Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Giọng nói qua điện thoại không quen thuộc.
“Cô Tư, xin chào, tôi là Vương Khôn, quản lý của Kỷ Tứ, tình huống khẩn cấp lúc này nên tôi không khích sáo với cô nữa, tôi hy vọng có thể cùng cô thảo luận cách giải quyết cho vấn đề này. ”
Tôi sửng sốt: “Thảo luận với tôi?”
“Đúng vậy, cô Tư, tôi tin rằng cô rất rõ về giá trị thương mại của Kỷ Tứ, những gì xảy ra lần này đã ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến anh ấy, mất mát gây ra là ngoài sức tưởng tượng của cô. ”
Giọng điệu của anh ta có phần kiềm chế, nhưng không khó để nghe thấy sự trách móc và khinh bỉ ẩn chứa trong đó.
Tôi sững người hỏi lại: “Vậy giờ tôi có thể làm gì?”
“Cô Tư, Kỷ Tứ đã bỏ ra bảy con số để xóa tin nhắn nhằm bảo vệ thông tin cá nhân của cô, vậy nên tôi hy vọng cô có thể hiểu cho anh ấy, cô là người duy nhất có thể cứu anh ấy vào lúc này. ”
“Tôi hy vọng cô tự mình dứng ra chịu tất cả trách nhiệm, thừa nhận mình 1 chân đạp 2 thuyền, cố tình gây xích mích khiến họ đánh nhau, như vậy Kỷ Tứ mới có thể- ”
Anh ta chưa kịp nói hết lời, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn: “Anh cmn đang nói cái quái gì vậy?!”
Ngay lập tức, giọng của Kỷ Tứ truyền đến: “Tư Tai, đừng nghe anh ta đánh rắm, anh vẫn rất ổn, không có chuyện gì đâum vài ngày nữa sẽ xong xuôi thôi, em đừng lo, hửm? ”
Người đại diện bên cạnh lại nói: “Anh biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không hả?!”
“Tôi cũng không muốn điều đó, nhưng đó là cách để giảm thiểu tổn thất!”
“Cmn im miệng! Tư Tai, em cứ nghỉ ngơi đi!”
“Tút tút tút…”
Tôi đặt điện thoại xuống, quẫn trí.
Phải thừa nhận, tôi không phải là một người tuyệt vời.
Lần đầu tiên nghe đề xuất đó, phản ứng đầu tiên của tôi là phản kháng.
Phải biết rằng nếu tôi nói vậy, cuộc đời sau này của tôi sẽ bị hủy hoại.
Nhưng mà … Kỷ Tứ thậm chí lại còn sẵn sàng chết để cứu tôi, tuy luôn độc mồm độc miệng nhưng anh luôn rất tốt với tôi.
Lẽ nào tôi cứ để anh hủy hoại tương lai mình chỉ vì cứu tôi sao?
Tôi nắm chặt điện thoại, đấu tranh kinh khủng.
Vài ngày sau đó, Kỷ Tứ không liên lạc với tôi nữa.
Người đại diện của anh ấy cũng không nói chuyện với tôi về chuyện đó nữa.
Tài khoản cá nhân và tài khoản studio của Kỷ Tứ đã đưa ra một số tuyên bố không rõ ràng, nhưng sức nóng của vấn đề vẫn tiếp tục.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái là Ngô Khâm bị bóc triệt hơn tôi.
Thân phận đã kết hôn của anh ta cũng bị vạch trần bởi những kẻ ăn dưa.
Tôi nghe vợ anh ta đã ly hôn với anh ta và bố vợ đã đuổi anh ta ra công ty.
…
Đôi khi tôi tự hỏi liệu Kỷ Tứ có trách tôi không.
Vì chuyện của tôi, anh ấy đã bị liên lụy.
Nếu không có tôi, anh ấy vẫn là một ngôi sao lớn thuận buồm xuôi gió.
Liệu rằng với sự im lặng của anh ấy, mọi người có nghĩ chúng tôi đã chia tay không?
Ngày nào cũng ở nhà làm cho đầu óc càng thêm rối rắm, muốn nghĩ cũng không xong, phỏng đoán cũng không xong.
Tôi bắt đầu gặp ác mộng đêm này qua đêm khác, đôi khi là những người ăn dưa chính trực đã châm lửa đốt rồi thiêu chết tôi.
Đôi khi là vẻ mặt hờ hững của Kỷ Tứ, nói rằng tôi đã làm liên lụy đến anh, chúng ta chia tay đi.
Đến khi tôi thức giấc gối đã ướt đẫm nước mắt, tôi thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, tôi cần phải xác nhận lại tin tức của Kỷ Tứ nhiều lần.
Đau đớn và tê dại thay phiên nhau chiếm lấy tinh thần của tôi.
Chỉ vài ngày thôi mà tôi đã không thể chịu được huống hồ Kỷ Tứ?
Kỷ Tứ, người luôn theo con đường hắc, làm thế nào anh vượt qua được?
…
Ngay khi tôi gần như gục ngã, một tin nhắn đột nhiên đến từ điện thoại tôi.
Chỉ một dòng ngắn gọn.
“Một vụ nổ kinh hoàng, Kỷ Tứ tuyên bố rút khỏi giới giải trí!!!”
Tôi choáng váng.
Một lúc sau, tôi run rẩy bật bản tin.
Đó là một đoạn video được cắt bớt.
Trong video, Kỷ Tứ đang ngồi ở bàn phát biểu trước mặt, đối diện với một số micro.
Đèn flash của phóng viên bên dưới chiếu rọi căn phòng gần như chói mắt.
Kỷ Tứ không cầm lấy bản thảo, anh bình tĩnh nhìn vào ánh đèn flash bên dưới:
“Tôi hiểu rằng sự cố này đã gây ra một tác động xấu, tôi xin lỗi tất cả mọi người ở đây vì đã chiếm dụng tài nguyên công chúng. Tôi không muốn giải thích ai đúng ai sai vì lý do gì, hành động của tôi thực sự không phù hợp nên tôi thực sự xin lỗi. ”
Sau đó anh thay đổi giọng điệu: “Nhưng tôi không hối hận. Nếu lại có người động đến bạn gái, tôi vẫn sẽ đánh anh ta.”
“Bạn gái tôi là người ngoài giới. Tôi hy vọng mọi người sẽ không làm phiền cô ấy. Đây là lời khẩn cầu duy nhất của tôi. Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tứ dùng từ khẩn cầu, sau bao nhiêu năm ra mắt, tôi chưa từng thấy anh ấy cúi đầu trước ai cả.
Mắt tôi đau nhức.
“Tôi hiểu tính cách và tính khí của mình, tôi luôn cảm thấy không thoải mái với giới này. Thực tế, chuyện rút khỏi giới giải trí tôi đã nghĩ tới từ lâu.”
“Chỉ là thiếu cơ hội.”
“Bây giờ tôi đã cơ hội rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ rút khỏi giới giải trí và sẽ không bao giờ quay lại.”
“Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của người hâm mộ trong những năm qua!”
Nói xong, anh lại cúi đầu thật sâu, mái tóc xanh rũ xuống trán.
Tay cầm điện thoại của tôi bắt đầu run, tôi khó tin vào mắt mình.
Kỷ Tứ, anh ấy đã rút lui!
Việc Kỷ Tứ rút khỏi giới giải trí giống như một cơn giông bão cuốn phăng mọi tin tức trong chốc lát.
Mọi hot search của anh cứ nhấn xuống rồi lại tăng lên.
Lần này chuyện của tôi đã hoàn toàn bị dập tắt, Kỷ Tứ đã xóa thông tin của tôi rất sạch sẽ, ít nhất không ai thấy được nó trên mạng nữa.
Mọi người giờ chỉ tập trung vào Kỷ Tứ.
Một số thì muốn giữ anh ấy lại, một số lại mắng mỏ anh, số khác thậm chí còn gửi cho anh vòng hoa với khăn liệm, thậm chí còn gửi ảnh đen trắng.
Tôi rất lo lắng cho anh ấy, nhưng điện thoại của anh luôn không liên lạc được.
Cũng từ đó, tôi mới nhận ra giữa chúng tôi ngoài số điện thoại thì không còn liên hệ gì nữa.
Tôi không biết anh sống ở đâu, bạn bè nào của anh gồm những ai, hay làm thế nào để liên lạc với anh.
Tôi quẫn trí đến mức đã gọi cho anh ấy gần 100 lần mà không được.
Chuyện gì đã xảy ra, Kỷ Tứ bây giờ thế nào?
Anh ấy vẫn khỏe chứ?!
Tôi cắn mạnh môi dưới, có vị máu.
Không quan trọng, ít nhất tôi có thể tìm ra công ty của anh ấy ở đâu.
Nên có một tia hy vọng.
Ngay khi tôi đang vội vàng mặc quần áo và đi ra ngoài, cánh cửa đột nhiên bị kéo từ bên ngoài.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nụ cười của Kỷ Tứ hiện ra sau cánh cửa.
Râu đã mọc dài khắp cằm, hai mắt dầy quầng thâm.
Có vẻ như anh đã không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài.
Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng một cách lạ thường, giống như một ngọn lửa vậy.
Anh nắm lấy tôi, cười toe toét:
“Tuyệt quá rồi, sau này chúng ta có thể tự do nắm tay di dạo.”
“Lần này đã có thể quang minh chính đại.”
Tôi choáng váng, nước mắt ngừng rơi.
“Ừm!”
Ngoại truyện:
“Em có thể đưa con quỹ này cút đi được không?”
“Anh nói cho em biết, trong nhà này, có nó thì không có anh, có anh thì không được có nó!!!”
Chú vẹt nhỏ mập mạp chăm chú đứng trên vai tôi, áp vào mặt tôi, giọng dịu dàng “Bé thỏ con xinh đẹp”
Trái tim tôi sắp tan chảy.
Tôi nhẹ nhàng cù nó bằng tăm bông: “Bé vet đáng yêu quá!”
Kỷ Tứ nằm trên ghế sô pha, mặt xanh lét.
Anh lăn qua lăn lại rồi ngồi dậy, tức giận chỉ vào con vẹt nói: “Sao em lại đối tốt với con vẹt này thế, hồi đó em còn mắng anh mà!”
Tôi đưa ngón tay ra, lắc lắc: “no, no, no, thế giới tươi dẹp thế này, anh cứ cáu kỉnh thế, không tốt, không tốt đâu.”
“Anh đã chép xong kinh Phật mà em bảo anh chép chưa, sao còn nóng nảy thế này?”
“Bình tĩnh, OK?”
Chú vẹt nhỏ bị cù lét hả hê, bắt đầu hót: “Bé thỏ con mau mở cửa ra!”
Tôi ngạc nhiên thích thú: “Trời ạ, hát hay quá!”
Kỷ Tứ khinh khỉnh khịt mũi: “Có gì mà hay, nghe thấy ghê, hát hay bằng anh không?”
Tôi trợn tròn mắt: “Anh hát em nghe đủ rồi!”
Anh không vui, tóm lấy con vẹt, bóp chặt cái miệng nhỏ nhắn của nó: “Sao em lại tốt với nó như vậy, lúc anh tới đây em toàn lấy chổi lông gà dọa anh! ”
Tôi ngơ ngác nhìn Kỷ Tứ.
“Lúc mới đến anh nói em thế nào hả?”
Kỷ Tứ hơi bối rối hỏi lại: “Thế nào gì?”
“Anh nói em,” tôi nói từng chữ một “ngậm cái mỏ lol lại.”
Vẻ mặt Kỷ Tứ cứng đờ trong giây lát, sau đó có chút mất tự nhiên quay đầu đi: “Em nói gì anh không hiểu.”
Nói xong anh trả con vẹt lại vào tay tôi, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Ha, đàn ông.
Tôi phớt lờ anh, tiếp tục chơi với con vẹt của mình.
Đêm đó Kỷ Tứ ngủ muộn, tên chó chết này đã lẻn ra ban công và nói chuyện với con vẹt.
Lúc nửa đêm tỉnh dạy ra ngoài uống nước tôi thấy anh đang nói chuyện với con vẹt.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi dụi mắt hỏi.
Kỷ Tứ bị tôi làm cho sửng sốt, nhanh chóng đóng cửa ban công lại: “Không có chuyện gì cả, ngủ thôi.”
Tôi cũng không quan tâm, quay trở lại đi ngủ.
Kết quả, sáng hôm sau, tôi vừa bước ra ban công đã nhìn thấy con vẹt nhỏ của mình.
Con vẹt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt tròn như hạt đầu lớn tiếng nói: “Lông lol!”
?
??
Tôi quay đầu lại, tức giận nhìn Kỷ Tứ: “Anh dạy con vẹt của em nói cái gì vậy hả?”
Kỷ Tứ ngây thơ dang hai tay: “Không có mà, có khi nó tự học đó?”
“Bé cưng của em chỉ biết ca bài bé thỏ con, sao có thể nói long lol gì đó được!!!”
Tôi tức điên!
Kỷ Tứ bước đến, khóe miệng cong lên ôm lấy tôi.
“Bây giờ nó biết nói tục rồi, em tống nó đi đi?”
Hết.
“Cô Tư, xin chào, tôi là Vương Khôn, quản lý của Kỷ Tứ, tình huống khẩn cấp lúc này nên tôi không khích sáo với cô nữa, tôi hy vọng có thể cùng cô thảo luận cách giải quyết cho vấn đề này. ”
Tôi sửng sốt: “Thảo luận với tôi?”
“Đúng vậy, cô Tư, tôi tin rằng cô rất rõ về giá trị thương mại của Kỷ Tứ, những gì xảy ra lần này đã ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến anh ấy, mất mát gây ra là ngoài sức tưởng tượng của cô. ”
Giọng điệu của anh ta có phần kiềm chế, nhưng không khó để nghe thấy sự trách móc và khinh bỉ ẩn chứa trong đó.
Tôi sững người hỏi lại: “Vậy giờ tôi có thể làm gì?”
“Cô Tư, Kỷ Tứ đã bỏ ra bảy con số để xóa tin nhắn nhằm bảo vệ thông tin cá nhân của cô, vậy nên tôi hy vọng cô có thể hiểu cho anh ấy, cô là người duy nhất có thể cứu anh ấy vào lúc này. ”
“Tôi hy vọng cô tự mình dứng ra chịu tất cả trách nhiệm, thừa nhận mình 1 chân đạp 2 thuyền, cố tình gây xích mích khiến họ đánh nhau, như vậy Kỷ Tứ mới có thể- ”
Anh ta chưa kịp nói hết lời, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn: “Anh cmn đang nói cái quái gì vậy?!”
Ngay lập tức, giọng của Kỷ Tứ truyền đến: “Tư Tai, đừng nghe anh ta đánh rắm, anh vẫn rất ổn, không có chuyện gì đâum vài ngày nữa sẽ xong xuôi thôi, em đừng lo, hửm? ”
Người đại diện bên cạnh lại nói: “Anh biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không hả?!”
“Tôi cũng không muốn điều đó, nhưng đó là cách để giảm thiểu tổn thất!”
“Cmn im miệng! Tư Tai, em cứ nghỉ ngơi đi!”
“Tút tút tút…”
Tôi đặt điện thoại xuống, quẫn trí.
Phải thừa nhận, tôi không phải là một người tuyệt vời.
Lần đầu tiên nghe đề xuất đó, phản ứng đầu tiên của tôi là phản kháng.
Phải biết rằng nếu tôi nói vậy, cuộc đời sau này của tôi sẽ bị hủy hoại.
Nhưng mà … Kỷ Tứ thậm chí lại còn sẵn sàng chết để cứu tôi, tuy luôn độc mồm độc miệng nhưng anh luôn rất tốt với tôi.
Lẽ nào tôi cứ để anh hủy hoại tương lai mình chỉ vì cứu tôi sao?
Tôi nắm chặt điện thoại, đấu tranh kinh khủng.
Vài ngày sau đó, Kỷ Tứ không liên lạc với tôi nữa.
Người đại diện của anh ấy cũng không nói chuyện với tôi về chuyện đó nữa.
Tài khoản cá nhân và tài khoản studio của Kỷ Tứ đã đưa ra một số tuyên bố không rõ ràng, nhưng sức nóng của vấn đề vẫn tiếp tục.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái là Ngô Khâm bị bóc triệt hơn tôi.
Thân phận đã kết hôn của anh ta cũng bị vạch trần bởi những kẻ ăn dưa.
Tôi nghe vợ anh ta đã ly hôn với anh ta và bố vợ đã đuổi anh ta ra công ty.
…
Đôi khi tôi tự hỏi liệu Kỷ Tứ có trách tôi không.
Vì chuyện của tôi, anh ấy đã bị liên lụy.
Nếu không có tôi, anh ấy vẫn là một ngôi sao lớn thuận buồm xuôi gió.
Liệu rằng với sự im lặng của anh ấy, mọi người có nghĩ chúng tôi đã chia tay không?
Ngày nào cũng ở nhà làm cho đầu óc càng thêm rối rắm, muốn nghĩ cũng không xong, phỏng đoán cũng không xong.
Tôi bắt đầu gặp ác mộng đêm này qua đêm khác, đôi khi là những người ăn dưa chính trực đã châm lửa đốt rồi thiêu chết tôi.
Đôi khi là vẻ mặt hờ hững của Kỷ Tứ, nói rằng tôi đã làm liên lụy đến anh, chúng ta chia tay đi.
Đến khi tôi thức giấc gối đã ướt đẫm nước mắt, tôi thậm chí không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, tôi cần phải xác nhận lại tin tức của Kỷ Tứ nhiều lần.
Đau đớn và tê dại thay phiên nhau chiếm lấy tinh thần của tôi.
Chỉ vài ngày thôi mà tôi đã không thể chịu được huống hồ Kỷ Tứ?
Kỷ Tứ, người luôn theo con đường hắc, làm thế nào anh vượt qua được?
…
Ngay khi tôi gần như gục ngã, một tin nhắn đột nhiên đến từ điện thoại tôi.
Chỉ một dòng ngắn gọn.
“Một vụ nổ kinh hoàng, Kỷ Tứ tuyên bố rút khỏi giới giải trí!!!”
Tôi choáng váng.
Một lúc sau, tôi run rẩy bật bản tin.
Đó là một đoạn video được cắt bớt.
Trong video, Kỷ Tứ đang ngồi ở bàn phát biểu trước mặt, đối diện với một số micro.
Đèn flash của phóng viên bên dưới chiếu rọi căn phòng gần như chói mắt.
Kỷ Tứ không cầm lấy bản thảo, anh bình tĩnh nhìn vào ánh đèn flash bên dưới:
“Tôi hiểu rằng sự cố này đã gây ra một tác động xấu, tôi xin lỗi tất cả mọi người ở đây vì đã chiếm dụng tài nguyên công chúng. Tôi không muốn giải thích ai đúng ai sai vì lý do gì, hành động của tôi thực sự không phù hợp nên tôi thực sự xin lỗi. ”
Sau đó anh thay đổi giọng điệu: “Nhưng tôi không hối hận. Nếu lại có người động đến bạn gái, tôi vẫn sẽ đánh anh ta.”
“Bạn gái tôi là người ngoài giới. Tôi hy vọng mọi người sẽ không làm phiền cô ấy. Đây là lời khẩn cầu duy nhất của tôi. Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tứ dùng từ khẩn cầu, sau bao nhiêu năm ra mắt, tôi chưa từng thấy anh ấy cúi đầu trước ai cả.
Mắt tôi đau nhức.
“Tôi hiểu tính cách và tính khí của mình, tôi luôn cảm thấy không thoải mái với giới này. Thực tế, chuyện rút khỏi giới giải trí tôi đã nghĩ tới từ lâu.”
“Chỉ là thiếu cơ hội.”
“Bây giờ tôi đã cơ hội rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ rút khỏi giới giải trí và sẽ không bao giờ quay lại.”
“Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của người hâm mộ trong những năm qua!”
Nói xong, anh lại cúi đầu thật sâu, mái tóc xanh rũ xuống trán.
Tay cầm điện thoại của tôi bắt đầu run, tôi khó tin vào mắt mình.
Kỷ Tứ, anh ấy đã rút lui!
Việc Kỷ Tứ rút khỏi giới giải trí giống như một cơn giông bão cuốn phăng mọi tin tức trong chốc lát.
Mọi hot search của anh cứ nhấn xuống rồi lại tăng lên.
Lần này chuyện của tôi đã hoàn toàn bị dập tắt, Kỷ Tứ đã xóa thông tin của tôi rất sạch sẽ, ít nhất không ai thấy được nó trên mạng nữa.
Mọi người giờ chỉ tập trung vào Kỷ Tứ.
Một số thì muốn giữ anh ấy lại, một số lại mắng mỏ anh, số khác thậm chí còn gửi cho anh vòng hoa với khăn liệm, thậm chí còn gửi ảnh đen trắng.
Tôi rất lo lắng cho anh ấy, nhưng điện thoại của anh luôn không liên lạc được.
Cũng từ đó, tôi mới nhận ra giữa chúng tôi ngoài số điện thoại thì không còn liên hệ gì nữa.
Tôi không biết anh sống ở đâu, bạn bè nào của anh gồm những ai, hay làm thế nào để liên lạc với anh.
Tôi quẫn trí đến mức đã gọi cho anh ấy gần 100 lần mà không được.
Chuyện gì đã xảy ra, Kỷ Tứ bây giờ thế nào?
Anh ấy vẫn khỏe chứ?!
Tôi cắn mạnh môi dưới, có vị máu.
Không quan trọng, ít nhất tôi có thể tìm ra công ty của anh ấy ở đâu.
Nên có một tia hy vọng.
Ngay khi tôi đang vội vàng mặc quần áo và đi ra ngoài, cánh cửa đột nhiên bị kéo từ bên ngoài.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nụ cười của Kỷ Tứ hiện ra sau cánh cửa.
Râu đã mọc dài khắp cằm, hai mắt dầy quầng thâm.
Có vẻ như anh đã không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài.
Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng một cách lạ thường, giống như một ngọn lửa vậy.
Anh nắm lấy tôi, cười toe toét:
“Tuyệt quá rồi, sau này chúng ta có thể tự do nắm tay di dạo.”
“Lần này đã có thể quang minh chính đại.”
Tôi choáng váng, nước mắt ngừng rơi.
“Ừm!”
Ngoại truyện:
“Em có thể đưa con quỹ này cút đi được không?”
“Anh nói cho em biết, trong nhà này, có nó thì không có anh, có anh thì không được có nó!!!”
Chú vẹt nhỏ mập mạp chăm chú đứng trên vai tôi, áp vào mặt tôi, giọng dịu dàng “Bé thỏ con xinh đẹp”
Trái tim tôi sắp tan chảy.
Tôi nhẹ nhàng cù nó bằng tăm bông: “Bé vet đáng yêu quá!”
Kỷ Tứ nằm trên ghế sô pha, mặt xanh lét.
Anh lăn qua lăn lại rồi ngồi dậy, tức giận chỉ vào con vẹt nói: “Sao em lại đối tốt với con vẹt này thế, hồi đó em còn mắng anh mà!”
Tôi đưa ngón tay ra, lắc lắc: “no, no, no, thế giới tươi dẹp thế này, anh cứ cáu kỉnh thế, không tốt, không tốt đâu.”
“Anh đã chép xong kinh Phật mà em bảo anh chép chưa, sao còn nóng nảy thế này?”
“Bình tĩnh, OK?”
Chú vẹt nhỏ bị cù lét hả hê, bắt đầu hót: “Bé thỏ con mau mở cửa ra!”
Tôi ngạc nhiên thích thú: “Trời ạ, hát hay quá!”
Kỷ Tứ khinh khỉnh khịt mũi: “Có gì mà hay, nghe thấy ghê, hát hay bằng anh không?”
Tôi trợn tròn mắt: “Anh hát em nghe đủ rồi!”
Anh không vui, tóm lấy con vẹt, bóp chặt cái miệng nhỏ nhắn của nó: “Sao em lại tốt với nó như vậy, lúc anh tới đây em toàn lấy chổi lông gà dọa anh! ”
Tôi ngơ ngác nhìn Kỷ Tứ.
“Lúc mới đến anh nói em thế nào hả?”
Kỷ Tứ hơi bối rối hỏi lại: “Thế nào gì?”
“Anh nói em,” tôi nói từng chữ một “ngậm cái mỏ lol lại.”
Vẻ mặt Kỷ Tứ cứng đờ trong giây lát, sau đó có chút mất tự nhiên quay đầu đi: “Em nói gì anh không hiểu.”
Nói xong anh trả con vẹt lại vào tay tôi, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Ha, đàn ông.
Tôi phớt lờ anh, tiếp tục chơi với con vẹt của mình.
Đêm đó Kỷ Tứ ngủ muộn, tên chó chết này đã lẻn ra ban công và nói chuyện với con vẹt.
Lúc nửa đêm tỉnh dạy ra ngoài uống nước tôi thấy anh đang nói chuyện với con vẹt.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi dụi mắt hỏi.
Kỷ Tứ bị tôi làm cho sửng sốt, nhanh chóng đóng cửa ban công lại: “Không có chuyện gì cả, ngủ thôi.”
Tôi cũng không quan tâm, quay trở lại đi ngủ.
Kết quả, sáng hôm sau, tôi vừa bước ra ban công đã nhìn thấy con vẹt nhỏ của mình.
Con vẹt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt tròn như hạt đầu lớn tiếng nói: “Lông lol!”
?
??
Tôi quay đầu lại, tức giận nhìn Kỷ Tứ: “Anh dạy con vẹt của em nói cái gì vậy hả?”
Kỷ Tứ ngây thơ dang hai tay: “Không có mà, có khi nó tự học đó?”
“Bé cưng của em chỉ biết ca bài bé thỏ con, sao có thể nói long lol gì đó được!!!”
Tôi tức điên!
Kỷ Tứ bước đến, khóe miệng cong lên ôm lấy tôi.
“Bây giờ nó biết nói tục rồi, em tống nó đi đi?”
Hết.