Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Trong lòng Triệu Mãnh rất rầu rĩ, anh ta không phải một người hay đa sầu đa cảm, anh ta chính là một ác bá thô tục, nhưng lúc này nhìn sang ánh đèn phồn hoa bên ngoài cửa sổ, lại nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt ngoài đường, trong lòng anh ta không khỏi than thở. Nếu như ông trời cho anh ta thêm một cơ hội, anh ta tình nguyện xem như chuyện tối hôm nay chưa xảy ra, hiện tại chính anh ta đào hố, sau đó bản thân mình tự nhảy vào, còn thiếu một người lấp đất chôn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Mãnh rùng mình một cái, nếu anh ta vì việc này mà mất đi áo da trên người, như vậy anh ta sẽ hối hận tới già, nghĩ tới đây, anh ta lập tức đứng lên, bước ra ngoài cửa, tất cả cảnh sát trong phòng đều sửng sốt, bọn họ đều đứng lên, lúc này Triệu Mãnh đột nhiên ngừng lại, các cảnh sát phía sau cũng dừng lại theo.
Triệu Mãnh quay đầu lại, anh ta lại nói với người cảnh sát đã khuyên mình không nên động tới Cảnh Quân Địch: “Lão Dương, anh đi thả người ra đi.”
“Ừ, được!” Lão Dương hơn bốn mươi tuổi, là người làm lâu năm ở đồn cảnh sát trấn Hắc Sơn, bình thường đều đóng vai trò quân sư cho Triệu Mãnh, nhìn thấy Triệu Mãnh đã tiếp thu ý kiến của mình, gương mặt của vị cảnh sát trấn Hắc Sơn này mang theo một chút đắc ý.
Lâm Côn đang nói chuyện phiếm với Cảnh Quân Địch, đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, hai người hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi bị mang vào đồn cảnh sát, ngược lại cả hai còn trò chuyện rất ăn ý. Có người đẩy cửa đi vào trong phòng nhưng hai người làm như không nghe thấy, cũng không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Cảnh Quân Địch tiếp tục nói những chuyện kỳ lạ của anh ta khi làm cảnh sát, Lâm Côn thỉnh thoảng nói vào một câu, còn cười ha ha.
Lão Dương xấu hổ đứng ở cửa ra vào. Nếu không phải biết người bên trong không phải là nhân vật mình có thể đắc tội, anh ta đã theo thói quen cáo mượn oai hùm, sớm lên tiếng mắng, thậm chí còn vung tay đám đấm một trận rồi. Nhưng lúc này cho dù có một trăm lần không vui anh ta cũng phải lặng lẽ thu hồi lại tính xấu thường ngày lại.
“Khụ khụ...” Lão Dương ho khan hai tiếng, dường như muốn thu hút sự chú ý của Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, kết quả hai người vẫn không động đậy, nên nói thì nói, cả hai rất vui vẻ, hoàn toàn xem phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát như phòng trong khách sạn.
Hai đứa trẻ Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc cũng nói chuyện vui vẻ, nghe tiếng liền nhìn lão Dương đứng ngoài cửa, Lâm Lâm nói với Lâm Côn: “Cha ơi, phía sau cửa có người.”
Lúc này Lâm Côn mới dừng nói chuyện với Cảnh Quân Địch, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, anh cười nói với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, cửa có người, anh nói có phải bọn họ thả chúng ta quay về khách sạn hay không?”
Cảnh Quân Địch nhìn về phía cửa, lão Dương vội vàng tươi cười nghênh đón, lão Dương vừa muốn mở miệng nói chuyện, Cảnh Quân Địch đã xoay đầu trở lại, cười nói với Lâm Côn: “Bọn họ nói bắt là bắt, nói thả là thả, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt lão Dương tái xanh, những lời vừa muốn nói ra đều bị nuốt trở về, rõ ràng người ta đã tính không cho mình mặt mũi, chỉ có điều nói đi thì nói lại, người ta dựa vào cái gì phải cho mình mặt mũi, mình không phải người có cấp bậc cao hơn, hơn nữa mặt mũi của mình còn không có khả năng bằng đế giày của người ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng lão Dương buồn bực, nhưng anh ta không quên mục đích khi tới đây, mặc dù vị nhân vật hung ác này không cho mình chút mặt mũi nào, những lời nên nói vẫn phải nói, dù sao cũng là chuyện Triệu Mãnh bảo mình làm.
Lão Dương điều chỉnh hơi thở, cũng cố gắng làm gương mặt của mình giãn ra, mở miệng chuẩn bị nói: “...”
Không đợi anh ta nói chuyện, đột nhiên Lâm Lâm lên tiếng. “Cha, con rất thích nói chuyện phiếm ở đây.”
Lâm Lâm vừa nói xong, Nhạc Nhạc cũng lên tiếng, nói với Cảnh Quân Địch: “Cha, chúng ta không đi có được không?”
Hai đứa trẻ này nói đều là lời thật lòng, trong phòng thẩm vấn rất mát mẻ, ngọn đèn cũng rất ấm áp, quan trọng hơn chính là sau khi đóng cửa sổ, nơi này rất yên lặng, hoàn toàn không cần nghe tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch cùng bật cười, có thể nhìn ra hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ, thật ra trong phòng thẩm vấn này không có gì chơi, nhưng hai đứa trẻ lúc này nói chuyện phim hoạt hình, nói rất say sưa. Cái gì sói xám độc ác, nói cái gì gấu lớn mạnh mẽ, người lớn có tiếng nói chung của người lớn, trẻ con cũng có tiếng nói chung của trẻ con.
Lão Dương đứng ở cửa, sắc mặt càng xanh hơn trước, vừa rồi là tái xanh, lúc này đã chuyển sang xanh đen. Lâm Lâm vừa mới lên tiếng, những lời anh ta định nói ra khỏi miệng lại bị cắt ngang, phải nuốt xuống lần nữa, nghẹn.
Điều chỉnh hô hấp, điều chỉnh hô hấp...
Lão Dương điều chỉnh hô hấp lần nữa, lần này không ai cắt lời của anh ta, anh ta mở miệng nói: “Các vị... Hiện tại các vị có thể về, trải qua chúng tôi điều tra xác định các vị là người vô tội, thật ngại quá, đã dẫn các vị tới đây, tôi thay mặt đồn cảnh sát nói xin lỗi các vị.” Trong giọng nói anh ta còn có chút bất an.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch không trả lời lại, ngược lại Lâm Lâm lên tiếng, đứa trẻ vô cùng ngây thơ nói với lão Dương: “Chú cảnh sát, cháu ở nơi này một lúc nên nóng quá, chỗ của chú có đồ uống lạnh không?”
“Cái này...” Lão Dương đổ mồ hôi lạnh.
Nhạc Nhạc lại nói: “Cháu muốn nước chanh lạnh!”
Vẻ mặt của lão Dương cứng đờ như tảng đá, anh ta sửng sốt nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt ngây thơ và chờ đợi của hai đứa trẻ, khóe miệng của anh ta co giật, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch bật cười nhìn hai đứa trẻ, Cảnh Quân Địch cười nói với bọn chúng: “Hai đứa đấy, còn muốn đồ uống, các con cho rằng nơi này là chỗ nào hả? Đây là cửa hàng đồ uống lạnh hay sao?”
Gương mặt hai đứa trẻ đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.
Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Anh Cảnh, tuy rằng nơi này không phải cửa hàng đồ uống lạnh, nhưng tôi thấy đồ uống lạnh sẽ được đưa tới, không chỉ có phần của hai đứa trẻ, còn có phần của chúng ta đấy.”
Cảnh Quân Địch kịp phản ứng, sau đó cười nói: “Đúng, sẽ có phần của chúng ta, ha ha!”
Lão Dương trở lại phòng làm việc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn, Triệu Mãnh vừa nhìn đã biết anh ta khẳng định không hoàn thành công việc, không đợi lão Dương mở miệng, Triệu Mãnh lại hỏi một câu: “Thế nào, bọn họ không chịu đi sao?”
Lão Dương gật đầu: “Người ta căn bản không nể tình, hai đứa trẻ còn bảo tôi mang đồ uống lạnh tới!”
Nhìn vẻ mặt chịu thiệt của lão Dương, mấy cảnh sát trẻ tuổi trong phòng muốn bật cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Triệu Mãnh đen như đít nồi tám trăm năm chưa cọ rửa, bọn họ đều nhịn xuống.
Triệu Mãnh không nói, sắc mặt thâm trầm giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau anh ta nói với lão Dương: “Đi mang đồ uống cho hai đứa trẻ, anh lập tức đi mua, sau đó tự mình đưa sang.”
“Vâng.” Lão Dương gật đầu, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng chuyện lần này cũng rất bất đắc dĩ, anh ta không phải mới lần đầu làm người đi mua đồ uống cho mấy vị khách kiểu này, cũng không có gì mất mặt.
Cửa phòng thẩm vấn không bị đẩy ra đột ngột, mà bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lần này đã lễ độ hơn lần trước rất nhiều, vẫn là lão Dương đứng ở cửa, trong tay còn mang theo đồ uống, có nước chanh, có nước nho, có nước anh đào, có nước dưa mật... Mùi vị nào cũng có, tất cả có tới tám loại đồ uống.
“Các bạn nhỏ, đồ uống tới rồi!” Lão Dương cố nở nụ cười hiền lành, sau đó vui vẻ đi tới bên cạnh Lâm Lâm, vừa muốn đưa cho Lâm Lâm, Nhạc Nhạc nhìn đồ uống trong tay anh ta và nói: “Chú ơi, nước chanh của cháu không phải nước chanh đóng chai mà là nước chanh ép, nước chanh đóng chai có chất bảo quản.”
Lâm Lâm vốn muốn cầm lấy uống, nhưng nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, Lâm Lâm cũng rút tay trở về.
Gương mặt lão Dương dài ra, anh ta cũng không biết phải làm sao, trong lòng mắng thầm: “Khốn kiếp, hai đứa oắt con, tao có lòng tốt hầu hạ bọn mày, bọn mày không cảm ơn, còn kén cá chọn canh!”
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh ta không dám biểu lộ ra ngoài, cuối cùng chỉ đành tươi cười lấy lòng, nói: “A, là như vậy sao, vậy được, chú không biết, chú sẽ đổi nước trái cây ép cho hai đứa!” Nói xong, lão Dương xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị Cảnh Quân Địch gọi lại.
“Này!”
Lão Dương quay đầu, nhìn Cảnh Quân Địch, trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, nhân vật trước mặt này có chức vụ lớn, anh ta có dùng cả đời cũng không leo lên nổi, anh ta vội vàng cười hỏi: “Lãnh đạo, có chuyện gì?”
Mặt Cảnh Quân Địch không thay đổi nói: “Đám trẻ không uống, chúng tôi uống.”
Lão Dương rất thức thời đặt đồ uống ở trước mặt Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, sau đó anh ta cười hỏi: “Lãnh đạo, còn có chuyện gì khác không?” Anh ta cũng đủ thông minh, trong tình huống bình thường, anh ta sẽ đặt đồ uống xuống và rời đi, anh ta hỏi như vậy, trong vô hình đã tìm ra một chút hy vọng.
Cảnh Quân Địch nhìn chằm chằm vào mặt của lão Dương, đây là người giảo hoạt, sau khi nhìn vài giây, lão Dương bị người trước mặt nhìn tới mức sợ hãi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Cảnh Quân Địch lại nói: “Anh gọi tên họ Triệu tới đây.”
Lão Dương vừa nghe thế, trong lòng rất vui vẻ, liên tục nói: “Vâng, vâng, lãnh đạo chờ một lát.”
Chờ lão Dương đi rồi, Lâm Côn cười nói với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, anh dự định bỏ qua việc này sao?”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Ừ, nếu anh ta có thể một hơi uống hết tám chai nước này, tôi tạm tha cho anh ta lần này.”
Lâm Côn nhìn tám chai nước trước mặt, đều là 500 ml, “Chỉ sợ anh ta không có cái bụng lớn như vậy!”
Lão Dương chạy vào phòng làm việc, Triệu Mãnh đang định đi phòng thẩm vấn, thấy lão Dương hấp tấp chạy về, Triệu Mãnh bất mãn hừ một tiếng, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao còn vội vàng như thế.”
“Anh Mãnh, chuyện tốt!” Lão Dương vui mừng nói.
“Sao?”
“Chuyện này hẳn là ổn rồi, vị họ Cảnh kia chủ động gọi anh Mãnh tới.”
Tuy rằng Triệu Mãnh chưa nói cái gì, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn không ít, xoay người đi ra ngoài cửa, bước chân cũng vội vàng, hiện tại anh ta chỉ muốn mau chóng tiễn vị đại thần kia rời đi.
Vừa đi tới cửa ban công, dưới tầng lại có nhân viên đang trực chạy tới, vẻ mặt sốt ruột và hoảng hốt nói: “Anh Mãnh, không... Không... Không xong rồi!”
Nghĩ đến đây, Triệu Mãnh rùng mình một cái, nếu anh ta vì việc này mà mất đi áo da trên người, như vậy anh ta sẽ hối hận tới già, nghĩ tới đây, anh ta lập tức đứng lên, bước ra ngoài cửa, tất cả cảnh sát trong phòng đều sửng sốt, bọn họ đều đứng lên, lúc này Triệu Mãnh đột nhiên ngừng lại, các cảnh sát phía sau cũng dừng lại theo.
Triệu Mãnh quay đầu lại, anh ta lại nói với người cảnh sát đã khuyên mình không nên động tới Cảnh Quân Địch: “Lão Dương, anh đi thả người ra đi.”
“Ừ, được!” Lão Dương hơn bốn mươi tuổi, là người làm lâu năm ở đồn cảnh sát trấn Hắc Sơn, bình thường đều đóng vai trò quân sư cho Triệu Mãnh, nhìn thấy Triệu Mãnh đã tiếp thu ý kiến của mình, gương mặt của vị cảnh sát trấn Hắc Sơn này mang theo một chút đắc ý.
Lâm Côn đang nói chuyện phiếm với Cảnh Quân Địch, đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, hai người hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi bị mang vào đồn cảnh sát, ngược lại cả hai còn trò chuyện rất ăn ý. Có người đẩy cửa đi vào trong phòng nhưng hai người làm như không nghe thấy, cũng không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Cảnh Quân Địch tiếp tục nói những chuyện kỳ lạ của anh ta khi làm cảnh sát, Lâm Côn thỉnh thoảng nói vào một câu, còn cười ha ha.
Lão Dương xấu hổ đứng ở cửa ra vào. Nếu không phải biết người bên trong không phải là nhân vật mình có thể đắc tội, anh ta đã theo thói quen cáo mượn oai hùm, sớm lên tiếng mắng, thậm chí còn vung tay đám đấm một trận rồi. Nhưng lúc này cho dù có một trăm lần không vui anh ta cũng phải lặng lẽ thu hồi lại tính xấu thường ngày lại.
“Khụ khụ...” Lão Dương ho khan hai tiếng, dường như muốn thu hút sự chú ý của Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, kết quả hai người vẫn không động đậy, nên nói thì nói, cả hai rất vui vẻ, hoàn toàn xem phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát như phòng trong khách sạn.
Hai đứa trẻ Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc cũng nói chuyện vui vẻ, nghe tiếng liền nhìn lão Dương đứng ngoài cửa, Lâm Lâm nói với Lâm Côn: “Cha ơi, phía sau cửa có người.”
Lúc này Lâm Côn mới dừng nói chuyện với Cảnh Quân Địch, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, anh cười nói với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, cửa có người, anh nói có phải bọn họ thả chúng ta quay về khách sạn hay không?”
Cảnh Quân Địch nhìn về phía cửa, lão Dương vội vàng tươi cười nghênh đón, lão Dương vừa muốn mở miệng nói chuyện, Cảnh Quân Địch đã xoay đầu trở lại, cười nói với Lâm Côn: “Bọn họ nói bắt là bắt, nói thả là thả, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
Sắc mặt lão Dương tái xanh, những lời vừa muốn nói ra đều bị nuốt trở về, rõ ràng người ta đã tính không cho mình mặt mũi, chỉ có điều nói đi thì nói lại, người ta dựa vào cái gì phải cho mình mặt mũi, mình không phải người có cấp bậc cao hơn, hơn nữa mặt mũi của mình còn không có khả năng bằng đế giày của người ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng lão Dương buồn bực, nhưng anh ta không quên mục đích khi tới đây, mặc dù vị nhân vật hung ác này không cho mình chút mặt mũi nào, những lời nên nói vẫn phải nói, dù sao cũng là chuyện Triệu Mãnh bảo mình làm.
Lão Dương điều chỉnh hơi thở, cũng cố gắng làm gương mặt của mình giãn ra, mở miệng chuẩn bị nói: “...”
Không đợi anh ta nói chuyện, đột nhiên Lâm Lâm lên tiếng. “Cha, con rất thích nói chuyện phiếm ở đây.”
Lâm Lâm vừa nói xong, Nhạc Nhạc cũng lên tiếng, nói với Cảnh Quân Địch: “Cha, chúng ta không đi có được không?”
Hai đứa trẻ này nói đều là lời thật lòng, trong phòng thẩm vấn rất mát mẻ, ngọn đèn cũng rất ấm áp, quan trọng hơn chính là sau khi đóng cửa sổ, nơi này rất yên lặng, hoàn toàn không cần nghe tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch cùng bật cười, có thể nhìn ra hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ, thật ra trong phòng thẩm vấn này không có gì chơi, nhưng hai đứa trẻ lúc này nói chuyện phim hoạt hình, nói rất say sưa. Cái gì sói xám độc ác, nói cái gì gấu lớn mạnh mẽ, người lớn có tiếng nói chung của người lớn, trẻ con cũng có tiếng nói chung của trẻ con.
Lão Dương đứng ở cửa, sắc mặt càng xanh hơn trước, vừa rồi là tái xanh, lúc này đã chuyển sang xanh đen. Lâm Lâm vừa mới lên tiếng, những lời anh ta định nói ra khỏi miệng lại bị cắt ngang, phải nuốt xuống lần nữa, nghẹn.
Điều chỉnh hô hấp, điều chỉnh hô hấp...
Lão Dương điều chỉnh hô hấp lần nữa, lần này không ai cắt lời của anh ta, anh ta mở miệng nói: “Các vị... Hiện tại các vị có thể về, trải qua chúng tôi điều tra xác định các vị là người vô tội, thật ngại quá, đã dẫn các vị tới đây, tôi thay mặt đồn cảnh sát nói xin lỗi các vị.” Trong giọng nói anh ta còn có chút bất an.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch không trả lời lại, ngược lại Lâm Lâm lên tiếng, đứa trẻ vô cùng ngây thơ nói với lão Dương: “Chú cảnh sát, cháu ở nơi này một lúc nên nóng quá, chỗ của chú có đồ uống lạnh không?”
“Cái này...” Lão Dương đổ mồ hôi lạnh.
Nhạc Nhạc lại nói: “Cháu muốn nước chanh lạnh!”
Vẻ mặt của lão Dương cứng đờ như tảng đá, anh ta sửng sốt nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt ngây thơ và chờ đợi của hai đứa trẻ, khóe miệng của anh ta co giật, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch bật cười nhìn hai đứa trẻ, Cảnh Quân Địch cười nói với bọn chúng: “Hai đứa đấy, còn muốn đồ uống, các con cho rằng nơi này là chỗ nào hả? Đây là cửa hàng đồ uống lạnh hay sao?”
Gương mặt hai đứa trẻ đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.
Lâm Côn vừa cười vừa nói: “Anh Cảnh, tuy rằng nơi này không phải cửa hàng đồ uống lạnh, nhưng tôi thấy đồ uống lạnh sẽ được đưa tới, không chỉ có phần của hai đứa trẻ, còn có phần của chúng ta đấy.”
Cảnh Quân Địch kịp phản ứng, sau đó cười nói: “Đúng, sẽ có phần của chúng ta, ha ha!”
Lão Dương trở lại phòng làm việc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn, Triệu Mãnh vừa nhìn đã biết anh ta khẳng định không hoàn thành công việc, không đợi lão Dương mở miệng, Triệu Mãnh lại hỏi một câu: “Thế nào, bọn họ không chịu đi sao?”
Lão Dương gật đầu: “Người ta căn bản không nể tình, hai đứa trẻ còn bảo tôi mang đồ uống lạnh tới!”
Nhìn vẻ mặt chịu thiệt của lão Dương, mấy cảnh sát trẻ tuổi trong phòng muốn bật cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Triệu Mãnh đen như đít nồi tám trăm năm chưa cọ rửa, bọn họ đều nhịn xuống.
Triệu Mãnh không nói, sắc mặt thâm trầm giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau anh ta nói với lão Dương: “Đi mang đồ uống cho hai đứa trẻ, anh lập tức đi mua, sau đó tự mình đưa sang.”
“Vâng.” Lão Dương gật đầu, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng chuyện lần này cũng rất bất đắc dĩ, anh ta không phải mới lần đầu làm người đi mua đồ uống cho mấy vị khách kiểu này, cũng không có gì mất mặt.
Cửa phòng thẩm vấn không bị đẩy ra đột ngột, mà bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lần này đã lễ độ hơn lần trước rất nhiều, vẫn là lão Dương đứng ở cửa, trong tay còn mang theo đồ uống, có nước chanh, có nước nho, có nước anh đào, có nước dưa mật... Mùi vị nào cũng có, tất cả có tới tám loại đồ uống.
“Các bạn nhỏ, đồ uống tới rồi!” Lão Dương cố nở nụ cười hiền lành, sau đó vui vẻ đi tới bên cạnh Lâm Lâm, vừa muốn đưa cho Lâm Lâm, Nhạc Nhạc nhìn đồ uống trong tay anh ta và nói: “Chú ơi, nước chanh của cháu không phải nước chanh đóng chai mà là nước chanh ép, nước chanh đóng chai có chất bảo quản.”
Lâm Lâm vốn muốn cầm lấy uống, nhưng nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, Lâm Lâm cũng rút tay trở về.
Gương mặt lão Dương dài ra, anh ta cũng không biết phải làm sao, trong lòng mắng thầm: “Khốn kiếp, hai đứa oắt con, tao có lòng tốt hầu hạ bọn mày, bọn mày không cảm ơn, còn kén cá chọn canh!”
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh ta không dám biểu lộ ra ngoài, cuối cùng chỉ đành tươi cười lấy lòng, nói: “A, là như vậy sao, vậy được, chú không biết, chú sẽ đổi nước trái cây ép cho hai đứa!” Nói xong, lão Dương xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị Cảnh Quân Địch gọi lại.
“Này!”
Lão Dương quay đầu, nhìn Cảnh Quân Địch, trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, nhân vật trước mặt này có chức vụ lớn, anh ta có dùng cả đời cũng không leo lên nổi, anh ta vội vàng cười hỏi: “Lãnh đạo, có chuyện gì?”
Mặt Cảnh Quân Địch không thay đổi nói: “Đám trẻ không uống, chúng tôi uống.”
Lão Dương rất thức thời đặt đồ uống ở trước mặt Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, sau đó anh ta cười hỏi: “Lãnh đạo, còn có chuyện gì khác không?” Anh ta cũng đủ thông minh, trong tình huống bình thường, anh ta sẽ đặt đồ uống xuống và rời đi, anh ta hỏi như vậy, trong vô hình đã tìm ra một chút hy vọng.
Cảnh Quân Địch nhìn chằm chằm vào mặt của lão Dương, đây là người giảo hoạt, sau khi nhìn vài giây, lão Dương bị người trước mặt nhìn tới mức sợ hãi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Cảnh Quân Địch lại nói: “Anh gọi tên họ Triệu tới đây.”
Lão Dương vừa nghe thế, trong lòng rất vui vẻ, liên tục nói: “Vâng, vâng, lãnh đạo chờ một lát.”
Chờ lão Dương đi rồi, Lâm Côn cười nói với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, anh dự định bỏ qua việc này sao?”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Ừ, nếu anh ta có thể một hơi uống hết tám chai nước này, tôi tạm tha cho anh ta lần này.”
Lâm Côn nhìn tám chai nước trước mặt, đều là 500 ml, “Chỉ sợ anh ta không có cái bụng lớn như vậy!”
Lão Dương chạy vào phòng làm việc, Triệu Mãnh đang định đi phòng thẩm vấn, thấy lão Dương hấp tấp chạy về, Triệu Mãnh bất mãn hừ một tiếng, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao còn vội vàng như thế.”
“Anh Mãnh, chuyện tốt!” Lão Dương vui mừng nói.
“Sao?”
“Chuyện này hẳn là ổn rồi, vị họ Cảnh kia chủ động gọi anh Mãnh tới.”
Tuy rằng Triệu Mãnh chưa nói cái gì, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn không ít, xoay người đi ra ngoài cửa, bước chân cũng vội vàng, hiện tại anh ta chỉ muốn mau chóng tiễn vị đại thần kia rời đi.
Vừa đi tới cửa ban công, dưới tầng lại có nhân viên đang trực chạy tới, vẻ mặt sốt ruột và hoảng hốt nói: “Anh Mãnh, không... Không... Không xong rồi!”