• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BIỆT LAI VÔ DẠNG (2 Viewers)

  • Chương 53

Editor: Nghiên




Beta: Nguyệt Nguyệt




Ở võ quán ngây người một thời gian khá dài, cho đến khi thay quần áo đi ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.



Các diễn viên trẻ đã lục tục rời đi, chỉ còn lại cô và Chu Hoài Dịch, Tôn Hạo, cùng với…… Lư Chu Chu.



Cũng chưa ăn cơm chiều, Tôn Hạo ra chủ ý, dứt khoát tìm một quán ăn ở gần đây, cùng nhau ăn một bữa cơm. Lục Nhĩ Nhã và Chu Hoài Dịch không ý kiến, nếu tôn ảnh đế đã nói như vậy, Lư Chu Chu từ chối cũng không được, rũ đầu nói cảm ơn người ta, sau đó cúi đầu đi theo sau.



Tiểu Tề và Đàm Lâm, còn có nhân viên công tác bên người Tôn Hạo cùng ngồi xuống, vừa đủ một bàn. Tôn Hạo tựa hồ thường hay đến quán ăn này, đề cử vài món ăn, mọi người không có dị nghị gì, cứ như vậy để người phục vụ đi chuẩn bị.



Từ ý ném điện thoại lên bàn, ấn tắt máy, Tôn Hạo hơi dựa ra sau, không nhanh không chậm mở miệng: “Phim mới này của cậu có quá nhiều biến đổi bất ngờ, đến trước mặt còn làm loạn như vậy, vậy mà cậu và Hoài An còn có thể bình tĩnh.”



“Không phải còn có anh sao?”



Mặt mày Tôn Hạo cong cong, dùng dư quang nhìn cô gái ngồi trong góc không nói lời nào, lại hỏi: “Lư tiểu thư, nghe nói vẫn chưa tham gia vào công ty?”



Đại tiền bối nói chuyện, đương đương Lư Chu Chu không thể chậm trễ, lập tức trả lời: “Vừa mới tốt nghiệp, tạm thời vẫn chưa có công ty muốn ký hợp đồng với tôi, có khả năng rất lớn là không đi được.”



“Có hâm mộ công ty nào không?”



Lư Chu Chu vụng trộm nhìn Chu Hoài Dịch ngồi đối diện, nhỏ giọng trả lời một câu: “Dạ, có.”



Ý tứ kia quá rõ ràng, Tôn Hạo hiểu rõ, gật đầu, không hỏi gì nữa.



Muốn vào phòng làm việc của Chu Hoài Dịch, hoặc là có giao tình rất tốt với anh, hoặc là kỹ năng diễn xuất, nhân phẩm IQ và EQ đều đủ cao, mới có thể được suy xét một chút.



Lục Nhĩ Nhã, đại khí là do anh có tâm tư xấu, nếu không có lẻ hiện tại phòng làm việc của anh chỉ có một diễn viên.



Thà không nói còn hơn, như vậy sẽ không để Chu Hoài Dịch bị khó xử, cũng khiến cô gái nhỏ này không cần phải chịu đả kích, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy khi quay phim.



Anh ta dẫn đề tài nói chuyện đến trên người em dâu đang cúi đầu uống nước: “Em dâu định khi nào sẽ gả thấp cho lão Chu?”



Hả, gả thấp?



Lục Nhĩ Nhã suýt chút nữa đã bị sặc nước, bình tĩnh lại, hổi anh ta: “Vì sao lại nói như vậy?”



“Tuổi của lão Chu đã lớn, tính tình lại cứng ngắc, còn có yêu cầu rất nghiêm khắc với em, em chỉ là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi đã phải chịu ủy khuất đi theo cậu ta, thấy thế nào cũng đều là cậu ta chiếm được tiện nghi cực lớn.” Nói được đâu vào đấy, giống như đang tăng độ đáng tin trong câu nói của mình lên, còn làm như có thật gật gật đầu.



Nghiêm túc nói hươu nói vượn, là từ ngữ thích hợp nhất để hình dung tình huống này.



Lục Nhĩ Nhã cười nhạt, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Thêm một chút thời gian nữa, dạo này bận quá.”



Đàm Lâm đẩy đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm hai người: “Nói như vậy, khi《 quãng đời còn lại 》 đóng máy, rất có thể chúng tôi sẽ nhận được thiệp mời?”



“……Không cần phải sắp xếp gấp gáp như vậy.”



“Phải nhớ kỹ, khi sinh con thì phải để tôi làm cha nuôi đó!”



“……”



Càng nói càng không yên lòng, Lục Nhĩ Nhã không để ý tới anh ta nữa, cúi đầu gửi tin nhắn cho Nhĩ Dương.



Mấy người đàn ông bên kia lại nói về mấy bộ phim mới gần đây, Tiểu Tề cầm biểu đồ nghiên cứu lịch trình của Chu Hoài Dịch cùng Lục Nhĩ Nhã, Tôn Hạo và nhân viên công tác của mình đang nói chuyện, chỉ còn lại một mình Lư Chu Chu, đứng ngồi không yên.



Có lẽ cảm thấy cô ta đang xấu hổ, Tôn Hạo thường xuyên hỏi cô ta vài câu, hoặc để trợ lý nói chuyện với cô ta, anh ta là một người rất biết chăm sóc người khác.



Đồ ăn được mang lên, đều là đồ ăn Trung Quốc hơi cay, chắc là Chu Hoài Dịch sẽ không ăn được mấy miếng.



Không quan tâm được nhiều như vậy, từ buổi sáng đến bây giờ, cô vẫn chưa ăn được một bữa đàng hoàn, Lục Nhĩ Nhã xách đũa lên, cúi đầu yên lặng ăn.



Cô thích ăn cay, một bàn đồ ăn hôm nay, thật sự rất hợp ý cô. Bất tri bất giác đã ăn hơi nhiều, bụng nhỏ hơi hơi nhô lên, mới buông chén đũa.



Thật sự Chu Hoài Dịch không ăn bao nhiều, lùi ghế về phía sau, cầm kịch bản xem xét.



Rất khó có được, cô rất ít khi nhìn thấy anh nghiêm túc nghiên cứu kịch bản. Đa số thời gian, anh chỉ cầm lên nhìn lướt qua, ghi nhớ rồi thôi.



Xem ra anh thật sự rất xem trọng bộ phim này, dù có thể nhanh chóng nhớ lời thoại, anh vẫn nguyện ý dùng thời gian nghiên cứu, không buông tha một chi tiết nhỏ nào.



Ăn uống no đủ, một đám người vây quanh bàn ăn trò chuyện một chút, Tôn Hạo làm ông chủ, để trợ lý đi thanh toán, mọi người đều chuẩn bị về nhà.



Nhà Tôn Hạo cũng ở gần biệt thự kia, Lư Chu Chu lại không có ai đưa về, trùng hợp Chu Hoài Dịch phải trở về phòng làm việc một lúc, để Tôn Hạo đưa cô trở về, anh thì tiện đường đưa Lư Chu Chu về nhà.



Vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng khi ngồi trên xe Tôn Hạo, người đàn ông bên cạnh thình lình nói một câu: “Đàm Lâm đưa Tiểu Tề về, hiện tại lão Chu đang ở cùng cô gái kia.”



“Ừ, tôi biết rồi.” Cô không rõ lý do nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, không hiểu anh ta nói như vậy là có ý gì.



Tôn Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng: “Em dâu à, chẳng lẽ em không ghen sao?”



“Không phải không ghen, nhưng dù tôi không tin tưởng cô gái kia, thì vẫn phải có lòng tin với Chu Hoài Dịch.”



Thừa dịp xe dừng chờ đèn đỏ, Tôn Hạo quay đầu lại, tỉ mỉ đánh giá cô em dâu này một cái, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, lão Chu thật sự đã tìm được một cô gái tri thư đạt lễ.”



“Nhưng nếu nói không khó chịu trong lòng, thì không phải……”



“……”



Không nghĩ tới cô sẽ nói tiếp một câu như vậy, Tôn Hạo bị nghẹn một chút, ho khan một tiếng, vẫn cảm thấy nên giải thích cho anh em tốt của mình một câu: “Những cô gái như vậy cậu ta đã gặp cả trăm người, đã sớm quen rồi, hai người họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”



“Đây là lần đầu tiên…… Anh ấy chủ động nói muốn đưa một cô gái về nhà.” Ít nhất từ sau khi cô gặp anh, tình huống này, là lần đầu tiên, ngay cả Tiểu Tề, anh cũng chưa từng đưa về một lần nào. Cái loại cảm giác này tới rất đột nhiên, giống như, quyền lợi riêng thuộc về mình đã bị người ta cướp mất.



Ánh mắt của cô gái kia không lừa được ai cả, cô ấy muốn vào công ty làm việc, không chỉ đơn thuần là hâm mộ Chu Hoài Dịch, mà là…… Thích Chu Hoài Dịch!



Hôm nay khi Lư Chu Chu luôn cố ý vô tình nói chuyện cùng Chu Hoài Dịch, Lục Nhĩ Nhã ít nhiều cũng đoán được một ít, khi xuống lầu, Chu Hoài Dịch nói có thể chở cô ta một đoạn, cô ta rất ngượng ngùng, còn mang theo chút vui sướng và chờ mong.



Không muốn quan tâm đến cô, sợ là vốn dĩ không phải do sợ giao tiếp với người lạ, mà bởi vì, cô là bạn gái của Chu Hoài Dịch, cho nên cô gái kia không muốn tiếp xúc nhiều với cô, thậm chí, có chút chán ghét cô……



Chuyện này thật sự không phải là do cô suy nghĩ nhiều, một người chất phác như cô còn cảm thấy như vậy, vậy tám chín phần là người ta thật sự có ý định đó. Khó trách người bên cạnh đều luôn nhắc nhở cô phải cẩn thận quan sát cô gái kia, chắc là họ đã nhìn ra cái gì đó rồi.



Khi cô nghiêm túc suy nghĩ mấy vấn đề này, Tôn Hạo lại cười nhẹ một tiếng: “Vừa rồi còn nói phải tin tưởng cậu ta, đảo mắt một cái đã nghi ngờ rồi sao?”



“Cũng không phải nghi ngờ anh ấy, chỉ là trong lòng không thoải mái.”



“Phụ nữ đúng là hay thay đổi, một giây trước còn thề sắt son với anh là không ghen tuông mù quáng, giây tiếp theo lại nói trong lòng không thoải mái.” Dừng một chút, lại nói, “Thật ra cùng đều là một lý luận chung, giống như hiện tại anh và em đơn độc ở chung với nhau, nếu lão Chu vì việc này mà thấy không thoải mái, em sẽ có cảm giác gì?”



“Thế nhưng chính anh ấy kêu tôi lên xe……”



“Cũng đúng……” Thấy cô gái này bắt đầu chú ý vào những chi tiết vụn vặt, Tôn Hạo không nói chuyện nữa, nếu để cô gái này về nhà cãi nhau với Chu Hoài Dịch, nói không chừng Chu Hoài Dịch sẽ tính sổ lên đầu anh, vẫn nên im lặng thì tốt hơn.



Đến cửa nhà, Tôn Hạo dừng xe thả cô xuống, còn không quên khuyên hai câu: “Chuyện này đã nhìn ra mà đúng không, cậu ta muốn về công ty làm việc, nhà của cô gái kia cũng cùng hướng đó, không tiễn cũng không tốt lắm, có phải không?”



“Ừ, tôi hiểu, ngài mau trở về đi, đừng để người trong nhà lo lắng.”



Tôn Hạo há miệng cười cười, nhắc tới người nhà, bộ dáng tâm tình rất tốt: “Được, em mau vào đi, ngày mai gặp ở phim trường.”



“Ngày mai gặp.” Khom lưng chào người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, lễ phép nên có vẫn phải có: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về.”



“Chút việc nhỏ thôi mà.” Xua xua tay với cô, người đàn ông không chậm trễ nữa, khởi động xe rời đi.



Lục Nhĩ Nhã xoay người vào cửa, tìm kiếm trong ngoài túi xách một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được đồ vật nhỏ mà mình muốn tìm.



Lúc này mới nhớ ra buổi sáng khi ra khỏi cửa cô đã để chìa khóa ở trên tủ giày, vỗ đầu tự trách mình một phen, cuối cùng bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, cũng không liên lạc với Chu Hoài Dịch ngay, nghĩ đến buổi tối anh ấy không ăn được nhiều, tiện thể ở gần nhà có một tiệm cơm Tây rất ngon, hay là cứ đi mua một ít điểm tâm cho anh ấy.



Lúc trước cô đã cùng Chu Hoài Dịch đến quán cơm Tây đó vài lần, người phục vụ vẫn nhớ cô, nhìn thấy cô đi một mình, còn duỗi cổ nhìn về phía sau cô vài lần: “Hôm nay ngài không đi cùng Chu tiên sinh sao?”



"Đúng vậy, hôm nay anh ấy có việc bận, tôi đến đây mua ít đồ ăn về cho anh ấy”



“Tốt, ngài ngồi trước đi ạ, tôi đi lấy thực đơn cho ngài xem.”



“Chờ một chút.” Lục Nhĩ Nhã gọi nữ phục vụ đã đi được vài bước lại, cô đứng lên, cẩn thận hỏi: “Chỗ này của mọi người, có thể cho khách hàng tự nấu hay không?”



Người phục vụ cúi đầu suy nghĩ, vài giây sau, liền treo lên miệng nụ cười chuyên nghiệp: “Trên nguyên tắc là không thể, nhưng là Lục tiểu thư và Chu tiên sinh là khách quen, chắc giám đốc sẽ cho phép, ngài chờ một lát, tôi sẽ đi hỏi giúp ngài.”



“Được, làm phiền cô rồi.”



Xã hội hiện tại, có quan hệ tốt với các minh tinh nổi tiếng thật sự có được rất nhiều lợi ích, giám đốc nhà hàng tự mình đến tiếp đãi cô, vô cùng chu đáo đưa cô đi đến phòng bếp nhỏ, có vài người đầu bếp nước ngoài đang ở bên trong, thấy cô đi vào, còn mỉm cười chào hỏi với cô.



May mắn mẹ cô là một giáo viên tiếng Anh, khẩu ngữ của cô cũng rất lưu loát, nói chuyện bằng tiếng Anh cũng không hề khó khăn.



Cô được đầu bếp hướng dẫn làm món mỳ Ý, cảm thấy rất thú vị, lại chiên một miếng bò bít tết, còn làm salad hoa quả, lại phát hiện thời gian không còn sớm, cô mới thu tay lại.



Để người phục vụ gói mấy món đồ ăn lại, cô đi ra bên ngoài, ngồi xuống một bàn trống chờ đợi.



Nữ phục vụ tươi cười vui vẻ cầm mấy hộp thức ăn nhỏ tinh xảo đi ra, còn khen cô làm rất tốt, nói rằng Chu Hoài Dịch chắc chắn sẽ ăn vô cùng vui vẻ.



Lục Nhĩ Nhã khách sáo trả lời vài câu, sau đó nói tạm biệt với người ta, chậm rãi ra khỏi nhà hàng



Đi qua vài trạm kiểm soát, khi trở về, cô vẫn gọi điện thoại cho Chu Hoài Dịch, đối phương nhận điện thoại rất nhanh, ngữ khí hơi cao lên: “Nhĩ Nhã!”



Lục Nhĩ Nhã mỉm cười, đang muốn nói gì đó, đầu dây bên kia chợt truyền ra một giọng nói dịu dàng, chắc là đang dò hỏi Chu Hoài Dịch: “Là Lục tiểu thư sao?”



Lư Chu Chu……



Bọn họ vẫn còn ở cùng nhau?



Nhận thức này thật sự khiến người ta không vui vẻ, Lục Nhĩ Nhã dừng bước chân, mím môi lặng im trong chốc lát, sau khi đối phương nghi hoặc gọi cô hai tiếng, mới rầu rĩ mở miệng: “Anh đang ở đâu?”



“Ở chỗ của Lư Chu Chu, cô ấy nói thấy buổi tối anh ăn không được bao nhiêu, nên mời anh lên nhà, làm chút đồ ăn cho anh.” Cô nghe được hô hấp của anh lên xuống, chắc là đang đi lại, tránh mặt cô gái kia, qua một lát, anh mới nói, “Người ta có lòng tốt, anh cũng không từ chối được, em đừng nghĩ nhiều, người nhà của cô ấy đều đang ở đây, không phải chỉ có hai người bọn anh đâu.”



“Ừ…… Ăn cái gì?”



“Mì Ý, làm sao vậy?”



Nhìn chiếc hộp mình đang cầm trong tay, đột nhiên cảm thấy hơi chói mắt, Lục Nhĩ Nhã nắm chặt tay, nhắm mắt, áp sự khác thường trong lòng xuống: “Không có gì, anh có việc bận thì cứ làm đi, em về đến nhà rồi, sợ anh lo lắng, nên nói một tiếng với anh.”



“Được, lát nữa anh sẽ trở về phòng làm việc một chuyến, chắc khoảng hai tiếng nữa mới trở về, nếu em mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ anh.”



“Được, em tắt máy đây.” Không đợi đối phương nói gì nữa, Lục Nhĩ Nhã vội vàng ấn tắt, nhìn chằm chằm màn hình di động đã tối đen, chợt cảm thấy buồn cười.



Cất điện thoại vào túi, một lần nữa cất bước, trùng hợp ở giao lộ có một cái thùng rác, cô thuận tay ném tất cả thức ăn và hoa quả đã vất vả làm hơn một tiếng vào……
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom