CHAPTER 1:
Chẳng có gì làm cậu thích thú hơn sưu tập côn trùng.
Căn phòng nhỏ lờ mờ tối trưng bày đầy các mẫu vật như ấu trùng, sâu, bướm ép khô, thậm chí cả những loài bọ nguyên càng còn sống khỏe trong cái bể nuôi cá trải đầy cát (giờ được tận dụng triệt để để nuôi côn trùng). Ngồi giữa phòng với mớ sách phân loại sinh vật là một cậu trai nuôi tóc dài đến giữa lưng, buộc lại kiểu đuôi ngựa. Cậu mặc quần ngắn hơn mắt cá chân và mang bốt dù đang ở trong nhà. Bỗng, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
Cậu không thèm trả lời. Tên phá đám xông cửa vào luôn.
-Ê nỡm, tao gọi mà không bắt máy là sao hả?
Hắn một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia quàng qua vai cô bồ thứ n tình tứ. Cô bồ dụi mặt vào vai hắn cười khúc khích. Hắn buông điện thoại, kéo cô bồ lại hôn đắm đuối ngay trước cửa phòng cậu. Tiếng mút lưỡi vang lên rõ mồn một làm cậu không tập trung được. Cậu tháo kính, ngẩng lên nói với hắn.
-Thằng cứt sâu, kiếm cái phòng cho tao nhờ.
Hắn dứt khỏi nụ hôn, lườm cậu vẻ khó chịu nhưng cuối cùng cũng lầm bầm “được rồi” bằng giọng đục ngầu, nắm tay cô bồ kéo vào phòng mình. Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng giường run kin kít, tiếng cười, tiếng hét, tiếng thở vọng ra sinh động hơn bao giờ hết.
Cậu nghĩ món kế tiếp được trưng bày trong lồng kính sẽ là bìu dái của hắn.
Những ánh nến trong phòng vẫn cháy lập lòe. Cậu không bật đèn. Lửa chờn vờn trên ngọn bấc, thu nhỏ rồi lại bùng cháy. Rồi bỗng dưng…
ẦM.
Một tiếng động lớn vang lên, cả căn phòng nhỏ rung chuyển. Vài ngọn nến tắt phụt. Cây bút trượt khỏi tay cậu. Cậu đứng hẳn dậy, nheo mắt nhìn về căn phòng, định lên tiếng hỏi “cái gì vậy?” thì cửa phòng bật mở. Nếu không muốn nói là bị văng ra như bị một cơn lốc thổi bay. Cậu đứng lùi lại đằng sau, ngạc nhiên hết mức khi thấy cảnh tượng bên trong.
Một con nhện khổng lồ đã phá nát bức tường, tạo thành lỗ hổng to tướng và chui vào phòng. Nó đứng trên bức tường bị đè bẹp, dùng đôi kìm cắp ngược cô bồ lên không trung, từ từ đưa cô ta vào cái miệng đang há ra đen ngòm.
-Ê, đưa tao cây súng!!!
Hắn chạy ngược về phía cậu, chỉ có độc cái chăn quấn ngang hông. Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt mở to trầm trồ nhìn vào con nhện. Cuốn sổ vẫn mở, tay cậu ghi chép lia lịa. Cái kính gọng bạc méo xệch và miệng cậu dần nở một nụ cười sáng lấp lánh.
-Thí nghiệm VCL69 đã thành công.
-TAO BẢO LÀ ĐƯA TAO CÂY SÚNG! THẰNG CHÓ!!!
Bấy giờ cậu mới tỉnh người, vội vã tìm quanh phòng và moi từ đống đổ nát khẩu gatling nòng xoay đưa hắn. Hắn quàng cái của nợ nặng trịch đó qua vai, nạp đạn lách tách và bắt đầu xả đạn như điên vào con nhện, miệng lầm bầm “đừng lo em yêu anh sẽ cứu em” nhưng cô ta không còn nghe thấy nữa, đã bị nọc độc con nhện chích vào làm cho bất tỉnh. Cậu bước lùi về sau, vừa ghi chép liên tục vừa quay sang thì thầm với hắn.
-Như thế không đủ đâu.
-Sao biết?
-Vì tao nuôi nó mà.
Hắn quay sang lườm cậu.
-Dẹp mày đi.-Rồi nhìn về phía cô bồ.-Sắp có người chết đấy.
-Chết rồi còn đâu.
Khi hắn quay sang nhìn, cô ta đã bị nuốt gọn, chỉ còn hai chân quặp ra ngoài đang dần được tiêu hóa. Con nhện xơi xong bữa ăn, bắt đầu chú ý đến hai người, tám cái chân kềnh càng của nó chuyển động.
-Bỏ mẹ!
Hắn vớ lấy băng đạn mới rồi chuyển sang co giò chạy. Cậu cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị chạy. Nhưng trước khi chạm tay vào nắm cửa, hắn tự dưng nhớ ra điều gì đó.
-Ê chó, đưa tao mượn cái quần.
Cậu quăng hắn cái quần, hắn xỏ vào.
-Đụ, sao quần mày ngắn thế hả?
-Vì chân mày dài đấy.
-Lùn như mày mới là cái tội.-Rồi hắn ngước nhìn con nhện.-Chạy thôi!
Rồi cả hai thằng gần như lao qua cánh cửa, ba chân bốn cẳng chạy đi trên hành lang. Con nhện dí theo sát vách, nó chẳng cần phải mở cửa mà cả bức tường tự động nứt toác để nó đi qua. Tám cái chân khiến nó chạy nhanh khiếp. Âm thanh rần rần vang khắp hành lang. Vài người mở cửa phòng, ló đầu ra xem với bộ mặt ngái ngủ, y như rằng tỉnh cả người khi thấy con nhện khổng lồ.
Hắn chạy dọc những cánh cửa, vừa đẩy cửa hoặc đá văng vừa hét vọng vào thông báo.
-CHẠY ĐI CÁC ĐỒNG CHÍ!!!
Những người trong phòng lờ đờ nhìn hắn, từ mấy thằng đang say ngủ đến mấy thằng đang mải mê thẩm du, còn chưa kịp lấy khăn giấy lau thì đã phải cuống cuồng mặc quần vào khi thấy vật thể lạ chạy trong hành lang. Đôi lúc có tiếng hét chói lói vang lên khi hắn mở nhầm cửa phòng có gái đang thay đồ. Hắn cười tình với vài em và đóng cửa lại chạy tiếp. Cậu chỉ bình thản chạy phăm phăm, đôi lúc ngoái nhìn con nhện và ghi chép, cao năm mét, có tám chân, cơ thể gồm hai phần là đầu-ngực và bụng, nuốt chửng con mồi chứ không hút dịch lỏng theo cách thông thường…
-Không thể để nó phá hủy thế này mãi được!!-Hắn gào to.
-Tao biết! Dụ nó ra vườn đã!!
Cậu cũng gào đáp lại. Cả hai chạy về phía cánh cửa chính của kí túc xá. Không ai nói ai, hắn nép sang một bên chuẩn bị nạp đạn, còn cậu đẩy một bên cửa dụ con nhện ra ngoài. Ngoài vườn, ánh trăng bàng bạc phủ xuống bãi cỏ vẫn còn đẫm sương đêm. Tiếng dế kêu văng vẳng giờ nhường chỗ cho tiếng ồn kinh thiêng động địa mà con nhện gây ra. Đám sinh viên trong kí túc hoặc cởi trần, hoặc phục trang đầy đủ từ trong phòng túa ra ngắm con nhện. Dưới ánh trăng, lớp da xù xì cùng mớ lông dựng đứng tua tủa của nó hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu ngẩng nhìn nó, không khỏi tự hào.
Thí nghiệm VCL69 đã thành công ngoài dự kiến.
VCL69 thuộc giống nhện lông, cả người rặt một màu đen và không có vân gì đặc biệt. Cậu bắt được em nó ngoài vườn trong một ngày hè nắng cháy và đem nhốt vào hũ đựng mắm thó từ nhà bếp để dành làm thí nghiệm. Một ngày nọ, cậu “lỡ tay” đổ hỗn hợp gồm nước dưa hấu, bột từ phân chuột nghiền nát, axit sulfuric và hầm bà lằng thứ vào con vật tội nghiệp. Rồi nó tiu nghỉu. Cậu cứ tưởng nó chết, đem xác ra vườn chôn, ai ngờ nó lại lớn lên thế này đây…
Cậu biết được điều đó khi nhìn thấy cái hố khổng lồ trong vườn, ở đó còn cái bia nho nhỏ làm từ que đè lưỡi mà cậu cắm lên. Giờ cái que văng đi đâu mất rồi. Trên cái que có ghi dòng chữ “Thí nghiệm thất bại số 69″.
Con nhện đứng yên một lúc lâu, không động cựa gì. Đoạn, cậu ngẩng đầu nhìn con nhện. Nó cũng nhìn lại cậu bằng đôi mắt đen láy. Ánh trăng bàng bạc đổ xuống cả hai, mừng cho cuộc hội ngộ vĩ đại giữa một sinh vật tám chân và một sinh vật hai—nhầm, ba chân. Nhét cuốn sổ vào túi quần, cậu chậm rãi vươn tay như muốn ôm lấy đầu con nhện. Tao vẫn còn quý mày lắm…
Nhưng chưa kịp ôm ấp gì thì con nhện đã dùng cặp kìm hất văng cậu đi.
-Ê chó, mày có sao không?!
Hắn đã chuẩn bị xong, vội lao ra xả đạn vào con nhện, không quên hỏi thăm cậu lúc này đã văng xa tít tận góc vườn. Cũng may cậu né kịp nên không bị cái kìm bén ngót ấy phang vào thẳng mặt. Cậu ngồi dậy, ra hiệu bảo không sao rồi tháo kính. Con quái vật đó cần được dạy cho một bài học.
-Cứt sâu, giữ chân nó giúp tao! Tao phải về phòng!!
Cậu hét lên với hắn rồi guồng chân chạy đi, xuyên qua đám đông đang đứng xem như xem xiếc. Hắn chưa kịp nói gì, mới quay qua một tí là đã thấy cậu khuất bóng. Hắn chửi thề, nhưng từ ngữ chưa kịp vuột khỏi miệng thì con nhện đã lao đến tấn công hắn lần nữa. Nó tấn công bằng hai cái kìm và đi bằng tám chân, đã thế còn có biệt tài chăng tơ không lẫn vào đâu được. Vừa lơ là cảnh giác vài giây, hắn đã thấy mình bị những sợi tơ cuốn chặt, hai tay không thể động cựa gì được. Hắn ngã xuống như một con sâu vô dụng, đánh rơi cả khẩu súng nặng trịch. Con nhện cúi xuống sát mặt hắn, hơi thở khò khè mang mùi của đất xộc thẳng vào người hắn lạnh toát, cái lỗ đen rộng ngoác từ từ mở ra. Bỏ mẹ, bỏ mẹ, bỏ mẹ…Hắn bắt đầu chửi thề, cố gắng trườn đi tránh xa con nhện hết sức có thể.
-Hề hề, bạn nhện yêu dấu, đừng ăn thịt tớ nhé ~ Thịt tớ không có ngon đâu ~ Hề hề.
Hắn vừa cười vừa lùi lại phía sau, gần như lê lết trên mặt đất, chỉ để khỏi phải mặt giáp mặt với con nhện. Con nhện chậm rãi bám theo hắn, tám đôi mắt to tròn trong veo làm hắn nhìn vào mà thấy nổi cả da gà, cố gắng nở nụ cười đẹp nhất của mình. Ma sát với mặt đất làm những sợi tơ siết quanh hắn lỏng đi, tay hắn đã bắt đầu có thể cử động. Hắn lần mò tìm khẩu súng và cố câu giờ thêm nữa.
-Bạn nhện à, bạn là nhện đực hay nhện cái vậy?
Hắn nói rồi liếc nhanh xuống bụng con nhện, có cái gì đó lủng lẳng. Hắn bắt đầu đoán đông đoán tây. Của quý? Dương vật? Niềm tự hào của cánh đàn ông? Nah, mấy cái đó đồng nghĩa hết rồi.
Nhìn kĩ, hắn nhận ra đó là một bọc trứng. Bọc trứng lủng lẳng sắp trồi ra ngoài qua lỗ sinh dục.
Một con nhện cái sắp đẻ, hử? Nó đã thụ tinh với ai? Ai đã làm nó ra nông nổi này?
Hắn nghĩ mà sởn cả gai ốc, nhìn bóng mình phản chiếu qua đồng tử đen lay láy của con nhện. Chắc nó thấy hắn đẹp trai nên chưa ăn vội, hắn nghĩ, nhưng bắt đầu sám hối khi cái lỗ đen kia lại mở ra lần nữa. Lần này là làm thật.
Hắn nằm rạp xuống đất để tránh cái lỗ đen rộng ngoác kia, chĩa súng từ dưới lên.
Ngon. Góc này ngon. Hắn liếm môi, nhếch cười rồi khai hỏa.
Chuỗi tiếng súng đoàng đoàng nối tiếp nhau làm xáo trộn cả khu vườn. Những cô cậu sinh viên đứng xem ồ à, không khỏi mắt tròn mắt dẹt thích thú. Con nhện kêu ré lên đau đớn bằng thứ âm thanh trầm đục, nghe như một vệt gió. Những cái chân của nó bắt đầu dịch chuyển hòng giẫm nát hắn – người đang nằm rạp trên bãi cỏ. Nhưng hắn nhanh hơn con nhện, trườn người xuống sâu hơn và bắn đùng đùng vào phần bụng dưới của nó. Túi trứng vỡ ra, rớt ngay xuống bãi cỏ. May là hắn tránh vừa kịp, trườn ra khỏi người con nhện và ngồi dậy. Ánh trăng sáng rực chào đón hắn. Cảm giác thoát chết thật huy hoàng.
Nhưng hắn không có thời gian nghĩ ngợi thêm nữa khi nghe tiếng hét từ đằng sau. Tiếng hét của đám đông.
Chẳng có gì làm cậu thích thú hơn sưu tập côn trùng.
Căn phòng nhỏ lờ mờ tối trưng bày đầy các mẫu vật như ấu trùng, sâu, bướm ép khô, thậm chí cả những loài bọ nguyên càng còn sống khỏe trong cái bể nuôi cá trải đầy cát (giờ được tận dụng triệt để để nuôi côn trùng). Ngồi giữa phòng với mớ sách phân loại sinh vật là một cậu trai nuôi tóc dài đến giữa lưng, buộc lại kiểu đuôi ngựa. Cậu mặc quần ngắn hơn mắt cá chân và mang bốt dù đang ở trong nhà. Bỗng, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
Cậu không thèm trả lời. Tên phá đám xông cửa vào luôn.
-Ê nỡm, tao gọi mà không bắt máy là sao hả?
Hắn một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia quàng qua vai cô bồ thứ n tình tứ. Cô bồ dụi mặt vào vai hắn cười khúc khích. Hắn buông điện thoại, kéo cô bồ lại hôn đắm đuối ngay trước cửa phòng cậu. Tiếng mút lưỡi vang lên rõ mồn một làm cậu không tập trung được. Cậu tháo kính, ngẩng lên nói với hắn.
-Thằng cứt sâu, kiếm cái phòng cho tao nhờ.
Hắn dứt khỏi nụ hôn, lườm cậu vẻ khó chịu nhưng cuối cùng cũng lầm bầm “được rồi” bằng giọng đục ngầu, nắm tay cô bồ kéo vào phòng mình. Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng giường run kin kít, tiếng cười, tiếng hét, tiếng thở vọng ra sinh động hơn bao giờ hết.
Cậu nghĩ món kế tiếp được trưng bày trong lồng kính sẽ là bìu dái của hắn.
Những ánh nến trong phòng vẫn cháy lập lòe. Cậu không bật đèn. Lửa chờn vờn trên ngọn bấc, thu nhỏ rồi lại bùng cháy. Rồi bỗng dưng…
ẦM.
Một tiếng động lớn vang lên, cả căn phòng nhỏ rung chuyển. Vài ngọn nến tắt phụt. Cây bút trượt khỏi tay cậu. Cậu đứng hẳn dậy, nheo mắt nhìn về căn phòng, định lên tiếng hỏi “cái gì vậy?” thì cửa phòng bật mở. Nếu không muốn nói là bị văng ra như bị một cơn lốc thổi bay. Cậu đứng lùi lại đằng sau, ngạc nhiên hết mức khi thấy cảnh tượng bên trong.
Một con nhện khổng lồ đã phá nát bức tường, tạo thành lỗ hổng to tướng và chui vào phòng. Nó đứng trên bức tường bị đè bẹp, dùng đôi kìm cắp ngược cô bồ lên không trung, từ từ đưa cô ta vào cái miệng đang há ra đen ngòm.
-Ê, đưa tao cây súng!!!
Hắn chạy ngược về phía cậu, chỉ có độc cái chăn quấn ngang hông. Cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt mở to trầm trồ nhìn vào con nhện. Cuốn sổ vẫn mở, tay cậu ghi chép lia lịa. Cái kính gọng bạc méo xệch và miệng cậu dần nở một nụ cười sáng lấp lánh.
-Thí nghiệm VCL69 đã thành công.
-TAO BẢO LÀ ĐƯA TAO CÂY SÚNG! THẰNG CHÓ!!!
Bấy giờ cậu mới tỉnh người, vội vã tìm quanh phòng và moi từ đống đổ nát khẩu gatling nòng xoay đưa hắn. Hắn quàng cái của nợ nặng trịch đó qua vai, nạp đạn lách tách và bắt đầu xả đạn như điên vào con nhện, miệng lầm bầm “đừng lo em yêu anh sẽ cứu em” nhưng cô ta không còn nghe thấy nữa, đã bị nọc độc con nhện chích vào làm cho bất tỉnh. Cậu bước lùi về sau, vừa ghi chép liên tục vừa quay sang thì thầm với hắn.
-Như thế không đủ đâu.
-Sao biết?
-Vì tao nuôi nó mà.
Hắn quay sang lườm cậu.
-Dẹp mày đi.-Rồi nhìn về phía cô bồ.-Sắp có người chết đấy.
-Chết rồi còn đâu.
Khi hắn quay sang nhìn, cô ta đã bị nuốt gọn, chỉ còn hai chân quặp ra ngoài đang dần được tiêu hóa. Con nhện xơi xong bữa ăn, bắt đầu chú ý đến hai người, tám cái chân kềnh càng của nó chuyển động.
-Bỏ mẹ!
Hắn vớ lấy băng đạn mới rồi chuyển sang co giò chạy. Cậu cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị chạy. Nhưng trước khi chạm tay vào nắm cửa, hắn tự dưng nhớ ra điều gì đó.
-Ê chó, đưa tao mượn cái quần.
Cậu quăng hắn cái quần, hắn xỏ vào.
-Đụ, sao quần mày ngắn thế hả?
-Vì chân mày dài đấy.
-Lùn như mày mới là cái tội.-Rồi hắn ngước nhìn con nhện.-Chạy thôi!
Rồi cả hai thằng gần như lao qua cánh cửa, ba chân bốn cẳng chạy đi trên hành lang. Con nhện dí theo sát vách, nó chẳng cần phải mở cửa mà cả bức tường tự động nứt toác để nó đi qua. Tám cái chân khiến nó chạy nhanh khiếp. Âm thanh rần rần vang khắp hành lang. Vài người mở cửa phòng, ló đầu ra xem với bộ mặt ngái ngủ, y như rằng tỉnh cả người khi thấy con nhện khổng lồ.
Hắn chạy dọc những cánh cửa, vừa đẩy cửa hoặc đá văng vừa hét vọng vào thông báo.
-CHẠY ĐI CÁC ĐỒNG CHÍ!!!
Những người trong phòng lờ đờ nhìn hắn, từ mấy thằng đang say ngủ đến mấy thằng đang mải mê thẩm du, còn chưa kịp lấy khăn giấy lau thì đã phải cuống cuồng mặc quần vào khi thấy vật thể lạ chạy trong hành lang. Đôi lúc có tiếng hét chói lói vang lên khi hắn mở nhầm cửa phòng có gái đang thay đồ. Hắn cười tình với vài em và đóng cửa lại chạy tiếp. Cậu chỉ bình thản chạy phăm phăm, đôi lúc ngoái nhìn con nhện và ghi chép, cao năm mét, có tám chân, cơ thể gồm hai phần là đầu-ngực và bụng, nuốt chửng con mồi chứ không hút dịch lỏng theo cách thông thường…
-Không thể để nó phá hủy thế này mãi được!!-Hắn gào to.
-Tao biết! Dụ nó ra vườn đã!!
Cậu cũng gào đáp lại. Cả hai chạy về phía cánh cửa chính của kí túc xá. Không ai nói ai, hắn nép sang một bên chuẩn bị nạp đạn, còn cậu đẩy một bên cửa dụ con nhện ra ngoài. Ngoài vườn, ánh trăng bàng bạc phủ xuống bãi cỏ vẫn còn đẫm sương đêm. Tiếng dế kêu văng vẳng giờ nhường chỗ cho tiếng ồn kinh thiêng động địa mà con nhện gây ra. Đám sinh viên trong kí túc hoặc cởi trần, hoặc phục trang đầy đủ từ trong phòng túa ra ngắm con nhện. Dưới ánh trăng, lớp da xù xì cùng mớ lông dựng đứng tua tủa của nó hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu ngẩng nhìn nó, không khỏi tự hào.
Thí nghiệm VCL69 đã thành công ngoài dự kiến.
VCL69 thuộc giống nhện lông, cả người rặt một màu đen và không có vân gì đặc biệt. Cậu bắt được em nó ngoài vườn trong một ngày hè nắng cháy và đem nhốt vào hũ đựng mắm thó từ nhà bếp để dành làm thí nghiệm. Một ngày nọ, cậu “lỡ tay” đổ hỗn hợp gồm nước dưa hấu, bột từ phân chuột nghiền nát, axit sulfuric và hầm bà lằng thứ vào con vật tội nghiệp. Rồi nó tiu nghỉu. Cậu cứ tưởng nó chết, đem xác ra vườn chôn, ai ngờ nó lại lớn lên thế này đây…
Cậu biết được điều đó khi nhìn thấy cái hố khổng lồ trong vườn, ở đó còn cái bia nho nhỏ làm từ que đè lưỡi mà cậu cắm lên. Giờ cái que văng đi đâu mất rồi. Trên cái que có ghi dòng chữ “Thí nghiệm thất bại số 69″.
Con nhện đứng yên một lúc lâu, không động cựa gì. Đoạn, cậu ngẩng đầu nhìn con nhện. Nó cũng nhìn lại cậu bằng đôi mắt đen láy. Ánh trăng bàng bạc đổ xuống cả hai, mừng cho cuộc hội ngộ vĩ đại giữa một sinh vật tám chân và một sinh vật hai—nhầm, ba chân. Nhét cuốn sổ vào túi quần, cậu chậm rãi vươn tay như muốn ôm lấy đầu con nhện. Tao vẫn còn quý mày lắm…
Nhưng chưa kịp ôm ấp gì thì con nhện đã dùng cặp kìm hất văng cậu đi.
-Ê chó, mày có sao không?!
Hắn đã chuẩn bị xong, vội lao ra xả đạn vào con nhện, không quên hỏi thăm cậu lúc này đã văng xa tít tận góc vườn. Cũng may cậu né kịp nên không bị cái kìm bén ngót ấy phang vào thẳng mặt. Cậu ngồi dậy, ra hiệu bảo không sao rồi tháo kính. Con quái vật đó cần được dạy cho một bài học.
-Cứt sâu, giữ chân nó giúp tao! Tao phải về phòng!!
Cậu hét lên với hắn rồi guồng chân chạy đi, xuyên qua đám đông đang đứng xem như xem xiếc. Hắn chưa kịp nói gì, mới quay qua một tí là đã thấy cậu khuất bóng. Hắn chửi thề, nhưng từ ngữ chưa kịp vuột khỏi miệng thì con nhện đã lao đến tấn công hắn lần nữa. Nó tấn công bằng hai cái kìm và đi bằng tám chân, đã thế còn có biệt tài chăng tơ không lẫn vào đâu được. Vừa lơ là cảnh giác vài giây, hắn đã thấy mình bị những sợi tơ cuốn chặt, hai tay không thể động cựa gì được. Hắn ngã xuống như một con sâu vô dụng, đánh rơi cả khẩu súng nặng trịch. Con nhện cúi xuống sát mặt hắn, hơi thở khò khè mang mùi của đất xộc thẳng vào người hắn lạnh toát, cái lỗ đen rộng ngoác từ từ mở ra. Bỏ mẹ, bỏ mẹ, bỏ mẹ…Hắn bắt đầu chửi thề, cố gắng trườn đi tránh xa con nhện hết sức có thể.
-Hề hề, bạn nhện yêu dấu, đừng ăn thịt tớ nhé ~ Thịt tớ không có ngon đâu ~ Hề hề.
Hắn vừa cười vừa lùi lại phía sau, gần như lê lết trên mặt đất, chỉ để khỏi phải mặt giáp mặt với con nhện. Con nhện chậm rãi bám theo hắn, tám đôi mắt to tròn trong veo làm hắn nhìn vào mà thấy nổi cả da gà, cố gắng nở nụ cười đẹp nhất của mình. Ma sát với mặt đất làm những sợi tơ siết quanh hắn lỏng đi, tay hắn đã bắt đầu có thể cử động. Hắn lần mò tìm khẩu súng và cố câu giờ thêm nữa.
-Bạn nhện à, bạn là nhện đực hay nhện cái vậy?
Hắn nói rồi liếc nhanh xuống bụng con nhện, có cái gì đó lủng lẳng. Hắn bắt đầu đoán đông đoán tây. Của quý? Dương vật? Niềm tự hào của cánh đàn ông? Nah, mấy cái đó đồng nghĩa hết rồi.
Nhìn kĩ, hắn nhận ra đó là một bọc trứng. Bọc trứng lủng lẳng sắp trồi ra ngoài qua lỗ sinh dục.
Một con nhện cái sắp đẻ, hử? Nó đã thụ tinh với ai? Ai đã làm nó ra nông nổi này?
Hắn nghĩ mà sởn cả gai ốc, nhìn bóng mình phản chiếu qua đồng tử đen lay láy của con nhện. Chắc nó thấy hắn đẹp trai nên chưa ăn vội, hắn nghĩ, nhưng bắt đầu sám hối khi cái lỗ đen kia lại mở ra lần nữa. Lần này là làm thật.
Hắn nằm rạp xuống đất để tránh cái lỗ đen rộng ngoác kia, chĩa súng từ dưới lên.
Ngon. Góc này ngon. Hắn liếm môi, nhếch cười rồi khai hỏa.
Chuỗi tiếng súng đoàng đoàng nối tiếp nhau làm xáo trộn cả khu vườn. Những cô cậu sinh viên đứng xem ồ à, không khỏi mắt tròn mắt dẹt thích thú. Con nhện kêu ré lên đau đớn bằng thứ âm thanh trầm đục, nghe như một vệt gió. Những cái chân của nó bắt đầu dịch chuyển hòng giẫm nát hắn – người đang nằm rạp trên bãi cỏ. Nhưng hắn nhanh hơn con nhện, trườn người xuống sâu hơn và bắn đùng đùng vào phần bụng dưới của nó. Túi trứng vỡ ra, rớt ngay xuống bãi cỏ. May là hắn tránh vừa kịp, trườn ra khỏi người con nhện và ngồi dậy. Ánh trăng sáng rực chào đón hắn. Cảm giác thoát chết thật huy hoàng.
Nhưng hắn không có thời gian nghĩ ngợi thêm nữa khi nghe tiếng hét từ đằng sau. Tiếng hét của đám đông.
Bình luận facebook