• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BIỆT LAI VÔ DẠNG (2 Viewers)

  • Chương 64

Editor: BẢO XUYÊN.




Beta: Nguyệt Nguyệt




Bây giờ tất cả đã kết thúc, tôi dường như không giúp được gì nhiều khi ở đó, phải không? Không chừng trước khi cô đến, đám người Đàm Lâm đã ổn định chỗ ngồi rồi, nếu đến nơi còn phải vội vàng trở về sẽ rất phiền phức.



Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động im lặng hồi lâu, Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, cất điện thoại di động đi, tiếp tục sạc rồi tự mình đi tới phòng khách nói chuyện phiếm cùng hai đứa nhỏ. Đã lâu rồi tôi không gặp bọn nhóc, có rất nhiều điều muốn nói với chúng nó.



Phương Phương lôi kéo cô hỏi rất nhiều điều về thời thơ ấu của Nhĩ Dương, đồng lấy ra những bức ảnh khi họ còn nhỏ của hai chị em xem, mỗi một tấm ảnh đều phải hỏi rõ ràng thời gian địa điểm …, xem cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận.



Có vẻ như cô bé thực sự thích em trai cô...



Lục Nhĩ Nhã trả lời rõ ràng mọi câu hỏi, cô cũng nói với cô gái nhỏ về những điều thú vị mà cô còn nhớ. Cô gái chớp chớp đôi mắt to sáng, lắng nghe đầy hứng thú, càng ngày càng đưa ra nhiều câu hỏi, cứ hỏi mãi không ngừng.



Cuộc trò chuyện kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, chưa kịp nói chuyện với nhau thì đã bị Phương Phương kéo đến hỏi cái này cái kia, xem ra cô bé có rất nhiều câu hỏi muốn biết Nhĩ Dương. Tuy nhiên, Nhĩ Nhã mất kiên nhẫn, nắm áo kéo người đem vào phòng khách.



Lúc ra ngoài tình cờ nhìn thấy chị gái đang ngáp dài, cảm thấy đau khổ một lúc: “Chị ơi, chị cũng nên đi nghỉ ngơi đi, sớm biết thế này không cho cô ấy đi theo qua đây.”



Lục Nhĩ Nhã cười lắc đầu vẫy tay gọi em trai đi đến bên cạnh, tựa vào em trai, anh thở dài xúc động: "Thật tốt, Nhĩ Dương của chúng ta cũng cần một người có thể ở bên cạnh yêu thương bầu bạn cả đời".



“Chị nói bừa gì đấy, còn chưa tới mười tám tuổi, chuyện của tương lai sau này có thành hay không còn chưa biết được."



Chọc vào đầu của cậu, Lục Nhĩ Nhã đối với em trai nâng niu không nói lời nào, tiếp tục thở dài:" Thật kinh ngạc, lúc ấy chị 6 tuồi em sinh ra, theo cha đi đến bệnh viện thăm em còn có chút không thực bé nhỏ bằng lòng bàn tay. Bây giờ không những đã lớn mà còn nói đến chuyện có bạn gái, sau này sẽ có sự nghiệp và gia đình riêng... Đúng vậy, chị của em cũng rất xứng đáng với vai trò làm chị của mình, không làm cha mẹ thất vọng đây cũng không làm chính bản thân chị thất vọng, có thể nuôi em trai lớn lên khỏe mạnh bình an thấy em sau này có được hạnh phúc của riêng mình. Là điều chị tự hào nhất. "



Lục Nhĩ Dương thực sự khá sợ khi nghe cô đề cập đến điều này, mặc dù cô tự hào về những gì mình nói, nhưng đối với cậu, chị gái thực sự đã từ bỏ quá nhiều, cũng đã chịu đựng quá nhiều lần nào cũng vậy. Mỗi khi nhắn đến điều đó điều khiến cậu cảm thấy có lỗi với chị gái chịu quá nhiều tổn thương đã nuôi mình bao năm qua.



Hôm nay cũng không ngoại lệ, giọng nói của chị gái vừa rơi xuống, mắt em trai đã đỏ ngay lập tức, ánh mắt lướt qua những vết sẹo trên chân tay cô một cách vô tình, không kìm lòng được nữa, em trai cao to 1,8m ôm chầm lấy chị mình mà nghẹn ngào.



“Chị ơi, em không muốn kết hôn, em muốn ở bên chị mãi mãi.” Cậu nói.



Lục Nhĩ Nhã vỗ vỗ lưng an ủi, lại khiển trách: "Đồ ngốc! Nếu em không kết hôn, nhưng chị muốn kết hôn, đến lúc đó hai người sẽ ly thân sao?"



"Vậy thì... để Chu Hoài Dịch chuyển đến nhà của chúng ta đi "



Chuyển vào? Chu Hoài Dịch?



Lục Nhĩ Nhã tự suy nghĩ về hình ảnh không khả thi kia, nên che môi cười: "Thần kinh, em cũng có thể cưới một cô gái về võ quán với em, không phải tốt lắm sao?” Cô thản nhiên nói nhưng Lục Nhĩ Dương đã nắm bắt được điều mà cậu cho là mấu chốt: "Vậy, chị có phải chuyển đến chỗ của Chu Hoài Dịch không?"



"Chà... không, không chắc giờ đã ổn định hay chưa, chứ đừng nói đến việc di chuyển.". Bây giờ còn chưa thể giải thích làm hòa được với nhau làm cô cảm thấy hơi đau đầu.









Lục Nhĩ Dương lần này rất tỉnh táo, nghe thấy có điều gì đó không ổn, buông chị gái ra, nhìn lên nhìn xuống, không thấy có gì khác thường, hỏi: “Chị cãi nhau với anh rể?”



Lục Nhĩ Nhã có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, quay người kiễng chân lên, nhưng ánh mắt không dời nhìn chằm chằm vân gỗ trên sàn nhà: "Không tính, lúc trước có chút hiểu lầm, đã gây náo loạn một thời gian, nhưng sau đó chị đã nói ra, đó là... Chị nghĩ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì không ổn, có rất nhiều chuyện giữa chị và anh ấy cần được giải quyết, vì vậy bọn chị sẽ cần phải xa nhau một thời gian”



" Hai người đang làm gì vậy? Không phải các người đã đến đây trước đây sao? " Cậu không hiểu lắm.



Sau khi chớp mắt vài cái, Lục Nhĩ Nhã dừng một chút nói ra suy nghĩ của mình: "Chị và anh ấy xuất phát khá vội vàng, lúc đó có một vụ tai nạn xe hơi xảy ra, em không có ở bên cạnh, thời gian đó anh ấy đang chăm sóc cho chị, cứ thế việc dựa dẫm vào anh ấy đã trở thành một thói quen, sau đó, chị thích anh ấy, nhưng chị cũng không chắc mình đã thực sự sẵn sàng để chấp nhận một người hay hòa nhập vào cuộc sống của một người khác hay không "



" Cho nên? "



"Vì vậy, sau khi ở bên nhau, chị trở nên thận trọng hơn, chị theo dõi anh ấy trong trở nên nghi ngờ và lo lắng trong mọi việc. Ví dụ, như lần này, chỉ cần chị hỏi anh ấy là mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng chị không làm vậy lại chọn cách để tâm vào những chuyện vụn vặt để giải quyết vấn đề của chính mình, làm mọi chuyện trở nên rối hơn thành một mớ hỗn độn... Chị sợ rằng hôm nay là một Lư Chu Chu sau này sẽ có Vương Chu Chu, Lý Chu Chu khác…, nghĩ đến điều đó khiến chị phát điên lên "



Làm sao Lục Nhĩ Dương biết được Lư Chu Chu là ai? Hắn không nghe lời chị mình nói, nhưng cũng có thể hiểu theo một số cách khác: “Em cho rằng không chắc chắn trói được anh ấy ở bên cạnh chị?”



Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: "Chị không biết, nhưng hiện tại chị nghĩ mình còn chưa đủ trưởng thành, khi bên cạnh nhau chị không tự tin đặt bản thân mình cùng với anh ấy trong công việc lẫn cuộc sống... Cách xử lý vấn đề vẫn tệ như vậy khi sự việc xảy ra, với tính cách như vậy, trong một mối quan hệ, không chỉ mình chị mệt mỏi mà đối phương cũng sẽ mệt mỏi. "



Những lời nói không đầu không đuôi, không khớp với nhau. Lục Nhĩ Dương chỉ nghe một ý kiến chung chung, không đồng ý với câu nói này:" Chị, điều này không đúng, chị phải hỏi Chu Hoài Dịch xem anh ấy cảm thấy thế nào. Chị không thể nghĩ về nó một mình. Chuyện tình cảm này là chuyện của hai người. Nếu có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết. Có thể anh ấy có một số ý kiến khác, hoặc anh ấy có ý tưởng của riêng mình, nhưng chị không biết, nếu hai người cứ ngăn cách nhau mà không cùng nhau giải quyết thì sự việc bao giờ mới xong đây, với lại anh ấy cũng không thể biết và hiểu hết được suy nghĩ của chị mà đúng không "



Cúi đầu nhìn chị gái đang di chuyển mũi chân trên sàn, thầm thở dài: “Ví dụ. Phương Phương và em, hai chúng em biết gì về nhau? Đó là một quá trình tìm hiểu lẫn nhau, chị thấy đấy, hôm nay Phương Phương không hỏi nhiều về thời thơ ấu của em sao? Em cũng sẽ hỏi anh trai của cô ấy về cô ấy, kết quả là rất tốt, bây giờ, ít nhất chúng em không cãi nhau, sự thấu hiểu ngầm giữa hai người cũng tốt hơn rất nhiều"



" Chà..... "Vì vậy, đã đến lúc thay đổi một đứa trẻ mười tám tuổi đến để dạy chị nó cách hòa hợp với người yêu của mình?



"Ở trong hoàn cảnh như thế này là chuyện bình thường. Con gái mà, họ luôn suy nghĩ nhiều hơn. Phương Phương không cho em nói chuyện với những cô gái khác nữa, chưa kể bạn đời của chị là một người đàn ông ưu tú như vậy... Tất nhiên rồi, Chu Hoài Dịch cũng có thể là lần đầu tiên cùng các cô ấy tiếp xúc với nhau xảy ra việc khiến chị hiểu lầm, có một số việc anh ấy nhất định cũng không xử lý tốt được, chị không thể kén cá chọn canh bắt bẻ anh ấy, nên suy nghĩ nhiều hơn về những việc mà anh ấy làm cho chị”. Nói xong lại cảm khái một câu: “Nếu không có anh ấy, chị em chúng ta khẳng định không thể dễ dàng mà đi trên con đường này”.



Lục Nhĩ Nhã ngã ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, thở dài nói: “Những điều mà em nói chị đều hiểu, chính là... "



“Làm sao vậy?”



“Chị không thể nói rõ, để chị suy nghĩ lại chút.”



Lục Nhĩ Dương nhướng mắt, hận bộ dạng rèn sắt không thành của cô: “Chị đang dựa vào Chu Hoài Dịch để dung túng cho mình, hai ba ngày một lần đi thử thách lòng kiên nhẫn của người ta, xét đến cùng là bản thân không tự tin, nói cách khác, cũng có thể Chu Hoài Dịch quá tốt, nhưng đó không phải là lý do để chị trốn tránh anh ấy, hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng đến lúc thật sự chia tay rồi lại hối hận”.



"Biết rồi, biết rồi, chị nhớ kỹ rồi " Không kiên nhẫn mà vẫy tay," Đi ngủ đi, mấy giờ rồi? "



Em trai ghét bỏ liếc mắt nhìn cô: “Còn không phải bận tâm khai sáng cho chị sao?”



Mắt nhìn đồng hồ treo tường, thấy có chút muộn, đứng lên vỗ vỗ đầu cô, “Em đi ngủ, chị cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.”



“Được.”



“Đừng nghĩ về điều đó, ngày mai hãy đến trường quay nói chuyện trực tiếp với anh ấy, điều đó sẽ hiệu quả hơn những cách khác rất nhiều”



“Ừ”



Thấy cô ấy đã tỏ vẻ không quan tâm, Lục Nhĩ Dương không nói gì, chỉ lắc đầu bất lực trở về phòng.



Lục Nhĩ Nhã ở trong phòng khách mấy phút đồng hồ, nhịn không được ngáp vài cái nữa, thực mệt mỏi nên tắt đèn, vươn vai trở về phòng.



Lần này, cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, đã ngủ thiếp đi sau khi gối đầu lên trong vòng vài phút.



Tình cờ nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cô nghĩ đó là do em trai ăn tối không đủ nên vào bếp lấy gì đó ăn nhưng cô không quan tâm, xoay người chán ghét cái nóng của thời tiết, lại xoay người trên giường áp tay chân vào tường để thoải mái hơn, vô cùng mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.



Trong mơ cô thấy mình đi bơi bị chết đuối, khó thở, vùng vẫy vài lần, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác đó. Sau vài giây, cô mơ thấy mình được ai đó cứu và cần hô hấp nhân tạo, nhưng người đàn ông uống rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu.



Cảm giác mùi này có chút thực, Lục Nhĩ Nhã chút sững sờ, quay đầu trốn đi, đầu trúng tường một cái làm cô tỉnh lại.



Mùi rượu nồng nặc chưa tan, còn vương vấn nơi chóp mũi, cảm giác hụt hơi vẫn còn đó, chớp mắt mấy cái liền tỉnh hẳn.



Lại có chút tức giận, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Hoài Dịch, anh vào đây bằng cách nào?”



Người đàn ông ôm cô vừa hôn vừa cắn dừng lại, bởi vì uống rượu nên hơi thở có chút nặng nề khi lên tiếng: "Anh gọi cho Nhĩ Dương..."



Nhìn thấy người đàn ông lại định cúi đầu hôn lên cổ cô, Lục Nhĩ Nhã nóng nảy, bàn tay dùng lực đẩy người đàn ông ra, cô ngồi dậy vội vàng bật đèn.



Chưa quen với ánh sáng đột ngột, người đàn ông đang nằm ngửa lập tức đưa tay ra che mắt để cản bớt ánh sáng. Lục Nhĩ Nhã cũng có chút chói mắt vì ánh sáng, cô nhắm mắt lại lắc đầu, lúc này mới thích ứng được với ánh đèn.



Nhìn người đàn ông đang say khướt trên giường, không thể làm gì được: “Làm sao anh đến được đây?”



"Lái xe." Đặt tay xuống, người đàn ông dựa vào giường, hơi ngồi dậy, cảm thấy kiệt sức, lải đảo quay trở về, trong đôi mắt xưa nay thường sắc sảo của anh, thế nhưng hôm nay mang theo chút ủy khuất làm nũng, thò tay đem tay cô kéo qua nắm trong lòng bàn tay, nhào nặn một lúc rồi theo thói quen kéo nó lên môi cắn nhẹ.



Lục Nhĩ Nhã sửng sốt, như bị điện giật, cô nhanh chóng rụt tay lại, sợ anh lại kéo qua, đem giấu sau lưng: “Anh, anh say thành bộ dạng này rồi, mà còn lái xe?”



“Ừm...Đàm Lâm đưa anh qua đây "



" Được rồi, em bây giờ sẽ đưa anh xuống ngay, để anh ta đưa anh trở về. "



Người đàn ông say cười, đôi môi mím chặt:" Anh ta đi rồi, anh xuống xe là anh ta liền rời đi”.



Lục Nhĩ Nhã lục trong ngăn tủ đầu giường một lúc, ném chìa khóa chiếc xe thuê trước mặt anh: "Vậy anh có thể tự mình lái xe về đi."



“Em muốn anh lái xe khi say?" Anh hỏi cô ấy.



Lục Nhĩ Nhã khó chịu một hồi, bóp lại chìa khóa xe vào tay: "Em đưa anh về, được không?”



Có lẽ cảm thấy đây là ý kiến không tồi, người đàn ông lại lần nữa thử đứng dậy, lần này thành công, vừa định đứng dậy lại lắc đầu ngồi lại: “Vẫn là thôi đi, ở đâu ngủ không giống nhau, đừng chạy nhiều như vậy làm gì”



Giống nhau ở đâu?!



Lục Nhĩ Nhã cáu kỉnh xoa xoa tóc, nếu anh uống rượu say sau không ở nhà, tại sao lại chạy đến làm phiền cô?



“Không được, nhà có khách, không có chỗ ở.” Chỉ có một phòng cho khách thôi mà, trong nhà thường rất nhiều phòng trống, ít người lui tới. Hôm nay là một ngày tốt lành, đến lần lượt từng người một lại chạy tới chỗ này làm phiền cô.



Chu Hoài Dịch cười cười, quay người lại, lật người nằm nghiêng quay lưng về phía cô: "Anh chỉ đến ngủ với em thôi. Nếu em không về cùng anh, anh sẽ không rời đi."



Cái quái gì vậy...



Cô mới vừa dạy em trai mình không được ngủ cùng phòng với những cô gái khác, tổ tông này sau lưng đã chạy đến để phá hủy nền tảng của cô dạy em trai mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom