Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Triệu Mãnh là một trong các ác bá của trấn Hắc Sơn, ban ngày mặc áo cảnh sát thì là nhân viên chấp hành pháp luật xử án, chờ đến đêm tối cởi áo cảnh sát ra, anh ta chính là đại ca của thế giới ngầm danh xứng với thực trong trấn Hắc Sơn.
Trước kia, trấn Hắc Sơn có một đại ca xã hội đen chuyên chịu trách nhiệm quản lý trị an trong thế giới ngầm của trấn Hắc Sơn, đại ca thế giới ngầm đó cũng không ít lần hiếu kính Triệu Mãnh, kết quả bị Triệu Mãnh chú ý tới cục thịt béo của thế giới ngầm này. Vận dụng một loạt thủ đoạn ban tặng cho đại ca thế giới ngầm kia một án tử hình, từ đó về sau, cục thịt béo của thế giới ngầm tại trấn Hắc Sơn đã nằm trong tay Triệu Mãnh.
Hiện tại, người trong thế giới ngầm rất sợ cảnh sát, Triệu Mãnh hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, anh ta nắm trong tay đồn cảnh sát trấn Hắc Sơn, trừ khi chính anh ta tự tìm đường chết, bằng không có ai làm gì được anh ta? Về phần những lãnh đạo cấp trên như trưởng trấn, bí thư trấn ủy, chỉ cần anh ta ngoan ngoãn hiếu kính chút thịt là được.
Triệu Mãnh thường bình trong trấn Hắc Sơn có nói là hô mưa gọi gió, đã có lúc nào bị người ta tát vào mặt như vậy. Buổi trưa hôm nay bị Cảnh Quân Địch tát vào mặt ở ngay trước nhiều người, anh ta đã hạ quyết định phải xử lý Cảnh Quân Địch, ngoài mặt tôi không thể làm gì sĩ quan cảnh sát cấp hai như anh, nhưng trong bóng tối có thể đánh cho anh tàn phế!
Triệu Mãnh tìm mấy tên trẻ tuổi, đám người này là côn đồ rất nổi danh trong trấn Hắc Sơn, tất cả đều có một chút bản lĩnh, có hai người từng đi lính, trong quân đội cũng rất càn quấy, khi trở lại trấn Hắc Sơn trực tiếp thành lưu manh.
Có tổng cộng sáu tên côn đồ, không ai có dáng vẻ đàng hoàng, tất cả đều là vẻ mặt lấm la lấm lét, nếu nhìn sơ qua có thể nghĩ bọn họ là anh em ruột hoặc anh em họ, thật ra quan hệ giữa bọn họ có dùng tám cây sào đánh cũng không với tới.
Sáu tên côn đồ nhận được mệnh lệnh của Triệu Mãnh, lúc bọn họ chuẩn bị xông vào nhà hàng, tên côn đồ đi đầu lại hỏi Triệu Mãnh: “Anh Mãnh, nghe nói có người đánh chết cá sấu trong hồ nhân tạo Hắc Sơn...”
Anh ta còn chưa nói xong, Triệu Mãnh lạnh lùng cắt lời: “Thế nào, chúng mày sợ sao?”
“Không phải...” Tên côn đồ cầm đầu run rẩy, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông rơi vào trong hồ hôm nay cũng ở trên lầu, tôi lo lắng mấy người chúng tôi xông vào chỉ sợ không đủ dùng.”
“Hử?” Triệu Mãnh nghi ngờ kêu lên một tiếng, bất chợt anh ta nghĩ đến Lâm Côn, anh ta cũng không biết tên của Lâm Côn, chỉ nhớ rõ có một người đàn ông lên hồ sau cùng, chân mày anh ta nhíu lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười. “Chúng mày tin tưởng một người có thể giết chết cá sấu dưới đáy hồ, sau đó trở lại trên bờ sao?”
Mấy tên côn đồ liếc nhìn nhau, lắc đầu.
“Không tin, như vậy chúng mày còn lo lắng cái gì, nhanh đi vào làm việc gọn gàng sạch sẽ cho tao!” Triệu Mãnh ra lệnh.
Mấy tên côn đồ dạ một tiếng, sau đó đi vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy sáu tên côn đồ đi tới, tất cả đều cẩn thận, trong lòng than thở, sáu tên côn đồ nghênh ngang đi lên lầu.
Đám người Lâm Côn đang ở một phòng trên tầng hai, lúc anh vừa cụng ly với Cảnh Quân Địch, đột nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Cảnh Quân Địch quay đầu lại hỏi: “Ai thế?”
“Nhân viên phục vụ.” Ngoài cửa có giọng nói lỗ mãng vang lên, nghe thế nào cũng không giống như nhân viên phục vụ, Cảnh Quân Địch liếc mắt nhìn Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười, Cảnh Quân Địch cau mày nói một câu: “Thức ăn đã mang lên đủ rồi, còn có chuyện gì không?”
Ầm!!!
Đột nhiên cửa phòng bị đá tung ra phát ra tiếng động rất lớn, Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc đều giật mình sợ hãi, Cảnh Nhạc Nhạc sợ tới mức làm rơi cả đũa.
Cảnh Quân Địch và Lâm Côn đều sửng sốt, sau đó nhìn về phía cửa, chỉ thấy có mấy thanh niên mặt mày lấm lét đứng đó, gương mặt đám người này rất hung dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Quân Địch đang cầm ly rượu.
Tên trẻ tuổi bước vào cửa phòng cuối cùng đã đóng cửa lại, đám côn đồ vây quanh Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, tên côn đồ cầm đầu chỉ vào mũi Cảnh Quân Địch và mắng: “Thằng khốn, có biết tại sao bọn tao tìm mày hay không?”
Cảnh Quân Địch rất xem thường đám côn đồ này, tuổi còn trẻ làm gì không được, lại muốn làm côn đồ cho người ta chửi mắng, hàng năm có rất nhiều côn đồ trẻ tuổi bị anh ta bắt lại, mỗi lần bắt một đám côn đồ như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cảnh Quân Địch cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, tao cho mày một cơ hội, lập tức nói chuyện đàng hoàng cho tao, nhớ phải tôn trọng một chút.”
“Tôn trọng cái đầu mày!” Tên côn đồ đi đầu mắng: “Tao không cần biết mày có thân phận gì, là thần thánh ở nơi nào, nơi này chính là trấn Hắc Sơn, mày phải ngoan ngoãn cho tao, mày sẽ lập tức biết hậu quả không ngoan ngoãn nghe lời là gì!”
“Rốt cuộc là ai bảo chúng mày tới gây sự với tao?” Cảnh Quân Địch cười lạnh hỏi, trong lòng anh ta đã đoán ra được là Triệu Mãnh, chỉ có điều anh ta không có chứng cứ nên không thể nói lung tung, đây chính là việc cảnh sát phải rèn luyện hằng ngày.
“Bản thân mày đắc tội với ai mà không biết sao?” Tên côn đồ đi đầu nói, một tên côn đồ khác lên tiếng: “Được rồi, đại ca, đừng nói nhiều với tên khốn kiếp này, chúng ta làm xong việc ở đây đi.”
Tên côn đồ đi đầu khẽ gật đầu, mấy tên côn đồ khác chuẩn bị ra tay tấn công Cảnh Quân Địch, lúc này Cảnh Quân Địch mới đứng lên, anh ta vừa mới uống nửa chai Mao Đài, bước chân hơi loạng choạng không có sức, nếu là bình thường, một mình anh ta chống lại sáu tên côn đồ cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại cũng không dám chắc.
Từ khi mấy tên côn đồ vừa vào phòng đã phong tỏa mục tiêu ở trên người Cảnh Quân Địch, tuy rằng bọn họ cũng vây quanh Lâm Côn vào giữa, nhưng bọn họ không nhìn cũng không hỏi tới, dường như không thèm quan tâm tới anh. Lâm Côn cực kỳ không vui với hành vi không để ý của đám côn đồ này, chẳng lẽ anh là không khí sao?
Mấy tên côn đồ vừa vung nắm đấm tấn công Cảnh Quân Địch, chỉ huy Lâm đã không vui lên tiếng, giọng nói không có bao nhiêu mạnh mẽ, nhưng lời nói tuyệt đối là rất tức giận. “Cho bọn mày một cơ hội, xin lỗi.”
Mấy tên côn đồ đồng thời ngẩn ra, Cảnh Quân Địch chuẩn bị đánh nhau cũng sững sờ, mấy người đồng thời nhìn về phía Lâm Côn. Anh vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, rút điếu thuốc trong túi ra hút, sau khi hút một hơi thật sâu, anh phun ra một vòng khói rất to, lãnh đạm nói: “Một... Hai...”
Mấy tên côn đồ bắt đầu nhíu mày, bọn họ nhìn Lâm Côn giống như một kẻ bị bệnh thần kinh, tên côn đồ ở gần Lâm Côn thiếu kiên nhẫn nhất, mở miệng mắng chửi Lâm Côn: “Đồ khốn kiếp, hiện tại tao xin lỗi mày đây!” Nói xong, anh ta giơ nắm đấm lên nện xuống.
Đột nhiên Lâm Côn cười lạnh, giơ tay đánh ra một đòn rất tùy ý, đã nắm chặt nắm đấm của tên côn đồ vào trong tay, sau đó hơi dùng sức nắm lại, tên côn đồ bắt đầu kêu la thảm thiết... “A!”
Tên côn đồ lại vung nắm đấm còn lại tấn công Lâm Côn, Lâm Côn vẫn dùng chiêu cũ nắm lấy tay của tên côn đồ, sau đó bàn tay dùng sức bóp mạnh, tên côn đồ lại càng la thảm thiết hơn.
Lâm Côn vẫn nở nụ cười lạnh đầy xem thường, nói với tên côn đồ: “Tao lại cho mày một cơ hội, xin lỗi.”
“Khốn nạn!” Tên côn đồ tức giận kêu một tiếng, đồng thời trong miệng phun ra một bãi nước bọt, may mà Lâm Côn tránh kịp, bằng không gương mặt sẽ bị thứ dơ bẩn này làm ô nhiễm.
Ánh mắt Lâm Côn trở nên lạnh lùng, cùng lúc đó ánh mắt có sát khí bắn ra ngoài, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt của tên côn đồ, tên côn đồ này rùng mình, toàn thân lạnh lẽo, đầu óc cũng chấn động mạnh, giống như ánh mắt của Lâm Côn có thể cắn nuốt anh ta.
“Tôi... Tôi... Tôi xin lỗi...” Tên côn đồ đột nhiên chịu thua nói, mấy tên côn đồ bên cạnh không chú ý tới ánh mắt bắn ra sát khí của Lâm Côn, sát khí kia lập tức biến mất, Cảnh Quân Địch cũng không chú ý tới. Cho nên những người này vô cùng ngạc nhiên trước thái độ biến hóa quá nhanh của tên côn đồ.
Thấy đồng bọn bị khống chế, mấy tên côn đồ chuẩn bị đi sang hỗ trợ, đột nhiên Lâm Côn lạnh lùng lên tiếng, nói với tên côn đồ bị anh bắt giữ: “Muộn rồi.” Nói xong, hai tay của anh dùng sức, trực tiếp ném người này như một bao tải thịt ra ngoài cửa sổ...
Vù...
Bịch.
Ngay sau đó là tiếng kêu la đau đớn thảm thiết... “A!!!”
Triệu Mãnh đang đứng chờ kết quả ở ngoài cửa nhà hàng, vừa khéo tên côn đồ bị Lâm Côn ném ra ngoài cửa sổ, lại rơi xuống bên cạnh anh ta, anh ta sợ hãi nhảy lùi về phía sau.
Nhận ra tên côn đồ bị ném ra ngoài, Triệu Mãnh cau mày suy nghĩ, hiểu ra tình huống bên trong khẳng định không giống với dự đoán của mình, vì vậy anh ta lập tức rút điện thoại ra gọi đi.
Tất cả người trong phòng, bao gồm cả hai đứa trẻ Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc đều sợ ngây người. Cảnh Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc vừa nhỏ giọng nói với Lâm Lâm: “Bạn học Sở Lâm, cha của bạn... Thực sự lợi hại!”
Lâm Lâm cũng rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Cha của mình là siêu nhân...”
Không đợi mấy tên côn đồ còn lại khôi phục tinh thần, Lâm Côn cười nói: “Tất cả đám bọn mày không tuân thủ quy tắc, hấp tấp xông vào hù dọa con trai và con dâu tương lai của tao, cho nên tao sẽ cho chúng mày nhớ thật lâu.” Nói xong, nụ cười trên môi của Lâm Côn biến thành nụ cười u ám.
Lúc này, mấy tên côn đồ như bước vào một trận đánh gian nan, bọn họ lập tức nghĩ tới lời đồn ở hồ nhân tạo hôm nay, nói là có người tay không đánh chết cá sấu dài năm thước ở trong hồ, người trong lời đồn đang đứng trước mặt của bọn họ... Mấy tên côn đồ kia nuốt nước bọt, sau đó cùng nhau xông lên tấn công Lâm Côn, trong bọn họ cũng có người rất giỏi đánh nhau, cũng có người từng phục vụ trong quân đội, lẽ ra sức chiến đấu của bọn họ không kém. Nhưng ở trước mặt chỉ huy Lâm chả chúng ta, cho dù bọn họ có tuyệt kỹ trong người, tất cả đều biến thành bao tải thịt người, từng người bay ra khỏi cửa sổ, sau đó tất cả đều nện vào trên con đường đá bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết truyền từ ngoài cửa sổ vào phòng, lúc tên côn đồ cuối cùng bị ném ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nện trúng người của Triệu Mãnh, lúc này Triệu Mãnh vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh ta cũng kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra trước mắt, ngay sau đó anh ta cũng kêu thảm thiết, bị một tên côn đồ đè lên người…
Trước kia, trấn Hắc Sơn có một đại ca xã hội đen chuyên chịu trách nhiệm quản lý trị an trong thế giới ngầm của trấn Hắc Sơn, đại ca thế giới ngầm đó cũng không ít lần hiếu kính Triệu Mãnh, kết quả bị Triệu Mãnh chú ý tới cục thịt béo của thế giới ngầm này. Vận dụng một loạt thủ đoạn ban tặng cho đại ca thế giới ngầm kia một án tử hình, từ đó về sau, cục thịt béo của thế giới ngầm tại trấn Hắc Sơn đã nằm trong tay Triệu Mãnh.
Hiện tại, người trong thế giới ngầm rất sợ cảnh sát, Triệu Mãnh hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, anh ta nắm trong tay đồn cảnh sát trấn Hắc Sơn, trừ khi chính anh ta tự tìm đường chết, bằng không có ai làm gì được anh ta? Về phần những lãnh đạo cấp trên như trưởng trấn, bí thư trấn ủy, chỉ cần anh ta ngoan ngoãn hiếu kính chút thịt là được.
Triệu Mãnh thường bình trong trấn Hắc Sơn có nói là hô mưa gọi gió, đã có lúc nào bị người ta tát vào mặt như vậy. Buổi trưa hôm nay bị Cảnh Quân Địch tát vào mặt ở ngay trước nhiều người, anh ta đã hạ quyết định phải xử lý Cảnh Quân Địch, ngoài mặt tôi không thể làm gì sĩ quan cảnh sát cấp hai như anh, nhưng trong bóng tối có thể đánh cho anh tàn phế!
Triệu Mãnh tìm mấy tên trẻ tuổi, đám người này là côn đồ rất nổi danh trong trấn Hắc Sơn, tất cả đều có một chút bản lĩnh, có hai người từng đi lính, trong quân đội cũng rất càn quấy, khi trở lại trấn Hắc Sơn trực tiếp thành lưu manh.
Có tổng cộng sáu tên côn đồ, không ai có dáng vẻ đàng hoàng, tất cả đều là vẻ mặt lấm la lấm lét, nếu nhìn sơ qua có thể nghĩ bọn họ là anh em ruột hoặc anh em họ, thật ra quan hệ giữa bọn họ có dùng tám cây sào đánh cũng không với tới.
Sáu tên côn đồ nhận được mệnh lệnh của Triệu Mãnh, lúc bọn họ chuẩn bị xông vào nhà hàng, tên côn đồ đi đầu lại hỏi Triệu Mãnh: “Anh Mãnh, nghe nói có người đánh chết cá sấu trong hồ nhân tạo Hắc Sơn...”
Anh ta còn chưa nói xong, Triệu Mãnh lạnh lùng cắt lời: “Thế nào, chúng mày sợ sao?”
“Không phải...” Tên côn đồ cầm đầu run rẩy, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông rơi vào trong hồ hôm nay cũng ở trên lầu, tôi lo lắng mấy người chúng tôi xông vào chỉ sợ không đủ dùng.”
“Hử?” Triệu Mãnh nghi ngờ kêu lên một tiếng, bất chợt anh ta nghĩ đến Lâm Côn, anh ta cũng không biết tên của Lâm Côn, chỉ nhớ rõ có một người đàn ông lên hồ sau cùng, chân mày anh ta nhíu lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười. “Chúng mày tin tưởng một người có thể giết chết cá sấu dưới đáy hồ, sau đó trở lại trên bờ sao?”
Mấy tên côn đồ liếc nhìn nhau, lắc đầu.
“Không tin, như vậy chúng mày còn lo lắng cái gì, nhanh đi vào làm việc gọn gàng sạch sẽ cho tao!” Triệu Mãnh ra lệnh.
Mấy tên côn đồ dạ một tiếng, sau đó đi vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy sáu tên côn đồ đi tới, tất cả đều cẩn thận, trong lòng than thở, sáu tên côn đồ nghênh ngang đi lên lầu.
Đám người Lâm Côn đang ở một phòng trên tầng hai, lúc anh vừa cụng ly với Cảnh Quân Địch, đột nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Cảnh Quân Địch quay đầu lại hỏi: “Ai thế?”
“Nhân viên phục vụ.” Ngoài cửa có giọng nói lỗ mãng vang lên, nghe thế nào cũng không giống như nhân viên phục vụ, Cảnh Quân Địch liếc mắt nhìn Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười, Cảnh Quân Địch cau mày nói một câu: “Thức ăn đã mang lên đủ rồi, còn có chuyện gì không?”
Ầm!!!
Đột nhiên cửa phòng bị đá tung ra phát ra tiếng động rất lớn, Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc đều giật mình sợ hãi, Cảnh Nhạc Nhạc sợ tới mức làm rơi cả đũa.
Cảnh Quân Địch và Lâm Côn đều sửng sốt, sau đó nhìn về phía cửa, chỉ thấy có mấy thanh niên mặt mày lấm lét đứng đó, gương mặt đám người này rất hung dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Quân Địch đang cầm ly rượu.
Tên trẻ tuổi bước vào cửa phòng cuối cùng đã đóng cửa lại, đám côn đồ vây quanh Lâm Côn và Cảnh Quân Địch, tên côn đồ cầm đầu chỉ vào mũi Cảnh Quân Địch và mắng: “Thằng khốn, có biết tại sao bọn tao tìm mày hay không?”
Cảnh Quân Địch rất xem thường đám côn đồ này, tuổi còn trẻ làm gì không được, lại muốn làm côn đồ cho người ta chửi mắng, hàng năm có rất nhiều côn đồ trẻ tuổi bị anh ta bắt lại, mỗi lần bắt một đám côn đồ như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cảnh Quân Địch cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, tao cho mày một cơ hội, lập tức nói chuyện đàng hoàng cho tao, nhớ phải tôn trọng một chút.”
“Tôn trọng cái đầu mày!” Tên côn đồ đi đầu mắng: “Tao không cần biết mày có thân phận gì, là thần thánh ở nơi nào, nơi này chính là trấn Hắc Sơn, mày phải ngoan ngoãn cho tao, mày sẽ lập tức biết hậu quả không ngoan ngoãn nghe lời là gì!”
“Rốt cuộc là ai bảo chúng mày tới gây sự với tao?” Cảnh Quân Địch cười lạnh hỏi, trong lòng anh ta đã đoán ra được là Triệu Mãnh, chỉ có điều anh ta không có chứng cứ nên không thể nói lung tung, đây chính là việc cảnh sát phải rèn luyện hằng ngày.
“Bản thân mày đắc tội với ai mà không biết sao?” Tên côn đồ đi đầu nói, một tên côn đồ khác lên tiếng: “Được rồi, đại ca, đừng nói nhiều với tên khốn kiếp này, chúng ta làm xong việc ở đây đi.”
Tên côn đồ đi đầu khẽ gật đầu, mấy tên côn đồ khác chuẩn bị ra tay tấn công Cảnh Quân Địch, lúc này Cảnh Quân Địch mới đứng lên, anh ta vừa mới uống nửa chai Mao Đài, bước chân hơi loạng choạng không có sức, nếu là bình thường, một mình anh ta chống lại sáu tên côn đồ cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại cũng không dám chắc.
Từ khi mấy tên côn đồ vừa vào phòng đã phong tỏa mục tiêu ở trên người Cảnh Quân Địch, tuy rằng bọn họ cũng vây quanh Lâm Côn vào giữa, nhưng bọn họ không nhìn cũng không hỏi tới, dường như không thèm quan tâm tới anh. Lâm Côn cực kỳ không vui với hành vi không để ý của đám côn đồ này, chẳng lẽ anh là không khí sao?
Mấy tên côn đồ vừa vung nắm đấm tấn công Cảnh Quân Địch, chỉ huy Lâm đã không vui lên tiếng, giọng nói không có bao nhiêu mạnh mẽ, nhưng lời nói tuyệt đối là rất tức giận. “Cho bọn mày một cơ hội, xin lỗi.”
Mấy tên côn đồ đồng thời ngẩn ra, Cảnh Quân Địch chuẩn bị đánh nhau cũng sững sờ, mấy người đồng thời nhìn về phía Lâm Côn. Anh vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, rút điếu thuốc trong túi ra hút, sau khi hút một hơi thật sâu, anh phun ra một vòng khói rất to, lãnh đạm nói: “Một... Hai...”
Mấy tên côn đồ bắt đầu nhíu mày, bọn họ nhìn Lâm Côn giống như một kẻ bị bệnh thần kinh, tên côn đồ ở gần Lâm Côn thiếu kiên nhẫn nhất, mở miệng mắng chửi Lâm Côn: “Đồ khốn kiếp, hiện tại tao xin lỗi mày đây!” Nói xong, anh ta giơ nắm đấm lên nện xuống.
Đột nhiên Lâm Côn cười lạnh, giơ tay đánh ra một đòn rất tùy ý, đã nắm chặt nắm đấm của tên côn đồ vào trong tay, sau đó hơi dùng sức nắm lại, tên côn đồ bắt đầu kêu la thảm thiết... “A!”
Tên côn đồ lại vung nắm đấm còn lại tấn công Lâm Côn, Lâm Côn vẫn dùng chiêu cũ nắm lấy tay của tên côn đồ, sau đó bàn tay dùng sức bóp mạnh, tên côn đồ lại càng la thảm thiết hơn.
Lâm Côn vẫn nở nụ cười lạnh đầy xem thường, nói với tên côn đồ: “Tao lại cho mày một cơ hội, xin lỗi.”
“Khốn nạn!” Tên côn đồ tức giận kêu một tiếng, đồng thời trong miệng phun ra một bãi nước bọt, may mà Lâm Côn tránh kịp, bằng không gương mặt sẽ bị thứ dơ bẩn này làm ô nhiễm.
Ánh mắt Lâm Côn trở nên lạnh lùng, cùng lúc đó ánh mắt có sát khí bắn ra ngoài, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt của tên côn đồ, tên côn đồ này rùng mình, toàn thân lạnh lẽo, đầu óc cũng chấn động mạnh, giống như ánh mắt của Lâm Côn có thể cắn nuốt anh ta.
“Tôi... Tôi... Tôi xin lỗi...” Tên côn đồ đột nhiên chịu thua nói, mấy tên côn đồ bên cạnh không chú ý tới ánh mắt bắn ra sát khí của Lâm Côn, sát khí kia lập tức biến mất, Cảnh Quân Địch cũng không chú ý tới. Cho nên những người này vô cùng ngạc nhiên trước thái độ biến hóa quá nhanh của tên côn đồ.
Thấy đồng bọn bị khống chế, mấy tên côn đồ chuẩn bị đi sang hỗ trợ, đột nhiên Lâm Côn lạnh lùng lên tiếng, nói với tên côn đồ bị anh bắt giữ: “Muộn rồi.” Nói xong, hai tay của anh dùng sức, trực tiếp ném người này như một bao tải thịt ra ngoài cửa sổ...
Vù...
Bịch.
Ngay sau đó là tiếng kêu la đau đớn thảm thiết... “A!!!”
Triệu Mãnh đang đứng chờ kết quả ở ngoài cửa nhà hàng, vừa khéo tên côn đồ bị Lâm Côn ném ra ngoài cửa sổ, lại rơi xuống bên cạnh anh ta, anh ta sợ hãi nhảy lùi về phía sau.
Nhận ra tên côn đồ bị ném ra ngoài, Triệu Mãnh cau mày suy nghĩ, hiểu ra tình huống bên trong khẳng định không giống với dự đoán của mình, vì vậy anh ta lập tức rút điện thoại ra gọi đi.
Tất cả người trong phòng, bao gồm cả hai đứa trẻ Lâm Lâm và Cảnh Nhạc Nhạc đều sợ ngây người. Cảnh Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc vừa nhỏ giọng nói với Lâm Lâm: “Bạn học Sở Lâm, cha của bạn... Thực sự lợi hại!”
Lâm Lâm cũng rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Cha của mình là siêu nhân...”
Không đợi mấy tên côn đồ còn lại khôi phục tinh thần, Lâm Côn cười nói: “Tất cả đám bọn mày không tuân thủ quy tắc, hấp tấp xông vào hù dọa con trai và con dâu tương lai của tao, cho nên tao sẽ cho chúng mày nhớ thật lâu.” Nói xong, nụ cười trên môi của Lâm Côn biến thành nụ cười u ám.
Lúc này, mấy tên côn đồ như bước vào một trận đánh gian nan, bọn họ lập tức nghĩ tới lời đồn ở hồ nhân tạo hôm nay, nói là có người tay không đánh chết cá sấu dài năm thước ở trong hồ, người trong lời đồn đang đứng trước mặt của bọn họ... Mấy tên côn đồ kia nuốt nước bọt, sau đó cùng nhau xông lên tấn công Lâm Côn, trong bọn họ cũng có người rất giỏi đánh nhau, cũng có người từng phục vụ trong quân đội, lẽ ra sức chiến đấu của bọn họ không kém. Nhưng ở trước mặt chỉ huy Lâm chả chúng ta, cho dù bọn họ có tuyệt kỹ trong người, tất cả đều biến thành bao tải thịt người, từng người bay ra khỏi cửa sổ, sau đó tất cả đều nện vào trên con đường đá bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết truyền từ ngoài cửa sổ vào phòng, lúc tên côn đồ cuối cùng bị ném ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nện trúng người của Triệu Mãnh, lúc này Triệu Mãnh vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh ta cũng kinh ngạc trước cảnh tượng diễn ra trước mắt, ngay sau đó anh ta cũng kêu thảm thiết, bị một tên côn đồ đè lên người…