• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Biết Vị Ký (1 Viewer)

  • Chương 47

Lúc mới đầu, Lâm Tiểu Trúc quả thật không hiểu dụng ý của Tiết lão gia tử nhưng một lát sau, nàng đã hiểu được sự dụng tâm lương khổ của hắn, cười đáp “chẳng phải từ đầu sư phụ đã nói sẽ dạy ta trở thành đại sư sao? ta nghĩ, đầu bếp và đại sư khác nhau ở chỗ họ vận dụng nguyên liệu nấu ăn như thế nào. Một đầu bếp, chỉ biết vận dụng cách thức của tiền nhân, cho dù làm ra đồ ăn ngon thì cùng lắm cũng chỉ là đầu bếp vĩ đại mà thôi. Nhưng nếu làm ra thứ tiền nhân chưa từng nghĩ ra hay chưa từng làm được, nâng việc nấu ăn lên thành nghệ thuật, biến người nấu ăn trở thành nghệ sĩ, phát huy tối đa trí tưởng tượng, làm ra mỹ vị trước giờ chưa từng có, như vậy cho dù hắn chỉ làm ra một món ăn thì cũng có thể xưng là đại sư. Cho nên trước khi sư phụ dạy nghề cho ta liền muốn ta nếm thử hương vị, hiểu các loại gia vị, nắm bắt hương vị các nguyên liệu nấu ăn, sau đó tự mình nghĩ ra cách chế biến món ăn, mới có thể không đi theo vết xe cũ, sửa cũ thành mới”


“Hảo, nói rất đúng!” mặt mày Tiết lão gia tử sáng bừng lên, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc từ tán thưởng trở thành nóng bỏng.


Đứa nhỏ này, tư chất hiếm có, vị giác lại mẫn cảm, lại thêm ngộ tính này cũng cực kỳ hiếm thấy. Hắn không nói tiếng nào, nàng đã hiểu rõ thâm ý trong đó, thậm chí ngay cả điều mình không nghĩ tới, nàng cũng nói ra luôn


“Sư phụ cả đời này, ăn qua vô số mỹ thực,nếm hết mỹ vị thiên hạ cũng gặp rất nhiều đầu bếp nhưng chỉ có đại sư mới làm ra hương vị ngon nhất, yêu thích món ăn của mình, sành ăn, biết rõ hương vị của nguyên liệu nấu ăn, biết cách điều phối chúng, đem chúng đạt đến hiệu quả cao nhất”


Lâm Tiểu Trúc gật đầu đồng ý, thấy vậy Tiết lão gia tử rất vui mừng, lôi kéo nàng nói “đến, nếm thử toàn bộ gia vị một lần. Ngươi không chỉ phân biệt chúng mà còn phải nhớ kỹ hương vị của mổi loại, cái nào không biết thì hỏi sư phụ”


“Dạ”


Kế tiếp, Lâm Tiểu Trúc lần lượt nếm thử từng loại gia vị trên bàn. Cùng không biết Tiết lão gia tử tìm ở đâu ra mà toàn là muối: muối biển, muối hầm, muối hột, muối hồ, nhai muối... màu sắc và hương vị bất đồng.


Đợi Lâm Tiểu Trúc nếm xong các loại gia vị, thì không biết Trương Đông đã chuồn đi khi nào cũng đã trở lại, còn có cả Trương Đại Ngưu.


Trương Đại Ngưu cầm trong tay thực hộp, vừa vào cửa liền thi lễ với Tiết lão gia tử, cười nói “Tiết lão gia, Không lục ngư của ngài đây”. Nói xong mở thực hộp ra, đem một đĩa cá kho tộ để lên bàn, lại nói “không phải tiểu nhân tự khoe nhưng mà ngài thật có phúc khí nha. Phải biết rằng Không lục ngư chỉ có ở khe suối kia, nơi khác hoàn toàn không có, mà số lượng cũng không nhiều lắm. Hơn nữa lúc này đã là tháng chín, theo lý mà nói thì đây không phải là mùa của Không lục ngư. Năm rồi khó khăn lắm mới bắt được vài con, không ngờ mấy ngày nay đều có người mang tới, vừa vặn để cấp cho Tiết lão gia, đây không phải là thiên đại phúc khí thì là gì nữa”


Tiết lão gia được hắn nịnh nọt thì mặt mày hớn hở, vỗ râu tự đắc “còn phải nói, không xem lão đầu nhi ta là ai. Không lục ngư muốn trốn thì cũng phải đợi lão gia ta ăn đã ghiền đã” nói xong vung tay lên bảo Lâm Tiểu Trúc “mau đến đây, nhân lúc nó còn nóng, nếm thử đi”


Lâm Tiểu Trúc đã sớm bị đĩa cá kia hấp dẫn. Nói là đĩa cá nhưng thực ra trên đĩa chỉ có hai con cá nhỏ bằng hai ngón tay, được chiên vàng rộm sau đó lại sốt với tương đó, thêm lá hành xanh biếc, sợi gừng màu vàng, trông rất đẹp mắt. Nhưng hấp dẫn nàng không phải điểm này mà khi Trương Đại Ngưu vừa vào cửa, thực hộp còn chưa mở ra, nàng đã ngửi được một mùi thơm. Đến khi đĩa cá được đặt lên bàn thì cả phòng bếp như tràn ngập mùi thơm của cá.


Không đợi Tiết lão gia tử nói thêm,Lâm Tiểu Trúc đã nhanh chóng chạy đến. Nàng cũng biết món cá này nhất định là Tiết lão gia tử gọi cho nàng, tuy vậy nàng cũng không đến nỗi bị món ngon làm đầu óc u mê, cầm lấy một đôi đũa sạch đưa cho Tiết lão gia tử, ngọt ngào cười “sư phụ dùng trước đi”. Nói xong còn quay đầu nhìn Trương Đông và Trương Đại Ngưu, rồi lại nhìn Tiết lão gia tử như muốn xin ý kiến, có cần lấy đũa cho bọn họ không. Vào nhà thì là khách, nàng và hắn ăn uống, để hai người kia đứng nhìn thì không hay cho lắm nhưng vừa rồi đã nghe những lời Trương Đại Ngưu nói,cũng biết Tiết lão gia tử ăn hai bữa cơm đã hết tám mươi lạng bạc, như vậy thứ này không rẻ nên không dám tùy tiện lên tiếng.


Trương Đại Ngưu làm tiểu nhị trong tửu quán, cả ngày đón khách, nhìn sắc mặt mà làm việc nên rất hiểu ý tứ trong mắt Lâm Tiểu Trúc, không đợi Tiết lão gia tử lên tiếng đã cười nói “hai vị cứ từ từ dụng, tiểu nhân mượn viện của quý vị dùng một chút, muốn cùng Trương Đông nói vài câu” nói xong liền chắp tay, kéo Trương Đông đi vào bếp.


Tiết lão gia tử rất hài lòng hành vi của Lâm Tiểu Trúc, cầm đũa gắp một miếng cá, bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nuốt, cười nói “ngươi cũng mau ăn đi”


Lâm Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, vội vàng gắp một miếng. Con cá này bề ngoài được chiên vàng óng, xốp giòn ngon miệng nhưng thịt bên trong lại mềm mại dị thường, nhấm nháp một chút đã như hòa tan trong miệng đồng thời một mùi vị không nói nên lời cũng tràn ngập trong khoang miệng. Mùi hương rất nồng đậm, dù vừa rồi nàng nếm thử nhiều muối, đường, tương, dấm chua... đầu lưỡi đã không còn mẫn cảm như bình thường nhưng vẫn bị hương vị này làm kinh ngạc.


Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tiết lão gia tử khi nói đến con cá này lại dùng từ tiên để hình dung, không phải vì thiếu vốn từ mà thực sự vị con cá này quá mức ngon, ngoại trừ từ tiên thì không từ nào có thể miêu tả được hết.


“Con cá này, ta đã từng hỏi bọn họ cũng nhìn lén bọn họ chế biến, cũng không phải dùng cách đặc biệt gì, chỉ là kho tàu bình thường thôi. Hương vị ngon như vậy là do bản thân cá này đã như vậy”. Tiết lão gia buông đũa nói “loại cá này sinh trưởng trong nham động tối đen, quanh năm không thấy ánh mặt trời, không biết lấy gì để ăn, thời gian sinh trưởng lại lâu dài, cho nên mới có tên Không lục ngư. Ta cũng đã tới xem qua cái hang kia, nước ngầm cực kỳ trong suốt, hơn nữa cũng do đặc thù của loại cá này, sinh trưởng trong hoàn cảnh độc đáo nên hương vị mới ngon như thế”


Nói xong xem xét Lâm Tiểu Trúc, hỏi: “Ăn con cá này, ngươi có ý nghĩ gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom