Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 563
Cổng chính Thôi gia bảo mở rộng, một đám đông chiến sỹ từ trong tiến ra, men theo bờ sông phía tây ngược bắc. Bắt mắt nhất là đội xe lừa dài nửa dặm, đến hơn hai trăm chiếc.
Trác Cuồng Sinh và Vương Trấn Ác cưỡi ngựa đi đầu trong đám bộ đội tiên phong. Trác Cuồng Sinh quay đầu nhìn lại, cười lớn: “Quân đội của chúng ta trông giống như lính vận chuyển lương thực nhiều hơn bộ đội ra chiến trường vậy. Địch nhân liệu có nghi ngờ không?”
Vương Trấn Ác đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm mênh mông đầy mây. Dưới ánh đuốc sáng rực, mặt hắn vô cùng hưng phấn. Hắn mười phần tin tưởng đáp: “Thủ đoạn của bọn ta là hành động làm sao phải phù hợp với suy đoán của địch nhân, làm địch nhân tự sinh ra suy nghĩ sai lầm. Lại phải có biểu hiện khiến địch nhân biết chúng ta không biết chúng đang mai phục phía trước. Nếu đổi lại ta là Mộ Dung Long thì khẳng định cũng sẽ trúng kế.”
Trác Cuồng Sinh gật đầu: “Ngươi xem! Huynh đệ chúng ta người nào thần sắc cũng thoải mái, chính vì họ biết chúng ta nắm chắc thắng lợi trong cuộc chiến này. Hiện giờ chúng ta đi men theo bờ sông ngược bắc, có dòng sông làm bình phong che mặt đông rồi nên chỉ cần lưu ý tình hình mặt tây. Mộ Dung Long khẳng định vô kế khả thi, chỉ còn cách đợi chúng ta rời khỏi bờ sông, đi qua Bắc Khâu mới có thể phát động đánh úp. Tất cả đều nằm trong tính toán của chúng ta.”
Vương Trấn Ác tràn đầy cảm xúc nói: “Cuối cùng thì ta lại lĩnh quân đánh trận rồi. Ài! Ta vốn tưởng vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa, nhưng Biên Hoang tập đã làm thay đổi cuộc sống của ta. Ta thực sự có cảm giác kỳ dị là mình đang nằm mộng, sợ nhất là đang mơ lại tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn là một người mất hết hy vọng và đấu chí.”
Trác Cuồng Sinh điềm đạm nói: “Nếu như ta cho ngươi biết trước mắt chúng ta chỉ là một giấc mộng tập thể thì ngươi nghĩ sao?”
Vương Trấn Ác ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Nhưng ta hiểu chắc chắn rằng mình không nằm mộng. Nếu thực đang nằm mộng thì ngươi sẽ mơ mơ hồ hồ, không nghĩ phải chăng mình đang nằm mộng. Khi ngươi nghĩ mình đang nằm mộng thì lúc đó ngươi đã tỉnh mất rồi.”
Trác Cuồng Sinh cười khổ không biết nói gì.
Vương Trấn Ác chuyển đề tài: “Có một việc ta muốn xin ý kiến quán chủ.”
Trác Cuồng Sinh cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì một đại danh tướng như Vương Trấn Ác mà cũng phải hỏi ý kiến lão. Lão vui vẻ nói: “Trong lòng Trấn Ác có nghi nan gì cứ nói hết ra xem ta có chỗ nào giúp ngươi không.”
Vương Trấn Ác nói: “Biên Hoang tập mặc dù là một địa phương tốt, nhưng lại không phù hợp với ta. Ta trời sinh khổ mệnh, hành quân đánh trận thì ta rất vui lòng, nhưng tuý sanh mộng tử, sinh hoạt kiểu chỉ sống hôm nay mà không nghĩ đến ngày mai rất không thích hợp với ta.”
Giờ Trác Cuồng Sinh mới biết đã hiểu nhầm tâm ý hắn, liền hỏi: “Đó gọi là mỗi người đều có chí hướng riêng. Trấn Ác có tính toán gì về tương lai?”
Vương Trấn Ác đáp: “Ta muốn đến Kiến Khang về với tiểu Lưu gia. Quán chủ nói xem việc đó có làm được không?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Nếu như cuộc chiến này chúng ta có thể đại phá Mộ Dung Thuỳ thì khẳng định là Trấn Ác sẽ được Thác Bạt Khuê hân thưởng. Nhìn Thác Bạt Khuê trọng dụng Thôi Hoành là biết Thác Bạt Khuê không những cầu tài như khát nước, mà còn trọng thị người Hán. Nhà gần nước, sao Trấn Ác không đầu về với Thác Bạt Khuê, khẳng định sẽ thành công dễ dàng như nước đổ vào sông.”
Vương Trấn Ác lộ vẻ chẳng thèm, nói: “Trước sau gì ta cũng là một người Hán, đương nhiên là hy vọng sẽ ra sức cho dân tộc mình.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Hiểu rồi! Không biết có phải vì ở Biên Hoang tập quá lâu rồi hay không mà ta dần dần quên mất thân phận người Hán của mình, chỉ coi mình là Hoang nhân. Trấn Ác đến Kiến Khang đầu về với Lưu Dụ chắc chắn sẽ thuận lợi. Ta sẽ viết một phong thư giới thiệu Trấn Ác với Lưu Dụ. Phong thư này sẽ do toàn bộ thành viên Chung lâu nghị hội đóng dấu vào, kể cả Yến Phi. Bảo đảm sau khi Trấn Ác đến Kiến Khang sẽ lập tức được Lưu Dụ trọng dụng.”
Vương Trấn Ác vui mừng đáp tạ, nhưng lại có gì đó khó mở lời, hỏi: “Phong thư đó của quán chủ phải chăng chỉ viết sự thật?”
Trác Cuồng Sinh bật cười: “Hảo tiểu tử! Ngươi sợ ta phóng đại khoác lác như trong thuyết thư sao. Yên tâm đi! Ta biết viết sao cho hợp mà. Hà hà! Thật ra thì dù ta một chữ không ngoa nhưng người đọc sẽ cảm thấy khoác lác quá vì Trấn Ác đúng là một mãnh tướng khó kiếm, ngàn vàng khó đổi. Cuộc chiến Bắc Khâu sẽ chứng thực lời bình luận này của ta.”
Lưu Dụ dán thêm ria mép, giấu chân diện mục rồi cùng Tống Bi Phong rời khỏi Thạch Đầu thành.
Kiến Khang quả thực đã thay đổi, không những đã hồi phục cảnh phồn hoa nhiệt náo như thời An công còn tại thế, mà nhiều người đi trên đường vẻ mặt tươi cười, ai nấy thần sắc đều thoải mái, tràn đầy không khí thái bình thịnh trị.
Lưu Dụ nhớ lại lời Yến Phi trước khi rời đi, rằng hạnh phúc của dân chúng bốn cõi đang nằm trong tay mình, nếu Lưu Dụ gã lùi bước hoặc buông bỏ thì trăm họ sẽ lại rơi vào vực sâu thống khổ dưới sự áp bức của giới cao môn quyền quý Kiến Khang. Mình có đang tâm làm thế hay không?
Hơn lúc nào hết, gã cảm nhận được một cách sâu sắc hoàn cảnh của mình.
Vì sự đối lập, xung đột lợi ích giữa cao môn và hàn môn nên gã đang ở trong trạng thái đối địch với cao môn. Hiện giờ thì không ai dám trái ý gã chỉ vì không ai dám chọc giận gã. Nhưng sau khi Hoàn Huyền rút đi thì gã không thể không phân chia bớt quyền lực ra để duy trì sự vận hành của chính quyền phương Nam. Tình hình một mình gã độc chiếm đại quyền như hiện tại sẽ thay đổi.
Tiếng Tống Bi Phong vang lên bên tai gã: “Mục Chi quả là có bản lĩnh. Ngươi xem, Kiến Khang như là đã thoát thai hoán cốt vậy, mọi thứ đều trật tự ngăn nắp. Ta chưa từng nghe thấy người ta nói cười vui vẻ nhiều như vậy ở trên đường. Lúc An công còn tại thế cũng không có tình trạng thái bình thịnh trị như thế này.”
Lưu Dụ cười đáp: “Thì ra suy nghĩ trong lòng Tống đại ca cũng giống như đệ.”
Đồng thời, trong lòng gã nghĩ muốn gã hai tay dâng dân chúng phương Nam lên cho người khác để người ta khi phụ, lăng nhục thì gã không thể làm được. Phương pháp duy nhất để có thể đạt tới mục tiêu đó là gã phải trở thành người thực sự nắm quyền ở phương Nam, san bằng mọi thế lực phản đối, cuối cùng chính là bảo toạ Hoàng đế.
Tống Bi Phong thấp giọng nói: “Ngươi làm tốt lắm. Tâm nguyện của An công và Huyền soái rất nhiều khả năng hoàn thành trong tay tiểu Dụ.”
Lưu Dụ nắm vai Tống Bi Phong đáp: “Chỉ cần đệ còn một hơi thở, đệ sẽ tuyệt không làm Tống đại ca thất vọng.”
Yến Phi rời khỏi dòng sông lên bờ. Hướng Vũ Điền đến bên chàng nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu. Gần đây không có tên thám tử nào của địch.”
Yến Phi đưa tay làm hiệu cho bờ bên kia. Các huynh đệ đang phục bên bờ bên kia liền vội đẩy mấy chiếc thuyền nhẹ chở đầy hành lý xuống nước rồi đưa mấy con thuyền chở vật tư đó sang.
Cánh bộ đội đánh úp hậu phương địch này, kể cả Yến Phi và Hướng Vũ Điền thì vừa đủ một trăm người. Hành trang trên mấy chiếc thuyền nhỏ đó, ngoài lương thực nước uống, là hoả khí, ám khí vô cùng lợi hại có lực sát thương rất lớn kể cả trong sương mù, do đích thân Cơ Biệt tuyển chọn.
Người có tư cách tham gia hành động này đều là hạng võ công cao cường, không phải hạng nhất thì đừng hòng được chọn.
Để vận chuyển hết người và vật tư, thuyền nhẹ phải đi lại nhiều lần. Hai người Yến, Hướng đứng trên một gò cao bên bờ sông phóng mắt nhìn xung quanh giám thị động tĩnh. Nếu phát hiện thám tử của địch nhân thì họ sẽ xuất thủ giết ngay vì hành động này cần phải hoàn toàn bí mật mới có hiệu quả.
Hướng Vũ Điền hỏi: “Huynh vẫn tưởng nhớ Minh Dao sao?”
Yến Phi đáp: “Nếu ta nói hoàn toàn không nhớ tới nàng thì khẳng định là nói dối. Nhưng rất cổ quái là khi ta nhớ đến nàng thì tâm tình rất bình hoà, không giống như trước đây đều làm khơi dậy tâm tư ta. Huynh cũng nhớ nàng sao?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Thỉnh thoảng ta cũng nhớ đến nàng, đặc biệt là những lúc nhàn rỗi. Nhưng ta hiểu tâm tình huynh. Sự tình đã kết thúc rồi, hy vọng Minh Dao có thể hồi phục lại sau đả kích đó, quên hết tất cả những việc không như ý trước đây, bắt đầu cuộc sống mới. Nàng là một nữ tử kiên cường, về mặt tình cảm có khi còn kiên cường hơn cả ta và huynh nữa.”
Yến Phi nói: “Hy vọng mọi chuyện sẽ như huynh nghĩ! Huynh nói đúng lắm! Về mặt tình cảm, ta rất yếu đuối. Từ sau khi mẹ ta mất đi, ta như là một cô hồn vô chủ, không nơi trú ngụ. Cảm giác đó làm ta cảm thấy sống không bằng chết.”
Hướng Vũ Điền gật đầu hưởng ứng: “Ta hiểu tâm tình huynh. Vào thời khắc huynh không còn luyến tiếc đối với sinh mệnh, chuẩn bị bất kể sống chết hành thích Mộ Dung Văn thì huynh bỗng nhiên gặp Minh Dao, làm huynh yêu thương nàng như điên cuồng, huynh càng bị đả kích đau đớn nhất. Nếu có kiếp trước thì khẳng định là huynh thiếu nợ Minh Dao không ít tình cảm.”
Y lại trầm ngâm: “Người ta phải chăng là có tiền kiếp?”
Yến Phi nói: “Con người có tiền kiếp hay không ta không rảnh để mà nghĩ. Huynh chỉ cần biết cái làm người ta cảm thấy sinh mệnh có ý nghĩa nhất chính là tình yêu. Vì thế nên kể cả là đồ cùng hung cực ác, cũng muốn kiếm tìm một mục tiêu để họ hết lòng yêu thương. Đó chính là nhân tính. Hồi còn nhỏ, ta từng nghe một chuyện liên quan đến một tên độc hành đại đạo hoành hành vùng giáp ranh Tái Ngoại, một đời giết người vô số, đến phụ nữ trẻ con cũng không tha, nhưng hắn lại yêu thương con ngựa của hắn vô cùng. Tuy nó dần dần già đi nhưng hắn vẫn không ruồng bỏ, cuối cùng ngựa yêu của hắn cước lực không tốt bị người truy bắt hắn đuổi kịp. Hắn lại che tên cho ngựa yêu, rồi chết dưới loạn tiễn.”
Hướng Vũ Điền nói: “Thứ nâng đỡ cho con người tiếp tục tồn tại ngoài tình yêu còn có hận thù. Như huynh, vì quyết chí báo thù cho mẹ nên cố gắng chuyên cần luyện tập võ nghệ, cũng gặp lại người tình trong mộng thời nhỏ. Chỉ tiếc là hiện thực quá tàn khốc, huynh đã tìm nhầm đối tượng để hết lòng yêu thương.”
Yến Phi lầm bầm: “Quả thực ta đã tìm nhầm đối tượng sao?”
Hướng Vũ Điền cười khổ: “Ta chỉ nói theo giọng điệu của huynh thôi, căn bản là hồ ngôn loạn ngữ.”
Yến Phi nhìn con thuyền cuối cùng cập bờ, nói: “Khi ở cùng huynh, chủ đề đều trở về những ngày tháng đã qua mà ta không muốn nghĩ tới. Chúng ta cần phải nhìn về tương lai. Ồ! Giờ hành động đến rồi.”
Lưu Dụ hớp một ngụm trà thơm Nhậm Thanh Thị dâng lên, nhìn nàng đang ngồi bên cạnh mình, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì khẩn cấp thế?”
Nhậm Thanh Thị thần sắc bình tĩnh đáp: “Ở Kiến Khang đang lưu truyền một tin đồn có liên quan đến Lưu gia.”
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Là tin đồn gì vậy?”
Nhậm Thanh Thị điềm đạm đáp: “Có người đi truyền miệng khắp nơi, nói Lưu gia đã làm ô uế con gái Vương Cung là Vương Đạm Chân. Vương Cung vì hổ thẹn với gia tộc nên không dám nói ra bên ngoài, dâng nàng cho Hoàn Huyền làm thiếp, nhưng lại bị Hoàn Huyền phát giác nàng không còn trinh trắng nên đối đãi lạnh nhạt. Vương Đạm Chân vì bị bi phẫn đả kích quá nên chỉ còn cách chết đi cho xong.”
“Bình!”
Lưu Dụ vỗ mạnh lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Chiếc bàn lập tức vỡ tan, bốn chân gãy rời đổ ập xuống đất.
Nhậm Thanh Thị giật nảy mình nhìn Lưu Dụ, thấy hai mắt gã giận bừng bừng như muốn phun lửa, gân xanh nổi đầy mặt, nổi cơn thịnh nộ.
Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này ở gã, rõ ràng là gã đã động chân hoả.
Lưu Dụ tức giận đến nỗi suýt nữa mất cả lý trí, hận không thể lập tức dùng hết mọi lực lượng trong tay lôi cổ tên lưu truyền tin đồn đó ra dùng trọng hình thảm khốc hành hạ hắn. Đạm Chân là tử huyệt của gã, gã căn bản không nghĩ chuyện này bị người khác biết, lại bịa đặt một cách quá đáng rời xa sự thật như thế, tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Đạm Chân sau khi chết.
Lưu Dụ không ngừng cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh lại.
Lưu Mục Chi nói rất đúng. Địch nhân sẽ không minh đao minh thương đến đối phó mình mà chỉ dùng các loại âm mưu thủ đoạn, đả kích gã trên nhiều mặt.
Gã trầm giọng: “Nói tiếp đi!”
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Tin đồn đó trước hết được truyền bá như hai năm rõ mười trong giới cao môn tử đệ ít tuổi. Còn nói lúc cử hành tang lễ An công ở Quảng Lăng, chàng cùng Vương Đạm Chân vụng trộm yêu đương. Thiếp từng tìm cách điều tra, truy tìm người phao truyền tin đồn nhưng đến lúc này vẫn không tìm ra người muốn sinh sự đó.”
Lưu Dụ im lặng không nói, nhưng hai mắt rừng rực sát cơ.
Nhậm Thanh Thị dịu dàng hỏi: “Lưu gia đoán được ai là người làm ra tin đồn đó sao?”
Lưu Dụ nói: “Thanh Thị!”
Nhậm Thanh Thị nhẹ nhàng đáp: “Thiếp thân đang nghe đây.”
Lưu Dụ hỏi: “Nàng bảo ta làm sao xử lý bây giờ?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Kể cả là thực sự có chuyện đó, Lưu gia vĩnh viễn không nên chủ động đề cập đến việc này. Nếu có người nói tới thì không những không thừa nhận, mà cần phải làm mạnh, ai dám nói ra lập tức giết ngay. Tin đồn tự nhiên sẽ lắng dần.”
Lưu Dụ nhíu mày: “Nhưng sự tình căn bản không phải là như vậy. Đó chính là sự vu cáo ti bỉ vô sỉ nhất, đối với Đạm Chân tiểu thư lại càng là ác ý vu khống. Ta làm sao mà nhẫn nhịn được?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Đó khẳng định là một việc vô cùng bí mật. Muội chưa từng nghe qua, Hoàn Huyền khẳng định là cũng không biết. Vì người biết không nhiều nên ai là người làm ra tin đồn này rất dễ tìm ra. Lưu gia muốn xử lý việc này tất phải để thiếp biết là ai làm đã.”
Sắc mặt Lưu Dụ trở nên khó coi, nói: “Đúng là ta đã từng cùng Đạm Chân tiểu thư yêu thương lẫn nhau, nhưng chưa có kết quả gì thì đã kết thúc. Ài! Con bà nó! Giờ ta rất muốn giết một người.”
Nhậm Thanh Thị hỏi: “Giết ai?”
Lưu Dụ từ từ từng chữ từng chữ nói: “Tạ Hỗn!”
Nhậm Thanh Thị dường như đã biết câu trả lời, thần sắc như mặt nước phẳng lặng không hề gợn sóng, hỏi: “Chàng có hạ thủ được không?”
Lưu Dụ lộ vẻ khổ não bất lực, khẽ lắc đầu.
Nhậm Thanh Thị thản nhiên như không nói: “Nếu như Lưu gia có thể nhẫn tâm hạ thủ, giết chết tiểu tử Tạ Hỗn thì thiếp thân phải chúc mừng Lưu gia đó.”
Lưu Dụ ngạc nhiên thốt: “Chúc mừng ta?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Đương nhiên là phải chúc mừng Lưu gia rồi vì hành động đó sẽ trấn nhiếp toàn bộ người trong cao môn phương Nam, làm ai nấy đều biết rõ không thể chọc giận Lưu Dụ được. Đến Tạ Hỗn mà chàng cũng có thể giết đi thì chàng có thể giết bất kỳ người nào. Ai mà không sợ chàng chứ?”
Lưu Dụ đáp: “Ta tuyệt không muốn người khác phải sợ ta. Ài! Ta làm sao hạ thủ với Tạ Hỗn được đây? Người ta sẽ cho rằng ta là đồ vong ân phụ nghĩa, kể cả những huynh đệ như tay chân trong Bắc Phủ binh.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Vậy phải xem Tạ Hỗn có phải là kẻ biết điều hay không. Khi người nào cũng cho rằng có thể giết hắn mà chàng hạ thủ giết hắn thì tuyệt sẽ không ai dám nói đến nửa câu linh tinh về chàng.”
Lưu Dụ thê thảm đáp: “Chỉ cần một ngày Đạo Uẩn phu nhân còn tại thế thì bất luận Tạ Hỗn phạm tội ác thế nào đối với ta thì ta cũng không thể nhẫn tâm hạ sát thủ với hắn được.”
Nhậm Thanh Thị bình tĩnh hỏi: “Nhưng khi bà ta không còn trên đời nữa thì sao?”
Lưu Dụ ngẩn người, lộ vẻ suy nghĩ.
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Từ khi phu quân và nhi tử chết trận ở Cối Kê thì sức khoẻ Vương phu nhân càng ngày càng kém. lại thêm cái chết của Chung Tú tiểu thư nữa, chỉ sợ bà ta chẳng còn sống được mấy ngày.”
Lưu Dụ chán nản không nói gì.
Nhậm Thanh Thị nói: “Lời đồn đó chắc không phải do Tạ Hỗn nghĩ ra vì nói cho cùng thì Tạ Hỗn vẫn là tử đệ của Tạ gia, tuyệt sẽ không làm tổn hại đến danh tiết của một nữ nhân mệnh khổ đã chết. Việc đó không phù hợp với tác phong của Tạ gia.”
Lưu Dụ ngây người hỏi: “Thanh thị cho rằng đó là ý của ai?”
Nhậm Thanh Thị nói ra phán đoán của mình: “Có khả năng là Tạ Hỗn nói cho người nào đó có lòng gian biết tình yêu của Lưu gia đối với Đạm Chân. Cái tên bất lương đó liền lấy một phần sự thật rồi phóng đại tô màu làm ra tin đồn đó. Người chân chính tạo ra dao ngôn đó, nói không chừng muốn Lưu gia trong lúc tức giận mà xử quyết Tạ Hỗn, làm cao môn Kiến Khang phát sinh ác cảm đối với Lưu gia, cũng làm Lưu gia mất đi quân tâm và dân tâm. Kế này quả là độc ác phi thường.”
Hai mắt Lưu Dụ tinh quang lấp loáng, trầm thanh hỏi: “Lưu Nghị?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Lưu Nghị là một trong những người đáng nghi, nhưng một số người khác cũng có thể nghi ngờ. Ví dụ như Gia Cát Trường Dân.”
Lưu Dụ thất thanh hỏi: “Gia Cát Trường Dân? Không thể nào. Nàng nên biết hắn là bạn chí giao với Vương Hoằng, cũng là người bày tỏ sự ủng hộ ta sớm nhất.”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Hắn ủng hộ chàng là ủng hộ chàng trở thành lãnh tụ Bắc Phủ binh chứ không phải để chàng biến thành độc chiếm đại quyền, trở thành người có cơ hội lên ngôi Hoàng đế. Gần đây, Gia Cát Trường Dân, Si Tăng Thi và Tạ Hỗn quá thân mật. Bọn chúng không thay đổi được tập tính phong lưu, đều thích đến Hoài Nguyệt lâu tụ tập, lại không cho người hầu rượu, rõ ràng là nội dung nói chuyện không thể cho người khác biết. Làm sao mà giấu được thiếp?”
Sắc mặt Lưu Dụ biến thành vô cùng khó coi.
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Thiếp thân chủ động cầu kiến Lưu gia là sợ Lưu gia không biết hoàn cảnh bản thân mình. Cứ theo như muội biết thì Tư Mã Hưu Chi liên tục ngầm thông tin với những vương tộc tông thân có thực quyền. Một thế lực phản đối chàng đang rục rịch hoạt động, giống như tình hình ngày trước, sau khi Hoàn Huyền nhập kinh thì không ngừng có cao môn Kiến Khang ngầm thông đồng với chàng. Chỉ là tình hình đã xoay chuyển ngược lại thôi.”
Lưu Dụ hỏi: “Ta còn có thể tin tưởng ai đây?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Những người ủng hộ chàng trong đám cao môn Kiến Khang không ít. Vương Hoằng là một trong số đó, chàng có thể tuyệt đối tin tưởng hắn.”
Nàng lại tiếp: “Nghe nói chàng có ý thân chinh đi đánh Hoàn Huyền, nhưng hiện giờ tình hình rất đặc biệt, chàng nên tĩnh chứ không nên động.”
Lưu Dụ quả quyết nói: “Không! Ta nhất định phải tự tay giết chết tên cẩu tặc Hoàn Huyền.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Vậy thì phải tìm một người thay thế Lưu gia chỉ huy quân đội Kiến Khang. Người đó phải là người Lưu gia tuyệt đối tin tưởng mới có đủ năng lực ứng phó bất kỳ sóng gió nào.”
Lưu Dụ đáp: “Ta lập tức triệu Khoái Ân về. Có hắn toạ trấn Kiến Khang thì ai dám làm loạn, người đó sẽ phải chết.”
Nhậm Thanh Thị vui mừng nói: “Lưu gia cuối cùng đã nắm được thuật làm Hoàng đế rồi.”
Lưu Dụ như lạc trong sương mù hỏi: “Việc đó thì có quan hệ gì với thuật làm Hoàng đế?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Rất mau thôi, Lưu gia sẽ hiểu thuật làm Hoàng đế. Thiếp thân biết tối nay Lưu gia phải trở về Thạch Đầu thành. Thời giờ quý giá, để thiếp thân thị hầu Lưu gia cho tốt, làm Lưu gia quên hết mọi phiền não được không?”
Lưu Dụ ngấm ngầm thở dài. Bất kỳ phiền não gì gã cũng có thể chịu được, chỉ có việc xúc phạm đến Đạm Chân làm gã không thể chịu nổi. Vị trí này thật không dễ ngồi, việc trở thành bia tên cho mọi người càng làm gã khó mà chịu nổi.
Nhậm Thanh Thị oanh vàng nũng nịu một tiếng rồi chui tọt vào lòng gã.
Ôm thân hình đẹp đẽ nóng bỏng của nàng trong lòng, nhưng tâm tình Lưu Dụ lại bay đến tận Tang Lạc Châu ở thượng du Kiến Khang.
Sau khi làm thịt Hoàn Huyền, gã sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc đấu tranh trong triều đình, san phẳng mọi thế lực phản đối gã, y theo kế hoạch của Lưu Mục Chi để từng bước cải biến hiện trạng bất công của xã hội. Gã sẽ lại không còn thuộc về gã nữa, mà thuộc về trăm họ phương Nam, lo lắng cho họ như bạn bè, như cha của những đứa trẻ.
Trác Cuồng Sinh và Vương Trấn Ác cưỡi ngựa đi đầu trong đám bộ đội tiên phong. Trác Cuồng Sinh quay đầu nhìn lại, cười lớn: “Quân đội của chúng ta trông giống như lính vận chuyển lương thực nhiều hơn bộ đội ra chiến trường vậy. Địch nhân liệu có nghi ngờ không?”
Vương Trấn Ác đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm mênh mông đầy mây. Dưới ánh đuốc sáng rực, mặt hắn vô cùng hưng phấn. Hắn mười phần tin tưởng đáp: “Thủ đoạn của bọn ta là hành động làm sao phải phù hợp với suy đoán của địch nhân, làm địch nhân tự sinh ra suy nghĩ sai lầm. Lại phải có biểu hiện khiến địch nhân biết chúng ta không biết chúng đang mai phục phía trước. Nếu đổi lại ta là Mộ Dung Long thì khẳng định cũng sẽ trúng kế.”
Trác Cuồng Sinh gật đầu: “Ngươi xem! Huynh đệ chúng ta người nào thần sắc cũng thoải mái, chính vì họ biết chúng ta nắm chắc thắng lợi trong cuộc chiến này. Hiện giờ chúng ta đi men theo bờ sông ngược bắc, có dòng sông làm bình phong che mặt đông rồi nên chỉ cần lưu ý tình hình mặt tây. Mộ Dung Long khẳng định vô kế khả thi, chỉ còn cách đợi chúng ta rời khỏi bờ sông, đi qua Bắc Khâu mới có thể phát động đánh úp. Tất cả đều nằm trong tính toán của chúng ta.”
Vương Trấn Ác tràn đầy cảm xúc nói: “Cuối cùng thì ta lại lĩnh quân đánh trận rồi. Ài! Ta vốn tưởng vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa, nhưng Biên Hoang tập đã làm thay đổi cuộc sống của ta. Ta thực sự có cảm giác kỳ dị là mình đang nằm mộng, sợ nhất là đang mơ lại tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn là một người mất hết hy vọng và đấu chí.”
Trác Cuồng Sinh điềm đạm nói: “Nếu như ta cho ngươi biết trước mắt chúng ta chỉ là một giấc mộng tập thể thì ngươi nghĩ sao?”
Vương Trấn Ác ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Nhưng ta hiểu chắc chắn rằng mình không nằm mộng. Nếu thực đang nằm mộng thì ngươi sẽ mơ mơ hồ hồ, không nghĩ phải chăng mình đang nằm mộng. Khi ngươi nghĩ mình đang nằm mộng thì lúc đó ngươi đã tỉnh mất rồi.”
Trác Cuồng Sinh cười khổ không biết nói gì.
Vương Trấn Ác chuyển đề tài: “Có một việc ta muốn xin ý kiến quán chủ.”
Trác Cuồng Sinh cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì một đại danh tướng như Vương Trấn Ác mà cũng phải hỏi ý kiến lão. Lão vui vẻ nói: “Trong lòng Trấn Ác có nghi nan gì cứ nói hết ra xem ta có chỗ nào giúp ngươi không.”
Vương Trấn Ác nói: “Biên Hoang tập mặc dù là một địa phương tốt, nhưng lại không phù hợp với ta. Ta trời sinh khổ mệnh, hành quân đánh trận thì ta rất vui lòng, nhưng tuý sanh mộng tử, sinh hoạt kiểu chỉ sống hôm nay mà không nghĩ đến ngày mai rất không thích hợp với ta.”
Giờ Trác Cuồng Sinh mới biết đã hiểu nhầm tâm ý hắn, liền hỏi: “Đó gọi là mỗi người đều có chí hướng riêng. Trấn Ác có tính toán gì về tương lai?”
Vương Trấn Ác đáp: “Ta muốn đến Kiến Khang về với tiểu Lưu gia. Quán chủ nói xem việc đó có làm được không?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Nếu như cuộc chiến này chúng ta có thể đại phá Mộ Dung Thuỳ thì khẳng định là Trấn Ác sẽ được Thác Bạt Khuê hân thưởng. Nhìn Thác Bạt Khuê trọng dụng Thôi Hoành là biết Thác Bạt Khuê không những cầu tài như khát nước, mà còn trọng thị người Hán. Nhà gần nước, sao Trấn Ác không đầu về với Thác Bạt Khuê, khẳng định sẽ thành công dễ dàng như nước đổ vào sông.”
Vương Trấn Ác lộ vẻ chẳng thèm, nói: “Trước sau gì ta cũng là một người Hán, đương nhiên là hy vọng sẽ ra sức cho dân tộc mình.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Hiểu rồi! Không biết có phải vì ở Biên Hoang tập quá lâu rồi hay không mà ta dần dần quên mất thân phận người Hán của mình, chỉ coi mình là Hoang nhân. Trấn Ác đến Kiến Khang đầu về với Lưu Dụ chắc chắn sẽ thuận lợi. Ta sẽ viết một phong thư giới thiệu Trấn Ác với Lưu Dụ. Phong thư này sẽ do toàn bộ thành viên Chung lâu nghị hội đóng dấu vào, kể cả Yến Phi. Bảo đảm sau khi Trấn Ác đến Kiến Khang sẽ lập tức được Lưu Dụ trọng dụng.”
Vương Trấn Ác vui mừng đáp tạ, nhưng lại có gì đó khó mở lời, hỏi: “Phong thư đó của quán chủ phải chăng chỉ viết sự thật?”
Trác Cuồng Sinh bật cười: “Hảo tiểu tử! Ngươi sợ ta phóng đại khoác lác như trong thuyết thư sao. Yên tâm đi! Ta biết viết sao cho hợp mà. Hà hà! Thật ra thì dù ta một chữ không ngoa nhưng người đọc sẽ cảm thấy khoác lác quá vì Trấn Ác đúng là một mãnh tướng khó kiếm, ngàn vàng khó đổi. Cuộc chiến Bắc Khâu sẽ chứng thực lời bình luận này của ta.”
Lưu Dụ dán thêm ria mép, giấu chân diện mục rồi cùng Tống Bi Phong rời khỏi Thạch Đầu thành.
Kiến Khang quả thực đã thay đổi, không những đã hồi phục cảnh phồn hoa nhiệt náo như thời An công còn tại thế, mà nhiều người đi trên đường vẻ mặt tươi cười, ai nấy thần sắc đều thoải mái, tràn đầy không khí thái bình thịnh trị.
Lưu Dụ nhớ lại lời Yến Phi trước khi rời đi, rằng hạnh phúc của dân chúng bốn cõi đang nằm trong tay mình, nếu Lưu Dụ gã lùi bước hoặc buông bỏ thì trăm họ sẽ lại rơi vào vực sâu thống khổ dưới sự áp bức của giới cao môn quyền quý Kiến Khang. Mình có đang tâm làm thế hay không?
Hơn lúc nào hết, gã cảm nhận được một cách sâu sắc hoàn cảnh của mình.
Vì sự đối lập, xung đột lợi ích giữa cao môn và hàn môn nên gã đang ở trong trạng thái đối địch với cao môn. Hiện giờ thì không ai dám trái ý gã chỉ vì không ai dám chọc giận gã. Nhưng sau khi Hoàn Huyền rút đi thì gã không thể không phân chia bớt quyền lực ra để duy trì sự vận hành của chính quyền phương Nam. Tình hình một mình gã độc chiếm đại quyền như hiện tại sẽ thay đổi.
Tiếng Tống Bi Phong vang lên bên tai gã: “Mục Chi quả là có bản lĩnh. Ngươi xem, Kiến Khang như là đã thoát thai hoán cốt vậy, mọi thứ đều trật tự ngăn nắp. Ta chưa từng nghe thấy người ta nói cười vui vẻ nhiều như vậy ở trên đường. Lúc An công còn tại thế cũng không có tình trạng thái bình thịnh trị như thế này.”
Lưu Dụ cười đáp: “Thì ra suy nghĩ trong lòng Tống đại ca cũng giống như đệ.”
Đồng thời, trong lòng gã nghĩ muốn gã hai tay dâng dân chúng phương Nam lên cho người khác để người ta khi phụ, lăng nhục thì gã không thể làm được. Phương pháp duy nhất để có thể đạt tới mục tiêu đó là gã phải trở thành người thực sự nắm quyền ở phương Nam, san bằng mọi thế lực phản đối, cuối cùng chính là bảo toạ Hoàng đế.
Tống Bi Phong thấp giọng nói: “Ngươi làm tốt lắm. Tâm nguyện của An công và Huyền soái rất nhiều khả năng hoàn thành trong tay tiểu Dụ.”
Lưu Dụ nắm vai Tống Bi Phong đáp: “Chỉ cần đệ còn một hơi thở, đệ sẽ tuyệt không làm Tống đại ca thất vọng.”
Yến Phi rời khỏi dòng sông lên bờ. Hướng Vũ Điền đến bên chàng nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu. Gần đây không có tên thám tử nào của địch.”
Yến Phi đưa tay làm hiệu cho bờ bên kia. Các huynh đệ đang phục bên bờ bên kia liền vội đẩy mấy chiếc thuyền nhẹ chở đầy hành lý xuống nước rồi đưa mấy con thuyền chở vật tư đó sang.
Cánh bộ đội đánh úp hậu phương địch này, kể cả Yến Phi và Hướng Vũ Điền thì vừa đủ một trăm người. Hành trang trên mấy chiếc thuyền nhỏ đó, ngoài lương thực nước uống, là hoả khí, ám khí vô cùng lợi hại có lực sát thương rất lớn kể cả trong sương mù, do đích thân Cơ Biệt tuyển chọn.
Người có tư cách tham gia hành động này đều là hạng võ công cao cường, không phải hạng nhất thì đừng hòng được chọn.
Để vận chuyển hết người và vật tư, thuyền nhẹ phải đi lại nhiều lần. Hai người Yến, Hướng đứng trên một gò cao bên bờ sông phóng mắt nhìn xung quanh giám thị động tĩnh. Nếu phát hiện thám tử của địch nhân thì họ sẽ xuất thủ giết ngay vì hành động này cần phải hoàn toàn bí mật mới có hiệu quả.
Hướng Vũ Điền hỏi: “Huynh vẫn tưởng nhớ Minh Dao sao?”
Yến Phi đáp: “Nếu ta nói hoàn toàn không nhớ tới nàng thì khẳng định là nói dối. Nhưng rất cổ quái là khi ta nhớ đến nàng thì tâm tình rất bình hoà, không giống như trước đây đều làm khơi dậy tâm tư ta. Huynh cũng nhớ nàng sao?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Thỉnh thoảng ta cũng nhớ đến nàng, đặc biệt là những lúc nhàn rỗi. Nhưng ta hiểu tâm tình huynh. Sự tình đã kết thúc rồi, hy vọng Minh Dao có thể hồi phục lại sau đả kích đó, quên hết tất cả những việc không như ý trước đây, bắt đầu cuộc sống mới. Nàng là một nữ tử kiên cường, về mặt tình cảm có khi còn kiên cường hơn cả ta và huynh nữa.”
Yến Phi nói: “Hy vọng mọi chuyện sẽ như huynh nghĩ! Huynh nói đúng lắm! Về mặt tình cảm, ta rất yếu đuối. Từ sau khi mẹ ta mất đi, ta như là một cô hồn vô chủ, không nơi trú ngụ. Cảm giác đó làm ta cảm thấy sống không bằng chết.”
Hướng Vũ Điền gật đầu hưởng ứng: “Ta hiểu tâm tình huynh. Vào thời khắc huynh không còn luyến tiếc đối với sinh mệnh, chuẩn bị bất kể sống chết hành thích Mộ Dung Văn thì huynh bỗng nhiên gặp Minh Dao, làm huynh yêu thương nàng như điên cuồng, huynh càng bị đả kích đau đớn nhất. Nếu có kiếp trước thì khẳng định là huynh thiếu nợ Minh Dao không ít tình cảm.”
Y lại trầm ngâm: “Người ta phải chăng là có tiền kiếp?”
Yến Phi nói: “Con người có tiền kiếp hay không ta không rảnh để mà nghĩ. Huynh chỉ cần biết cái làm người ta cảm thấy sinh mệnh có ý nghĩa nhất chính là tình yêu. Vì thế nên kể cả là đồ cùng hung cực ác, cũng muốn kiếm tìm một mục tiêu để họ hết lòng yêu thương. Đó chính là nhân tính. Hồi còn nhỏ, ta từng nghe một chuyện liên quan đến một tên độc hành đại đạo hoành hành vùng giáp ranh Tái Ngoại, một đời giết người vô số, đến phụ nữ trẻ con cũng không tha, nhưng hắn lại yêu thương con ngựa của hắn vô cùng. Tuy nó dần dần già đi nhưng hắn vẫn không ruồng bỏ, cuối cùng ngựa yêu của hắn cước lực không tốt bị người truy bắt hắn đuổi kịp. Hắn lại che tên cho ngựa yêu, rồi chết dưới loạn tiễn.”
Hướng Vũ Điền nói: “Thứ nâng đỡ cho con người tiếp tục tồn tại ngoài tình yêu còn có hận thù. Như huynh, vì quyết chí báo thù cho mẹ nên cố gắng chuyên cần luyện tập võ nghệ, cũng gặp lại người tình trong mộng thời nhỏ. Chỉ tiếc là hiện thực quá tàn khốc, huynh đã tìm nhầm đối tượng để hết lòng yêu thương.”
Yến Phi lầm bầm: “Quả thực ta đã tìm nhầm đối tượng sao?”
Hướng Vũ Điền cười khổ: “Ta chỉ nói theo giọng điệu của huynh thôi, căn bản là hồ ngôn loạn ngữ.”
Yến Phi nhìn con thuyền cuối cùng cập bờ, nói: “Khi ở cùng huynh, chủ đề đều trở về những ngày tháng đã qua mà ta không muốn nghĩ tới. Chúng ta cần phải nhìn về tương lai. Ồ! Giờ hành động đến rồi.”
Lưu Dụ hớp một ngụm trà thơm Nhậm Thanh Thị dâng lên, nhìn nàng đang ngồi bên cạnh mình, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì khẩn cấp thế?”
Nhậm Thanh Thị thần sắc bình tĩnh đáp: “Ở Kiến Khang đang lưu truyền một tin đồn có liên quan đến Lưu gia.”
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Là tin đồn gì vậy?”
Nhậm Thanh Thị điềm đạm đáp: “Có người đi truyền miệng khắp nơi, nói Lưu gia đã làm ô uế con gái Vương Cung là Vương Đạm Chân. Vương Cung vì hổ thẹn với gia tộc nên không dám nói ra bên ngoài, dâng nàng cho Hoàn Huyền làm thiếp, nhưng lại bị Hoàn Huyền phát giác nàng không còn trinh trắng nên đối đãi lạnh nhạt. Vương Đạm Chân vì bị bi phẫn đả kích quá nên chỉ còn cách chết đi cho xong.”
“Bình!”
Lưu Dụ vỗ mạnh lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Chiếc bàn lập tức vỡ tan, bốn chân gãy rời đổ ập xuống đất.
Nhậm Thanh Thị giật nảy mình nhìn Lưu Dụ, thấy hai mắt gã giận bừng bừng như muốn phun lửa, gân xanh nổi đầy mặt, nổi cơn thịnh nộ.
Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này ở gã, rõ ràng là gã đã động chân hoả.
Lưu Dụ tức giận đến nỗi suýt nữa mất cả lý trí, hận không thể lập tức dùng hết mọi lực lượng trong tay lôi cổ tên lưu truyền tin đồn đó ra dùng trọng hình thảm khốc hành hạ hắn. Đạm Chân là tử huyệt của gã, gã căn bản không nghĩ chuyện này bị người khác biết, lại bịa đặt một cách quá đáng rời xa sự thật như thế, tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Đạm Chân sau khi chết.
Lưu Dụ không ngừng cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh lại.
Lưu Mục Chi nói rất đúng. Địch nhân sẽ không minh đao minh thương đến đối phó mình mà chỉ dùng các loại âm mưu thủ đoạn, đả kích gã trên nhiều mặt.
Gã trầm giọng: “Nói tiếp đi!”
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Tin đồn đó trước hết được truyền bá như hai năm rõ mười trong giới cao môn tử đệ ít tuổi. Còn nói lúc cử hành tang lễ An công ở Quảng Lăng, chàng cùng Vương Đạm Chân vụng trộm yêu đương. Thiếp từng tìm cách điều tra, truy tìm người phao truyền tin đồn nhưng đến lúc này vẫn không tìm ra người muốn sinh sự đó.”
Lưu Dụ im lặng không nói, nhưng hai mắt rừng rực sát cơ.
Nhậm Thanh Thị dịu dàng hỏi: “Lưu gia đoán được ai là người làm ra tin đồn đó sao?”
Lưu Dụ nói: “Thanh Thị!”
Nhậm Thanh Thị nhẹ nhàng đáp: “Thiếp thân đang nghe đây.”
Lưu Dụ hỏi: “Nàng bảo ta làm sao xử lý bây giờ?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Kể cả là thực sự có chuyện đó, Lưu gia vĩnh viễn không nên chủ động đề cập đến việc này. Nếu có người nói tới thì không những không thừa nhận, mà cần phải làm mạnh, ai dám nói ra lập tức giết ngay. Tin đồn tự nhiên sẽ lắng dần.”
Lưu Dụ nhíu mày: “Nhưng sự tình căn bản không phải là như vậy. Đó chính là sự vu cáo ti bỉ vô sỉ nhất, đối với Đạm Chân tiểu thư lại càng là ác ý vu khống. Ta làm sao mà nhẫn nhịn được?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Đó khẳng định là một việc vô cùng bí mật. Muội chưa từng nghe qua, Hoàn Huyền khẳng định là cũng không biết. Vì người biết không nhiều nên ai là người làm ra tin đồn này rất dễ tìm ra. Lưu gia muốn xử lý việc này tất phải để thiếp biết là ai làm đã.”
Sắc mặt Lưu Dụ trở nên khó coi, nói: “Đúng là ta đã từng cùng Đạm Chân tiểu thư yêu thương lẫn nhau, nhưng chưa có kết quả gì thì đã kết thúc. Ài! Con bà nó! Giờ ta rất muốn giết một người.”
Nhậm Thanh Thị hỏi: “Giết ai?”
Lưu Dụ từ từ từng chữ từng chữ nói: “Tạ Hỗn!”
Nhậm Thanh Thị dường như đã biết câu trả lời, thần sắc như mặt nước phẳng lặng không hề gợn sóng, hỏi: “Chàng có hạ thủ được không?”
Lưu Dụ lộ vẻ khổ não bất lực, khẽ lắc đầu.
Nhậm Thanh Thị thản nhiên như không nói: “Nếu như Lưu gia có thể nhẫn tâm hạ thủ, giết chết tiểu tử Tạ Hỗn thì thiếp thân phải chúc mừng Lưu gia đó.”
Lưu Dụ ngạc nhiên thốt: “Chúc mừng ta?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Đương nhiên là phải chúc mừng Lưu gia rồi vì hành động đó sẽ trấn nhiếp toàn bộ người trong cao môn phương Nam, làm ai nấy đều biết rõ không thể chọc giận Lưu Dụ được. Đến Tạ Hỗn mà chàng cũng có thể giết đi thì chàng có thể giết bất kỳ người nào. Ai mà không sợ chàng chứ?”
Lưu Dụ đáp: “Ta tuyệt không muốn người khác phải sợ ta. Ài! Ta làm sao hạ thủ với Tạ Hỗn được đây? Người ta sẽ cho rằng ta là đồ vong ân phụ nghĩa, kể cả những huynh đệ như tay chân trong Bắc Phủ binh.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Vậy phải xem Tạ Hỗn có phải là kẻ biết điều hay không. Khi người nào cũng cho rằng có thể giết hắn mà chàng hạ thủ giết hắn thì tuyệt sẽ không ai dám nói đến nửa câu linh tinh về chàng.”
Lưu Dụ thê thảm đáp: “Chỉ cần một ngày Đạo Uẩn phu nhân còn tại thế thì bất luận Tạ Hỗn phạm tội ác thế nào đối với ta thì ta cũng không thể nhẫn tâm hạ sát thủ với hắn được.”
Nhậm Thanh Thị bình tĩnh hỏi: “Nhưng khi bà ta không còn trên đời nữa thì sao?”
Lưu Dụ ngẩn người, lộ vẻ suy nghĩ.
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Từ khi phu quân và nhi tử chết trận ở Cối Kê thì sức khoẻ Vương phu nhân càng ngày càng kém. lại thêm cái chết của Chung Tú tiểu thư nữa, chỉ sợ bà ta chẳng còn sống được mấy ngày.”
Lưu Dụ chán nản không nói gì.
Nhậm Thanh Thị nói: “Lời đồn đó chắc không phải do Tạ Hỗn nghĩ ra vì nói cho cùng thì Tạ Hỗn vẫn là tử đệ của Tạ gia, tuyệt sẽ không làm tổn hại đến danh tiết của một nữ nhân mệnh khổ đã chết. Việc đó không phù hợp với tác phong của Tạ gia.”
Lưu Dụ ngây người hỏi: “Thanh thị cho rằng đó là ý của ai?”
Nhậm Thanh Thị nói ra phán đoán của mình: “Có khả năng là Tạ Hỗn nói cho người nào đó có lòng gian biết tình yêu của Lưu gia đối với Đạm Chân. Cái tên bất lương đó liền lấy một phần sự thật rồi phóng đại tô màu làm ra tin đồn đó. Người chân chính tạo ra dao ngôn đó, nói không chừng muốn Lưu gia trong lúc tức giận mà xử quyết Tạ Hỗn, làm cao môn Kiến Khang phát sinh ác cảm đối với Lưu gia, cũng làm Lưu gia mất đi quân tâm và dân tâm. Kế này quả là độc ác phi thường.”
Hai mắt Lưu Dụ tinh quang lấp loáng, trầm thanh hỏi: “Lưu Nghị?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Lưu Nghị là một trong những người đáng nghi, nhưng một số người khác cũng có thể nghi ngờ. Ví dụ như Gia Cát Trường Dân.”
Lưu Dụ thất thanh hỏi: “Gia Cát Trường Dân? Không thể nào. Nàng nên biết hắn là bạn chí giao với Vương Hoằng, cũng là người bày tỏ sự ủng hộ ta sớm nhất.”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Hắn ủng hộ chàng là ủng hộ chàng trở thành lãnh tụ Bắc Phủ binh chứ không phải để chàng biến thành độc chiếm đại quyền, trở thành người có cơ hội lên ngôi Hoàng đế. Gần đây, Gia Cát Trường Dân, Si Tăng Thi và Tạ Hỗn quá thân mật. Bọn chúng không thay đổi được tập tính phong lưu, đều thích đến Hoài Nguyệt lâu tụ tập, lại không cho người hầu rượu, rõ ràng là nội dung nói chuyện không thể cho người khác biết. Làm sao mà giấu được thiếp?”
Sắc mặt Lưu Dụ biến thành vô cùng khó coi.
Nhậm Thanh Thị tiếp: “Thiếp thân chủ động cầu kiến Lưu gia là sợ Lưu gia không biết hoàn cảnh bản thân mình. Cứ theo như muội biết thì Tư Mã Hưu Chi liên tục ngầm thông tin với những vương tộc tông thân có thực quyền. Một thế lực phản đối chàng đang rục rịch hoạt động, giống như tình hình ngày trước, sau khi Hoàn Huyền nhập kinh thì không ngừng có cao môn Kiến Khang ngầm thông đồng với chàng. Chỉ là tình hình đã xoay chuyển ngược lại thôi.”
Lưu Dụ hỏi: “Ta còn có thể tin tưởng ai đây?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Những người ủng hộ chàng trong đám cao môn Kiến Khang không ít. Vương Hoằng là một trong số đó, chàng có thể tuyệt đối tin tưởng hắn.”
Nàng lại tiếp: “Nghe nói chàng có ý thân chinh đi đánh Hoàn Huyền, nhưng hiện giờ tình hình rất đặc biệt, chàng nên tĩnh chứ không nên động.”
Lưu Dụ quả quyết nói: “Không! Ta nhất định phải tự tay giết chết tên cẩu tặc Hoàn Huyền.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Vậy thì phải tìm một người thay thế Lưu gia chỉ huy quân đội Kiến Khang. Người đó phải là người Lưu gia tuyệt đối tin tưởng mới có đủ năng lực ứng phó bất kỳ sóng gió nào.”
Lưu Dụ đáp: “Ta lập tức triệu Khoái Ân về. Có hắn toạ trấn Kiến Khang thì ai dám làm loạn, người đó sẽ phải chết.”
Nhậm Thanh Thị vui mừng nói: “Lưu gia cuối cùng đã nắm được thuật làm Hoàng đế rồi.”
Lưu Dụ như lạc trong sương mù hỏi: “Việc đó thì có quan hệ gì với thuật làm Hoàng đế?”
Nhậm Thanh Thị đáp: “Rất mau thôi, Lưu gia sẽ hiểu thuật làm Hoàng đế. Thiếp thân biết tối nay Lưu gia phải trở về Thạch Đầu thành. Thời giờ quý giá, để thiếp thân thị hầu Lưu gia cho tốt, làm Lưu gia quên hết mọi phiền não được không?”
Lưu Dụ ngấm ngầm thở dài. Bất kỳ phiền não gì gã cũng có thể chịu được, chỉ có việc xúc phạm đến Đạm Chân làm gã không thể chịu nổi. Vị trí này thật không dễ ngồi, việc trở thành bia tên cho mọi người càng làm gã khó mà chịu nổi.
Nhậm Thanh Thị oanh vàng nũng nịu một tiếng rồi chui tọt vào lòng gã.
Ôm thân hình đẹp đẽ nóng bỏng của nàng trong lòng, nhưng tâm tình Lưu Dụ lại bay đến tận Tang Lạc Châu ở thượng du Kiến Khang.
Sau khi làm thịt Hoàn Huyền, gã sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc đấu tranh trong triều đình, san phẳng mọi thế lực phản đối gã, y theo kế hoạch của Lưu Mục Chi để từng bước cải biến hiện trạng bất công của xã hội. Gã sẽ lại không còn thuộc về gã nữa, mà thuộc về trăm họ phương Nam, lo lắng cho họ như bạn bè, như cha của những đứa trẻ.
Bình luận facebook