Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
“Người anh em, cậu quá giỏi rồi!” Cảnh Quân Địch vô cùng kinh ngạc, kính phục, còn giơ ngón tay cái lên với Lâm Côn, đột nhiên anh ta lại đi ra ngoài phòng và hét lớn: “Phục vụ, lấy cho tôi thêm hai chai Mao Đài!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, anh muốn không say không về sao?”
Cảnh Quân Địch nghiêm túc nói: "Người ta nói gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, Cảnh Quân Địch tôi bội phục cậu, tôi nhất định phải kết bạn với cậu, nếu như cậu nể mặt Cảnh Quân Địch tôi, vậy thì cùng uống với tôi đi!”
Lâm Côn cười nói: “Uống thì không thành vấn đề, quan trọng là con trai và con dâu tôi đang ở đây đấy.”
Cảnh Quân Địch mới hiểu ra, sau đó anh ta cười nói: “Không sao, hai bình Mao Đài không hạ nổi tôi!”
Lâm Côn cười nói: “Ăn uống bằng tiền công quỹ cũng không hay lắm, hiện tại cũng no đủ rồi, hai bình Mao Đài quá lãng phí.”
Cảnh Quân Địch lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Người anh em, cậu đang xem thường lão Cảnh tôi rồi đấy, lão Cảnh tôi có thể nói với cậu mà không thẹn với lương tâm, ngoại trừ đồng nghiệp cùng đơn vị ra, từ xưa tới nay tôi chưa từng ăn uống bằng tiền công quỹ, nói cũng không sợ cậu chê cười, điều kiện của gia đình tôi cũng không tệ, nhưng đều là bà xã làm tổng giám đốc kiếm được, tôi là chủ gia đình nhưng lại dùng tiền của vợ đấy.”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, anh nói quá lời, tiêu tiền của chị dâu thì sao, chị dâu là vợ anh, cũng không thể nói là tiền của chị, anh cũng không nên hình dung mình thành người đàn ông không có năng lực không có tiền đồ như vậy. Anh mới hơn ba mươi tuổi đã là Phó cục trưởng Bắc Thành, việc này cũng chứng minh anh là người đàn ông có bản lĩnh!”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Lâm Côn, anh nói cũng giống như tôi suy nghĩ, được rồi, vì hai anh em chúng ta có cùng suy nghĩ, uống đi!” Hai người cùng chạm ly với nhau.
Hai người bên này tiếp tục uống, Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc tiếp tục chơi, cửa phòng lại đóng lại, tất cả khôi phục lại tình cảnh ban đầu, trừ việc mấy tên côn đồ xông vào gian phòng này.
Đột nhiên bên ngoài phòng có tiếng còi cảnh sát vang lên, Lâm Côn cau mày lại, Cảnh Quân Địch cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu, bất mãn mắng: “Khốn nạn, vẫn còn chưa xong, đám cháu trai này không xem sĩ quan cảnh sát cấp hai như tôi ra gì!”
Cảnh Quân Địch vừa mới nói xong, cửa phòng bị đạp ra, những cảnh sát còn hùng hổ hơn đám côn đồ, sau khi đi vào không chút khách khí rút súng lục và còng tay ra, sau đó hét lớn: “Đứng yên! Không được nhúc nhích!”
Cảnh Quân Địch nóng nảy hét lên một tiếng: “Phản rồi, các người phản rồi, gọi tên đồn trưởng khốn kiếp của các người tới gặp tôi, tôi không tát tên đồn trưởng này vài cái không được. Tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”
Mấy tên cảnh sát nhìn nhau, không biết nên làm cái gì, trong bọn họ có người có mặt tại hồ nhân tạo vào buổi trưa, cho nên bọn họ càng hiểu rõ thân phận của người trước mặt, nói cho cùng, bọn họ làm cảnh sát nhưng không dám đắc tội với người ta. Sĩ quan cảnh sát cấp hai cũng không phải là chức vụ nhỏ.
Thấy không có ai hé răng, Cảnh Quân Địch lại nóng nảy muốn hét lên một tiếng, Lâm Côn dùng tay ra hiệu ngăn lại, Lâm Côn đi tới trước cửa sổ nhìn xuống lầu, sau đó nói với Triệu Mãnh đang cầm súng đứng dưới lầu: “Đồn trưởng Triệu lên đây đi!”
Triệu Mãnh ngẩng đầu nhìn lên lầu, sắc mặt anh ta không dễ nhìn.
Triệu Mãnh đi lên phòng, sau khi đi vào, anh ta nói với Lâm Côn và Cảnh Quân Địch: “Hai người có một người tình nghi đánh người, tôi muốn dẫn các người quay về đồn cảnh sát thẩm vấn.”
Cảnh Quân Địch nói một câu chặn họng Triệu Mãnh: “Anh kiếm cớ thật đặc biệt, còn tình nghi đánh người, anh dám nói mấy tên côn đồ kia không phải do anh tìm tới? Họ Triệu, ngày hôm nay tôi sẽ nói rõ, Cảnh Quân Địch tôi đứng ở chỗ đưa tay ra cho anh còng tay, nếu còng rồi, sau này anh đừng hối hận!”
Cảnh Quân Địch nói xong, lại đưa hai tay ra, Lâm Côn lúc này cũng tham gia náo nhiệt, vươn hai tay ra cười nói: “Đồn trưởng Triệu, người là do tôi ném xuống, muốn còng tay cũng phải còng cả tôi lại.”
Ánh mắt Triệu Mãnh hung ác nhìn Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, lúc này anh ta đã có tính toán, anh ta không dám chọc vào Cảnh Quân Địch, nhưng người trẻ tuổi gầy gò trước mặt thì khó nói rồi, tối thiểu cho đến tận bây giờ, còn không biết thân phận cụ thể của người này là gì, chỉ có điều xem ra không giống với người có thực lực, sau khi suy tính một lúc, Triệu Mãnh vẫn quyết định còng tay hai người này, nguyên nhân rất đơn giản, nơi này là địa bàn của anh ta, anh ta có quyền nói chuyện, Cảnh Quân Địch anh tại thành phố Trung Cảng rất lợi hại, nhưng đó là ở thành phố Trung Cảng, nơi này là trấn Hắc Sơn, nhất định phải dựa theo trình tự làm việc của trấn Hắc Sơn, cho dù lãnh đạo cấp trên có hỏi thăm, anh ta cũng là làm theo lý, ai bảo bọn họ ‘tụ tập đánh nhau’.
“Còng lại!” Triệu Mãnh ra lệnh.
Cảnh Quân Địch và Lâm Côn hơi bất ngờ, Triệu Mãnh này đúng là can đảm, hai người đều là người đàn ông nói lời giữ lời, bọn họ vẫn đưa tay ra, cũng không lùi lại, nhưng hai đứa trẻ thì làm sao bây giờ?
Lâm Côn quay đầu hỏi Lâm Lâm: “Lâm Lâm, con gọi điện cho cô Phùng tới đón con được không?”
Lâm Lâm hết sức bình tĩnh, nói với Lâm Côn: “Cha, không cần, chúng ta không phải là lần đầu tiên tới đồn cảnh sát.” Cậu bé nói xong quay đầu lại hỏi Cảnh Nhạc Nhạc: “Cảnh Nhạc Nhạc, bạn thì sao? Bảo cô Phùng tới đón nhé?”
Cảnh Nhạc Nhạc lắc đầu nói: “Mình cũng không cần, mình gần như mỗi ngày đều đến đồn cảnh sát, còn quen thuộc hơn nhà mình.”
Vẻ mặt các cảnh sát ở đây vô cùng bất đắc dĩ, hai đứa trẻ này nói chuyện không cố kỵ, giọng điệu khi nói chuyện giống như đang đi chơi.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch cùng với Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc bị dẫn đi, hai người lớn và hai đứa trẻ ăn một bữa no nê nhưng không cần trả tiền, không ai không biết tới hung danh của Triệu Mãnh ở trấn Hắc Sơn. Hiện tại anh ta xuất hiện trong nhà hàng, ông chủ nhà hàng còn hi vọng anh ta rời đi thật nhanh, cũng đừng phá hỏng cái gì đó, làm gì có tâm tư tính tiền hay không tính tiền nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Côn nói nhỏ với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, chúng ta phải cảm ơn đám người này.”
Cảnh Quân Địch đang nổi nóng, trong lòng suy nghĩ làm sao trừng trị đồn trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ trấn Hắc Sơn này, nghe thấy Lâm Côn nói thế anh ta lại sửng sốt, nghiến răng nói: “Còn cảm ơn đám người này? Tôi đang suy nghĩ làm sao để cho bọn người này khóc thảm thiết đấy!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, chí ít tối hôm nay chúng ta ăn cơm không phải trả tiền, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta!”
Cảnh Quân Địch nghe xong cũng hiểu ra, cười ha ha nói: “Đúng, anh nói đúng, chúng ta phải cảm ơn bọn họ. Chỉ có điều, tôi cũng phải suy nghĩ một chút xem nên làm thế nào để có thể khiến tên họ Triệu kia khóc lớn mới được.”
Đồn cảnh sát ở trấn Hắc Sơn cũng không lớn, nhưng rất khí thế, một tòa nhà ba tầng lắp đặt thiết bị rất đầy đủ, có thể thấy xây dựng nơi đây cũng tốn không ít tiền, bốn người Lâm Côn, Cảnh Quân Địch, Lâm Lâm, Cảnh Nhạc Nhạc bị nhốt trong phòng thẩm vấn, chờ suốt nửa ngày cũng không có ai đi qua thẩm vấn, Triệu Mãnh cố ý muốn bọn họ chờ đợi.
Triệu Mãnh muốn mài mòn lòng kiên nhẫn của Cảnh Quân Địch, trên thực tế anh ta cũng không biết nên làm cái gì, anh ta là người có máu mặt ở trấn Hắc Sơn. Bình thường thâm độc xảo quyệt, ngày hôm nay bị lửa giận làm mê muội đầu óc, anh ta chỉ một lòng muốn trả thù, nhưng bây giờ thật sự bắt Cảnh Quân Địch rồi, anh ta lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Triệu Mãnh ngồi hút thuốc trong phòng làm việc, trên mặt lo lắng, những cảnh sát trong phòng làm việc lại nơm nớp lo sợ nên không dám nói gì, thậm chí cũng không dám hít thở mạnh. Đồn trưởng Triệu ở trước mặt này, bọn họ không dám chọc tới, bọn họ cũng không chọc nổi vị sĩ quan cảnh sát đang cầm ống nghe điện thoại ở trong phòng thẩm vấn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Mãnh, những cảnh sát này cảm giác không ổn.
Có hai cảnh sát luôn theo sau lưng Triệu Mãnh đi tới, nhỏ giọng nói với Triệu Mãnh: “Anh Mãnh, nếu không chúng ta thả hai người kia ra đi, dù sao cũng là sĩ quan cảnh sát của thành phố Trung Cảng bên kia, chúng ta nên cẩn thận mới tốt.”
Triệu Mãnh liếc mắt nhìn cấp dưới nhưng không nói câu nào, nếu cứ thế mà thả Cảnh Quân Địch ra, trong lòng anh ta thật sự không muốn, chẳng lẽ mình bị tát là đáng tội? Mình bị đánh mà không dám làm gì?
Một cảnh sát khác nói. “Anh Mãnh, nếu không chúng ta trừng trị bọn họ trước, dù sao núi cao hoàng đế xa, anh ta tài giỏi thế nào ở thành phố Trung Cảng chúng ta đâu cần biết, hiện tại gây chuyện trên địa bàn của chúng ta, như vậy phải nghe chúng ta xử lý, cho dù có cấp trên hỏi tới, chúng ta cũng có cớ mà nói, thật sự không được thì tùy tiện cho anh ta một cái tội danh nào đó.”
Triệu Mãnh thở phào một hơi, người này nói chuyện phù hợp với suy nghĩ của anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng, đây là chuyện làm anh ta lo lắng nhất từ trước nay, anh ta sợ sau khi trừng trị Cảnh Quân Địch một trận, sau này xảy ra chuyện phiền phức khiến anh ta không chịu nổi, vẫn câu nói kia, dù sao đó cũng là cấp bậc phó cục.
Thấy Triệu Mãnh vẫn còn do dự không quyết, người cảnh sát vừa nói chuyện lại nói: “Anh Mãnh, tôi thấy chuyện này không thể làm như vậy được, người kia có mắt không tròng đắc tội với anh, người kia bị trừng trị cũng là đáng đời, nhưng nếu như chúng ta trừng trị người kia, một khi cấp trên phạt nặng, tôi sợ hết sức bất lợi cho anh Mãnh. Anh Mãnh bây giờ là nhân vật giẫm chân một cái cũng làm toàn bộ trấn Hắc Sơn rung chuyển, nếu như vì việc này mà liên lụy đến địa vị hiện tại và tiền đồ trong tương lai thì thật không đáng.”
Những lời cuối cùng đã đánh động Triệu Mãnh, mặc dù anh ta có thể hô mưa gọi gió ở trấn Hắc Sơn, ban ngày toàn thân mặc cảnh phục, buổi tối làm đại ca thế giới ngầm của trấn Hắc Sơn, tất cả đều dựa vào tấm da cảnh sát, nếu như cấp trên phạt nặng lột bỏ áo da của mình, sau này anh ta tại trấn Hắc Sơn còn không bằng cọng lông gà.
Dựa theo ý của Triệu Mãnh, ngầm tìm hai người trừng trị Cảnh Quân Địch là được, đánh gãy một tay một chân cũng không sao, nhưng không thể ngờ được mấy người được phái đi lại vô dụng như vậy, còn chưa làm gì được người ta đã bị ném ra ngoài cửa sổ, sau đó anh ta mượn tội danh đánh người dẫn Cảnh Quân Địch trở về đồn. Nếu như là đối phó với người bình thường, hiện tại anh ta đã ở trong phòng thẩm vấn dùng thủ đoạn ngoan độc trừng trị Cảnh Quân Địch, có trách thì trách anh ta phái người trừng trị Cảnh Quân Địch khi có Lâm Côn bên cạnh, lý trí bị lửa giận che mờ, hoàn toàn không suy nghĩ tới chuyện tiếp theo, hiện tại mới lâm vào cục diện bị động như vậy…
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, anh muốn không say không về sao?”
Cảnh Quân Địch nghiêm túc nói: "Người ta nói gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, Cảnh Quân Địch tôi bội phục cậu, tôi nhất định phải kết bạn với cậu, nếu như cậu nể mặt Cảnh Quân Địch tôi, vậy thì cùng uống với tôi đi!”
Lâm Côn cười nói: “Uống thì không thành vấn đề, quan trọng là con trai và con dâu tôi đang ở đây đấy.”
Cảnh Quân Địch mới hiểu ra, sau đó anh ta cười nói: “Không sao, hai bình Mao Đài không hạ nổi tôi!”
Lâm Côn cười nói: “Ăn uống bằng tiền công quỹ cũng không hay lắm, hiện tại cũng no đủ rồi, hai bình Mao Đài quá lãng phí.”
Cảnh Quân Địch lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Người anh em, cậu đang xem thường lão Cảnh tôi rồi đấy, lão Cảnh tôi có thể nói với cậu mà không thẹn với lương tâm, ngoại trừ đồng nghiệp cùng đơn vị ra, từ xưa tới nay tôi chưa từng ăn uống bằng tiền công quỹ, nói cũng không sợ cậu chê cười, điều kiện của gia đình tôi cũng không tệ, nhưng đều là bà xã làm tổng giám đốc kiếm được, tôi là chủ gia đình nhưng lại dùng tiền của vợ đấy.”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, anh nói quá lời, tiêu tiền của chị dâu thì sao, chị dâu là vợ anh, cũng không thể nói là tiền của chị, anh cũng không nên hình dung mình thành người đàn ông không có năng lực không có tiền đồ như vậy. Anh mới hơn ba mươi tuổi đã là Phó cục trưởng Bắc Thành, việc này cũng chứng minh anh là người đàn ông có bản lĩnh!”
Cảnh Quân Địch cười nói: “Lâm Côn, anh nói cũng giống như tôi suy nghĩ, được rồi, vì hai anh em chúng ta có cùng suy nghĩ, uống đi!” Hai người cùng chạm ly với nhau.
Hai người bên này tiếp tục uống, Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc tiếp tục chơi, cửa phòng lại đóng lại, tất cả khôi phục lại tình cảnh ban đầu, trừ việc mấy tên côn đồ xông vào gian phòng này.
Đột nhiên bên ngoài phòng có tiếng còi cảnh sát vang lên, Lâm Côn cau mày lại, Cảnh Quân Địch cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu, bất mãn mắng: “Khốn nạn, vẫn còn chưa xong, đám cháu trai này không xem sĩ quan cảnh sát cấp hai như tôi ra gì!”
Cảnh Quân Địch vừa mới nói xong, cửa phòng bị đạp ra, những cảnh sát còn hùng hổ hơn đám côn đồ, sau khi đi vào không chút khách khí rút súng lục và còng tay ra, sau đó hét lớn: “Đứng yên! Không được nhúc nhích!”
Cảnh Quân Địch nóng nảy hét lên một tiếng: “Phản rồi, các người phản rồi, gọi tên đồn trưởng khốn kiếp của các người tới gặp tôi, tôi không tát tên đồn trưởng này vài cái không được. Tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”
Mấy tên cảnh sát nhìn nhau, không biết nên làm cái gì, trong bọn họ có người có mặt tại hồ nhân tạo vào buổi trưa, cho nên bọn họ càng hiểu rõ thân phận của người trước mặt, nói cho cùng, bọn họ làm cảnh sát nhưng không dám đắc tội với người ta. Sĩ quan cảnh sát cấp hai cũng không phải là chức vụ nhỏ.
Thấy không có ai hé răng, Cảnh Quân Địch lại nóng nảy muốn hét lên một tiếng, Lâm Côn dùng tay ra hiệu ngăn lại, Lâm Côn đi tới trước cửa sổ nhìn xuống lầu, sau đó nói với Triệu Mãnh đang cầm súng đứng dưới lầu: “Đồn trưởng Triệu lên đây đi!”
Triệu Mãnh ngẩng đầu nhìn lên lầu, sắc mặt anh ta không dễ nhìn.
Triệu Mãnh đi lên phòng, sau khi đi vào, anh ta nói với Lâm Côn và Cảnh Quân Địch: “Hai người có một người tình nghi đánh người, tôi muốn dẫn các người quay về đồn cảnh sát thẩm vấn.”
Cảnh Quân Địch nói một câu chặn họng Triệu Mãnh: “Anh kiếm cớ thật đặc biệt, còn tình nghi đánh người, anh dám nói mấy tên côn đồ kia không phải do anh tìm tới? Họ Triệu, ngày hôm nay tôi sẽ nói rõ, Cảnh Quân Địch tôi đứng ở chỗ đưa tay ra cho anh còng tay, nếu còng rồi, sau này anh đừng hối hận!”
Cảnh Quân Địch nói xong, lại đưa hai tay ra, Lâm Côn lúc này cũng tham gia náo nhiệt, vươn hai tay ra cười nói: “Đồn trưởng Triệu, người là do tôi ném xuống, muốn còng tay cũng phải còng cả tôi lại.”
Ánh mắt Triệu Mãnh hung ác nhìn Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, lúc này anh ta đã có tính toán, anh ta không dám chọc vào Cảnh Quân Địch, nhưng người trẻ tuổi gầy gò trước mặt thì khó nói rồi, tối thiểu cho đến tận bây giờ, còn không biết thân phận cụ thể của người này là gì, chỉ có điều xem ra không giống với người có thực lực, sau khi suy tính một lúc, Triệu Mãnh vẫn quyết định còng tay hai người này, nguyên nhân rất đơn giản, nơi này là địa bàn của anh ta, anh ta có quyền nói chuyện, Cảnh Quân Địch anh tại thành phố Trung Cảng rất lợi hại, nhưng đó là ở thành phố Trung Cảng, nơi này là trấn Hắc Sơn, nhất định phải dựa theo trình tự làm việc của trấn Hắc Sơn, cho dù lãnh đạo cấp trên có hỏi thăm, anh ta cũng là làm theo lý, ai bảo bọn họ ‘tụ tập đánh nhau’.
“Còng lại!” Triệu Mãnh ra lệnh.
Cảnh Quân Địch và Lâm Côn hơi bất ngờ, Triệu Mãnh này đúng là can đảm, hai người đều là người đàn ông nói lời giữ lời, bọn họ vẫn đưa tay ra, cũng không lùi lại, nhưng hai đứa trẻ thì làm sao bây giờ?
Lâm Côn quay đầu hỏi Lâm Lâm: “Lâm Lâm, con gọi điện cho cô Phùng tới đón con được không?”
Lâm Lâm hết sức bình tĩnh, nói với Lâm Côn: “Cha, không cần, chúng ta không phải là lần đầu tiên tới đồn cảnh sát.” Cậu bé nói xong quay đầu lại hỏi Cảnh Nhạc Nhạc: “Cảnh Nhạc Nhạc, bạn thì sao? Bảo cô Phùng tới đón nhé?”
Cảnh Nhạc Nhạc lắc đầu nói: “Mình cũng không cần, mình gần như mỗi ngày đều đến đồn cảnh sát, còn quen thuộc hơn nhà mình.”
Vẻ mặt các cảnh sát ở đây vô cùng bất đắc dĩ, hai đứa trẻ này nói chuyện không cố kỵ, giọng điệu khi nói chuyện giống như đang đi chơi.
Lâm Côn và Cảnh Quân Địch cùng với Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc bị dẫn đi, hai người lớn và hai đứa trẻ ăn một bữa no nê nhưng không cần trả tiền, không ai không biết tới hung danh của Triệu Mãnh ở trấn Hắc Sơn. Hiện tại anh ta xuất hiện trong nhà hàng, ông chủ nhà hàng còn hi vọng anh ta rời đi thật nhanh, cũng đừng phá hỏng cái gì đó, làm gì có tâm tư tính tiền hay không tính tiền nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Côn nói nhỏ với Cảnh Quân Địch: “Anh Cảnh, chúng ta phải cảm ơn đám người này.”
Cảnh Quân Địch đang nổi nóng, trong lòng suy nghĩ làm sao trừng trị đồn trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ trấn Hắc Sơn này, nghe thấy Lâm Côn nói thế anh ta lại sửng sốt, nghiến răng nói: “Còn cảm ơn đám người này? Tôi đang suy nghĩ làm sao để cho bọn người này khóc thảm thiết đấy!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, chí ít tối hôm nay chúng ta ăn cơm không phải trả tiền, chúng ta cũng nên cảm ơn người ta!”
Cảnh Quân Địch nghe xong cũng hiểu ra, cười ha ha nói: “Đúng, anh nói đúng, chúng ta phải cảm ơn bọn họ. Chỉ có điều, tôi cũng phải suy nghĩ một chút xem nên làm thế nào để có thể khiến tên họ Triệu kia khóc lớn mới được.”
Đồn cảnh sát ở trấn Hắc Sơn cũng không lớn, nhưng rất khí thế, một tòa nhà ba tầng lắp đặt thiết bị rất đầy đủ, có thể thấy xây dựng nơi đây cũng tốn không ít tiền, bốn người Lâm Côn, Cảnh Quân Địch, Lâm Lâm, Cảnh Nhạc Nhạc bị nhốt trong phòng thẩm vấn, chờ suốt nửa ngày cũng không có ai đi qua thẩm vấn, Triệu Mãnh cố ý muốn bọn họ chờ đợi.
Triệu Mãnh muốn mài mòn lòng kiên nhẫn của Cảnh Quân Địch, trên thực tế anh ta cũng không biết nên làm cái gì, anh ta là người có máu mặt ở trấn Hắc Sơn. Bình thường thâm độc xảo quyệt, ngày hôm nay bị lửa giận làm mê muội đầu óc, anh ta chỉ một lòng muốn trả thù, nhưng bây giờ thật sự bắt Cảnh Quân Địch rồi, anh ta lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Triệu Mãnh ngồi hút thuốc trong phòng làm việc, trên mặt lo lắng, những cảnh sát trong phòng làm việc lại nơm nớp lo sợ nên không dám nói gì, thậm chí cũng không dám hít thở mạnh. Đồn trưởng Triệu ở trước mặt này, bọn họ không dám chọc tới, bọn họ cũng không chọc nổi vị sĩ quan cảnh sát đang cầm ống nghe điện thoại ở trong phòng thẩm vấn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Mãnh, những cảnh sát này cảm giác không ổn.
Có hai cảnh sát luôn theo sau lưng Triệu Mãnh đi tới, nhỏ giọng nói với Triệu Mãnh: “Anh Mãnh, nếu không chúng ta thả hai người kia ra đi, dù sao cũng là sĩ quan cảnh sát của thành phố Trung Cảng bên kia, chúng ta nên cẩn thận mới tốt.”
Triệu Mãnh liếc mắt nhìn cấp dưới nhưng không nói câu nào, nếu cứ thế mà thả Cảnh Quân Địch ra, trong lòng anh ta thật sự không muốn, chẳng lẽ mình bị tát là đáng tội? Mình bị đánh mà không dám làm gì?
Một cảnh sát khác nói. “Anh Mãnh, nếu không chúng ta trừng trị bọn họ trước, dù sao núi cao hoàng đế xa, anh ta tài giỏi thế nào ở thành phố Trung Cảng chúng ta đâu cần biết, hiện tại gây chuyện trên địa bàn của chúng ta, như vậy phải nghe chúng ta xử lý, cho dù có cấp trên hỏi tới, chúng ta cũng có cớ mà nói, thật sự không được thì tùy tiện cho anh ta một cái tội danh nào đó.”
Triệu Mãnh thở phào một hơi, người này nói chuyện phù hợp với suy nghĩ của anh ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng, đây là chuyện làm anh ta lo lắng nhất từ trước nay, anh ta sợ sau khi trừng trị Cảnh Quân Địch một trận, sau này xảy ra chuyện phiền phức khiến anh ta không chịu nổi, vẫn câu nói kia, dù sao đó cũng là cấp bậc phó cục.
Thấy Triệu Mãnh vẫn còn do dự không quyết, người cảnh sát vừa nói chuyện lại nói: “Anh Mãnh, tôi thấy chuyện này không thể làm như vậy được, người kia có mắt không tròng đắc tội với anh, người kia bị trừng trị cũng là đáng đời, nhưng nếu như chúng ta trừng trị người kia, một khi cấp trên phạt nặng, tôi sợ hết sức bất lợi cho anh Mãnh. Anh Mãnh bây giờ là nhân vật giẫm chân một cái cũng làm toàn bộ trấn Hắc Sơn rung chuyển, nếu như vì việc này mà liên lụy đến địa vị hiện tại và tiền đồ trong tương lai thì thật không đáng.”
Những lời cuối cùng đã đánh động Triệu Mãnh, mặc dù anh ta có thể hô mưa gọi gió ở trấn Hắc Sơn, ban ngày toàn thân mặc cảnh phục, buổi tối làm đại ca thế giới ngầm của trấn Hắc Sơn, tất cả đều dựa vào tấm da cảnh sát, nếu như cấp trên phạt nặng lột bỏ áo da của mình, sau này anh ta tại trấn Hắc Sơn còn không bằng cọng lông gà.
Dựa theo ý của Triệu Mãnh, ngầm tìm hai người trừng trị Cảnh Quân Địch là được, đánh gãy một tay một chân cũng không sao, nhưng không thể ngờ được mấy người được phái đi lại vô dụng như vậy, còn chưa làm gì được người ta đã bị ném ra ngoài cửa sổ, sau đó anh ta mượn tội danh đánh người dẫn Cảnh Quân Địch trở về đồn. Nếu như là đối phó với người bình thường, hiện tại anh ta đã ở trong phòng thẩm vấn dùng thủ đoạn ngoan độc trừng trị Cảnh Quân Địch, có trách thì trách anh ta phái người trừng trị Cảnh Quân Địch khi có Lâm Côn bên cạnh, lý trí bị lửa giận che mờ, hoàn toàn không suy nghĩ tới chuyện tiếp theo, hiện tại mới lâm vào cục diện bị động như vậy…