• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BÌNH AN (5 Viewers)

  • Chương 12

Tin tức tên Tiền chết được Đông Quân xác minh thêm một lần nữa tôi mới tin đó là sự thật. Ngồi cả buổi trong xe, tôi bần thần tới ngây ngốc. Vì sao hôm trước gặp hắn, tôi không hề thấy được dấu hiệu rằng hắn sắp chết? Là do hắn thực sự chưa chết hay là do khả năng của tôi đã không còn nữa?



Nhưng tại sao hắn lại chết? Rõ ràng đó là nơi giam giữ tù nhân đặc biệt được canh giữ vô cùng cẩn thận thì làm sao lại để cho một tên tù nhân nguy hiểm như hắn phải chết? Chưa kể mới hôm trước lúc tôi gặp hắn, hắn vẫn còn sống sờ sờ khỏe mạnh thì hôm nay tại sao lại đùng một phát lăn ra chết? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ?



Tôi cứ ngồi im trong xe, Đông Quân bên cạnh liên tục nghe điện thoại. Điện thoại tôi cũng có reo nhưng là cái Yến gọi, tôi không nghe máy nhưng có nhắn tin bảo nó cứ yên tâm, tôi không có vấn đề gì.



Mãi một lát sau, khi cuộc gọi của Thần Chết kết thúc, anh ấy mới quay sang tôi, giọng nói cũng có chút nặng nề.



- Bên phía công an có kết luận chính xác rồi, tên Tiền trượt chân té xuống cầu thang, đầu va chạm vào cột sắt dẫn tới mất máu mà chết.



Tôi ngước mắt lên nhìn Thần Chết, tôi khẽ hỏi:



- Có thám nghiệm tử thi không?



- Không. Nguyên nhân cái chết rõ ràng, người nhà của tên Tiền không đồng ý cho mỗ xác. Ở trên có lệnh xuống, nên giải quyết trong êm đẹp.



Giải quyết êm đẹp? À cũng phải, tên Tiền đang trong thời gian thụ án, bây giờ đùng cái chết trong tù. Nếu bên phía công an không giải quyết ổn thỏa thì e là người nhà của hắn sẽ lên làm loạn mất.



Tôi thở dài, cảm giác có chút khó chịu:



- Hắn chết mà tôi lại không biết, tôi thật là vô dụng mà.



Thần Chết nhìn tôi, ánh mắt anh dịu đi đôi chút:



- Cô dù biết cũng không thể cứu hắn sống tiếp được.



- Sếp không hiểu đâu, cái khả năng quái gở này của tôi đã ở bên tôi từ rất lâu rồi, trước thì thấy nó phiền muốn nó biến mất đi càng tốt. Còn bây giờ, đang cần nó thì nó lại biến mất không thấy tăm hơi. Người ở trước mặt tôi mà tôi không nhìn ra được sắp chết... thật tình tôi cảm thấy bản thân sống từng ấy năm hơi vô dụng.



Đông Quân không nói gì, anh ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi, mãi lâu sau, sau khi tôi đã thở dài 8 hơi 16 lượt thì anh ấy mới cầm tay của tôi, khẽ lên tiếng:



- Tay cô vẫn còn đỏ, đi, tôi đưa cô đi băng bó. Những chuyện khác để sau hẳn tính, tay chân của cô vẫn quan trọng hơn.



Bây giờ nghe Thần Chết nhắc thì tôi mới cảm thấy tay tôi có chút rát rát đau đau, anh ta nói đúng, tay chân con gái vẫn nên giữ gìn cẩn thận...



Sau khi đưa tôi tới phòng khám để băng bó vết bỏng xong, anh ta liền đưa tôi về lại Trần Đô. Đáng lý bọn tôi sẽ tới công ty một chuyến nhưng giữa chừng Thần Chết lại có việc gấp nên thôi anh ta đưa tôi về luôn nhà. Mà thú thực, bây giờ tôi chỉ muốn về ngủ, hôm nay có chút mệt mỏi rồi.



__________



Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ, cả đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Rất có khả năng lần trước tôi bị lão Thành đánh ngất, chảy máu quá nhiều nên khả năng kia của tôi bị mất đi cũng nên. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là tới bệnh viện, vào tìm những bệnh nhân được đoán là không có khả năng cứu chữa thì sẽ rõ.



Tôi bắt xe tới bệnh viện, đi lòng vòng một hồi, bình thường mỗi khi tới bệnh viện thì ít nhất tôi cũng phải thấy được 3,4 màn sương đen có người mỏng có người dày. Còn lần này, đi cả buổi hơn nửa tiếng cũng chỉ thấy người và người, không hề có một màn sương nào xuất hiện.



Trong lòng tôi gần như có câu trả lời rồi, cái khả năng đặc biệt kia của tôi... chắc là hết hiệu nghiệm thật rồi.



Đi loanh quanh một hồi cũng xuống tới cổng sau của bệnh viện, lâu lắm rồi tôi cũng không ghé thăm bác Khang, hôm nay rảnh rỗi cũng nên ghé thăm bác ấy một chút. Khu nhà đại thể hôm nay khá đông người, thấy được bác Khang đang đứng một góc tôi liền đi nhanh lại chỗ bác. Vừa hay lúc tôi đi tới thì bên trong phòng giữ lạnh, mấy nhân viên nhà xác đang phụ tay nhau khiêng một cái xác ra bên ngoài. Tôi có nhìn nhưng cũng không thấy có gì lạ nên không để ý tới. Đi lại chỗ bác Khang vừa kéo kéo tay bác ấy, tôi vừa hỏi:



- Người kia bị sao vậy bác?



Bác Khang đang dõi theo đám lính làm việc, nghe tôi hỏi bác trố mắt có chút ngạc nhiên nhìn tôi:



- Bị giết chết đó con... ủa mà con không thấy được hả?



Tôi sững sờ nhìn bác... người kia bị giết? Thôi nếu vậy là xong thật rồi, khả năng đặc biệt của tôi mất thật rồi. Chết tiệt mà!



Ngồi nói chuyện với bác Khang được 15 phút thì tôi cũng ra cổng bắt xe ra về, hôm nay khu nhà đại thể đông đúc quá, tôi không muốn cản trở bác Khang làm việc.



Định là đi về nhà nhưng giữa chừng lại nhớ tới một người, nghĩ cũng đã lâu không tới gặp anh ấy nên tôi mới cho tài xế chạy về hướng trung tâm thành phố. Bước xuống xe, tôi đi thẳng vào một phòng khám trên đường AA. Lúc đi vào trong tôi liền gặp cô y tá xinh đẹp đang ngồi tươi cười nhìn tôi.



Thấy tôi, cô ấy liền hỏi:



- Chào chị, chị có hẹn lịch khám với bác sĩ Việt chưa?



Tôi mỉm cười, trả lời cô ấy:



- Tôi là người quen của bác sĩ Việt, tôi chưa hẹn lịch khám.



- À, chị là người quen của bác Việt ạ? Vậy chị chờ em một chút, em vào báo lại với anh ấy, bác sĩ hiện đang có khách nên chị ngồi đây đợi em chút nha.



Nghe cô ấy nói thế, tôi liền xua tay:



- Không, không cần vào báo đâu. Tôi ngồi đây đợi cũng được, tôi chỉ là tới thăm anh ấy thôi chứ không có gì quan trọng cả.



Cô gái kia nghe tôi nói thế nên thôi, không định vào trong nữa, cô ấy rót cho tôi cốc nước rồi bảo tôi chờ một chút. Tôi nhìn cô ấy, nhìn tới hay nhìn lui gì cũng đều là một mỹ nhân, lần trước tôi tới ăn lẩu vẫn chưa có cô ấy, chắc là anh Việt vừa mới tuyển thêm người.



Ngồi đợi thêm tầm 5 phút nữa, thì từ bên trong tôi thấy một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, thân hình ông ấy cao to, tóc cũng đã bạc, gương mặt trông hiền lành phúc hậu lắm. Lúc đi ngang qua tôi ông ấy còn vung tay ý bảo mời tôi vào trong, cử chỉ vô cùng lịch sự. Thật là hiếm khi có một bệnh nhân lớn tuổi như thế này tới tìm bác sĩ tâm lý.



Thấy ông ta đi rồi tôi mới vờ hỏi cô gái xinh đẹp đang ngồi bên kia:



- Ông ấy là bệnh nhân của anh Việt à chị?



- Dạ đúng rồi, một tuần ông ấy tới hai lần. Lúc đầu không vui vẻ được như này đâu chị, công nhận bác sĩ Việt tài ghê.



Cô ấy vừa nói vừa thể hiện thái độ ngưỡng mộ, bất giác tôi nghĩ tới chuyện anh Việt anh cái Yến tới giờ vẫn còn độc thân... À há, có vẻ tôi nên nói chuyện này với cái Yên mới được.



Không nói nhiều với cô ấy nữa, tôi đứng dậy đi vào trong tìm anh Việt. Giờ này anh ấy đang rảnh, tôi phải tranh thủ vào "bán than" mới được, sợ tý nữa anh ấy lại có khách thì héo hon mất.



Tôi vừa bước vào trong vừa kêu lên một tiếng:



- Anh Việt.



Anh Việt đang ngồi làm việc trên bàn, nghe tiếng tôi gọi anh liền ngước mắt lên nhìn. Thấy tôi, gương mặt căng thẳng của anh dần giãn ra, nụ cười cũng theo đó mà xuất hiện.



- An, em đến từ khi nào vậy?



Tôi cười lớn, trực tiếp đi tới ngồi xuống ghế xoay trước bàn chỗ anh đang làm việc.



- Em vừa tới, người đàn ông khi nãy là bệnh nhân của anh hả?



Anh Việt tháo mắt kính ra, trên gương mặt tuấn mỹ có pha chút mệt mỏi, anh ấy khẽ cười:



- Ừ, vợ và con bác ấy chết trong một vụ tai nạn, bác ấy không vượt qua được. May là chịu đi tới bác sĩ sớm, nếu để lâu sẽ rất nguy hiểm.



Tôi cũng gật đầu tỏ sự đồng tình:



- Bây giờ hiếm có người lớn tuổi nào chịu đi tìm bác sĩ tâm lý, ông ấy cũng coi như là tiếp thu cởi mở.



- Thường tâm lý người lớn tuổi mỗi khi nhắc tới bác sĩ tâm lý đều không vui, họ sợ người khác nghĩ họ bị điên. Thực tế họ đâu hiểu được rằng, người điên thì chẳng còn cần tới bác sĩ tâm lý nữa rồi.



Tôi phì cười, đúng thật, đã điên rồi thì bác sĩ tâm lý cũng bó tay.



Lại nghĩ tới chuyện của mình, tôi vô thức cảm thấy ảo não kinh khủng. Nằm dài ra bàn làm việc, tôi cất tiếng nỉ non:



- Anh Việt ơi, em cũng đang cần điều trị tâm lý, á...



Thấy tôi rên rỉ, anh Việt liền hỏi nguyên nhân vì sao, tôi cũng không che giấu gì mà kể hết về chuyện khả năng đặc biệt kia của tôi bị mất. Nghe xong, anh không nói gì ngay, mãi một lát sau tôi mới thấy anh vừa xoa xoa tóc tôi, vừa cất tiếng hỏi:



- Không phải ngày trước em rất muốn khả năng này của mình biến mất sao?



Tôi gật gật đầu, than thở:



- Là trước đây thôi, bây giờ em lại muốn có khả năng đặc biệt ấy.



- Cái này anh chịu, em phải học cách chấp nhận. Có nhiều việc chớp mắt mở mắt thì nó đã đi xa khỏi tầm kiểm soát của mình. Vì vốn dĩ là khả năng, khả năng là để hỗ trợ em trong cuộc sống. Dù cho có là khả năng siêu phàm tới đâu thì cũng chỉ mang vai trò "hỗ trợ", không có nó có thể em sẽ hơi khó khăn trong mọi việc một chút nhưng lại không có nghĩa là em sẽ không làm được bất cứ việc gì. Anh nghĩ nó mất đi cũng hay ấy chứ, không nhìn thấy được người ta sắp chết thì em sẽ không sinh ra nhiều sự thương cảm dành cho họ. Điều đó cũng khiến bản thân em không bị chi phối khi giải quyết một sự việc nào đó có liên quan tới những người kia.



Tôi nghe tới đâu lại thấy thấm tới đó, quả là bác sĩ tâm lý, nói ra cái gì là đúng cái đó. Mà anh ấy nói cũng phải, buồn rầu làm gì, có nó tôi cũng sống, mà không có nó tôi cũng phải sống. Cơ bản nó giống như anh Việt nói, nó hỗ trợ tôi, nhưng hỗ trợ thì vẫn là hỗ trợ, không có nó không có nghĩa là tôi không làm gì được. Phải, tại sao phải buồn, phấn chấn lên chứ.



Tôi ngồi thêm một lát nữa, bụng tự dưng lại kêu đói, ngẫm nghĩ cũng gần tới giờ cơm nên tôi với anh Việt mới quyết định đến công ty cái Yến đón nó rồi đi tìm cái gì đó ăn. Lâu rồi anh em không có dịp ăn cơm cùng nhau, hôm nay xem ra tôi nên mời anh em họ một bữa.



________



Hai ngày sau, tôi cùng với Đông Quân đi tới tang lễ của tên Tiền. Xác của hắn được đưa về cho gia đình lo ma chay an táng. Gia đình của tên Tiền không giàu có, sau hắn còn có một cô em gái và người mẹ đã bước qua hàng U50. Trong đám tang của hắn số người tới dự ít ỏi tới thê thảm, bởi vì hắn là tử tù, đâu ai muốn đi đưa tang một tử tù bao giờ.



Tôi và Đông Quân đợi tới khi hạ huyệt chôn cất hặ xong xuôi mới đi về. Nhưng mẹ của tên Tiền hiếu khách, cứ nhất định giữ bọn tôi lại để ăn bữa cơm. Tôi ban đầu từ chối nhưng thấy người phụ nữ cằn cỏi luống tuổi như mẹ mình cứ vừa nắm tay vừa kéo bọn tôi lại, bỏ đi không đành nên tôi nhận lời ở lại cùng ăn bữa cơm. Mà bên cạnh tôi, Đông Quân cùng tên Tú cũng không có ý kiến gì khác.



Nhà của tên Tiền là một căn nhà cấp 4, dì Hai mẹ tên Tiền bảo là hắn trước khi bị bắt có nhà riêng nên không ở đây. Lần này hắn về lại nhà cũng là lần cuối hắn có mặt trên cõi đời này...



Tôi có xin chìa khóa nhà riêng của hắn ở ngoại ô thành phố, dì Hai cũng có cho tôi một chìa nhưng dì bảo căn nhà đó đang bị công an phong tỏa điều tra, không cho người lạ đi vào. Tôi nhận chìa khóa chứ cũng không nói thêm gì, bởi vì tôi biết sếp của tôi có cách vào được.



Ngồi trên xe về lại công ty, tôi cứ chốc chốc lại quay sang Thần Chết, luôn miệng nài nỉ:



- Sếp, anh cho tôi theo với.



Thần Chết không thèm nhìn tôi, anh ta gạt phăng lời tôi nói:



- Công ty bao việc, cô ở lại lo làm.



Tôi bĩu môi, bao việc đâu mà bao việc, làm gì có việc gì chứ.



- Sếp, tôi không sợ, tôi có thể theo anh đến căn chung cư đó mà.



Thần Chết lườm nguýt tôi:



- Tôi không nói cô sợ, nhưng tôi không muốn cô đi theo làm phiền.



Tôi lại nài nỉ:



- Sếpppp.



- Không cần nói nữa.



Tên Tú ngồi trước cũng không quên chọc quê tôi:



- Bình An, cô nên bình an ở công ty đi. Chỗ đàn ông, cô đi theo làm gì cho vướng víu, ngoan ngoãn đi. Tôi đi về tôi sẽ kể cho cô nghe. Oke?



Tôi thôi không năn nỉ nữa, kiểu gì thì mai tôi cũng sẽ đi theo, tôi không tin là tôi không có cách.



Thần Chết quay sang nhìn tôi, anh ta vỗ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của tôi, trên môi cũng mang ý cười:



- Ngoan đi, tôi sẽ kể.



Tôi lườm nguýt anh ta, hứ, các anh tuổi gì mà có thể bỏ tôi ở nhà chứ?



Mơ đi!



__________



Sáng ngày hôm sau, lúc bọn họ còn chưa tới thì tôi đã đứng chờ sẵn trước cổng khu chung cư. Thấy xe của Thần Chết vừa tới tôi liền nhào ra đón tiếp:



- Sếp, sếp tới rồi.



Đông Quân nhìn tôi, hôm nay anh ta không mặc vets, nhưng mặc hay không mặc gì thì cũng vô cùng đẹp trai, thực sự. Thấy tôi, anh ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ ậm ừ một tiếng:



- Ừ, đừng ồn ào.



Nói rồi anh ta đi vào trong nói chuyện với cảnh sát Tài và vài vị cán bộ khác, tôi đứng đây nhìn theo sau với khí thế bừng bừng. Tên Tú đi từ sau lên, hắn ta thấy tôi cũng có mặt nên liền la hét:



- Này, tiểu An, ai cho cô theo? Về ngay, về ngay.



Tôi cười nhếch môi với anh ta một phát, tôi nói:



- Sếp cho tôi theo, anh lấy quyền gì đuổi tôi về?



Tên Tú trố mắt, biểu cảm kinh ngạc:



- Đông Quân cho cô đi theo? Cô... cô lại giở trò gì?



Tôi cười ha hả, tỏ ra vẻ thần bí:



- Tú, anh thử đoán xem?



Tôi vừa nói vừa uốn éo gợi cảm khiến cho tên Tú cứ há hốc mồm hoảng sợ. Haha, cho anh suy diễn chết anh luôn đi, suốt ngày cứ theo tôi gây chuyện.



Thực ra, cũng không phải tôi có tài cán gì đâu, để được đến đây ngày hôm nay, tôi phải chịu làm việc hưởng lương trắng trong vòng hai tháng... là hai tháng lương của tôi đấy... tiền ơi là tiền!



_________



Vì căn hộ chung cư của tên Tiền nằm cuối cùng trong dãy chung cư nên bọn tôi phải đi qua gần hết từng căn hộ của người dân ở đây mới tới được nơi hắn ở. Tôi nghe bảo vệ chung cư nói, mấy căn hộ gần nhà tên Tiền vì sợ quá nên bán rẻ bán tháo dọn đi từ lâu rồi. Nghe bảo sang năm chủ chung cư sẽ cho xây lại toàn bộ thành khu chung cư cao cấp, cũng phải, cứ để khu chung cư ộp ẹp này mãi thì khi nào mới khá lên được.



Bọn tôi đi vào sâu bên trong, mãi khi thấy dây nhợ giăng đầy trước cửa phòng số 095 mới biết là đã tới nơi. Đợi cảnh sát Tài mở cửa phòng, bọn tôi mới nối gót theo nhau vào trong. Vừa mở cửa căn phòng, một mùi hôi khó chịu sộc thẳng vào mũi tôi, may là tôi có đem theo khẩu trang y tế diệt khuẩn nên không cảm thấy quá khó chịu. Nhìn sang bên cạnh, Đông Quân cau chặt mày vì mùi hôi, tôi thấy thế liền nhanh tay đưa cho anh ta cái khẩu trang, cũng không ngại giúp anh ta đeo lên mặt. Tôi thì giúp anh ta đeo khẩu trang, mà anh ta lại nhìn tôi không chớp mắt. Gương mặt Thần Chết dù bị che quá nửa bởi khẩu trang y tế nhưng cũng không vì vậy mà giấu đi được ánh mắt hút hồn sáng ngời ngời. Tự dưng có chút ngại ngại nên tôi liền quay sang chỗ khác, xui sao lại vấp phải cạnh tủ giày, may mà có Thần Chết nhanh tay đỡ lấy eo tôi mới khiến tôi không bị ngã.



Tôi được Đông Quân ôm vào lòng, vừa vuốt ngực tôi vừa thở hắc ra, lầm bầm trong miệng:



- Hú hồn hú vía.



Đông Quân vỗ nhè nhẹ vào eo tôi, anh khẽ trấn an:



- Cẩn thận, đi theo sau lưng tôi.



Đông Quân buông eo tôi ra, anh kéo người tôi về phía sau lưng anh. Đứng sau lưng Thần Chết, tôi vô tình ngửi được mùi thơm của nước xả vải trên quần áo của anh. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, chắc là do anh ta không sử dụng nước hoa... chắc là vậy...



Vì lâu quá không có người tới nên trong căn hộ không có đèn điện, cảnh sát Tài phải dùng đèn pin của anh bảo vệ chung cư để soi sáng cho cả dám người. Tôi cũng lấy điện thoại ra, bật đèn flash lên để soi sáng hơn cho dễ nhìn chung quanh.



Bên trong căn hộ bụi bặm khắp nơi, tôi đưa mắt rảo quanh một vòng, căn hộ này nếu không phải để trống bao lâu nay không có người ở thì cũng có thể coi là một căn hộ ngăn nắp. Nhìn bàn ghế, tủ giường, giá sách,... tất cả đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp và trật tự. Duy nhất có một điểm trừ... đó chính là những vệt máu đen đóng đầy trên tường nhà. Trên những vệt máu đã khô cứng từ lâu, đâu đó vẫn ngửi được mùi tanh tanh hôi hôi từ máu người bay đến. Bất giác tôi nhớ lại hình ảnh tên Tiền liếm mút trên đầu ngón tay của hắn... eo ơi, nổi da gà.



Trên chiếc bàn ăn của hắn, nửa bát mì ăn dở vẫn còn y nguyên trên đó. Miếng thịt trong tô mì vốn dĩ là miếng thịt sườn nướng vô cùng thơm ngon nhưng vì chủ nhân của nó còn chưa kịp nếm thử đã bị công an còng tay nên giờ đây trông nó thật kinh khủng và xấu xí. Nước mì biến thành màu đen xì, miếng thịt sườn khô quắp đầy dòi chết... bên ngoài vẫn còn vươn vãi xác của mấy con dòi béo to chết khô quéo. Ly trân châu đường đen của hiệu A nổi tiếng cũng bị để tới móc meo, mấy hạt trân châu nổi phình lên đầy nghịt lúc nha lúc nhúc... trông đáng sợ quá đi mất.



Mẹ ơi, từ nay trở đi chắc tôi sẽ cai được món mì Hảo Hảo trứ danh và thêm cả món sữa tươi trân châu đường nức tiếng này quá.



Tôi nhìn thoáng qua liền lia đèn flash sang hướng khác, phía trên cảnh sát Tài dừng lại, anh ta khẽ nói:



- Tên Tiền chỉ giết hai người ở đây thôi, xác được giấu dưới nền nhà... ờ đúng rồi, ngay vị trí cô An đang đứng.



Ngay chỗ tôi đang đứng?



Mẹ ơi... cứu... cứu...



Mồ hôi trên trán tôi bắt đầu tuông ra, tay chân cũng run run vì sợ hãi. Tôi phải vừa bấu víu vào vai Đông Quân vừa lau mồ hôi đang chảy ra để che đi sự sợ hãi của mình. Thần Chết biết tôi sợ, anh đưa tay cho tôi nắm, kéo tôi bước từng bước để ra khỏi vị trí mà cảnh sát Tài vừa chỉ.



Tên Tú đứng bên cạnh tôi, anh ta cười ha hả:



- Đã bảo cô đừng đi theo mà, giờ sợ chưa?



Tôi vừa vịn tay Đông Quân vừa quay sang lườm tên Tú, đang định chửi cho anh ta một trận thì tiếng cảnh sát Tài lại vọng ra:



- Cậu Tú, ngay chỗ cậu đứng cũng có một xác. Đúng đúng, chỗ đó. Tôi nghe nói, xác chỗ đó lúc đem lên vẫn còn thiếu bàn tay.



Một giây thôi, một giây sau thôi, gương mặt tên Tú khi nãy còn hả hê nay lại xanh mét tới không còn giọt máu. Chân anh ta run rẩy còn nhiều hơn là tôi khi nãy. Tại vì tôi cũng sợ, chứ nếu như tôi không sợ thì tôi đã đi lại cười "haha" vào mặt anh ta rồi.



Tên Tú lấp bấp run rẩy:



- Quân... giúp mình...



Tôi nắm chặt tay Thần Chết để anh ấy không còn dư tay mà đi giúp tên Tú. Mà Thần Chết cũng không thèm để ý đến tên chết nhát kia, anh kéo tay tôi đi thắng vào trong mặc cho tên Tú vừa mếu vừa ú ớ kêu giúp.



Haha, đáng đời nhà anh, cho anh chừa!



Đi xuyên qua phòng khách là tới phòng ngủ của tên Tiền, căn hộ giá bèo nên kết cấu cũng khá đơn giản. Vào trong phòng riêng của tên Tiền, tất cả mọi người đều bật đèn điện thoại lên soi cho sáng. Tôi buông tay Thần Chết ra, chia ra mỗi người mỗi góc để xem xét.



Đi vòng qua giường ngủ của hắn là tủ gỗ nhỏ sát cửa sổ, trên giường mền gối vẫn được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, còn có cả gấu bông trên giường nữa chứ. Tôi vừa rọi đèn flash vừa mở từng hộc tủ để kiểm tra, bên trong ngoài mấy giấy tờ linh tinh thì chẳng có gì khác cả. Tôi mở tới ngăn cuối cùng của tủ gỗ thì lại cảm thấy có chút là lạ. Ngước mắt nhìn lên trên... ngăn một... ngăn hai... ngăn cuối cùng... quái...



"Meo Meo... Quào Quào"



Đang còn nhìn ngắm mấy cái ngăn tủ gỗ thì "Quào", con mèo đen từ đâu xông ra nhảy xổ lên trên đỉnh đầu tôi. Tiếng kêu ghê rợn kèm theo cú nhảy tốc biến của nó khiến tôi giật mình đứng bật dậy. Xui sao chân trái lại vấp chân phải, cơ thể tôi loạng choạng không vững liền ngã nhào ra giường.



- Á...



Cả người tôi rơi vào cái nệm đầy bụi, tôi rơi xuống, bụi liền bay hất lên, cả căn phòng đầy bụi là bụi. Tay chân tôi quơ quàng khắp nơi vì hoảng sợ, bấu được cái gì tôi liền bấu, víu được cái gì tôi cũng víu. Ngay lúc này tôi không có suy nghĩ gì khác ngoài chuyện mau mau thoát khỏi cái giường chết tiệt này của tên Tiền.



Thần Chết thấy tôi bị ngã, anh ấy liền chồm tới kéo người tôi dậy. Kéo tôi đứng lên, cả Thần Chết và cảnh sát Tài đều đi tới giúp tôi phủi bụi trên đầu và trên quần áo.



Giọng Đông Quân trầm trầm:



- Có sao không, có đau ở đâu không?



Tôi cũng phủi phủi bụi trên mặt mình, vừa phủi tôi vừa hức hức cái mũi, lắc lắc đầu liên tục, tôi nói:



- Không sao, tôi không sao đâu, hơi hoảng chút thôi.



Lại sựt nhớ tới gì đó, tôi liền kêu lên:



- Ý chết, điện thoại tôi đâu rồi?



Tên Tú vừa cầm điện thoại của tôi trên tay, anh ta vừa cười nhếch môi:



- Đây, tôi lấy giúp cô đây, cô An hậu đậu.



Tôi lườm nguýt anh ta:



- Tôi không có hậu đậu, là tại con mèo kia đó chứ.



Một vị cảnh sát cũng lên tiếng:



- Căn hộ này luôn được đóng kín cửa, không biết con mèo kia vào từ khi nào nữa.



Đông Quân nhìn tôi, anh ta hơi cau mày, hỏi lại vị cảnh sát:



- Luôn đóng cửa sao?



Vị cảnh sát kia gật đầu:



- Chúng tôi luôn cho phong tỏa, hơn năm nay vẫn không mở cửa, mãi hôm nay mới cho mọi người đi vào.



Cả năm nay không mở cửa ư? Vậy...?



Ơ, cái gì đây?



Tôi vừa suy nghĩ vừa nâng tay lên xem, hình như khi nãy té xuống tôi quơ được cái gì dưới đống mền gối thì phải. Mở lòng bàn tay ra, trong tay tôi là một tấm ảnh khuôn nhỏ đã bị tôi bóp nát...



Thần Chết cũng phát hiện được trong tay tôi có gì đó lạ, anh ấy liền hỏi:



- Gì vậy?



Tôi lắc đầu:



- Không biết nữa, khi nãy té xuống tôi nắm được.



Đông Quân thay tôi mở tấm ảnh nhăn nheo kia ra, trong tấm ảnh là hình ảnh một người đàn ông khá lớn tuổi, không nhìn rõ mặt chỉ nhìn được một bên sườn mặt và khung cảnh xung quanh... Nhưng khoan... có cái gì đó...



Tôi giật lấy điện thoại từ tay tên Tú, rọi sát vào tấm ảnh để nhìn thật kỹ... sau tai người đàn ông trong hình có một hình xăm hoa đào màu đỏ... chính xác là hình xăm hoa đào màu đỏ...



Cả tôi và cả Đông Quân đều thốt lên cùng lúc:



- Lão K!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom