Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Bụng cá sấu chính là nơi yếu nhất trên cơ thể nó, nhưng dù vậy, dao găm sắc bén bình thường cũng rất khó đâm xuyên qua được. Da cá sấu trưởng thành cho dù là viên đạn cũng khó bắn xuyên qua, cho nên có thể thấy được độ sắc bén của Quỷ Súc trong tay Lâm Côn, cộng thêm lực tay rất mạnh của anh.
Quỷ Súc cắm vào trong bụng con cá sấu, tay Lâm Côn dùng sức xoay vặn lưỡi dao trong người cá sấu một lúc. Toàn bộ thân thể con cá sấu dài hơn năm thước đang co rút dữ dội, cái miệng của nó đã gần sát Lưu Tiểu Cương, chỉ còn thiếu một chút là cắn nát thân thể nhỏ bé của đứa trẻ.
Con cá sấu giống cái đã trưởng thành kia lập tức lại thay đổi mục tiêu sang Lâm Côn. Môi mắt to như trứng chim cỡ lớn màu xanh của con cá sấu lộ ra sự hung ác, cái miệng lớn há to làm đáy hồ nổi lên bọt nước cuồn cuộn, nó quay ngược lại tấn công Lâm Côn.
Trong dòng nước tối tăm màu xanh nhuộm một tầng máu màu đỏ, Lâm Côn rút Quỷ Súc ra khỏi bụng cá sấu, thần kinh toàn thân bị căng thẳng tới cực hạn. Tám năm ở trong quân đội, trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, chiến thắng phần tử tội phạm hung ác nhất tại biên giới, từng giết sư tử được mệnh danh chúa tể ở thảo nguyên Châu Phi, từng giết vô số hung cầm mãnh thú, nhưng đây là lần đầu tiên anh chiến đấu với cá sấu dài hơn năm mét ở trong hồ nước.
Nói thật, lúc này Lâm Côn cũng sợ hãi, anh không phải là một người bi quan, nhưng cũng phải nghĩ tới kết quả xấu nhất, tóc gáy trên lưng anh đã dựng đứng. Nếu như nơi này là đất bằng, đừng nói một con cá sấu dài năm mét, cho dù là hai con cá sấu dài mười mét cũng không là gì với anh, nhưng nơi này là đáy nước, là hoàn toàn khác nhau rồi.
Tóc gáy Lâm Côn dựng thẳng lên, con cá sấu há to cái miệng đỏ như máu tấn công tới, anh không dám ở trước mặt nó chống đỡ, toàn lực tránh sang một bên, trong nháy mắt khi con cá sấu vồ hụt, anh nhân cơ hội nhảy lên lưng con cá sấu, con cá sấu lắc mạnh thân thể muốn hất anh ra khỏi người của nó. Xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều bọt khí, Lâm Côn bị hất mạnh lảo đảo, anh suýt ngã sang một bên, nhưng vào giây phút sau cùng, tay trái Lâm Côn đang cầm Quỷ Súc đâm mạnh xuống, trực tiếp cắm vào lưng con cá sấu.
Con cá sấu đau đớn nên càng điên cuồng. Đáy nước quay cuồng, Lâm Côn cầm theo Quỷ Súc bị hất mạnh ra phía sau, nhân cơ hội này anh trồi lên mặt nước hít sâu một hơi. Từ lúc xuống đến hiện tại đã qua mấy phút, bình thường anh có thể nín thở mười mấy phút, nhưng vừa nãy anh đã truyền một hơi cho Lưu Tiểu Cương, cũng đẩy đứa bé nổi lên mặt nước, sau đó lại chiến đấu hai hiệp với con cá sấu, dưỡng khí trong cơ thể đã không đủ.
Thế nhưng con cá sấu không cho anh cơ hội này, sau khi đau đớn và điên cuồng, con cá sấu lại há to cái miệng như chậu máu tấn công Lâm Côn, lần này không dễ dàng như vừa rồi, con mãnh thú dưới nước đã bị chọc giận.
Lâm Côn muốn dùng biện pháp lúc nãy tránh né công kích, nhưng con cá sấu này cũng có phần thông minh, nó xông lên há miệng tấn công chỉ là giả vờ, chiêu thật sự lại là cái đuôi mạnh mẽ của nó.
Đáy nước liên tục sinh ra bọt khí màu trắng, đột nhiên Lâm Côn có cảm giác thắt lưng bị đánh một đòn rất mạnh, giống như bị một cây cột điện đánh mạnh vào thân thể, toàn thân Lâm Côn bị đẩy về phía sau, đồng thời cổ họng phun ra máu loãng.
Lúc này, trong đám bọt khí kia, con cá sấu mở to cái miệng lao tới, nó đuổi theo tấn công. Lâm Côn cố nén đau đớn trên thắt lưng, cũng mạnh mẽ chống đỡ cảm giác nghẹt thở do thiếu không khí, dùng toàn lực tránh sang một bên, nếu anh lại bị đụng trúng lần nữa, anh sẽ bị con cá sấu cắn trúng.
Một tiếng “roẹt” vang lên, hai hàm răng to lớn của con cá sấu va vào nhau, sau đó là tiếng quần áo bị xé rách, Lâm Côn dùng sức giãy dụa tránh thoát, anh đưa tay sờ lên người của mình, áo sơ mi đã bị xé nát.
Lập tức chỉ huy Lâm của chúng ta nổi giận, hiện tại anh đã bị dồn vào đường cùng. lồng ngực của Lâm Côn bị đè ép nên hít thở không thông, quan trọng hơn chính là quần áo của anh bị xé nát, anh há miệng phun ra một đám bọt khí, trong lòng thầm mắng con cá sấu: “Khốn kiếp, dám xé quần áo của ông mày, ông lột da mày làm áo khoác!”
Chỉ huy Lâm nói xong, đột nhiên lao đi như con cá, bơi vòng quanh dưới đáy nước, anh tránh thoát cái miệng to lớn của con cá sấu, sau đó linh hoạt xoay người, lại nằm bò lên lưng của con cá sấu. Lần này không đợi con cá sấu hất anh ra xa, Lâm Côn vòng một tay ôm lấy con cá sấu, tay kia cầm Quỷ Súc đâm xuống, vừa rồi Quỷ Súc đâm vào hơn một tấc, lần này Lâm Côn vận dụng toàn lực, trực tiếp đâm Quỷ Súc ba tất vào con cá sấu đến lút cán.
Con cá sấu lớn đau đớn nên càng điên cuồng, nó quay cuồng lăn lộn dưới đáy nước. Lúc này đáy nước bị nó khuấy loạn, trên mặt hồ cũng sinh ra gợn sóng lớn, mọi người nhìn thấy Lưu Tiểu Cương nổi lên thì vội vàng kéo lên thuyền, sau đó nhìn thấy mặt nước đang quay cuồng. Lúc này mọi người không rõ tình hình, nhưng ai cũng đều cảm nhận sợ hãi, tất cả đều lên thuyền nhỏ.
Những sóng nước quay cuồng kia làm con thuyền lắc lư, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn vào mặt nước.
Lưu Tiểu Cương được cứu lên đã hôn mê bất tỉnh, mấy cha mẹ hiểu về sơ cứu đang ấn vào bụng đứa trẻ, sau khi phun ra vài ngụm nước, Lưu Tiểu Cương dần dần khôi phục ý thức, nhưng tình hình thật không tốt. Phó Quốc Bân vội vàng chỉ huy thuyền vào bờ và đưa đứa bé đi bệnh viện. Lúc này nhân viên chịu trách nhiệm hồ nhân tạo trên bờ cũng cầm loa điện tử nói lớn: “Mọi người nhanh chóng vào bờ, trong hồ nước xảy ra sự cố, vì an toàn của mọi người...”
Câu nói kế tiếp mọi người không nghe rõ, bởi vì người trên hồ đang la hét, cũng không biết ai là người đầu tiên hô to thủy quái. Ngay sau đó những người trên mặt hồ khủng hoảng, những chiếc thuyền nhỏ không ngừng chèo vào bờ. Tình cảnh lúc này hỗn loạn không chịu nổi, có người không cẩn thận rơi xuống hồ, cũng may cuối cùng không có xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên Lâm Lâm òa khóc, sau đó nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô Phùng, trong nước có thủy quái, cha của con...”
Phùng Giai Tuệ vội vàng an ủi: “Lâm Lâm, không có việc gì, cha của con nhất định sẽ không có việc gì.”
Sau khi tất cả thuyền nhỏ chen lấn đã vào bờ, chỉ có thuyền nhỏ của đám người Lý Xuân Sinh vẫn còn ở trên mặt hồ. Tất cả mọi người trên thuyền dù là người lớn hay trẻ nhỏ, trên gương mặt bọn họ mang theo căng thẳng, cũng không ai nói phải cho thuyền chạy vào bờ, tất cả đều nhìn vào bọt nước cách đó không xa. Đột nhiên Lý Xuân Sinh đứng lên, anh ta muốn cởi áo cứu sinh trên người nhảy xuống cứu sư phụ, kết quả bị Tôn Chí, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm cản lại.
“Các người thả tôi ra, tôi xuống giúp sư phụ!” Lý Xuân Sinh cắn răng nói: “Mặc kệ phía dưới là thủy quái gì, tôi phải cứu sư phụ!”
Tôn Chí lớn tiếng quát: “Xuân Sinh, cậu bình tĩnh một chút, cậu nghĩ rằng tôi không muốn xuống cứu Lâm Côn sao! Hiện tại chúng ta không biết tình huống phía dưới là gì, nếu như tùy tiện xuống dưới, nói không chừng sẽ không giúp gì được cho Lâm Côn, ngược lại sẽ mang phiền phức cho cậu ấy!”
Sắc mặt Hàn Tâm càng căng thẳng hơn, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô nhìn chằm chằm vào bọt nước đang quay cuồng, trong lòng sốt ruột không nói thành lời, cô không muốn người mình vừa thích lại bị thủy quái ăn mất.
Phùng Giai Tuệ đứng bên cạnh an ủi: “Chúng ta đều yên tâm đi, cha của Lâm Lâm nhất định sẽ không có chuyện gì.” Lúc cô nói lời này vẫn nhìn vào mặt hồ, giống như đang an ủi người khác nhưng thật ra đang tự nói với mình.
Đáy hồ...
Toàn thân Lâm Côn dính sát vào lưng con cá sấu, hai tay nắm chặt lấy Quỷ Súc đang cắm vào người con cá sấu, nhân lúc con cá sấu đang vùng vẫy, anh mượn lực kéo xuống dọc theo lưng cá sấu, anh còn cảm nhận được lưng của con cá sấu đang giãn ra. Cảm giác đang mở ra giống như đang kéo khóa, sau đó còn có màu đỏ đậm đặc đang lan ra chung quanh, khi dính vào mặt Lâm Côn còn kèm theo mùi máu tanh.
Con cá sấu liều mạng giãy dụa, lưng của nó bị rạch một đường dài hơn một mét, đau đớn làm nó điên cuồng hơn trước, nhưng thân thể đã yếu đi rất nhiều. Lâm Côn nhân cơ hội đâm sâu vào vết thương của con cá sấu, tay trái cầm Quỷ Súc đâm lên người nó, tốc độ và tần suất đâm xuống rất nhanh. Chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, trên người con cá sấu có hơn mười lỗ máu, từng dòng máu loãng lan ra khắp nơi, sau đó máu men theo bọt nước bao phủ mặt hồ...
Con cá sấu đã giãy giụa chết, nhưng nó vẫn muốn kéo Lâm Côn cùng chết chung. Lâm Côn nhân cơ hội chạm vào đáy hồ xoay người và nhảy lên đầu con cá sấu, tay cầm Quỷ Súc nâng lên cao, sau đó lại đâm vào đỉnh đầu con cá sấu, lại nghe một tiếng “keng” rất nhỏ vang lên, Quỷ Súc dài ba tấc ba đâm vào đỉnh đầu con cá sấu, con cá sấu giãy dụa lần cuối cùng, ánh mắt phát ra tia sáng màu xanh dần dần tối lại...
Lâm Côn rút Quỷ Súc ra, anh vội vàng trồi lên mặt hồ, anh đã nín thở tới cực hạn. Vừa rồi trong quá trình giao đấu với cá sấu, anh còn bất đắc dĩ uống hai ngụm nước, anh còn cách mặt hồ không xa, đột nhiên ánh mắt con cá sấu đang chìm xuống chợt sáng lên, con cá sấu vẫn chưa chết hoàn toàn, thân thể to lớn hơi lắc lư và há miệng muốn lao đến cắn Lâm Côn...
Lâm Côn cảm giác dòng nước phía sau chuyển động mạnh, anh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy con cá sấu đang lao tới, muốn tránh né đã không kịp. Mắt thấy con cá sấu sắp cắn vào bắp chân của anh, trong lòng anh dần lạnh lẽo, tự nói thầm, lần này không chết cũng mất một chân, sau này khẳng định sẽ tàn phế. Vậy mà vào lúc này, ánh sáng màu xanh trong đôi mắt của con cá sấu lại mờ đi, thân thể to lớn lại chìm vào đáy hồ, hiển nhiên nó đã chết hoàn toàn.
Lâm Côn thở phào nhẹ nhõm, anh không nghĩ tới việc gì khác, lúc này nhanh chóng bơi lên mặt hồ...
Trên mặt hồ, nhìn thấy máu loãng từ dưới đáy nước lan ra xung quanh, Lâm Lâm khóc thật lớn hơn, Lý Xuân Sinh cũng không quan tâm tới đám người Tôn Chí khuyên can nữa, anh ta cởi bỏ áo cứu sinh trên người và nhảy vào trong nước, Tôn Chí cũng muốn nhảy xuống, nhưng nhìn thoáng qua Tôn Dương bên cạnh, anh ta lại không có nhảy xuống nữa.
“Cậu!” Tô Hữu Bằng hoảng sợ gào lên.
“Xuân Sinh!” Tôn Chí hô một câu.
“Anh Lý!” Phùng Giai Tuệ hô lớn.
Hàn Tâm không có kêu lên, nhưng trên mặt vô cùng kinh sợ.
Lúc này, nhân viên phụ trách hồ nhân tạo nhìn thấy máu tươi lan ra mặt hồ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt... Trái tim của người phụ trách hồ nhân tạo trở nên lạnh lẽo, vẫn có người gặp nạn, lần này trách nhiệm của bọn họ sẽ rất lớn. Trách nhiệm của toàn bộ khu du lịch trấn Hắc Sơn cũng rất lớn.
“Các người nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Làm hiệu trưởng trường mầm non, người sẽ chịu trách nhiệm về chuyến du lịch lần này, Phó Quốc Bân cũng khó khống chế lửa giận trong lòng. Ông quát tháo đám người chịu trách nhiệm của khu du lịch, mấy phụ huynh khác cũng đi qua, vây quanh mấy người chịu trách nhiệm hồ nhân tạo.
“Hiện tại xảy ra mạng người, các người tính chịu trách nhiệm thế nào!” Một phụ huynh gào lên.
Lúc này, cảnh sát khu vực đã chạy tới, mắt thấy mọi người vây quanh người chịu trách nhiệm khu du lịch, trong lòng cảnh sát sinh ra tâm tư muốn bao che người mình. Bọn họ chạy về phía cha mẹ của đám trẻ xô đẩy, kết quả việc này đã chọc giận các phụ huynh ở đây. Cha mẹ những đứa trẻ học ở trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng đều là người không giàu cũng sang, trong đó có không ít người làm chức vụ quan trọng trong các cơ quan chính phủ. Tuy đây là thị trấn Hắc Sơn không thuộc quản lý của thành phố Trung Cảng, nhưng muốn đối phó mấy cảnh sát nhỏ bao che cho người mình ở đây thì vẫn thừa sức. Hơn nữa thành phố Trung Cảng là thành phố lớn số một của tỉnh Liêu Cương, chút năng lực này vẫn phải có!
Trong đó có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi tên là Cảnh Quân Địch, là Phó cục trưởng Cục cảnh sát phía bắc của thành phố Trung Cảng, tính tình có tiếng là nóng nảy. Mắt thấy những cảnh sát địa phương này muốn bao che người mình, anh ta xông lên tay đấm chân đạp, một quyền đánh vào mặt người cảnh sát bao che hăng hái nhất, có anh ta đi đầu, người xung quanh cũng xông tới, những người này đều không sợ gây chuyện, quan trọng hơn chính là cảnh sát khu vực và người chịu trách nhiệm sai trước, cho dù sau này có ra tòa vẫn là bọn họ có lý!
***
Quỷ Súc cắm vào trong bụng con cá sấu, tay Lâm Côn dùng sức xoay vặn lưỡi dao trong người cá sấu một lúc. Toàn bộ thân thể con cá sấu dài hơn năm thước đang co rút dữ dội, cái miệng của nó đã gần sát Lưu Tiểu Cương, chỉ còn thiếu một chút là cắn nát thân thể nhỏ bé của đứa trẻ.
Con cá sấu giống cái đã trưởng thành kia lập tức lại thay đổi mục tiêu sang Lâm Côn. Môi mắt to như trứng chim cỡ lớn màu xanh của con cá sấu lộ ra sự hung ác, cái miệng lớn há to làm đáy hồ nổi lên bọt nước cuồn cuộn, nó quay ngược lại tấn công Lâm Côn.
Trong dòng nước tối tăm màu xanh nhuộm một tầng máu màu đỏ, Lâm Côn rút Quỷ Súc ra khỏi bụng cá sấu, thần kinh toàn thân bị căng thẳng tới cực hạn. Tám năm ở trong quân đội, trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, chiến thắng phần tử tội phạm hung ác nhất tại biên giới, từng giết sư tử được mệnh danh chúa tể ở thảo nguyên Châu Phi, từng giết vô số hung cầm mãnh thú, nhưng đây là lần đầu tiên anh chiến đấu với cá sấu dài hơn năm mét ở trong hồ nước.
Nói thật, lúc này Lâm Côn cũng sợ hãi, anh không phải là một người bi quan, nhưng cũng phải nghĩ tới kết quả xấu nhất, tóc gáy trên lưng anh đã dựng đứng. Nếu như nơi này là đất bằng, đừng nói một con cá sấu dài năm mét, cho dù là hai con cá sấu dài mười mét cũng không là gì với anh, nhưng nơi này là đáy nước, là hoàn toàn khác nhau rồi.
Tóc gáy Lâm Côn dựng thẳng lên, con cá sấu há to cái miệng đỏ như máu tấn công tới, anh không dám ở trước mặt nó chống đỡ, toàn lực tránh sang một bên, trong nháy mắt khi con cá sấu vồ hụt, anh nhân cơ hội nhảy lên lưng con cá sấu, con cá sấu lắc mạnh thân thể muốn hất anh ra khỏi người của nó. Xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều bọt khí, Lâm Côn bị hất mạnh lảo đảo, anh suýt ngã sang một bên, nhưng vào giây phút sau cùng, tay trái Lâm Côn đang cầm Quỷ Súc đâm mạnh xuống, trực tiếp cắm vào lưng con cá sấu.
Con cá sấu đau đớn nên càng điên cuồng. Đáy nước quay cuồng, Lâm Côn cầm theo Quỷ Súc bị hất mạnh ra phía sau, nhân cơ hội này anh trồi lên mặt nước hít sâu một hơi. Từ lúc xuống đến hiện tại đã qua mấy phút, bình thường anh có thể nín thở mười mấy phút, nhưng vừa nãy anh đã truyền một hơi cho Lưu Tiểu Cương, cũng đẩy đứa bé nổi lên mặt nước, sau đó lại chiến đấu hai hiệp với con cá sấu, dưỡng khí trong cơ thể đã không đủ.
Thế nhưng con cá sấu không cho anh cơ hội này, sau khi đau đớn và điên cuồng, con cá sấu lại há to cái miệng như chậu máu tấn công Lâm Côn, lần này không dễ dàng như vừa rồi, con mãnh thú dưới nước đã bị chọc giận.
Lâm Côn muốn dùng biện pháp lúc nãy tránh né công kích, nhưng con cá sấu này cũng có phần thông minh, nó xông lên há miệng tấn công chỉ là giả vờ, chiêu thật sự lại là cái đuôi mạnh mẽ của nó.
Đáy nước liên tục sinh ra bọt khí màu trắng, đột nhiên Lâm Côn có cảm giác thắt lưng bị đánh một đòn rất mạnh, giống như bị một cây cột điện đánh mạnh vào thân thể, toàn thân Lâm Côn bị đẩy về phía sau, đồng thời cổ họng phun ra máu loãng.
Lúc này, trong đám bọt khí kia, con cá sấu mở to cái miệng lao tới, nó đuổi theo tấn công. Lâm Côn cố nén đau đớn trên thắt lưng, cũng mạnh mẽ chống đỡ cảm giác nghẹt thở do thiếu không khí, dùng toàn lực tránh sang một bên, nếu anh lại bị đụng trúng lần nữa, anh sẽ bị con cá sấu cắn trúng.
Một tiếng “roẹt” vang lên, hai hàm răng to lớn của con cá sấu va vào nhau, sau đó là tiếng quần áo bị xé rách, Lâm Côn dùng sức giãy dụa tránh thoát, anh đưa tay sờ lên người của mình, áo sơ mi đã bị xé nát.
Lập tức chỉ huy Lâm của chúng ta nổi giận, hiện tại anh đã bị dồn vào đường cùng. lồng ngực của Lâm Côn bị đè ép nên hít thở không thông, quan trọng hơn chính là quần áo của anh bị xé nát, anh há miệng phun ra một đám bọt khí, trong lòng thầm mắng con cá sấu: “Khốn kiếp, dám xé quần áo của ông mày, ông lột da mày làm áo khoác!”
Chỉ huy Lâm nói xong, đột nhiên lao đi như con cá, bơi vòng quanh dưới đáy nước, anh tránh thoát cái miệng to lớn của con cá sấu, sau đó linh hoạt xoay người, lại nằm bò lên lưng của con cá sấu. Lần này không đợi con cá sấu hất anh ra xa, Lâm Côn vòng một tay ôm lấy con cá sấu, tay kia cầm Quỷ Súc đâm xuống, vừa rồi Quỷ Súc đâm vào hơn một tấc, lần này Lâm Côn vận dụng toàn lực, trực tiếp đâm Quỷ Súc ba tất vào con cá sấu đến lút cán.
Con cá sấu lớn đau đớn nên càng điên cuồng, nó quay cuồng lăn lộn dưới đáy nước. Lúc này đáy nước bị nó khuấy loạn, trên mặt hồ cũng sinh ra gợn sóng lớn, mọi người nhìn thấy Lưu Tiểu Cương nổi lên thì vội vàng kéo lên thuyền, sau đó nhìn thấy mặt nước đang quay cuồng. Lúc này mọi người không rõ tình hình, nhưng ai cũng đều cảm nhận sợ hãi, tất cả đều lên thuyền nhỏ.
Những sóng nước quay cuồng kia làm con thuyền lắc lư, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn vào mặt nước.
Lưu Tiểu Cương được cứu lên đã hôn mê bất tỉnh, mấy cha mẹ hiểu về sơ cứu đang ấn vào bụng đứa trẻ, sau khi phun ra vài ngụm nước, Lưu Tiểu Cương dần dần khôi phục ý thức, nhưng tình hình thật không tốt. Phó Quốc Bân vội vàng chỉ huy thuyền vào bờ và đưa đứa bé đi bệnh viện. Lúc này nhân viên chịu trách nhiệm hồ nhân tạo trên bờ cũng cầm loa điện tử nói lớn: “Mọi người nhanh chóng vào bờ, trong hồ nước xảy ra sự cố, vì an toàn của mọi người...”
Câu nói kế tiếp mọi người không nghe rõ, bởi vì người trên hồ đang la hét, cũng không biết ai là người đầu tiên hô to thủy quái. Ngay sau đó những người trên mặt hồ khủng hoảng, những chiếc thuyền nhỏ không ngừng chèo vào bờ. Tình cảnh lúc này hỗn loạn không chịu nổi, có người không cẩn thận rơi xuống hồ, cũng may cuối cùng không có xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên Lâm Lâm òa khóc, sau đó nói với Phùng Giai Tuệ: “Cô Phùng, trong nước có thủy quái, cha của con...”
Phùng Giai Tuệ vội vàng an ủi: “Lâm Lâm, không có việc gì, cha của con nhất định sẽ không có việc gì.”
Sau khi tất cả thuyền nhỏ chen lấn đã vào bờ, chỉ có thuyền nhỏ của đám người Lý Xuân Sinh vẫn còn ở trên mặt hồ. Tất cả mọi người trên thuyền dù là người lớn hay trẻ nhỏ, trên gương mặt bọn họ mang theo căng thẳng, cũng không ai nói phải cho thuyền chạy vào bờ, tất cả đều nhìn vào bọt nước cách đó không xa. Đột nhiên Lý Xuân Sinh đứng lên, anh ta muốn cởi áo cứu sinh trên người nhảy xuống cứu sư phụ, kết quả bị Tôn Chí, Phùng Giai Tuệ, Hàn Tâm cản lại.
“Các người thả tôi ra, tôi xuống giúp sư phụ!” Lý Xuân Sinh cắn răng nói: “Mặc kệ phía dưới là thủy quái gì, tôi phải cứu sư phụ!”
Tôn Chí lớn tiếng quát: “Xuân Sinh, cậu bình tĩnh một chút, cậu nghĩ rằng tôi không muốn xuống cứu Lâm Côn sao! Hiện tại chúng ta không biết tình huống phía dưới là gì, nếu như tùy tiện xuống dưới, nói không chừng sẽ không giúp gì được cho Lâm Côn, ngược lại sẽ mang phiền phức cho cậu ấy!”
Sắc mặt Hàn Tâm càng căng thẳng hơn, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô nhìn chằm chằm vào bọt nước đang quay cuồng, trong lòng sốt ruột không nói thành lời, cô không muốn người mình vừa thích lại bị thủy quái ăn mất.
Phùng Giai Tuệ đứng bên cạnh an ủi: “Chúng ta đều yên tâm đi, cha của Lâm Lâm nhất định sẽ không có chuyện gì.” Lúc cô nói lời này vẫn nhìn vào mặt hồ, giống như đang an ủi người khác nhưng thật ra đang tự nói với mình.
Đáy hồ...
Toàn thân Lâm Côn dính sát vào lưng con cá sấu, hai tay nắm chặt lấy Quỷ Súc đang cắm vào người con cá sấu, nhân lúc con cá sấu đang vùng vẫy, anh mượn lực kéo xuống dọc theo lưng cá sấu, anh còn cảm nhận được lưng của con cá sấu đang giãn ra. Cảm giác đang mở ra giống như đang kéo khóa, sau đó còn có màu đỏ đậm đặc đang lan ra chung quanh, khi dính vào mặt Lâm Côn còn kèm theo mùi máu tanh.
Con cá sấu liều mạng giãy dụa, lưng của nó bị rạch một đường dài hơn một mét, đau đớn làm nó điên cuồng hơn trước, nhưng thân thể đã yếu đi rất nhiều. Lâm Côn nhân cơ hội đâm sâu vào vết thương của con cá sấu, tay trái cầm Quỷ Súc đâm lên người nó, tốc độ và tần suất đâm xuống rất nhanh. Chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, trên người con cá sấu có hơn mười lỗ máu, từng dòng máu loãng lan ra khắp nơi, sau đó máu men theo bọt nước bao phủ mặt hồ...
Con cá sấu đã giãy giụa chết, nhưng nó vẫn muốn kéo Lâm Côn cùng chết chung. Lâm Côn nhân cơ hội chạm vào đáy hồ xoay người và nhảy lên đầu con cá sấu, tay cầm Quỷ Súc nâng lên cao, sau đó lại đâm vào đỉnh đầu con cá sấu, lại nghe một tiếng “keng” rất nhỏ vang lên, Quỷ Súc dài ba tấc ba đâm vào đỉnh đầu con cá sấu, con cá sấu giãy dụa lần cuối cùng, ánh mắt phát ra tia sáng màu xanh dần dần tối lại...
Lâm Côn rút Quỷ Súc ra, anh vội vàng trồi lên mặt hồ, anh đã nín thở tới cực hạn. Vừa rồi trong quá trình giao đấu với cá sấu, anh còn bất đắc dĩ uống hai ngụm nước, anh còn cách mặt hồ không xa, đột nhiên ánh mắt con cá sấu đang chìm xuống chợt sáng lên, con cá sấu vẫn chưa chết hoàn toàn, thân thể to lớn hơi lắc lư và há miệng muốn lao đến cắn Lâm Côn...
Lâm Côn cảm giác dòng nước phía sau chuyển động mạnh, anh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy con cá sấu đang lao tới, muốn tránh né đã không kịp. Mắt thấy con cá sấu sắp cắn vào bắp chân của anh, trong lòng anh dần lạnh lẽo, tự nói thầm, lần này không chết cũng mất một chân, sau này khẳng định sẽ tàn phế. Vậy mà vào lúc này, ánh sáng màu xanh trong đôi mắt của con cá sấu lại mờ đi, thân thể to lớn lại chìm vào đáy hồ, hiển nhiên nó đã chết hoàn toàn.
Lâm Côn thở phào nhẹ nhõm, anh không nghĩ tới việc gì khác, lúc này nhanh chóng bơi lên mặt hồ...
Trên mặt hồ, nhìn thấy máu loãng từ dưới đáy nước lan ra xung quanh, Lâm Lâm khóc thật lớn hơn, Lý Xuân Sinh cũng không quan tâm tới đám người Tôn Chí khuyên can nữa, anh ta cởi bỏ áo cứu sinh trên người và nhảy vào trong nước, Tôn Chí cũng muốn nhảy xuống, nhưng nhìn thoáng qua Tôn Dương bên cạnh, anh ta lại không có nhảy xuống nữa.
“Cậu!” Tô Hữu Bằng hoảng sợ gào lên.
“Xuân Sinh!” Tôn Chí hô một câu.
“Anh Lý!” Phùng Giai Tuệ hô lớn.
Hàn Tâm không có kêu lên, nhưng trên mặt vô cùng kinh sợ.
Lúc này, nhân viên phụ trách hồ nhân tạo nhìn thấy máu tươi lan ra mặt hồ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt... Trái tim của người phụ trách hồ nhân tạo trở nên lạnh lẽo, vẫn có người gặp nạn, lần này trách nhiệm của bọn họ sẽ rất lớn. Trách nhiệm của toàn bộ khu du lịch trấn Hắc Sơn cũng rất lớn.
“Các người nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Làm hiệu trưởng trường mầm non, người sẽ chịu trách nhiệm về chuyến du lịch lần này, Phó Quốc Bân cũng khó khống chế lửa giận trong lòng. Ông quát tháo đám người chịu trách nhiệm của khu du lịch, mấy phụ huynh khác cũng đi qua, vây quanh mấy người chịu trách nhiệm hồ nhân tạo.
“Hiện tại xảy ra mạng người, các người tính chịu trách nhiệm thế nào!” Một phụ huynh gào lên.
Lúc này, cảnh sát khu vực đã chạy tới, mắt thấy mọi người vây quanh người chịu trách nhiệm khu du lịch, trong lòng cảnh sát sinh ra tâm tư muốn bao che người mình. Bọn họ chạy về phía cha mẹ của đám trẻ xô đẩy, kết quả việc này đã chọc giận các phụ huynh ở đây. Cha mẹ những đứa trẻ học ở trường mầm non trung tâm thành phố Trung Cảng đều là người không giàu cũng sang, trong đó có không ít người làm chức vụ quan trọng trong các cơ quan chính phủ. Tuy đây là thị trấn Hắc Sơn không thuộc quản lý của thành phố Trung Cảng, nhưng muốn đối phó mấy cảnh sát nhỏ bao che cho người mình ở đây thì vẫn thừa sức. Hơn nữa thành phố Trung Cảng là thành phố lớn số một của tỉnh Liêu Cương, chút năng lực này vẫn phải có!
Trong đó có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi tên là Cảnh Quân Địch, là Phó cục trưởng Cục cảnh sát phía bắc của thành phố Trung Cảng, tính tình có tiếng là nóng nảy. Mắt thấy những cảnh sát địa phương này muốn bao che người mình, anh ta xông lên tay đấm chân đạp, một quyền đánh vào mặt người cảnh sát bao che hăng hái nhất, có anh ta đi đầu, người xung quanh cũng xông tới, những người này đều không sợ gây chuyện, quan trọng hơn chính là cảnh sát khu vực và người chịu trách nhiệm sai trước, cho dù sau này có ra tòa vẫn là bọn họ có lý!
***