái sinh ra trong gia đình giàu có này lại quan tâm tới một người đàn ông nào đó.
Hàn Tâm gắp con tôm đã bóc vỏ, trên mặt còn mỉm cười hạnh phúc, dường như nhìn người mình yêu thương ăn con tôm do mình bóc chính là việc đơn giản nhất, hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên đời.
“Cảm ơn dì Hàn Tâm!”
Nụ cười trên mặt của Hàn Tâm cứng đờ, con tôm được bóc vỏ đã biến mất, nói cho đúng hơn là bị người khác chen ngang. Ánh mắt cô ta nhìn xuống, chỉ thấy Lâm Lâm cầm con tôm trong tay và nhét vào trong miệng, Lâm Lâm ăn với vẻ mặt thắng lợi, Hàn Tâm nhìn thấy lại tức giận.
Lâm Côn vừa lúc đặt chén rượu xuống, nơi này có quá nhiều người, cho nên ly uống rượu đã không đủ dùng, cho nên Lâm Côn bọn họ dùng chén uống rượu, lúc này anh quay đầu lại cười hỏi Lâm Lâm: “Con trai, cảm ơn dì Hàn Tâm cái gì?”
Lâm Lâm chỉ vào miệng của mình, vừa nhai vừa nói: “Tôm bóc vỏ, dì Hàn Tâm bóc vỏ con tôm lớn nhất cho con, cha ơi, ăn thật ngon.”
Lâm Côn tươi cười nhìn sang Hàn Tâm, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, hướng dẫn viên Hàn.”
Nhìn thấy người trong lòng tươi cười với mình, đây cũng một chuyện tốt đẹp, tâm tình của Hàn Tâm cũng tốt lên, mỉm cười nói với Lâm Côn: “Không cần khách khí. Anh Lâm, anh cứ gọi tôi là Hàn Tâm, nghe thoải mái hơn.” Trên mặt cô ta còn tươi cười ấm áp như mùa xuân.
Chỉ số IQ của Lâm Côn cao hơn EQ, nhưng anh cũng là một người tinh tế, anh sớm đã biết tâm tư của Hàn Tâm, trong lòng anh cũng rất thích Hàn Tâm, một cô gái xinh đẹp lại hát hay, không có người nào không thích.
Lâm Côn cười nói: “Được, Hàn Tâm. Sau này cô đừng gọi tôi là anh Lâm nữa, nghe quá xa lạ...”
Hàn Tâm cướp lời: “Tôi có thể gọi anh là anh Côn chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Được, chỉ cần cô gọi thuận miệng là được, tôi không có ý kiến, ha ha!”
Hàn Tâm càng cười tươi hơn, giống như gió xuân tháng ba dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng vô hạn, tiếng xưng hô ‘anh Côn’ nghe còn thân thiết và mờ ám hơn là gọi ‘anh Lâm’.
“Cha, con muốn đi tiểu!” Thấy Lâm Côn và Hàn Tâm trò chuyện vui vẻ, Lâm Lâm không nhìn được, lập tức gây chuyện.
Lâm Côn cũng biết đứa trẻ này muốn gây chuyện, cười nói: “Con trai, không được nói dối?”
“Không có.” Lâm Lâm nhảy xuống ghế đi ra bên ngoài, nhà vệ sinh của nông trại này nằm ở ngoài sân, Lâm Côn tươi cười với Hàn Tâm, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau, vẫn câu nói kia, trời đất bao la con trai lớn nhất, tuy rằng đứa bé này không phải con ruột nhưng cũng thân thiết như con ruột.
Tôn Dương và Tô Hữu Bằng cũng tham gia náo nhiệt: “Chú Lâm, chúng cháu cũng muốn đi!”
Lâm Côn cười nói: “Được, vậy đi cùng chú nào.”
Trên bàn chỉ còn lại một mình Cảnh Nhạc Nhạc là trẻ con, Cảnh Nhạc Nhạc cũng theo tham gia náo nhiệt, nói với Cảnh Quân Địch: “Cha, con cũng muốn đi phòng vệ sinh.”
Cảnh Quân Địch đặt chén rượu xuống, chuẩn bị đi theo con gái, Hàn Tâm lại đứng lên nói: “Anh Cảnh, để tôi dẫn Nhạc Nhạc đi cho!”
Cảnh Quân Địch đang uống vui vẻ, hơn nữa đi theo con gái tới phòng vệ sinh quả thật phiền phức, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ. Hàn Tâm chủ động nói sẽ đi cùng Nhạc Nhạc, quả thật không thể tốt hơn, anh ta cũng vui vẻ đồng ý.
Ở cùng nhau suốt mấy ngày qua, Nhạc Nhạc cũng rất thích dì Hàn Tâm múa giỏi hát hay này, cho nên Hàn Tâm vừa nói sẽ theo cô bé đi tới phòng vệ sinh, trên mặt cô bé cực kỳ vui vẻ, cũng mỉm cười ngọt ngào.
Phòng vệ sinh của trang trại rất lớn, thậm chí còn tốt hơn nhà vệ sinh của thành phố, ba đứa trẻ Lâm Lâm và Tôn Dương, Tô Hữu Bằng đi vào nhà vệ sinh nam, Nhạc Nhạc đi vào trong phòng vệ sinh nữ, bên ngoài chỉ còn lại Lâm Côn và Hàn Tâm đang chờ.
Đối mặt riêng như vậy, Hàn Tâm là con gái nên trong lòng vẫn ngượng ngùng, cuối cùng cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống, Lâm Côn là người có cảm giác, nhưng anh lại chưa từng trải qua tình huống tán gái nghiêm túc, quá khứ hơn hai mươi năm, thời còn học trung học anh nói chuyện yêu đương với Chu Hiểu Nhã, về sau thì chưa từng.
Chỉ huy Lâm của chúng ta lăn lộn khắp nơi nhiều năm như vậy, yêu đương tán gái không am hiểu, đi quán bar hoặc xem phim đen thì không thành vấn đề, cho nên một mình đối mặt với Hàn Tâm, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Thời gian ngắn ngủi, đám trẻ cũng sắp đi ra ngoài, cuối cùng vẫn do Hàn Tâm mở miệng trước, cô ta cố lấy hết dũng khí đỏ mặt nói: “Anh Côn, chỗ tôi có một bình rượu ngon, buổi tối cùng uống một chén chứ?”
Trái tim Lâm Côn đập nhanh hơn, Hàn Tâm đã ám chỉ với anh rõ ràng như vậy, buổi tối anh đi tới phòng của cô ta... Nam nữ đêm khuya ở cùng một chỗ, đốt ngọn nến, rót hai ly rượu đỏ, kết quả không cần suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ không cầm nổi lòng mình.
Từ khi trở về từ Mạc Bắc đến giờ cũng đã một thời gian rất dài, chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn chưa ăn mặn ngày nào, tối hôm nay chính là cơ hội tốt, trái tim của anh liên tục nhảy loạn.
Trong lòng hưng phấn không phải giả, nhưng trên mặt chỉ huy Lâm của chúng ta lại không chút cảm xúc, anh bình tĩnh cười nói: “Được.”
Hàn Tâm mỉm cười, cúi đầu, đỏ mặt, cô ta có thể cảm nhận rõ trái tim mình đang đập mạnh, hai má cũng đỏ lên như máu.
Trên đường dẫn bốn đứa trẻ quay về, lúc tới bên ngoài bức tường của trang trại, Lâm Côn thấy được hai người quen, hai người quen này chính là hai người cùng một phe với Jenny, vẻ ngoài của hai người này không có gì khác thường, liếc mắt nhìn qua sẽ không cho rằng bọn họ giống với kẻ làm chuyện xấu. Nếu không phải nghe thấy hai người này nói chuyện trong phòng vệ sinh trên đỉnh núi, không ai có thể biết được hai người này chính là kẻ xấu.
Hai người này đứng bên ngoài hàng rào của trang trại nhìn vào bên trong, hiển nhiên đang quan sát tình hình của Jenny, Lâm Côn cố ý ho khan vài tiếng, hai người này nghiêng đầu nhìn sang Lâm Côn, sau đó cúi đầu rời đi.
“Hai người kia thật kỳ quái.” Hàn Tâm cảnh giác nói.
“Ừ, đúng là có phần kỳ quái.” Lâm Côn cười nói: “Không cần quan tâm tới bọn họ, chúng ta quay về ăn cơm đi.”
“Ừ.” Hàn Tâm gật đầu, dẫn bốn đứa trẻ quay về bàn ăn.
Chỉ cần có Lâm Lâm ở bên cạnh, đứa bé này chắc chắn sẽ tách Lâm Côn và Hàn Tâm ra, cho nên Lâm Côn và Hàn Tâm không thể không giữ khoảng cách.
Ăn xong bữa trưa cũng đã hơn hai giờ chiều, trong sân của trang trại rất náo nhiệt làm cho Lâm Côn nhớ tới khi mình còn bé ở nông thôn. Khi đó gặp nhà ai cưới vợ cũng có phần giống với cảnh tượng hiện tại, mỗi lần anh và ông nội ngồi cùng bàn với gia đình Trương Đại Tráng, cha mẹ Trương Đại Tráng luôn gắp đồ ăn cho anh rất nhiều.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cảm thấy ấm áp, chuyến du lịch ngày hôm nay sắp kết thúc, ngày mai sẽ đi tới thành phố Thẩm Dương đi dạo một vòng là kết thúc tốt đẹp, Phó Quốc Bân đứng trong sân lớn của trang trại tổng kết chuyến du lịch lần này. Ông ta nói những lời hài hước chọc cho người lớn và đám trẻ đều cười to.
Buổi chiều trở lại khách sạn, đây là khách sạn lớn nhất ở trấn Phượng Hoàng, Cảnh Quân Địch và Tôn Chí đã uống nhiều vào buổi trưa, buổi chiều Lý Xuân Sinh lại bận rộn đi dạo phố, nhiệm vụ vinh quang chăm sóc cho Tô Hữu Bằng, Tôn Chí, Cảnh Nhạc Nhạc, Lâm Lâm lại rơi vào trên vai của Lâm Côn. Lâm Côn cho bốn đứa trẻ vào một căn phòng, mở tivi cho chúng xem phim hoạt hình, những đứa trẻ này cũng không bám người, bốn đứa tụ tập lại xem phim hoạt hình, trò chuyện một hồi thì trọng tâm câu chuyện đều là chuyện của trẻ con, lại chơi với nhau. Lâm Côn cũng không cần phân tâm chăm sóc, anh cầm điện thoại di động ra bên ngoài ban công gọi điện thoại.
Vốn là gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, báo một câu bình an, Sở Tĩnh Dao nói bên kia đang họp, chưa nói vài câu đã cúp máy, sau đó lại gọi điện thoại cho Trương Đại Tráng, vết thương của Trương Đại Tráng đã khỏi, Lâm Côn nhắc nhở anh ta dẫn theo cha mình lên thành phố Trung Cảng chữa bệnh, Trương Đại Tráng cũng đồng ý nghe theo, trước khi cúp điện thoại còn liên tục nói lời cảm ơn, kết quả bị Lâm Côn cười mắng cho một lúc.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn đứng trên ban công hút thuốc, nhớ tới lần đầu tiên mặt gặp lại Trương Đại Tráng sau thời gian dài, Trương Đại Tráng nói mình thuê nhà ở tầng hầm, nên không thể mời Lâm Côn tới thăm. Trong lòng Lâm Côn cũng hiểu, Trương Đại Tráng không muốn anh nhìn thấy cuộc sống khó khăn của mình. Lâm Côn có một suy nghĩ, lần này trở lại thành phố Trung Cảng anh sẽ mua một căn nhà, cũng giúp Trương Đại Tráng cải thiện hoàn cảnh sống.
Tình nghĩa khi còn bé rất trân quý, hơn nữa lần trước bạn học gặp mặt, lúc tất cả mọi người cho rằng Lâm Côn sống không tốt, mỗi người đều cố gắng giữ khoảng cách với anh, phần tình nghĩa ngày xưa đã thay đổi, chỉ có Trương Đại Tráng vẫn đứng bên cạnh anh. Từ lần đầu tiên gặp mặt tại chợ nông sản đã tỏ rõ tình nghĩa vẫn nồng đậm như xưa, Lâm Côn tin tưởng mặc kệ ngày hôm nay anh sống thế nào, Trương Đại Tráng vẫn coi anh là anh em ruột thịt với mình, loại tình cảm này không thể nào giải thích rõ. Hơn nữa khi còn bé gia đình Trương Đại Tráng vẫn giúp đỡ Lâm Côn và ông nội, cho nên dù là từ ân tình hay tình nghĩa, Lâm Côn đều kiên định giúp đỡ Trương Đại Tráng.
Hoàng hôn từ phía xa trải dài tới, cũng nhuộm trấn Phượng Hoàng thành màu vàng, Lý Xuân Sinh và Jenny ra ngoài cả một buổi chiều, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Dựa theo biểu hiện lúc bình thường của hai người bọn họ, lúc vừa quay về khách sạn, hai người này sẽ dục hỏa khó kìm nén mà quấn nhau trong phòng, nhưng Jenny lại kéo Lý Xuân Sinh ra ngoài dạo phố, Lâm Côn thấy không phải Jenny thuần khiết cỡ nào, mà là đang chờ đợi thời cơ, chờ đến buổi tối…