• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full BIẾN CỐ CỦA ĐỈNH LƯU VẸT CỤC SÚC (1 Viewer)

  • Chương 12

Người đứng trước mặt tôi bây giờ chỉ là bản thể bất tài và điên cuồng.



Kỷ Tứ chả thèm động tay chân, từng câu từng chữ chế nhạo anh ta: “Mày có biết bộ đồ tao mặc đáng gia bao nhiêu không?”



“E là một tháng mày lao động trên giường với nhà giàu kia chắc còn chưa đủ đâu.”



Cái miệng này sao mà thúi quá vậy nè, anh không sợ thân phận mình bị bại lộ sao?!



Tôi lo lắng quá nên tiến lên nói với Kỷ Tứ: “Đi thôi, đừng nói chuyện với anh ta nữa.”



Đường gân xanh trên trán Ngô Khâm nổi lên, mồ hôi túa ra, anh ta giơ nắm đấm giáng xuống mặt Kỷ Tứ.



Kỷ Tứ lạnh lùng khịt mũi, nhẹ nhàng dễ dàng nắm được nấm đấm của anh ta.



“Ai ya” anh nở một nụ cười ác ý “Sao mà yếu thế này, xem ra mày không được lắm, tội quá ha. ”



Hai mắt Ngô Khâm đầy tơ máu, anh ta hét lớn: “Ông nội nhà mày!”



Sau đó anh ta đưa tay còn lại ra, đánh Kỷ Tứ, Kỷ Tứ vụt đến, nắm lấy cánh tay anh bẻ ra sau lưng.”



“Bịch!”



Bụi bay tung tóe, Ngô Khâm nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ.



Tôi lo lắng nói: “Chúng ta đi thôi!”



Kỷ Tứ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Ngô Khâm, nhỏ giọng nói: “Tao khuyên mày nên về tẩm bổ lại, bằng không vị trí của mày sớm bị thay thế đó, biết chưa? ”



Nói xong anh liền đứng dậy kéo tôi đi.



Tâm trạng buổi tối tốt đẹp hoàn toàn lẫn lộn, tôi quay đầu nói với Ngô Khâm vẫn đang nằm trên mặt đất: “Đừng đến với tôi nữa, chúng ta không thể đâu, dù sao cũng tình nghĩa 3 năm, anh đừng để lại ấn tượng xáua như vậy nữa. ”



Anh ta thất thần ngước nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên mặt rồi rơi xuống đất.



Tôi thở dài, không nói gì.



Ngô Khâm là người như vậy, vẫn luôn không rõ ràng.



Lúc chúng tôi ở bên nhau anh ta chẳng muốn phấn đấu, đợi đến khi không cần phấn đấu, anh ta lại muốn tình cảm.



Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.



Tối đó Kỷ Tứ lẫn tôi đều không có tâm trạng tốt, di dạo được vòng chúng tôi trở về nhà.



Tôi chỉ nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là một tập phim nhỏ, giống như mọi tập trước, sẽ chẳng có chuyện gì.



Nhưng không ngờ lúc tỉnh dậy.



Đã có chuyện xảy ra.



Tôi bị đánh thức bởi âm thanh rung của điện thoại.



Nhấc máy lên là hàng trăm cuộc gọi nhỡ.



Tôi sững sờ một lúc, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành.



Quả nhiên, em họ tôi gọi tới.



Giọng điệu của em ấy vô cùng lo lắng: “Này Tư Tai, Tư Tai, chị đã xem hot search chưa, có chuyện gì với chị vậy?!”



Lòng tôi nặng trĩu.



Sau khi cúp điện thoại, tôi gần như rùng mình khi mở hot search.



Tên của Kỷ Tứ xuất hiện trên top hot search.



#Kỷ Tứ ẩu đả ngoài đường, nghi vấn 2 nam tranh giành 1 nữ.



Đã có hàng trăm nghìn bình luận và chúng vẫn tiếp tục tăng lên.



Những bức ảnh được chụp ngày hôm qua khi Kỷ Tứ và Ngô Khâm đang đánh nhau, có những bức ảnh Ngô Khâm tung nắm đấm của mình và cả những tấm hình Kỷ Tứ quật ngã Ngô Khâm.



Ngoài ra còn có những hình ảnh của tôi đứng bên cạnh.



Có rất nhiều người hâm mộ bên dưới đã xác định đây là Kỷ Tứ bằng cách so sánh màu tóc, chiều cao lẫn phụ kiện.



Thông tin về tôi và Ngô Khâm đã bị rò rỉ từ lâu, nó được đăng tải bên dưới.



Tên tôi, nơi làm việc, địa chỉ, các trường tôi đã theo học.



Ngay cả nhóm máu của tôi cũng rõ ràng.



Bên cạnh có viết vài dòng chữ: Theo lời kể của người trong cuộc.



Ai là người trong cuộc? Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn bất tận trên điện thoại, tất cả các group làm việc, người thân, bạn bè của tôi



Nhóm làm việc, nhóm bạn cùng lớp, tất cả các tin nhắn đều 99+.



Vô số người đang tìm kiếm tôi, gọi cho tôi, nhắn tin cho tôi.



Điện thoại của tôi thậm chí còn bắt đầu nóng và lag.



Mọi người trong đây dều có thể là người trong cuộc.



Tôi ngạt thở, não bắt đầu đơ, không biết phản ứng ra sao.



Kỷ Tứ đã gọi cả chục cuộc tới, tôi hoảng hốt nhấc máy, nghe thấy anh nói lớn: “Tư Tai, em đừng xem điện thoại, cứ nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, việc này để anh lo.”



Tôi run rẩy hỏi lại “Như này là có chuyện gì sao …?”



Giọng điệu của Kỷ Tứ có chút nghiêm túc: “Là anh quá bất cẩn, mấy ngày nay đến tìm em đều bị theo dõi mà anh không biết, làm liên lụy đến em rồi, đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết mọi chuyện sớm thôi, em vạn phần không được xem điện thoại nhé! ”



Nói rồi anh cúp máy.



Tôi ngồi đó với tiếng bíp điện thoại, không kịp hỏi tiếp.



Sự hoang mang, sợ hãi, hoảng hốt, choáng ngợp cứ trộn lẫn nhau, tôi nhìn vào số lượng lớn những bình luận xấu trong bài viết.



“Cô gái này có ưa nhìn lắm đâu, mỹ nữ nào mà Kỷ Tứ chưa từng thấy sao lại có thể thích kiểu này, đừng tin mấy lời đồn nhảm này! ”



“Đi chết đi đồ ngu, làm liên lụy đến cưa cưa của tụi này rồi đó!”



“Cô gái này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ, nhìn cái bộ dạng đồ trà xanh khốn kiếp của ta kìa!”



“Mắc cười quá đi, sao Kỷ Tứ có thể đánh nhau trên đường phố chỉ vì một người phụ nữ như vậy cơ chứ, content à.”



“Nhìn cứ như gái đứng đường ấy, chắc không phải không deal được giá đó chứ?”











Tôi không biết làm thế nào mà người ta có thể có ác ý cực đoan và khủng khiếp như vậy đối với một người hoàn toàn xa lạ như tôi đến thế.



Chẳng trách Kỷ Tứ cứ bảo tôi không được nhìn vào điện thoại của mình.



Mỗi ngày anh đều trải qua chuyện kinh khủng như này sao?



Mỗi lời xúc phạm ác ý như một mũi tên, đâm mạnh vào ngực tôi đến rỉ máu.



Tôi nhìn cuộc gọi từ mẹ, mẹ khóc: “Tư Tai, có chuyện gì vậy con?”



Nước mắt tôi tuôn ra như mưa.



Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?



Tôi thậm chí cũng không biết mình bị làm sao.



Cũng may là ông chủ của tôi còn thấu tình đạt lý, ông ấy bảo tôi tránh xa mấy bình luận ác ý tên mạng.



“Tính cách của cô hằng ngày trong công ty thế nào chúng tôi đều biết, mọi người đều tin tưởng cô.”



“Cứ coi ần này như nghỉ phép có lương, điều chỉnh tốt trạng thái của mình rồi trở lại làm việc với mọi người, chúng tôi đều ủng hộ cô! ”



Tôi nghẹn ngào cảm ơn ông ấy.



Những lúc như thế này, mới biết đâu là lòng tốt.







Tôi không bao giờ ra ngoài nữa.



Bởi vì đã có một số tay săn ảnh đang ngồi xổm ở tầng dưới chung cư tôi, họ thậm chí còn gõ cửa nhà tôi.



Tôi cảm thấy sợ hãi và bất lực.



Nhưng không ai có thể giúp tôi.



Điện thoại di động của Kỷ Tứ chưa bao giờ gọi được, bây giờ hẳn anh ấy còn khổ hơn tôi.



Tôi ngồi im trên giường đến tối, sợ không dám bật TV hay điện thoại lên.



Tất cả các tin nhắn và cuộc gọi đều không rep.



Mãi đến sáng sớm, Kỷ Tứ gọi đến.



Tôi vội nhấc máy sau đó liền sững sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom